Biệt Đội Tokyo
Chương 1: Ngày tàn của thế giới
Trung tâm thương mại Shibuya, dòng người tấp nập đi làm vào buổi sáng sớm.
- Nhanh lên nhanh lên, lỡ chuyến tàu mất okaa-san.
Một cô bé 8 tuổi, tóc bạc kì quái buộc hai bên, đôi mắt màu đỏ thẫm càng đáng sợ đang mỉm cười vui vẻ vẫy vẫy tay gọi người mẹ đang đi phía sau của mình.
- Asura-chan chậm thôi.
Mẹ cô bé Asura mỉm cười gọi con gái mình, hai mẹ con đứng cách nhau một quãng khá xa và dòng người chen lấn, Asura bỗng dưng không thấy mẹ đâu cả.
- Okaa-san......okaa-san.............
- Asura-chan, Asura-chan............
Hai mẹ con cùng nhìn xung quanh tìm hình bóng của nhau. Và dòng người bỗng dưng ngừng lại, họ nhận ra một cái bóng quá lớn ở khu trung tâm này. Ngước nhìn lên trời thì.....bùm.........một vụ nổ xảy ra ngay đúng trung tâm ngã tư đường.
- Cái....cái gì thế này?
Mọi người kinh hãi lùi lại. Asura khóc, cô bé nhìn cái thứ vừa rơi xuống gây nên vụ trấn động này đây.
- Cái gì vậy? Quả......là quả bí ngô?
Asura sợ hãi thì một cánh cửa bật mở, những con người kì quái mặc trang phục khác với người trái đất xuất hiện, trên tay họ là những khẩu súng máy đặc biệt. Họ đang tóm những con người lại. Asura hét lên.
- Okaa-san.......
Asura đưa tay ra muốn nắm lấy tay mẹ mình phía trước nhưng một tên kì quái đó đã tách hai mẹ con ra đẩy Asura ngã xuống đất. Từ phía trên họ nhìn thấy hàng loạt những quả bí ngô khổng lồ khác, và một giọng nói vang lên.
- Cư dân thành phố này nghe đây. Chúng ta là những vị thần từ hành tinh xa xôi đến đây. Nếu các ngươi chống trả thì chỉ có con đường chết, ngoan ngoãn nghe lệnh bọn ta sẽ tha cho.
- KHÔNG ĐỜI NÀO.
Một tiếng hét vang lên, từ trên đỉnh của tòa nhà một tên cầm súng cối bắn thẳng vào quả bí ngô đó nhưng một màn chắn xuất hiện. Và rồi từ những quả bí ngô đó là quân đội của chúng nhảy từ trên xuống, chúng bắn phá khắp nơi, ngay cả những quả bí ngô kì dị đó cũng có súng bắn liên tục vào các tòa nhà. Con người sợ hãi toán loạn hét lên mà chạy. Asura khóc lóc tìm kiếm mẹ nhưng.....
- O...okaa-san.......
Asura sợ hãi đứng ở phía cạnh của tòa nhà lớn. Mẹ của Asura đã bị một tên người ngoài hành tinh đó bắn một phát chết ngay lập tức, dường như khi bắn xong thì từ vết thương đó như lan rộng ăn mòn các phần thịt khác trên cơ thể người. Asura kinh hãi khóc lóc, cô bé bịt chặt miệng để không phát ra tiếng động rồi trốn vào một con hẻm ngồi bên cạnh những cái thùng rác lớn.
- Okaa-san.....okaa-san....đây là mơ thôi có phải không okaa-san????
Asura sợ hãi ngồi một mình ở nơi tối tăm. Ngày hôm nay trên khắp trái đất là sự xuất hiện của những quả bí ngô lạ, bọn người ngoài hành tinh đã tuyên bố chiếm lĩnh toàn thế giới. Những kẻ dính phải phát súng từ chúng chỉ có nước chết không thấy xác. Asura sợ hãi, những tiếng hét vang lên, những vụ nổ cứ loanh quanh xung quanh cô bé. Một đứa bé 8 tuổi không thể chịu nổi cú sốc này.
- Loài người ngu xuẩn, chúng nghĩ có thể hạ gục được chúng ta sao?
Một giọng nói đầy kiêu ngạo vang lên, Asura nó mặt từ trong hẻm nhìn ra phía bên ngoài. Người vừa lên tiếng kia, là một cô gái xinh đẹp vô cùng. Người đó cũng có mái tóc bạc thật dài cùng đôi mắt đỏ như đá ruby vậy. Asura nhận ra rằng mình không phải kẻ duy nhất kì quái sở hữu ngoại hình này.
- Nữ hoàng, xin hãy bớt giận. Vậy người đã chọn được địa điểm đặt chân chưa?
Một tên con trai cao lớn rất đẹp đứng bên cạnh cô gái được gọi là nữ hoàng đó. Cả người họ như tỏa ra sự mê hoặc không tưởng, họ giống như con người nhưng đôi mắt quá sắc và thu hút, đôi tai thì hơi dài giống tinh linh trong những manga và anime mà Asura từng được đọc, từng xem.
- Ta muốn nhà của chúng ta ở thành phố hoa lệ này. Chỉ những thành phố lớn phát triển mới xây dưng, còn lại cứ phá hết cho ta.
- Vâng thưa nữ hoàng. Thế giới này sẽ được tái tạo theo ý người. Loài người sẽ trở thành nô lệ của chúng ta. Đây là ngày tàn của chúng.
Tên đó mỉm cười tuyên bố, Asura kinh hãi vì họ không hề chạm đất, những người đó đang lơ lửng cách mặt đất ước chừng 50cm, cái quái gì vậy? Cô bé sợ hãi lùi lại nhưng va phải cái thùng rác gây ra tiếng động làm họ đang định đi liền chú ý quay lại nhìn.
- Có người sao?
Tên đó ánh mắt sắc lạnh nhìn vào bóng tối trong hèm. Họ định cho người vào xem xét thì một con mèo đen với đôi mắt xanh ngọc lục bảo tuyệt đẹp nhảy ra.
- Là một con mèo sao?
- Những sinh vật đó không có tội, tha cho nó đi.
Vị nữ hoàng kia nói rồi quay người bỏ đi, tên đó nhanh chóng đi cùng để lại đám lính tự do làm việc. Asura thở hắt ra rồi nhìn chú mèo.
- Xin chào neko-chan, cảm ơn đã giúp chị.
- Tôi không phải neko-chan, là Momo-kun.
- Hả?
Asura kinh hoảng, còn mèo này nói chuyện, nó nói được tiếng người. OMG?
- Đừng ngạc nhiên, có lẽ là do bọn người lạ đó xuống trái đất đã gây nên. Đột nhiên đôi mắt vàng của tôi chuyển thành màu xanh và tôi nói được. Nên mau chóng rời khỏi đây thôi, nơi này không còn an toàn nữa.
- Cậu nghĩ còn nơi nào an toàn nữa sao? Okaa-san....đã bị chúng giết. Mọi người cũng như vậy. Thế giới này đã hết rồi, mọi thứ chấm rứt rồi.
Asura khóc lóc, Momo nhìn Asura rồi nhảy vào lòng cô bé.
- Đừng lo, chỉ cần còn niềm tin thì sẽ có hi vọng. Chúng ta sẽ đến những nơi hẻo lánh không phải thành phố lớn phát triển. Cô cũng nghe chúng nói rồi mà.
- Ưm, cùng sống sót nào.
Asura gật đầu, cô bé theo chỉ dẫn của Momo mà trốn thoát khỏi Tokyo này. Đúng là một sự kinh hoàng, thế giới chỉ sau vài giờ đã trở thành một đống bằng phẳng. Lũ người ngoài hành tinh này rốt cuộc là muốn gì đây?
- Nhanh lên nhanh lên, lỡ chuyến tàu mất okaa-san.
Một cô bé 8 tuổi, tóc bạc kì quái buộc hai bên, đôi mắt màu đỏ thẫm càng đáng sợ đang mỉm cười vui vẻ vẫy vẫy tay gọi người mẹ đang đi phía sau của mình.
- Asura-chan chậm thôi.
Mẹ cô bé Asura mỉm cười gọi con gái mình, hai mẹ con đứng cách nhau một quãng khá xa và dòng người chen lấn, Asura bỗng dưng không thấy mẹ đâu cả.
- Okaa-san......okaa-san.............
- Asura-chan, Asura-chan............
Hai mẹ con cùng nhìn xung quanh tìm hình bóng của nhau. Và dòng người bỗng dưng ngừng lại, họ nhận ra một cái bóng quá lớn ở khu trung tâm này. Ngước nhìn lên trời thì.....bùm.........một vụ nổ xảy ra ngay đúng trung tâm ngã tư đường.
- Cái....cái gì thế này?
Mọi người kinh hãi lùi lại. Asura khóc, cô bé nhìn cái thứ vừa rơi xuống gây nên vụ trấn động này đây.
- Cái gì vậy? Quả......là quả bí ngô?
Asura sợ hãi thì một cánh cửa bật mở, những con người kì quái mặc trang phục khác với người trái đất xuất hiện, trên tay họ là những khẩu súng máy đặc biệt. Họ đang tóm những con người lại. Asura hét lên.
- Okaa-san.......
Asura đưa tay ra muốn nắm lấy tay mẹ mình phía trước nhưng một tên kì quái đó đã tách hai mẹ con ra đẩy Asura ngã xuống đất. Từ phía trên họ nhìn thấy hàng loạt những quả bí ngô khổng lồ khác, và một giọng nói vang lên.
- Cư dân thành phố này nghe đây. Chúng ta là những vị thần từ hành tinh xa xôi đến đây. Nếu các ngươi chống trả thì chỉ có con đường chết, ngoan ngoãn nghe lệnh bọn ta sẽ tha cho.
- KHÔNG ĐỜI NÀO.
Một tiếng hét vang lên, từ trên đỉnh của tòa nhà một tên cầm súng cối bắn thẳng vào quả bí ngô đó nhưng một màn chắn xuất hiện. Và rồi từ những quả bí ngô đó là quân đội của chúng nhảy từ trên xuống, chúng bắn phá khắp nơi, ngay cả những quả bí ngô kì dị đó cũng có súng bắn liên tục vào các tòa nhà. Con người sợ hãi toán loạn hét lên mà chạy. Asura khóc lóc tìm kiếm mẹ nhưng.....
- O...okaa-san.......
Asura sợ hãi đứng ở phía cạnh của tòa nhà lớn. Mẹ của Asura đã bị một tên người ngoài hành tinh đó bắn một phát chết ngay lập tức, dường như khi bắn xong thì từ vết thương đó như lan rộng ăn mòn các phần thịt khác trên cơ thể người. Asura kinh hãi khóc lóc, cô bé bịt chặt miệng để không phát ra tiếng động rồi trốn vào một con hẻm ngồi bên cạnh những cái thùng rác lớn.
- Okaa-san.....okaa-san....đây là mơ thôi có phải không okaa-san????
Asura sợ hãi ngồi một mình ở nơi tối tăm. Ngày hôm nay trên khắp trái đất là sự xuất hiện của những quả bí ngô lạ, bọn người ngoài hành tinh đã tuyên bố chiếm lĩnh toàn thế giới. Những kẻ dính phải phát súng từ chúng chỉ có nước chết không thấy xác. Asura sợ hãi, những tiếng hét vang lên, những vụ nổ cứ loanh quanh xung quanh cô bé. Một đứa bé 8 tuổi không thể chịu nổi cú sốc này.
- Loài người ngu xuẩn, chúng nghĩ có thể hạ gục được chúng ta sao?
Một giọng nói đầy kiêu ngạo vang lên, Asura nó mặt từ trong hẻm nhìn ra phía bên ngoài. Người vừa lên tiếng kia, là một cô gái xinh đẹp vô cùng. Người đó cũng có mái tóc bạc thật dài cùng đôi mắt đỏ như đá ruby vậy. Asura nhận ra rằng mình không phải kẻ duy nhất kì quái sở hữu ngoại hình này.
- Nữ hoàng, xin hãy bớt giận. Vậy người đã chọn được địa điểm đặt chân chưa?
Một tên con trai cao lớn rất đẹp đứng bên cạnh cô gái được gọi là nữ hoàng đó. Cả người họ như tỏa ra sự mê hoặc không tưởng, họ giống như con người nhưng đôi mắt quá sắc và thu hút, đôi tai thì hơi dài giống tinh linh trong những manga và anime mà Asura từng được đọc, từng xem.
- Ta muốn nhà của chúng ta ở thành phố hoa lệ này. Chỉ những thành phố lớn phát triển mới xây dưng, còn lại cứ phá hết cho ta.
- Vâng thưa nữ hoàng. Thế giới này sẽ được tái tạo theo ý người. Loài người sẽ trở thành nô lệ của chúng ta. Đây là ngày tàn của chúng.
Tên đó mỉm cười tuyên bố, Asura kinh hãi vì họ không hề chạm đất, những người đó đang lơ lửng cách mặt đất ước chừng 50cm, cái quái gì vậy? Cô bé sợ hãi lùi lại nhưng va phải cái thùng rác gây ra tiếng động làm họ đang định đi liền chú ý quay lại nhìn.
- Có người sao?
Tên đó ánh mắt sắc lạnh nhìn vào bóng tối trong hèm. Họ định cho người vào xem xét thì một con mèo đen với đôi mắt xanh ngọc lục bảo tuyệt đẹp nhảy ra.
- Là một con mèo sao?
- Những sinh vật đó không có tội, tha cho nó đi.
Vị nữ hoàng kia nói rồi quay người bỏ đi, tên đó nhanh chóng đi cùng để lại đám lính tự do làm việc. Asura thở hắt ra rồi nhìn chú mèo.
- Xin chào neko-chan, cảm ơn đã giúp chị.
- Tôi không phải neko-chan, là Momo-kun.
- Hả?
Asura kinh hoảng, còn mèo này nói chuyện, nó nói được tiếng người. OMG?
- Đừng ngạc nhiên, có lẽ là do bọn người lạ đó xuống trái đất đã gây nên. Đột nhiên đôi mắt vàng của tôi chuyển thành màu xanh và tôi nói được. Nên mau chóng rời khỏi đây thôi, nơi này không còn an toàn nữa.
- Cậu nghĩ còn nơi nào an toàn nữa sao? Okaa-san....đã bị chúng giết. Mọi người cũng như vậy. Thế giới này đã hết rồi, mọi thứ chấm rứt rồi.
Asura khóc lóc, Momo nhìn Asura rồi nhảy vào lòng cô bé.
- Đừng lo, chỉ cần còn niềm tin thì sẽ có hi vọng. Chúng ta sẽ đến những nơi hẻo lánh không phải thành phố lớn phát triển. Cô cũng nghe chúng nói rồi mà.
- Ưm, cùng sống sót nào.
Asura gật đầu, cô bé theo chỉ dẫn của Momo mà trốn thoát khỏi Tokyo này. Đúng là một sự kinh hoàng, thế giới chỉ sau vài giờ đã trở thành một đống bằng phẳng. Lũ người ngoài hành tinh này rốt cuộc là muốn gì đây?
Bình luận truyện