Bình Hoa, Chào Anh
Chương 23
Cuộc điện thoại lúc ở phim trường Tây Bắc đó là lần nói chuyện cuối cùng của Phương Lược và Châu Hiểu Ngữ.
Phương Lược có vẻ bị đả kích quá nặng nè, cuồi cùng chỉ nói một câu, “Tiểu Ngữ, em giữ gìn sức khỏe!”
Châu Hiểu Ngữ bên này chỉ nhẹ giọng đáp, “Anh cũng giữ gìn sức khỏe,Phương Lược.” giống như đang nhẹ giọng chào tạm biệt bản thân trong quá khứ vậy, chứa chan âu sầu.
Có lúc, tình cảm biến mất chỉ trong chớp mắt, giống như khi nó đến, chẳng chút âm thanh.
Châu Hiểu Ngữ chưa từng phủ nhận Phương Lược là mối tình đầu của cô. Giống như đại đa số mọi người, mối tình đầu chỉ giúp người ta trưởng thành hơn, giúp người ta hiểu tình yêu là thế nào, hiểu được tình yêu mà mình mong đợi là dạng gì. Lần đầu tiên thử bước vào tình trường, vận may tốt thì tìm được người sẽ bên mình cả đời, nhưng đa số đều chỉ cùng người đó bước chung một đoạn đường, cuối cùng vẫn là đường ai nấy đi, trở thành người xa lạ.
Sau khi sự việc trên Weibo bùng nổ, người trong đoàn còn đang lo sẽ kéo một trận phong ba bão táp tới, ai ngờ hình thể lúc béo lúc gầy của Châu Hiểu Ngữ lại che giấu được vụ scandal. Có không ít người chạy đến hỏi bí quyết giảm cân của cô, khiến huấn luyện viên thể hình Thi Khải buồn bực lắm.
“Giảm cân là một việc rất nghiêm túc, đám con gái các cô không hiểu thì đừng có làm bừa, thấy cô ấy giảm cân nhanh thì nghe cô ấy, lỡ xảy ra chuyện thì muốn điều chỉnh lại dinh dưỡng cho cân bằng cũng tốn công sức lắm đó.” Anh ta khởi xưởng việc vận động giảm cân an toàn khỏe mạnh, khống chế ăn uống, kết quả còn không hiệu quả bằng Châu Hiểu Ngữ lấy thân mình ra làm mẫu.
Đáng tiếc Châu Hiểu Ngữ hoàn toàn chẳng nhiệt tình gì với sự nghiệp thể dục thể thao, rõ ràng có cơ hộ thu đồ đệ tốt thế, rốt cuộc lại chỉ đẩy trách nhiệm, “Anh Thi nói đúng đấy, phương pháp giảm cân của tôi thật ra rất hại sức khỏe, nếu muốn giảm cân vẫn nên nhờ người chuyên nghiệp hướng dẫn, ví dụ như anh Thi chẳng hạn.”
Cả đoàn gái trẻ lần lượt ngã vào lòng Thi Khải, nhờ anh ta hướng dẫn bí kiếp giảm cân khiến Tiết Khởi tức đến độ trợn trừng mắt, kéo Châu Hiếu Ngữ đi thẳng.
Châu Hiếu Ngữ quay đầu nhìn về phía Thi Khải, ngạc nhiên thấy anh ta nháy mắt ra hiệu với mình,còn chưa kịp hiểu anh ta chọc Tiết Khởi giận bỏ đi mất rồi còn đắc ý vui vẻ cái nỏi gì?
“Chị Tiết, chị có phải… đang giận anh Thi không, sao anh ấy lại như thế vậy?”
Tiết Khởi tức giận đùng đùng, mở miệng mắng chửi, “Rõ ràng là thằng đàn ông chẳng ra gì, còn giả bộ ra vẻ thâm tình chung thủy cái con khỉ! Chị đang đợi cái ngày đuôi hồ ly lộ ra thôi! Quả nhiên chị không nhìn sai!”
Giờ Châu Hiểu Ngữ mới nhận ra, “ Chị Tiết, chị… đang ghen hả?”
Nghe đến đây Tiết Khởi càng tức hơn, “Chị ghen cái gì chứ? Anh ta có gì đáng để chị ghen?”
Châu Hiểu Ngữ rốt cuộc cũng nhìn ra, Tiết Khởi cứng miệng thôi.
***
Hôm đó Giản Minh làm xong việc quay về phòng nghỉ tẩy trang, cởi trang phục diễn, rửa mặt sạch sẽ xong khoắc áo lông vũ trợ lý mập đưa qua, nhìn cô vui như Tết. Châu Hiểu Ngữ cảm thấy ánh mắt anh nhìn mình có vẻ giống nụ cười không rõ nguyên do hôm nay Thi Khải nhìn Tiết Khởi, sờ sờ mặt mình, “Anh cười gì thế?Hôm nay em làm chuyện gì ngu ngốc à?”
Hôm nay rõ ràng cô chẳng làm gì cả, chỉ ở trường quay cả ngày, làm sao lại chọc Giản Minh cười thành cái bộ dạng này được?
Nhân viên hóa trang đứng bên cạnh bịt mắt kêu gào, “Anh Minh, đề nghị không tra tấn F.A! Muốn thể hiện tình cảm thì làm ơn chọn chỗ nào không có người ấy!”
Giản Minh nắm tay trợ lý mập đi ra ngoài nhưng vẫn còn đấu võ mồm lại, “Mấy tháng tới cậu vẫn nên quen dần đi, dù sao… sau này ngày nào cũng phải nhìn thấy, bị tra tấn hoài tra tấn mãi là quen thôi mà.”
Nhân viên hóa trang rú một tiếng đầy đau khổ, Giản Minh đã kéo Châu Hiểu Ngữ ra ngoài rồi.
Hai người chậm rãi đi trở về, Giản Minh cứ chốc chốc lại quay đầu nhìn cô, Châu Hiểu Ngữ hỏi mấy lẩn rốt cuộc anh cũng cười bảo, “Hôm nay anh nhận được điện thoại của chị Diệp, chị ấy vừa mở miệng ra là mắng chửi xối xả, nói anh là thằng khốn nạn, hai chân hai thuyền, trước mặt chị ấy thì bảo thích em, cuối cùng lại nắm tay người con gái khác sau lưng em.”
“Chị ấy… không nhận ra em hả?”
Châu Hiểu Ngữ không chắc chắn lắm, hỏi lại Giản Minh, quả thật quá choáng váng với tin tức này. Cô biết lực sát thương của chị Diệp Lan, người bình thường không chống nổi đâu. Giản Minh bị mắng mà còn cười vui vẻ như thế, lẽ nào mà bị mắng ngu cả người rồi?
Giản Minh cười rất đắc ý, “Anh nói với chị Diệp, người anh nắm tay là em, em có biết vẻ mặt chị ấy trông như thế nào không?”
Để biểu đạt sự phẫn nộ của mình, lại ngại điện thoại không đủ thể hiện, lúc đó Diệp Lan đã gọi Video Call cho anh. Nge Giản Minh hỏi ra câu, “Chị Diệp, ngay cả Tiểu Ngữ chị cũng không nhận ra hả?” thì vẻ mặt cứ như nuốt phải ruồi, mặt cơ đơ mắt ba giây, màn hình điện thoại đen thui.
Diệp Lan chẳng nói được câu nào, ngắt điện thoại luôn.
Giản Minh đoán chị ngắt máy xong chắc chắn việc đầu tiên là lôi hai tấm ảnh kia ra xem xét cẩn thận, kiểm tra lại sai sót của bản thân.
Châu Hiểu Ngữ bừng tỉnh, “Thảo nào em cứ thắc mắc sao hôm nay chị ấy lại tự nhiên gửi một tin nhắn không đầu không đuôi đến, hỏi em có phải đã gầy đi rồi không.” Lúc đó cô đang lướt Weibo, nhận được tin nhắn cũng chỉ cho là chị Diệp Lan biết cô và Giản Minh yêu nhau, lại thấy có ảnh bọn họ nắm tay nhau trên Weibo của chú Cường, bởi vậy mới nhắn tin đến hỏi.
Hóa ra… chị ấy không những không nhận ra cô, còn bừng bừng lửa giận chạy đi hỏi tội Giản Minh nữa?!
Lúc đó cô còn nhắn lại, “Chị, chị nhìn thấy ảnh đám thợ săn dưới trướng chú Cường chụp rồi hả?”
Diệp Lan gửi cho cô một hàng chấm than, cô còn tưởng chị ấy khen cô giảm cân thành công, gửi lại một loạt mặt cười, sau đó thì chẳng còn sau đó nữa, hóa ra nội tình là như thế.
Hai người nhìn nhau cười, cứ nghĩ đến Diệp Lan xưa nay giỏi giang mạnh mẽ không ngờ cũng có lúc bị hớ, hơn nữa đang mắng xối xả bị chặn họng nghẹn luôn, nghĩ đến lại thấy buồn cười.
***
Về sau Weibo của Cường Đầu Trọc cũng không đăng thêm tin tức gì nổi bật, có lẽ ông ta cũng không dám khẳng định người con gái Giản Minh cầm tay có phải là trợ lý lúc trước không, bởi vậy nên chẳng xuất đầu lộ diện thâm lần nào. Trừ lần cả đoàn Fan của Giản Minh chạy sang tấn công, góp gạch xây nguyên Weibo quảng cáo thuốc bổ mắt rồi cười đùa chọc ngoáy xong thì chẳng còn tin tức gì nữa.
Diệp Lan chắc cũng thấy mất mặt, về sau suốt ba tháng liền đều không gọi điện cho bọn họ. Đoàn làm phim “Cái bóng của nhà vua” cũng chuyển địa điểm quay từ phim trường Tây Bắc đến Tân Cương, mãi tháng Sáu mới về lại thủ đô, đến tận tiệc đóng máy mới gặp lại Diệp Lan.
Lúc này Châu Hiểu Ngữ cũng đã gầy được nửa năm, lúc ở Tân Cương chạy tới chạy lui, có lẽ được tình yêu tưới tắm, cả người cô toát lên vẻ hoạt bát sống động trước nay chưa từng có, lúc Diệp Lan nhìn thấy cô còn kéo lại quan sát nửa ngày, “Kỳ quái, chị càng lớn càng già, sao em càng lớn càng trẻ vậy? Đây là… mười bảy tuổi hả?”
Nói ra thì, Châu Hiểu Ngữ năm mười bảy tuổi vẫn là một thiếu nữ u sầu trầm mặc, gặp người khác cũng chẳng cười. Không ngờ đến năm hai mươi mấy tuổi lại chưa nói đã cười, quan hệ với mọi người trong đoàn làm phim đều rất tốt, lúc Châu Hiểu Ngữ khoắc tay Tiết Khởi đi vào chị còn suýt không nhận ra.
Diệp Lan trang điểm tinh tế, mặc một bộ đồ tây màu xanh đậm, đi cao gót đúng chuẩn, đứng cạnh Châu Hiểu Ngữ vừa từ Tân Cương trở về, mặc áo sơ mi dài tay, quần bò yếm, giầy thể thao, trông như thuộc về hai thế giới khác nhau.
Châu Hiểu Ngữ cười rạng rỡ, “Chị, chị đang khen em đấy à?”
Diệp Lan cảm thán, “Quả nhiên mỗi một người béo đều là một tấm cổ phiếu giá cao tiềm ẩn, hay chị kí hợp đồng với em, em cũng làm diễn viên luôn nhé?”
Châu Hiểu Ngữ không nói cho Diệp Lan một chuyện, ấy là cô cũng xem như đã làm diễn viên một lần rồi.
***
Lúc quay phim ở Tân Cương, trong kịch bản có một vị công chúa dị quốc. Để giành cơ hội hồi triều, thái tử và thế thân dẫn theo các tướng sĩ phòng thủ biên cương tiêu diệt một tiểu quốc. Lúc chưa chính thức khai chiến, thái tử và thế thân đóng giả thương nhân đi thăm dò tình hình phòng bị và quân sĩ bên đối phương, vô tình gặp được tiểu công chúa đang ngồi kiệu dạo chơi.
Vốn Ngô Đại Long định đến nơi tìm một người dân địa phương đóng vai tiểu công chúa, ai ngờ chọn tới chọn lui cũng chẳng được ai, cuối cùng Trần Gia Vận đùa bảo, “Tôi giới thiệu người cho ông, chỉ xem ông có đồng ý không thôi.”
Đạo diễn Ngô lúc đó đã cuống lắm rồi, nghe Trần Gia Vận bảo giới thiệu là như người chết đuối vớ được cọc, “Nói mau, ai?”
Trần Gia Vận chỉ về phía ngoài rìa phim trường, chỗ Châu Hiểu Ngữ đang cười đùa nói chuyện vói Tiết Khởi, “Con dâu tôi đó, ông thấy thế nào?”
Trên người Châu Hiểu Ngữ có loại thần thái rất lạ, giao hòa giữa ngây thơ và u buồn. Lúc cười thì như trẻ con, tựa như chẳng hiểu chuyện đời, nhưng khuôn mặt lúc im lặng nhìn nghiêng lại có nổi sầu muộn khó tả, có lẽ là bởi hoàn cảnh trưởng thành đã tạo nên thần thái này, vô cùng thích hợp với tình cảm trước sau của vai diễn tiểu công chúa Tây Thành nước mất nhà tan.
Ngô Đại Long đập bàn cái rầm, đợi đến khi đổi trang phục, trang điểm xong, toàn bộ thanh niên trong đoàn làm phim đều âm thầm thán phục mắt nhìn người của Giản Minh. Ai mà tưởng được, trợ lý mập gầy đi rồi trang điểm lên một chút đã trở thành tiểu công chúa Tây Thành thứ thiệt, tựa như hạt châu trong sa mạc, sáng chói lóa mắt.
***
Diệp Lan còn đang thuyết phục cô làm diễn viên, bảo để chị đích thân làm quản lý, Châu Hiểu Ngữ thì cật lực từ chối, đột nhiên nghe thấy có người dè dặt gọi một tiếng, “Tiểu Ngữ?”
Cô quay đầu lại, Phương Lược đang đứng cách đó mấy bước quan sát cô, dường như không tin nổi người trước mắt là Châu Hiểu Ngữ. Lúc hai người còn yêu nhau thì cô vẫn thuộc dạng hơi mũm mĩm, chưa từng gầy đủ để nhìn rõ các nét như thế này.
Lúc trước Châu Hiểu Ngữ thiếu cảm giác an toàn, chỉ có béo một chút mới yên tâm, cứ nhất định phải ăn cho béo lên mới nghỉ. Nói cũng lạ, từ lúc ở bên Giản Minh, anh cũng cho cô ăn nhiều lắm, nhưng không biết là do tâm lý hay do nửa năm nay liên tục đổi địa điểm quay mà từ lúc chính thức qua lại với Giản Minh đến giờ cô chẳng béo lên nữa.
Phương Lược sài bước lại gần, xác định lại lần nữa người trước mặt là Châu Hiểu Ngữ xong thì đầu như muốn phát nổ: Hóa ra người con gái được Giản Minh nắm tay lúc ở Lan Châu bị thợ săn ảnh chụp được chính là cô!
Việc đã qua nửa năm, tin tức của Cường Đầu Trọc cũng đã chìm xuống đáy biển từ lâu, hơn nữa sau cuộc điện thoại lần trước hắn cũng đã nghĩ thông suốt, biết rõ có giữ lại cũng chỉ là miễn cưỡng, đến cuối cùng mọi người đều chẳng vui vẻ gì.
Đã chia tay rõ ràng rồi, có cố bám riết cũng chẳng có ý nghĩa. Phương Lược tự cười nhạo bản thân, “Không ngờ lại là em thật.”
Châu Hiểu Ngữ hiểu ý của hắn, mĩm cười, “Là em.”
Người Giản Minh thừa nhận anh đang yêu, chính là cô.
Nửa năm sau, toàn bộ đoàn làm phim “Cái bóng của nhà vua” đều tận mắt chứng kiến tình cảm giữa Giản Minh và Châu Hiểu Ngữ, thường xuyên phải than trời hóa ra Giản Minh trước nay chưa từng có tin đồn tình cảm, vẻ ngoài lại như công tử phong lưu kia lúc yêu đương thật quả đúng là có thể tra tấn nguyên một dàn F.A. Ngay đến Ngô Đại Long ban đầu không ủng hộ bọn họ lắm, chỉ sợ sẽ gây scandal ảnh hưởng đến việc phim phát sóng, về sau cũng dần dần rộng lượng với tình cảm của hai người hơn nhiều.
Trong lúc Châu Hiểu Ngữ và Phương Lược đang nhìn nhau, Giản Minh vừa rồi tiến vào cùng Ngô Đại Long và Trần Gia Vận không biết từ lúc nào cũng xuất hiện ngay cạnh, chào hỏi Phương Lược, “Đã lâu không gặp, tổng giám đốc Phương.” Một tay anh đã quàng lên vai Châu Hiểu Ngữ.
“Cậu đang khoe khoang trước mắt tôi đấy hả?” Giọng nói của Phương Lược hơi ấn chút mất mát.
Giản Minh cười tươi hơn hoa, “Nào có nào có! Chẳng qua đã lâu lại tổng giám đốc Phương nên đến chào hỏi chút thôi.”
Cô gái lúc nãy tiến vào cũng Phương Lược lúc này cũng đi lên trước, kéo cánh tay Phương Lược,”A Lược, cô ấy là ai thế?” Giọng mang chút căng thẳng, mắt nhìn chằm chằm vào Châu Hiểu Ngữ.
Cô gái có khuôn mặt tròn trĩnh, mắt to, hơi mũm mĩm, trên mặt vẫn còn nét bất an của người mới bước chân vào xã hội. Châu Hiểu Ngữ dường như có thể trông thấy bản thân mình ngày trước thông qua cô bé: hoang mang chẳng biết làm sao, giữ chật lấy Phương Lược không buông, tựa như anh ta là cành cây duy nhất nổi trên mặt biển, chỉ hận không thể giờ giờ phút phút dính chật trên người anh ta.
Bên cạnh anh ta chính là cả thế giới.
Cô mũm cười, cuối cùng cũng hiểu. Thật ra cô đáng lẽ phải biết từ sớm, không phải cô thì cũng có người khác, phương thức yêu của Phương Lược luôn là ép buộc người khác thuận theo mình, chứ không phải bộ dạng cơ bản của tình yêu.
“Cô ấy là bạn gái tôi.” Giản Minh chớp chớp mắt, vòng tay qua eo trợ lí mập, cười với cô gái bên cạnh Phương Lược, cô bé ngẩn ra một lúc, đột nhiên kích động hẳn, “A Lược A Lược, anh ấy là… anh Minh!”
Sau đó, cô bé dường như rốt cuộc cũng giải được một câu đố tầm cỡ thế kỷ, chỉ thiếu mỗi nước sán lên người Châu Hiểu Ngữ, “Hóa ra chị chính là bạn gái anh Minh!”
***
Nửa năm gần đây trong giới giải trí, trừ người đẹp các nghành so nhan sắc, cạnh tranh giữa người mới với người cũ ra thì câu đố khiến người người nhắc đến không dứt chính là bạn gái của Giản Minh.
Lúc từ Tân Cương về là cả đoàn làm phim đi cùng nhau, trước đó cũng không thông báo hành tung cho người hâm mộ, hạ cánh tại sân bay Bắc Kinh thì Giản Minh và Châu Hiểu Ngữ tách nhau ra, hoàn toàn không có dấu vết thân mặt nào. Người ở sân bay đều bận nhìn chăm chăm Giản Minh, căn bản chẳng ai để ý Châu Hiểu Ngữ đi cùng trợ lý của Tiết Khởi.
Có rất nhiều người gửi gắm hy vọng đến chú Cường, nhưng lần trước Weibo của ông ta suýt nữa là bị fan của Giản Minh đánh chìm, từ đó về sau không có tin tức gì nữa. Chuyện này khiến quần chúng hóng kịch vui cực kỳ bất mãn, nghi ngờ năng lực chuyên môn của ông ta.
Bạn gái Phương Lược vừa rồi cùng vào với anh ta, hai người vốn đang nói chuyện thì Phương Lược thất thần, đến bạn gái nói gì cũng chẳng nghe, bỏ lại cô đi vội đến chỗ người con gái xa lạ này, cô bé lúc đó đột nhiên thấy nặng nề, dự cảm có gì đó, không ổn.
Không ngờ cô gái kia lại chẳng phải ai khác mà là bạn gái Giản Minh, trái tim cô bé lại về vị trí cũ, còn xin phép được chụp hình với Châu Hiểu Ngữ và Giản Minh.
Châu Hiểu Ngữ từ chối khéo, “Em có thể chụp với anh Minh, chị thì thôi.”
Cô bé tiếc nuối đứng bên cạnh Giản Minh chụp hình cùng anh, hoàn toàn không phát hiện ra ánh mắt Phương Lược lạnh hơn hẳn.
Châu Hiểu Ngữ quá hiểu Phương Lược, đặc biệt là đã từng có khoảng thời gian làm gì cũng cẩn thận dè dặt từng chút một, chỉ sợ người này không vui. Biết lúc này đối phương đang không vui, cô cười giải vây giúp cô bé, “Bạn gái anh hoạt bát thật đấy.”
Phương Lược chưa từng nghĩ sẽ có ngày hai người có thể bình tĩnh đứng cạnh nhau nói về nửa kia của đối phương như thế này.
Vẻ mặt hắn có đôi phần gượng gạo, biết tâm trạng của mình bị Châu Hiểu Ngữ phát hiện ra, khách sáo vài câu rồi đưa bạn gái vào trong.
Giản Minh còn chen miệng,”Thật không ngờ hắn chỉ thích mỗi kiểu này. Mập Mập, từ lúc em gầy đi là anh chẳng thích em nữa rồi, bây giờ anh không biết nên vỗ em béo lên chút nữa hay cứ để em mảnh mai như thế này nữa.” Anh còn ra vẻ thở dài một hơi, bị Châu Hiểu Ngữ lườm trắng mắt.
Cô bé kia không những hơi mũm mĩm mà khuôn mặt ánh mắt đều có vài phần tương tự Châu Hiểu Ngữ, nhưng có lẽ do hoàn cảnh gia đình khác nhau nên trông rõ ràng hoạt bạt sáng sủa hơn Châu Hiểu Ngữ lúc bấy giờ nhiều, nảy sinh tình cảm với Phương Lược cũng là điều dễ hiểu.
Những chú gà con mới bước vào xã hội đều rất tôn trọng những người đàn ông thành đạt, nói thẳng ra cũng chỉ là ngưỡng mộ sức mạnh và quyền uy. Đến lúc cô bé trưởng thành đủ để nhìn thấu tất thảy rồi, ánh hào quang xung quanh người đàn ông đó tự nhiên sẽ biến mất thôi.
Châu Hiểu Ngữ không định tham gia vào chuyện tình cảm của Phương Lược, chỉ cần tình huống lúc chia tay không quá tệ, hai người ai sống đời người nấy,mối tình này cũng xem như có một cái kết viên mãn.
***
Diệp Lan trông thấy Giản Minh, sắc mặt trở nên nghiêm túc hẳn, ánh mắt liếc xuống móng vuốt sói đang ôm lấy em họ mình. Giản Minh lập tức cười nịnh nọt, “Chị Diệp…” Cách xưng hô cũng giống khi trước nhưng ý nghĩa đã khác hẳn.
“Anh Minh rốt cuộc cũng nhìn thấy tôi rồi đấy nhỉ?” Diệp Lan lạnh lùng hỏi đểu một câu, Giản Minh suýt nữa thì cúi cả người xuống hành lễ, “Chị Diệp, oan cho em quá, vừa rồi em chẳng qua là… đuổi cổ người có ý đồ xấu đi để chúng ta nói chuyện thôi mà.”
Diệp Lan rất hài lòng với biểu cảm của Giản Minh một năm đổ lại đây. “Đồng hành cùng anh” mặc dù chỉ là phim thần tượng nhưng tỷ suất người xem lại rất cao, có nhà phê bình phim còn đưa ra bình luận khách quan về biểu hiện của Giản Minh trong đó,”Diễn xuất tốt lên, mặc dù không bằng các bậc lão làng nhưng xem ra anh ta đã tìm thấy máu chốt trong diễn xuất của bản thân, không còn chỉ tập trung khoe dáng mà thật sự tiếp cận nội tâm nhân vật, cố gắng hòa làm một với nhân vật… Rất mong chờ thể hiện của anh ta trong bộ phim mới của đạo diễn Ngô Đại Long.”
Bài phê bình của ông nhận được sự đồng tình của mọi người, fan của Giản Minh thậm chí còn chia sẻ vô số lần bài viết này,từ đó có thể thấy diễn xuất của Giản Minh quả thật có tiến bộ.
Đám anti- fan cười nhạo hành động không não này:.. Thế này chẳng phải chứng minh anh Minh của mấy người lúc trước căn bản chẳng có diễn xuất gì để nói hết hả? Thật chẳng biết mấy người thích cái gì nữa. Lẽ nào chỉ vì bộ mặt đẹp trai của tên đó thôi?
Hiện tại khuôn mặt đẹp trai đó đang cười nịnh nọt với Diệp lan, thái độ của chị rốt cuộc cũng thả lỏng, “Nếu đã về rồi thì ngoài các hoạt động quảng bá chính thức cho phim của đạo diễn Ngô, còn có một đống công việc đang đợi cậu đó. Gần đây có phim truyền hình, để lúc khác đưa cậu xem, nếu cậu có hứng thú có thể cân nhắc nhận vai.”
Giản Minh đã sớm biết chỉ cần về là thế nào cũng có một đống việc đợi anh, có điều lúc này anh vẫn cố gắng đấu tranh cho kỳ nghỉ của bản thân, “Chị Diệp, tôi đi một lần là đi mất nửa năm, ngay đến Tết cũng không được về thăm nhà, mẹ tôi cũng rất nhớ Tiểu Ngữ, có phải nên cho tôi nghỉ mấy ngày để đưa Tiểu Ngữ về nhà không?”
Diệp Lan hừ lạnh, “Mơ tưởng!” Sau khi nụ cười trên mặt Giản Minh biến mất rồi, chị mới nói nốt nửa câu còn lại, “Cậu còn chưa thăm hỏi nhà tôi mà đã định cướp Tiểu Ngữ về nhà mình rồi, làm thế mà được hả?”
Giản Minh lập tức nghe theo, “Vâng, nên thế, nên thế!”
Châu Hiểu Ngữ cứ thấy quy trình này có vẻ quen quen, đến lúc Giản Minh đi rồi mới nhỏ giọng hỏi Diệp Lan, “Chị, em không đến Thượng Hải là được rồi, cần gì phải bắt anh ấy đến gặp nhà mình?”
Ngón tay Diệp Lan chỉ tiếc mỗi không chọc thẳng lên trán em họ mình được, “Cha chị nói em có người yêu rồi,sợ đối tượng không tốt nên muốn gọi qua đó gặp mặt đánh giá, chúng ta tìm một chỗ nào yên tĩnh ngồi ăn bữa cơm cho ông yên tâm là được. Chứ em tưởng thế nào?”
Lúc nghe Diệp Lan bảo Giản Minh đến ra mắt người nhà, Châu Hiểu Ngữ toàn thân toát mồ hôi. Cha mẹ ruột cô mà biết cô có bạn trai là người nổi tiếng thì nhất định sẽ càng tận lực cướp bóc hơn. Nghĩ đến là thấy đau đầu rồi, cô vốn không muốn để bọn họ gặp mặt Giản Minh, để đối mặt với một vết sẹo cũ cũng cần rất nhiều can đảm.
“Chị Diệp, sao chị không nói sớm!” Cô vỗ vỗ ngực, vô cùng may mắn Diệp Lan không nhắc đến yêu cầu khác.
Diệp Lan xoa đầu cô đầy yêu thương, “Em yên tâm, lần này cha chị đã nói trước rồi, không để cô chú tham gia chuyện của em. Nếu bọn họ làm ầm lên khiến em không kết hôn được thì ông sẽ đến phá cho hai người đó ly hôn mới thôi!”
“Bác nói thế thật ạ?” Châu Hiểu Ngữ tưởng tượng bộ dạng Diệp An Viễn lúc nói mấy lời này, trong lòng vừa chua chát vừa thấy ấm áp.
“Chuyện đó mà cũng giả được hả?! Sau việc lần trước, cha chị đã đoạn tuyệt quan hệ với mẹ em rồi, còn nói cô sau này đừng bước chân về nhà họ Diệp nữa, ông xem như không có người em gái này. Về sau cô còn đến hai lần, nghe ngóng tin tức của em, thấy bảo em với Phương Lược chia tay rồi thì thất vọng lắm.”
Nghe nhắc đến cha mẹ, Châu Hiểu Ngữ chỉ thấy lòng lạnh lẽo, “Em biết,bà nhất định là thất vọng vì không kiếm được một món tiền lớn chứ không phải thất vọng về chuyện hôn nhân của em không thành.”
Tiệc đóng máy hôm đó vô cùng náo nhiệt, trừ các thành viên của đoàn làm phim còn có đại diện bên đầu tư. Lần trước đến Phương Lược còn tự nhận Châu Hiểu Ngữ là vị hôn thê của mình, chuyện này gần như cả đoàn làm phim đều biết, lần này hắn lại đã mang bạn gái mới tới.
Đều là người thông minh cả, chẳng ai nhắc đến chuyện lúc trước, xem như đã bình an lật sang một trang mới.
***
Hôm sau Giản Minh đến công ty một chuyến, gặp mặt ông chủ và các đồng nghiệp cùng công ty là xem như kết thúc một ngày làm việc. Sau khi Châu Hiểu Ngữ bước cùng anh vào công ty thì tất cả mọi người đều sửng sốt.
Mọi người trong công ty đều biết trợ lý của Giản Minh là em họ Diệp Lan, hơn nữa năm ngoái cũng có gặp cô ấy,bây giờ gặp lại cứ như hai người khác nhau, hơn nữa… đây chính là cô gái trong bức ảnh thợ săn của chú Cường chụp được chứ ai!
Ông chủ lớn Lục Tụng vỗ vai Giản Minh, cảm thán, “Tiểu Minh, khả năng bảo mật cũng tốt ghê đấy!”
Anh ta là bạn đại học của Tần Chính, du học xong trở về tiếp quản công ty giải trí Tinh Hoàng. Ban đầu lúc ký hợp đồng với Giản Minh cũng để điều khoản vô cùng ưu đãi, phần lớn là do nể mặt Tần Chính, vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý Giản Minh chơi chán là rời đi thôi, ai ngờ cậu chàng lại bám rễ trong nghành, căn bản chẳng nghĩ đến việc về phục vụ công ty nhà mình.
Tần Chính không gọi được em trai về, mấy lần đã đến phàn nàn anh ta không nể tình anh em, lần nào đến Bắc Kinh cũng bắt Lục Tụng bao ăn bao chơi thay phí bịt miệng.
Giản Minh, “Anh Lục, vốn em cũng chẳng muốn giữ bí mật đâu, đợi phim của đạo diễn Ngô phát sóng thì công bố tin mừng cũng không muộn.”
Lục Tụng cười gian, “Anh cậu đã biết chưa?” Nghĩ đến lại có cơ hội cười nhạo Tần Chính là anh lại thấy tâm tình hơn hớn.
“Anh của em… chắc không biết đâu?” Giản Minh chưa từng chính miệng nói với Tần Chính chuyện mình và trợ lý mập yêu nhau. Nhưng trong nhà có một bà mẹ lấy việc ép con cái kết hôn là lẽ sống như Giản Thu Nhạn, con út đã có người yêu, còn hứa sẽ sinh cho bà một đứa cháu gái để chơi, thì hẳn Giản Thu Nhạn sẽ chẳng dễ dàng bỏ qua Tần Chính đến giờ vẫn còn độc thân đâu.
Lục Tụng cười lớn, “Xem ra dạo gần đây Tần Chính khốn khổ rồi.” Lúc anh ta đến Thượng Hải cũng có đến thăm hỏi bác trai bác gái, được chứng kiến phần nào khả năng ép hôn của Giản Thu Nhạn.
Suy nghĩ hai người giống nhau, nhất thời nhìn nhau cười, vô cùng vui vẻ khi thấy ai đó gặp họa.
***
Diệp Lan hỏi ý kiến của Diệp An Viễn xong mới chốt thời gian gặp mặt, địa điểm là một quán ăn có phòng riêng tương đối bảo mật. Lúc Giản Minh đưa Châu Hiểu Ngữ đến, Diệp An Viễn và vợ Lâm Bình cùng với con gái út Diệp Oánh cũng vừa mới đến, cùng Diệp Lan đi vào. Hai bên gặp nhau, Châu Hiểu Ngữ tiến lên chào hỏi trước, “Cháu chào hai bác, chào Tiểu Oánh.”
Diệp An Viễn là một người đàn ông trung niên nhìn rất hòa nhã, hôm nay cũng ăn vận gọn gàng, có lẽ do việc kết hôn lầ trước của Châu Hiểu Ngữ xôi hỏng bỏng không nên ông càng thấy thương cô cháu này hơn, lần này gặp mặt Giản Minh thái độ rất khách khí, nghe thấy Giản Minh cũng học theo Châu Hiểu Ngữ gọi hai bác thì mới hơi cười, “Vào trong rồi nói.”
Người lớn vào trước, Diệp Lan dẫn đường, Giản Minh cũng bước theo sau, Tiểu Oánh lại bám lấy Châu Hiểu Ngữ không buông, ánh mắt lướt từ trên xuống dưới người cô, xác định bọn họ bước vào phòng riêng rồi mới nhỏ giọng hỏi, “Chị Tiểu Ngữ, chị nói đúng là… người yêu anh Minh ạ?”
Châu Hiểu Ngữ cũng nhỏ giọng đáp, “Nếu không phải thì em nghĩ tại sao hôm nay anh ấy lại đến đây với chị?”
Tối qua Tiểu Oánh đã nhận lệnh cha mẹ, hôm nay phải ăn mặc lịch sự đi cùng hai người đến gặp mặt bạn trai Châu Hiểu Ngữ. Cô bé và Châu Hiểu Ngữ gặp nhau thì ít, xa nhau thì nhiều, khoảng cách tuổi tác cũng chẳng gần, lần gặp mặt trước cô bé cũng có đi gặp Phương Lược, sau lưng còn gọi hắn là ông chú già. Nghe nói Châu Hiểu Ngữ lại có bạn trai còn hỏi Diệp An Viễn, “… Không phải là ông chú già lần trước đấy ạ?”
Lâm Bình nói với cô bé, “Không phải không phải, lần này là một anh chàng đẹp trai lắm, tên Giản Minh, là ngôi sao dưới trướng chị con.” Lại còn nhớ bổ sung thêm một câu, “Ấy, chính là cái anh chàng con dán ảnh trong phòng đó.”
Diệp Oánh mắt trợn tròn mồm há hốc, “… Không phải chứ? Cả thế giới đều đang đoán bạn gái anh Minh là ai, lẽ nào lại là chị Tiểu Ngữ?”
Lâm Bình chỉ biết Giản Minh là ngôi sao, nhưng tin tức trong giới giải trí bà chẳng có thời gian để ý, hôm nay có thể dành ra chút thời gian đi gặp mặt Giản Minh cũng là nhờ Diệp Lan thuê một bảo mẫu đến chăm sóc mẹ bà hộ.
Ôm tâm tình chuẩn bị giải câu đố thế kỷ, Diệp Oánh đi theo cha mẹ đến gặp người yêu của Châu Hiểu Ngữ, không ngờ lại đúng là Giản Minh thật. Nếu Châu Hiểu Ngữ không phải họ hàng ruột thịt thì khéo cô bé đã lập tức đăng ảnh lên Weibo rồi.
Diệp An Viễn hôm nay vốn đến để đánh giá cháu rể tương lai, vừa gặp mặt, trông thấy bộ dạng Giản Minh thì lo lắng lắm, cái mặt này không an toàn! Kết quả đến lúc ngồi vào chỗ, ông gọi vài món, còn để lại Giản Minh gọi thì anh chàng gọi một lèo bao nhiêu món, thấy Diệp An Viễn nhìn mình dò hỏi còn ngại ngùng trả lời, “Đây toàn là mấy món Tiểu Ngữ thích ăn.”
Thân làm bác nhưng Diệp An Viễn chẳng mấy khi có cơ hội ăn cùng Châu Hiểu Ngữ, bởi vậy ông cũng không biết cháu mình thích ăn món gì. Hơn nữa cô bé trước nay vẫn cô độc một mình, cho dù thi thoảng tới nhà ông ăn thì nhà ông làm gì con bé ăn nấy, chưa từng kén chọn.
Diệp Oánh ngồi bên cạnh mắt trợn tròn nhìn hoài không chớp, thần tượng hóa thân thành bạn trai hoàn hảo, thậm chí còn thản nhiên công khai hành hạ F.A như cô. Tiểu Oánh rốt cuộc không nhịn được, âm thầm mở điện thoại chụp lại.
Cô bé còn tưởng gọi món đã đáng sợ lắm rồi, ai dè đến lúc đồ ăn dọn ra mới gọi là cay xè mắt.
Mục đích của bữa cơm hôm nay là để kiểm tra Giản Minh, Diệp An Viễn vừa ăn vừa nói chuyện, Châu Hiểu Ngữ vùi đầu và cơm, Giản Minh bình tĩnh vừa ăn vừa trả lười Diệp An Viễn, lại còn vừa giúp người yêu gắp đồ ăn, bóc vỏ tôm, ngay đến xương cá anh cũng lọc ra xong mới để vào bát cô.
Diệp Lan liếc sang, trước nay chưa từng thấy Giản Minh chăm sóc người khác trên bàn ăn như thế, dịu dàng cẩn thận, mà quan trọng nhất là làm rất thuận tay, rõ ràng không phải để biểu diễn ở lần gặp mặt này mà bình thường cũng như thế. Châu Hiểu Ngữ ham ăn giờ đến khoản gắp đồ ăn cũng được miễn, ăn rất vui vẻ. Diệp Lan còn bồi một câu, “Tiểu Ngữ, đúng là bạn trai gắp đồ ăn cho có khác, ăn ngon ghê.”
Châu Hiểu Ngữ trước nay luôn là người thẳng thắn, nhất là lúc cùng người nhà bác luôn yêu thương mình ăn cơm, cô chẳng cần nói dối làm gì, nuốt xong miếng cơm liền thật thà trả lời, “Vì anh Minh gắp toàn đồ đồ em thích ăn mà.” Ngữ khí bất giác mang cả chút đắc ý.
Diệp Lan vốn là nữ thanh niên cao tuổi độc thân, thường xuyên bị cha mẹ giục chuyện cưới hỏi, nghe đến câu nói ngọt chảy ra mật này quả thật không dám tin Châu Hiểu Ngữ không cố ý khoe khoang.
Tiểu Oánh ngồi bên cạnh nhịn cười suýt nghẹn. Cô bé đã biết về cách nói chuyện của chị họ mình từ lâu, thẳng thắn thành thật, có những lúc sắc sảo khiến người khác không chống đỡ được, ví dụ như lúc này, chị ấy còn cho thêm một đao, “Chị, về sau chị sẽ biết.”
Ngữ khí “người từng trải” này là cái quỷ gì vậy?!
Dưới ánh mắt áp bức của mẹ mình, khí thế nữ vương của Diệp Lan tiêu tan, đành ngoan ngoãn cúi đầu và cơm.
Trên bàn ăn nhất thời im lặng, Giản Minh cười giải thích với Diệp An Viễn, “Bác không biết đấy thôi, Tiểu Ngữ làm trợ lý cho cháu một năm rồi, ngày nào cũng cùng nhau ăn cơm, cô ấy thích ăn gì cháu đều biết cả. Lần này bọn cháu đi nhiều nơi, cô ấy rất thích chạy các nơi thứ món mới, nhưng rất thần kỳ là ăn thế nào cũng chẳng béo lên.”
Lần trước gặp mặt Phương Lược, nhà hàng do cháu rể tương lai đặt, Phương Lược hơi gia trưởng, bữa ăn đó Diệp An Viễn cũng thấy không thoải mái, nể mặt cháu gái nên mới cố nhẫn nại.
Không ngờ đi một đường vòng, cháu gái đổi bạn trai khác, mặt nào cũng tốt hơn người trước, ông đã chuẩn bị sẵn tinh thần bữa ăn này khó mà tiêu hóa nổi, không ngờ lại ăn rất vui vẻ.
“Chắc do tâm trạng tốt nên ăn không béo nữa.”
Diệp An Viễn cũng đã nhận ra, chuyện yêu đương lần này của cháu gái khác hẳn lần trước. Anh bạn trai lần trước coi con bé như con dâu, bản thân là mẹ chồng, đưa ra luật lệ ép con bé theo, còn anh chàng lần này lại coi con bé như con gái, nâng niu chiều chuộng.
Cảm giác u sầu trên người con bé chẳng những biến mất hết, còn trở nên có tinh thần hơn nhiều, khuôn mặt lúc nào cũng tươi cười, da dẻ hồng hào, tóm lại ông rốt cuộc cũng yên tâm rồi.
Diệp Lan đã nói qua với ông về gia thế đối phương, nghe nói Châu Hiểu Ngữ còn đến ở nhà Giản Minh một thời gian, không nghe tận tai thì ông vẫn chưa yên lòng hẳn được.
“Cha mẹ cháu có biết Tiểu Ngữ không nhỉ?”
Nhắc đến chuyện này, Giản Minh lập tức oán hận, “Lần trước cháu đưa Tiểu Ngữ về nhà, mẹ cháu với Tiểu Ngữ còn đi dạo phố ăn cơm với nhau, quan hệ giữa hai người tốt lắm. Cha mẹ cháu rất thích Tiểu Ngữ, thật ra lúc cháu mới về đây mẹ cháu đã gọi điện bảo cháu đưa cô ấy về nhà chơi một thời gian, nhưng chị họ lại không cho nghỉ. Bác trai, bác nói chị ấy đi, sao chị ấy lại có thể làm thế được?”
Diệp Lan chưa từng nghỉ đến lúc Giản Minh sẽ trở thành họ hàng với mình sẽ có ngày bị cậu ta gài bẫy ngay trên bàn ăn.
Diệp An Viễn lập tức quay đầu nhìn sang đứa con gái cả đang vùi đầu giả vờ ăn cơm, giọng rất nghiêm khắc, “Tiểu Lan, con không chịu tìm người yêu cũng không thể bắt Tiểu Minh, Tiểu Ngữ cũng cuồng công việc giống mình như thế được!”
Tiểu Oánh còn chẳng để ý ăn cơm, chỉ bận hóng kịch hay. Cô bé len lén liếc bà chị đang phiền muộn của mình, cúi đầu và mấy hạt cơm, kỳ thật là đang cười trộm.
Lâm Bình lại vô cùng xót xa, “Con gái con đứa, đến tuổi thì nên căn nhắc chuyện chung thân đại sự đi, con mà còn lùi nữa thì đàn ông tốt đều bị cướp hết rồi, chỉ có thể cô độc cả đời thôi. Lo cả chuyện gia đình lẫn sự nghiệp thì có gì không tốt?”
Một bữa ăn vui vẻ như thế, đến cuối cùng biến thành đại hội phê bình, mà Diệp Lan lại trở thành vị đại biểu bị phê bình đó.
Giản Minh ngồi bên cạnh lại còn thêm vài câu góp gió, Diệp Lan chưa kịp mở miệng Diệp An Viễn đã lên tiếng, “Tiểu Minh đã đến gặp chúng ta rồi, mà thằng bé cũng nửa năm chưa về nhà, ngày mai để Tiểu Minh đưa Tiểu Ngữ về nhà đi thôi.”
“Cha…” Diệp Lan vẫn còn muốn giãy giụa lần cuối, chị đã chuẩn bị cho Giản Minh một đống công việc, vốn định để anh bận hai tháng nữa rồi mới về nhà, dù sao nhà vẫn ở đó, đâu có mọc chân đi được chỗ nào khác đâu.
“Con không nghĩ cho mình cũng phải nghĩ cho cha mẹ Tiểu Minh chứ? Thằng bé xa nhà lâu như thế cũng nên trở về rồi. Cái con bé này, sao càng lớn càng chẳng hiểu chuyện gì cả thế?”
Tiểu Oánh ở bên cạnh cũng góp lời ủng hộ giúp thần tượng kiếm một kỳ nghỉ, “Đúng thế! Chị, chị chẳng có tình người gì cả, bản thân cuồng công việc đã đành, việc gì phải bóc lột người khác nữa chứ. Bây giờ phải thường xuyên về thăm nhà, để hai bác bên nhà cô đơn ngóng con mãi cũng đâu có được, đúng không?”
Diệp Lan trừng mắt nhìn con bé, “Con nhóc này, không biết đừng có nói lung tung!”
Cha mẹ Giản Minh mà cô đơn ngóng con cái nỗi gì, nhà cậu ta còn một ông anh nữa đấy thôi.
Châu Hiểu Ngữ cảm ơn Diệp An Viễn, “Cảm ơn bác, lâu lắm rồi cháu không được nghỉ ngơi.”
***
Ăn xong cơm, tiễn vợ chồng Diệp An Viễn và Tiểu Oánh lưu luyến không muốn rời lên xe rồi, Diệp Lan đứng cạnh xe Giản Minh nghiến răng ken két, “Cậu cố ý đúng không? Lẽ nào cậu không biết bản thân lâu lắm không xuất hiện trước mặt quần chúng rồi, không sợ giảm fan à?”
Lần này vẻ mặt Giản Minh cũng nghiêm túc hơn, anh nhoài người ra cửa sổ xe nói thật với Diệp Lan, “Chị Diệp, lúc trước tôi đóng phim đơn thuần là để chơi cho vui, bị người khác mắng diễn xuất kém còn khó chịu. Bây giờ tôi đã hiểu suy nghĩ lúc trước là hoàn toàn sai lầm, đầu tiên tôi là diễn viên, phải dựa vào tác phẩm tốt mới có tiếng nói chứ không phải dựa vào việc hâm nóng tên tuổi trên các chương trình giải trí. Về sau tôi đã chuyên tâm làm diễn viên, các tiết mục giải trí tổng hợp đó chị thay tôi từ chối đi, tôi không muốn tham gia nữa đâu.”
Anh lái xe đi như gió, Diệp Lan đứng tại chỗ lâm vào trầm tư: Lời thằng nhóc này nói là thật hay giả vậy kìa? Sao cứ có cảm giác cậu ta đóng một bộ phim với đạo diễn Ngô xong là biến thành người khác luôn rồi vậy? Bây giờ chị bắt đầu mong đợi bộ phim mới phát sóng, rất muốn biết dưới bàn tay của đạo diễn Ngô, rốt cuộc Giản Minh thể hiện thế nào.
Đến lúc hoàn hồn lại định gọi Giản Minh thì đã quá muộn, Diệp Lan đành phải gọi điện từ chối mấy tiết mục giải trí và tuyển chọn tài năng đến tìm anh.
Hôm qua kết thúc tiệc đóng máy, có rất nhiều đài truyền hình nghe tiếng đã gọi điện thoại đến tìm chị muốn mời Giản Minh tham gia tiết mục giải trí, lúc đó Diệp Lan cũng chưa từ chối thẳng, chỉ bảo sẽ cân nhắc, bây giờ xem ra Giản Minh chẳng có hứng tham gia rồi.
***
Sau khi Giản Minh đưa Châu Hiểu Ngữ tham gia hoạt động tuyên truyền của đài truyền hình xong thì có một đống fan háo sắc hủy bỏ theo dõi Weibo của anh, người hâm mộ lịch liệt lên án hành vi lấy việc công làm việc tư này của Châu Hiểu Ngữ, hoàn toàn không thể chấp nhận việc cô trở thành bạn gái của Giản Minh.
Nhưng đồng thời những fan còn lại lại cực kỳ trung thành, còn thay nhau chia sẻ bài viết “Hình thái tuyệt vời nhất của tình yêu”, nhân tiện bên dưới tag Giản Minh và Châu Hiểu Ngữ, bày tỏ bản thân đã được bài viết này níu bước không rời đi.
Chương trình tuyên truyền của đài truyền hình cũng không phải truyền hình trực tiếp, phải mấy ngày sau mới phát sóng, có rất nhiều người tham gia buổi tuyên truyền hôm đó tận mắt thấy Giản Minh và Châu Hiểu Ngữ bước vào hội trường đã đăng ảnh chụp trộm khi ấy lên Weibo, bên dưới còn khen rối rít Châu Hiểu Ngữ.
“Tôi háo sắc, tôi tự hào! Thiếu chút nữa là hủy bỏ theo dõi anh Minh nhưng lại bị bạn gái anh ấy cứu vớt, tôi quyết định thành fan của cả hai người!”
“Đột nhiên rất trông mong phim mới của đạp diễn Ngô, nghe nói bạn gái anh Minh có xuất hiện trong phim đó!”
…
Giản Minh quyết định đã chết là cho chết hẳn, trong giai đoạn lượng fan giảm liên tục lại còn nhảy lên Weibo thể hiện tình cảm. Được sự cho phép của đạo diễn Ngô, anh đăng bức ảnh cảnh anh và tiểu công chúa Tây Thành đối mắt nhìn nhau trong phim, còn tiện tay tag Châu Hiểu Ngữ.
Châu Hiểu Ngữ cũng chia sẻ lại bức hình đó với lời nhắn: Em thích các chú diễn xuất tốt @Giản Minh
Giản Minh cũng đáp lời: Anh sẽ tiếp tục cố gắng! @Hồ Ngôn Loạn Ngữ
Việc này khiến rất nhiều fan trung thành chưa rời đi đần cả mặt.
Bọn họ đều đã theo Giản Minh nhiều năm, thuộc nằm lòng lịch trình và các phim quay mỗi năm của anh, ngay đến những clip cắt ghép trên mạng cũng do một tay bọn họ làm ra, hoàn toàn chỉ dựa vào tấm lòng yêu quý thần tượng, trước nay bọn họ chưa từng thấy anh Minh nhà mình khoe khoang tình cảm bao giờ.
Bán Viên Bất Viên: Cảm giác bị ép xem người ta ân ái thật không dễ chịu chút nào!
Tôi Yêu Minh Của Tôi: …Đây có phải là anh Minh mà tôi biết không vậy?
…
***
Giản Minh có thể nhanh chóng đưa ra quyết định, hơn nữa đến cả Châu Hiểu Ngữ cũng hợp tác công khai trên Weibo như thế, bề ngoài thì có vẻ rất hòa hợp nhưng thực tế những nổ lực Giản Minh bỏ ra trong chuyện này đảm bảo không fan nào tưởng tượng được.
Trong tình huống lượng fan liên tục giảm, việc ngọt nhạt mềm mỏng khuyên Châu Hiểu Ngữ không được lùi bước trong mối quan hệ này đã mất của anh không biết bao nhiêu sức lực, cuối cùng anh gần như phát diên, “Mập Mập,em không có tự tin đã đành, không ngờ còn tự ti như thế! Rốt cuộc em sợ ở bên anh đến mức nào?”
“Em tự ti bao giờ?”
Trợ lý mập mẫn cảm nhưng cũng rất tự trọng, vì câu này của Giản Minh mà rốt cuộc cũng đứng dậy đối mặt với lượng fan trên Weibo.
Bài viết khoe khoang tình cảm vừa xuất hiện, Weibo cô cũng dâng lên một đoàn anti-fan của Giản Minh, cật lực móc mỉa châm biếm Châu Hiểu Ngữ, nói cô vì Giản Minh mà không từ thủ đoạn nhưng rất nhanh sau đó Giản Minh đã lên tiếng trên Weibo: Theo đuổi bạn gái chẳng dễ dàng, đến mẹ già cũng phải ra trận mới miễn cưỡng lôi được người về, đợi đến ngày nào được sở dân chính đóng dấu nữa thì tôi mới yên tâm được @Hồ Ngôn Loạn Ngữ
Giản Minh, anh đây là cách không cầu hôn hả?
Những fan còn lại lăn lộn kêu gào không thôi, bày tỏ ngọt đến sâu răng rồi, vừa mới tỏ tình đã ám chỉ muốn kết hôn, cái loại nam thần từ đầu đến cuối chung thủy chuyên nhất này rõ ràng là nhân vật anh diễn trong phim thần tượng mà, sao lại xuất hiện đời thật thế này?
Trợ lý mập vô cùng bình tĩnh đáp lại bốn chữ: Đóng phim cho tốt @Giản Minh
Có nhiều khi, người hâm mộ xây dựng hình tượng đẹp đẽ cho thần tượng nhà mình mà không để ý đến nguyện vọng của họ, ép họ thay đổi cuộc sống của mình. Có những ngôi sao từ đầu đến cuối kiên trì duy trì chính kiến bản thân, cũng có những người thấy lượng fan giảm sút đã sợ hãi mà phủ nhận những phát ngôn hay hành động lúc trước, tất cả chỉ đễ giữ động nóng cho tên tuổi của mình.
Tình huống này lại kích thích bản tính cố chấp mạnh mẽ trong người Châu Hiểu Ngữ, cô bất ngờ không từ chối nữa, càng ra sức tương tác với Giản Minh trên Weibo hơn.
***
Lúc nhận được tin nhắn riêng của bạn cùng ký túc xá lúc đại học, cô còn cẩn thận giải thích với bạn rằng mình làm từ thiện để tìm lại sự an tĩnh trong tâm hồn, không muốn để mọi người biết, đỡ khiến người ta nghi ngờ mình chơi chiêu trò. Cô rất cảm ơn bạn đã đứng ra giải thích hộ nhưng cũng mong bạn thông cảm.
Lúc người bạn cùng phòng nhắn tin đúng là mang trạng bất bình thay cho cô, không ngờ về sau sự việc lại có biến chuyển, đợi đến lúc Châu Hiểu Ngữ nhắn tin lại thì cô bạn đã chẳng còn chú ý đến chuyện thay Châu Hiểu Ngữ giải thích việc làm từ thiện nữa rồi.
Ngô Đồng Bất Tế: Tiểu Ngữ, cậu đúng là… đang yêu Giản Minh à?
Đó là gương mặt có tiếng trong các phim thần tượng, những vai anh diễn mấy năm nay đều là hình tượng nam thần tiêu chuẩn, thu về không biết bao nhiêu fan háo sắc, có thể chứng tỏ ngoại hình ưu tú của anh ta rồi.
Hồ Ngôn Loạn Ngữ: … Chắc là thật.
Ngô Đồng Bất Tế: Yêu người nổi tiếng cảm giác thế nào?
Hồ Ngôn Loạn Ngữ:: Trừ anh ấy thích tớ ra, cả thế giới đều chửi tớ!
Ngô Đồng Bất Tế: Oa oa oa… ghen tị với cậu ba mươi giây!
Bây giờ ngày nào Giản Minh cũng kéo cô đọc bình luận của đám anti- fan, xem xong lại còn nêu ý kiến: Bây giờ em đã có người yêu đẹp trai như anh rồi mà còn không để người ta ghen tị chút được à?
Châu Hiểu Ngữ bật cười, lâu lắm rồi cô không thấy Giản Minh vểnh đuôi tự khen mình, bây giờ để chọc cô vui ngày nào cũng vênh váo, thế nên vốn ban đầu còn rất để ý những lời mắng chửi hai người, mới qua vài ngày cô đã bình tĩnh lại.
***
Trong thời điểm lượng người theo dõi Giản Minh trên Weibo giảm chạm mốc lịch sử, Weibo của Châu Hiểu Ngữ bị anti- fan công kích nửa tháng rồi, Diệp Lan gọi điện thoại bảo Giản Minh đến công ty, cần gặp mặt đạo diễn và chế tác phim điện ảnh cùng với biên kịch.
Châu Hiểu Ngữ dạo gần đây không chịu ra ngoài, Giản Minh cũng không ép, tự mình lên xe đến công ty, gặp được Diệp Lan rồi thì đi thẳng đến quán cà phê đã hẹn trước.
Trên đường đi Diệp Lan còn giải thích với anh, “Tôi còn sợ cậu không nhận, mặc dù bộ phim này không phải là phim bom tấn gì nhưng đạo diễn rất có tiếng trong nghành, đã đạt được rất nhiều giải thưởng trong nước và quốc tế.”
Từ sau khi được làm việc với một dàn diễn viên gạo cội xong, Giản Minh đã có thay đổi hoàn toàn, dường như đã bỏ hết tất cả những thứ hòa nhoáng bên ngoài, chín chắn hơn rất nhiều, “Chị Diệp, đạo diễn Ôn đồng ý để em đóng phim của ông ấy, em rất vinh hạnh.”
Hai người bước vào quán cà phê là thấy ngay đạo diễn Ôn Đồng và một nam một nữ ngồi đối diện với ông. Diệp Lan nhỏ giọng bảo, “Chắc là chế tác và biên kịch.”
Giản Minh cứ thấy bóng lưng cô gái kia rất quen, đợi đến khi ngồi vào bàn, mọi người giới thiệu lẫn nhau anh mới đần mặt ra, “Mập Mập, không phải em không muốn ra ngoài à?”
Trong giới điện ảnh đạo diễn Ôn còn có một biệt danh: Ôn Thủy – Nước Ấm. Những bộ phim ông quay phần lớn đều tập trung vào những chi tiết sinh hoạt cuộc sống thúc đẩy câu chuyện lên cao trào, rất hiếm tình tiết kích động kiểu chiến đấu hay tình yêu xúc động tâm can hoặc những bản hùng ca anh hùng như các phim bom tấn trên thị trường. Nhưng chỉ từ những việc nhỏ nhặt trong cuộc sống thường ngày ấy lại tạo nên những tình tiết rất thật khiến người xem vào thời khắc nào đó lại không kiềm được mà rơi nước mắt.
Đạo diễn Ôn là người không mấy để ý đến các tin tức trong giới giải trí, chỉ sang Châu Hiểu Ngữ đang đứng lên cùng với chế tác, giới thiệu, “Đây là biên kịch Hồ Ngôn Loạn Ngữ, cũng là tác giả nguyên tác của kịch bản lần này.”
Người chế tác nhất thời ôm bụng cười lớn, “Xem ra đạo diễn Ôn gần đây không đọc tin tức giải trí rồi, bây giờ mọi người đều biết Giản Minh với biên kịch bộ phim này là một đôi cả.”
Đạo diễn Ôn đến giờ vẫn chưa kết hôn, người đàn ông năm mươi mấy tuổi đeo cặp kính gọng đen, ngay đến Weibo cũng không có, vẫn đang dùng điện thoại dành cho người già, nghe đến tin tức hot rần rần này cũng chỉ “Ồ” một tiếng rồi mời mọi người ngồi xuống bắt đầu bàn công việc.
Châu Hiểu Ngữ hơi ngại ngùng, việc này cô giấu Giản Minh, sớm đã biết có ngày bại lộ sẽ bị anh hỏi tội, đành cười giả lả cho qua chuyện.
Giản Minh rất tự nhiên đi sang ngồi bên cạnh Châu Hiểu Ngữ, nhỏ giọng hỏi cô, “Mập Mập, sao trước giờ em chưa từng nói với anh em biết viết kịch bản?”
Châu Hiểu Ngữ xưa nay miệng mồm sắc sảo giờ phút này cũng chột dạ, nhỏ giọng đáp, “Anh Minh, em cũng là lần đầu tiên viết kịch bản, viết mấy năm rồi, đều đưa chị em nhờ các đạo diễn quen biết xem, em cũng không ngờ sẽ được đạo diễn Ôn chọn.” Đối với cô đây cũng là niềm vui ngoài ý muốn.
Buổi gặp hôm nay chỉ là để giới thiệu đôi bên, đạo diễn và chế tác bàn bàn việc chuẩn bị trước khi quay với Giản Minh, tạm thời đưa ra thời gian quay phim.
Ra khỏi quán cà phê, Diệp Lan đi cùng đạo diễn Ôn và chế tác, Giản Minh đeo khẩu trang kéo Châu Hiểu Ngữ lên xe rồi mới bắt đầu thẩm vấn, “Nói thế tức là mấy hôm nay lúc anh xem kịch bản, em cứ lượn qua lượn lại trước mặt anh là muốn biết ý kiến của anh hả?”
Châu Hiểu Ngữ gật đầu, mắt to tròn tràn đầy xấu hổ, “Em… thật ra hơi lo anh không xem đến cuối được.”
Giản Minh véo mũi cô, “Về sau có chuyện gì thì cứ nói thẳng với anh, chơi trò thậm thụt như thế lần nữa xem anh tính sổ em như nào.”
Trợ lý mập ngoan ngoãn vô cùng, gật đầu liên tục bảo đảm, “Về sau nhất định sẽ không thế nữa.”
***
Chưa đến mấy ngày sau ảnh chụp mấy người bọn họ ngồi trong quán cà phê đã được đăng lên mạng. Cư dân mạng bắt đầu đoán thử, bên ngoài đều bảo Giản Minh chẳng để ý đến việc rất nhiều fan bỏ đi, việc mình mình cứ làm, hơn nữa lúc rời đi anh còn nắm tay bạn gái qua đường lên xe ô tô, dường như chẳng thèm che giấu gì cả.
Có không ít người đoán, việc bức ảnh kia bị đưa lên mạng hình như vừa vặn cho Giản Minh một cơ hội để công khai chuyện tình cảm.
Không ngoại lệ, Weibo của Châu Hiểu Ngữ lần này cũng bị tấn công, có điều lượng người và sức bền có vẻ đã giảm đi nhiều, những anti- fan mắng cô giảm còn một phần năm lúc ban đầu.
Thời đại công nghệ thông tin, tin tức phong phú đa dạng, rất nhiều chuyện riêng của các ngôi sao bất cẩn cái là bị đăng lên mạng. Mà dần dần những lời mắng chửi của đám anti- fan trên mạng cũng chẳng còn ảnh hưởng đến tâm tình của Giản Minh và Châu Hiểu Ngữ nữa, bọn họ vùi đầu vào nghiên cứu kịch bản, tìm hiểu tâm lý nhân vật, suy nghĩ làm thế nào mới khiến người xem cảm động.
***
Mấy hôm sau, “Cái bóng của nhà vua” chính thức lên sóng đài truyền hình vệ tinh, Trần Gia Vận còn chọn đúng bài Giản Minh công khai tình cảm để chia sẻ, còn thêm một câu: Cha trông mòn con mắt đợi bế cháu, hai đứa định lúc nào để cha như nguyện? @Giản Minh @Hồ Ngôn Loạn Ngữ
Diễn viên gạo cội đức cao vọng trọng trong ngành đều đã công khai lên tiếng ủng hộ “con trai con dâu” trong phim của mình, mối tình giữa Giản Minh và Châu Hiểu Ngữ rốt cuộc cũng có biến chuyển.
Fan của Trần Gia Vận đều thích ông về tác phẩm và nhân cách, rất lý trí, khoan dung, đều lần lượt lên tiếng chúc phúc hai người, hơn nữa còn bày tỏ rất mong đợi thể hiện của Giản Minh trong bộ phim “Cái bóng của nhà vua”.
Fan của Giản Minh hầu hết đều nhỏ tuổi, hoàn toàn không cùng đẳng cấp so với dàn fan trung thành của Trần Gia Vận. Về chuyện tình cảm của Giản Minh và Châu Hiểu Ngữ, bọn họ không khác gì trẻ con đụng phải người lớn, bị fan của Trần Gia Vận chỉ thẳng mặt giáo huấn một trận, không ít anti- fan có ảo giác bản thân đang bị cha mẹ dạy dỗ, đành âm thầm chấm dứt chiến tranh.
Phương Lược có vẻ bị đả kích quá nặng nè, cuồi cùng chỉ nói một câu, “Tiểu Ngữ, em giữ gìn sức khỏe!”
Châu Hiểu Ngữ bên này chỉ nhẹ giọng đáp, “Anh cũng giữ gìn sức khỏe,Phương Lược.” giống như đang nhẹ giọng chào tạm biệt bản thân trong quá khứ vậy, chứa chan âu sầu.
Có lúc, tình cảm biến mất chỉ trong chớp mắt, giống như khi nó đến, chẳng chút âm thanh.
Châu Hiểu Ngữ chưa từng phủ nhận Phương Lược là mối tình đầu của cô. Giống như đại đa số mọi người, mối tình đầu chỉ giúp người ta trưởng thành hơn, giúp người ta hiểu tình yêu là thế nào, hiểu được tình yêu mà mình mong đợi là dạng gì. Lần đầu tiên thử bước vào tình trường, vận may tốt thì tìm được người sẽ bên mình cả đời, nhưng đa số đều chỉ cùng người đó bước chung một đoạn đường, cuối cùng vẫn là đường ai nấy đi, trở thành người xa lạ.
Sau khi sự việc trên Weibo bùng nổ, người trong đoàn còn đang lo sẽ kéo một trận phong ba bão táp tới, ai ngờ hình thể lúc béo lúc gầy của Châu Hiểu Ngữ lại che giấu được vụ scandal. Có không ít người chạy đến hỏi bí quyết giảm cân của cô, khiến huấn luyện viên thể hình Thi Khải buồn bực lắm.
“Giảm cân là một việc rất nghiêm túc, đám con gái các cô không hiểu thì đừng có làm bừa, thấy cô ấy giảm cân nhanh thì nghe cô ấy, lỡ xảy ra chuyện thì muốn điều chỉnh lại dinh dưỡng cho cân bằng cũng tốn công sức lắm đó.” Anh ta khởi xưởng việc vận động giảm cân an toàn khỏe mạnh, khống chế ăn uống, kết quả còn không hiệu quả bằng Châu Hiểu Ngữ lấy thân mình ra làm mẫu.
Đáng tiếc Châu Hiểu Ngữ hoàn toàn chẳng nhiệt tình gì với sự nghiệp thể dục thể thao, rõ ràng có cơ hộ thu đồ đệ tốt thế, rốt cuộc lại chỉ đẩy trách nhiệm, “Anh Thi nói đúng đấy, phương pháp giảm cân của tôi thật ra rất hại sức khỏe, nếu muốn giảm cân vẫn nên nhờ người chuyên nghiệp hướng dẫn, ví dụ như anh Thi chẳng hạn.”
Cả đoàn gái trẻ lần lượt ngã vào lòng Thi Khải, nhờ anh ta hướng dẫn bí kiếp giảm cân khiến Tiết Khởi tức đến độ trợn trừng mắt, kéo Châu Hiếu Ngữ đi thẳng.
Châu Hiếu Ngữ quay đầu nhìn về phía Thi Khải, ngạc nhiên thấy anh ta nháy mắt ra hiệu với mình,còn chưa kịp hiểu anh ta chọc Tiết Khởi giận bỏ đi mất rồi còn đắc ý vui vẻ cái nỏi gì?
“Chị Tiết, chị có phải… đang giận anh Thi không, sao anh ấy lại như thế vậy?”
Tiết Khởi tức giận đùng đùng, mở miệng mắng chửi, “Rõ ràng là thằng đàn ông chẳng ra gì, còn giả bộ ra vẻ thâm tình chung thủy cái con khỉ! Chị đang đợi cái ngày đuôi hồ ly lộ ra thôi! Quả nhiên chị không nhìn sai!”
Giờ Châu Hiểu Ngữ mới nhận ra, “ Chị Tiết, chị… đang ghen hả?”
Nghe đến đây Tiết Khởi càng tức hơn, “Chị ghen cái gì chứ? Anh ta có gì đáng để chị ghen?”
Châu Hiểu Ngữ rốt cuộc cũng nhìn ra, Tiết Khởi cứng miệng thôi.
***
Hôm đó Giản Minh làm xong việc quay về phòng nghỉ tẩy trang, cởi trang phục diễn, rửa mặt sạch sẽ xong khoắc áo lông vũ trợ lý mập đưa qua, nhìn cô vui như Tết. Châu Hiểu Ngữ cảm thấy ánh mắt anh nhìn mình có vẻ giống nụ cười không rõ nguyên do hôm nay Thi Khải nhìn Tiết Khởi, sờ sờ mặt mình, “Anh cười gì thế?Hôm nay em làm chuyện gì ngu ngốc à?”
Hôm nay rõ ràng cô chẳng làm gì cả, chỉ ở trường quay cả ngày, làm sao lại chọc Giản Minh cười thành cái bộ dạng này được?
Nhân viên hóa trang đứng bên cạnh bịt mắt kêu gào, “Anh Minh, đề nghị không tra tấn F.A! Muốn thể hiện tình cảm thì làm ơn chọn chỗ nào không có người ấy!”
Giản Minh nắm tay trợ lý mập đi ra ngoài nhưng vẫn còn đấu võ mồm lại, “Mấy tháng tới cậu vẫn nên quen dần đi, dù sao… sau này ngày nào cũng phải nhìn thấy, bị tra tấn hoài tra tấn mãi là quen thôi mà.”
Nhân viên hóa trang rú một tiếng đầy đau khổ, Giản Minh đã kéo Châu Hiểu Ngữ ra ngoài rồi.
Hai người chậm rãi đi trở về, Giản Minh cứ chốc chốc lại quay đầu nhìn cô, Châu Hiểu Ngữ hỏi mấy lẩn rốt cuộc anh cũng cười bảo, “Hôm nay anh nhận được điện thoại của chị Diệp, chị ấy vừa mở miệng ra là mắng chửi xối xả, nói anh là thằng khốn nạn, hai chân hai thuyền, trước mặt chị ấy thì bảo thích em, cuối cùng lại nắm tay người con gái khác sau lưng em.”
“Chị ấy… không nhận ra em hả?”
Châu Hiểu Ngữ không chắc chắn lắm, hỏi lại Giản Minh, quả thật quá choáng váng với tin tức này. Cô biết lực sát thương của chị Diệp Lan, người bình thường không chống nổi đâu. Giản Minh bị mắng mà còn cười vui vẻ như thế, lẽ nào mà bị mắng ngu cả người rồi?
Giản Minh cười rất đắc ý, “Anh nói với chị Diệp, người anh nắm tay là em, em có biết vẻ mặt chị ấy trông như thế nào không?”
Để biểu đạt sự phẫn nộ của mình, lại ngại điện thoại không đủ thể hiện, lúc đó Diệp Lan đã gọi Video Call cho anh. Nge Giản Minh hỏi ra câu, “Chị Diệp, ngay cả Tiểu Ngữ chị cũng không nhận ra hả?” thì vẻ mặt cứ như nuốt phải ruồi, mặt cơ đơ mắt ba giây, màn hình điện thoại đen thui.
Diệp Lan chẳng nói được câu nào, ngắt điện thoại luôn.
Giản Minh đoán chị ngắt máy xong chắc chắn việc đầu tiên là lôi hai tấm ảnh kia ra xem xét cẩn thận, kiểm tra lại sai sót của bản thân.
Châu Hiểu Ngữ bừng tỉnh, “Thảo nào em cứ thắc mắc sao hôm nay chị ấy lại tự nhiên gửi một tin nhắn không đầu không đuôi đến, hỏi em có phải đã gầy đi rồi không.” Lúc đó cô đang lướt Weibo, nhận được tin nhắn cũng chỉ cho là chị Diệp Lan biết cô và Giản Minh yêu nhau, lại thấy có ảnh bọn họ nắm tay nhau trên Weibo của chú Cường, bởi vậy mới nhắn tin đến hỏi.
Hóa ra… chị ấy không những không nhận ra cô, còn bừng bừng lửa giận chạy đi hỏi tội Giản Minh nữa?!
Lúc đó cô còn nhắn lại, “Chị, chị nhìn thấy ảnh đám thợ săn dưới trướng chú Cường chụp rồi hả?”
Diệp Lan gửi cho cô một hàng chấm than, cô còn tưởng chị ấy khen cô giảm cân thành công, gửi lại một loạt mặt cười, sau đó thì chẳng còn sau đó nữa, hóa ra nội tình là như thế.
Hai người nhìn nhau cười, cứ nghĩ đến Diệp Lan xưa nay giỏi giang mạnh mẽ không ngờ cũng có lúc bị hớ, hơn nữa đang mắng xối xả bị chặn họng nghẹn luôn, nghĩ đến lại thấy buồn cười.
***
Về sau Weibo của Cường Đầu Trọc cũng không đăng thêm tin tức gì nổi bật, có lẽ ông ta cũng không dám khẳng định người con gái Giản Minh cầm tay có phải là trợ lý lúc trước không, bởi vậy nên chẳng xuất đầu lộ diện thâm lần nào. Trừ lần cả đoàn Fan của Giản Minh chạy sang tấn công, góp gạch xây nguyên Weibo quảng cáo thuốc bổ mắt rồi cười đùa chọc ngoáy xong thì chẳng còn tin tức gì nữa.
Diệp Lan chắc cũng thấy mất mặt, về sau suốt ba tháng liền đều không gọi điện cho bọn họ. Đoàn làm phim “Cái bóng của nhà vua” cũng chuyển địa điểm quay từ phim trường Tây Bắc đến Tân Cương, mãi tháng Sáu mới về lại thủ đô, đến tận tiệc đóng máy mới gặp lại Diệp Lan.
Lúc này Châu Hiểu Ngữ cũng đã gầy được nửa năm, lúc ở Tân Cương chạy tới chạy lui, có lẽ được tình yêu tưới tắm, cả người cô toát lên vẻ hoạt bát sống động trước nay chưa từng có, lúc Diệp Lan nhìn thấy cô còn kéo lại quan sát nửa ngày, “Kỳ quái, chị càng lớn càng già, sao em càng lớn càng trẻ vậy? Đây là… mười bảy tuổi hả?”
Nói ra thì, Châu Hiểu Ngữ năm mười bảy tuổi vẫn là một thiếu nữ u sầu trầm mặc, gặp người khác cũng chẳng cười. Không ngờ đến năm hai mươi mấy tuổi lại chưa nói đã cười, quan hệ với mọi người trong đoàn làm phim đều rất tốt, lúc Châu Hiểu Ngữ khoắc tay Tiết Khởi đi vào chị còn suýt không nhận ra.
Diệp Lan trang điểm tinh tế, mặc một bộ đồ tây màu xanh đậm, đi cao gót đúng chuẩn, đứng cạnh Châu Hiểu Ngữ vừa từ Tân Cương trở về, mặc áo sơ mi dài tay, quần bò yếm, giầy thể thao, trông như thuộc về hai thế giới khác nhau.
Châu Hiểu Ngữ cười rạng rỡ, “Chị, chị đang khen em đấy à?”
Diệp Lan cảm thán, “Quả nhiên mỗi một người béo đều là một tấm cổ phiếu giá cao tiềm ẩn, hay chị kí hợp đồng với em, em cũng làm diễn viên luôn nhé?”
Châu Hiểu Ngữ không nói cho Diệp Lan một chuyện, ấy là cô cũng xem như đã làm diễn viên một lần rồi.
***
Lúc quay phim ở Tân Cương, trong kịch bản có một vị công chúa dị quốc. Để giành cơ hội hồi triều, thái tử và thế thân dẫn theo các tướng sĩ phòng thủ biên cương tiêu diệt một tiểu quốc. Lúc chưa chính thức khai chiến, thái tử và thế thân đóng giả thương nhân đi thăm dò tình hình phòng bị và quân sĩ bên đối phương, vô tình gặp được tiểu công chúa đang ngồi kiệu dạo chơi.
Vốn Ngô Đại Long định đến nơi tìm một người dân địa phương đóng vai tiểu công chúa, ai ngờ chọn tới chọn lui cũng chẳng được ai, cuối cùng Trần Gia Vận đùa bảo, “Tôi giới thiệu người cho ông, chỉ xem ông có đồng ý không thôi.”
Đạo diễn Ngô lúc đó đã cuống lắm rồi, nghe Trần Gia Vận bảo giới thiệu là như người chết đuối vớ được cọc, “Nói mau, ai?”
Trần Gia Vận chỉ về phía ngoài rìa phim trường, chỗ Châu Hiểu Ngữ đang cười đùa nói chuyện vói Tiết Khởi, “Con dâu tôi đó, ông thấy thế nào?”
Trên người Châu Hiểu Ngữ có loại thần thái rất lạ, giao hòa giữa ngây thơ và u buồn. Lúc cười thì như trẻ con, tựa như chẳng hiểu chuyện đời, nhưng khuôn mặt lúc im lặng nhìn nghiêng lại có nổi sầu muộn khó tả, có lẽ là bởi hoàn cảnh trưởng thành đã tạo nên thần thái này, vô cùng thích hợp với tình cảm trước sau của vai diễn tiểu công chúa Tây Thành nước mất nhà tan.
Ngô Đại Long đập bàn cái rầm, đợi đến khi đổi trang phục, trang điểm xong, toàn bộ thanh niên trong đoàn làm phim đều âm thầm thán phục mắt nhìn người của Giản Minh. Ai mà tưởng được, trợ lý mập gầy đi rồi trang điểm lên một chút đã trở thành tiểu công chúa Tây Thành thứ thiệt, tựa như hạt châu trong sa mạc, sáng chói lóa mắt.
***
Diệp Lan còn đang thuyết phục cô làm diễn viên, bảo để chị đích thân làm quản lý, Châu Hiểu Ngữ thì cật lực từ chối, đột nhiên nghe thấy có người dè dặt gọi một tiếng, “Tiểu Ngữ?”
Cô quay đầu lại, Phương Lược đang đứng cách đó mấy bước quan sát cô, dường như không tin nổi người trước mắt là Châu Hiểu Ngữ. Lúc hai người còn yêu nhau thì cô vẫn thuộc dạng hơi mũm mĩm, chưa từng gầy đủ để nhìn rõ các nét như thế này.
Lúc trước Châu Hiểu Ngữ thiếu cảm giác an toàn, chỉ có béo một chút mới yên tâm, cứ nhất định phải ăn cho béo lên mới nghỉ. Nói cũng lạ, từ lúc ở bên Giản Minh, anh cũng cho cô ăn nhiều lắm, nhưng không biết là do tâm lý hay do nửa năm nay liên tục đổi địa điểm quay mà từ lúc chính thức qua lại với Giản Minh đến giờ cô chẳng béo lên nữa.
Phương Lược sài bước lại gần, xác định lại lần nữa người trước mặt là Châu Hiểu Ngữ xong thì đầu như muốn phát nổ: Hóa ra người con gái được Giản Minh nắm tay lúc ở Lan Châu bị thợ săn ảnh chụp được chính là cô!
Việc đã qua nửa năm, tin tức của Cường Đầu Trọc cũng đã chìm xuống đáy biển từ lâu, hơn nữa sau cuộc điện thoại lần trước hắn cũng đã nghĩ thông suốt, biết rõ có giữ lại cũng chỉ là miễn cưỡng, đến cuối cùng mọi người đều chẳng vui vẻ gì.
Đã chia tay rõ ràng rồi, có cố bám riết cũng chẳng có ý nghĩa. Phương Lược tự cười nhạo bản thân, “Không ngờ lại là em thật.”
Châu Hiểu Ngữ hiểu ý của hắn, mĩm cười, “Là em.”
Người Giản Minh thừa nhận anh đang yêu, chính là cô.
Nửa năm sau, toàn bộ đoàn làm phim “Cái bóng của nhà vua” đều tận mắt chứng kiến tình cảm giữa Giản Minh và Châu Hiểu Ngữ, thường xuyên phải than trời hóa ra Giản Minh trước nay chưa từng có tin đồn tình cảm, vẻ ngoài lại như công tử phong lưu kia lúc yêu đương thật quả đúng là có thể tra tấn nguyên một dàn F.A. Ngay đến Ngô Đại Long ban đầu không ủng hộ bọn họ lắm, chỉ sợ sẽ gây scandal ảnh hưởng đến việc phim phát sóng, về sau cũng dần dần rộng lượng với tình cảm của hai người hơn nhiều.
Trong lúc Châu Hiểu Ngữ và Phương Lược đang nhìn nhau, Giản Minh vừa rồi tiến vào cùng Ngô Đại Long và Trần Gia Vận không biết từ lúc nào cũng xuất hiện ngay cạnh, chào hỏi Phương Lược, “Đã lâu không gặp, tổng giám đốc Phương.” Một tay anh đã quàng lên vai Châu Hiểu Ngữ.
“Cậu đang khoe khoang trước mắt tôi đấy hả?” Giọng nói của Phương Lược hơi ấn chút mất mát.
Giản Minh cười tươi hơn hoa, “Nào có nào có! Chẳng qua đã lâu lại tổng giám đốc Phương nên đến chào hỏi chút thôi.”
Cô gái lúc nãy tiến vào cũng Phương Lược lúc này cũng đi lên trước, kéo cánh tay Phương Lược,”A Lược, cô ấy là ai thế?” Giọng mang chút căng thẳng, mắt nhìn chằm chằm vào Châu Hiểu Ngữ.
Cô gái có khuôn mặt tròn trĩnh, mắt to, hơi mũm mĩm, trên mặt vẫn còn nét bất an của người mới bước chân vào xã hội. Châu Hiểu Ngữ dường như có thể trông thấy bản thân mình ngày trước thông qua cô bé: hoang mang chẳng biết làm sao, giữ chật lấy Phương Lược không buông, tựa như anh ta là cành cây duy nhất nổi trên mặt biển, chỉ hận không thể giờ giờ phút phút dính chật trên người anh ta.
Bên cạnh anh ta chính là cả thế giới.
Cô mũm cười, cuối cùng cũng hiểu. Thật ra cô đáng lẽ phải biết từ sớm, không phải cô thì cũng có người khác, phương thức yêu của Phương Lược luôn là ép buộc người khác thuận theo mình, chứ không phải bộ dạng cơ bản của tình yêu.
“Cô ấy là bạn gái tôi.” Giản Minh chớp chớp mắt, vòng tay qua eo trợ lí mập, cười với cô gái bên cạnh Phương Lược, cô bé ngẩn ra một lúc, đột nhiên kích động hẳn, “A Lược A Lược, anh ấy là… anh Minh!”
Sau đó, cô bé dường như rốt cuộc cũng giải được một câu đố tầm cỡ thế kỷ, chỉ thiếu mỗi nước sán lên người Châu Hiểu Ngữ, “Hóa ra chị chính là bạn gái anh Minh!”
***
Nửa năm gần đây trong giới giải trí, trừ người đẹp các nghành so nhan sắc, cạnh tranh giữa người mới với người cũ ra thì câu đố khiến người người nhắc đến không dứt chính là bạn gái của Giản Minh.
Lúc từ Tân Cương về là cả đoàn làm phim đi cùng nhau, trước đó cũng không thông báo hành tung cho người hâm mộ, hạ cánh tại sân bay Bắc Kinh thì Giản Minh và Châu Hiểu Ngữ tách nhau ra, hoàn toàn không có dấu vết thân mặt nào. Người ở sân bay đều bận nhìn chăm chăm Giản Minh, căn bản chẳng ai để ý Châu Hiểu Ngữ đi cùng trợ lý của Tiết Khởi.
Có rất nhiều người gửi gắm hy vọng đến chú Cường, nhưng lần trước Weibo của ông ta suýt nữa là bị fan của Giản Minh đánh chìm, từ đó về sau không có tin tức gì nữa. Chuyện này khiến quần chúng hóng kịch vui cực kỳ bất mãn, nghi ngờ năng lực chuyên môn của ông ta.
Bạn gái Phương Lược vừa rồi cùng vào với anh ta, hai người vốn đang nói chuyện thì Phương Lược thất thần, đến bạn gái nói gì cũng chẳng nghe, bỏ lại cô đi vội đến chỗ người con gái xa lạ này, cô bé lúc đó đột nhiên thấy nặng nề, dự cảm có gì đó, không ổn.
Không ngờ cô gái kia lại chẳng phải ai khác mà là bạn gái Giản Minh, trái tim cô bé lại về vị trí cũ, còn xin phép được chụp hình với Châu Hiểu Ngữ và Giản Minh.
Châu Hiểu Ngữ từ chối khéo, “Em có thể chụp với anh Minh, chị thì thôi.”
Cô bé tiếc nuối đứng bên cạnh Giản Minh chụp hình cùng anh, hoàn toàn không phát hiện ra ánh mắt Phương Lược lạnh hơn hẳn.
Châu Hiểu Ngữ quá hiểu Phương Lược, đặc biệt là đã từng có khoảng thời gian làm gì cũng cẩn thận dè dặt từng chút một, chỉ sợ người này không vui. Biết lúc này đối phương đang không vui, cô cười giải vây giúp cô bé, “Bạn gái anh hoạt bát thật đấy.”
Phương Lược chưa từng nghĩ sẽ có ngày hai người có thể bình tĩnh đứng cạnh nhau nói về nửa kia của đối phương như thế này.
Vẻ mặt hắn có đôi phần gượng gạo, biết tâm trạng của mình bị Châu Hiểu Ngữ phát hiện ra, khách sáo vài câu rồi đưa bạn gái vào trong.
Giản Minh còn chen miệng,”Thật không ngờ hắn chỉ thích mỗi kiểu này. Mập Mập, từ lúc em gầy đi là anh chẳng thích em nữa rồi, bây giờ anh không biết nên vỗ em béo lên chút nữa hay cứ để em mảnh mai như thế này nữa.” Anh còn ra vẻ thở dài một hơi, bị Châu Hiểu Ngữ lườm trắng mắt.
Cô bé kia không những hơi mũm mĩm mà khuôn mặt ánh mắt đều có vài phần tương tự Châu Hiểu Ngữ, nhưng có lẽ do hoàn cảnh gia đình khác nhau nên trông rõ ràng hoạt bạt sáng sủa hơn Châu Hiểu Ngữ lúc bấy giờ nhiều, nảy sinh tình cảm với Phương Lược cũng là điều dễ hiểu.
Những chú gà con mới bước vào xã hội đều rất tôn trọng những người đàn ông thành đạt, nói thẳng ra cũng chỉ là ngưỡng mộ sức mạnh và quyền uy. Đến lúc cô bé trưởng thành đủ để nhìn thấu tất thảy rồi, ánh hào quang xung quanh người đàn ông đó tự nhiên sẽ biến mất thôi.
Châu Hiểu Ngữ không định tham gia vào chuyện tình cảm của Phương Lược, chỉ cần tình huống lúc chia tay không quá tệ, hai người ai sống đời người nấy,mối tình này cũng xem như có một cái kết viên mãn.
***
Diệp Lan trông thấy Giản Minh, sắc mặt trở nên nghiêm túc hẳn, ánh mắt liếc xuống móng vuốt sói đang ôm lấy em họ mình. Giản Minh lập tức cười nịnh nọt, “Chị Diệp…” Cách xưng hô cũng giống khi trước nhưng ý nghĩa đã khác hẳn.
“Anh Minh rốt cuộc cũng nhìn thấy tôi rồi đấy nhỉ?” Diệp Lan lạnh lùng hỏi đểu một câu, Giản Minh suýt nữa thì cúi cả người xuống hành lễ, “Chị Diệp, oan cho em quá, vừa rồi em chẳng qua là… đuổi cổ người có ý đồ xấu đi để chúng ta nói chuyện thôi mà.”
Diệp Lan rất hài lòng với biểu cảm của Giản Minh một năm đổ lại đây. “Đồng hành cùng anh” mặc dù chỉ là phim thần tượng nhưng tỷ suất người xem lại rất cao, có nhà phê bình phim còn đưa ra bình luận khách quan về biểu hiện của Giản Minh trong đó,”Diễn xuất tốt lên, mặc dù không bằng các bậc lão làng nhưng xem ra anh ta đã tìm thấy máu chốt trong diễn xuất của bản thân, không còn chỉ tập trung khoe dáng mà thật sự tiếp cận nội tâm nhân vật, cố gắng hòa làm một với nhân vật… Rất mong chờ thể hiện của anh ta trong bộ phim mới của đạo diễn Ngô Đại Long.”
Bài phê bình của ông nhận được sự đồng tình của mọi người, fan của Giản Minh thậm chí còn chia sẻ vô số lần bài viết này,từ đó có thể thấy diễn xuất của Giản Minh quả thật có tiến bộ.
Đám anti- fan cười nhạo hành động không não này:.. Thế này chẳng phải chứng minh anh Minh của mấy người lúc trước căn bản chẳng có diễn xuất gì để nói hết hả? Thật chẳng biết mấy người thích cái gì nữa. Lẽ nào chỉ vì bộ mặt đẹp trai của tên đó thôi?
Hiện tại khuôn mặt đẹp trai đó đang cười nịnh nọt với Diệp lan, thái độ của chị rốt cuộc cũng thả lỏng, “Nếu đã về rồi thì ngoài các hoạt động quảng bá chính thức cho phim của đạo diễn Ngô, còn có một đống công việc đang đợi cậu đó. Gần đây có phim truyền hình, để lúc khác đưa cậu xem, nếu cậu có hứng thú có thể cân nhắc nhận vai.”
Giản Minh đã sớm biết chỉ cần về là thế nào cũng có một đống việc đợi anh, có điều lúc này anh vẫn cố gắng đấu tranh cho kỳ nghỉ của bản thân, “Chị Diệp, tôi đi một lần là đi mất nửa năm, ngay đến Tết cũng không được về thăm nhà, mẹ tôi cũng rất nhớ Tiểu Ngữ, có phải nên cho tôi nghỉ mấy ngày để đưa Tiểu Ngữ về nhà không?”
Diệp Lan hừ lạnh, “Mơ tưởng!” Sau khi nụ cười trên mặt Giản Minh biến mất rồi, chị mới nói nốt nửa câu còn lại, “Cậu còn chưa thăm hỏi nhà tôi mà đã định cướp Tiểu Ngữ về nhà mình rồi, làm thế mà được hả?”
Giản Minh lập tức nghe theo, “Vâng, nên thế, nên thế!”
Châu Hiểu Ngữ cứ thấy quy trình này có vẻ quen quen, đến lúc Giản Minh đi rồi mới nhỏ giọng hỏi Diệp Lan, “Chị, em không đến Thượng Hải là được rồi, cần gì phải bắt anh ấy đến gặp nhà mình?”
Ngón tay Diệp Lan chỉ tiếc mỗi không chọc thẳng lên trán em họ mình được, “Cha chị nói em có người yêu rồi,sợ đối tượng không tốt nên muốn gọi qua đó gặp mặt đánh giá, chúng ta tìm một chỗ nào yên tĩnh ngồi ăn bữa cơm cho ông yên tâm là được. Chứ em tưởng thế nào?”
Lúc nghe Diệp Lan bảo Giản Minh đến ra mắt người nhà, Châu Hiểu Ngữ toàn thân toát mồ hôi. Cha mẹ ruột cô mà biết cô có bạn trai là người nổi tiếng thì nhất định sẽ càng tận lực cướp bóc hơn. Nghĩ đến là thấy đau đầu rồi, cô vốn không muốn để bọn họ gặp mặt Giản Minh, để đối mặt với một vết sẹo cũ cũng cần rất nhiều can đảm.
“Chị Diệp, sao chị không nói sớm!” Cô vỗ vỗ ngực, vô cùng may mắn Diệp Lan không nhắc đến yêu cầu khác.
Diệp Lan xoa đầu cô đầy yêu thương, “Em yên tâm, lần này cha chị đã nói trước rồi, không để cô chú tham gia chuyện của em. Nếu bọn họ làm ầm lên khiến em không kết hôn được thì ông sẽ đến phá cho hai người đó ly hôn mới thôi!”
“Bác nói thế thật ạ?” Châu Hiểu Ngữ tưởng tượng bộ dạng Diệp An Viễn lúc nói mấy lời này, trong lòng vừa chua chát vừa thấy ấm áp.
“Chuyện đó mà cũng giả được hả?! Sau việc lần trước, cha chị đã đoạn tuyệt quan hệ với mẹ em rồi, còn nói cô sau này đừng bước chân về nhà họ Diệp nữa, ông xem như không có người em gái này. Về sau cô còn đến hai lần, nghe ngóng tin tức của em, thấy bảo em với Phương Lược chia tay rồi thì thất vọng lắm.”
Nghe nhắc đến cha mẹ, Châu Hiểu Ngữ chỉ thấy lòng lạnh lẽo, “Em biết,bà nhất định là thất vọng vì không kiếm được một món tiền lớn chứ không phải thất vọng về chuyện hôn nhân của em không thành.”
Tiệc đóng máy hôm đó vô cùng náo nhiệt, trừ các thành viên của đoàn làm phim còn có đại diện bên đầu tư. Lần trước đến Phương Lược còn tự nhận Châu Hiểu Ngữ là vị hôn thê của mình, chuyện này gần như cả đoàn làm phim đều biết, lần này hắn lại đã mang bạn gái mới tới.
Đều là người thông minh cả, chẳng ai nhắc đến chuyện lúc trước, xem như đã bình an lật sang một trang mới.
***
Hôm sau Giản Minh đến công ty một chuyến, gặp mặt ông chủ và các đồng nghiệp cùng công ty là xem như kết thúc một ngày làm việc. Sau khi Châu Hiểu Ngữ bước cùng anh vào công ty thì tất cả mọi người đều sửng sốt.
Mọi người trong công ty đều biết trợ lý của Giản Minh là em họ Diệp Lan, hơn nữa năm ngoái cũng có gặp cô ấy,bây giờ gặp lại cứ như hai người khác nhau, hơn nữa… đây chính là cô gái trong bức ảnh thợ săn của chú Cường chụp được chứ ai!
Ông chủ lớn Lục Tụng vỗ vai Giản Minh, cảm thán, “Tiểu Minh, khả năng bảo mật cũng tốt ghê đấy!”
Anh ta là bạn đại học của Tần Chính, du học xong trở về tiếp quản công ty giải trí Tinh Hoàng. Ban đầu lúc ký hợp đồng với Giản Minh cũng để điều khoản vô cùng ưu đãi, phần lớn là do nể mặt Tần Chính, vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý Giản Minh chơi chán là rời đi thôi, ai ngờ cậu chàng lại bám rễ trong nghành, căn bản chẳng nghĩ đến việc về phục vụ công ty nhà mình.
Tần Chính không gọi được em trai về, mấy lần đã đến phàn nàn anh ta không nể tình anh em, lần nào đến Bắc Kinh cũng bắt Lục Tụng bao ăn bao chơi thay phí bịt miệng.
Giản Minh, “Anh Lục, vốn em cũng chẳng muốn giữ bí mật đâu, đợi phim của đạo diễn Ngô phát sóng thì công bố tin mừng cũng không muộn.”
Lục Tụng cười gian, “Anh cậu đã biết chưa?” Nghĩ đến lại có cơ hội cười nhạo Tần Chính là anh lại thấy tâm tình hơn hớn.
“Anh của em… chắc không biết đâu?” Giản Minh chưa từng chính miệng nói với Tần Chính chuyện mình và trợ lý mập yêu nhau. Nhưng trong nhà có một bà mẹ lấy việc ép con cái kết hôn là lẽ sống như Giản Thu Nhạn, con út đã có người yêu, còn hứa sẽ sinh cho bà một đứa cháu gái để chơi, thì hẳn Giản Thu Nhạn sẽ chẳng dễ dàng bỏ qua Tần Chính đến giờ vẫn còn độc thân đâu.
Lục Tụng cười lớn, “Xem ra dạo gần đây Tần Chính khốn khổ rồi.” Lúc anh ta đến Thượng Hải cũng có đến thăm hỏi bác trai bác gái, được chứng kiến phần nào khả năng ép hôn của Giản Thu Nhạn.
Suy nghĩ hai người giống nhau, nhất thời nhìn nhau cười, vô cùng vui vẻ khi thấy ai đó gặp họa.
***
Diệp Lan hỏi ý kiến của Diệp An Viễn xong mới chốt thời gian gặp mặt, địa điểm là một quán ăn có phòng riêng tương đối bảo mật. Lúc Giản Minh đưa Châu Hiểu Ngữ đến, Diệp An Viễn và vợ Lâm Bình cùng với con gái út Diệp Oánh cũng vừa mới đến, cùng Diệp Lan đi vào. Hai bên gặp nhau, Châu Hiểu Ngữ tiến lên chào hỏi trước, “Cháu chào hai bác, chào Tiểu Oánh.”
Diệp An Viễn là một người đàn ông trung niên nhìn rất hòa nhã, hôm nay cũng ăn vận gọn gàng, có lẽ do việc kết hôn lầ trước của Châu Hiểu Ngữ xôi hỏng bỏng không nên ông càng thấy thương cô cháu này hơn, lần này gặp mặt Giản Minh thái độ rất khách khí, nghe thấy Giản Minh cũng học theo Châu Hiểu Ngữ gọi hai bác thì mới hơi cười, “Vào trong rồi nói.”
Người lớn vào trước, Diệp Lan dẫn đường, Giản Minh cũng bước theo sau, Tiểu Oánh lại bám lấy Châu Hiểu Ngữ không buông, ánh mắt lướt từ trên xuống dưới người cô, xác định bọn họ bước vào phòng riêng rồi mới nhỏ giọng hỏi, “Chị Tiểu Ngữ, chị nói đúng là… người yêu anh Minh ạ?”
Châu Hiểu Ngữ cũng nhỏ giọng đáp, “Nếu không phải thì em nghĩ tại sao hôm nay anh ấy lại đến đây với chị?”
Tối qua Tiểu Oánh đã nhận lệnh cha mẹ, hôm nay phải ăn mặc lịch sự đi cùng hai người đến gặp mặt bạn trai Châu Hiểu Ngữ. Cô bé và Châu Hiểu Ngữ gặp nhau thì ít, xa nhau thì nhiều, khoảng cách tuổi tác cũng chẳng gần, lần gặp mặt trước cô bé cũng có đi gặp Phương Lược, sau lưng còn gọi hắn là ông chú già. Nghe nói Châu Hiểu Ngữ lại có bạn trai còn hỏi Diệp An Viễn, “… Không phải là ông chú già lần trước đấy ạ?”
Lâm Bình nói với cô bé, “Không phải không phải, lần này là một anh chàng đẹp trai lắm, tên Giản Minh, là ngôi sao dưới trướng chị con.” Lại còn nhớ bổ sung thêm một câu, “Ấy, chính là cái anh chàng con dán ảnh trong phòng đó.”
Diệp Oánh mắt trợn tròn mồm há hốc, “… Không phải chứ? Cả thế giới đều đang đoán bạn gái anh Minh là ai, lẽ nào lại là chị Tiểu Ngữ?”
Lâm Bình chỉ biết Giản Minh là ngôi sao, nhưng tin tức trong giới giải trí bà chẳng có thời gian để ý, hôm nay có thể dành ra chút thời gian đi gặp mặt Giản Minh cũng là nhờ Diệp Lan thuê một bảo mẫu đến chăm sóc mẹ bà hộ.
Ôm tâm tình chuẩn bị giải câu đố thế kỷ, Diệp Oánh đi theo cha mẹ đến gặp người yêu của Châu Hiểu Ngữ, không ngờ lại đúng là Giản Minh thật. Nếu Châu Hiểu Ngữ không phải họ hàng ruột thịt thì khéo cô bé đã lập tức đăng ảnh lên Weibo rồi.
Diệp An Viễn hôm nay vốn đến để đánh giá cháu rể tương lai, vừa gặp mặt, trông thấy bộ dạng Giản Minh thì lo lắng lắm, cái mặt này không an toàn! Kết quả đến lúc ngồi vào chỗ, ông gọi vài món, còn để lại Giản Minh gọi thì anh chàng gọi một lèo bao nhiêu món, thấy Diệp An Viễn nhìn mình dò hỏi còn ngại ngùng trả lời, “Đây toàn là mấy món Tiểu Ngữ thích ăn.”
Thân làm bác nhưng Diệp An Viễn chẳng mấy khi có cơ hội ăn cùng Châu Hiểu Ngữ, bởi vậy ông cũng không biết cháu mình thích ăn món gì. Hơn nữa cô bé trước nay vẫn cô độc một mình, cho dù thi thoảng tới nhà ông ăn thì nhà ông làm gì con bé ăn nấy, chưa từng kén chọn.
Diệp Oánh ngồi bên cạnh mắt trợn tròn nhìn hoài không chớp, thần tượng hóa thân thành bạn trai hoàn hảo, thậm chí còn thản nhiên công khai hành hạ F.A như cô. Tiểu Oánh rốt cuộc không nhịn được, âm thầm mở điện thoại chụp lại.
Cô bé còn tưởng gọi món đã đáng sợ lắm rồi, ai dè đến lúc đồ ăn dọn ra mới gọi là cay xè mắt.
Mục đích của bữa cơm hôm nay là để kiểm tra Giản Minh, Diệp An Viễn vừa ăn vừa nói chuyện, Châu Hiểu Ngữ vùi đầu và cơm, Giản Minh bình tĩnh vừa ăn vừa trả lười Diệp An Viễn, lại còn vừa giúp người yêu gắp đồ ăn, bóc vỏ tôm, ngay đến xương cá anh cũng lọc ra xong mới để vào bát cô.
Diệp Lan liếc sang, trước nay chưa từng thấy Giản Minh chăm sóc người khác trên bàn ăn như thế, dịu dàng cẩn thận, mà quan trọng nhất là làm rất thuận tay, rõ ràng không phải để biểu diễn ở lần gặp mặt này mà bình thường cũng như thế. Châu Hiểu Ngữ ham ăn giờ đến khoản gắp đồ ăn cũng được miễn, ăn rất vui vẻ. Diệp Lan còn bồi một câu, “Tiểu Ngữ, đúng là bạn trai gắp đồ ăn cho có khác, ăn ngon ghê.”
Châu Hiểu Ngữ trước nay luôn là người thẳng thắn, nhất là lúc cùng người nhà bác luôn yêu thương mình ăn cơm, cô chẳng cần nói dối làm gì, nuốt xong miếng cơm liền thật thà trả lời, “Vì anh Minh gắp toàn đồ đồ em thích ăn mà.” Ngữ khí bất giác mang cả chút đắc ý.
Diệp Lan vốn là nữ thanh niên cao tuổi độc thân, thường xuyên bị cha mẹ giục chuyện cưới hỏi, nghe đến câu nói ngọt chảy ra mật này quả thật không dám tin Châu Hiểu Ngữ không cố ý khoe khoang.
Tiểu Oánh ngồi bên cạnh nhịn cười suýt nghẹn. Cô bé đã biết về cách nói chuyện của chị họ mình từ lâu, thẳng thắn thành thật, có những lúc sắc sảo khiến người khác không chống đỡ được, ví dụ như lúc này, chị ấy còn cho thêm một đao, “Chị, về sau chị sẽ biết.”
Ngữ khí “người từng trải” này là cái quỷ gì vậy?!
Dưới ánh mắt áp bức của mẹ mình, khí thế nữ vương của Diệp Lan tiêu tan, đành ngoan ngoãn cúi đầu và cơm.
Trên bàn ăn nhất thời im lặng, Giản Minh cười giải thích với Diệp An Viễn, “Bác không biết đấy thôi, Tiểu Ngữ làm trợ lý cho cháu một năm rồi, ngày nào cũng cùng nhau ăn cơm, cô ấy thích ăn gì cháu đều biết cả. Lần này bọn cháu đi nhiều nơi, cô ấy rất thích chạy các nơi thứ món mới, nhưng rất thần kỳ là ăn thế nào cũng chẳng béo lên.”
Lần trước gặp mặt Phương Lược, nhà hàng do cháu rể tương lai đặt, Phương Lược hơi gia trưởng, bữa ăn đó Diệp An Viễn cũng thấy không thoải mái, nể mặt cháu gái nên mới cố nhẫn nại.
Không ngờ đi một đường vòng, cháu gái đổi bạn trai khác, mặt nào cũng tốt hơn người trước, ông đã chuẩn bị sẵn tinh thần bữa ăn này khó mà tiêu hóa nổi, không ngờ lại ăn rất vui vẻ.
“Chắc do tâm trạng tốt nên ăn không béo nữa.”
Diệp An Viễn cũng đã nhận ra, chuyện yêu đương lần này của cháu gái khác hẳn lần trước. Anh bạn trai lần trước coi con bé như con dâu, bản thân là mẹ chồng, đưa ra luật lệ ép con bé theo, còn anh chàng lần này lại coi con bé như con gái, nâng niu chiều chuộng.
Cảm giác u sầu trên người con bé chẳng những biến mất hết, còn trở nên có tinh thần hơn nhiều, khuôn mặt lúc nào cũng tươi cười, da dẻ hồng hào, tóm lại ông rốt cuộc cũng yên tâm rồi.
Diệp Lan đã nói qua với ông về gia thế đối phương, nghe nói Châu Hiểu Ngữ còn đến ở nhà Giản Minh một thời gian, không nghe tận tai thì ông vẫn chưa yên lòng hẳn được.
“Cha mẹ cháu có biết Tiểu Ngữ không nhỉ?”
Nhắc đến chuyện này, Giản Minh lập tức oán hận, “Lần trước cháu đưa Tiểu Ngữ về nhà, mẹ cháu với Tiểu Ngữ còn đi dạo phố ăn cơm với nhau, quan hệ giữa hai người tốt lắm. Cha mẹ cháu rất thích Tiểu Ngữ, thật ra lúc cháu mới về đây mẹ cháu đã gọi điện bảo cháu đưa cô ấy về nhà chơi một thời gian, nhưng chị họ lại không cho nghỉ. Bác trai, bác nói chị ấy đi, sao chị ấy lại có thể làm thế được?”
Diệp Lan chưa từng nghỉ đến lúc Giản Minh sẽ trở thành họ hàng với mình sẽ có ngày bị cậu ta gài bẫy ngay trên bàn ăn.
Diệp An Viễn lập tức quay đầu nhìn sang đứa con gái cả đang vùi đầu giả vờ ăn cơm, giọng rất nghiêm khắc, “Tiểu Lan, con không chịu tìm người yêu cũng không thể bắt Tiểu Minh, Tiểu Ngữ cũng cuồng công việc giống mình như thế được!”
Tiểu Oánh còn chẳng để ý ăn cơm, chỉ bận hóng kịch hay. Cô bé len lén liếc bà chị đang phiền muộn của mình, cúi đầu và mấy hạt cơm, kỳ thật là đang cười trộm.
Lâm Bình lại vô cùng xót xa, “Con gái con đứa, đến tuổi thì nên căn nhắc chuyện chung thân đại sự đi, con mà còn lùi nữa thì đàn ông tốt đều bị cướp hết rồi, chỉ có thể cô độc cả đời thôi. Lo cả chuyện gia đình lẫn sự nghiệp thì có gì không tốt?”
Một bữa ăn vui vẻ như thế, đến cuối cùng biến thành đại hội phê bình, mà Diệp Lan lại trở thành vị đại biểu bị phê bình đó.
Giản Minh ngồi bên cạnh lại còn thêm vài câu góp gió, Diệp Lan chưa kịp mở miệng Diệp An Viễn đã lên tiếng, “Tiểu Minh đã đến gặp chúng ta rồi, mà thằng bé cũng nửa năm chưa về nhà, ngày mai để Tiểu Minh đưa Tiểu Ngữ về nhà đi thôi.”
“Cha…” Diệp Lan vẫn còn muốn giãy giụa lần cuối, chị đã chuẩn bị cho Giản Minh một đống công việc, vốn định để anh bận hai tháng nữa rồi mới về nhà, dù sao nhà vẫn ở đó, đâu có mọc chân đi được chỗ nào khác đâu.
“Con không nghĩ cho mình cũng phải nghĩ cho cha mẹ Tiểu Minh chứ? Thằng bé xa nhà lâu như thế cũng nên trở về rồi. Cái con bé này, sao càng lớn càng chẳng hiểu chuyện gì cả thế?”
Tiểu Oánh ở bên cạnh cũng góp lời ủng hộ giúp thần tượng kiếm một kỳ nghỉ, “Đúng thế! Chị, chị chẳng có tình người gì cả, bản thân cuồng công việc đã đành, việc gì phải bóc lột người khác nữa chứ. Bây giờ phải thường xuyên về thăm nhà, để hai bác bên nhà cô đơn ngóng con mãi cũng đâu có được, đúng không?”
Diệp Lan trừng mắt nhìn con bé, “Con nhóc này, không biết đừng có nói lung tung!”
Cha mẹ Giản Minh mà cô đơn ngóng con cái nỗi gì, nhà cậu ta còn một ông anh nữa đấy thôi.
Châu Hiểu Ngữ cảm ơn Diệp An Viễn, “Cảm ơn bác, lâu lắm rồi cháu không được nghỉ ngơi.”
***
Ăn xong cơm, tiễn vợ chồng Diệp An Viễn và Tiểu Oánh lưu luyến không muốn rời lên xe rồi, Diệp Lan đứng cạnh xe Giản Minh nghiến răng ken két, “Cậu cố ý đúng không? Lẽ nào cậu không biết bản thân lâu lắm không xuất hiện trước mặt quần chúng rồi, không sợ giảm fan à?”
Lần này vẻ mặt Giản Minh cũng nghiêm túc hơn, anh nhoài người ra cửa sổ xe nói thật với Diệp Lan, “Chị Diệp, lúc trước tôi đóng phim đơn thuần là để chơi cho vui, bị người khác mắng diễn xuất kém còn khó chịu. Bây giờ tôi đã hiểu suy nghĩ lúc trước là hoàn toàn sai lầm, đầu tiên tôi là diễn viên, phải dựa vào tác phẩm tốt mới có tiếng nói chứ không phải dựa vào việc hâm nóng tên tuổi trên các chương trình giải trí. Về sau tôi đã chuyên tâm làm diễn viên, các tiết mục giải trí tổng hợp đó chị thay tôi từ chối đi, tôi không muốn tham gia nữa đâu.”
Anh lái xe đi như gió, Diệp Lan đứng tại chỗ lâm vào trầm tư: Lời thằng nhóc này nói là thật hay giả vậy kìa? Sao cứ có cảm giác cậu ta đóng một bộ phim với đạo diễn Ngô xong là biến thành người khác luôn rồi vậy? Bây giờ chị bắt đầu mong đợi bộ phim mới phát sóng, rất muốn biết dưới bàn tay của đạo diễn Ngô, rốt cuộc Giản Minh thể hiện thế nào.
Đến lúc hoàn hồn lại định gọi Giản Minh thì đã quá muộn, Diệp Lan đành phải gọi điện từ chối mấy tiết mục giải trí và tuyển chọn tài năng đến tìm anh.
Hôm qua kết thúc tiệc đóng máy, có rất nhiều đài truyền hình nghe tiếng đã gọi điện thoại đến tìm chị muốn mời Giản Minh tham gia tiết mục giải trí, lúc đó Diệp Lan cũng chưa từ chối thẳng, chỉ bảo sẽ cân nhắc, bây giờ xem ra Giản Minh chẳng có hứng tham gia rồi.
***
Sau khi Giản Minh đưa Châu Hiểu Ngữ tham gia hoạt động tuyên truyền của đài truyền hình xong thì có một đống fan háo sắc hủy bỏ theo dõi Weibo của anh, người hâm mộ lịch liệt lên án hành vi lấy việc công làm việc tư này của Châu Hiểu Ngữ, hoàn toàn không thể chấp nhận việc cô trở thành bạn gái của Giản Minh.
Nhưng đồng thời những fan còn lại lại cực kỳ trung thành, còn thay nhau chia sẻ bài viết “Hình thái tuyệt vời nhất của tình yêu”, nhân tiện bên dưới tag Giản Minh và Châu Hiểu Ngữ, bày tỏ bản thân đã được bài viết này níu bước không rời đi.
Chương trình tuyên truyền của đài truyền hình cũng không phải truyền hình trực tiếp, phải mấy ngày sau mới phát sóng, có rất nhiều người tham gia buổi tuyên truyền hôm đó tận mắt thấy Giản Minh và Châu Hiểu Ngữ bước vào hội trường đã đăng ảnh chụp trộm khi ấy lên Weibo, bên dưới còn khen rối rít Châu Hiểu Ngữ.
“Tôi háo sắc, tôi tự hào! Thiếu chút nữa là hủy bỏ theo dõi anh Minh nhưng lại bị bạn gái anh ấy cứu vớt, tôi quyết định thành fan của cả hai người!”
“Đột nhiên rất trông mong phim mới của đạp diễn Ngô, nghe nói bạn gái anh Minh có xuất hiện trong phim đó!”
…
Giản Minh quyết định đã chết là cho chết hẳn, trong giai đoạn lượng fan giảm liên tục lại còn nhảy lên Weibo thể hiện tình cảm. Được sự cho phép của đạo diễn Ngô, anh đăng bức ảnh cảnh anh và tiểu công chúa Tây Thành đối mắt nhìn nhau trong phim, còn tiện tay tag Châu Hiểu Ngữ.
Châu Hiểu Ngữ cũng chia sẻ lại bức hình đó với lời nhắn: Em thích các chú diễn xuất tốt @Giản Minh
Giản Minh cũng đáp lời: Anh sẽ tiếp tục cố gắng! @Hồ Ngôn Loạn Ngữ
Việc này khiến rất nhiều fan trung thành chưa rời đi đần cả mặt.
Bọn họ đều đã theo Giản Minh nhiều năm, thuộc nằm lòng lịch trình và các phim quay mỗi năm của anh, ngay đến những clip cắt ghép trên mạng cũng do một tay bọn họ làm ra, hoàn toàn chỉ dựa vào tấm lòng yêu quý thần tượng, trước nay bọn họ chưa từng thấy anh Minh nhà mình khoe khoang tình cảm bao giờ.
Bán Viên Bất Viên: Cảm giác bị ép xem người ta ân ái thật không dễ chịu chút nào!
Tôi Yêu Minh Của Tôi: …Đây có phải là anh Minh mà tôi biết không vậy?
…
***
Giản Minh có thể nhanh chóng đưa ra quyết định, hơn nữa đến cả Châu Hiểu Ngữ cũng hợp tác công khai trên Weibo như thế, bề ngoài thì có vẻ rất hòa hợp nhưng thực tế những nổ lực Giản Minh bỏ ra trong chuyện này đảm bảo không fan nào tưởng tượng được.
Trong tình huống lượng fan liên tục giảm, việc ngọt nhạt mềm mỏng khuyên Châu Hiểu Ngữ không được lùi bước trong mối quan hệ này đã mất của anh không biết bao nhiêu sức lực, cuối cùng anh gần như phát diên, “Mập Mập,em không có tự tin đã đành, không ngờ còn tự ti như thế! Rốt cuộc em sợ ở bên anh đến mức nào?”
“Em tự ti bao giờ?”
Trợ lý mập mẫn cảm nhưng cũng rất tự trọng, vì câu này của Giản Minh mà rốt cuộc cũng đứng dậy đối mặt với lượng fan trên Weibo.
Bài viết khoe khoang tình cảm vừa xuất hiện, Weibo cô cũng dâng lên một đoàn anti-fan của Giản Minh, cật lực móc mỉa châm biếm Châu Hiểu Ngữ, nói cô vì Giản Minh mà không từ thủ đoạn nhưng rất nhanh sau đó Giản Minh đã lên tiếng trên Weibo: Theo đuổi bạn gái chẳng dễ dàng, đến mẹ già cũng phải ra trận mới miễn cưỡng lôi được người về, đợi đến ngày nào được sở dân chính đóng dấu nữa thì tôi mới yên tâm được @Hồ Ngôn Loạn Ngữ
Giản Minh, anh đây là cách không cầu hôn hả?
Những fan còn lại lăn lộn kêu gào không thôi, bày tỏ ngọt đến sâu răng rồi, vừa mới tỏ tình đã ám chỉ muốn kết hôn, cái loại nam thần từ đầu đến cuối chung thủy chuyên nhất này rõ ràng là nhân vật anh diễn trong phim thần tượng mà, sao lại xuất hiện đời thật thế này?
Trợ lý mập vô cùng bình tĩnh đáp lại bốn chữ: Đóng phim cho tốt @Giản Minh
Có nhiều khi, người hâm mộ xây dựng hình tượng đẹp đẽ cho thần tượng nhà mình mà không để ý đến nguyện vọng của họ, ép họ thay đổi cuộc sống của mình. Có những ngôi sao từ đầu đến cuối kiên trì duy trì chính kiến bản thân, cũng có những người thấy lượng fan giảm sút đã sợ hãi mà phủ nhận những phát ngôn hay hành động lúc trước, tất cả chỉ đễ giữ động nóng cho tên tuổi của mình.
Tình huống này lại kích thích bản tính cố chấp mạnh mẽ trong người Châu Hiểu Ngữ, cô bất ngờ không từ chối nữa, càng ra sức tương tác với Giản Minh trên Weibo hơn.
***
Lúc nhận được tin nhắn riêng của bạn cùng ký túc xá lúc đại học, cô còn cẩn thận giải thích với bạn rằng mình làm từ thiện để tìm lại sự an tĩnh trong tâm hồn, không muốn để mọi người biết, đỡ khiến người ta nghi ngờ mình chơi chiêu trò. Cô rất cảm ơn bạn đã đứng ra giải thích hộ nhưng cũng mong bạn thông cảm.
Lúc người bạn cùng phòng nhắn tin đúng là mang trạng bất bình thay cho cô, không ngờ về sau sự việc lại có biến chuyển, đợi đến lúc Châu Hiểu Ngữ nhắn tin lại thì cô bạn đã chẳng còn chú ý đến chuyện thay Châu Hiểu Ngữ giải thích việc làm từ thiện nữa rồi.
Ngô Đồng Bất Tế: Tiểu Ngữ, cậu đúng là… đang yêu Giản Minh à?
Đó là gương mặt có tiếng trong các phim thần tượng, những vai anh diễn mấy năm nay đều là hình tượng nam thần tiêu chuẩn, thu về không biết bao nhiêu fan háo sắc, có thể chứng tỏ ngoại hình ưu tú của anh ta rồi.
Hồ Ngôn Loạn Ngữ: … Chắc là thật.
Ngô Đồng Bất Tế: Yêu người nổi tiếng cảm giác thế nào?
Hồ Ngôn Loạn Ngữ:: Trừ anh ấy thích tớ ra, cả thế giới đều chửi tớ!
Ngô Đồng Bất Tế: Oa oa oa… ghen tị với cậu ba mươi giây!
Bây giờ ngày nào Giản Minh cũng kéo cô đọc bình luận của đám anti- fan, xem xong lại còn nêu ý kiến: Bây giờ em đã có người yêu đẹp trai như anh rồi mà còn không để người ta ghen tị chút được à?
Châu Hiểu Ngữ bật cười, lâu lắm rồi cô không thấy Giản Minh vểnh đuôi tự khen mình, bây giờ để chọc cô vui ngày nào cũng vênh váo, thế nên vốn ban đầu còn rất để ý những lời mắng chửi hai người, mới qua vài ngày cô đã bình tĩnh lại.
***
Trong thời điểm lượng người theo dõi Giản Minh trên Weibo giảm chạm mốc lịch sử, Weibo của Châu Hiểu Ngữ bị anti- fan công kích nửa tháng rồi, Diệp Lan gọi điện thoại bảo Giản Minh đến công ty, cần gặp mặt đạo diễn và chế tác phim điện ảnh cùng với biên kịch.
Châu Hiểu Ngữ dạo gần đây không chịu ra ngoài, Giản Minh cũng không ép, tự mình lên xe đến công ty, gặp được Diệp Lan rồi thì đi thẳng đến quán cà phê đã hẹn trước.
Trên đường đi Diệp Lan còn giải thích với anh, “Tôi còn sợ cậu không nhận, mặc dù bộ phim này không phải là phim bom tấn gì nhưng đạo diễn rất có tiếng trong nghành, đã đạt được rất nhiều giải thưởng trong nước và quốc tế.”
Từ sau khi được làm việc với một dàn diễn viên gạo cội xong, Giản Minh đã có thay đổi hoàn toàn, dường như đã bỏ hết tất cả những thứ hòa nhoáng bên ngoài, chín chắn hơn rất nhiều, “Chị Diệp, đạo diễn Ôn đồng ý để em đóng phim của ông ấy, em rất vinh hạnh.”
Hai người bước vào quán cà phê là thấy ngay đạo diễn Ôn Đồng và một nam một nữ ngồi đối diện với ông. Diệp Lan nhỏ giọng bảo, “Chắc là chế tác và biên kịch.”
Giản Minh cứ thấy bóng lưng cô gái kia rất quen, đợi đến khi ngồi vào bàn, mọi người giới thiệu lẫn nhau anh mới đần mặt ra, “Mập Mập, không phải em không muốn ra ngoài à?”
Trong giới điện ảnh đạo diễn Ôn còn có một biệt danh: Ôn Thủy – Nước Ấm. Những bộ phim ông quay phần lớn đều tập trung vào những chi tiết sinh hoạt cuộc sống thúc đẩy câu chuyện lên cao trào, rất hiếm tình tiết kích động kiểu chiến đấu hay tình yêu xúc động tâm can hoặc những bản hùng ca anh hùng như các phim bom tấn trên thị trường. Nhưng chỉ từ những việc nhỏ nhặt trong cuộc sống thường ngày ấy lại tạo nên những tình tiết rất thật khiến người xem vào thời khắc nào đó lại không kiềm được mà rơi nước mắt.
Đạo diễn Ôn là người không mấy để ý đến các tin tức trong giới giải trí, chỉ sang Châu Hiểu Ngữ đang đứng lên cùng với chế tác, giới thiệu, “Đây là biên kịch Hồ Ngôn Loạn Ngữ, cũng là tác giả nguyên tác của kịch bản lần này.”
Người chế tác nhất thời ôm bụng cười lớn, “Xem ra đạo diễn Ôn gần đây không đọc tin tức giải trí rồi, bây giờ mọi người đều biết Giản Minh với biên kịch bộ phim này là một đôi cả.”
Đạo diễn Ôn đến giờ vẫn chưa kết hôn, người đàn ông năm mươi mấy tuổi đeo cặp kính gọng đen, ngay đến Weibo cũng không có, vẫn đang dùng điện thoại dành cho người già, nghe đến tin tức hot rần rần này cũng chỉ “Ồ” một tiếng rồi mời mọi người ngồi xuống bắt đầu bàn công việc.
Châu Hiểu Ngữ hơi ngại ngùng, việc này cô giấu Giản Minh, sớm đã biết có ngày bại lộ sẽ bị anh hỏi tội, đành cười giả lả cho qua chuyện.
Giản Minh rất tự nhiên đi sang ngồi bên cạnh Châu Hiểu Ngữ, nhỏ giọng hỏi cô, “Mập Mập, sao trước giờ em chưa từng nói với anh em biết viết kịch bản?”
Châu Hiểu Ngữ xưa nay miệng mồm sắc sảo giờ phút này cũng chột dạ, nhỏ giọng đáp, “Anh Minh, em cũng là lần đầu tiên viết kịch bản, viết mấy năm rồi, đều đưa chị em nhờ các đạo diễn quen biết xem, em cũng không ngờ sẽ được đạo diễn Ôn chọn.” Đối với cô đây cũng là niềm vui ngoài ý muốn.
Buổi gặp hôm nay chỉ là để giới thiệu đôi bên, đạo diễn và chế tác bàn bàn việc chuẩn bị trước khi quay với Giản Minh, tạm thời đưa ra thời gian quay phim.
Ra khỏi quán cà phê, Diệp Lan đi cùng đạo diễn Ôn và chế tác, Giản Minh đeo khẩu trang kéo Châu Hiểu Ngữ lên xe rồi mới bắt đầu thẩm vấn, “Nói thế tức là mấy hôm nay lúc anh xem kịch bản, em cứ lượn qua lượn lại trước mặt anh là muốn biết ý kiến của anh hả?”
Châu Hiểu Ngữ gật đầu, mắt to tròn tràn đầy xấu hổ, “Em… thật ra hơi lo anh không xem đến cuối được.”
Giản Minh véo mũi cô, “Về sau có chuyện gì thì cứ nói thẳng với anh, chơi trò thậm thụt như thế lần nữa xem anh tính sổ em như nào.”
Trợ lý mập ngoan ngoãn vô cùng, gật đầu liên tục bảo đảm, “Về sau nhất định sẽ không thế nữa.”
***
Chưa đến mấy ngày sau ảnh chụp mấy người bọn họ ngồi trong quán cà phê đã được đăng lên mạng. Cư dân mạng bắt đầu đoán thử, bên ngoài đều bảo Giản Minh chẳng để ý đến việc rất nhiều fan bỏ đi, việc mình mình cứ làm, hơn nữa lúc rời đi anh còn nắm tay bạn gái qua đường lên xe ô tô, dường như chẳng thèm che giấu gì cả.
Có không ít người đoán, việc bức ảnh kia bị đưa lên mạng hình như vừa vặn cho Giản Minh một cơ hội để công khai chuyện tình cảm.
Không ngoại lệ, Weibo của Châu Hiểu Ngữ lần này cũng bị tấn công, có điều lượng người và sức bền có vẻ đã giảm đi nhiều, những anti- fan mắng cô giảm còn một phần năm lúc ban đầu.
Thời đại công nghệ thông tin, tin tức phong phú đa dạng, rất nhiều chuyện riêng của các ngôi sao bất cẩn cái là bị đăng lên mạng. Mà dần dần những lời mắng chửi của đám anti- fan trên mạng cũng chẳng còn ảnh hưởng đến tâm tình của Giản Minh và Châu Hiểu Ngữ nữa, bọn họ vùi đầu vào nghiên cứu kịch bản, tìm hiểu tâm lý nhân vật, suy nghĩ làm thế nào mới khiến người xem cảm động.
***
Mấy hôm sau, “Cái bóng của nhà vua” chính thức lên sóng đài truyền hình vệ tinh, Trần Gia Vận còn chọn đúng bài Giản Minh công khai tình cảm để chia sẻ, còn thêm một câu: Cha trông mòn con mắt đợi bế cháu, hai đứa định lúc nào để cha như nguyện? @Giản Minh @Hồ Ngôn Loạn Ngữ
Diễn viên gạo cội đức cao vọng trọng trong ngành đều đã công khai lên tiếng ủng hộ “con trai con dâu” trong phim của mình, mối tình giữa Giản Minh và Châu Hiểu Ngữ rốt cuộc cũng có biến chuyển.
Fan của Trần Gia Vận đều thích ông về tác phẩm và nhân cách, rất lý trí, khoan dung, đều lần lượt lên tiếng chúc phúc hai người, hơn nữa còn bày tỏ rất mong đợi thể hiện của Giản Minh trong bộ phim “Cái bóng của nhà vua”.
Fan của Giản Minh hầu hết đều nhỏ tuổi, hoàn toàn không cùng đẳng cấp so với dàn fan trung thành của Trần Gia Vận. Về chuyện tình cảm của Giản Minh và Châu Hiểu Ngữ, bọn họ không khác gì trẻ con đụng phải người lớn, bị fan của Trần Gia Vận chỉ thẳng mặt giáo huấn một trận, không ít anti- fan có ảo giác bản thân đang bị cha mẹ dạy dỗ, đành âm thầm chấm dứt chiến tranh.
Bình luận truyện