Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 536: Dùng người tài



Trận chiến Hán Trung chỉ có thể coi là cuộc chiến phụ cho Ba Thục, khi lúc bắt đầu tiến quân đến Ba Thục, Lưu Chương tại Thượng Dung đã xuất binh cuối cùng đã giành được Hán Trung gây dựng thành căn cơ.

Sau khi Lưu Cảnh nhập chủ Ích Châu, giành được Hán Trung mọi chuyện tốt đẹp, mà Trương Lỗ cùng đường dưới sự khuyên bảo của Diêm Phố, trốn về Nghiệp Đô, đầu hàng Tào Tháo.

Mười ngày sau, Lưu Cảnh đã tới thành Nam Trịnh, lúc này Ngụy Diên và Cam Ninh cũng suất quân đuổi tới Nam Trịnh hội hợp với cùng quân Kinh Châu của Triệu Vân.

Ngoài cửa thành, phía Tây ngoài thành, mười mấy tên tướng lĩnh Kinh Châu đi ra khỏi thành, khi thấy Lưu Cảnh cùng ngàn binh lính đến cửa thành, mọi người cùng nhau quì một gối, hành lễ với Lưu Cảnh:

- Tham kiến Châu Mục!

Lưu Cảnh xoay người xuống ngựa, tiến lên nâng đám người Triệu Vân dậy, hắn vỗ vỗ bờ vai của Triệu Vân thật mạnh, trong ánh mắt tràn đầy khen ngợi, Triệu Vân khom người ôm quyền nói:

- Triệu Vân chỉ đóng góp phần nhỏ, không đáng để Châu Mục tán thưởng.

Lưu Cảnh khẽ mỉm cười:

- Nếu Triệu tướng quân chỉ góp sức nhỏ, vậy người khác tính sao bây giờ? Quá khiêm tốn chưa chắc mọi người sẽ thích!

Mọi người cùng nhau mỉm cười:

- Châu Mục nói không sai, Triệu tướng quân rất khiêm tốn, vậy chắn đường phát tài của bọn thuộc hạ rồi...

Triệu Vân cười khổ một tiếng, không nói gì nữa, Lưu Cảnh cười nói với mọi người:

- Lần đánh chiếm Hán Trung tất cả mọi người bỏ ra công sức lớn, ta sẽ hậu thưởng cho các vị, khen ngợi chiến công của mọi người.

Mọi người mừng rỡ, lại khom mình thi lễ:

- Cảm tạ Châu Mục khen ngợi!

Lúc này, một chiếc xe ngựa dừng ở trước mặt Lưu Cảnh, Triệu Vân cười nói:

- Mời Châu Mục vào thành!

Lưu Cảnh vui vẻ lên xe ngựa, được mấy trăm kỵ binh hộ vệ xung quanh, xe ngựa chậm rãi vào bên trong thành Nam Trịnh, mọi người đều lên ngựa, đi theo sau xe ngựa, xe ngựa chạy chầm chậm vào trung tâm thành Nam Trịnh.

Lưu Cảnh khoá kiếm đứng ở trên xe ngựa, ánh mắt uy nghiêm đánh giá thành lớn ở Hán Trung này, trong thành xây dựng vô cùng chỉnh tề, đường phố sạch sẽ rộng lớn, nhìn không thấy nhà tranh trúc rách nát, nhìn ra được Trương Lỗ thống trị Hán Trung rất tốt.

Hai bên đường phố, ở của mỗi nhà đều bày hương án, quỳ nghênh Lưu Cảnh vào thành, Lưu Cảnh rất có cảm xúc, thấp giọng cười nói với Triệu Vân đứng bên cạnh:

- Huynh trưởng còn nhớ rõ việc ở phủ Nhữ Nam năm đó chứ?

Triệu Vân khẽ gật đầu, cảm thán nói:

- Năm đó hiền đệ nói có chí thiên hạ, ta cũng chỉ cười, nhưng ai có thể nghĩ đến, chín năm về sau, đã giành được phần thứ nhất của ba phần thiên hạ, không có người nào rõ ràng hơn lai lịch của đệ so với ta.

Lưu Cảnh cười ha hả, trong lòng Triệu Vân cảm thán vô cùng, lại nghĩ tới năm đó y và Lưu Cảnh chạy nạn, vị thiếu niên hèn mọn kia không ngờ đã là một thế đại anh hùng hùng tài đại lược, không thể không làm người ta cảm thán trời xanh sắp xếp thần kỳ, nghĩ vậy, trên mặt Triệu Vân cũng lộ ra một tia cười từ đáy lòng.

Lúc này, mấy ngàn dân chúng nhảy lên đường cái, vừa múa vừa hát hoan nghênh Lưu Cảnh. Lưu Cảnh thấy quần áo bọn họ không đồng nhất, hướng sang Triệu Vân cười nói:

- Hán Trung và Thành Đô khác nhau rất lớn, phần lớn người Thành Đô là dân Thục bản địa, ăn mặc đồng nhất, nhưng thành Nam Trịnh dường như tất cả trang phục các nơi đều có, có người Sở, người Thục, còn có rất nhiều người Tần.

Triệu Vân cười nói:

- Kỳ thật dân chúng ở Hán Trung có nhiều người Tần nhất, phần lớn từ Quan Trung trốn đến tị nạn, tình hình cụ thể vi thần cũng không biết, có thể hỏi Pháp tiên sinh.

Lưu Cảnh nhớ tới một người, hỏi:

- Dương Tùng có đầu hàng không?

- Thật ra y muốn đầu hàng, nhưng thanh danh không tốt lắm, tham ăn hối lộ quá nặng, thần tạm thời không có đáp ứng y.

Lưu Cảnh gật gật đầu:

- Đợi lát nữa trước dẫn y tới gặp ta!

....

Lúc đầu Hán Trung vốn thuộc về Ích Châu, bị Trương Lỗ chia nhỏ, quản ba quận Hán Trung, Võ Đô, Ngụy Hưng, thực hành chế độ quân chính ba người hợp nhất, quan nha cao nhất gọi là Thiên Sư Phủ, là nơi Trương Lỗ xử lý quân vụ, chính vụ và giáo vụ.

Tuy nhiên hiện tại Lưu Cảnh chiếm lĩnh Hán Trung, ba quận Hán Trung liền quay về chịu sự cai quản của Ích Châu, nhưng ở trên quân sự Hán Trung vẫn giữ vững độc lập như cũ, Thiên Sư Phủ liền đổi tên là quân nha Hán Trung.

Lưu Cảnh tạm thời nghỉ ngơi ở nội đường, không bao lâu, Mạnh Ưu vội vàng dẫn Dương Tùng tới, y bảo Dương Tùng chờ ở trong sân, y đi vào bẩm báo Lưu Cảnh.

Lúc này trong lòng Dương Tùng vô cùng khẩn trương, y muốn đầu hàng quân Kinh Châu nhưng lại bị Triệu Vân cự tuyệt, hơn nữa còn phái quân đội khống chế phủ trạch của y, khiến Dương Tùng cảm thấy khủng hoảng sợ hãi.

Hy vọng duy nhất của y là huynh đệ Mạnh thị, Lưu Cảnh có thể nhìn lúc y thu nhận và giúp đỡ huynh đệ Mạnh thị mà tha cho y một mạng hay không. Lúc này, Mạnh Ưu từ trong nhà đi ra, cười với y nói:

- Mời Dương công vào đi!

Dương Tùng nơm nớp lo sợ đi vào trong nhà, đi tới cửa, y lại run giọng hỏi Mạnh Ưu:

- Sở hầu..... Có muốn giết ta không?

Mạnh Ưu cười an ủi y:

- Yên tâm đi! Sự việc không nghiêm trọng như vậy đâu.

Đi vào nội đường, Lưu Cảnh đang ngồi ở trên sập chậm rãi uống trà, Dương Tùng quỳ xuống, nằm rạp người cuống quít dập đầu:

- Tội thần Dương Tùng bái kiến Sở hầu!

Lưu Cảnh liếc mắt nhìn y, cười tủm tỉm nói:

- Chúng ta trước kia đã từng quen biết!

Dương Tùng sửng sốt, mình đã từng quen biết Lưu Cảnh khi nào? Tâm niệm y khẽ chuyển, bỗng nhiên hiểu được, năm đó Đào gia buôn bán ngựa đi qua Hán Trung, là y ăn hối lộ cho đi.

Y bỗng dưng hiểu được ý của Lưu Cảnh, chính là ám chỉ y nhận hối lộ, nghĩ thông suốt điểm này, y bị dọa sắc mặt tái nhợt, cả người run rẩy lên.

Lưu Cảnh lạnh lùng nhìn y, người này quả thật có đại tài, khả năng quản lý tài sản có thể nói thiên hạ vô song, tuy nhiên nhược điểm của y cũng rất rõ ràng, chính là lòng tham ăn hối lộ quá nặng, Lưu Cảnh cũng muốn bắt đầu dùng y, nhưng trước khi dùng y, nhất định phải cảnh báo y một trận.

- Mấy năm nay ngươi kiếm được bao nhiêu tiền tài, mua bao nhiêu đất? Khai thật cho ta!

Cả người Dương Tùng đổ mồ hôi lạnh, trán cúi sát xuống mặt đất, hai đùi từng đợt run rẩy, sau một lúc lâu mới lắp bắp nói:

- Thần không thích mua đất, chỉ có... một ngàn hai trăm mẫu, tiền tài..... Thần không đếm được.

Cũng không phải là y không đếm được, bản thân mình có bao nhiêu tiền, y so với người khác đều rõ ràng, chỉ có điều y không dám nói ra.

- Ngươi có mấy con?

Lưu Cảnh lại hỏi.

- Có hai trai.... một gái.

- Xem ra con gái của ngươi cũng không nhiều, vậy ngươi tích góp bấy nhiêu của cải thì tiêu thế nào đây?

Dương Tùng không nói nên lời, trời sinh y thích vơ vét của cải, đây đã thành lạc thú của y, về phần tiền tài xài như thế nào, y cũng không nghĩ nhiều.

Lưu Cảnh cười cười lại nói:

- Ta chỉ cho ngươi một đường đi! Ngươi có thể quang minh chính đại kiếm tiền, có thể làm mậu dịch, mở cửa hàng, vẫn là con đường có tài nguyên như nước.

Kỳ thật ngươi không cần phải mạo hiểm đi ăn hối lộ, không chỉ tổn hại đến phẩm đức của ngươi, còn có thể mang đến cho ngươi họa sát thân, Kinh Châu của ta có Tuần phong sở, đều là mật thám, một khi tra ra việc tham nhũng, nhẹ thì cách chức ngồi tù, nặng thì tịch thu tài sản cả nhà giết kẻ phạm tội, ngươi hiểu ý của ta không?

Dương Tùng ngây ngẩn cả người, y hơi hiểu ý của Lưu Cảnh, chính là bảo y về sau kiếm tiền chân chính, không tham ăn hối lộ, trong lòng của y dường như nhìn thấy một đường hy vọng, dập đầu bang bang nói:

- Tội thần không dám tham ăn hối lộ lần nữa.

- Được rồi! Ta nói tới đây thôi, đất đai và tiền tài từ trước của ngươi ta cũng không động tới, coi như là của gia truyền của ngươi, nhưng từ hôm nay trở đi, ngươi dám tham ô nhận hối lộ một phân tiền, ta lập tức tịch thu tài sản cả nhà ngươi giết kẻ phạm tội, toàn bộ gia tài sung công, ngươi nhớ kỹ chưa?

Lưu Cảnh lạnh lùng nói.

- Tội thần..... Nhớ kỹ!

- Đứng lên đi!

Dương Tùng nơm nớp lo sợ bò lên, đứng buông tay.

Lưu Cảnh uống một ngụm trà, suy nghĩ một chút nói:

- Ta bổ nhiệm ngươi làm Thái Thú Hán Trung, thay ta quản lý Hán Trung thật tốt, liêm khiết làm theo việc công, tương lai ta sẽ phong hầu tước cho ngươi, để ngươi làm rạng rỡ tổ tông, lưu lại anh danh trên sử sách.

Nước mắt của Dương Tùng bỗng dưng tuôn trào ra, trong lòng của y vô cùng cảm động, lại quỳ xuống, khóc không ra tiếng:

- Thần nguyện thịt nát xương tan để trả ơn chủ công!

....

Dương Tùng cáo từ lui xuống, Lưu Cảnh nhìn thoáng qua thân binh đứng ở cửa, thấy y muốn nói lại thôi, liền hỏi:

- Chuyện gì?

- Pháp tiên sinh đã đến, đang chờ ở bên ngoài.

Thân binh thấy vẻ mặt Lưu Cảnh mệt mỏi, chần chừ một chút lại nói:

- Nếu không thần bảo y một lúc nữa đến?

Dọc đường Lưu Cảnh thần tốc đến Bắc Thượng, hiện tại có chút mỏi mệt, hắn muốn nghỉ ngơi một lát, nhưng Pháp Chính đã đến đây, hắn gắng gượng tinh thần, nói:

- Không cần, mời y vào đi!

Thân binh lui xuống, không bao lâu, Pháp Chính được dẫn vào, y quỳ xuống cúi đầu lễ:

- Vi thần bái kiến Châu Mục!

- Không cần phải khách khí, xin tiên sinh đứng lên!

Lưu Cảnh khoát tay cười nói.

Pháp Chính ngồi thẳng, đem một phần rửa sổ ghi chép đưa cho Lưu Cảnh:

- Đây là tình hình nhân khẩu của Hán Trung, mời Châu Mục xem qua.

Lưu Cảnh tiếp nhận sổ ghi chép, cũng không mở ra xem, mà là cười nói:

- Buổi tối ta sẽ từ từ xem, tiên sinh không ngại thì nói cho ta nghe một chút đi.

- Tuân mệnh!

Pháp Chính sửa sang tóm tắt ý nghĩ một chút, nói:

- Nới tới tình trạng Hán Trung quả thật là ngoài sức dự đoán, nhân khẩu vượt qua mười vạn hộ, hơn sáu mươi vạn nhân khẩu, lương thực Nam Trịnh còn có bốn mươi vạn thạch, vải vóc tám mươi lăm vạn bảy, vàng hai vạn cân, súc vật quan phủ có hơn ba mươi vạn, tiền chồng chất như núi, rất nhiều đều mục nát, không thể không thừa nhận Trương Lỗ thống trị Hán Trung có cách, mà Dương Tùng giỏi về quản lý tài sản, có tích lũy lâu dài từ trước nên phát triển rất nhanh, mới tránh của cải bị thâm hụt.

Con số này khiến trong lòng Lưu Cảnh vui mừng, lần này tiến quân Hán Trung và Ba Thục lại thu hoạch được nhiều như thế, thực sự làm hắn chuẩn bị không kịp. Lưu Cảnh thở ra nhẹ nhàng, cứ như vậy, áp lực Kinh Châu đã hoàn toàn được hóa giải rồi.

Lúc này, Pháp Chính lại nói:

- Mười mấy năm trước Hán Trung cũng chỉ có hai vạn hộ gia đình, chủ yếu là sau loạn Đổng Trác và loạn Lý Thôi khiến rất nhiều người Quan Trung vào Hán Trung, nhân khẩu gia tăng gấp năm lần, mấy ngày này vi thần cũng đã điều tra gần ngàn hộ gia đình, những nghi hoặc của bọn họ với việc Châu Mục làm chủ Hán Trung chủ yếu là thuế phú, nếu thuế phú gia tăng, rất nhiều người sẽ trở về Quan Trung.

Lưu Cảnh trầm ngâm một chút hỏi:

- Thuế phú Quan Trung là bao nhiêu, Hiếu Trực biết không?

- Đại khái mười lăm thuế nhất, mặt khác còn có khẩu phú và toán phú, cùng với lao dịch, tính toán cũng không quá thấp, không khác Ích Châu là mấy, quan trọng hơn là rất nhiều đất đai Quan Trung bỏ hoang nhiều năm, bọn họ muốn về Quan Trung cũng chỉ nói thế thôi, ở Hán Trung yên ổn nhiều năm, bọn họ về Quan Trung đối mắt với chiến tranh nguy hiểm, thần đoán là không người nào nguyện ý.

(Con người từ bảy tuổi đến mười bốn tuổi hàng năm mỗi người nộp hai mươi tiền cho Thiên tử, gọi là khẩu phú.

Từ mười lăm tuổi đến năm mươi sáu tuổi mỗi người hàng năm nộp trăm hai mươi tiền, gọi là toán phú.)

- Nói rất có đạo lý.

Lưu Cảnh cũng cười nói:

- Chiếm lĩnh Hán Trung cũng không phải vì lấy thuế của bọn họ, vẫn duy trì hiện trạng đi!

- Vi thần đã hiểu.

Lúc này, Pháp Chính lại chần chờ hỏi:

- Ý của Châu Mục, là muốn vi thần ở lại Hán Trung?

Lưu Cảnh lắc lắc đầu,

- Để Hiếu Trực ở lại Hán Trung, rất thiệt thòi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện