Bình Hoa
Quyển 2 - Chương 43
Tần Trí Viễn báo nghỉ ở nhà vài ngày.
Gã không bị bệnh chỉ là lười biếng không muốn động. Đương nhiên cũng không tiếp tục xem phim Cố Ngôn đóng, mà là lấy cái đĩa CD kia bỏ vào đầu đĩa, mở đi mở lại đoạn bày tỏ đầy thâm tình ấy của Cố Ngôn.
Gã nghe hắn nói vô số lần tôi yêu em.
Nhưng mỗi khi Cố Ngôn trên màn hình cười nhẹ nhàng nói mấy lời đó, Tần Trí Viễn cảm thấy lồng ngực mình như bị người ta đâm, không phải là dạng tê tâm liệt phế gì, mà là một nhát đâm trúng tim của gã, gã không thể không thừa nhận, mất đi Cố Ngôn làm bạn bên cạnh, gã có bao nhiêu không quen.
Lúc Triệu Tân kết hôn, gã có thể giống như bạn bè bình thường mà chúc phúc, nhưng đổi lại là Cố Ngôn thì không được. Hoặc là yêu hắn, hoặc là quên hắn, gã chỉ có hai con đường này.
Cho nên Tần Trí Viễn quyết định tạm thời không gặp mặt Cố Ngôn – ít nhất trước lúc nhận rõ ra tình cảm của mình thì gã sẽ không đi tìm Cố Ngôn, gã phải tĩnh tâm, phải giải quyết thật tốt mối quan hệ này.
Nhưng công việc vẫn phải tiếp tục.
Gã nghỉ tổng cộng có mấy ngày, sau khi kết thúc vẫn phải tây trang thẳng thớm đi làm, công việc vội vàng mãi mãi không xong, không hề giống kẻ khổ sở vì tình.
Gã thậm chí còn bớt thời gian cùng ăn cơm với Tần Phong.
Bởi chuyện xấu đầu năm, nên Tần Phong bị lão gia tử bắt về nhà dạy dỗ một trận, thành thật hơn nửa năm. Gần đây quản lí cũng buông lỏng hơn, trong lòng lại bắt đầu ngứa ngáy, toàn tâm toàn ý muốn theo đuổi cô minh tinh Bạch Vi Vi. Vì muốn giúp cô gái đó nhận được hợp đồng quảng cáo còn cố ý chạy đến nhờ Tần Trí Viễn.
Tần Trí Viễn đối với đứa em cùng cha khác mẹ này không có chút cảm tình nhưng gã sắm vai ông anh tốt thật sự hoàn mỹ, trừ lúc tức giận quá đấm Tần Phong một cái ngày ấy thì hầu như lúc nào cũng là hữu cầu tất ứng, cưng chiều cậu ta càng kiêu căng càng tốt.
Lần này cũng giống vậy, Tần Phong vừa nói mấy câu, Tần Trí Viễn đồng ý, Đương nhiên cũng không quên chức trách của một ông anh, nhắc nhở: “Cậu tuổi cũng không nhỏ nữa, lúc nào rảnh thì làm chút chuyện đứng đắn đi, đừng có suốt ngày chạy theo mấy cô mới nổi nữa. Đầu năm gây chuyện còn chưa đủ lớn sao?”
“Chỉ là chút chuyện thôi mà, có gì đâu chứ?” Nhắc tới chuyện này không thể tránh nhắc tới Cố Ngôn, mà nhắc tới Cố Ngôn, Tần Phong liền đỏ mặt tía tai: “Huống chi em với tên họ Cố kia cũng chả tốt đẹp gì, em chỉ muốn đùa hắn ta một chút thôi. Đều là do Lili ghen tuông vớ vẩn, truyền thông vô căn cứ đào ra nhiều chuyện thế.”
Đùa một chút, cái từ này nghe thật chói tai.
Mắt Tần Trí Viễn tối lại, đẩy ly nước qua nói: “Rửa mồm của cậu đi.”
Có thể là do ngữ khí của gã quá mức cứng nhắc, Tần Phong sửng sốt hồi lâu mới định thần lại, nói: “Anh, em nhớ rõ lần trước anh cũng tức giận vì họ Cố kia, anh không phải thật lòng với hắn ta đấy chứ? Không đúng, anh rõ ràng là đá hắn ta rồi. Hơn nữa hắn là đàn ông, nếu như ba biết thì… ha ha.”
Tần Phong nhếch miệng, vui sướng khi người gặp họa.
Tần Trí Viễn cũng cười, nụ cười ôn hòa thân thiết nhã nhặn vô hại, cười đến nỗi Tần Phong sợ hãi thì mới dùng ánh mắt thâm trầm nhìn cậu ta, giọng nói mềm nhẹ: “Vĩnh viễn đừng có ý gì với Cố Ngôn.”
Một câu nói thuận miệng như vậy lại khiến Tần Phong im mồm. Tần thiếu gia bình thường tuy kiêu ngạo nhưng đứng trước anh trai mình liền mất hết khí thế, chỉ dám oán thầm mấy câu trong lòng.
Tần Trí Viễn vẫn vui vẻ trò chuyện như cũ.
Nhưng bữa cơm này đã thay đổi hương vị, hai người ăn cảm thấy không ý nghĩa, rất nhanh liền tạm biệt.
Tần Trí Viễn mấy ngày nay không nghĩ về Cố Ngôn, nhưng bị Tần Phong nhắc khó tránh nhớ tới, đành phải đem hắn ra nghĩ ngợi một lúc.
Bên này còn chưa nghĩ xong, thì nhận được điện thoại của bệnh viện gọi tới. Là bệnh viện tư nhân lúc trước gã bị tai nạn xe, ở đây lưu lại danh tính để có khi còn gọi điện hỏi thăm người bệnh.
Bởi vậy nhận được điện thoại Tần Trí Viễn không ngạc nhiên, nhưng ngoài ý muốn người đối phương muốn tìm lại là Cố Ngôn. Gã sửng sốt một chút mới nhớ tới, tại nạn khi đó Cố Ngôn vẫn ở nhà gã, lúc ấy ngoài trừ để lại số di động còn để lại điện thoại bàn nhà gã.
“Cố Ngôn đã chuyển đi rồi, tìm cậu ấy có chuyện gì không?”
“Là thế này, Cố tiên sinh mấy tháng nay không tới bệnh viện tái khám, mấy lần hẹn trị liệu trước đó cậu ấy cũng bỏ lỡ, hơn nữa chúng tôi không liên lạc được với cậu ấy.”
Nghe được “bệnh viện” “tái khám”, Tần Trí Viễn hoảng hốt, vội hỏi: “À, cậu ấy đổi số di động rồi, tôi có thể giúp liên lạc.”
Dừng một chút mới hỏi ra nghi hoặc trong lòng: “Cậu ấy bị bệnh gì? Sao lại phải đến bệnh viện trị liệu?”
“Xin hỏi anh là…?”
Tần Trí Viễn sợ đối phương không chịu tiết lộ tình hình của Cố Ngôn liền nói dối: “Tôi là người nhà của cậu ấy.”
“Anh không biết sao? Cố tiên sinh vì gặp tai nạn xe nên bị thương.” Giọng nữ bên kia ngọt ngào vang lên, từng chữ từng chữ đập vào tim Tần Trí Viễn, “Tay phải của anh ấy vẫn chưa khỏi hẳn, cần trường kì trị liệu.”
Gã không bị bệnh chỉ là lười biếng không muốn động. Đương nhiên cũng không tiếp tục xem phim Cố Ngôn đóng, mà là lấy cái đĩa CD kia bỏ vào đầu đĩa, mở đi mở lại đoạn bày tỏ đầy thâm tình ấy của Cố Ngôn.
Gã nghe hắn nói vô số lần tôi yêu em.
Nhưng mỗi khi Cố Ngôn trên màn hình cười nhẹ nhàng nói mấy lời đó, Tần Trí Viễn cảm thấy lồng ngực mình như bị người ta đâm, không phải là dạng tê tâm liệt phế gì, mà là một nhát đâm trúng tim của gã, gã không thể không thừa nhận, mất đi Cố Ngôn làm bạn bên cạnh, gã có bao nhiêu không quen.
Lúc Triệu Tân kết hôn, gã có thể giống như bạn bè bình thường mà chúc phúc, nhưng đổi lại là Cố Ngôn thì không được. Hoặc là yêu hắn, hoặc là quên hắn, gã chỉ có hai con đường này.
Cho nên Tần Trí Viễn quyết định tạm thời không gặp mặt Cố Ngôn – ít nhất trước lúc nhận rõ ra tình cảm của mình thì gã sẽ không đi tìm Cố Ngôn, gã phải tĩnh tâm, phải giải quyết thật tốt mối quan hệ này.
Nhưng công việc vẫn phải tiếp tục.
Gã nghỉ tổng cộng có mấy ngày, sau khi kết thúc vẫn phải tây trang thẳng thớm đi làm, công việc vội vàng mãi mãi không xong, không hề giống kẻ khổ sở vì tình.
Gã thậm chí còn bớt thời gian cùng ăn cơm với Tần Phong.
Bởi chuyện xấu đầu năm, nên Tần Phong bị lão gia tử bắt về nhà dạy dỗ một trận, thành thật hơn nửa năm. Gần đây quản lí cũng buông lỏng hơn, trong lòng lại bắt đầu ngứa ngáy, toàn tâm toàn ý muốn theo đuổi cô minh tinh Bạch Vi Vi. Vì muốn giúp cô gái đó nhận được hợp đồng quảng cáo còn cố ý chạy đến nhờ Tần Trí Viễn.
Tần Trí Viễn đối với đứa em cùng cha khác mẹ này không có chút cảm tình nhưng gã sắm vai ông anh tốt thật sự hoàn mỹ, trừ lúc tức giận quá đấm Tần Phong một cái ngày ấy thì hầu như lúc nào cũng là hữu cầu tất ứng, cưng chiều cậu ta càng kiêu căng càng tốt.
Lần này cũng giống vậy, Tần Phong vừa nói mấy câu, Tần Trí Viễn đồng ý, Đương nhiên cũng không quên chức trách của một ông anh, nhắc nhở: “Cậu tuổi cũng không nhỏ nữa, lúc nào rảnh thì làm chút chuyện đứng đắn đi, đừng có suốt ngày chạy theo mấy cô mới nổi nữa. Đầu năm gây chuyện còn chưa đủ lớn sao?”
“Chỉ là chút chuyện thôi mà, có gì đâu chứ?” Nhắc tới chuyện này không thể tránh nhắc tới Cố Ngôn, mà nhắc tới Cố Ngôn, Tần Phong liền đỏ mặt tía tai: “Huống chi em với tên họ Cố kia cũng chả tốt đẹp gì, em chỉ muốn đùa hắn ta một chút thôi. Đều là do Lili ghen tuông vớ vẩn, truyền thông vô căn cứ đào ra nhiều chuyện thế.”
Đùa một chút, cái từ này nghe thật chói tai.
Mắt Tần Trí Viễn tối lại, đẩy ly nước qua nói: “Rửa mồm của cậu đi.”
Có thể là do ngữ khí của gã quá mức cứng nhắc, Tần Phong sửng sốt hồi lâu mới định thần lại, nói: “Anh, em nhớ rõ lần trước anh cũng tức giận vì họ Cố kia, anh không phải thật lòng với hắn ta đấy chứ? Không đúng, anh rõ ràng là đá hắn ta rồi. Hơn nữa hắn là đàn ông, nếu như ba biết thì… ha ha.”
Tần Phong nhếch miệng, vui sướng khi người gặp họa.
Tần Trí Viễn cũng cười, nụ cười ôn hòa thân thiết nhã nhặn vô hại, cười đến nỗi Tần Phong sợ hãi thì mới dùng ánh mắt thâm trầm nhìn cậu ta, giọng nói mềm nhẹ: “Vĩnh viễn đừng có ý gì với Cố Ngôn.”
Một câu nói thuận miệng như vậy lại khiến Tần Phong im mồm. Tần thiếu gia bình thường tuy kiêu ngạo nhưng đứng trước anh trai mình liền mất hết khí thế, chỉ dám oán thầm mấy câu trong lòng.
Tần Trí Viễn vẫn vui vẻ trò chuyện như cũ.
Nhưng bữa cơm này đã thay đổi hương vị, hai người ăn cảm thấy không ý nghĩa, rất nhanh liền tạm biệt.
Tần Trí Viễn mấy ngày nay không nghĩ về Cố Ngôn, nhưng bị Tần Phong nhắc khó tránh nhớ tới, đành phải đem hắn ra nghĩ ngợi một lúc.
Bên này còn chưa nghĩ xong, thì nhận được điện thoại của bệnh viện gọi tới. Là bệnh viện tư nhân lúc trước gã bị tai nạn xe, ở đây lưu lại danh tính để có khi còn gọi điện hỏi thăm người bệnh.
Bởi vậy nhận được điện thoại Tần Trí Viễn không ngạc nhiên, nhưng ngoài ý muốn người đối phương muốn tìm lại là Cố Ngôn. Gã sửng sốt một chút mới nhớ tới, tại nạn khi đó Cố Ngôn vẫn ở nhà gã, lúc ấy ngoài trừ để lại số di động còn để lại điện thoại bàn nhà gã.
“Cố Ngôn đã chuyển đi rồi, tìm cậu ấy có chuyện gì không?”
“Là thế này, Cố tiên sinh mấy tháng nay không tới bệnh viện tái khám, mấy lần hẹn trị liệu trước đó cậu ấy cũng bỏ lỡ, hơn nữa chúng tôi không liên lạc được với cậu ấy.”
Nghe được “bệnh viện” “tái khám”, Tần Trí Viễn hoảng hốt, vội hỏi: “À, cậu ấy đổi số di động rồi, tôi có thể giúp liên lạc.”
Dừng một chút mới hỏi ra nghi hoặc trong lòng: “Cậu ấy bị bệnh gì? Sao lại phải đến bệnh viện trị liệu?”
“Xin hỏi anh là…?”
Tần Trí Viễn sợ đối phương không chịu tiết lộ tình hình của Cố Ngôn liền nói dối: “Tôi là người nhà của cậu ấy.”
“Anh không biết sao? Cố tiên sinh vì gặp tai nạn xe nên bị thương.” Giọng nữ bên kia ngọt ngào vang lên, từng chữ từng chữ đập vào tim Tần Trí Viễn, “Tay phải của anh ấy vẫn chưa khỏi hẳn, cần trường kì trị liệu.”
Bình luận truyện