Biên Nhược Thủy
Chương 14
Biên Nhược Thủy chống tay ngồi dậy, đón hộp cơm từ tôi, tôi tiện tay cầm mấy tờ giấy ăn lấy từ cửa hàng phủ lên chăn rồi ngắm hắn ăn, Biên Nhược Thủy xúc cơm ăn vui vẻ, tựa như có chuyện gì đó hạnh phúc lắm. Tôi lén liếc ra ngoài cửa sổ xem có gì không, nhưng tôi vẫn thấy nụ cười này của hắn có hơi hâm hâm, cũng chẳng phải là nụ cười vui vẻ xuất phát từ nội tâm. Cũng có thể là do tôi quá nhạy cảm, chỉ hy vọng là thế.
“Ưm…” Bỗng nhiên mặt Biên Nhược Thủy xám lại, trong miệng phồng lên toàn thức ăn, như không nuốt xuống nổi. Hắn che miệng, lao nhanh vào phòng vệ sinh, chỉ lát sau, tiếng nôn ọe từ trong ấy đã truyền ra ngoài này. Tôi tính đẩy cửa phòng vệ sinh đi vào, nhưng Biên Nhược Thủy khóa cửa lại, không cho tôi đi vào, cứ thế nôn ở trong đó. Tôi sốt ruột đứng ngoài, vừa lúc thấy y tá đã truyền dịch cho Biên Nhược Thủy đi ngang qua, bèn chạy vọt ra hỏi.
“Chị ơi, bạn em có chuyện gì thế ạ? Mới ăn được một chút đã nôn ra rồi, bây giờ vẫn còn trong phòng vệ sinh nôn!”
Y tá liếc nhìn tôi, đưa tay vén tóc ra sau tai, hỏi lại: “Cậu ấy có ăn cái gì không?”
“Có, vừa mới ăn đó ạ! Đồ ăn kia kìa.”
Y tá theo ngón tay tôi chỉ mà thấy hộp cơm, vẻ mặt như nhìn thấy cái gì bẩn thỉu lắm vậy, môi mím mím lại như không biết nói sao mới phải. Cô ta cũng chẳng thèm giữ khách khí với tôi làm gì, cứ đứng nguyên trong phòng, chống nạnh mắng tôi xơi xơi: “Cậu có biết dạ dày bạn cậu yếu thế nào không? Cho ăn mấy loại thức ăn mặn đầy dầu mỡ thế này thì làm sao mà tiêu hóa được hả?”
“Em không biết…” Tôi nhìn gương mặt y tá, yếu ớt vớt vát thêm một câu: “Cậu ấy gầy như thế, đã lâu rồi không được ăn thịt, em mua cho cậu ấy chút thịt thì cũng có sao đâu! Em cũng chỉ nghĩ như thế thôi, em đâu phải y tá cơ chứ…” Tôi lại liếc gương mặt nhăn nhó của y tá, rồi lại nói tiếp: “Mà giờ bệnh cậu ấy nặng thêm, không phải sẽ nằm thêm ở bệnh viện các chị thêm vài ba ngày nữa sao? Chuyện này không phải là thêm lợi nhuận cho các chị à!”
“Tôi chả cần cái kiểu lợi nhuận này của cậu, hơn nữa, bạn cậu có dùng nhiều thuốc thì cũng chả liên quan tới tôi. Cậu nhanh gọi cậu ta ra đây đi, không ra thì tôi qua phòng bệnh khác đây, còn có bệnh nhân khác chờ truyền dịch nữa.”
Tôi nghe xong thiếu chút nữa là cãi nhau với cô ta một trận, tính cách kiểu gì thế hả! Người như thế này mà cũng đi chăm sóc bệnh nhân sao? Nếu để cô ta qua chăm sóc mấy người ở bên khu bệnh nhân bệnh tim chắc là làm người ta tức chết mất! Tôi không thèm phản ứng lại, gõ cửa phòng vệ sinh, lớn giọng nói vọng vào: “Biên Nhược Thủy, ra đi, y tá tới rồi này, đi truyền dịch đi.”
Lâu thật lâu sau, tới khi mặt bà cô y tá đã bắt đầu xuất hiện mây đen, Biên Nhược Thủy mới đẩy cửa đi ra, mặt mũi trắng bệch. Giờ tôi mới ý thức được sự khủng khiếp mà đống thịt thà tôi mua kia, nhìn Biên Nhược Thủy gầy yếu, trắng như tờ giấy, tim tôi thắt lại một cái phát đau.
Bà cô kia cố sức kéo cánh tay Biên Nhược Thủy, vỗ mấy cái cho hiện ven rồi cắm kim truyền dịch vào, phương cách chuẩn xác, nhanh chóng. Điều chỉnh tốc độ truyền dịch xong, bà cô y tá lườm tôi một cái rồi ngúng nguẩy đi ra ngoài, tôi cũng chả buồn để ý.
Tôi chậm rãi tới cạnh Biên Nhược Thủy, sờ lên trán hắn hỏi: “Còn khó chịu nữa không?”
“Hết rồi, nhưng có hơi buồn nôn…”
“Thế không phải khó chịu sao!” Tôi liếc qua hộp cơm, bực không chịu nổi, vội đem vứt hết đi. Quay lại thấy Biên Nhược Thủy đang mở tròn mắt nhìn tôi, cả người có vẻ hơi ngơ ngác. Trong lòng tôi có một cảm giác bất an khó nói, chỉ sợ hắn lại phát bệnh nữa.
“Lúc nào được về nhà đây?” Biên Nhược Thủy hỏi.
“Nhanh thôi!”
Tôi ở cùng với Biên Nhược Thủy ở bệnh viện ba ngày, ba ngày này tôi không quay lại trường, cũng không mở di dộng, tôi biết thầy giáo chắc chắn là giận tới tím mặt rồi, mà chắc cũng đã gọi điện về thông báo cho gia đình tôi. Trước tiên tôi cứ đưa Biên Nhược Thủy về nhà đã, giờ hắn ở trong một căn phòng nhỏ xíu có hơn mười mét vuông, bên trong hầu như chẳng có gì, chỉ có một cái giường với một cái tủ nhỏ, thậm chí cả lò sưởi cũng không có, ngồi trong phòng cứ như vào trong hang động, người đi vào không khỏi rùng mình một cái.
Giúp Biên Nhược Thủy thu dọn xong rồi, tôi đi ra ngoài mở di động lên, quả nhiên, trên màn hình hiện lên hàng loạt những số gọi nhỡ. Phần lớn đều là điện thoại từ nhà, đúng là giẫm phải bãi mìn thật rồi, tôi vội vàng bấm số gọi cho mẹ.
“Mẹ…”
“Mày…mày! Thằng ranh này mày chạy đi đâu thế hả, mày có biết hai ngày nay ba mẹ lo cho mày tới phát điên không, mày có biết nghĩ thì cũng phải gọi điện về báo cho ba mẹ một tiếng chứ hả! Mày ngay cả điện thoại cũng không biết gọi sao? Thầy giáo mày…”
Tôi còn nghe loáng thoáng cả tiếng chửi của ba ở đầu dây bên kia, nói đừng có về nhà nữa. Tôi cũng không biết phải nói gì, cũng không muốn giải thích, tôi chờ tới khi bên kia lắng xuống, mới nói đơn giản một câu: “Con mệt, không muốn đi học, muốn bị đuổi học…”
Đầu dây bên kia im lặng một hồi lâu, tôi cũng thấy nặng nề, tôi biết nói như vậy sẽ khiến ba mẹ tổn thương nhiều lắm, mẹ mới được vui vẻ một chút đã bị tôi đem trở lại địa ngục. Nhưng tôi không muốn lừa dối họ nữa, tôi thực sự không muốn đi học, thế thì buộc tôi ở đâu cũng chẳng có tác dụng
“Con cứ về nhà đã…có chuyện gì thì nói sau…” Mẹ tôi khàn khàn cất giọng nói, tôi ngắt máy, đi vào.
Biên Nhược Thủy ngồi im lặng trong phòng, mắt nhìn chằm chằm vào bức tường đối diện, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ, ngay cả khi tôi bước lại gần cũng không hay biết. Tôi đứng lặng lẽ, trong lòng không biết nên làm gì, chỉ cảm nhận được thân thể không thể tự chủ được mà khẽ run lên của mình.
Một phút, rồi hai phút…Biên Nhược Thủy không lẩm bẩm, tâm tình không biến động, chỉ nhìn chằm chằm vào bức tường được sơn loang lổ trước mặt, cả người ngồi im như tượng không nhúc nhích. Bất chợt tôi có cảm giác nhẹ nhõm đi rất nhiều, lúc trước vốn cứ nghĩ tới cảnh tượng hắn cũng ngồi như thế kia, nhưng là cảnh hắn nhớ tới mẹ mình, rồi quay mặt vào nhìn bức tường chằm chằm, miệng lẩm bẩm liên hồi. May quá, thật may quá, hắn chỉ là không muốn thừa nhận sự thật mà thôi…
“Ha, nghĩ gì đó?” Tôi đứng phía sau vỗ nhẹ lên vai Biên Nhược Thủy.
“A!!!” Biên Nhược Thủy như con chó nhỏ bị dẫm phải đuôi, cả người đều giật nảy lên, sắc mặt tái nhợt, bộ ngực nhấp nhô dồn dập theo hơi thở, tròn mắt nhìn tôi.
Tôi cũng bị phản ứng của hắn dọa cho sợ, nhìn sắc mặt hắn vẫn còn chưa hồi phục, tôi vội vàng đưa tay nhẹ nhàng xoa bóp vai cho hắn.
“Cậu vào lúc nào thế?” Biên Nhược Thủy hỏi.
“Mới thôi, tớ vừa ra ngoài gọi điện cho mẹ.” Lời vừa ra khỏi miệng tôi đã hối hận gần chết, sao tôi ngu quá, lại ở trước mặt hắn nhắc tới chữ ‘mẹ’ làm gì chứ?
“Ừm!” Biên Nhược Thủy tựa hồ chẳng có phản ứng gì, “Hôm nay vừa lúc mẹ tớ không có ở nhà, tớ làm chút thức ăn, cậu ở lại ăn cơm nhé!”
Thấy tôi im lặng không đáp, ánh mắt của Biên Nhược Thủy bắt đầu dấy lên một tia hoảng loạn. Sự hoảng loạn khiến tim tôi như đóng băng lại, tôi hiểu, hắn đang sợ tôi hỏi mẹ hắn đi đâu rồi. Chính hắn cũng không biết, cũng không tìm được bà ấy, hắn hiểu hết tất cả mọi chuyện, chỉ là sợ hãi hiện thực mà tự chăng cho mình một tấm màn mỏng, hắn sống trong những lời tự lừa gạt của chính mình, hắn cần một người có thể đồng lõa với sự dối gạt ấy, như vậy hắn mới có thể yên tâm, yên tâm để nghĩ rằng những lời ấy là sự thực.
Chưa bao giờ tôi suy nghĩ thông suốt được như thế, nhìn Biên Nhược Thủy còn ngước mắt chờ câu trả lời của mình, tôi chỉ có thể khách khí mà nói: “Không được rồi, tớ phải về nhà, còn chút chuyện nữa. Cậu ở yên đây, đừng có chạy lung tung, tớ sẽ quay lại tìm cậu đó.”
“Ừ…”
Tôi ra khỏi phòng hắn, Biên Nhược Thủy theo sau, đứng nhìn theo tôi cách đấy không xa, tôi quay lại nhìn hắn, nhưng hắn chỉ vẫy tay mà nói theo: “Cậu cứ đi đi, tớ sẽ vào ngay!”
Tôi vội quay đầu lại đi nhanh, tim như bị ai đó vạch ra mà bóp nghẹt lại. Lần đầu tiên tôi mới cảm thấy cuộc đời này thật bất công, tại sao một người tốt như Biên Nhược Thủy lại phải chịu nhiều khổ đau như vậy. Mà tôi, tại sao lại không thể biết sớm hơn, mãi tới khi hắn bị bệnh mới để tâm chăm sóc hắn. Lần đầu tiên tôi cảm nhận được tự dằn vặt mình là một chuyện rất tàn nhẫn, đối mặt với sự tàn nhẫn đó, tôi chỉ còn cách buông xuôi.
Tôi vừa nhấn chuông cửa, vừa tưởng tượng tới lúc vào nhà sẽ có cảnh tưởng thế nào, đôi mắt đỏ hoe của mẹ, vẻ mặt giận tới bốc hỏa của ba, và sự thực chứng minh rằng tưởng tượng của tôi không sai, mẹ vừa mở cửa thấy mặt tôi một cái là mắng sa sả.
“Cái thằng ranh trời đánh này!” Mẹ vừa mắng vừa túm tay kéo tôi vào nhà, ba còn chưa đi làm về, tôi quên mất giờ đã là chiều rồi, ba tôi tới tối mới về nhà.
Mẹ tôi thấy tôi về thì không hiểu là vui vẻ hay là bực mình, giây trước mừng mừng rỡ rỡ, giây sau đã thở dài, bà nói liên miên, nói rất nhiều, nhưng tôi cũng chỉ có thể nghe được một câu: “Thầy giáo con nói con trốn học lâu thế, phải đuổi học hai ngày tự kiểm điểm.”
“Thật thế ạ?” Tôi thoáng cái vui trở lại, nắm tay mẹ hỏi.
Mẹ tôi sững người ra một lát, rồi nổi giận đánh vào vai tôi một cái đau điếng, mắng: “Sao con cứ phải không chịu thua kém người khác thế hả, bị đuổi học mà còn cho là chuyện tốt hả? Lát nữa ba về, xem con còn vui như thế này nữa không?”
“Mẹ, con có thể thương lượng với mẹ một việc được không.”
“Nói nhanh, mà mẹ nói cho mày biết, cái gì cũng được, trừ việc thôi học ra.”
“Vậy mẹ có thể cho con tự do nửa năm được không, sau đó con sẽ học lại lớp 11, như vậy có thể ôn lại kiến thức.”
Tôi vừa nói xong, mẹ tôi cũng im lặng, chỉ ngồi yên trầm tư. Thực ra khi tôi quyết định làm chuyện này đã phải hạ quyết tâm rất nhiều. Tôi có nằm mơ cũng muốn thi đại học nhanh nhanh để được tự do làm gì thì làm, nhưng chỉ vì Biên Nhược Thủy, chỉ vì hắn thôi. Đây là quyết định tốt nhất, hắn quay lại trường, chúng tôi có thể cùng nhau học.
“Như vậy đi, mày cứ đợi ba về, mẹ sẽ thử thương lượng với ba mày xem.”
Tôi gật đầu, mẹ cầm tay tôi nói: “Mẹ nói, ba về nói gì con cũng phải nghe theo, nhớ chưa, hai ngày trước ông ấy bảo cứ thấy con thì nhất định sẽ đánh gãy chân con, con cũng phải cố nhịn nghen.”
Tôi cười hắc hắc, ba tôi lần nào cũng nói như vậy, từ nhỏ tới giờ tôi nghe hoài rồi. Nhưng tôi biết đó chỉ là dọa thôi, còn mẹ thì vẫn tưởng là thật. Nhìn gương mặt ưu sầu của bà, tôi nhẹ nhàng trấn an: “Mẹ, con không sao, một lát nữa con sẽ ngoan ngoãn nhận sai mà.”
Lúc này bà mới chịu thả lỏng người ra ngắm kỹ lại tôi, rồi vội vàng chạy đi làm cơm. Tôi vào phòng mình, từ lúc ở nội trú, phòng tôi đều do một tay mẹ dọn dẹp, tôi cũng ít khi về đây ngủ, giờ nhìn tới cái gì cũng thấy là lạ, rất nhiều thứ tôi không còn nhớ rõ nữa. Mở ngăn kéo ra, nhiều thứ cũ cũ từ nhiều năm trước vẫn còn đó, thậm chí cái bút hết mực từ hồi tiểu học mẹ tôi cũng cho vào ống đựng bút.
Tôi mở một ngăn kéo to, vừa kéo ra, tôi không thể nào nhịn được mà nở nụ cười. Bên trong có mấy con búp bê nhỏ, mấy thứ đồ thủ công, đồng hồ điện tử, thiệp chúc mừng gì đó. Mỗi thứ đều nhắc tôi nhớ tới một người. Đột nhiên tôi cảm thấy chán nản, bỏ lại tất cả vào trong ngăn kéo, đứng dậy, từ lúc học lớp 6 tới giờ, tôi đã đổi hết mười một cô bạn gái, người ngắn nhất chỉ quen trong hai ngày, chính là cái người tôi đã gửi thư lúc người ta đã chuyển trường rồi, giờ cô ấy tên là gì tôi còn không thể nào nhớ ra được nữa.
Ngẫm đi ngẫm lại, tôi phát hiện ra mình trước giờ mình đã sai rồi. Khi ấy tôi nghĩ cha mẹ mình không là gì, chỉ cần tôi không nói ra thì họ sao biết được. Giờ nhìn những thứ mẹ giữ lại tôi mới hiểu, kì thực cha mẹ tôi hiểu hết mọi chuyện, chỉ là họ tin tôi, chưa bao giờ cho rằng những thứ kia có thể khiến tôi rơi vào quá khứ.
Người tin tưởng mình nhất chính là cha mẹ, nếu tôi thành thực đem hết mọi chuyện kể cho họ nghe, nhất định hai người sẽ thông cảm, mẹ tôi vốn lòng dạ yếu mềm, chỉ sợ nghe xong chuyện còn khóc nữa là. Tôi còn đương nghĩ ngợi thì bị tiếng quát tháo bên ngoài làm giật mình. Ba tôi đã về nhà, chắc chắn là ba tôi, vì chả ai có cái giọng to sang sảng như thế cả.
“Bảo cái thằng con khốn nạn kia ra đây cho tôi, hôm nay tôi mà không đánh cho nó một trận nên thân thì tôi không làm ba nó nữa.”
Thằng con khốn nạn? Con mà là thằng con khốn nạn thì không phải ba là người khốn nạn sao? Tôi cười thầm sau cửa, nhưng xem ra lần này chuyện ba tôi cho ăn đòn là không tránh được nổi rồi. Tôi mở cửa đi ra, mẹ còn đang kéo tay ba lại, thấy tôi thì vội quay sang nói: “Con vào trước đi! Lát nữa ba hết giận rồi con hãy ra.”
“Mày dám đi vào coi! Mày mà vào tao trói mày lên xà nhà đánh.”
Tôi nuốt miếng nước bọt, ba tôi chắc chắn là giận tới mất trí rồi, giờ đã là thời nào rồi mà vẫn còn kiếm ra được cái xà nhà chứ. Thấy tôi cứ đứng yên không động đậy gì, ba tôi sải chân đi nhanh về phía tôi, những bước chân không còn mạnh mẽ như xưa nữa. Đột nhiên trong lòng tôi dấy lên cảm giác hối hận, nhích từng bước đi về phía trước.
Kết quả là tôi lại gặp lại cảnh tượng của mình cách đây mười năm. Ba đạp vào người tôi một cái, tôi cũng giả bộ loạng choạng quỳ xuống. Kế đó là vỉ đập ruồi, chổi lông gà, giày dép, đại để là cái gì có thể đánh người được thì sẽ được sử dụng triệt để lên người tôi. Nói không đau thì đúng là gạt người, dù sao hồi còn trẻ ông cũng được xem là vạm vỡ, nếu ông không thẳng tay đánh tôi, trong lòng tôi vẫn sẽ còn cái cảm giác hổ thẹn như vậy. Tôi nghĩ người mệt nhất hẳn là mẹ, hết quơ tay ngăn lại rồi can ngăn liên hồi, mặt mũi trắng bệch. Ai da, cũng tới lúc nên mở miệng cầu xin rồi, xem ra ba tôi đã thấm mệt, thở hổn hển.
“Con sai rồi, ba, tuyệt đối sẽ không có lần sau nữa đâu, ba đừng đánh con nữa mà!” Tôi sụt sịt, trưng ra bộ mặt thành tâm hối lỗi vô cùng thuần thục. Ba nhìn thấy biểu tình của tôi, dường như cũng không đành lòng đánh nữa, tôi vội vàng đứng lên trốn ra sau lưng mẹ, cả chân đã tê rần lên.
“Ai cho mày đứng lên, quỳ xuống cho tao nhanh.”
Ba tôi gầm lên giận dữ, khiến tôi lại rón rén đi ra. Một lát sau, ông mang cái bàn phím tới, ném xuống đất rồi quát lớn: “Mày quỳ lên cái này cho tao.”
Tôi cả kinh, ngẩng đầu nói: “Nếu quỳ trên cái này thì đầu gối con chịu sao được?”
“Mày không phải quan tâm, nhanh quỳ xuống cho tao.”
Mẹ tôi túm lấy áo ba, khàn giọng van xin: “Được rồi, đừng có hành hạ nó nữa! Con nó đã lớn rồi, ông xem có con nhà ai lớn thế kia mà còn bị đánh không…”
“Đều tại bà nuông nó quá, bà lúc nào cũng nói nó thông minh, chuyện gì cũng hiểu, giờ thì nhìn xem, hiểu cái gì, thông minh cái gì mà có chuyện cũng không chịu nói cho bà hả. Có phải bà còn đợi tới lúc nó chạy đi cướp ngân hàng mới hối hận không!” Ông nói xong lại trừng mắt lườm tôi một cái, chỉ vào tôi nói: “Đừng có dông dài nữa, quỳ xuống.”
Tôi quỳ xuống, nghe tiếng bàn phím vang lên lách cách khi chạm vào đầu gối mình. Tôi quỳ một mình trong phòng khách, nghe tiếng ba mẹ cãi nhau một hồi ở phòng bên vọng lại. Trăng lên cao, rọi vào khung cửa sổ, khiến tôi không nhịn được mà cảm thấy sống mũi mình hơi cay cay. Biên Nhược Thủy không có điện thoại di động, giờ có muốn liên lạc với hắn cũng không có cách nào, không biết giờ này hắn ở nhà ra sao rồi, chỉ mong hắn ở nhà đừng có gây nháo, ngàn vạn lần đừng có chạy loạn, nghĩ tới đây tự nhiên tôi thấy nóng ruột quá.
Không được, hiện giờ tôi không thể ra khỏi nhà nổi. Mà không ở cạnh hắn hai tư trên hai tư thì không yên tâm được, trong lòng cứ thấy thắc thỏm không yên. Trừ phi hắn nhanh khỏi bệnh, còn không thì tôi không thể tiếp tục sống như trước kia được.
“Ưm…” Bỗng nhiên mặt Biên Nhược Thủy xám lại, trong miệng phồng lên toàn thức ăn, như không nuốt xuống nổi. Hắn che miệng, lao nhanh vào phòng vệ sinh, chỉ lát sau, tiếng nôn ọe từ trong ấy đã truyền ra ngoài này. Tôi tính đẩy cửa phòng vệ sinh đi vào, nhưng Biên Nhược Thủy khóa cửa lại, không cho tôi đi vào, cứ thế nôn ở trong đó. Tôi sốt ruột đứng ngoài, vừa lúc thấy y tá đã truyền dịch cho Biên Nhược Thủy đi ngang qua, bèn chạy vọt ra hỏi.
“Chị ơi, bạn em có chuyện gì thế ạ? Mới ăn được một chút đã nôn ra rồi, bây giờ vẫn còn trong phòng vệ sinh nôn!”
Y tá liếc nhìn tôi, đưa tay vén tóc ra sau tai, hỏi lại: “Cậu ấy có ăn cái gì không?”
“Có, vừa mới ăn đó ạ! Đồ ăn kia kìa.”
Y tá theo ngón tay tôi chỉ mà thấy hộp cơm, vẻ mặt như nhìn thấy cái gì bẩn thỉu lắm vậy, môi mím mím lại như không biết nói sao mới phải. Cô ta cũng chẳng thèm giữ khách khí với tôi làm gì, cứ đứng nguyên trong phòng, chống nạnh mắng tôi xơi xơi: “Cậu có biết dạ dày bạn cậu yếu thế nào không? Cho ăn mấy loại thức ăn mặn đầy dầu mỡ thế này thì làm sao mà tiêu hóa được hả?”
“Em không biết…” Tôi nhìn gương mặt y tá, yếu ớt vớt vát thêm một câu: “Cậu ấy gầy như thế, đã lâu rồi không được ăn thịt, em mua cho cậu ấy chút thịt thì cũng có sao đâu! Em cũng chỉ nghĩ như thế thôi, em đâu phải y tá cơ chứ…” Tôi lại liếc gương mặt nhăn nhó của y tá, rồi lại nói tiếp: “Mà giờ bệnh cậu ấy nặng thêm, không phải sẽ nằm thêm ở bệnh viện các chị thêm vài ba ngày nữa sao? Chuyện này không phải là thêm lợi nhuận cho các chị à!”
“Tôi chả cần cái kiểu lợi nhuận này của cậu, hơn nữa, bạn cậu có dùng nhiều thuốc thì cũng chả liên quan tới tôi. Cậu nhanh gọi cậu ta ra đây đi, không ra thì tôi qua phòng bệnh khác đây, còn có bệnh nhân khác chờ truyền dịch nữa.”
Tôi nghe xong thiếu chút nữa là cãi nhau với cô ta một trận, tính cách kiểu gì thế hả! Người như thế này mà cũng đi chăm sóc bệnh nhân sao? Nếu để cô ta qua chăm sóc mấy người ở bên khu bệnh nhân bệnh tim chắc là làm người ta tức chết mất! Tôi không thèm phản ứng lại, gõ cửa phòng vệ sinh, lớn giọng nói vọng vào: “Biên Nhược Thủy, ra đi, y tá tới rồi này, đi truyền dịch đi.”
Lâu thật lâu sau, tới khi mặt bà cô y tá đã bắt đầu xuất hiện mây đen, Biên Nhược Thủy mới đẩy cửa đi ra, mặt mũi trắng bệch. Giờ tôi mới ý thức được sự khủng khiếp mà đống thịt thà tôi mua kia, nhìn Biên Nhược Thủy gầy yếu, trắng như tờ giấy, tim tôi thắt lại một cái phát đau.
Bà cô kia cố sức kéo cánh tay Biên Nhược Thủy, vỗ mấy cái cho hiện ven rồi cắm kim truyền dịch vào, phương cách chuẩn xác, nhanh chóng. Điều chỉnh tốc độ truyền dịch xong, bà cô y tá lườm tôi một cái rồi ngúng nguẩy đi ra ngoài, tôi cũng chả buồn để ý.
Tôi chậm rãi tới cạnh Biên Nhược Thủy, sờ lên trán hắn hỏi: “Còn khó chịu nữa không?”
“Hết rồi, nhưng có hơi buồn nôn…”
“Thế không phải khó chịu sao!” Tôi liếc qua hộp cơm, bực không chịu nổi, vội đem vứt hết đi. Quay lại thấy Biên Nhược Thủy đang mở tròn mắt nhìn tôi, cả người có vẻ hơi ngơ ngác. Trong lòng tôi có một cảm giác bất an khó nói, chỉ sợ hắn lại phát bệnh nữa.
“Lúc nào được về nhà đây?” Biên Nhược Thủy hỏi.
“Nhanh thôi!”
Tôi ở cùng với Biên Nhược Thủy ở bệnh viện ba ngày, ba ngày này tôi không quay lại trường, cũng không mở di dộng, tôi biết thầy giáo chắc chắn là giận tới tím mặt rồi, mà chắc cũng đã gọi điện về thông báo cho gia đình tôi. Trước tiên tôi cứ đưa Biên Nhược Thủy về nhà đã, giờ hắn ở trong một căn phòng nhỏ xíu có hơn mười mét vuông, bên trong hầu như chẳng có gì, chỉ có một cái giường với một cái tủ nhỏ, thậm chí cả lò sưởi cũng không có, ngồi trong phòng cứ như vào trong hang động, người đi vào không khỏi rùng mình một cái.
Giúp Biên Nhược Thủy thu dọn xong rồi, tôi đi ra ngoài mở di động lên, quả nhiên, trên màn hình hiện lên hàng loạt những số gọi nhỡ. Phần lớn đều là điện thoại từ nhà, đúng là giẫm phải bãi mìn thật rồi, tôi vội vàng bấm số gọi cho mẹ.
“Mẹ…”
“Mày…mày! Thằng ranh này mày chạy đi đâu thế hả, mày có biết hai ngày nay ba mẹ lo cho mày tới phát điên không, mày có biết nghĩ thì cũng phải gọi điện về báo cho ba mẹ một tiếng chứ hả! Mày ngay cả điện thoại cũng không biết gọi sao? Thầy giáo mày…”
Tôi còn nghe loáng thoáng cả tiếng chửi của ba ở đầu dây bên kia, nói đừng có về nhà nữa. Tôi cũng không biết phải nói gì, cũng không muốn giải thích, tôi chờ tới khi bên kia lắng xuống, mới nói đơn giản một câu: “Con mệt, không muốn đi học, muốn bị đuổi học…”
Đầu dây bên kia im lặng một hồi lâu, tôi cũng thấy nặng nề, tôi biết nói như vậy sẽ khiến ba mẹ tổn thương nhiều lắm, mẹ mới được vui vẻ một chút đã bị tôi đem trở lại địa ngục. Nhưng tôi không muốn lừa dối họ nữa, tôi thực sự không muốn đi học, thế thì buộc tôi ở đâu cũng chẳng có tác dụng
“Con cứ về nhà đã…có chuyện gì thì nói sau…” Mẹ tôi khàn khàn cất giọng nói, tôi ngắt máy, đi vào.
Biên Nhược Thủy ngồi im lặng trong phòng, mắt nhìn chằm chằm vào bức tường đối diện, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ, ngay cả khi tôi bước lại gần cũng không hay biết. Tôi đứng lặng lẽ, trong lòng không biết nên làm gì, chỉ cảm nhận được thân thể không thể tự chủ được mà khẽ run lên của mình.
Một phút, rồi hai phút…Biên Nhược Thủy không lẩm bẩm, tâm tình không biến động, chỉ nhìn chằm chằm vào bức tường được sơn loang lổ trước mặt, cả người ngồi im như tượng không nhúc nhích. Bất chợt tôi có cảm giác nhẹ nhõm đi rất nhiều, lúc trước vốn cứ nghĩ tới cảnh tượng hắn cũng ngồi như thế kia, nhưng là cảnh hắn nhớ tới mẹ mình, rồi quay mặt vào nhìn bức tường chằm chằm, miệng lẩm bẩm liên hồi. May quá, thật may quá, hắn chỉ là không muốn thừa nhận sự thật mà thôi…
“Ha, nghĩ gì đó?” Tôi đứng phía sau vỗ nhẹ lên vai Biên Nhược Thủy.
“A!!!” Biên Nhược Thủy như con chó nhỏ bị dẫm phải đuôi, cả người đều giật nảy lên, sắc mặt tái nhợt, bộ ngực nhấp nhô dồn dập theo hơi thở, tròn mắt nhìn tôi.
Tôi cũng bị phản ứng của hắn dọa cho sợ, nhìn sắc mặt hắn vẫn còn chưa hồi phục, tôi vội vàng đưa tay nhẹ nhàng xoa bóp vai cho hắn.
“Cậu vào lúc nào thế?” Biên Nhược Thủy hỏi.
“Mới thôi, tớ vừa ra ngoài gọi điện cho mẹ.” Lời vừa ra khỏi miệng tôi đã hối hận gần chết, sao tôi ngu quá, lại ở trước mặt hắn nhắc tới chữ ‘mẹ’ làm gì chứ?
“Ừm!” Biên Nhược Thủy tựa hồ chẳng có phản ứng gì, “Hôm nay vừa lúc mẹ tớ không có ở nhà, tớ làm chút thức ăn, cậu ở lại ăn cơm nhé!”
Thấy tôi im lặng không đáp, ánh mắt của Biên Nhược Thủy bắt đầu dấy lên một tia hoảng loạn. Sự hoảng loạn khiến tim tôi như đóng băng lại, tôi hiểu, hắn đang sợ tôi hỏi mẹ hắn đi đâu rồi. Chính hắn cũng không biết, cũng không tìm được bà ấy, hắn hiểu hết tất cả mọi chuyện, chỉ là sợ hãi hiện thực mà tự chăng cho mình một tấm màn mỏng, hắn sống trong những lời tự lừa gạt của chính mình, hắn cần một người có thể đồng lõa với sự dối gạt ấy, như vậy hắn mới có thể yên tâm, yên tâm để nghĩ rằng những lời ấy là sự thực.
Chưa bao giờ tôi suy nghĩ thông suốt được như thế, nhìn Biên Nhược Thủy còn ngước mắt chờ câu trả lời của mình, tôi chỉ có thể khách khí mà nói: “Không được rồi, tớ phải về nhà, còn chút chuyện nữa. Cậu ở yên đây, đừng có chạy lung tung, tớ sẽ quay lại tìm cậu đó.”
“Ừ…”
Tôi ra khỏi phòng hắn, Biên Nhược Thủy theo sau, đứng nhìn theo tôi cách đấy không xa, tôi quay lại nhìn hắn, nhưng hắn chỉ vẫy tay mà nói theo: “Cậu cứ đi đi, tớ sẽ vào ngay!”
Tôi vội quay đầu lại đi nhanh, tim như bị ai đó vạch ra mà bóp nghẹt lại. Lần đầu tiên tôi mới cảm thấy cuộc đời này thật bất công, tại sao một người tốt như Biên Nhược Thủy lại phải chịu nhiều khổ đau như vậy. Mà tôi, tại sao lại không thể biết sớm hơn, mãi tới khi hắn bị bệnh mới để tâm chăm sóc hắn. Lần đầu tiên tôi cảm nhận được tự dằn vặt mình là một chuyện rất tàn nhẫn, đối mặt với sự tàn nhẫn đó, tôi chỉ còn cách buông xuôi.
Tôi vừa nhấn chuông cửa, vừa tưởng tượng tới lúc vào nhà sẽ có cảnh tưởng thế nào, đôi mắt đỏ hoe của mẹ, vẻ mặt giận tới bốc hỏa của ba, và sự thực chứng minh rằng tưởng tượng của tôi không sai, mẹ vừa mở cửa thấy mặt tôi một cái là mắng sa sả.
“Cái thằng ranh trời đánh này!” Mẹ vừa mắng vừa túm tay kéo tôi vào nhà, ba còn chưa đi làm về, tôi quên mất giờ đã là chiều rồi, ba tôi tới tối mới về nhà.
Mẹ tôi thấy tôi về thì không hiểu là vui vẻ hay là bực mình, giây trước mừng mừng rỡ rỡ, giây sau đã thở dài, bà nói liên miên, nói rất nhiều, nhưng tôi cũng chỉ có thể nghe được một câu: “Thầy giáo con nói con trốn học lâu thế, phải đuổi học hai ngày tự kiểm điểm.”
“Thật thế ạ?” Tôi thoáng cái vui trở lại, nắm tay mẹ hỏi.
Mẹ tôi sững người ra một lát, rồi nổi giận đánh vào vai tôi một cái đau điếng, mắng: “Sao con cứ phải không chịu thua kém người khác thế hả, bị đuổi học mà còn cho là chuyện tốt hả? Lát nữa ba về, xem con còn vui như thế này nữa không?”
“Mẹ, con có thể thương lượng với mẹ một việc được không.”
“Nói nhanh, mà mẹ nói cho mày biết, cái gì cũng được, trừ việc thôi học ra.”
“Vậy mẹ có thể cho con tự do nửa năm được không, sau đó con sẽ học lại lớp 11, như vậy có thể ôn lại kiến thức.”
Tôi vừa nói xong, mẹ tôi cũng im lặng, chỉ ngồi yên trầm tư. Thực ra khi tôi quyết định làm chuyện này đã phải hạ quyết tâm rất nhiều. Tôi có nằm mơ cũng muốn thi đại học nhanh nhanh để được tự do làm gì thì làm, nhưng chỉ vì Biên Nhược Thủy, chỉ vì hắn thôi. Đây là quyết định tốt nhất, hắn quay lại trường, chúng tôi có thể cùng nhau học.
“Như vậy đi, mày cứ đợi ba về, mẹ sẽ thử thương lượng với ba mày xem.”
Tôi gật đầu, mẹ cầm tay tôi nói: “Mẹ nói, ba về nói gì con cũng phải nghe theo, nhớ chưa, hai ngày trước ông ấy bảo cứ thấy con thì nhất định sẽ đánh gãy chân con, con cũng phải cố nhịn nghen.”
Tôi cười hắc hắc, ba tôi lần nào cũng nói như vậy, từ nhỏ tới giờ tôi nghe hoài rồi. Nhưng tôi biết đó chỉ là dọa thôi, còn mẹ thì vẫn tưởng là thật. Nhìn gương mặt ưu sầu của bà, tôi nhẹ nhàng trấn an: “Mẹ, con không sao, một lát nữa con sẽ ngoan ngoãn nhận sai mà.”
Lúc này bà mới chịu thả lỏng người ra ngắm kỹ lại tôi, rồi vội vàng chạy đi làm cơm. Tôi vào phòng mình, từ lúc ở nội trú, phòng tôi đều do một tay mẹ dọn dẹp, tôi cũng ít khi về đây ngủ, giờ nhìn tới cái gì cũng thấy là lạ, rất nhiều thứ tôi không còn nhớ rõ nữa. Mở ngăn kéo ra, nhiều thứ cũ cũ từ nhiều năm trước vẫn còn đó, thậm chí cái bút hết mực từ hồi tiểu học mẹ tôi cũng cho vào ống đựng bút.
Tôi mở một ngăn kéo to, vừa kéo ra, tôi không thể nào nhịn được mà nở nụ cười. Bên trong có mấy con búp bê nhỏ, mấy thứ đồ thủ công, đồng hồ điện tử, thiệp chúc mừng gì đó. Mỗi thứ đều nhắc tôi nhớ tới một người. Đột nhiên tôi cảm thấy chán nản, bỏ lại tất cả vào trong ngăn kéo, đứng dậy, từ lúc học lớp 6 tới giờ, tôi đã đổi hết mười một cô bạn gái, người ngắn nhất chỉ quen trong hai ngày, chính là cái người tôi đã gửi thư lúc người ta đã chuyển trường rồi, giờ cô ấy tên là gì tôi còn không thể nào nhớ ra được nữa.
Ngẫm đi ngẫm lại, tôi phát hiện ra mình trước giờ mình đã sai rồi. Khi ấy tôi nghĩ cha mẹ mình không là gì, chỉ cần tôi không nói ra thì họ sao biết được. Giờ nhìn những thứ mẹ giữ lại tôi mới hiểu, kì thực cha mẹ tôi hiểu hết mọi chuyện, chỉ là họ tin tôi, chưa bao giờ cho rằng những thứ kia có thể khiến tôi rơi vào quá khứ.
Người tin tưởng mình nhất chính là cha mẹ, nếu tôi thành thực đem hết mọi chuyện kể cho họ nghe, nhất định hai người sẽ thông cảm, mẹ tôi vốn lòng dạ yếu mềm, chỉ sợ nghe xong chuyện còn khóc nữa là. Tôi còn đương nghĩ ngợi thì bị tiếng quát tháo bên ngoài làm giật mình. Ba tôi đã về nhà, chắc chắn là ba tôi, vì chả ai có cái giọng to sang sảng như thế cả.
“Bảo cái thằng con khốn nạn kia ra đây cho tôi, hôm nay tôi mà không đánh cho nó một trận nên thân thì tôi không làm ba nó nữa.”
Thằng con khốn nạn? Con mà là thằng con khốn nạn thì không phải ba là người khốn nạn sao? Tôi cười thầm sau cửa, nhưng xem ra lần này chuyện ba tôi cho ăn đòn là không tránh được nổi rồi. Tôi mở cửa đi ra, mẹ còn đang kéo tay ba lại, thấy tôi thì vội quay sang nói: “Con vào trước đi! Lát nữa ba hết giận rồi con hãy ra.”
“Mày dám đi vào coi! Mày mà vào tao trói mày lên xà nhà đánh.”
Tôi nuốt miếng nước bọt, ba tôi chắc chắn là giận tới mất trí rồi, giờ đã là thời nào rồi mà vẫn còn kiếm ra được cái xà nhà chứ. Thấy tôi cứ đứng yên không động đậy gì, ba tôi sải chân đi nhanh về phía tôi, những bước chân không còn mạnh mẽ như xưa nữa. Đột nhiên trong lòng tôi dấy lên cảm giác hối hận, nhích từng bước đi về phía trước.
Kết quả là tôi lại gặp lại cảnh tượng của mình cách đây mười năm. Ba đạp vào người tôi một cái, tôi cũng giả bộ loạng choạng quỳ xuống. Kế đó là vỉ đập ruồi, chổi lông gà, giày dép, đại để là cái gì có thể đánh người được thì sẽ được sử dụng triệt để lên người tôi. Nói không đau thì đúng là gạt người, dù sao hồi còn trẻ ông cũng được xem là vạm vỡ, nếu ông không thẳng tay đánh tôi, trong lòng tôi vẫn sẽ còn cái cảm giác hổ thẹn như vậy. Tôi nghĩ người mệt nhất hẳn là mẹ, hết quơ tay ngăn lại rồi can ngăn liên hồi, mặt mũi trắng bệch. Ai da, cũng tới lúc nên mở miệng cầu xin rồi, xem ra ba tôi đã thấm mệt, thở hổn hển.
“Con sai rồi, ba, tuyệt đối sẽ không có lần sau nữa đâu, ba đừng đánh con nữa mà!” Tôi sụt sịt, trưng ra bộ mặt thành tâm hối lỗi vô cùng thuần thục. Ba nhìn thấy biểu tình của tôi, dường như cũng không đành lòng đánh nữa, tôi vội vàng đứng lên trốn ra sau lưng mẹ, cả chân đã tê rần lên.
“Ai cho mày đứng lên, quỳ xuống cho tao nhanh.”
Ba tôi gầm lên giận dữ, khiến tôi lại rón rén đi ra. Một lát sau, ông mang cái bàn phím tới, ném xuống đất rồi quát lớn: “Mày quỳ lên cái này cho tao.”
Tôi cả kinh, ngẩng đầu nói: “Nếu quỳ trên cái này thì đầu gối con chịu sao được?”
“Mày không phải quan tâm, nhanh quỳ xuống cho tao.”
Mẹ tôi túm lấy áo ba, khàn giọng van xin: “Được rồi, đừng có hành hạ nó nữa! Con nó đã lớn rồi, ông xem có con nhà ai lớn thế kia mà còn bị đánh không…”
“Đều tại bà nuông nó quá, bà lúc nào cũng nói nó thông minh, chuyện gì cũng hiểu, giờ thì nhìn xem, hiểu cái gì, thông minh cái gì mà có chuyện cũng không chịu nói cho bà hả. Có phải bà còn đợi tới lúc nó chạy đi cướp ngân hàng mới hối hận không!” Ông nói xong lại trừng mắt lườm tôi một cái, chỉ vào tôi nói: “Đừng có dông dài nữa, quỳ xuống.”
Tôi quỳ xuống, nghe tiếng bàn phím vang lên lách cách khi chạm vào đầu gối mình. Tôi quỳ một mình trong phòng khách, nghe tiếng ba mẹ cãi nhau một hồi ở phòng bên vọng lại. Trăng lên cao, rọi vào khung cửa sổ, khiến tôi không nhịn được mà cảm thấy sống mũi mình hơi cay cay. Biên Nhược Thủy không có điện thoại di động, giờ có muốn liên lạc với hắn cũng không có cách nào, không biết giờ này hắn ở nhà ra sao rồi, chỉ mong hắn ở nhà đừng có gây nháo, ngàn vạn lần đừng có chạy loạn, nghĩ tới đây tự nhiên tôi thấy nóng ruột quá.
Không được, hiện giờ tôi không thể ra khỏi nhà nổi. Mà không ở cạnh hắn hai tư trên hai tư thì không yên tâm được, trong lòng cứ thấy thắc thỏm không yên. Trừ phi hắn nhanh khỏi bệnh, còn không thì tôi không thể tiếp tục sống như trước kia được.
Bình luận truyện