Chương 11
Editor: dzitconlonton
Beta: Cẩm Hi
Hắn hôn nàng, như một ngọn lửa
Con bọ nhỏ bay tới, đụng phải ánh nến.
Ánh nến lập lòe một chút, phát ra tiếng "rắc rắc" nhỏ, bóng đỏ phản chiếu trên màn cửa sổ, phảng phất có một tia cô đơn.
Lâm Chiếu Thần chuẩn bị đi ngủ, đã cởi bỏ xiêm y.
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.
Chỉ một lát rồi dừng lại một cách yếu ớt.
Lâm Chiếu Thần trong lòng khẽ động: "Ai?"
Thật lâu không có động tĩnh gì.
Lâm Chiếu Thần sải bước đi tới, mở cửa ra.
Trời vừa mưa xong, ánh trăng dường như vẫn còn ẩm ướt.
Khương Uyển Xu đứng ở đó, nâng mắt lên nhìn Lâm Chiếu Thần, trong mắt nàng có dấu vết của ánh trăng.
"Uyển Uyển, muộn như vậy rồi, nàng còn chưa ngủ, tìm ta có chuyện gì sao?" Giọng nói của Lâm Chiếu Thần đặc biệt trầm thấp trong bóng tối.
Khương Uyển Xu bỗng có một loại xúc động muốn chạy trốn.
Gió đêm thổi tới, lạnh lẽo khiến cô rùng mình.
Lâm Chiếu Thần khẽ nhíu mày, nghiêng người ra: "Vào trong rồi nói chuyện."
Truyện chỉ đăng tại strawberrybh.wordpress.com và tại Truyện Bất Hủ @ Kyoonglee, được edit bởi dzitconlonton và beta bởi Cẩm Hi.
Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B.
Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả.
Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Khương Uyển Xu do dự một chút, rồi cắm đầu đi vào.
Phòng của nam nhân này, đơn giản mà gọn gàng, một giường một ghế, hầu như không có một chút đồ vật dư thừa nào, giống như con người hắn, dứt khoát lưu loát.
Trường bào màu đen vắt trên đầu giường, hắn chỉ mặc một bộ áo lót màu trắng, cổ áo mở rộng, lộ da thịt màu lúa mì bên trong, tóc của hắn thoáng thả xuống, có chút lộn xộn, bộ dáng này nhìn càng thêm nguy hiểm, giống như một con dã thú lười biếng.
Khương Uyển Xu chỉ liếc mắt một cái, sau đó hoảng sợ cúi đầu, không dám nhìn nữa.
Lâm Chiếu Thần đi tới trước mặt Khương Uyển Xu, thân hình của hắn cao lớn như vậy, chắn hết ánh nến.
"Uyển Uyển, có chuyện gì vậy, nàng nói đi." Giọng điệu của hắn nhẹ nhàng.
Mười ngón tay của Khương Uyển Xu quấn lấy nhau, các đốt ngón tay trắng bệch.
Ngẩn người một lúc cũng không hé răng nửa lời.
Lâm Chiếu Thần có chút thở dài: "Nàng muốn cái gì thì cứ nói với ta, chỉ cần ta có thể làm được thì ta sẽ không từ chối nàng, nếu nàng còn chưa nghĩ kỹ thì cũng không vội, có thể từ từ suy nghĩ, trời đã muộn rồi, ta đưa nàng về phòng trước, chờ nàng nghĩ kỹ rồi ngày mai nói sau."
Khương Uyển Xu cắn cắn môi, dùng sức quá mức nên bật máu.
Nàng bỗng nhiên nhào vào ngực Lâm Chiếu Thần.
L ồng ngực hắn cứng rắn, nàng hoảng hốt nhào tới như vậy, cái mũi bị đụng trúng đau xót, nước mắt nhịn không được chảy xuống.
Cho dù là bình tĩnh trầm ổn như Lâm Chiếu Thần, cũng không khỏi cứng ngắc.
"Uyển Uyển.........!Nàng có biết mình đang làm gì không?" Giọng nói của hắn dường như được rít ra từ kẽ răng.
Dựa vào người Lâm Chiếu Thần, Khương Uyển Xu ngửi được mùi của hắn, đó là mùi tùng thanh mát trên núi cao, mùi này như thể bốc cháy ngay lập tức, trở nên nóng bỏng và nồng đậm.
Nàng không dám ngẩng đầu lên, không dám nhìn hắn, thân thể run lên bần bật, nhưng vẫn cố gắng nói ra: "Biểu thúc, ta, ta, ta muốn xin thúc một chuyện, thúc có thể đồng ý với ta không?"
Truyện chỉ đăng tại strawberrybh.wordpress.com và tại Truyện Bất Hủ @ Kyoonglee, được edit bởi dzitconlonton và beta bởi Cẩm Hi.
Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B.
Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả.
Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Đôi mắt Lâm Chiếu Thần tối sầm lại: "Chuyện gì, nàng nói xem."
"Cầu xin thúc tha cho Tiết thế tử, đừng giết hắn, ta cầu xin thúc, biểu thúc." Giọng của nàng đau thương mà mềm mại, lại vì một nam nhân khác.
Cảm xúc tức giận quét qua như một cơn cuồng phong, vì vậy trong nháy mắt, Lâm Chiếu Thần gần như mất đi lý trí.
Nàng mềm mại như vậy, đụng vào ngực hắn, lại khiến hắn đau đớn, đây là cảm giác chưa từng có.
Lâm Chiếu Thần bắt lấy bả vai Khương Uyển Xu, kéo nàng từ trong ngực ra, hắn nhìn nàng, ánh mắt như lửa, cũng như hàn băng: "Uyển Uyển, nàng đến cầu xin ta, nàng có biết ta muốn cái gì không?"
"Ta biết..." Giọng nói của nàng, giống như sự nỉ non của chim én vào cuối xuân, không thể với tới.
Trên môi nàng dính một chút máu, giống như quả anh đào bị nứt, chảy ra một chút nước trái cây.
Muốn nếm thử hương vị này.
Lâm Chiếu Thần nghĩ vậy và cũng làm vậy.
Hắn hôn lên một cách tàn nhẫn.
Cánh hoa mềm mại hòa quyện cùng vị ngọt của trái cây, đó là hương vị của nàng.
Lâm Chiếu Thần ôm lấy mặt nàng, vững vàng giam cầm nàng, không để nàng nhúc nhích một chút nào, hắn trằn trọc lưu luyến, tư vị tuyệt vời như vậy, làm hắn muốn nuốt chửng lấy nàng từng chút một.
Khương Uyển Xu sững sờ, giống như thỏ con bị dã thú ngậm trong miệng, ríu rít kêu lên hai tiếng, nhưng thanh âm đều bị đầu lưỡi của hắn chặn lại.
Nàng giãy giụa theo bản năng, nhưng giãy cũng vô ích, không biết kéo thế nào, cổ áo của hắn càng mở ra nhiều hơn.
Lồ ng ngực của nam nhân rắn chắc và rất dẻo dai, nóng bỏng như lửa, trái tim loạn nhịp, như muốn bật ra khỏi lòng ngực.
Bị hôn đến không thở nổi, trước mắt Khương Uyển Xu tối sầm lại, nàng cảm thấy mình sắp chết trong cái ôm của Lâm Chiếu Thần mất.
Trời đất xoay chuyển, nàng được hắn bế lên giường.
Truyện chỉ đăng tại strawberrybh.wordpress.com và tại Truyện Bất Hủ @ Kyoonglee, được edit bởi dzitconlonton và beta bởi Cẩm Hi.
Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B.
Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả.
Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Một bóng đen cao lớn bao phủ, Lâm Chiếu Thần cúi người, đai lưng của hắn đã cởi ra, thân trên gần như đỏ ửng, đường cong cơ thể mịn màng rõ ràng, hắn đổ rất nhiều mồ hôi, mồ hôi dọc theo lồ ng ngực phập phồng kia chảy xuống, da thịt màu lúa mì ẩm ướt.
"Uyển Uyển." Hắn dùng thanh âm khàn khàn gọi tên nàng, chờ nhiều năm như vậy, dã thú đè nén ở trong lòng cuối cùng không thể che giấu được nữa.
Hắn cúi xuống.
Khương Uyển Xu kinh hãi kêu lên, nhưng mới kêu được một nửa, thanh âm phía sau đều bị môi hắn chặn lại.
"Uyển Uyển." Hắn mơ hồ gọi tên nàng trong lúc hôn.
Khương Uyển Xu giãy dụa, đột nhiên cắn vào đầu lưỡi hắn.
Cả người hắn cứng rắn như vậy nhưng đầu lưỡi lại rất mềm mại.
Nàng hung hăng cắn, mùi máu tươi lập tức xộc vào trong miệng, làm cho người ta run rẩy.
Động tác của Lâm Chiếu Thần dừng lại một chút, hơi nâng người lên.
Khương Uyển Xu nhanh chóng từ dưới khuỷu tay hắn chui ra ngoài, bò đến góc giường bên kia, run rẩy co lại thành một quả bóng.
Khuôn mặt ngược sáng của Lâm Chiếu Thần nửa sáng nửa tối, hắn có một gương mặt anh tuấn nhưng cũng là một tên ác ma đáng sợ, hắn li3m môi mình, trên đó còn dính một ít máu.
Hắn nhìn Khương Uyển Xu, ánh mắt giống như vực sâu, muốn cắn nuốt nàng.
"Uyển Uyển, rõ ràng chính nàng đến trêu chọc ta, vì sao, vì sao lại đổi ý rồi?" Hắn gần như nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Khương Uyển Xu đột nhiên lâm vào trạng thái hoảng sợ, ý chí vốn không kiên định của nàng gần như sụp đổ, nàng nức nở, thân thể run rẩy: "Ta, ta không muốn...!Ta hối hận rồi, ta không muốn."
Truyện chỉ đăng tại strawberrybh.wordpress.com và tại Truyện Bất Hủ @ Kyoonglee, được edit bởi dzitconlonton và beta bởi Cẩm Hi.
Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B.
Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả.
Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Nàng vùi đầu vào đầu gối, nước mắt trong suốt từng giọt rơi trên áo gấm trắng nhàu nhĩ, rất nhanh đã ướt cả một mảng nhỏ.
Thân thể Lâm Chiếu Thần như bị thiêu đốt, từng luồng sóng nhiệt vọt lên, sợi dây lý trí lung lay sắp đổ, hai mắt hắn đỏ lừ, nắm chặt lòng bàn tay, vang lên tiếng rắc rắc.
"Ta hối hận rồi, biểu thúc." Thanh âm yếu ớt của nàng chạm vào trái tim hắn, là một loại đau buốt.
Ngọn nến đỏ rực trong đèn lồ ng, bóng người trong phút chốc biến dạng.
"Đi ra ngoài!" Lâm Chiếu Thần đột nhiên quát to.
Khương Uyển Xu run rẩy một chút.
"Mau ra ngoài cho ta!" Lâm Chiếu Thần chỉ vào cửa, lớn tiếng quát, khí thế trên người hắn đột nhiên trào ra mãnh liệt, thiếu chút nữa muốn đè Khương Uyển Xu xuống.
Khương Uyển Xu sử dụng tay chân, cố gắng hết sức vòng qua Lâm Chiếu Thần, từ trên giường nhảy xuống, vật vã chạy ra khỏi phòng.
Gió bên ngoài thổi tới, quá lạnh, đầu óc Khương Uyển Xu vẫn còn choáng váng, chưa tỉnh táo lại.
Nàng mơ mơ màng màng chạy về phía trước, như thể có một con thú đang đuổi theo sau vậy, nàng cố gắng hết sức để chạy trốn.
Đêm tối như vậy, không nhìn thấy đường, không biết nên trốn ở đâu, bước ngắn bước dài chạy.
Từ xa tuyền đến tiếng ma ma và nha hoàn hô to: "Cô nương, Khương cô nương, người ở đâu vậy?"
Một vài ánh sáng xuyên qua bóng tối.
Khương Uyển Xu ôm mặt khóc..
Bình luận truyện