Biểu Muội Nhuyễn Ngọc Kiều Hương

Chương 83



Hạng Nguy Lâu cười không ngừng, Thịnh Khanh Khanh cũng không biết cuối cùng là nàng đã nói gì khiến hắn lại cười vui vẻ như thế này.

Nhưng mà hắn ta rời đi cũng chưa từng đến lại, mà hình như Thẩm Trạm cũng không tính truyền lời lần thứ hai.

Tôn Tấn và Tần Chinh cùng nhau lục lọi khắp thành Biện Kinh một lần, nhưng vẫn không thể tìm thấy chút dấu vết nào của Thẩm Trạm để lại cả, chỉ đành tiếp tục kiên nhẫn đợi ông ta xuất hiện.

Nhưng mà nghe thấy Thịnh Khanh Khanh nói như thế, Hạng Nguy Lâu truyền lời đã để lộ rất nhiều ý tứ.

- -- Ví dụ như, Thẩm Trạm đối với nàng thật ra không hề có ác ý gì lớn.

Chẳng qua lý do là gì thì trước khi Thẩm Trạm xuất hiện tạm thời không thể biết được.

Mạnh Hành đi được tám ngày, cuối cùng Tôn Tấn cũng nhận được mật tín gửi đến từ con đường đặc biệt của Mạnh Hành gửi đến, thông đạo này ngoại trừ những người Mạnh Hành tín nhiệm thì không người ngoài nào biết cả, Tôn Tấn nhận được không ít thứ, khi đang cầm lấy muốn mở ra, thì lại thấy ở phía trên tuy là bút tích của Mạnh Hành, tên người nhận là Thịnh Khanh Khanh, khóe miệng cũng cong lên, lập tức đưa đến cho Thịnh Khanh Khanh.

Đây là lần đầu tiên Mạnh Hành liên lạc từ sau khi hắn rời kinh, trong lòng Thịnh Khanh Khanh đập liên hồi nhận lấy mật tín cẩn thận mở ra, bên trong chỉ có mấy chữ ít ỏi, lời ít ý nhiều nói đã tìm được, đang trên đường về, một đoạn sau đó hơn phân nửa là dặn dò nàng nhớ chú ý an toàn.

Nhân tiện, chuyện quan trọng là rời kinh tìm người của hắn cũng được nói ra luôn.

Nó dài bốn dòng, nhìn rất nhiều lời dặn dò và quan tâm đến nàng nhưng sau khi đọc xong, Thịnh Khanh Khanh vân vê một góc tờ giấy viết thư mỏng, trong lòng có phần trống trải.

Nàng còn muốn dụ rắn ra khỏi hang, rất muốn gặp mặt Thẩm Trạm một lần.

Chẳng qua Thẩm Trạm chỉ để một mình Hạng Nguy Lâu truyền lời, cũng không đưa ra lời mời gặp mặt.

"Thịnh cô nương, trong thư Đại tướng quân nói thế nào?" Tôn Tấn thấy nàng đã đọc xong nội dung trong thư, nhanh chóng hỏi.

"Tìm được người rồi." Thịnh Khanh Khanh đưa mắt lên cười nói: "Nói là khi gửi thư thì huynh ấy cũng đang trên đường trở về rồi, sau khi nhận được thư thì hai, ba ngày sau huynh ấy sẽ đưa theo nhân chứng đến Biện Kinh."

Hai mắt Tôn Tấn sáng rực lên: "Đây là chuyện tốt đấy! Ta lập tức phái người đến thông báo cho Vương Đôn!"

"Ngụy Lương sẽ không phát hiện chứ?" Thịnh Khanh Khanh nói: "Cũng không vội hai, ba ngày này, Vương ca đã chờ rất lâu rồi, không vội vài ngày nữa đâu."

Tôn Tấn nghĩ lại cũng thấy đúng, cúi đầu đồng ý: "Vậy để Thịnh cô nương tủi thân ở trong phủ thêm mấy ngày, chờ Đại tướng quân trở về thì Thẩm Trạm kia đương nhiên sẽ không dám tùy tiện ra mặt nữa."

Hai người đang nói chuyện, thì nghe thấy giọng của Thanh Loan từ bên ngoài vọng vào, đứng ở cửa nhẹ nhàng gõ khung cửa, sau khi thấy hai người chú ý mới mở miệng nói: "Cô nương, Ngụy tam công tử đến tìm người, đang chờ ở cửa chính ạ."

Thịnh Khanh Khanh lập tức nhớ đến câu hỏi mấy ngày trước của Ngụy Lương, nàng nghĩ như thế thì đứng lên, nhìn Tôn Tấn gật đầu nói: "Ta đi xem thử."

"Thịnh cô nương muốn ra ngoài cùng hắn ta sao?" Tôn Tấn không nhịn được hỏi: "Hắn ta họ Ngụy, chỉ tính cách yếu đuối như thế, lúc này nói không chừng cũng..."

"Sẽ không đi ra ngoài, chẳng qua chỉ nói chuyện thôi." Thịnh Khanh Khanh cười nói: "Ngươi yên tâm đi, tính cách của hắn ta, ta cũng hiểu một, hai phần."

Ngụy Trọng Nguyên là một người mềm yếu, người ngoài có thể lợi dụng hắn ta, người nhà cũng có thể lợi dụng hắn.

Ngụy Lương và Ngụy phu nhân hễ muốn ra mệnh lệnh gì với hắn ta, chỉ sợ trong lòng Ngụy Trọng Nguyên cũng không muốn làm, nhưng cũng không biết nên phản kháng ra làm sao.

Hắn ta chỉ biết dựa theo mà làm, nhưng lại không thể làm tốt như mong muốn của người hạ lệnh, có nhiều lúc nhìn quả thật rất giống lười biếng, tiêu cực.

- -- Mà Ngụy Trọng Nguyên đúng thật là bị Ngụy phu nhân phái đến, gần đây hắn ta chạy đến Mạnh phủ vẫn luôn không được cho vào nhà, ngày hôm đó lần thứ hai đến cửa cầu kiến thì cả người đều vô cùng khẩn trương, sợ lại thêm một lần chưa thể gặp Thịnh Khanh Khanh đã bị đuổi đi.

Cho nên khi nhìn thấy bóng dáng Thịnh Khanh Khanh từ từ xuất hiện trước mặt, thì Ngụy Trọng Nguyên mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, hắn ta vô cùng vui vẻ bước lên nghênh đón: "Thịnh cô nương, lâu rồi không gặp."

Thịnh Khanh Khanh trả lễ lại, dẫn Ngụy Trọng Nguyên đến chỗ phía xa xa bên cạnh, rồi mới hỏi: "Vì nghĩ nhà Tam công tử nhất định rất bận rộn, có rất nhiều chuyện không thể giúp đỡ được, bởi thế cũng không dám tùy tiện quấy rầy, bây giờ tam công tử đã rảnh rỗi rồi sao?"

Ngụy Trọng Nguyên ngại ngùng nói: "Thật ra ta đã đến Mạnh phủ hai lần rồi, nhưng hình như mỗi lần đều là Thịnh cô nương có việc hoặc là thân thể không khỏe."

Thịnh Khanh Khanh ngại ngùng: "Quả thật vào đông thỉnh thoảng sẽ bị cảm phong hàn, làm phiền đại cữu mẫu phải chăm sóc ta, xin lỗi tam công tử chạy đến không công mấy lần."

Ngụy Trọng Nguyên liên tục xua tay: "Cũng không có việc gì, Ngụy gia cách chỗ này không xa, Thịnh cô nương không cần giải thích đâu, ta không phải đã gặp cô nương rồi hay sao?"

"Trước đó vài ngày có gặp Ngụy đại nhân, ông ấy cũng có nhắc đến tam công tử." Thịnh Khanh Khanh quan tâm nói: "Nghe nói nhị công tử bị thương rất nhiều? Tam công tử có thể nhẹ nhõm, chẳng phải bận rộn sao?"

Mặc gì là Ngụy nhị tàn, thật ra Ngụy Trọng Nguyên cũng không bận rộn gì, lung tung ừ hai tiếng.

"Thế thì tốt quá." Thịnh Khanh Khanh cong mắt cười, nhẹ nhàng vỗ ngực nói: "Lúc trước ta luôn sợ quấy rầy, chỉ dám gửi thứ gì đó trong tầm khả năng của ta đến Ngụy gia, cuối cùng cũng bình tĩnh rồi."

Ngụy Trọng Nguyên bất giác gật đầu đáp: "Mẫu thân cũng có thể ra tay quản chuyện, bởi thế hôm qua bà ấy đến hỏi ta có phải lâu rồi chưa gặp cô nương..." Trên mặt hắn ta đỏ ứng lên, ho nhẹ hai tiếng: "Mẫu thân trách ta không trấn an Thịnh cô nương cho tốt, bởi thế hôm nay ta mới đến Mạnh phủ, thứ nhất là để gặp cô nương, thứ hai là muốn hỏi một chút sắp tới có thể đến ngoại ô đạp thanh không?"

"Đạp thanh?" Thịnh Khanh Khanh nghiêng đầu suy nghĩ một chút.

Ngụy Trọng Nguyên lại thấy khẩn trương, nhanh chóng bổ sung thêm một câu: "Sắp vào xuân rồi, năm nay xem như là đông ấm, vùng ngoại ô cũng không quá lạnh, nếu Thịnh cô nương ngại không đủ náo nhiệt, có thể kêu đám người Vệ Phong và Văn Nhân đi cùng."

Sau khi suy nghĩ một lúc, Thịnh Khanh Khanh lộ ra nụ cười có lỗi, dịu dàng nói: Tam công tử có thể đến mời ta, trong lòng ta cảm thấy rất vui vẻ, nhưng chỉ sợ mấy ngày này ta không thể đi ngoại ô được."

Vốn dĩ nàng vẫn chưa kịp nói nguyên nhân, nhưng Ngụy Trọng Nguyên nhanh chóng đưa hai tay ra, động tác như đang che giấu vẻ xầu hổ của mình, hoặc như đang ngầm trút được gánh nặng nhẹ nhàng thở ra.

"Không sao cả, là ta đường đột rồi! Vốn dĩ ta nên viết thiệp mời rồi nhờ người đưa đến, nhưng mẫu thân nói ta nên tự mình đến mời thì có vẻ có thành ý hơn..."

Hắn ta nói xong, lời giải thích cũng từ từ kết thúc.

Thịnh Khanh Khanh mỉm cười nghe Ngụy Trọng Nguyên giải thích, mãi đến khi hắn ta lúng túng nói: "Nếu như còn có cơ hội, chờ đến lúc vào xuân thì lại đi đạp thanh đi. Lúc đó ở vùng ngoại ô chỉ sợ cũng không có nhiều "Thanh" để đạp lắm."

Ngụy Trọng Nguyên nhanh chóng ngẩng đầu liếc mắt nhìn nàng, gương mặt trắng nõn càng ngày càng đỏ: "Thịnh, Thịnh cô nương nói thế, thì ta về bẩm báo mẫu thân, chờ mấy ngày nữa đưa thiệp sang cho cô nương."

"Được." Thịnh Khanh Khanh mang theo vẻ mặt tươi cười tiễn Ngụy Trọng Nguyên, trong lòng không thể đoán được hắn đến đây là do Ngụy phu nhân giật dây.

Ngụy phu nhân chỉ cần ép một chút, đương nhiên Ngụy Trọng Nguyên sẽ dễ dàng nghe theo mệnh lệnh của bà ta, chạy đến Mạnh phủ muốn đưa Thịnh Khanh Khanh ra ngoài.

Chẳng qua trong đầu Ngụy Trọng Nguyên vẫn đang đắn đo không biết thế nào mới tốt, nên sau khi thấy Thịnh Khanh Khanh đương nhiên cũng dễ dàng xử lý.

Thịnh Khanh Khanh nói vài ba câu rồi đưa hắn đang buồn phiền trở về, lại hỏi thăm được tin tức của Ngụy phu nhân từ miệng hắn ta mà không hề tốn một chút sức lực nào.

Đạp thanh?

Chờ sau khi Mạnh Hành trở về, Thịnh Khanh Khanh nghĩ bản thân mình sợ là sẽ không có cơ hội để gặp mặt Ngụy Trọng Nguyên nữa rồi.

Dựa theo chứng cứ phạm tội mà bọn Mạnh Hành và Vương Đôn sưu tầm được, tội của Ngụy Lương không chỉ có một chuyện ở Giang Lăng --- ngay cả Ngụy gia chỉ sợ cũng sẽ dính dáng đến.

*

"--- Sau khi nàng ta nói như thế, thì con cứ như thế trở về sao?" Sắc mặt Ngụy phu nhân đen lại hỏi: "Trước đó ta đã giao cho con nói những lời gì? Con đã quên hết rồi sao?"

Ngụy Trọng Nguyên cúi đầu nhỏ giọng nói: "Mẫu thân nói con hẹn nàng ấy đi đạp thanh, không phải Thịnh cô nương đã đồng ý rồi à? Chẳng qua không lập tức đồng ý thôi, đành phải chờ thêm mấy ngày nữa."

"Chờ mấy ngày?" Ngụy phu nhân cười lạnh: "Nàng ấy nói như thế, rõ ràng chỉ là có lệ thôi! Con đã bao lâu chưa gặp nàng ấy rồi? Còn không phải cho Mạnh Hành ngăn lại à? Chờ Mạnh Hành nhúng tay vào lần nữa, con cho là mình còn có cơ hội đến gần Mạnh phủ sao?"

Ngụy Trọng Nguyên bị bà ta trách phạt nên rụt cổ lại, vẻ mặt trở nên rụt rè sợ hãi: "Nhưng..."

"Được rồi!" Ngụy phu nhân lớn giọng cắt ngang lời hắn ta, bực bội khoát tay áo: "Con đi ra ngoài đi, mấy ngày nay đừng ra ngoài chạy loạn, ở nhà đợi cho tốt."

Quả nhiên Ngụy Trọng Nguyên buồn rầu, im lặng cúi đầu rời đi.

Ngụy phu nhân nhìn thấy tính cách yếu đuối của nhi tử, trong lòng chỉ đầy vẻ tiếc nuối hận sắt không thành thép.

Bà ta tự thấy mình cũng là người có thủ đoạn từ nhỏ, Ngụy Lương lại giỏi mấy trò gian trá, thâm tàng bất lộ, sao hai người lại sinh ra đứa nhỏ không thừa hưởng được chút bản tính nào cả?

Mà Mạnh Vân Yên lại bỏ trốn đến thành nhỏ ở biên thùy với một người chẳng biết tên tuổi gì, lại có thể sinh được một Thịnh Khanh Khanh.

Ngụy phu nhân nghĩ như thế, nhịn không được mà cười lạnh.

Mặc dù Thịnh Khanh Khanh thông minh hơn Mạnh Vân Yên một chút, nhưng chẳng qua cũng chỉ là một tiểu cô nương hơn mười tuổi thôi.

Còn nữa, bà ta cũng không lại kéo dài nữa.

Chuyện kéo dài càng lâu, thì càng dễ làm Mạnh Hành phát hiện ra.

Dù sao thì Ngụy Lương và bà ta cũng là phu thê, Ngụy phu nhân tự tin dù sao này có bại lộ thì Ngụy Lương cũng sẽ không làm gì bà ta cả, nhiều lắm thì chỉ răn dạy vài câu thôi, cũng không tính là gì.

Nhưng nếu để Mạnh Hành biết được, thì Ngụy phu nhân hoàn toàn không dám khẳng định mình trong tay kẻ điên đó có toàn mạng trở ra hay không.

Ngụy phu nhân ngồi trước bàn suy nghĩ một chút, rồi phân phó: "Lấy bút mực đến cho ta, lại lấy thêm bảng chữ mẫu đến cho ta."

Hạ nhân nhỏ giọng đáp ứng, nhanh chóng làm tốt chuyện được giao, Ngụy phu nhân ngồi trước bàn lật bảng chữ mẫu lên một lúc lâu, mới cẩn thận viết một chữ không thuần thục lắm xuống giấy.

Chữ viết tay khác với nét chữ bà ta từng viết, nhìn thấy cũng không giống viết từ tay nữ tử, ngược lại giống như được viết từ tay nam nhân, nét bút mạnh mẽ, có ẩn chút chút khí phách, ngạo nghễ.

Ngụy phu nhân cẩn thận nhìn một chút, lại tiếp tục luyện thêm hai tờ nữa, mới thay đổi nét bút, nhanh chóng dùng giấy mới viết xuống một hàng chữ.

Sau khi hạ bút xuống, bà ta lại giơ lên nhìn miễn cưỡng lộ ra vẻ mặt hài lòng.

Nhẹ nhàng vẫy vẫy khiến nét mực nhanh khô, rồi Ngụy phu nhân miễn cưỡng kêu: "Người đâu."

Nhũ mẫu đi theo bà ta nhiều năm đẩy cửa tiến vào: "Phu nhân."

"Đi tìm mấy người biết ngậm miệng đến đây, ngày mai để bọn họ đến gần Mạnh phủ làm việc, nhất định phải tự tay làm, Mạnh phủ không phải nơi bình thường." Mạnh phu nhân từ từ nói: "Nhớ kỹ, chỉ tìm người mà ta mang từ nhà mẹ đẻ đến thôi, đừng kinh động đến lão gia. Còn nữa, gửi cho lục cô nương ở Mạnh phủ một tin, để nàng ấy ngày mai giúp ta một chuyện, chỉ cần ngày mai làm xong, ta sẽ giúp nàng ấy như nàng ấy mong muốn."

Nhũ mẫu thấp giọng đáp, rồi nhanh chóng đến bên cạnh Ngụy phu nhân.

Sắc mặt Ngụy phu nhân lạnh như băng thổi khô giấy viết thư, từ từ giao cho nhũ mẫu: "--- Rất đơn giản, chỉ cần để cho nàng ấy tránh đi những tai mắt khác, đưa thứ này đến trong viện của Thịnh Khanh Khanh, xem như xong."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện