Bình Hoa
Quyển 1 - Chương 9
Đây là phần cao trào, nam chính đoạn tuyệt với nữ chính đã nói câu này.
Vai diễn của Cố Ngôn là một sát thủ lạnh lùng, gặp gỡ thiên kim tiểu thư nhà quan phủ đang trốn nhà, dần dần từ vô tình trở nên thâm tình, tuy đã trải qua đủ loại âm mưu cùng phản bội, cuối cùng vẫn muốn nắm tay người trong lòng quy ẩn giang hồ. Đương nhiên, nội dung bộ phim là trong lúc hỗn loạn ân oán giang hồ, hoàng thất tình cừu, tóm lại là máu chó muốn chết.
Cố Ngôn căn bản chỉ tùy tay lật kịch bản, thấy những lời này rất ý nghĩa, thừa dịp buổi chiều rảnh, còn thật sự nghiền ngẫm mấy phân cảnh trọng điểm.
Phần diễn của Trương Kỳ không nhiều lắm, lúc rảnh vẫn như cũ chạy quanh hắn, không nói gì liền hát bài tình ca kia, bên má lúm đồng tiền ẩn hiện, có vẻ tâm tình tốt lắm.
Thể hiện rõ ràng quá.
Cố Ngôn trong lòng biết là Trương Kỳ cố ý, nhưng nếu so xem ai nhẫn nhịn hơn, thì hắn sao có thể thất bại? Chẳng những miễn cưỡng lễ phép, khi kết thúc việc còn đặc biệt tặng đối phương nụ cười mỉm.
Trên đời này liệu có bí quyết vô địch thiên hạ không?
Đương nhiên là có. Chính là cho dù anh có thua bao nhiêu lần, vẫn bảo trì trạng thái bình tĩnh ôn hòa, thể xác và tinh thần sung sướng, chỉ cần sống lâu hơn so với người ta, cuối cùng kẻ thắng chính là anh.
Cho nên sau khi Cố Ngôn về nhà, ung dung ăn cơm tắm rửa, tiếp theo mới mở máy tính lên mạng, tìm bài hát của Trương Kỳ ra nghe một lần. Tiểu Trần nói đúng, giọng của Trương Kỳ bình thường, nghe đi nghe lại chỉ có bài này là được. Bài hát này tên là “Chậm nửa nhịp”, chủ yếu là chọn bài tốt, mang theo hương vị cổ điển, hát lên đúng là sầu triền miên, vừa lúc nhấn mạnh được giọng của ca sĩ.
Cố Ngôn nghe có chút nghiện, Tần Trí Viễn mấy hôm không tới, hắn liền mỗi ngày nghe.
Có lẽ Tần Trí Viễn vội vàng chạy hai bên, nên số lần gặp hắn giảm bớt rất nhiều, nhưng vẫn thường gửi tin cho hắn, có khi nói là họp, có khi nói đi công tác, dù sao đều là bận công việc. Cố Ngôn hoài nghi có khi nào điện thoại ông chủ Tần cài chế độ auto, đúng giờ sẽ gửi tin nhắn cho nhóm tình nhân, nếu không sao lại bận thế? Hắn thậm chí còn thật sự lo có nên ninh canh gì đó hay không, để bổ cho người nào đấy.
Nhưng mà kế hoạch này còn chưa thực hiên được Tần Trí Viễn đã gọi điện tới, hỏi buổi tối hắn rảnh không.
Cố Ngôn đương nhiên nói rảnh, đúng lúc gần đây không phải đi quay, hắn liền về nhà trước để chuẩn bị.
Buổi tối Tần Trí Viễn đến, mở cửa chợt nghe thấy giọng hát của Trương Kỳ, tiếng hát du dương vang vọng trong phòng lớn, đặc biệt cảm động.
Đáng tiếc Tần Trí Viễn không lòng dạ nào thưởng thứ, gã nhíu mày, kêu: “Cố Ngôn?”
Không ai trả lời.
Tần Trí Viễn tìm chung quanh một lần, phòng khách không có ai, phòng bếp không, ngay cả thư phòng cũng không có, cuối cùng đẩy cửa phòng ngủ mới thấy Cố Ngôn nằm trên giường.
… Cố Ngôn mặc đồ nữ.
Đèn đầu giường mở, Cố Ngôn mặc đồ nữ, đội tóc giả, tóc dài xõa bên bờ vai. Trang phục nữ kia là đồ diễn, nhìn không ra là của triều đại nào, mặc trên người hắn rộng thùng thình, dây lưng trên hông thắt hờ, lộ ra một mảng da thịt trắng bóc trước ngực.
Tần Trí Viễn nhìn thấy đứng thất thần ở cửa một lúc mới mở miệng: “Quần áo này là sao?’
“Mượn của tổ làm phim.” Cố Ngôn hơi động, vạt áo phía dưới trượt lộ ra đôi chân thon dài, dưới sắc đỏ càng thêm nổi bật, rất mê người.
Tần Trí Viễn đóng cửa, tiêu sái bước tới bên giường: “Tôi không biết em còn sở thích này.”
Cố Ngôn cười ngồi dậy, vén tóc mai: “Tôi có thích hay không không quan trọng, chủ yếu là Tần tổng có thích không thôi?”
Tầm mắt Tần Trí Viễn đảo một vòng trên người hắn, lặng lẽ không nói câu nào.
Cố Ngôn cũng không nóng lòng, cứ như vậy nhìn thẳng cười với gã, hai cái đùi chạm quấn lấy nhau, ở dưới vạt áo như ẩn như hiện.
Ánh mắt Tần Trí Viễn nóng lên, đưa tay cởi cà vạt. khàn giọng thì thầm: “Coi như không có cản trở.”
Cố Ngôn biết mình qua cửa, khóe mắt nhếch lên, chủ động vươn qua ôm lấy thắt lưng gã, dùng răng nanh cởi khóa quần gã.
Tần Trí Viễn hít một hơi, đưa tay kéo lấy tóc hắn.
Cố Ngôn khẽ hừ nhẹ, há miệng ngậm lấy vật cứng rắn nóng bỏng kia, thuần thục lặp đi lặp lại động tác nuốt vào nhả ra. Hắn cố ý mút tạo ra tiếng nước lép nhép, lúc ngẩng đầu nhìn Tần Trí Viễn nước mắt còn vương nơi mắt, mông mông lung lung rất trêu chọc người.
Đôi môi mềm mại như vậy.
Tư thế dâm mỹ như vậy.
Như vậy…
Tiếng thở dốc của Tần Trí Viễn tăng dần.
Cũng không lâu lắm, gá rút ra khỏi miệng Cố Ngôn, một tay ấn người ta xuống giường.
Giai điệu bản tình ca còn đang quanh quẩn.
Cố Ngôn hổn hển thở, cúi đầu rên rỉ. Tần Trí Viễn cởi áo vest, vừa tháo đai lưng vừa tách mở đùi của hắn, cứng rắn chen vào hai chân.
Khối thịt nóng và cứng nhanh chóng tiến vào.
Cả người Cố Ngôn nóng bừng, nhưng vẫn còn chút tỉnh táo, vội nói: “Đừng làm bẩn quần áo… còn phải trả nữa…”
“Không sao” Tần Trí Viễn thấp thắt lưng xuống, hung hăng xuyên vào cơ thể hắn, “Tôi sẽ bồi thường.”
Vai diễn của Cố Ngôn là một sát thủ lạnh lùng, gặp gỡ thiên kim tiểu thư nhà quan phủ đang trốn nhà, dần dần từ vô tình trở nên thâm tình, tuy đã trải qua đủ loại âm mưu cùng phản bội, cuối cùng vẫn muốn nắm tay người trong lòng quy ẩn giang hồ. Đương nhiên, nội dung bộ phim là trong lúc hỗn loạn ân oán giang hồ, hoàng thất tình cừu, tóm lại là máu chó muốn chết.
Cố Ngôn căn bản chỉ tùy tay lật kịch bản, thấy những lời này rất ý nghĩa, thừa dịp buổi chiều rảnh, còn thật sự nghiền ngẫm mấy phân cảnh trọng điểm.
Phần diễn của Trương Kỳ không nhiều lắm, lúc rảnh vẫn như cũ chạy quanh hắn, không nói gì liền hát bài tình ca kia, bên má lúm đồng tiền ẩn hiện, có vẻ tâm tình tốt lắm.
Thể hiện rõ ràng quá.
Cố Ngôn trong lòng biết là Trương Kỳ cố ý, nhưng nếu so xem ai nhẫn nhịn hơn, thì hắn sao có thể thất bại? Chẳng những miễn cưỡng lễ phép, khi kết thúc việc còn đặc biệt tặng đối phương nụ cười mỉm.
Trên đời này liệu có bí quyết vô địch thiên hạ không?
Đương nhiên là có. Chính là cho dù anh có thua bao nhiêu lần, vẫn bảo trì trạng thái bình tĩnh ôn hòa, thể xác và tinh thần sung sướng, chỉ cần sống lâu hơn so với người ta, cuối cùng kẻ thắng chính là anh.
Cho nên sau khi Cố Ngôn về nhà, ung dung ăn cơm tắm rửa, tiếp theo mới mở máy tính lên mạng, tìm bài hát của Trương Kỳ ra nghe một lần. Tiểu Trần nói đúng, giọng của Trương Kỳ bình thường, nghe đi nghe lại chỉ có bài này là được. Bài hát này tên là “Chậm nửa nhịp”, chủ yếu là chọn bài tốt, mang theo hương vị cổ điển, hát lên đúng là sầu triền miên, vừa lúc nhấn mạnh được giọng của ca sĩ.
Cố Ngôn nghe có chút nghiện, Tần Trí Viễn mấy hôm không tới, hắn liền mỗi ngày nghe.
Có lẽ Tần Trí Viễn vội vàng chạy hai bên, nên số lần gặp hắn giảm bớt rất nhiều, nhưng vẫn thường gửi tin cho hắn, có khi nói là họp, có khi nói đi công tác, dù sao đều là bận công việc. Cố Ngôn hoài nghi có khi nào điện thoại ông chủ Tần cài chế độ auto, đúng giờ sẽ gửi tin nhắn cho nhóm tình nhân, nếu không sao lại bận thế? Hắn thậm chí còn thật sự lo có nên ninh canh gì đó hay không, để bổ cho người nào đấy.
Nhưng mà kế hoạch này còn chưa thực hiên được Tần Trí Viễn đã gọi điện tới, hỏi buổi tối hắn rảnh không.
Cố Ngôn đương nhiên nói rảnh, đúng lúc gần đây không phải đi quay, hắn liền về nhà trước để chuẩn bị.
Buổi tối Tần Trí Viễn đến, mở cửa chợt nghe thấy giọng hát của Trương Kỳ, tiếng hát du dương vang vọng trong phòng lớn, đặc biệt cảm động.
Đáng tiếc Tần Trí Viễn không lòng dạ nào thưởng thứ, gã nhíu mày, kêu: “Cố Ngôn?”
Không ai trả lời.
Tần Trí Viễn tìm chung quanh một lần, phòng khách không có ai, phòng bếp không, ngay cả thư phòng cũng không có, cuối cùng đẩy cửa phòng ngủ mới thấy Cố Ngôn nằm trên giường.
… Cố Ngôn mặc đồ nữ.
Đèn đầu giường mở, Cố Ngôn mặc đồ nữ, đội tóc giả, tóc dài xõa bên bờ vai. Trang phục nữ kia là đồ diễn, nhìn không ra là của triều đại nào, mặc trên người hắn rộng thùng thình, dây lưng trên hông thắt hờ, lộ ra một mảng da thịt trắng bóc trước ngực.
Tần Trí Viễn nhìn thấy đứng thất thần ở cửa một lúc mới mở miệng: “Quần áo này là sao?’
“Mượn của tổ làm phim.” Cố Ngôn hơi động, vạt áo phía dưới trượt lộ ra đôi chân thon dài, dưới sắc đỏ càng thêm nổi bật, rất mê người.
Tần Trí Viễn đóng cửa, tiêu sái bước tới bên giường: “Tôi không biết em còn sở thích này.”
Cố Ngôn cười ngồi dậy, vén tóc mai: “Tôi có thích hay không không quan trọng, chủ yếu là Tần tổng có thích không thôi?”
Tầm mắt Tần Trí Viễn đảo một vòng trên người hắn, lặng lẽ không nói câu nào.
Cố Ngôn cũng không nóng lòng, cứ như vậy nhìn thẳng cười với gã, hai cái đùi chạm quấn lấy nhau, ở dưới vạt áo như ẩn như hiện.
Ánh mắt Tần Trí Viễn nóng lên, đưa tay cởi cà vạt. khàn giọng thì thầm: “Coi như không có cản trở.”
Cố Ngôn biết mình qua cửa, khóe mắt nhếch lên, chủ động vươn qua ôm lấy thắt lưng gã, dùng răng nanh cởi khóa quần gã.
Tần Trí Viễn hít một hơi, đưa tay kéo lấy tóc hắn.
Cố Ngôn khẽ hừ nhẹ, há miệng ngậm lấy vật cứng rắn nóng bỏng kia, thuần thục lặp đi lặp lại động tác nuốt vào nhả ra. Hắn cố ý mút tạo ra tiếng nước lép nhép, lúc ngẩng đầu nhìn Tần Trí Viễn nước mắt còn vương nơi mắt, mông mông lung lung rất trêu chọc người.
Đôi môi mềm mại như vậy.
Tư thế dâm mỹ như vậy.
Như vậy…
Tiếng thở dốc của Tần Trí Viễn tăng dần.
Cũng không lâu lắm, gá rút ra khỏi miệng Cố Ngôn, một tay ấn người ta xuống giường.
Giai điệu bản tình ca còn đang quanh quẩn.
Cố Ngôn hổn hển thở, cúi đầu rên rỉ. Tần Trí Viễn cởi áo vest, vừa tháo đai lưng vừa tách mở đùi của hắn, cứng rắn chen vào hai chân.
Khối thịt nóng và cứng nhanh chóng tiến vào.
Cả người Cố Ngôn nóng bừng, nhưng vẫn còn chút tỉnh táo, vội nói: “Đừng làm bẩn quần áo… còn phải trả nữa…”
“Không sao” Tần Trí Viễn thấp thắt lưng xuống, hung hăng xuyên vào cơ thể hắn, “Tôi sẽ bồi thường.”
Bình luận truyện