Bình Đạm Sinh Hoạt
Chương 26: Lí Tu lo lắng không yên
Bốn giờ chiều, trong quán cà phê nào đó bên đường, cạnh Nam sở, một nam, một nữ ngồi.
Hai người họ ngồi trong quán, tuy là không có thân cận gì, nhưng trong mắt người ngoài, nhìn vào lại thấy tản ra không khí màu hồng phấn (này là chỗ tự sướng nặng đi). Mà hai người này, chẳng phải là Lí Hiên cùng Lí Tu đấy sao? Còn cái không khí phấn hồng này là từ đâu ra a?
Lí Hiên thản nhiên uống cà phê, này đã là tách thứ ba rồi đấy, Lí Tu vẫn giữ vẻ mặt đăm chiêu nhìn hắn, bầu không khí lúc này, chỉ có thể dùng từ quỷ dị để miêu tả đi?
Rất lâu sau, Lí Tu cuối cùng nhịn không được, mở lời trước.
“Ngươi hẳn là biết ta gọi ngươi đến có việc gì đúng không?”
Nếu đối phương đã mở lời trước, theo lễ nghĩa, Lí Hiên cũng nên đáp lại câu hỏi của nàng, chính là, trả lời như thế này, có khi không nói còn hơn…
“Không biết.”
Vừa nghe điện thoại, đã gọi hắn lập tức tới đây, ngồi xuống liền nhìn chằm chằm hắn, Lí Hiên hắn làm sao biết được nàng có ý định gì chứ? Nếu không phải vì nàng là bạn của Giang Duy, hắn liền mặc kệ nàng.
Lí Tu trừng mắt, như bình thường, nàng có khi đã không khách khí mà phát huy quyền lực của mình rồi, nhưng không được, nàng ở trong lòng tự trấn an mình, chuyện kia quan trọng hơn.
“Ta nghe nói ngươi ở nhà Giang Duy?”
Vẫn như cũ, đáp lại là sự ôn hòa, không nhanh không chậm, “Cũng đã tới mấy tháng, ngươi bây giờ mới nghe nói sao?”
Nghiến răng, cái tên có phần khiếm tấu*, “Ngươi ngủ phòng nào?” Nhưng Lí Tu cười cười, vẫn là nên nhịn xuống một chút, nàng giả bộ lơ đãng hỏi.
Nếu nàng muốn moi được tin gì từ miệng Lí Hiên, thì đây quả là bước đi sai lầm rồi. Trước tiên, Lí Hiên cùng Giang Duy đã sớm bàn bạc kĩ, mà cho dù không ăn ý, thì Lí Hiên, liệu có thể mắc bẫy nàng không? Nàng nghĩ đơn giản quá rồi.
“Cùng Giang Hoài một phòng.”
“Thật sao?” Khẩu khí nghi hoặc.
“Đương nhiên,” Không chút mảy may chột dạ, “Ta nghĩ, hôm nay ngươi tới tìm ta, không phải chỉ đơn giản hỏi ta ngủ phòng nào thôi đi?”
“…” Nàng lặng thở dài, quên đi, nàng thật ra cũng không moi được tin gì từ Lí hiên đâu mà, “Hắn lúc nào cũng cho ta cái gì cũng không biết, nhưng hắn có hay không nghĩ tới, ta cái gì cũng biết cả?”
“…” Lí Hiên không đáp, chỉ lẳng lặng nhìn nàng, nhìn nàng chua xót cười.
“Hắn cái gì cũng không nói, cái gì cũng giấu trong lòng, là không muốn bọn ta lo lắng sao? Hắn không nói ra, càng làm mọi người thêm lo lắng a?”
Nàng quay đầu, hướng mắt nhìn ra xe cộ cùng đám người bên ngoài đi lại.
Ánh mắt này, Lí Hiên chưa từng nghĩ tới, giống như lúc Giang Duy nói với hắn, y lưu luyến Đông trấn này, cũng buồn bã, bịn rịn vậy.
“Ta cùng hắn biết nhau lâu lắm rồi, khi ta còn trong bụng mẹ, chú vẫn hay nói đùa, nếu như là con gái thì sẽ kết thông gia, còn bị cha ta cười nhạo.
Hồi bé, Giang Duy nghịch lắm, túm tóc, ném sâu, chuyện gì hắn cũng làm được. Lúc ấy, bọn ta chơi với nhau thật tốt, chuyện gì cũng không phải lo lắng, mỗi ngày chỉ cần nghĩ xem nên chơi trò gì mới cho vui.” Tựa hồ nhớ lại kỉ niệm ngày thơ bé, Lí Tu nở nụ cười.
Lúc này, Lí Hiên lẳng lặng ngồi, hắn biết, Lí Tu căn bản không cần hắn trả lời, nàng hiện tại chỉ cần một người lắng nghe, để nàng trút bầu tâm sự.
“Hồi tiểu học, bọn ta cùng đi công viên, chiu vào các hầm bỏ hoang, cả đám, chỉ có mình ta là con gái. Trong hầm, ta lỡ lạc mất dấu bọn họ, xung quanh chỉ có bóng tối, ta sợ lắm, chỉ biết khóc lớn lên, chính là, bọn họ chẳng ai quay lại tìm ta cả. Đến lúc đi ra ngoài rồi, bọn họ ai cũng xin lỗi ta, dỗ ta ngừng khóc. Lâm Tử còn giơ nắm đấm dọa ta, nếu không ngừng khóc, sẽ đánh ta nữa.”
Nàng đột nhiên bật cười, hồi bé, Lâm Cần rất đầu gấu a. “Chỉ có Giang Duy, chỉ có hắn, để ta dựa vào người hắn khóc.” Tựa hồ muốn mọi sợ hãi của nàng theo nước mắt mà vơi dần.
“Nhưng đến thời trung học, hắn tuy là vẫn thế, có điều…không còn thân thiết với ta như hồi nhỏ nữa.” Lúc đầu, nàng còn tưởng vì cha mẹ hắn mất, cho nên để hắn một thời gian, chờ hắn bớt bi thương, rồi bọn họ lại chơi với nhau thật vui như trước.
Cũng không nghĩ tới, thời gian bọn họ chờ đợi, cũng đã mười lăm năm.
Lí Tu quay đầu, nhìn về phía Lí Hiên, trên mặt là vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy.
“Lí Hiên, ngươi có hiểu hắn không?”
Nàng cùng hắn đã là bạn hơn hia mươi năm, cũng không dám nói bừa là thật sự hiểu Giang Duy.
Lí Hiên một tiểu tử mới tới Đông trấn còn chưa được một năm, có thể hiểu được y bao nhiêu đây? ( = =, không nên hỏi ta, Lí Tu rốt cục bao nhiêu tuổi rồi…Nói chung là lớn hơn Lí Hiên, nhỏ hơn Giang Duy a…= =)
Nếu không biết, hắn dựa vào cái gì được hưởng thụ đối xử đặc biệt chứ?
Lí Tu thừa nhận, nàng là có chút rối rắm.
Nghe người ta nói, từng nhìn thấy cha con Giang Duy cùng Lí Hiên đến chờ mua đồ ăn, cười cười nói nói, không khí hòa hợp, ai không biết, còn tưởng bọn họ là người một nhà đi.
Người kia lập tức bị Lí Tu trừng mắt, dọa sợ chạy mất.
Cái gì mà người một nhà chứ? Lí Hiên bất quá chỉ là một khách trọ mà thôi!
Nhiều lắm, cũng chỉ là bạn tốt thôi a!
Tuy là nàng cùng Dương Đằng cũng có cảm giác được, rằng Giang Duy cùng Lí Hiên quan hệ có vấn đề, nhưng, nàng hiện tại có điểm hồi hộp, cái “có vấn đề” này, rốt cục là ấn giấu bọn họ bao nhiêu chuyện?
Lí Hiên lắc đầu, không chút giật mình (dùng từ này thật là… = =) thu lại ánh mắt, chỉ thản nhiên nhìn thẳng nàng, “Ta thực chưa hiểu hết được hắn.” Trước khi Lí Tu kịp mở miệng nói tiếp, hắn đã cướp lời, “Nhưng ta không cần phải hiểu hết hắn, mỗi người đều có bí mật của riêng mình. Ngươi có hay không nghĩ tới, có một số việc, hắn muốn nói cho ngươi, chỉ là không biết nên nói thế nào thôi.”
Thật ra hắn nghĩ, điều Lí Tu bối rối, chẳng qua là, do lo quá nên loạn thôi, huống hồ, bọn họ cũng đã là bạn hơn hai mươi năm, cảm giác chẳng phải đã là người thân rồi sao?
Lí Tu không đáp, nàng chỉ lẳng lặng nhìn Lí Hiên, trong đầu hàng trăm, hàng nghìn suy nghĩ quay vòng.
Hết chương 26
* khiếm tấu: chỉ người nào đó làm chuyện mờ ám, nên bị trừng phạt.
Hai người họ ngồi trong quán, tuy là không có thân cận gì, nhưng trong mắt người ngoài, nhìn vào lại thấy tản ra không khí màu hồng phấn (này là chỗ tự sướng nặng đi). Mà hai người này, chẳng phải là Lí Hiên cùng Lí Tu đấy sao? Còn cái không khí phấn hồng này là từ đâu ra a?
Lí Hiên thản nhiên uống cà phê, này đã là tách thứ ba rồi đấy, Lí Tu vẫn giữ vẻ mặt đăm chiêu nhìn hắn, bầu không khí lúc này, chỉ có thể dùng từ quỷ dị để miêu tả đi?
Rất lâu sau, Lí Tu cuối cùng nhịn không được, mở lời trước.
“Ngươi hẳn là biết ta gọi ngươi đến có việc gì đúng không?”
Nếu đối phương đã mở lời trước, theo lễ nghĩa, Lí Hiên cũng nên đáp lại câu hỏi của nàng, chính là, trả lời như thế này, có khi không nói còn hơn…
“Không biết.”
Vừa nghe điện thoại, đã gọi hắn lập tức tới đây, ngồi xuống liền nhìn chằm chằm hắn, Lí Hiên hắn làm sao biết được nàng có ý định gì chứ? Nếu không phải vì nàng là bạn của Giang Duy, hắn liền mặc kệ nàng.
Lí Tu trừng mắt, như bình thường, nàng có khi đã không khách khí mà phát huy quyền lực của mình rồi, nhưng không được, nàng ở trong lòng tự trấn an mình, chuyện kia quan trọng hơn.
“Ta nghe nói ngươi ở nhà Giang Duy?”
Vẫn như cũ, đáp lại là sự ôn hòa, không nhanh không chậm, “Cũng đã tới mấy tháng, ngươi bây giờ mới nghe nói sao?”
Nghiến răng, cái tên có phần khiếm tấu*, “Ngươi ngủ phòng nào?” Nhưng Lí Tu cười cười, vẫn là nên nhịn xuống một chút, nàng giả bộ lơ đãng hỏi.
Nếu nàng muốn moi được tin gì từ miệng Lí Hiên, thì đây quả là bước đi sai lầm rồi. Trước tiên, Lí Hiên cùng Giang Duy đã sớm bàn bạc kĩ, mà cho dù không ăn ý, thì Lí Hiên, liệu có thể mắc bẫy nàng không? Nàng nghĩ đơn giản quá rồi.
“Cùng Giang Hoài một phòng.”
“Thật sao?” Khẩu khí nghi hoặc.
“Đương nhiên,” Không chút mảy may chột dạ, “Ta nghĩ, hôm nay ngươi tới tìm ta, không phải chỉ đơn giản hỏi ta ngủ phòng nào thôi đi?”
“…” Nàng lặng thở dài, quên đi, nàng thật ra cũng không moi được tin gì từ Lí hiên đâu mà, “Hắn lúc nào cũng cho ta cái gì cũng không biết, nhưng hắn có hay không nghĩ tới, ta cái gì cũng biết cả?”
“…” Lí Hiên không đáp, chỉ lẳng lặng nhìn nàng, nhìn nàng chua xót cười.
“Hắn cái gì cũng không nói, cái gì cũng giấu trong lòng, là không muốn bọn ta lo lắng sao? Hắn không nói ra, càng làm mọi người thêm lo lắng a?”
Nàng quay đầu, hướng mắt nhìn ra xe cộ cùng đám người bên ngoài đi lại.
Ánh mắt này, Lí Hiên chưa từng nghĩ tới, giống như lúc Giang Duy nói với hắn, y lưu luyến Đông trấn này, cũng buồn bã, bịn rịn vậy.
“Ta cùng hắn biết nhau lâu lắm rồi, khi ta còn trong bụng mẹ, chú vẫn hay nói đùa, nếu như là con gái thì sẽ kết thông gia, còn bị cha ta cười nhạo.
Hồi bé, Giang Duy nghịch lắm, túm tóc, ném sâu, chuyện gì hắn cũng làm được. Lúc ấy, bọn ta chơi với nhau thật tốt, chuyện gì cũng không phải lo lắng, mỗi ngày chỉ cần nghĩ xem nên chơi trò gì mới cho vui.” Tựa hồ nhớ lại kỉ niệm ngày thơ bé, Lí Tu nở nụ cười.
Lúc này, Lí Hiên lẳng lặng ngồi, hắn biết, Lí Tu căn bản không cần hắn trả lời, nàng hiện tại chỉ cần một người lắng nghe, để nàng trút bầu tâm sự.
“Hồi tiểu học, bọn ta cùng đi công viên, chiu vào các hầm bỏ hoang, cả đám, chỉ có mình ta là con gái. Trong hầm, ta lỡ lạc mất dấu bọn họ, xung quanh chỉ có bóng tối, ta sợ lắm, chỉ biết khóc lớn lên, chính là, bọn họ chẳng ai quay lại tìm ta cả. Đến lúc đi ra ngoài rồi, bọn họ ai cũng xin lỗi ta, dỗ ta ngừng khóc. Lâm Tử còn giơ nắm đấm dọa ta, nếu không ngừng khóc, sẽ đánh ta nữa.”
Nàng đột nhiên bật cười, hồi bé, Lâm Cần rất đầu gấu a. “Chỉ có Giang Duy, chỉ có hắn, để ta dựa vào người hắn khóc.” Tựa hồ muốn mọi sợ hãi của nàng theo nước mắt mà vơi dần.
“Nhưng đến thời trung học, hắn tuy là vẫn thế, có điều…không còn thân thiết với ta như hồi nhỏ nữa.” Lúc đầu, nàng còn tưởng vì cha mẹ hắn mất, cho nên để hắn một thời gian, chờ hắn bớt bi thương, rồi bọn họ lại chơi với nhau thật vui như trước.
Cũng không nghĩ tới, thời gian bọn họ chờ đợi, cũng đã mười lăm năm.
Lí Tu quay đầu, nhìn về phía Lí Hiên, trên mặt là vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy.
“Lí Hiên, ngươi có hiểu hắn không?”
Nàng cùng hắn đã là bạn hơn hia mươi năm, cũng không dám nói bừa là thật sự hiểu Giang Duy.
Lí Hiên một tiểu tử mới tới Đông trấn còn chưa được một năm, có thể hiểu được y bao nhiêu đây? ( = =, không nên hỏi ta, Lí Tu rốt cục bao nhiêu tuổi rồi…Nói chung là lớn hơn Lí Hiên, nhỏ hơn Giang Duy a…= =)
Nếu không biết, hắn dựa vào cái gì được hưởng thụ đối xử đặc biệt chứ?
Lí Tu thừa nhận, nàng là có chút rối rắm.
Nghe người ta nói, từng nhìn thấy cha con Giang Duy cùng Lí Hiên đến chờ mua đồ ăn, cười cười nói nói, không khí hòa hợp, ai không biết, còn tưởng bọn họ là người một nhà đi.
Người kia lập tức bị Lí Tu trừng mắt, dọa sợ chạy mất.
Cái gì mà người một nhà chứ? Lí Hiên bất quá chỉ là một khách trọ mà thôi!
Nhiều lắm, cũng chỉ là bạn tốt thôi a!
Tuy là nàng cùng Dương Đằng cũng có cảm giác được, rằng Giang Duy cùng Lí Hiên quan hệ có vấn đề, nhưng, nàng hiện tại có điểm hồi hộp, cái “có vấn đề” này, rốt cục là ấn giấu bọn họ bao nhiêu chuyện?
Lí Hiên lắc đầu, không chút giật mình (dùng từ này thật là… = =) thu lại ánh mắt, chỉ thản nhiên nhìn thẳng nàng, “Ta thực chưa hiểu hết được hắn.” Trước khi Lí Tu kịp mở miệng nói tiếp, hắn đã cướp lời, “Nhưng ta không cần phải hiểu hết hắn, mỗi người đều có bí mật của riêng mình. Ngươi có hay không nghĩ tới, có một số việc, hắn muốn nói cho ngươi, chỉ là không biết nên nói thế nào thôi.”
Thật ra hắn nghĩ, điều Lí Tu bối rối, chẳng qua là, do lo quá nên loạn thôi, huống hồ, bọn họ cũng đã là bạn hơn hai mươi năm, cảm giác chẳng phải đã là người thân rồi sao?
Lí Tu không đáp, nàng chỉ lẳng lặng nhìn Lí Hiên, trong đầu hàng trăm, hàng nghìn suy nghĩ quay vòng.
Hết chương 26
* khiếm tấu: chỉ người nào đó làm chuyện mờ ám, nên bị trừng phạt.
Bình luận truyện