Bình Định
Chương 6
Edit by Mặc Hàm
Lưu ý: Chữ màu xanh là lời tác giả
Lúc Chu Thù Cẩm tỉnh lại đã hơn một giờ sáng, gần hai giờ.
Hoặc bởi vì lúc tôi đang chờ hơi thiếu kiên nhẫn vô tình đập vỡ một ly trước khi thấy hắn di chuyển trong chăn hai lần, sau đó tôi hỏi: “Ngủ đủ?”
Hắn mở mắt ra nhìn bốn phía còn có chút mờ mịt, lúc nhìn thấy tôi dừng một chút, chống người ngồi dậy mặt không chút thay đổi phun ra một chữ: “Nước.”
Tôi rót cho nước ly nhiệt rồi đưa cho hắn ta, sau khi nhận được, cúi đầu thổi hơi nóng, một lúc lâu sau đó uống một ngụm hỏi tôi: “Không phải đã bảo anh cút rồi à?”
Tôi đưa tay lấy ly của hắn ta: “Nóng quá?” Tôi nói, “Chờ nguội một chút rồi uống.”
Ngón tay hắn cuộn tròn, mặt như xác chết nhìn tôi: “Biết nóng còn rót cho tôi uống?”
Tôi để ly nước sang một bên kéo tay hắn: “Em nói đi là đi, cũng không thèm liên lạc với tôi, thật vất vả mới gặp lại, tôi còn chưa vui một chút, em liền muốn giết chết tôi, tôi là người bình thường đương nhiên có chút nóng tính.”
Con ngươi âm trầm của hắn nhìn về phía tôi, cười lạnh thành tiếng: “Anh là người bình thường?”
Tôi cảm thấy tôi vẫn còn khá bình thường, ngoại trừ trên giường chỉ quan tâm đến sở thích cá nhân, đi đến đâu cũng là một hình ảnh thanh niên 6 tốt đáng được khen ngợi.
Tôi nâng ly nước đặt ở một bên thổi cho hắn ta, tầm mắt của hắn nhìn thấy bật lửa tôi ném ở đầu giường dừng lại một chút, tôi lập tức cầm bật lửa cho hắn xem: “Đi cũng đi không để lại đồ lưu niệm cho tôi, tôi không thể nhìn vật nhớ người được à?”
Hắn vẫn bày một khuôn mặt trào phúng, một bộ đã nhìn thấu tôi đang diễn trò, không hề động đậy chút nào.
Tôi nhét bật lửa vào lòng bàn tay hắn: “Bây giờ người trở lại, vật cũng phải trở về chủ sở hữu ban đầu, tôi không cần phải mỗi ngày nhìn vật nhớ em rồi.”
Chu Thù Cẩm nói: “Anh làm tôi ghê tởm đến buồn nôn.”
Tôi đưa cho hắn cốc nước: “Nhiệt độ bây giờ ok rồi.” Lúc hắn tiếp nhận cúi đầu uống nước, đưa tay sờ sờ tóc hắn, mềm nhũn, tôi siết chặt ngón tay để cho sợi tóc hắn từ kẽ ngón tay tôi trượt xuống, cảm giác này làm cho tôi có chút ngứa ngáy, tôi ừ hai tiếng nói cho hắn biết, “Là tôi biết em vẫn cảm thấy tôi là một tên khốn nạn.” Chu Thù Cẩm còn rũ mắt uống nước, mắt hắn có chút sưng lên, thần sắc mệt mỏi, tôi cảm thấy hắn ngủ không đu giấc.
“Tôi…” Tôi nói, “Tôi không thể kiểm soát bản thân mình.”
Chu Thù Cẩm đưa ly nước đã uống hơn phân nửa nước lên trước mặt tôi: “Không uống.”
Tôi nghĩ người này không có tay sao? Đưa tay có thể đặt ở trên tủ đầu giường còn nhất định phải trải qua bước này, áp chế lấy ly nước hỏi hắn: “Thêm chút nước nóng?” Hay tôi pha cho em một ấm trà? ”
Đôi mắt đen như mực của hắn trầm mặc nhìn tôi một lát, phun ra hai chữ: “Buồn ngủ.”
Tôi cười hắn: “Em ngủ giống em bé thật.”
Tôi thấy thân thể hắn giật giật trong chăn, cho rằng hắn chuẩn bị rút về trong chăn ngủ, không ngờ hắn vén chăn lên, nhấc chân đạp một cước vào ngực tôi, khí lực lớn đến mức ông đây trực tiếp lật luôn cả ghế, đầu thiếu chút nữa đập trên sàn nhà, chân ghế kia còn hoàn hảo nện vào tay tôi.
Tôi biết trên đầu chữ Nhẫn có một thanh đao, nhưng cũng phải xem đối tượng chịu đựng kia là ai, là thằng nhãi con Đường Đông Đông kia, một sợi tóc thương tổn của tôi cũng không muốn nhịn, chỉ cảm thấy tiểu súc sinh này muốn tạo phản.
Lúc còn chưa đứng lên khỏi mặt đất đã thấy một cái bật lửa từ hướng hắn ném tới, trượt một đoạn trước mắt ta.
——————————
Khà khà khà, buổi tối tôi có thể viết thêm một chút nữa
——————————
Tôi đạp ghế đứng lên nhìn hắn, hắn trần truồng ngồi bên cạnh mép giường, trên người còn một dấu ấn đỏ đỏ tím tím, thấy tôi thì giả vờ mỉm cười: “Em cũng không thể kiểm soát bản thân mình, tha thứ cho tôi được không, anh?”
Âm cuối của hắn còn nâng cao lên một chút, khiến chính hắn phỏng chừng cũng nghe không nổi, vành tai hắn có chút đỏ, ở bên giường ngồi hai giây sau đó túm chăn quấn mình lại, sắc mặt lại âm trầm giống như mẹ đã chết.
Tôi nghĩ sắc mặt tôi ở trong mắt hắn hẳn là cũng không khác lắm, lắc lắc tay mình bị đập đỏ đi về phía hắn hai bước, chỉ cảm thấy mình tạo nghiệt, một buổi tối cùng người khác hẹn hò, không phải bị tát chính là bị làm chảy máu. Buổi tối mẹ nó không ngủ còn bị cháu trai này một cước đạp xuống đất.
Hắn quấn chăn nhìn tôi và nói, “Đừng đến đây, cút.”
Tôi không biết vì sao hắn một bên rõ ràng rất sợ ta lại còn muốn không ngừng trêu chọc tôi, một bộ hận không thể giết tôi, rút xương nhai nuốt vào bụng lại còn ra vẻ bị tôi chơi đến mềm nhũn chỉ biết khóc.
Tôi đi tới túm cằm hắn, để hắn ngẩng đầu nhìn tôi: “Đường Đông Đông, cho cậu mặt mũi, cậu không cần phải không?”
Đôi mắt hắn nhìn chằm chằm tôi như rắn rết, nghe vậy giật giật khóe miệng: “Sao, không giả vờ được nữa à?”
Tôi quả thực nổi trận lôi đình, nắm cổ hắn bóp một lát, ném hắn lên giường, đè lên chuẩn bị cho hắn mấy đấm, chỉ thấy ánh mắt hắn đỏ bừng, nước mắt lại lăn xuống, làm ướt ga trải giường.
Tôi thu lại nắm đấm, khuôn mặt âm trầm nhìn hắn khóc, hắn co rút nghẹn một hồi lâu, quấn chăn xoay người tìm gối của mình dựa vào, khàn giọng nhỏ giọng nói: “Buồn ngủ.”
Tôi xuống giường nhặt bật lửa, rít hai hơi thuốc bên giường, hắn đưa lưng về phía tôi, cả người quấn như con sâu thỉnh thoảng còn hút hai cái.
Đường Đông Đông rất biết giả vờ, biết tôi thích hắn khóc, biết tôi không thể nhìn thấy hắn khóc, nước mắt nói đến là đến, thật mẹ nó giống như công tắc vòi nước, tôi ném tàn thuốc vào cốc hắn uống nước, đốm lửa hòa vào nước truyền ra tiếng “xèo xèo”, ở ban đêm vô cùng rõ ràng.
Đã hai giờ sáng, cả phòng yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng sột soạt của Chu Thù Cẩm, tôi nhấc chắn lên cả người hắn run một chút, tôi cởi áo sơ mi cùng quần dài nằm lên giường, đắp chăn lại ôm hắn vào trong ngực, Đưa tay lau mặt hắn, hôn nước mắt trên mặt hắn, hôn khóe mắt hắn, sau đó cắn khóe miệng hắn, ngậm môi hắn mút trong chốc lát, sau khi buông ra tôi trầm mặt nhìn hắn: “Ông đây bị một cước thiếu chút của em đá bay cũng không khóc, em khóc cái rắm.”
Đầu hắn ngửa ra sau đối với tôi có chút khó chịu, từ trong khoang mũi hừ ra hai tiếng, dịch cổ rụt về tư thế lấy ót hướng về phía tôi, tôi đưa tay sờ sờ trước ngực hắn, hắn ở trong chăn sờ soạng xoay người, núp vào trong ngực tôi không nhúc nhích.
Tôi vỗ nhẹ vào mông hắn và nghe hắn nói, “Tôi không muốn.”
Giống như lúc hắn vẫn là Đường Đông Đông, tôi muốn làm hắn thì hắn cũng chỉ biết nói “Tôi không cần”, nhưng hắn có muốn chuyện này hay không, thì không nằm trong phạm vi suy nghĩ của tôi từ trước đến nay.
Tôi suy nghĩ hai tiếng và nói, “Ngủ đi.”
Trễ như vậy tôi coi như là thanh niên mười tám tuổi đến giờ đi ngủ.
Kỳ thật nếu thật sự là Đường Đông Đông cũng rất tốt, tôi nuôi đi nuôi lại, đại khái cũng có thể nuôi hắn cả đời.
Sáng sớm mơ mơ màng màng không biết bị điện thoại của ai đánh thức, tôi mở mắt ra đưa tay sờ sờ phát hiện không phải điện thoại của mình đang vang lên, còn đang tự hỏi đồ của ai đang ồn ào, trong chăn vươn ra một cánh tay gầy trắng sờ nửa ngày trên giường, không sờ được đồ đạc lại thu về, thanh âm mơ hồ truyền ra: “Cúp máy giúp tôi.”
Điện thoại của hắn rơi vào khe hở đầu giường vang lên không mệt mỏi gần một phút mới yên tĩnh lại, tôi hoàn toàn bị đánh thức, nghĩ dù sao cũng đã tỉnh, đưa tay xoa xoa mông người còn đang ngủ trong chăn, ngón tay sờ sờ cửa động phía dưới, hắn ừ ừ hai tiếng nói một câu: “Đau. ”
Dừng một lát, hắn lại rầu rĩ phun ra một câu: “Em đau quá, anh. ”
Tôi hoàn toàn tỉnh táo, lấy một chút gel bôi trơn từ trong ngăn kéo, tuốt đồ của mình hai cái, đè bắp đùi hắn, nghiêng người đâm vào khe hở giữa hai chân hắn, pháo thần đến đi nhanh cũng nhanh, chỉ chốc lát sau tôi liền bắn.
Lúc xoay hắn lại, hắn đã hoàn toàn tỉnh lại, xốc chăn lên lấy khăn giấy, mở chân ra liền lau lên dấu vết lộn xộn bên trong đùi mình, tốn không ít giấy lau xong liền xoa thành một đoàn ném lên người tôi: “Một ngày nào đó tôi sẽ chặt dương v*t anh.”
Tôi đang dựa vào đầu giường hút thuốc, lúc giấy hắn ném tới thiếu chút nữa đụng phải điếu thuốc đang cháy trong miệng tôi, hai ngón tay tôi kẹp điếu thuốc vội vàng ném giấy hắn bật đi: “Dù sao cũng sẽ bị em giết, chặt dương v*t để trong lỗ của em tưởng niệm đi.”
Hắn ngồi ở chỗ đó trầm mặt nhìn tôi, một lúc lâu sau lại không giải thích được nổi giận đập một cái đèn hương trên bàn: “Lão súc sinh.”
Tôi dịu điếu thuốc nhìn hắn phát điên, còn chưa kịp cười, hắn đã nói tôi là lão súc sinh, như thế thì hắn chính là con chó mẹ, điện thoại hắn rơi vào khe hở giường lại vang lên, chấn động đến mức làm tôi đau đầu.
Hắn nhìn và nói, “Lấy điện thoại di động của tôi ra.”
Y như không có tay, toàn thân từ trên xuống dưới cũng chỉ có hai cái miệng có thể động đậy, tôi không để ý tới hắn.
Hắn đứng đại khái chờ một lát, bò lên giường, ở trong khe hở giường móc nửa ngày, cong mông hạ eo, trên người vẫn là một chuỗi dấu vết, mông cũng có chút đỏ.
Tôi đưa tay sờ sờ eo hắn: “Chổng mông tốt thế cơ à?”
Hắn lấy điện thoại ra gạt tay tôi ra, lúc nhìn về phía tôi ánh mắt lại đỏ lên, tôi đưa tay véo thịt đùi hắn, thịt ở đó đặc biệt mềm mại, tôi rất thích.
Sau khi nghe thấy tiếng kêu biến điệu của hắn, từ trên giường đứng lên chuẩn bị đi phòng tắm tắm rửa.
Tôi hy vọng lúc ra ngoài người bên ngoài đã không còn, mà tôi cũng thật sự không có cách nào để Đường Đông Đông đè đầu cưỡi cổ tôi, cho dù hiện tại hắn ta không phải là Đường Đông Đông.
Lúc vào phòng tắm chuẩn bị đóng cửa, nghe thấy Chu Thù Cẩm phía sau cầm điện thoại di động ừ một tiếng hô lên: “Tiểu Cảnh. ”
Tôi ở trong phòng tắm gọi điện thoại cho trợ lý Tiểu Đào, bảo anh ta gọi điện thoại cho tôi trong khoảng nửa giờ, bình thường tôi nhất định phải đi một chút, nhưng đối với tôi mà nói thì bữa cơm lại thật sự không có ý nghĩa gì thường xuyên bảo Tiểu Đào gọi điện thoại cho tôi nói ra chuyện lớn, nhất định phải để tôi đi xử lý.
Lúc cúp điện thoại tắm rửa, cẩn thận suy nghĩ một chút mình nên làm gì bây giờ, Chu Thù Cẩm hắn chính là muốn cưỡi lên đầu tôi, mặc kệ hắn có tâm lý phản nghịch thế nào hay gặp quỷ gì đấy, tôi thấy hắn muốn tôi đối đãi hắn như một đại thiếu gia chân chính gì đó, còn chịu đánh chịu mắng.
Tôi cảm thấy hắn hoặc là điên rồi, hoặc là thời gian năm sáu năm, ngoại trừ gọi giường càng ngày càng dễ nghe ra cái gì cũng không dài, còn giống như một thanh niên bị thiểu năng trí tuệ.
Lúc tắm rửa xong đi ra ngoài đã không còn ai, tôi đi đến bên giường mặc quần áo mình triệt để nhào thành một đoàn, mất nửa ngày muốn kéo nếp nhăn như dưa muối của nó cho phẳng chút, hoàn toàn không hiệu quả.
Ngồi bên giường đeo đồng hồ, còn có điếu thuốc ném ở một bên bỏ vào túi, lúc đứng lên suy nghĩ một chút mới phát hiện bật lửa đã biến mất.
Tôi ở tại chỗ đi hai bước, giơ tay lên nhìn đồng hồ, cảm thấy thời gian không sai biệt lắm, đẩy cửa đi ra ngoài.
Chu Thù Cẩm cùng Thiệu Hợp Cảnh và Trương Thịnh ngồi ở bàn trà ngày hôm qua lúc tôi ra cửa đã gặp, trong tay Chu Thù Cẩm còn ngậm một điếu thuốc híp mắt, chậm rãi phun ra khói từ trong miệng.
Bàn người chơi mạt chược trong phòng khách bên ngoài đã tan rã, ba người ngồi ở một góc lớn như vậy nhìn còn trách vắng vẻ.
Thiệu Hợp Cảnh khi nhìn thấy tôi cười tủm tỉm vẫy vẫy tay với tôi: “Anh Đường, chờ anh ra đấy, Thù Cẩm đói bụng.”
Lưu ý: Chữ màu xanh là lời tác giả
Lúc Chu Thù Cẩm tỉnh lại đã hơn một giờ sáng, gần hai giờ.
Hoặc bởi vì lúc tôi đang chờ hơi thiếu kiên nhẫn vô tình đập vỡ một ly trước khi thấy hắn di chuyển trong chăn hai lần, sau đó tôi hỏi: “Ngủ đủ?”
Hắn mở mắt ra nhìn bốn phía còn có chút mờ mịt, lúc nhìn thấy tôi dừng một chút, chống người ngồi dậy mặt không chút thay đổi phun ra một chữ: “Nước.”
Tôi rót cho nước ly nhiệt rồi đưa cho hắn ta, sau khi nhận được, cúi đầu thổi hơi nóng, một lúc lâu sau đó uống một ngụm hỏi tôi: “Không phải đã bảo anh cút rồi à?”
Tôi đưa tay lấy ly của hắn ta: “Nóng quá?” Tôi nói, “Chờ nguội một chút rồi uống.”
Ngón tay hắn cuộn tròn, mặt như xác chết nhìn tôi: “Biết nóng còn rót cho tôi uống?”
Tôi để ly nước sang một bên kéo tay hắn: “Em nói đi là đi, cũng không thèm liên lạc với tôi, thật vất vả mới gặp lại, tôi còn chưa vui một chút, em liền muốn giết chết tôi, tôi là người bình thường đương nhiên có chút nóng tính.”
Con ngươi âm trầm của hắn nhìn về phía tôi, cười lạnh thành tiếng: “Anh là người bình thường?”
Tôi cảm thấy tôi vẫn còn khá bình thường, ngoại trừ trên giường chỉ quan tâm đến sở thích cá nhân, đi đến đâu cũng là một hình ảnh thanh niên 6 tốt đáng được khen ngợi.
Tôi nâng ly nước đặt ở một bên thổi cho hắn ta, tầm mắt của hắn nhìn thấy bật lửa tôi ném ở đầu giường dừng lại một chút, tôi lập tức cầm bật lửa cho hắn xem: “Đi cũng đi không để lại đồ lưu niệm cho tôi, tôi không thể nhìn vật nhớ người được à?”
Hắn vẫn bày một khuôn mặt trào phúng, một bộ đã nhìn thấu tôi đang diễn trò, không hề động đậy chút nào.
Tôi nhét bật lửa vào lòng bàn tay hắn: “Bây giờ người trở lại, vật cũng phải trở về chủ sở hữu ban đầu, tôi không cần phải mỗi ngày nhìn vật nhớ em rồi.”
Chu Thù Cẩm nói: “Anh làm tôi ghê tởm đến buồn nôn.”
Tôi đưa cho hắn cốc nước: “Nhiệt độ bây giờ ok rồi.” Lúc hắn tiếp nhận cúi đầu uống nước, đưa tay sờ sờ tóc hắn, mềm nhũn, tôi siết chặt ngón tay để cho sợi tóc hắn từ kẽ ngón tay tôi trượt xuống, cảm giác này làm cho tôi có chút ngứa ngáy, tôi ừ hai tiếng nói cho hắn biết, “Là tôi biết em vẫn cảm thấy tôi là một tên khốn nạn.” Chu Thù Cẩm còn rũ mắt uống nước, mắt hắn có chút sưng lên, thần sắc mệt mỏi, tôi cảm thấy hắn ngủ không đu giấc.
“Tôi…” Tôi nói, “Tôi không thể kiểm soát bản thân mình.”
Chu Thù Cẩm đưa ly nước đã uống hơn phân nửa nước lên trước mặt tôi: “Không uống.”
Tôi nghĩ người này không có tay sao? Đưa tay có thể đặt ở trên tủ đầu giường còn nhất định phải trải qua bước này, áp chế lấy ly nước hỏi hắn: “Thêm chút nước nóng?” Hay tôi pha cho em một ấm trà? ”
Đôi mắt đen như mực của hắn trầm mặc nhìn tôi một lát, phun ra hai chữ: “Buồn ngủ.”
Tôi cười hắn: “Em ngủ giống em bé thật.”
Tôi thấy thân thể hắn giật giật trong chăn, cho rằng hắn chuẩn bị rút về trong chăn ngủ, không ngờ hắn vén chăn lên, nhấc chân đạp một cước vào ngực tôi, khí lực lớn đến mức ông đây trực tiếp lật luôn cả ghế, đầu thiếu chút nữa đập trên sàn nhà, chân ghế kia còn hoàn hảo nện vào tay tôi.
Tôi biết trên đầu chữ Nhẫn có một thanh đao, nhưng cũng phải xem đối tượng chịu đựng kia là ai, là thằng nhãi con Đường Đông Đông kia, một sợi tóc thương tổn của tôi cũng không muốn nhịn, chỉ cảm thấy tiểu súc sinh này muốn tạo phản.
Lúc còn chưa đứng lên khỏi mặt đất đã thấy một cái bật lửa từ hướng hắn ném tới, trượt một đoạn trước mắt ta.
——————————
Khà khà khà, buổi tối tôi có thể viết thêm một chút nữa
——————————
Tôi đạp ghế đứng lên nhìn hắn, hắn trần truồng ngồi bên cạnh mép giường, trên người còn một dấu ấn đỏ đỏ tím tím, thấy tôi thì giả vờ mỉm cười: “Em cũng không thể kiểm soát bản thân mình, tha thứ cho tôi được không, anh?”
Âm cuối của hắn còn nâng cao lên một chút, khiến chính hắn phỏng chừng cũng nghe không nổi, vành tai hắn có chút đỏ, ở bên giường ngồi hai giây sau đó túm chăn quấn mình lại, sắc mặt lại âm trầm giống như mẹ đã chết.
Tôi nghĩ sắc mặt tôi ở trong mắt hắn hẳn là cũng không khác lắm, lắc lắc tay mình bị đập đỏ đi về phía hắn hai bước, chỉ cảm thấy mình tạo nghiệt, một buổi tối cùng người khác hẹn hò, không phải bị tát chính là bị làm chảy máu. Buổi tối mẹ nó không ngủ còn bị cháu trai này một cước đạp xuống đất.
Hắn quấn chăn nhìn tôi và nói, “Đừng đến đây, cút.”
Tôi không biết vì sao hắn một bên rõ ràng rất sợ ta lại còn muốn không ngừng trêu chọc tôi, một bộ hận không thể giết tôi, rút xương nhai nuốt vào bụng lại còn ra vẻ bị tôi chơi đến mềm nhũn chỉ biết khóc.
Tôi đi tới túm cằm hắn, để hắn ngẩng đầu nhìn tôi: “Đường Đông Đông, cho cậu mặt mũi, cậu không cần phải không?”
Đôi mắt hắn nhìn chằm chằm tôi như rắn rết, nghe vậy giật giật khóe miệng: “Sao, không giả vờ được nữa à?”
Tôi quả thực nổi trận lôi đình, nắm cổ hắn bóp một lát, ném hắn lên giường, đè lên chuẩn bị cho hắn mấy đấm, chỉ thấy ánh mắt hắn đỏ bừng, nước mắt lại lăn xuống, làm ướt ga trải giường.
Tôi thu lại nắm đấm, khuôn mặt âm trầm nhìn hắn khóc, hắn co rút nghẹn một hồi lâu, quấn chăn xoay người tìm gối của mình dựa vào, khàn giọng nhỏ giọng nói: “Buồn ngủ.”
Tôi xuống giường nhặt bật lửa, rít hai hơi thuốc bên giường, hắn đưa lưng về phía tôi, cả người quấn như con sâu thỉnh thoảng còn hút hai cái.
Đường Đông Đông rất biết giả vờ, biết tôi thích hắn khóc, biết tôi không thể nhìn thấy hắn khóc, nước mắt nói đến là đến, thật mẹ nó giống như công tắc vòi nước, tôi ném tàn thuốc vào cốc hắn uống nước, đốm lửa hòa vào nước truyền ra tiếng “xèo xèo”, ở ban đêm vô cùng rõ ràng.
Đã hai giờ sáng, cả phòng yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng sột soạt của Chu Thù Cẩm, tôi nhấc chắn lên cả người hắn run một chút, tôi cởi áo sơ mi cùng quần dài nằm lên giường, đắp chăn lại ôm hắn vào trong ngực, Đưa tay lau mặt hắn, hôn nước mắt trên mặt hắn, hôn khóe mắt hắn, sau đó cắn khóe miệng hắn, ngậm môi hắn mút trong chốc lát, sau khi buông ra tôi trầm mặt nhìn hắn: “Ông đây bị một cước thiếu chút của em đá bay cũng không khóc, em khóc cái rắm.”
Đầu hắn ngửa ra sau đối với tôi có chút khó chịu, từ trong khoang mũi hừ ra hai tiếng, dịch cổ rụt về tư thế lấy ót hướng về phía tôi, tôi đưa tay sờ sờ trước ngực hắn, hắn ở trong chăn sờ soạng xoay người, núp vào trong ngực tôi không nhúc nhích.
Tôi vỗ nhẹ vào mông hắn và nghe hắn nói, “Tôi không muốn.”
Giống như lúc hắn vẫn là Đường Đông Đông, tôi muốn làm hắn thì hắn cũng chỉ biết nói “Tôi không cần”, nhưng hắn có muốn chuyện này hay không, thì không nằm trong phạm vi suy nghĩ của tôi từ trước đến nay.
Tôi suy nghĩ hai tiếng và nói, “Ngủ đi.”
Trễ như vậy tôi coi như là thanh niên mười tám tuổi đến giờ đi ngủ.
Kỳ thật nếu thật sự là Đường Đông Đông cũng rất tốt, tôi nuôi đi nuôi lại, đại khái cũng có thể nuôi hắn cả đời.
Sáng sớm mơ mơ màng màng không biết bị điện thoại của ai đánh thức, tôi mở mắt ra đưa tay sờ sờ phát hiện không phải điện thoại của mình đang vang lên, còn đang tự hỏi đồ của ai đang ồn ào, trong chăn vươn ra một cánh tay gầy trắng sờ nửa ngày trên giường, không sờ được đồ đạc lại thu về, thanh âm mơ hồ truyền ra: “Cúp máy giúp tôi.”
Điện thoại của hắn rơi vào khe hở đầu giường vang lên không mệt mỏi gần một phút mới yên tĩnh lại, tôi hoàn toàn bị đánh thức, nghĩ dù sao cũng đã tỉnh, đưa tay xoa xoa mông người còn đang ngủ trong chăn, ngón tay sờ sờ cửa động phía dưới, hắn ừ ừ hai tiếng nói một câu: “Đau. ”
Dừng một lát, hắn lại rầu rĩ phun ra một câu: “Em đau quá, anh. ”
Tôi hoàn toàn tỉnh táo, lấy một chút gel bôi trơn từ trong ngăn kéo, tuốt đồ của mình hai cái, đè bắp đùi hắn, nghiêng người đâm vào khe hở giữa hai chân hắn, pháo thần đến đi nhanh cũng nhanh, chỉ chốc lát sau tôi liền bắn.
Lúc xoay hắn lại, hắn đã hoàn toàn tỉnh lại, xốc chăn lên lấy khăn giấy, mở chân ra liền lau lên dấu vết lộn xộn bên trong đùi mình, tốn không ít giấy lau xong liền xoa thành một đoàn ném lên người tôi: “Một ngày nào đó tôi sẽ chặt dương v*t anh.”
Tôi đang dựa vào đầu giường hút thuốc, lúc giấy hắn ném tới thiếu chút nữa đụng phải điếu thuốc đang cháy trong miệng tôi, hai ngón tay tôi kẹp điếu thuốc vội vàng ném giấy hắn bật đi: “Dù sao cũng sẽ bị em giết, chặt dương v*t để trong lỗ của em tưởng niệm đi.”
Hắn ngồi ở chỗ đó trầm mặt nhìn tôi, một lúc lâu sau lại không giải thích được nổi giận đập một cái đèn hương trên bàn: “Lão súc sinh.”
Tôi dịu điếu thuốc nhìn hắn phát điên, còn chưa kịp cười, hắn đã nói tôi là lão súc sinh, như thế thì hắn chính là con chó mẹ, điện thoại hắn rơi vào khe hở giường lại vang lên, chấn động đến mức làm tôi đau đầu.
Hắn nhìn và nói, “Lấy điện thoại di động của tôi ra.”
Y như không có tay, toàn thân từ trên xuống dưới cũng chỉ có hai cái miệng có thể động đậy, tôi không để ý tới hắn.
Hắn đứng đại khái chờ một lát, bò lên giường, ở trong khe hở giường móc nửa ngày, cong mông hạ eo, trên người vẫn là một chuỗi dấu vết, mông cũng có chút đỏ.
Tôi đưa tay sờ sờ eo hắn: “Chổng mông tốt thế cơ à?”
Hắn lấy điện thoại ra gạt tay tôi ra, lúc nhìn về phía tôi ánh mắt lại đỏ lên, tôi đưa tay véo thịt đùi hắn, thịt ở đó đặc biệt mềm mại, tôi rất thích.
Sau khi nghe thấy tiếng kêu biến điệu của hắn, từ trên giường đứng lên chuẩn bị đi phòng tắm tắm rửa.
Tôi hy vọng lúc ra ngoài người bên ngoài đã không còn, mà tôi cũng thật sự không có cách nào để Đường Đông Đông đè đầu cưỡi cổ tôi, cho dù hiện tại hắn ta không phải là Đường Đông Đông.
Lúc vào phòng tắm chuẩn bị đóng cửa, nghe thấy Chu Thù Cẩm phía sau cầm điện thoại di động ừ một tiếng hô lên: “Tiểu Cảnh. ”
Tôi ở trong phòng tắm gọi điện thoại cho trợ lý Tiểu Đào, bảo anh ta gọi điện thoại cho tôi trong khoảng nửa giờ, bình thường tôi nhất định phải đi một chút, nhưng đối với tôi mà nói thì bữa cơm lại thật sự không có ý nghĩa gì thường xuyên bảo Tiểu Đào gọi điện thoại cho tôi nói ra chuyện lớn, nhất định phải để tôi đi xử lý.
Lúc cúp điện thoại tắm rửa, cẩn thận suy nghĩ một chút mình nên làm gì bây giờ, Chu Thù Cẩm hắn chính là muốn cưỡi lên đầu tôi, mặc kệ hắn có tâm lý phản nghịch thế nào hay gặp quỷ gì đấy, tôi thấy hắn muốn tôi đối đãi hắn như một đại thiếu gia chân chính gì đó, còn chịu đánh chịu mắng.
Tôi cảm thấy hắn hoặc là điên rồi, hoặc là thời gian năm sáu năm, ngoại trừ gọi giường càng ngày càng dễ nghe ra cái gì cũng không dài, còn giống như một thanh niên bị thiểu năng trí tuệ.
Lúc tắm rửa xong đi ra ngoài đã không còn ai, tôi đi đến bên giường mặc quần áo mình triệt để nhào thành một đoàn, mất nửa ngày muốn kéo nếp nhăn như dưa muối của nó cho phẳng chút, hoàn toàn không hiệu quả.
Ngồi bên giường đeo đồng hồ, còn có điếu thuốc ném ở một bên bỏ vào túi, lúc đứng lên suy nghĩ một chút mới phát hiện bật lửa đã biến mất.
Tôi ở tại chỗ đi hai bước, giơ tay lên nhìn đồng hồ, cảm thấy thời gian không sai biệt lắm, đẩy cửa đi ra ngoài.
Chu Thù Cẩm cùng Thiệu Hợp Cảnh và Trương Thịnh ngồi ở bàn trà ngày hôm qua lúc tôi ra cửa đã gặp, trong tay Chu Thù Cẩm còn ngậm một điếu thuốc híp mắt, chậm rãi phun ra khói từ trong miệng.
Bàn người chơi mạt chược trong phòng khách bên ngoài đã tan rã, ba người ngồi ở một góc lớn như vậy nhìn còn trách vắng vẻ.
Thiệu Hợp Cảnh khi nhìn thấy tôi cười tủm tỉm vẫy vẫy tay với tôi: “Anh Đường, chờ anh ra đấy, Thù Cẩm đói bụng.”
Bình luận truyện