Biến Thành Bé Thỏ Lego
Chương 11
Tạ Mân tắm nắng trong văn phòng Tùy Ngưỡng cả buổi chiều.
Tùy Ngưỡng kê máy tính bảng trước mặt Tạ Mân, mở phim cho hắn, thậm chí còn dựng một chiếc ghế bãi biển bằng hộp diêm, để thỏ đồ chơi như hắn có thể nằm thoải mái.
Thỏ đồ chơi nằm xem phim chẳng gò bó chút nào, để Tạ Mân được thoải mái, không cần đổi nhiều “chế độ”, có chuyện gì Tùy Ngưỡng ra phòng họp bên ngoài để nói.
Ánh nắng chiếu lên người chú thỏ LEGO màu hồng, những miếng nhựa bóng loáng sáng lấp lánh. Tạ Mân cảm giác mình mới là chúa tể trong công ty này, chỉ thiếu chiếc kính râm nữa thôi là thành nghỉ mát thật rồi.
Gần bốn giờ, Tùy Ngưỡng nhận một cuộc điện thoại.
Tạ Mân vừa xem phim vừa nghe Tùy Ngưỡng nói vài câu, hình như người bên kia là mẹ Tùy Ngưỡng.
Tùy Ngưỡng ngẩng đầu nhìn Tạ Mân cách đó không xa, suy nghĩ một chốc, “được” và “vâng” mấy lần, rồi cúp điện thoại, hỏi Tạ Mân: “Tối nay qua nhà mẹ tôi ăn cơm cùng tôi được không?”.
“Nếu cậu không muốn đi,” anh nói thêm: “Thì tôi đưa cậu về nhà trước”.
Đã lâu rồi Tạ Mân không gặp mẹ Tùy Ngưỡng, hắn rất thích bầu không khí trong gia đình anh, đương nhiên là đồng ý.
Năm rưỡi chiều, Tùy Ngưỡng kết thúc công việc, dọn khu nghỉ mát của Tạ Mân rồi mang Tạ Mân xuống.
Hôm nay anh tự lái xe. Tùy Ngưỡng đặt Tạ Mân lên ghế, cài dây an toàn trên ghế phó lái rồi kẹp Tạ Mân vào dây an toàn, nói: “An toàn tham gia giao thông”.
Đai an toàn bọc ngoài bụng và chân sau của Tạ Mân, chân trước thì gác lên trên, Tạ Mân cạn lời, hỏi: “Có cần phải vậy không?”.
“Cậu nhẹ quá,” Tùy Ngưỡng nói xong, xách tai thỏ của hắn lên như thể đang kiểm tra đã chắc chắn chưa: “Lúc phanh cậu dễ bay ra ngoài lắm”.
“Tôi có thể ngồi trong túi áo cậu mà,” Tạ Mân nhắc nhở: “Hoặc chỗ để cốc”.
“Vậy thì thiếu tôn trọng sếp Tạ lắm.” Tùy Ngưỡng nói.
Tạ Mân lười đấu võ mồm với anh, hắn chỉnh lại tư thế của mình, không nói gì nữa.
Nhà mẹ Tùy Ngưỡng không xa công ty của anh lắm.
Thật ra Tạ Mân cũng biết chuyện mẹ anh rồi, bà tái hôn với một nhà văn nổi tiếng, nghe nói cuộc sống rất hạnh phúc.
Đỗ xe xong, Tùy Ngưỡng cho Tạ Mân vào túi áo. Mẹ Tùy Ngưỡng ở ngay tầng một, anh đi một quãng rất ngắn đã ấn chuông, không lâu sau, Tạ Mân nghe thấy giọng cô vang lên: “Đến rồi à? Hôm nay đến sớm thế”.
Giọng bà vẫn chẳng thay đổi mấy so với mười năm trước, vẫn ngọt ngào và êm tai. Cách nói chuyện của bố dượng Tùy Ngưỡng khiến người khác cảm thấy ông rất hiền lành, ông gọi tên Tùy Ngưỡng, nói mình mới mua một lon trà, vừa pha xong, giục Tùy Ngưỡng uống thử.
Tạ Mân ngồi trong túi áo chỉ có một vệt sáng trên đầu, có lẽ vì chán quá, hắn nghe rất kỹ cuộc nói chuyện của Tùy Ngưỡng với người nhà. Tình cảm giữa mẹ Tùy Ngưỡng với bố dượng có vẻ rất tốt, mẹ Tùy Ngưỡng trách anh ít gọi về nhà, hôm nay bố dượng anh hầm một con vịt già, hoa họ trồng ngoài sân đã nở rồi.
Nhà Tạ Mân chưa từng có những gì một gia đình nên có, những lần ít ỏi được trải nghiệm hoặc nhìn thấy gia đình trong đời hắn đều là ở nhà Tùy Ngưỡng.
Nhưng vào đến phòng ăn, Tạ Mân nhạy bén nhận ra bầu không khí có đôi chút thay đổi.
Mọi người yên lặng vài giây, cô mới nói: “Tùy Ngưỡng lại đây, đây là Tùng Vũ, con gái bạn nối khố của chú con, làm cô giáo ở học viện Mỹ thuật. Chiều cô bé đến dạy mẹ vẽ, mẹ giữ lại ăn tối luôn.”
Tùy Ngưỡng rất im lặng, Tạ Mân cảm giác hình như anh hơi sững lại, nhưng cũng không chắc lắm.
“Chào anh ạ,” một cô gái nói: “Em là Đỗ Tùng Vũ, lúc nào cô cũng nhắc hết anh hết, cuối cùng hôm nay cũng được gặp”.
Không phải Tạ Mân chưa từng gặp kiểu “lừa” xem mắt thế này. Nhưng vì quan hệ cha con bất hòa, Tạ Mân chẳng bao giờ nghe lời trong chuyện này. Trước đây bố hắn từng lừa hắn đi ăn, nhưng hắn còn chẳng thèm ngồi một lát mà giả vờ nghe điện thoại rồi chuồn luôn.
Bố hắn mất mặt quá, mắng hắn té tát, sau đó không bao giờ lừa hắn nữa.
Đương nhiên Tùy Ngưỡng không thể giống hắn, Tùy Ngưỡng vẫn lịch sự nói “Chào cô”.
Tạ Mân không ngửi được, không ăn được, hắn ngồi trong túi áo lại chẳng buồn ngủ chút nào, bèn dỏng tai nghe mọi người nói chuyện.
Sự gượng gạo ban đầu qua đi, cô nhắc đến chuyện Tùy Ngưỡng mua lại căn nhà ở Bảo Tây.
“Mẹ cho chú con xem ảnh con gửi rồi, mẹ với chú đều rất thích,” bà vui vẻ nói: “Cách chủ nhà trang trí thật sự rất đẹp”.
“Mẹ con vẫn muốn về đó, bọn chú định tháng tư sẽ về Dư Hải ở một thời gian,” bố dượng anh nói: “Chú nói với bà ấy rồi, nếu bà ấy ở đó quen hơn thì bọn chú ở lại Dư Hải luôn, dù sao chú ở đâu cũng vậy, mẹ con vui là được”.
“Nói đến Dư Hải,” cô bỗng có vẻ chần chừ, giọng cũng thay đổi, nói: “Hôm nay mẹ đọc được tin này trên mạng, người ta bảo là Tạ Mân bị tai nạn xe rồi. Có phải Tạ Mân hồi trước hay đến nhà mình đấy không? Mẹ xem ảnh hình như đúng là cậu ấy”.
Cuối cùng Tùy Ngưỡng cũng phản ứng lại, anh “Vâng” một câu, nói: “Đúng là cậu ấy”.
“Là Tạ Mân của bất động sản Vạn Trang ạ?” Đỗ Tùng Vũ bỗng hỏi.
“Tiểu Vũ cũng biết à?” Cô hỏi.
“Bạn cùng phòng đại học của cháu làm ở công ty anh ấy, mấy hôm nay công ty họ cũng không yên ổn lắm,” cô dừng một lát, nói: “Hồi trước ngày nào nó cũng khoe trong nhóm phòng là sếp Tạ của họ đẹp trai lắm, đẹp trai mà debut luôn cũng được ấy, hóa ra mọi người có quen nhau”.
“Cậu ấy là bạn của Tùy Ngưỡng, hồi trước hay đến nhà cô ăn cơm lắm,” cô nói: “Nhưng hình như từ khi chúng ta đến Viên Cảng, Tùy Ngưỡng không hay liên lạc với cậu ấy nữa nhỉ?”.
Có lẽ vì Tùy Ngưỡng vẫn không nói gì, cô sợ mọi người gượng gạo, bèn nói: “Lần đầu Tạ Mân đến nhà, cậu bé đứng cạnh Tùy Ngưỡng, trông vừa nhỏ vừa gầy, y như trẻ con vậy. Hôm nay xem ảnh thấy cậu ấy mặc vest, đẹp trai hơn nhiều rồi, như thể thoắt cái đã trưởng thành rồi”.
“Vậy ạ?” Đỗ Tùng Vũ nói: “Hồi trước anh ấy không đẹp như trên ảnh ạ?”.
“Cách ăn mặc khác nhau thôi,” cuối cùng Tạ Mân cũng nghe thấy Tùy Ngưỡng nói một câu khá dài: “Cậu ấy không ăn ảnh, người thật đẹp hơn ảnh một chút”.
Cô là người mềm lòng, không tham gia vào cuộc thảo luận vẻ ngoài của họ, chỉ lo lắng bảo: “Không biết bao giờ cậu bé mới tỉnh lại nữa, sao vẫn còn hôn mê nhỉ, báo chí nói không bị thương nặng mà”.
Bố dượng Tùy Ngưỡng bèn kể ra vài ca tương tự trong y học, chủ đề câu chuyện dần dần rời khỏi Tạ Mân.
Ăn tối xong, Tùy Ngưỡng ngồi thêm mười phút bèn nói mình phải đi rồi.
“Từ từ đã con,” cô nói: “Con đưa Tùng Vũ về giúp mẹ đã”.
Tùy Ngưỡng gần như đáp ngay lập tức, nói rằng mình phải đi ăn với đối tác nữa, không tiện đưa cô về.
“Trước bữa cơm con đã nhắn tin cho tài xế,” Tùy Ngưỡng nói: “Tài xế đến rồi, để con dẫn Tùng Vũ ra ngoài”.
Với bà thì cảnh tượng này vô cùng gượng gạo, Tạ Mân cũng thấy tối nay Tùy Ngưỡng nói rất ít, không nể mặt cô lắm. Nhưng Đỗ Tùng Vũ là người xuề xòa, không cảm nhận được gì, còn vui vẻ nói: “Thế em không khách sáo nhé, thật ra em lái xe về cũng được mà”.
Tùy Ngưỡng đứng dậy chào mẹ và bố dượng, sau đó ra cổng cùng Đỗ Tùng Vũ, mở cửa giúp cô, chờ cô vào xe.
Sau đó Tạ Mân mới cảm giác anh thò tay vào túi, nắm lấy mình.
Tùy Ngưỡng lấy Tạ Mân ra, cuối cùng Tạ Mân cũng được thấy cảnh tượng bên ngoài.
Cô sống ở một khu dân cư cũ tràn ngập hơi thở cuộc sống, hoa cỏ, cây cối um tùm. Xe đạp và xe điện đỗ dài bên đường, trời đã tối hẳn rồi, các tòa nhà xung quanh đều sáng đèn. Tạ Mân có thể nghe thấy tiếng nấu ăn và cười nói xung quanh.
“Bữa cơm hôm nay chán lắm đúng không?” Trên đường không có ai, Tùy Ngưỡng khẽ hỏi Tạ Mân.
Tạ Mân nói “Không”: “Lâu lắm rồi chưa được gặp cô”.
Tùy Ngưỡng không nói thêm gì nữa.
Lên xe Tùy Ngưỡng, Tạ Mân lại bị kẹp vào đai an toàn. Tùy Ngưỡng lái xe ra khỏi khu, bỗng nói với Tạ Mân: “Xin lỗi, tôi không ngờ lại là bữa ăn kiểu này”.
Tạ Mân sửng sốt, sau đó hiểu ra ý Tùy Ngưỡng, nhưng hắn không biết Tùy Ngưỡng xin lỗi chuyện gì.
“Cậu không cần xin lỗi,” Tạ Mân cười, nói: “Tôi ngồi nghe vui lắm, vả lại từng này tuổi rồi, bố tôi cũng hay giục, ép tôi làm quen với mấy cô gái”.
“Cậu từng đi rồi à?” Tùy Ngưỡng lái xe rất chậm, giọng nói cũng rất trầm.
Ánh sáng mong manh hắt ra từ màn hình trong xe đang chuyển kênh, Tùy Ngưỡng tắt tiếng đi.
Trong tim Tạ Mân như có gì đó chặn ngang, rõ ràng hắn có thể tính là chưa từng đi, nhưng hắn nói với Tùy Ngưỡng: “Một, hai lần gì đó”.
Tùy Ngưỡng “ừ” một tiếng, vài giây sau lại nói: “Gặp được ai cậu thích chưa?”.
Không thích ai hết, Tạ Mân nghĩ vậy. Nhưng hắn lại nghĩ nếu trả lời thật thì cuộc nói chuyện này sẽ còn kỳ lạ hơn, bèn nói: “Thích hay không có để làm gì đâu, giờ tôi cũng không biết cách biến lại thành người mà”.
“Nói vậy tức là có à?” Tùy Ngưỡng truy hỏi.
Những câu hỏi từ trên trời rơi xuống của Tùy Ngưỡng làm Tạ Mân thấy rất bực, hắn cảm giác trong xe chỉ có mình hắn muốn nói chuyện tử tế, hắn kìm nén sự bực dọc của mình, nói: “Tôi không biết, cậu hỏi nhiều vậy làm gì?”.
Không biết có phải Tùy Ngưỡng nhận ra hắn tức giận rồi không, anh im lặng một lát, nhưng ngay sau đó lại nói ra câu còn khó tin hơn, anh bình tĩnh gọi tên Tạ Mân: “Sau này cậu kết hôn có mời tôi không?”.
Tạ Mân quay sang nhìn anh, Tùy Ngưỡng chẳng bộc lộ chút cảm xúc nào, cũng không cúi đầu, thậm chí còn mỉm cười như đang đùa một câu rất bình thường với Tạ Mân. Tạ Mân không chịu được nữa, mắng anh: “Cậu bị khùng à?”.
“Nói chuyện bình thường chút được không?” Tạ Mân hỏi.
Tùy Ngưỡng không hỏi thêm nữa.
Dưới ánh đèn đường lúc bảy rưỡi tối, ráng đỏ khi chiều tàn bao phủ khắp bầu trời, dòng xe vội vã về nhà sau giờ làm chật ních trên cầu vượt. Tạ Mân rất nhỏ, nên hắn chỉ có thể nhìn lên bầu trời ngoài cửa sổ trần xe, nhìn những đám mây tô vẽ trên bầu trời như kem tươi.
Chiếc xe con từ từ chạy theo dòng xe, im lặng hồi lâu, Tạ Mân nghi mình bị lây sự khác thường của Tùy Ngưỡng rồi, cảm xúc cũng trở nên không bình thường.
Hắn không nhìn Tùy Ngưỡng, gọi: “Tùy Ngưỡng”.
Tùy Ngưỡng khẽ hỏi hắn: “Sao thế?”.
“Vậy lúc cậu kết hôn có mời tôi không?” Tạ Mân hỏi.
“Tôi chưa có dự định ấy.” Tùy Ngưỡng trả lời ngay.
Tạ Mân thầm cảm thán, Tùy Ngưỡng đúng là bậc thầy ngôn ngữ mà. Hắn không nghĩ ra mình có thể trả lời như vậy. Nhưng cũng không có gì phải tức giận hết, Tạ Mân bèn cười, nói: “Vậy được rồi”.
Nhà cao tầng mọc san sát xung quanh cầu vượt, sự sầm uất của Viên Cảng kéo dài từ đường chân trời vào trung tâm thành phố. Thành phố nơi Tùy Ngưỡng đang sống này khiến Tạ Mân thấy rất xa lạ.
Tạ Mân ngồi trong chiếc xe yên tĩnh và khổng lồ, nghĩ, làm người còn không bằng làm thỏ nữa. Tạ Mân làm người, sống không được lựa chọn, yêu đương cũng vô vọng.
Tùy Ngưỡng kê máy tính bảng trước mặt Tạ Mân, mở phim cho hắn, thậm chí còn dựng một chiếc ghế bãi biển bằng hộp diêm, để thỏ đồ chơi như hắn có thể nằm thoải mái.
Thỏ đồ chơi nằm xem phim chẳng gò bó chút nào, để Tạ Mân được thoải mái, không cần đổi nhiều “chế độ”, có chuyện gì Tùy Ngưỡng ra phòng họp bên ngoài để nói.
Ánh nắng chiếu lên người chú thỏ LEGO màu hồng, những miếng nhựa bóng loáng sáng lấp lánh. Tạ Mân cảm giác mình mới là chúa tể trong công ty này, chỉ thiếu chiếc kính râm nữa thôi là thành nghỉ mát thật rồi.
Gần bốn giờ, Tùy Ngưỡng nhận một cuộc điện thoại.
Tạ Mân vừa xem phim vừa nghe Tùy Ngưỡng nói vài câu, hình như người bên kia là mẹ Tùy Ngưỡng.
Tùy Ngưỡng ngẩng đầu nhìn Tạ Mân cách đó không xa, suy nghĩ một chốc, “được” và “vâng” mấy lần, rồi cúp điện thoại, hỏi Tạ Mân: “Tối nay qua nhà mẹ tôi ăn cơm cùng tôi được không?”.
“Nếu cậu không muốn đi,” anh nói thêm: “Thì tôi đưa cậu về nhà trước”.
Đã lâu rồi Tạ Mân không gặp mẹ Tùy Ngưỡng, hắn rất thích bầu không khí trong gia đình anh, đương nhiên là đồng ý.
Năm rưỡi chiều, Tùy Ngưỡng kết thúc công việc, dọn khu nghỉ mát của Tạ Mân rồi mang Tạ Mân xuống.
Hôm nay anh tự lái xe. Tùy Ngưỡng đặt Tạ Mân lên ghế, cài dây an toàn trên ghế phó lái rồi kẹp Tạ Mân vào dây an toàn, nói: “An toàn tham gia giao thông”.
Đai an toàn bọc ngoài bụng và chân sau của Tạ Mân, chân trước thì gác lên trên, Tạ Mân cạn lời, hỏi: “Có cần phải vậy không?”.
“Cậu nhẹ quá,” Tùy Ngưỡng nói xong, xách tai thỏ của hắn lên như thể đang kiểm tra đã chắc chắn chưa: “Lúc phanh cậu dễ bay ra ngoài lắm”.
“Tôi có thể ngồi trong túi áo cậu mà,” Tạ Mân nhắc nhở: “Hoặc chỗ để cốc”.
“Vậy thì thiếu tôn trọng sếp Tạ lắm.” Tùy Ngưỡng nói.
Tạ Mân lười đấu võ mồm với anh, hắn chỉnh lại tư thế của mình, không nói gì nữa.
Nhà mẹ Tùy Ngưỡng không xa công ty của anh lắm.
Thật ra Tạ Mân cũng biết chuyện mẹ anh rồi, bà tái hôn với một nhà văn nổi tiếng, nghe nói cuộc sống rất hạnh phúc.
Đỗ xe xong, Tùy Ngưỡng cho Tạ Mân vào túi áo. Mẹ Tùy Ngưỡng ở ngay tầng một, anh đi một quãng rất ngắn đã ấn chuông, không lâu sau, Tạ Mân nghe thấy giọng cô vang lên: “Đến rồi à? Hôm nay đến sớm thế”.
Giọng bà vẫn chẳng thay đổi mấy so với mười năm trước, vẫn ngọt ngào và êm tai. Cách nói chuyện của bố dượng Tùy Ngưỡng khiến người khác cảm thấy ông rất hiền lành, ông gọi tên Tùy Ngưỡng, nói mình mới mua một lon trà, vừa pha xong, giục Tùy Ngưỡng uống thử.
Tạ Mân ngồi trong túi áo chỉ có một vệt sáng trên đầu, có lẽ vì chán quá, hắn nghe rất kỹ cuộc nói chuyện của Tùy Ngưỡng với người nhà. Tình cảm giữa mẹ Tùy Ngưỡng với bố dượng có vẻ rất tốt, mẹ Tùy Ngưỡng trách anh ít gọi về nhà, hôm nay bố dượng anh hầm một con vịt già, hoa họ trồng ngoài sân đã nở rồi.
Nhà Tạ Mân chưa từng có những gì một gia đình nên có, những lần ít ỏi được trải nghiệm hoặc nhìn thấy gia đình trong đời hắn đều là ở nhà Tùy Ngưỡng.
Nhưng vào đến phòng ăn, Tạ Mân nhạy bén nhận ra bầu không khí có đôi chút thay đổi.
Mọi người yên lặng vài giây, cô mới nói: “Tùy Ngưỡng lại đây, đây là Tùng Vũ, con gái bạn nối khố của chú con, làm cô giáo ở học viện Mỹ thuật. Chiều cô bé đến dạy mẹ vẽ, mẹ giữ lại ăn tối luôn.”
Tùy Ngưỡng rất im lặng, Tạ Mân cảm giác hình như anh hơi sững lại, nhưng cũng không chắc lắm.
“Chào anh ạ,” một cô gái nói: “Em là Đỗ Tùng Vũ, lúc nào cô cũng nhắc hết anh hết, cuối cùng hôm nay cũng được gặp”.
Không phải Tạ Mân chưa từng gặp kiểu “lừa” xem mắt thế này. Nhưng vì quan hệ cha con bất hòa, Tạ Mân chẳng bao giờ nghe lời trong chuyện này. Trước đây bố hắn từng lừa hắn đi ăn, nhưng hắn còn chẳng thèm ngồi một lát mà giả vờ nghe điện thoại rồi chuồn luôn.
Bố hắn mất mặt quá, mắng hắn té tát, sau đó không bao giờ lừa hắn nữa.
Đương nhiên Tùy Ngưỡng không thể giống hắn, Tùy Ngưỡng vẫn lịch sự nói “Chào cô”.
Tạ Mân không ngửi được, không ăn được, hắn ngồi trong túi áo lại chẳng buồn ngủ chút nào, bèn dỏng tai nghe mọi người nói chuyện.
Sự gượng gạo ban đầu qua đi, cô nhắc đến chuyện Tùy Ngưỡng mua lại căn nhà ở Bảo Tây.
“Mẹ cho chú con xem ảnh con gửi rồi, mẹ với chú đều rất thích,” bà vui vẻ nói: “Cách chủ nhà trang trí thật sự rất đẹp”.
“Mẹ con vẫn muốn về đó, bọn chú định tháng tư sẽ về Dư Hải ở một thời gian,” bố dượng anh nói: “Chú nói với bà ấy rồi, nếu bà ấy ở đó quen hơn thì bọn chú ở lại Dư Hải luôn, dù sao chú ở đâu cũng vậy, mẹ con vui là được”.
“Nói đến Dư Hải,” cô bỗng có vẻ chần chừ, giọng cũng thay đổi, nói: “Hôm nay mẹ đọc được tin này trên mạng, người ta bảo là Tạ Mân bị tai nạn xe rồi. Có phải Tạ Mân hồi trước hay đến nhà mình đấy không? Mẹ xem ảnh hình như đúng là cậu ấy”.
Cuối cùng Tùy Ngưỡng cũng phản ứng lại, anh “Vâng” một câu, nói: “Đúng là cậu ấy”.
“Là Tạ Mân của bất động sản Vạn Trang ạ?” Đỗ Tùng Vũ bỗng hỏi.
“Tiểu Vũ cũng biết à?” Cô hỏi.
“Bạn cùng phòng đại học của cháu làm ở công ty anh ấy, mấy hôm nay công ty họ cũng không yên ổn lắm,” cô dừng một lát, nói: “Hồi trước ngày nào nó cũng khoe trong nhóm phòng là sếp Tạ của họ đẹp trai lắm, đẹp trai mà debut luôn cũng được ấy, hóa ra mọi người có quen nhau”.
“Cậu ấy là bạn của Tùy Ngưỡng, hồi trước hay đến nhà cô ăn cơm lắm,” cô nói: “Nhưng hình như từ khi chúng ta đến Viên Cảng, Tùy Ngưỡng không hay liên lạc với cậu ấy nữa nhỉ?”.
Có lẽ vì Tùy Ngưỡng vẫn không nói gì, cô sợ mọi người gượng gạo, bèn nói: “Lần đầu Tạ Mân đến nhà, cậu bé đứng cạnh Tùy Ngưỡng, trông vừa nhỏ vừa gầy, y như trẻ con vậy. Hôm nay xem ảnh thấy cậu ấy mặc vest, đẹp trai hơn nhiều rồi, như thể thoắt cái đã trưởng thành rồi”.
“Vậy ạ?” Đỗ Tùng Vũ nói: “Hồi trước anh ấy không đẹp như trên ảnh ạ?”.
“Cách ăn mặc khác nhau thôi,” cuối cùng Tạ Mân cũng nghe thấy Tùy Ngưỡng nói một câu khá dài: “Cậu ấy không ăn ảnh, người thật đẹp hơn ảnh một chút”.
Cô là người mềm lòng, không tham gia vào cuộc thảo luận vẻ ngoài của họ, chỉ lo lắng bảo: “Không biết bao giờ cậu bé mới tỉnh lại nữa, sao vẫn còn hôn mê nhỉ, báo chí nói không bị thương nặng mà”.
Bố dượng Tùy Ngưỡng bèn kể ra vài ca tương tự trong y học, chủ đề câu chuyện dần dần rời khỏi Tạ Mân.
Ăn tối xong, Tùy Ngưỡng ngồi thêm mười phút bèn nói mình phải đi rồi.
“Từ từ đã con,” cô nói: “Con đưa Tùng Vũ về giúp mẹ đã”.
Tùy Ngưỡng gần như đáp ngay lập tức, nói rằng mình phải đi ăn với đối tác nữa, không tiện đưa cô về.
“Trước bữa cơm con đã nhắn tin cho tài xế,” Tùy Ngưỡng nói: “Tài xế đến rồi, để con dẫn Tùng Vũ ra ngoài”.
Với bà thì cảnh tượng này vô cùng gượng gạo, Tạ Mân cũng thấy tối nay Tùy Ngưỡng nói rất ít, không nể mặt cô lắm. Nhưng Đỗ Tùng Vũ là người xuề xòa, không cảm nhận được gì, còn vui vẻ nói: “Thế em không khách sáo nhé, thật ra em lái xe về cũng được mà”.
Tùy Ngưỡng đứng dậy chào mẹ và bố dượng, sau đó ra cổng cùng Đỗ Tùng Vũ, mở cửa giúp cô, chờ cô vào xe.
Sau đó Tạ Mân mới cảm giác anh thò tay vào túi, nắm lấy mình.
Tùy Ngưỡng lấy Tạ Mân ra, cuối cùng Tạ Mân cũng được thấy cảnh tượng bên ngoài.
Cô sống ở một khu dân cư cũ tràn ngập hơi thở cuộc sống, hoa cỏ, cây cối um tùm. Xe đạp và xe điện đỗ dài bên đường, trời đã tối hẳn rồi, các tòa nhà xung quanh đều sáng đèn. Tạ Mân có thể nghe thấy tiếng nấu ăn và cười nói xung quanh.
“Bữa cơm hôm nay chán lắm đúng không?” Trên đường không có ai, Tùy Ngưỡng khẽ hỏi Tạ Mân.
Tạ Mân nói “Không”: “Lâu lắm rồi chưa được gặp cô”.
Tùy Ngưỡng không nói thêm gì nữa.
Lên xe Tùy Ngưỡng, Tạ Mân lại bị kẹp vào đai an toàn. Tùy Ngưỡng lái xe ra khỏi khu, bỗng nói với Tạ Mân: “Xin lỗi, tôi không ngờ lại là bữa ăn kiểu này”.
Tạ Mân sửng sốt, sau đó hiểu ra ý Tùy Ngưỡng, nhưng hắn không biết Tùy Ngưỡng xin lỗi chuyện gì.
“Cậu không cần xin lỗi,” Tạ Mân cười, nói: “Tôi ngồi nghe vui lắm, vả lại từng này tuổi rồi, bố tôi cũng hay giục, ép tôi làm quen với mấy cô gái”.
“Cậu từng đi rồi à?” Tùy Ngưỡng lái xe rất chậm, giọng nói cũng rất trầm.
Ánh sáng mong manh hắt ra từ màn hình trong xe đang chuyển kênh, Tùy Ngưỡng tắt tiếng đi.
Trong tim Tạ Mân như có gì đó chặn ngang, rõ ràng hắn có thể tính là chưa từng đi, nhưng hắn nói với Tùy Ngưỡng: “Một, hai lần gì đó”.
Tùy Ngưỡng “ừ” một tiếng, vài giây sau lại nói: “Gặp được ai cậu thích chưa?”.
Không thích ai hết, Tạ Mân nghĩ vậy. Nhưng hắn lại nghĩ nếu trả lời thật thì cuộc nói chuyện này sẽ còn kỳ lạ hơn, bèn nói: “Thích hay không có để làm gì đâu, giờ tôi cũng không biết cách biến lại thành người mà”.
“Nói vậy tức là có à?” Tùy Ngưỡng truy hỏi.
Những câu hỏi từ trên trời rơi xuống của Tùy Ngưỡng làm Tạ Mân thấy rất bực, hắn cảm giác trong xe chỉ có mình hắn muốn nói chuyện tử tế, hắn kìm nén sự bực dọc của mình, nói: “Tôi không biết, cậu hỏi nhiều vậy làm gì?”.
Không biết có phải Tùy Ngưỡng nhận ra hắn tức giận rồi không, anh im lặng một lát, nhưng ngay sau đó lại nói ra câu còn khó tin hơn, anh bình tĩnh gọi tên Tạ Mân: “Sau này cậu kết hôn có mời tôi không?”.
Tạ Mân quay sang nhìn anh, Tùy Ngưỡng chẳng bộc lộ chút cảm xúc nào, cũng không cúi đầu, thậm chí còn mỉm cười như đang đùa một câu rất bình thường với Tạ Mân. Tạ Mân không chịu được nữa, mắng anh: “Cậu bị khùng à?”.
“Nói chuyện bình thường chút được không?” Tạ Mân hỏi.
Tùy Ngưỡng không hỏi thêm nữa.
Dưới ánh đèn đường lúc bảy rưỡi tối, ráng đỏ khi chiều tàn bao phủ khắp bầu trời, dòng xe vội vã về nhà sau giờ làm chật ních trên cầu vượt. Tạ Mân rất nhỏ, nên hắn chỉ có thể nhìn lên bầu trời ngoài cửa sổ trần xe, nhìn những đám mây tô vẽ trên bầu trời như kem tươi.
Chiếc xe con từ từ chạy theo dòng xe, im lặng hồi lâu, Tạ Mân nghi mình bị lây sự khác thường của Tùy Ngưỡng rồi, cảm xúc cũng trở nên không bình thường.
Hắn không nhìn Tùy Ngưỡng, gọi: “Tùy Ngưỡng”.
Tùy Ngưỡng khẽ hỏi hắn: “Sao thế?”.
“Vậy lúc cậu kết hôn có mời tôi không?” Tạ Mân hỏi.
“Tôi chưa có dự định ấy.” Tùy Ngưỡng trả lời ngay.
Tạ Mân thầm cảm thán, Tùy Ngưỡng đúng là bậc thầy ngôn ngữ mà. Hắn không nghĩ ra mình có thể trả lời như vậy. Nhưng cũng không có gì phải tức giận hết, Tạ Mân bèn cười, nói: “Vậy được rồi”.
Nhà cao tầng mọc san sát xung quanh cầu vượt, sự sầm uất của Viên Cảng kéo dài từ đường chân trời vào trung tâm thành phố. Thành phố nơi Tùy Ngưỡng đang sống này khiến Tạ Mân thấy rất xa lạ.
Tạ Mân ngồi trong chiếc xe yên tĩnh và khổng lồ, nghĩ, làm người còn không bằng làm thỏ nữa. Tạ Mân làm người, sống không được lựa chọn, yêu đương cũng vô vọng.
Bình luận truyện