Biểu Thúc Luôn Bắt Nạt Ta Đến Phát Khóc

Chương 15





Nghe xong, nước mắt Ngô Cẩm Sắt lại rơi xuống, đánh Khương Uyển Xu một cái: "Mau câm miệng cho ta, nói ngu ngốc gì vậy, hôm nay ta vui vẻ tới đây, cũng không muốn nghe ngươi nói những lời này."
Khương Uyển Xu tựa đầu vào người Ngô Cẩm Sắt, giống như ngày xưa khi còn ở khuê phòng: "Được, chúng ta không nói cái này nữa, A Sắt, thân phận hiện tại của ta rất xấu hổ, ngươi còn có thể đến thăm ta, ta rất cảm kích ngươi."
Ngô Cẩm Sắt nhéo má Khương Uyển Xu, cảm giác vẫn mềm mại như vậy, nàng ấy cố ý làm ra bộ dáng vui vẻ: "Đúng rồi, ngươi xem ta đối với ngươi tốt như thế nào, Uyển Uyển, mau đem trà ngon trái ngọt ra đây đãi ta đi, có cái gì mới cũng phải lấy ra cho ta xem."
Khương Uyển Xu thở dài: "Ngày nào ta cũng bị nhốt ở đây, có cái gì mới mẻ chứ, buồn bực muốn chết."
Ngô Cẩm Sắt vỗ vỗ tay: "Vậy cùng ta ra ngoài chơi đi, với cả sắp tới Đoan Ngọ rồi, Uyển Uyển, qua hai ngày nữa ngươi đi xem thuyền rồng với ta không? Ta đã đặt chỗ rồi."
Trời đã gần sang hè, gió mát từ ngoài cửa sổ thổi vào, chuông gió dưới mái hiên nhẹ nhàng vang lên.
Như thể được quay trở lại ngày xưa.

——————————
Lâm Chiếu Thần ngồi trước thư án, đặt bút xuống, mỉm cười: "Hiếm khi thấy nàng tự tới đây tìm ta.

Có chuyện gì sao, nàng nói đi."
Khương Uyển Xu co quắp đứng ở đó, cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Biểu thúc, ngày kia là Đoan Ngọ, A Sắt hẹn ta đi ngắm thuyền rồng bên sông Kim Thủy, ta có thể đi không?"

Lâm Chiếu Thần bật cười: "Ta thấy bộ dáng căng thẳng của nàng, còn tưởng rằng nàng muốn lên trời hái trăng, chuyện này có gì mà không thể chứ, ta lập tức phân phó người phía dưới đi chuẩn bị, ngày mai ta cũng có chút nhàn rỗi."
"Ta chỉ muốn đi cùng A Sắt thôi, ngươi không cần đi theo ta." Khương Uyển Xu lấy hết dũng khí nói.
Lâm Chiếu Thần đứng lên, chậm rãi đi tới trước mặt Khương Uyển Xu.
Khương Uyển Xu vẫn cúi đầu, lại lén lui về sau một bước.
"Uyển Uyển, có phải nàng muốn mượn cơ hội này chạy trốn không?" Giọng điệu của Của Lâm Chiếu Thần chỉ nhàn nhạt, nhưng trong không khí lại có cảm giác như sắp mưa.
Khương Uyển Xu cúi đầu xuống thấp hơn, lắp bắp nói: "Không, không có."
Lâm Chiếu Thần mỉm cười, nụ cười của hắn mang theo lãnh khốc: "Uyển Uyển, nàng nên cân nhắc cho kỹ, nếu như nàng chạy trốn, tiểu cô nương Ngô gia kia sẽ gặp nạn, ngay cả người trong nhà nàng ta cũng không thoát khỏi liên quan đâu, nàng cũng biết con người ta không nói lý mà."
Khương Uyển Xu cực kỳ chán nản, nhưng vẫn kiên trì nói: "Ta muốn đi ra ngoài giải sầu, không nghĩ gì khác cả."
Lâm Chiếu Thần trầm mặc một lúc lâu, lúc Khương Uyển Xu sắp túa mồ hôi, hắn cúi đầu cười: "Được rồi, vậy ta có một điều kiện nho nhỏ."
"Điều kiện gì?" Khương Uyển Xu ngẩng đầu, chớp chớp đôi mắt to ngập nước.
Đôi mắt của hắn thâm thúy đen như mực: "Uyển Uyển, lại đây, hôn ta một cái, ta sẽ đáp ứng nàng."
Khương Uyển Xu đỏ mặt, nàng không nói hai lời, quay đầu bỏ đi.
Lại bị Lâm Chiếu Thần giữ chặt tay.
Khương Uyển Xu tức giận giãy dụa: "Đăng đồ tử, hôn ngươi là không thể nào, đánh chết cũng không."
Động tác của Lâm Chiếu Thần nhìn thì dịu dàng, nhưng cũng cứng rắn không cho cự tuyệt, hắn trầm giọng nói: "Điều kiện này không được, vậy ta đổi sang cái khác là được rồi, Uyển Uyển, để cho ta hôn nàng một cái."
"Không cần không cần!" Khương Uyển Xu kinh hãi thiếu chút nữa hét lên.
Bàn tay của hắn vừa dày vừa rộng, đem bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng nắm trong lòng bàn tay, bao bọc toàn bộ lại, chỉ lộ ra một ngón út, tựa như đầu búp măng non nớt mùa xuân, làm cho người ta muốn cắn một cái.
Lâm Chiếu Thần bắt lấy ngọn măng non kia, cúi đầu nhẹ nhàng hôn một cái.

Nụ hôn của hắn rất nhẹ, sợ làm nàng sợ hãi, giống như con sâu dính nước, chạm một cái liền rời đi.
Nhưng Khương Uyển Xu vẫn bị dọa sợ, gần như muốn khóc, nàng dùng sức rút về, muốn chạy thoát.
Mà trong nháy mắt sau đó, nàng bị Lâm Chiếu Thần ấn lên tường.
"Ngươi, ngươi, hôn cũng hôn rồi, còn muốn gì nữa?" Khương Uyển Xu đưa tay ra sau lưng, dán sát vào tường, hận không thể đem mình khảm vào tường.
Lâm Chiếu Thần đến gần, hô hấp của hắn phất qua tóc nàng, nóng rực.
"Uyển Uyển, bất luận nàng làm cái gì, xem thuyền rồng, ngắm hoa, thả diều, ta đều muốn làm cùng nàng, ta vẫn luôn nghĩ, khi nào thì nàng mới không sợ ta nữa?" Thanh âm của hắn rất nhẹ, "Ta cũng chưa bao giờ làm tổn thương nàng, ta đối với nàng tốt như vậy, vì sao nàng phải sợ ta?"
Khương Uyển Xu mở to đôi mắt hạnh, nàng tức giận, lại không biết trong mắt mình có nước xuân chảy xuôi, nhìn qua mềm mại như vậy: "Ngươi nhốt ta lại, đối đãi ta như phạm nhân, mà còn nói lời đường hoàng như vậy, ngươi, ngươi quả thực không biết xấu hổ."
Lâm Chiếu Thần thấy Khương Uyển Xu ngay cả cổ cũng đỏ lên, cũng không biết là nàng thẹn thùng hay sợ hãi, tóm lại, nàng khẽ run rẩy, giống như con thỏ con bị bức bách.

Hắn không khỏi thở dài.
Khương Uyển Xu thừa dịp Lâm Chiếu Thần thả lỏng, co người lại, từ dưới khuỷu tay hắn chuồn ra ngoài, nhanh chóng bỏ chạy.
Lâm Chiếu Thần cũng không đuổi theo, hắn nhìn bóng lưng nàng, kìm lòng không được lấy tay vuốt v e môi mình.
Trên môi còn lưu lại hương vị của nàng, ngọt ngào như mật hoa.
——————————
Mặt trời thiêu đốt trên cao, bầu trời xanh không một gợn mây, mặt sông Kim Thủy lấp lánh ánh vàng.
Cuộc đua thuyền rồng còn chưa bắt đầu, có quan gia đã đặt ra một cuộc cá cược, thu hút một nhóm thuyền viên trẻ tuổi đua nhau bắt vịt trên sông.

Bọt nước bắn tung tóe lên cao, làm dịu đi cái nóng đầu hè.
Tiếng la hét của người lái thuyền, tiếng cười của người xem trên bờ, còn có tiếng vịt cạp cạp trộn lẫn với nhau, náo nhiệt vang dội, còn có người bán hàng rong ở đó lớn tiếng hô, có người bán trà và đồ ăn vặt, bọn trẻ chạy tới chạy lui trên bờ đùa nghịch trên bờ.

Kiếp này an ổn, nhân gian tốt đẹp.
Trên bờ ở khúc giữa sông Kim Thủy, có mỗi dãy hành lang dài và đình nghỉ chân được xây dựng trên mặt nước, thật ra đây là một trà lâu, tên là "Lâm Tiên Các".
Nơi này tầm nhìn tuyệt vời, thích hợp để xem thuyền rồng nhất, ngay cả trận đấu khởi động bắt vịt kia, cũng chỉ ở đình trên sông mới có thể thấy rõ ràng, lúc này, người xem náo nhiệt đều chen chúc tới đây.
Ông chủ của Lâm Tiên Các rất khôn khéo, gian đình và hành lang kia được chia làm hai tầng, dân chúng bình thường chỉ có thể ở tầng dưới xem, tầng trên chuyên dùng để tiếp đãi các gia đình quan lại quyền quý, đây chính là một nơi chú ý thân phận, mỗi một năm, thế gia quý tộc trong thành An Dương đều ngấm ngầm tranh đấu chỉ để chiếm một vị trí tốt.
Ngô Cẩm Sắt cùng Khương Uyển Xu đi vào một nhã gian phía trên, nha hoàn Yến Quốc công phủ ân cần lau sạch bàn ghế, sau đó pha trà, bày trái cây, lại cung kính mời hai vị cô nương ngồi, tay chân rất nhanh nhẹn, nha hoàn Ngô phủ đi theo đều không thể nhúng tay vào.

Gã sai vặt của Lâm Tiên Các đã trực tiếp bị ngăn ở bên ngoài không cho vào.
Ngô Cẩm Sắt cười, lôi kéo Khương Uyển Xu ngồi xuống, dựa vào lan can, vừa lúc nhìn thấy huyên náo trên sông.
Nàng nhịn không được nói: "Vị trí này thật tốt, nhà ta đến đặt trước một tháng, chưởng quỹ bên này chỉ chịu cho chúng ta gian phòng gần đây, thì ra hắn ta còn giữ lại vị trí tốt chuyên dành cho quý nhân, đúng là nịnh hót mà."
Vẻ mặt Khương Uyển Xu mờ mịt, năm trước nàng đến xem thuyền rồng, ngồi không khác chỗ này lắm, cũng không thấy có gì đặc biệt cả.
Ngô Cẩm Sắt thấy biểu tình của Khương Uyển Xu, dùng ngón tay chọc lên trán nàng: "Thôi, không nói với ngươi cái này, ngươi chính là người không màng thế sự, cái gì cũng không hiểu."
Phía dưới còn đang ầm ĩ, vịt trên sông bị bức bách, lúc này quay lại cắn tay người lái thuyền, làm những hán tử trẻ tuổi kia gào thét, mọi người lại cười to một trận.
Ngô Cẩm Sắt thò đầu ra ngoài: "Uyển Uyển, ngươi nhìn kìa, vui thật đấy."
Khương Uyển Xu lén nhìn tình hình xung quanh, cửa phòng khép hờ, giống như vừa đẩy ra là có thể chạy ra ngoài, chạy trốn thật xa.
Nhưng mà, mấy nha hoàn khoanh tay đứng ở đó, vẻ mặt và cử chỉ đều nhất mực cung kính, ánh mắt các nàng vẫn nhìn chằm chằm Khương Uyển Xu, không buông lỏng một giây nào.

Ngô Cẩm Sắt ở bên cạnh nói chuyện ríu rít như chim sẻ, trông vui vẻ vô cùng.
Khương Uyển Xu thở dài một hơi.
Nha hoàn rửa một chén trà, dâng lên Khương Uyển Xu, đó là mầm bích loa xuân[1] của trà búp Minh Tiền[2], pha một chút nước đường, rất thơm, hơi ngọt, đây là thói quen uống trà của Khương Uyển Xu, nàng luôn thích những thứ ngọt ngào.
[1] Bích loa xuân (một loại trà xanh)
[2] Trà búp Minh Tiền (loại trà ngon hái trước tiết Thanh minh)
Khương Uyển Xu nâng chén trà lên nhấp từng ngụm, nhìn cảnh tượng vui vẻ trên mặt sông, tạm thời quên đi ưu sầu trong lòng, lộ ra nụ cười nông cạn.
Nhưng sự thoải mái này không kéo dài lâu.

Đọc thêm nhiều truyện ở ( ТRUM truyen.VN )
Rất nhanh, ngoài cửa truyền đến một giọng nữ bén nhọn: "Ai da, ta còn tưởng rằng ta nghe nhầm, thì ra thật sự là Khương gia Uyển Xu nha, sao ngươi cũng tới đây?"
Theo thanh âm này, một cô nương không mời mà tới đi vào, phía sau là hai nha hoàn, cô nương kia dáng người gầy gò, khuôn mặt nhọn hoắt, nhìn trông chua choa khắc nghiệt, đó là Tứ tiểu thư Phủ Lễ bộ Thượng thư Đường Trăn Trăn, ngày xưa quen biết với Khương Uyển Xu.
Đáng tiếc, quen biết thì quen biết, các nàng cũng không cùng một con đường.
Cô nương trong khuê các, đơn giản so sánh ai xinh đẹp hơn ai, ở điểm này, cho tới bây giờ Khương Uyển Xu chưa từng thua người khác, hơn nữa phụ thân của nàng từng làm Thủ phụ đương triều, thân phận cao quý, ngoại trừ công chúa hoàng gia thì ai cũng kém nàng, cái này không tránh khỏi bị người ghen ghét.
Thuở nhỏ, Đường Trăn Trăn hứa gả cho trưởng tôn Tống Thái Phó nhà Tống Mạnh công tử, nhưng ai ngờ, hai năm trước Tống Mạnh gặp Khương Uyển Xu một lần, lập tức thần hồn điên đảo, cuồng nhiệt cầu tình, nháo cho tất cả người thành An Dương đều biết.
Tống Mạnh còn nói với người khác: "Cưới vợ thì phải cưới Uyển Xu cô nương của Khương gia, đó mới là tuyệt sắc nhân gian, Đường gia kia là cái gì, nhìn mà mất hứng."
Nói ra lời này, các công tử đều cho là đúng, dù sao, quỳ gối dưới váy lựu của Khương Uyển Xu, cũng không chỉ có một mình hắn ta.

Sau khi Đường Trăn Trăn biết, thiếu chút nữa tức điên, từ đó về sau liền kết thành đại hận ngập trời với Khương Uyển Xu.
Đến lúc này, nghe nói Khương gia gặp nạn, Đường Trăn Trăn còn vỗ tay khen ngợi, cho rằng có thể nở mày nở mặt được rồi, chỉ chờ Tống Mạnh hồi tâm chuyển ý tới tìm nàng ta.
Không ngờ, hôm nay lại nghe thấy giọng của Ngô Cẩm Sắt ở chỗ này gọi "Uyển Uyển", trong lòng Đường Trăn Trăn cảnh giác, vội vàng tới xem, quả nhiên thật sự nhìn thấy Khương Uyển Xu.
Quả đúng là kẻ địch gặp nhau, hết sức đỏ mắt, Đường Trăn Trăn hung tợn trừng mắt nhìn Khương Uyển Xu: "Thật là hiếm thấy, trên lầu Lâm Tiên Các chỉ có người môn đệ cao quý mới có thể đi lên, con gái của tội nhân như ngươi, lại dám công khai ngồi ở chỗ này, ta hỏi ngươi, ngươi có xứng hay không? Có biết xấu hổ không hả?".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện