Biến Tra Nam Thành Nữ Phụ Xui Xẻo
Chương 13: Sự ô hợp trong quán bar (H nhẹ)
Một vài dòng của Joe: Joe quay lại với một tập mới rồi đây. Xin lỗi vì tháng trước chỉ ra hai tập ạ. Bây giờ đã hết bận như tháng trước nên có lẽ Joe sẽ chăm chỉ ra tập mới nhiều hơn ạ. Mong mọi người vẫn ủng hộ.
Lạc Cơ nghiêng hẳn người về phía của Lê Vũ, giọng thầm thì:
“Cậu có biết người hồi nãy chúng ta chạm mặt trên dãy hành lang không?”
Lê Vũ mặt đột nhiên biến sắc, giọng nói cũng trầm xuống mấy phần, nét mặt nghiêm trọng:
“Ông ta là Lão Cai, năm nay khoảng độ bốn mấy tuổi, là một trong những người có quyền lực nhất ở đây.”
Lạc Cơ nhìn chằm chằm vào Lê Vũ mà hỏi:
“Ông ta là một trong thủ lĩnh của bảy bang hội?”.
Lê Vũ gật gù đầu, sau đó mới nghi ngờ nhìn Lạc Cơ: “Mà sao tự nhiên cô lại hỏi, tôi nói trước, ông ta không dễ xơi đâu. Và nếu cô tính đến chuyện lên giường với lão để có nhiều sự hỗ trợ thì miễn bàn, gái bên người lão toàn thuộc dạng thần tiên...”
Lạc Cơ trừng mắt nhìn Lê Vũ, đập tay mạnh lên bàn: “Ăn nói cho đàng hoàng, tôi chỉ có vài cảm giác hơi lạ lạ thôi. Và tôi chẳng phải loại người như thế.”
Khi đối mặt với người đàn ông trung niên lạ lẫm ấy, trái tim Lạc Cơ bỗng dưng thắt lại, đau nhói. Anh còn cảm giác mình sẽ sắp khóc nấc lên. Những cảm xúc tiêu cực tràn trong tâm trí anh, nó đau đớn, tuyệt vọng vô vàn. Rõ ràng đây không phải là cảm xúc của anh. Ngờ ngợ đoán ra cái chết của Lạc tiểu thơ không đơn giản đến thế, anh quyết phải tìm ra sự thật.
Lê Vũ cười khì khì, giọng khàn khàn, mắt đảo qua đảo lại. Hắn lấy một điếu thuốc từ trong túi quần, dùng hột quẹt mà châm một điếu. Lạc Cơ thấy hắn điêu luyện hút, thành thục và đầy đam mê. Ánh mắt hắn hơi là đà trong khói thuốc, miệng vẫn cười khì khì đầy quái gỡ. Một phút sau hắn mới thú vị nhìn cô gái trẻ đối diện:
“Này cô gái hồn nhiên, cô không thể sống trong xã hội này đơn giản như thế. Tôi biết cô ít va chạm, với độ tuổi này, nói đến thế cô cũng đã trưởng thành được chí ít. Nhưng với vốn sống chỉ bằng thế, ngày mai xác cô ở đâu tôi còn chẳng rõ chứ nói gì đến chuyện làm ăn lớn. Cô được ba cô đảm bảo cuộc sống sung túc, sao không về nhà mà lấy một thằng chồng đại gia nào đó trông coi ổn hơn không? Tôi ổn với việc hợp tác với cô, nhưng tôi chỉ sợ chưa được bao lâu thì cô đã bị đạp từ trên xuống vũng bùn rồi.”
Lạc Cơ nhìn mông lung vào làn khói thuốc nhàn nhạt bay lửng lờ xung quanh mình mà trả lời từ tốn:
“Thì như vậy tôi mới cố gắng tìm đến cậu. Cậu sợ gì việc này nhỉ, chẳng lẽ cậu quan tâm đến tôi như thế? Cậu phải yên tâm về đối tác chứ nhỉ? Thôi nếu ý cậu không chịu thì thôi, vòng vo mãi tôi cũng khổ.”
Lê Vũ luôn khiến anh cảm thấy mình bị đe dọa, trước hết là khi đối mặt với gã. Một chàng trai chỉ chập chững mười sáu mười bảy đòi nói chuyện đạo lí cuộc sống, luôn cho mình cao hơn những bạn đồng trang lứa vài bậc. Suy đi nghĩ lại, tuổi thơ hắn có gì mà khiến hắn trưởng thành hơn như thế. Những cuộc vui thâu đêm suốt sáng dưới ánh đèn đen đỏ, với những cô gái yêu kiều khoác những bộ cánh gợn cảm, bị đánh đập ở nhà hay luôn bị đàn anh lớn uy hiếp? Lạc Cơ rùng mình trước gã. Hắn chỉ mới mười bảy tuổi: gái gú, rượu chè, cờ bạc, thuốc lá. Còn quá sớm không?
Lạc Cơ giựt lại tấm thẻ đen vào “seven”, quay gót chưa kịp đi bao bước đã nghe tiếng í ới gọi lại. Lê Vũ cố gắng vớt vát lại khi thêm một vài ý tốt về Lạc Cơ, không nghĩ rằng chỉ mới nói như thế Lạc Cơ đã giận dỗi bỏ đi. Một món làm ăn hời với anh như vậy, anh không nỡ nhìn Lạc Cơ đi như thế. Sau khi thề thốt về việc sẽ giúp Lạc Cơ, sẽ giới thiệu anh với những người quyền cao chức trọng, Lạc Cơ trông cũng nguôi giận, chỉ để lại một cọc tiền đưa cho Lê Vũ. Lạc Cơ nói với anh ta về việc sẽ gặp lại vào tuần sau bàn tiếp về việc phát triển thương hiệu.
Nói một hồi, Lạc Cơ mới quay gót đi ra. Trong bước chân đi rất nhanh đó, ánh mắt lạnh lùng sắc bén không phù hợp với tuổi liên tục liếc nhìn Lê Vũ. Cho đến khi ra khỏi “seven” anh mới đi lại chỗ ban đầu mình đứng để đón chiếc xe riêng của nhà. Với những suy nghĩ ngồn ngang trong đầu, anh chắc chắn mình sẽ không thể nào hoàn toàn tinh tưởng về Lê Vũ, cậu ta như một con cáo đầy khôn ngoan. Giữ một loại người như thế bên mình, nếu mình hết giá trị lợi dụng, hẳn cậu ta sẽ phản bội anh mà đi. Hạng người như thế, nói nguy hiểm thôi vẫn chưa đủ mà phải cộng thêm chữ hèn hạ ở sau. Nhưng những lời hắn nói với anh vẫn không phải là không đúng. Anh thật sự vẫn còn quá ngây thơ. Tuy nói anh là một kim chủ giàu có nhưng lúc ấy anh mới hai mươi mốt tuổi mới đi du học trở về thì gánh vác sản nghiệp của dòng họ. Anh chỉ giỏi chứ chưa khôn. Việc va chạm gần như không có, được bố mẹ nuông chiều như quả trứng vàng mỏng manh, anh vẫn chưa từng chứng kiến những cảnh phản bội, bất trung, bất nghĩa, bất hiếu trong xã hội mục rữa này. Anh luôn cho rằng xã hội dùng thực lực để nói chuyện, không có chuyện tham ô, dâm dục. Xem ra anh còn quá ngây thơ.
Lạc Cơ thở dài một hơi, vẫn đứng chờ xe đón của nhà. Ánh mắt anh đột nhiên chạm vào một bóng hồng đang đi trên đường phố. Dáng người con gái ấy cao cao, làn da trắng sáng không tì vết, môi được tô son đo đỏ, cặp lông mi cong vút, chiếc mũi cao cao. Dưới trời đêm lạnh lẽo như thế lại mặc một bộ váy hồng ôm sát người, lộ vòng eo thon gọn, bộ ngực săn chắc nhô cao kiêu hãnh. Mỗi bước đi, đôi cao gót chạm nhẹ vào đường nghe rõ cả tiếng. Dù trang điểm kĩ càng, nhưng đó chẳng phải là cô hoa khôi trường anh, Trần Mai đây sao? Lạc Cơ thấy hướng Trần Mai đi vào “seven”. Anh tò mò chạy đến xem sao. Cô ta đi vào không cần tấm thẻ đen, tự nhiên như nhà. Lạc Cơ yên lặng đứng đó hồi lâu, sau đó mới đi trở lại chỗ đợi xe.
Lúc còn đang ngồi trên xe, anh vẫn bàng hoàng, Trần Mai được vào “seven”, không phải nhà cô ta rất nghèo sao. Nhớ lại bộ đồ lẳng lơ lúc nãy, Lạc Cơ cũng hiểu được vài phần.
Trong “seven”.
Tiếng nhạc xập xình cũng không che lấp được tiếng rên rĩ trong phòng VIP. Tiếng giọng nam ồm ồm vang lên, tay không ngừng sờ cặp mông tròn trịa đang thực hiện những hành động thân mật với gã: “Em dạo này ngoan hơn ngày thường nhiều. Kể từ khi anh xử con nhỏ kia cho em, em hào hứng hơn hẳn nhỉ?”
Cô gái vẫn rên rĩ, hân hoan trong niềm vui sướng, không nói mà đưa tay ôm lấy khung xương cứng rắn của người đàn ông, ra sức làm hài lòng gã.
Xong xuôi, cô gái mới ngồi dưới đùi của người đàn ông, tay châm một điếu thuốc, giọng ỏng ẹo:
“Cô ta quên hết mọi thứ rồi, thật thú vị anh nhỉ?”
Người đàn ông tay vẫn sờ nắn bộ ngực săn chắc của cô, rồi bóp nhẹ nhàng ở lưng trần gợi cảm. Làn da trắng trẻo tinh khôi không tì vết. Sau đó, người đàn ông hôn nhẹ vào lưng trần, mỗi nụ hôn lại để xuống những vết ửng đỏ gợi tình. Cô gái nhỏ xinh đẹp cảm nhận sự cưng chiều của người đàn ông, mắt hạnh phúc nhìn ông ta, trong miệng thoát ra nhưng tiếng ậm ừ hoang dại.
Cho đến khi cô gái rời đi, đứng trước bar “seven” thì đột nhiên rơi nước mắt. Trên gương mặt là sự tủi nhục nặng nề, nước mắt lau đi những vết son phấn, hiện sau đằng sau lớp phấn đó là một làn da còn non nớt của cô gái trẻ dại. Cô gái đi loạng choạng, sau đó mới từ từ chỉnh dáng đi, bước chân lạnh nhạt, có nét gì đó kiêu hãnh như những cô tiểu thư. Liếc nhìn góc khuất bên kia, cô gái cười nhạt, nghiến răng mà rên rỉ:
“Các người cứ chờ đấy, tất cả mọi thứ rồi sẽ thuộc về tôi.”
Trong lúc đó đang có bữa ăn muộn ở căn biệt thự Lục gia. Trên bàn ăn bày soạn những món ăn đơn giản, không quá cầu kì, chau truốt nhưng lại khiến người nhìn ấm lòng. Vị phu nhân giàu có kia vẫn cần mẫn nấu nướng, mặc những cô người hầu đứng kế bên đang khó xử.
Nấu xong xuôi, người phụ nữ đảm đang bê một tô canh hầm xương heo ngon ngọt đặt xuống bàn, thơm nức mũi. Nụ cười mãn nguyện vì làm cơm cho gia đình vừa chớm nở. Bà chợt đanh lại nhìn hai đứa con trai bé bỏng của mình. Một đứa đang nhìn mông lung vào khoảng không, một đứa vẫn cắm cúi nhìn vào bàn. Người đàn ông của gia đình hừm giọng một cái, hai đứa con trai mới ngước nhìn người mẹ đáng quý.
Phu nhân vẫn không tỏ thái độ khó chịu, bà bước đến ngồi gần người chồng của mình. Bà mỉm cười rồi nói: “Các con ăn đi” bằng tiếng Việt hơi lơ lớ. Thấy hai đứa con cúi gầm mặt vào chén cơm, người phụ nữ liền dò hỏi:
“Các con vẫn đang giận nhau sao?”
Khoảng không im lặng bao trùm, không một tiếng người đáp lại, bà ngay lập tức quát:
“Vì một đứa con gái không có nhân thân mà hai anh em lại oán hận nhau. Các con muốn làm mẹ chết cho vừa lòng đúng không?”
Người phụ nữ bật khóc, gục mặt xuống mà nức nở. Những lọn tóc vàng hoe rũ xuống đôi vai gầy đang run rẩy. Người đàn ông nhẹ nhàng ôm người phụ nữ ốm yếu vào lòng, trừng mắt nhìn hai đứa trẻ ngây dại:
“Làm gì thì làm, đừng làm mẹ chúng mày buồn.”
Lục Kiệt xin phép lên phòng, Lục Tuấn cũng chuồn ra ngoài sân vườn. Mỗi người đều có cho mình những tâm tư khác nhau.
Trong phòng riêng của Lục lão gia, ông cầm chén cháo, dụ dỗ đút từng muỗng cho người đầu ắp tay gối với mình. Lục phu nhân cũng không khước từ, nhẹ nhàng hưởng thụ sự cưng chiều ấm áp đến từ chồng mình. Bà biết sức mình không còn khỏe nữa. Bà đã bệnh liên miên hơn hai năm nay. Những căn bệnh hành hạ bà mỗi ngày, từng bộ phận trên cơ thể bị dày vò không ngừng. Điều duy nhất mà bà hi vọng, là điểm tựa cuộc sống chính là hai đứa con trai mà bà đã dứt ruột đẻ ra. Hi vọng những đứa con sẽ theo bước chân của ba làm hưng thịnh gia tộc, sẽ đoàn kết cùng nhau làm mọi việc.
Phu nhân dựa vào đầu giường, thở dài một hơi não nề, giọng thủ thỉ nói với chồng: “Em không muốn chúng nó như thế chút nào.” Lục lão gia ân cần cầm tay vợ mà xoa bóp, ông không nói điều gì. Chuyện tuổi trẻ khó có thể để người lớn xen vào, ông cho rằng cứ đểmọi việc vẫn như thế. Nhưng nếu mọi thứ vượt quá mức quy định, ông sẽ nhúng tay vào. Điều ông sợ hãi nhất chính là vợ mình đau buồn mà sinh thêm bệnh.
Lục lão gia âu yếm nhìn vợ, giọng kiên định: “Em đừng quá lo lắng, các con còn anh, anh sẽ không để chuyện gì xấu xảy ra đâu.”
Đêm đã muộn, không khí se se lạnh tràn ngập không gian. Lạc Cơ đứng từ trên lầu cao nhìn xuống sân nhà, suy nghĩ hồi lâu. Ánh trăng sáng mờ ảo, tôn lên nét mặn mòi trên ngũ quan của Lạc Cơ khiến anh cứ kì kì ảo ảo. Trong đôi mắt của Lạc Cơ, có nét đượm buồn sâu lắng. Đôi mắt ấy tựa như những dao động nhịp nhàng của sóng đập vào bờ, lúc dịu êm, lúc lại mạnh mẽ kháng cự. Trong tiếng gió đang vi vu, tiếng nói như có như không của Lạc Cơ, như hỏi chính mình, như hỏi Lạc tiểu thơ:
“Cô muốn tôi làm gì đây?”
Lạc Cơ nghiêng hẳn người về phía của Lê Vũ, giọng thầm thì:
“Cậu có biết người hồi nãy chúng ta chạm mặt trên dãy hành lang không?”
Lê Vũ mặt đột nhiên biến sắc, giọng nói cũng trầm xuống mấy phần, nét mặt nghiêm trọng:
“Ông ta là Lão Cai, năm nay khoảng độ bốn mấy tuổi, là một trong những người có quyền lực nhất ở đây.”
Lạc Cơ nhìn chằm chằm vào Lê Vũ mà hỏi:
“Ông ta là một trong thủ lĩnh của bảy bang hội?”.
Lê Vũ gật gù đầu, sau đó mới nghi ngờ nhìn Lạc Cơ: “Mà sao tự nhiên cô lại hỏi, tôi nói trước, ông ta không dễ xơi đâu. Và nếu cô tính đến chuyện lên giường với lão để có nhiều sự hỗ trợ thì miễn bàn, gái bên người lão toàn thuộc dạng thần tiên...”
Lạc Cơ trừng mắt nhìn Lê Vũ, đập tay mạnh lên bàn: “Ăn nói cho đàng hoàng, tôi chỉ có vài cảm giác hơi lạ lạ thôi. Và tôi chẳng phải loại người như thế.”
Khi đối mặt với người đàn ông trung niên lạ lẫm ấy, trái tim Lạc Cơ bỗng dưng thắt lại, đau nhói. Anh còn cảm giác mình sẽ sắp khóc nấc lên. Những cảm xúc tiêu cực tràn trong tâm trí anh, nó đau đớn, tuyệt vọng vô vàn. Rõ ràng đây không phải là cảm xúc của anh. Ngờ ngợ đoán ra cái chết của Lạc tiểu thơ không đơn giản đến thế, anh quyết phải tìm ra sự thật.
Lê Vũ cười khì khì, giọng khàn khàn, mắt đảo qua đảo lại. Hắn lấy một điếu thuốc từ trong túi quần, dùng hột quẹt mà châm một điếu. Lạc Cơ thấy hắn điêu luyện hút, thành thục và đầy đam mê. Ánh mắt hắn hơi là đà trong khói thuốc, miệng vẫn cười khì khì đầy quái gỡ. Một phút sau hắn mới thú vị nhìn cô gái trẻ đối diện:
“Này cô gái hồn nhiên, cô không thể sống trong xã hội này đơn giản như thế. Tôi biết cô ít va chạm, với độ tuổi này, nói đến thế cô cũng đã trưởng thành được chí ít. Nhưng với vốn sống chỉ bằng thế, ngày mai xác cô ở đâu tôi còn chẳng rõ chứ nói gì đến chuyện làm ăn lớn. Cô được ba cô đảm bảo cuộc sống sung túc, sao không về nhà mà lấy một thằng chồng đại gia nào đó trông coi ổn hơn không? Tôi ổn với việc hợp tác với cô, nhưng tôi chỉ sợ chưa được bao lâu thì cô đã bị đạp từ trên xuống vũng bùn rồi.”
Lạc Cơ nhìn mông lung vào làn khói thuốc nhàn nhạt bay lửng lờ xung quanh mình mà trả lời từ tốn:
“Thì như vậy tôi mới cố gắng tìm đến cậu. Cậu sợ gì việc này nhỉ, chẳng lẽ cậu quan tâm đến tôi như thế? Cậu phải yên tâm về đối tác chứ nhỉ? Thôi nếu ý cậu không chịu thì thôi, vòng vo mãi tôi cũng khổ.”
Lê Vũ luôn khiến anh cảm thấy mình bị đe dọa, trước hết là khi đối mặt với gã. Một chàng trai chỉ chập chững mười sáu mười bảy đòi nói chuyện đạo lí cuộc sống, luôn cho mình cao hơn những bạn đồng trang lứa vài bậc. Suy đi nghĩ lại, tuổi thơ hắn có gì mà khiến hắn trưởng thành hơn như thế. Những cuộc vui thâu đêm suốt sáng dưới ánh đèn đen đỏ, với những cô gái yêu kiều khoác những bộ cánh gợn cảm, bị đánh đập ở nhà hay luôn bị đàn anh lớn uy hiếp? Lạc Cơ rùng mình trước gã. Hắn chỉ mới mười bảy tuổi: gái gú, rượu chè, cờ bạc, thuốc lá. Còn quá sớm không?
Lạc Cơ giựt lại tấm thẻ đen vào “seven”, quay gót chưa kịp đi bao bước đã nghe tiếng í ới gọi lại. Lê Vũ cố gắng vớt vát lại khi thêm một vài ý tốt về Lạc Cơ, không nghĩ rằng chỉ mới nói như thế Lạc Cơ đã giận dỗi bỏ đi. Một món làm ăn hời với anh như vậy, anh không nỡ nhìn Lạc Cơ đi như thế. Sau khi thề thốt về việc sẽ giúp Lạc Cơ, sẽ giới thiệu anh với những người quyền cao chức trọng, Lạc Cơ trông cũng nguôi giận, chỉ để lại một cọc tiền đưa cho Lê Vũ. Lạc Cơ nói với anh ta về việc sẽ gặp lại vào tuần sau bàn tiếp về việc phát triển thương hiệu.
Nói một hồi, Lạc Cơ mới quay gót đi ra. Trong bước chân đi rất nhanh đó, ánh mắt lạnh lùng sắc bén không phù hợp với tuổi liên tục liếc nhìn Lê Vũ. Cho đến khi ra khỏi “seven” anh mới đi lại chỗ ban đầu mình đứng để đón chiếc xe riêng của nhà. Với những suy nghĩ ngồn ngang trong đầu, anh chắc chắn mình sẽ không thể nào hoàn toàn tinh tưởng về Lê Vũ, cậu ta như một con cáo đầy khôn ngoan. Giữ một loại người như thế bên mình, nếu mình hết giá trị lợi dụng, hẳn cậu ta sẽ phản bội anh mà đi. Hạng người như thế, nói nguy hiểm thôi vẫn chưa đủ mà phải cộng thêm chữ hèn hạ ở sau. Nhưng những lời hắn nói với anh vẫn không phải là không đúng. Anh thật sự vẫn còn quá ngây thơ. Tuy nói anh là một kim chủ giàu có nhưng lúc ấy anh mới hai mươi mốt tuổi mới đi du học trở về thì gánh vác sản nghiệp của dòng họ. Anh chỉ giỏi chứ chưa khôn. Việc va chạm gần như không có, được bố mẹ nuông chiều như quả trứng vàng mỏng manh, anh vẫn chưa từng chứng kiến những cảnh phản bội, bất trung, bất nghĩa, bất hiếu trong xã hội mục rữa này. Anh luôn cho rằng xã hội dùng thực lực để nói chuyện, không có chuyện tham ô, dâm dục. Xem ra anh còn quá ngây thơ.
Lạc Cơ thở dài một hơi, vẫn đứng chờ xe đón của nhà. Ánh mắt anh đột nhiên chạm vào một bóng hồng đang đi trên đường phố. Dáng người con gái ấy cao cao, làn da trắng sáng không tì vết, môi được tô son đo đỏ, cặp lông mi cong vút, chiếc mũi cao cao. Dưới trời đêm lạnh lẽo như thế lại mặc một bộ váy hồng ôm sát người, lộ vòng eo thon gọn, bộ ngực săn chắc nhô cao kiêu hãnh. Mỗi bước đi, đôi cao gót chạm nhẹ vào đường nghe rõ cả tiếng. Dù trang điểm kĩ càng, nhưng đó chẳng phải là cô hoa khôi trường anh, Trần Mai đây sao? Lạc Cơ thấy hướng Trần Mai đi vào “seven”. Anh tò mò chạy đến xem sao. Cô ta đi vào không cần tấm thẻ đen, tự nhiên như nhà. Lạc Cơ yên lặng đứng đó hồi lâu, sau đó mới đi trở lại chỗ đợi xe.
Lúc còn đang ngồi trên xe, anh vẫn bàng hoàng, Trần Mai được vào “seven”, không phải nhà cô ta rất nghèo sao. Nhớ lại bộ đồ lẳng lơ lúc nãy, Lạc Cơ cũng hiểu được vài phần.
Trong “seven”.
Tiếng nhạc xập xình cũng không che lấp được tiếng rên rĩ trong phòng VIP. Tiếng giọng nam ồm ồm vang lên, tay không ngừng sờ cặp mông tròn trịa đang thực hiện những hành động thân mật với gã: “Em dạo này ngoan hơn ngày thường nhiều. Kể từ khi anh xử con nhỏ kia cho em, em hào hứng hơn hẳn nhỉ?”
Cô gái vẫn rên rĩ, hân hoan trong niềm vui sướng, không nói mà đưa tay ôm lấy khung xương cứng rắn của người đàn ông, ra sức làm hài lòng gã.
Xong xuôi, cô gái mới ngồi dưới đùi của người đàn ông, tay châm một điếu thuốc, giọng ỏng ẹo:
“Cô ta quên hết mọi thứ rồi, thật thú vị anh nhỉ?”
Người đàn ông tay vẫn sờ nắn bộ ngực săn chắc của cô, rồi bóp nhẹ nhàng ở lưng trần gợi cảm. Làn da trắng trẻo tinh khôi không tì vết. Sau đó, người đàn ông hôn nhẹ vào lưng trần, mỗi nụ hôn lại để xuống những vết ửng đỏ gợi tình. Cô gái nhỏ xinh đẹp cảm nhận sự cưng chiều của người đàn ông, mắt hạnh phúc nhìn ông ta, trong miệng thoát ra nhưng tiếng ậm ừ hoang dại.
Cho đến khi cô gái rời đi, đứng trước bar “seven” thì đột nhiên rơi nước mắt. Trên gương mặt là sự tủi nhục nặng nề, nước mắt lau đi những vết son phấn, hiện sau đằng sau lớp phấn đó là một làn da còn non nớt của cô gái trẻ dại. Cô gái đi loạng choạng, sau đó mới từ từ chỉnh dáng đi, bước chân lạnh nhạt, có nét gì đó kiêu hãnh như những cô tiểu thư. Liếc nhìn góc khuất bên kia, cô gái cười nhạt, nghiến răng mà rên rỉ:
“Các người cứ chờ đấy, tất cả mọi thứ rồi sẽ thuộc về tôi.”
Trong lúc đó đang có bữa ăn muộn ở căn biệt thự Lục gia. Trên bàn ăn bày soạn những món ăn đơn giản, không quá cầu kì, chau truốt nhưng lại khiến người nhìn ấm lòng. Vị phu nhân giàu có kia vẫn cần mẫn nấu nướng, mặc những cô người hầu đứng kế bên đang khó xử.
Nấu xong xuôi, người phụ nữ đảm đang bê một tô canh hầm xương heo ngon ngọt đặt xuống bàn, thơm nức mũi. Nụ cười mãn nguyện vì làm cơm cho gia đình vừa chớm nở. Bà chợt đanh lại nhìn hai đứa con trai bé bỏng của mình. Một đứa đang nhìn mông lung vào khoảng không, một đứa vẫn cắm cúi nhìn vào bàn. Người đàn ông của gia đình hừm giọng một cái, hai đứa con trai mới ngước nhìn người mẹ đáng quý.
Phu nhân vẫn không tỏ thái độ khó chịu, bà bước đến ngồi gần người chồng của mình. Bà mỉm cười rồi nói: “Các con ăn đi” bằng tiếng Việt hơi lơ lớ. Thấy hai đứa con cúi gầm mặt vào chén cơm, người phụ nữ liền dò hỏi:
“Các con vẫn đang giận nhau sao?”
Khoảng không im lặng bao trùm, không một tiếng người đáp lại, bà ngay lập tức quát:
“Vì một đứa con gái không có nhân thân mà hai anh em lại oán hận nhau. Các con muốn làm mẹ chết cho vừa lòng đúng không?”
Người phụ nữ bật khóc, gục mặt xuống mà nức nở. Những lọn tóc vàng hoe rũ xuống đôi vai gầy đang run rẩy. Người đàn ông nhẹ nhàng ôm người phụ nữ ốm yếu vào lòng, trừng mắt nhìn hai đứa trẻ ngây dại:
“Làm gì thì làm, đừng làm mẹ chúng mày buồn.”
Lục Kiệt xin phép lên phòng, Lục Tuấn cũng chuồn ra ngoài sân vườn. Mỗi người đều có cho mình những tâm tư khác nhau.
Trong phòng riêng của Lục lão gia, ông cầm chén cháo, dụ dỗ đút từng muỗng cho người đầu ắp tay gối với mình. Lục phu nhân cũng không khước từ, nhẹ nhàng hưởng thụ sự cưng chiều ấm áp đến từ chồng mình. Bà biết sức mình không còn khỏe nữa. Bà đã bệnh liên miên hơn hai năm nay. Những căn bệnh hành hạ bà mỗi ngày, từng bộ phận trên cơ thể bị dày vò không ngừng. Điều duy nhất mà bà hi vọng, là điểm tựa cuộc sống chính là hai đứa con trai mà bà đã dứt ruột đẻ ra. Hi vọng những đứa con sẽ theo bước chân của ba làm hưng thịnh gia tộc, sẽ đoàn kết cùng nhau làm mọi việc.
Phu nhân dựa vào đầu giường, thở dài một hơi não nề, giọng thủ thỉ nói với chồng: “Em không muốn chúng nó như thế chút nào.” Lục lão gia ân cần cầm tay vợ mà xoa bóp, ông không nói điều gì. Chuyện tuổi trẻ khó có thể để người lớn xen vào, ông cho rằng cứ đểmọi việc vẫn như thế. Nhưng nếu mọi thứ vượt quá mức quy định, ông sẽ nhúng tay vào. Điều ông sợ hãi nhất chính là vợ mình đau buồn mà sinh thêm bệnh.
Lục lão gia âu yếm nhìn vợ, giọng kiên định: “Em đừng quá lo lắng, các con còn anh, anh sẽ không để chuyện gì xấu xảy ra đâu.”
Đêm đã muộn, không khí se se lạnh tràn ngập không gian. Lạc Cơ đứng từ trên lầu cao nhìn xuống sân nhà, suy nghĩ hồi lâu. Ánh trăng sáng mờ ảo, tôn lên nét mặn mòi trên ngũ quan của Lạc Cơ khiến anh cứ kì kì ảo ảo. Trong đôi mắt của Lạc Cơ, có nét đượm buồn sâu lắng. Đôi mắt ấy tựa như những dao động nhịp nhàng của sóng đập vào bờ, lúc dịu êm, lúc lại mạnh mẽ kháng cự. Trong tiếng gió đang vi vu, tiếng nói như có như không của Lạc Cơ, như hỏi chính mình, như hỏi Lạc tiểu thơ:
“Cô muốn tôi làm gì đây?”
Bình luận truyện