Biển Cả Dưới Trời Sao

Chương 9



8 giờ tối, Vô Niệm viết phần kết thúc của bản thảo rồi xuống lầu sắp xếp đống đồ lộn xộn trong quán.

Trong quán đầy dấu vết đánh nhau, mấy bình thủy tinh bị vỡ, đồ uống rơi vãi, bàn ghế bị đổ cách bàn không xa, xem ra phải tốn công dọn dẹp.

Vô Niệm cầm khăn lau khô vết nước dưới đất, nhặt đống thủy tinh bị vỡ.

“Có cần tôi giúp không?”

Triệu Hải Khoát thận trọng hỏi, sợ mình nói không đúng lại bị Vô Niệm mắng.

“Vương Vũ Điềm nói đóng cửa, tôi thấy đèn vẫn còn sáng, đi qua nhìn xem một chút.”

“Không cần, tự tôi làm được”, cô nói xong, tay không ngừng quét dọn.

“Thật ra tôi tìm cô muốn bàn bạc một chút về chuyện của Vu Tình, nó hiện tại cũng không dễ dàng, hôm nay nó làm không đúng, nhưng ngày thường rất cần cù chịu khó, có trách nhiệm với công việc, đối với khách hàng ai cũng như nhau, cô là chủ của nó, cô có thể không đồng tình, vì sao lòng dạ lại độc ác, không có tính người, khi mà nó cần tiền và sự giúp đỡ nhất thì cô lại sa thải nó, cho con bé thêm một cơ hội nữa rất khó sao?”

Anh thực sự không hiểu vì sao cô chỉ để lại một câu “không cần tới làm” mà rời đi, đúng là người phụ nữ máu lạnh không có tình người.

Vô Niệm ngẩn người, lúng túng đối mặt với mấy lời chất vấn của Triệu Hải Khoát, cô ném đống giấy lau trên tay, nhìn thẳng vào ánh mắt anh, tức giận nói:

“Tôi bảo đuổi việc cô ấy bao giờ, lỗ tai anh bị nước biển làm cho ngập úng điếc luôn rồi à?”

“Cô còn chối, hôm nay cô đẩy con bé ra, còn bảo nó không phải đến làm.”

Triệu Hải Khoát cố ý nói sát tai cô, vừa nói chậm lại còn nhấn mạnh vào mấy chứ “không cần đi làm”.

Vô Niệm tiêu hóa xong đống lời anh bảo, nói từng chữ: “Tôi nói là, mấy ngày nay cô ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, không cần đi làm.”

“Bố Vu Tình ngã bệnh, tôi cho cô ấy nghỉ mấy hôm chăm sóc người nhà, là anh nghe không hiểu tiếng người hay là tai bị điếc?”

Hóa ra cô nói mấy lời này, hiểu lầm người ta rồi, Triệu Hải Khóa áy náy, bảo mọi người đều nghĩ cô đuổi việc Vu Tình.

Sau đó anh cười bảo: “Nếu đã là hiểu lầm thì thôi, tôi an tâm rồi, tôi đi về báo với nó một tiếng, không còn chuyện gì nữa, không quấy rầy cô nữa, tôi về đây.”

“Từ từ, anh không phải vừa nói sẽ giúp tôi quét dọn sao? Đây, cho anh, quét sạch đống thủy tinh vụn trên sàn nhà đi, đúng rồi, còn cái bàn này nữa.”

Nghĩ lại vừa nãy Triệu Hải Khoát bảo cô lòng dạ độc ác, không có tính người, lửa giận trong lòng cô đùng đùng, đương nhiên phải bắt anh ta làm việc. 

Triệu Hải Khoát không nói hai lời, cầm chổi bắt tay vào dọn dẹp.

Vô Niệm rót cho mình ly trà, ngồi ở một góc, giám sát Triệu Hải Khoát dọn đống thủy tinh.

“Tôi với Vu Tình mới nhắn tin với nhau, tôi cho cô ấy nghỉ ngơi, không phải sa thải, tôi đối đãi nhân viên không tệ đâu”, Vô Niệm nhàn nhạt nói một câu, tiếp tục nhìn ngắm biển rộng, nhàn nhã uống trà.

Chỉ một lúc sau, Triệu Hải Khoát dọn dẹp xong đống lộn xộn trong quán.

Nhìn lại một lượt, anh ngồi trên ghế tựa, ngồi trước mắt Vô Niệm, nhìn cô chằm chằm.

“Anh nhìn tôi làm gì?”

“Tôi phát hiện, cô đối với ai cũng tốt, trừ tôi ra.”

“Không, tôi đối với tất cả mọi người đều không có thành kiến, kể cả anh, chỉ là tôi không thích người khác đi theo mình mà thôi, mà anh vừa vặn chính là kẻ khơi mào.”

“Cho nên cô không chán ghét tôi?”

“Chỉ cần sáng nào anh cũng không chạy theo tôi, sao tôi phải ghét anh.”

“Được rồi, từ nay về sau, sáng nào tôi cũng sẽ không lẽo đẽo bám theo cô nữa, tôi về đây”, Triệu Hải Khoát nói xong liền quay người rời đi.

Anh đi trên bờ cát, gió biển thổi cũng trở nên ngọt ngào, cô ấy không ghét mình, cô ấy thế mà không chán ghét mình, anh nghĩ, đúng, không ai vô cớ mà ghét ai đó, cô chỉ là không thích bị người khác theo mình thôi, mình sẽ chậm rãi từ từ, không theo đuôi cô chạy bộ buổi sáng nữa.

Chiều hôm sau, Vô Niệm từ lầu 2 đi xuống, nhìn xem quán có cần giúp gì không, nhân tiện bảo Vương Vũ Điềm nếu làm một mình thì 5 giờ đóng cửa nhưng lại thấy Vu Tình xuất hiện.

“Không phải tôi bảo cô nghỉ ngơi mấy ngày sao, sao cô lại đi làm?” Vô Niệm hỏi.

“Buổi sáng em chăm sóc bố, chiều có mẹ và anh trai rồi nên em đi làm, sếp, cảm ơn chị nhiều, bắn tim tặng chị nè.” Vô Niệm dơ tay bắn tim về phía Vô Niệm.

“Thời gian này, nếu cô nghỉ thì không cần xin phép, từ hôm nay quán mở cửa đến 5 giờ. Vương Vũ Điềm, mấy ngày nay cô vất vả rồi”, Vô Niệm dặn dò vài câu, xoay người rời đi.

Trở lại trong phòng, Vô Niệm ngồi xuống bàn dài đối diện với biển rộng, bắt đầu viết bản thảo, đây không chỉ là nguồn sống chính của cô, mà còn là cách thức để cô giải tỏa áp lực.

Cô của hiện tại, mỗi ngày đều ở đây, viết về cái này cái kia, ngắm nhìn biển rộng bao la, tự do tự tại.

Lại viết xong một bài, Vô Niệm vươn eo nhìn ra biển, vừa vặn nhìn thấy cửa hàng lướt sóng bên cạnh đang dạy nhóm người học lướt sóng, Triệu Hải Khoát cũng ở trong đám người đó.

Bọn họ chơi đùa với nhau, lúc tung hoành trên biển, khi thì lướt ván, cười nói không ngớt.

Vô Niệm tự hỏi, cùng biển làm bạn, tự do phóng khoáng, mấy người này đúng thật rất may mắn.

Thời gian lúc nào cũng trôi nhanh như vậy, màn đêm vội vàng buông xuống, Vô Niệm đọc xong một quyển sách gần 200 trang, còn chưa kịp ăn tối, nhìn đồng hồ đã là 9 giờ tối, cô ngồi đó cả chiều, chuẩn bị đứng dậy xuống lầu đi dạo bên bờ biển.

Vô Niệm ngồi trên bờ cát, nghe tiếng sóng vỗ, bình tĩnh tự nhiên.

“Cô muốn uống không?”, Triệu Hải Khoát cầm 2 chén bia ngồi cạnh cô, “Tôi không muốn làm phiền cô, nếu cô không thích tôi ngồi đây, tôi sẽ đi ngay.”

“Tôi không uống, anh cứ ngồi ở đây đi”, Vô Niệm ngồi lặng yên suy nghĩ, quyết định hỏi chuyện nhà Vu Tình, “Cho tôi hỏi chút, bố Vu Tình bị sao thế?”

Triệu Hải Khoát kể cho cô mối quan hệ giữa nhà anh với nhà Vu Tình, Vô Niệm mất kiên nhẫn, “Tôi hỏi anh bố cô ấy bị làm sao, không hỏi anh với cô ấy là quan hệ gì.”

“Bố nó bị ung thư phổi giai đoạn cuối, vốn là định làm phẫu thuật rồi, nhưng xạ trị và hóa trị cần rất nhiều tiền, Vu Tình mỗi ngày đều tới bệnh viện chăm sóc, mỗi lần điều trị điều tốn tiền, họ hàng thân thích cũng cho vay mượn, có thể xoay xở một thời gian.”

Hai người lặng yên ngồi bên bờ cát, không ai mở lời.

“Tôi về đây, tạm biệt.”, Vô Niệm để lại một câu rồi bước đi.

Triệu Hải Khoát nhìn cô rời đi, đến khi thấy tầng 2 quán trà sữa sáng đèn mới quay người nhìn về biển cả, uống một ngụm rượu, nghĩ cô gái này là kiểu người như thế nào.

Có đôi khi, sự việc luôn xuất hiện ở thời điểm làm cho người ta cảnh tỉnh.

Sau một thời gian điều trị bằng hóa chất, sức khỏe bố Vu Tình chuyển biến tốt, cô nàng vui sướng, buổi chiều đi làm trạng thái cũng khác hẳn.

Thế nhưng một cuộc điện thoại đã phá tan vui mừng của Vu Tình.

“Tình hình của bố đột nhiên chuyển biến xấu, đang ở trong phòng phẫu thuật, em đến đây nhanh đi.”

Cuộc gọi của anh trai làm Vu Tình hoảng sợ, bỏ đống đồ pha chế trên tay chạy ra ngoài, nước mắt không dừng lại được, lên xe điện mà Vô Niệm mới đi mua đồ về, “Sếp, chị có thể lai em đến bệnh viện không, bố em, bố em đang ở trong phòng phẫu thuật.”

“Được, cô đưa tôi, không không biết đường đến bệnh viện đi như thế nào.”

Hai người phi xe về phía bệnh viện. Sự vội vàng luống cuống của Vu Tình khiến Vô Niệm quên mất cô ghét bệnh viện đến nhường nào.

Trước cửa phòng phẫu thuật, người thân và bạn bè đều vây quanh, Triệu Hải Khoát cũng đang đứng đó.

Sau khi bình tĩnh lại, Vô Niệm nhớ ra lúc này cô đang ở bệnh viện, cô vừa nhìn đèn vừa ngửi thấy mùi nước khử trùng từ bệnh viện, một cơn chóng mặt đột nhiên ập đến.

Cô dựa vào tường, chống tay xoa ngực, đi ra bên ngoài, cô không còn nhìn rõ phương hướng, đột nhiên hai mắt tối lại, ngất xỉu trên mặt đất.

Triệu Hải Khoát thấy cô đang đi ra ngoài một mình, anh liền đi theo cô, ngay lúc sắp đến gần đã thấy cô ngất đi.

Khi Vô Niệm tỉnh dậy, bức tường trắng trước mặt, mùi thuốc khử trùng quen thuộc, nhắc nhở cô rằng cô đang ở bệnh viện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện