Bình Giấm Nhỏ

Chương 59



Chuyện kết hôn này, lập trường Thi Nhiêu rất cứng rắn, một ngày kéo dài đến hai ngày, hai ngày kéo dài đến bốn ngày, mãi đến khi cô gần tiến vào đoàn phim vẫn chưa ra kết quả, làm Khâu Thừa phiền não vô cùng.

Ở sân bay người đến người đi, Khâu Thừa nhẹ nhàng vuốt gương mặt cô, buông xuống tối hậu thư cuối cùng: "Bộ phim này mà kết thúc thì chúng ta lập tức đi lãnh chứng, đừng hòng lấy lý do gì lừa gạt anh nữa."

"Anh đừng như vậy, bên kia có rất nhiều phóng viên đấy. Mọi người đều đang cho rằng chúng ta lưu luyến khó rời, vậy mà ở đây anh lại lạnh mặt uy hiếp em."

"Ai bảo cả ngày em tìm đủ loại lý do lừa gạt anh. Lần này không phải anh đang thương lượng nữa, nếu em không nghe lời thì anh sẽ đi tìm Đường Tỉ, cắt hết công việc của em."

Nghe được lời gương mặt Thi Nhiêu liền suy sụp, nắm chặt lấy quần áo anh.

"Sao anh lại như vậy hả?"

Người đàn ông đã bị cô lừa gạt mấy tháng trời, hiện tại không dễ dàng bị cô qua mặt nữa, nhàn nhạt nói: "Đây là ngày đầu tiên em quen biết anh chắc?"

"Được rồi, chuyện kết hôn chờ sau khi đóng máy rồi tính."

Khâu Thừa lắc đầu: "Không, chờ sau khi đóng máy thì nên bàn bạc chuyện tổ chức hôn lễ."

"..." Thi Nhiêu trợn mắt, cảm thấy bầu không khí bị anh đánh bại hết rồi, cô đưa tay ôm chặt lấy anh, vùi đầu vào ngực anh để ngửi lấy hương vị quen thuộc.

"Em sẽ đi vài tháng, có thời gian sẽ về thăm anh. Trong thời gian em không có ở đây, cấm anh mắt qua mày lại với cô gái khác, không nhịn được thì tự xử, nếu dám tìm người phụ nữ khác em nhất định sẽ cắt của anh."

"..." Khâu Thừa lành lạnh nhìn biển thông báo cách đó không xa, đau đầu mà vỗ vỗ cô.

"Em cho rằng anh là loại người gì? Mấy năm nay còn nhịn được, không lẽ có vài tháng không được? Nếu thật sự không nhịn được anh nhất định sẽ đến tìm em."

"Em là đang nhắc nhở anh, miễn cho anh ở nhà làm bậy, phòng trước vẫn tốt hơn."

Hai người anh anh em em quấn quýt một hồi lâu trước mọi người, mãi đến khi Tiểu Diêu ngại ngùng đi đến nhắc nhở thì Khâu Thừa mới buông tay.

Hơn nửa năm không đóng phim, mấy ngày đầu trở lại Thi Nhiêu còn cảm thấy chưa quen, thường xuyên nói điện thoại với Khâu Thừa oán trách cơm ở đây ăn không ngon, chỗ ở cũng không tốt, bla bla...

Chờ sau khi vào trạng thái đóng phim thì cô sắp quên mất người chồng sắp cưới của mình, mỗi ngày đều quay phim đến một hai giờ sáng, bận rộn ở đoàn phim xong lại bàn bạc với nhân viên.

"Tết Thanh minh, đoàn làm phim của em có nghỉ không?"

Sau một ngày mệt mỏi trở về khách sạn, nghe được vấn đề này của Khâu Thừa thì cô lăn trên giường cười.

"Anh cho rằng chúng em là chấm công ăn lương sao? Đương nhiên là không nghỉ rồi, nghỉ một ngày lãng phí biết bao nhiêu tiền."

"Anh qua thăm em nhé?"

"Anh được nghỉ sao?"

"Chắc là dành ra được hai ngày?" Bảo là Thi Nhiêu bận rộn nhưng anh cũng không khá hơn chút nào, cứ bay tới bay lui nhiều nơi, mới từ nước ngoài về mấy ngày trước.

"Nếu thời gian quá gấp gáp thì khỏi đi, chạy qua chạy lại anh cũng sẽ mệt mỏi, cũng chưa chắc em có thời gian bên cạnh anh. Chờ vài tháng nữa đóng máy thì em sẽ về liền."

Làm nữ chính, thời gian của cô không được tự do lắm, hơn nữa đây có thể là bộ phim cuối cùng trước khi kết hôn, cô không muốn có sự luyến tiếc gì, cũng không muốn người khác nắm được nhược điểm.

"Nhưng anh rất muốn gặp em."

"Call video cũng được mà, chờ em tẩy trang xong sẽ gọi anh."

"Không giống nhau, điện thoại chỉ có thể xem, không được làm gì cả."

Thi Nhiêu trở mình, nhìn trần nhà cười hì hì: "Anh muốn làm gì?"

"Em nói xem, anh muốn làm gì em còn không rõ à?"

"Ai nha, chờ thêm chút nữa đi, nói không chừng ngày 1 tháng 5 em sẽ sắp xếp trở về được."

"Vậy cũng phải một tháng nữa." Khâu Thừa nhướng mày, tỏ vẻ không muốn chờ đợi lâu như vậy.

"Đúng vậy, chỉ một tháng thôi mà, anh đừng gấp."

"..." Nghe giọng điệu như chẳng sao cả của cô, anh cảm giác mình đang như "đàn gảy tai trâu".

"Một tháng, không phải một tuần, càng không phải một ngày đâu!"

Hai người qua điện thoại cả buổi trời cũng không đưa ra được sự thống nhất chung, vào tết Thanh minh Khâu Thừa đã mua xong vé máy bay định đến thăm cô, ai ngờ thời tiết xấu, mưa to gió lớn nên máy bay không thể cất cánh, chuyến bay cứ kéo dài nên đến cuối cùng anh cũng không đi được.

Thi Nhiêu ngồi ở khách sạn nhìn mưa gió bên ngoài, tâm trạng so với anh còn kém hơn, nghĩ thầm: Sớm biết thế này thì vài ngày trước cô đã trở về thăm anh rồi, mưa gió lớn thế này chưa chắc quay phim được.

Vào lúc cô đang suy nghĩ như thế thì Khâu Thừa gọi điện đến.

"Anh về nhà rồi, máy bay không thể cất cánh nên cứ kéo trễ mãi."

"Vất vả cho anh rồi, ngày 1 tháng 5 gặp, em xin nghỉ phép."

"Em chắc chắn?"

"Chắc chắn a, trở về một ngày một đêm chắc không thành vấn đề, buổi tối ở cùng anh, ban ngày ở bên cạnh ba mẹ. Lần đầu tiên em thấy mình được hoan nghênh thế đấy."

"Em nhớ kỹ lời này, đứng đến 1 tháng 5 lại lấy cớ trốn đi."

Người đàn ông nghe hai tiếng cười lạnh, nghe được cô đáp: "Được được được, em nhất định sẽ trở về."

Ngày tháng đóng phim nói thú vị có thú vị, nhưng nhàm chán cũng nhàm chán, Thi Nhiêu rất nhớ nhà, rất muốn trở về thăm anh, nhưng không có cách nào dồn thời gian nghỉ vào một lần cả, lúc nào cũng là nửa ngày, nửa ngày, bay đi bay lại không kịp.

Vì muốn rút ra được thời gian về thăm người thân, qua tết Thanh minh cô vẫn cố gắng đuổi theo tiến độ quay phim, nếu được cô còn dùng sức tăng ca, kết quả còn chưa đến 1 tháng 5 thì Tạ gia đã truyền đến tin tức làm cô chấn động.

"Nói cho em một tin tốt, chị em mang thai rồi." Khâu Thừa nói trong điện thoại như thế, ngữ khí có chút lạnh nhạt.

"Chị nào?" Thi Nhiêu bị dọa ngốc rồi, đầu óc cũng không còn tỉnh táo nữa.

"Ngoại trừ Tạ Dư em còn người chị nào khác sao?"

Cô xoa xoa mũi, ngơ ngác đi đến khu vực nghỉ ngơi, vẫn chưa tin vào lỗ tai mình.

"Tạ Dư mang thai?"

"Ừ, ba mẹ Hàn Lâm đang trên đường đến, muốn bàn bạc về hôn lễ cũng như dự định sau khi kết hôn."

Sớm biết chuyện có thể "lên xe trước rồi mua vé sau(*)" thì anh đã làm rồi, quá sơ suất!

(*) đại khái là có bầu trước rồi mới cưới ý.

"Không có khả năng, chị em sao có thể làm chuyện hồ đồ thế được."

"Nhân sinh luôn có chuyện ngoài ý muốn, nếu em còn chưa tin thì chút nữa anh sẽ gửi giấy kiểm tra của cô ấy qua cho em."

"Trạng thái của chị em thế nào? Có phải muốn gi3t chết Hàn Lâm luôn không?"

Nếu cô mang thai ngoài ý muốn, cô nhất định sẽ bóp ch3t Khâu Thừa, nghĩ lại với cái tính cách kia của Tạ Dư, có thể khẳng định ngày tháng tới của anh ta sẽ không dễ dàng.

"Anh vừa đến nhà em, cô ấy vẫn bình thường, Hàn Lâ m đến sân bay đón ba mẹ cậu ta nên anh chưa gặp được người, không biết trên mặt có vết thương nào không."

Tuy rằng anh biết lần này Hàn Lâm chắc sẽ chịu khổ không ít, nhưng anh vẫn hâm mộ, một cú được cả vợ lẫn con, chẳng phải quá lời rồi sao.

"Haizz không được rồi, bây giờ em không còn tâm trạng đóng phim nữa, em muốn đi tìm đạo diễn xin nghỉ, đêm nay liền trở về, anh có thời gian đến sân bay đón em không?"

Nghe được lời này khuôn mặt Khâu Thừa tươi hẳn, trong lòng mừng như điên, nói: "Chỉ cần em trở về, cho dù gió to hay bão lớn anh đều sẽ đi đón em."

Nếu lúc bình thường nghe được lời này của anh, Thi Nhiêu nhất định sẽ cười vui vẻ, nhưng lúc này trong đầu cô hỗn loạn, hoàn toàn không để tâm vào đó nữa.

"Em đi tìm đạo diễn, chờ đặt xong vé máy bay sẽ nhắn thông tin cho anh."

"Được, đi đi."

Tắt điện thoại xong Khâu Thừa quay đầu nhìn sang Tạ gia, trong lòng dần có một kế hoạch hình thành.

Thi Nhiêu tìm được đạo diễn rồi thương lượng, tạm thời sẽ dời suất diễn của cô ra phía sau, dành ra được hai ngày nghỉ.

Trên đường về khách sạn cô nhanh chóng đặt vé máy bay, toàn bộ quá trình Tiểu Diêu đều ngẩn ra, tò mò chẳng biết xảy ra chuyện gì mà làm cô gấp gáp chạy về nhà như thế.

"Em không cần trở về cùng chị, giải quyết xong chuyện trong nhà chị sẽ quay lại ngay."

"Vấn đề nghiêm trọng lắm sao?"

Thi Nhiêu đang sắp xếp quần áo nghe câu này thì sửng sốt, nhìn vẻ mặt của Tiểu Diêu cô mới biết mình dọa cô bé sợ rồi.

"Vẫn ổn, là chút chuyện riêng trong nhà. Em đừng lo lắng, không phải chuyện xấu gì, qua hai ngày chị sẽ quay lại, ban ngày em cứ ở khách sạn nghỉ ngơi đi."

"Muốn em đưa chị ra sân bay không?"

"Nếu em không bận thì đưa chị đi."

Mấy năm nay bên ngoài thì có trợ lý, ở nhà thì có ba mẹ, kỹ năng sống của cô đúng là không ổn lắm.

"Còn muốn lấy thêm gì không?"

"Mấy đồ vật cần thiết với điện thoại đồ là được, còn lại ở nhà đã có."

Chưa đến 5 phút Tiểu Diêu đã xếp xong những đồ cô cần vào một chiếc túi, loại năng lực này Thi Nhiêu cảm thấy kiếp sau mình cũng không làm được.

Buổi tối Khâu Thừa tự lái xe đến sân bay đón cô, suốt quá trình cô toàn hỏi về chuyện của Tạ Dư, anh nghe mà ghen tỵ.

"Em không hỏi anh thì thế nào sao? Hai chúng ta hơn một tháng không gặp đấy."

"Hả?" Thi Nhiêu ngẩn ra, nhìn vẻ mặt của anh có chút kỳ lạ, hình như là không vui.

"Anh đừng nói thế, người mang thai cũng có phải anh đâu, "ăn giấm" làm gì."

Nói xong cô ôm cánh tay anh đi ra ngoài,: "Em sắp chết đói rồi, dẫn em về nhà ăn cơm thôi."

Sau khi về đến nhà, cô túm Tạ Dư xem trái xem phải, mỗi ngóc ngách đều xem mới chịu buông tay ra.

"Cô là chưa thấy chị bao giờ, hay là chưa thấy qua người mang thai?"

"Em là chưa thấy chị mang thai, em bé được mấy tháng rồi?"

"Hai tháng, hiện tại chưa có gì rõ ràng, nhưng thân thể tương đối khó chịu, bác sĩ bảo chị ở nhà nghỉ ngơi một thời gian."

"Nên nghe bác sĩ, bảo nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi đi. Ba mẹ Hàn Lâ m đến nói chuyện thế nào rồi?"

"Chị không biết, lúc bọn họ bàn bạc thì chị đang ngủ trưa, ba muốn để đứa nhỏ này theo họ chị, còn có vấn đề phân chia tài sản gì đó, rất phức tạp."

Cô hiểu ý của ba mẹ, nhà họ chỉ có hai cô con gái, tương lai tài sản đều đặt lên người bọn họ. Khâu gia và Tạ gia có thể xem như ngang tài ngang sức, ông ngoại Hàn Lâm tuy giàu có một vùng nhưng cũng không liên quan đến anh ta.

Kết hôn không giống với yêu đương, đây là chuyện liên quan đến cả hai dòng họ, đến mấy đời nên phải xem xét về sau cẩn trọng.

"Thì ra thế, ba mẹ anh ấy sẽ không cảm thấy chúng ta quá làm khó chứ?"

"Không biết, nhưng xem qua bộ dáng của Hàn Lâm thì chuyện này chẳng sao cả, anh ấy cảm thấy con theo họ ai cũng được, cũng không nhất quyết hỏi chị muốn sao."

"Vậy được, lập trường của anh ta như vậy thì tốt rồi. Đúng rồi, chị đánh anh ta hả?"

"Không có, chờ sinh con xong lại đánh."

"..." Cô còn chưa kịp khen Tạ Dư cũng không thô bạo như vậy, nghe nửa câu sau thì nghẹn trở lại.

Buổi tối Thi Nhiêu muốn ở Tạ gia, Khâu Thừa cũng vì thế ở lại phòng của cô.

Lúc về phòng nghỉ ngơi, anh chọc chọc vào đầu cô: "Hàn Lâm mới quen chị em được bao lâu chứ, vậy mà con cũng đã có rồi, anh quen em đã hơn 20 năm, thế mà cái gì cũng không có."

"Đừng nói thế nhé, trước 18 tuổi em chưa thành niên, trước 22 tuổi em chưa được phép kết hôn đâu."

"Vậy thì tính từ 22 tuổi, chẳng phải cũng được mấy năm rồi sao, thế mà ngay cả tờ giấy kết hôn cũng chẳng có."

"Mấy năm trước chúng ta cũng có ở bên nhau đâu, thời gian hợp lại cũng bằng với bọn họ... Ưm,a..."

Không có tâm trạng để nghe cô nói mấy lời vô nghĩa, vừa đẩy cửa ra Khâu Thừa đã áp cô vào tường, đem bế cô đặt lên bệ tủ rồi thuần thục lột s@ch quần áo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện