Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 636: Kịch chiến Hợp Phì (hạ)



Một Nha tướng dẫn hơn 1 ngàn binh lính lên bến sông Tiêu Dao, Tào Chân dẫn theo kỵ binh đến trước tiểu quân doanh, đã bố trí xong tuyến phòng ngự quân địch phục kích vòng đầu tiên. Vì đá ngầm dưới sông đã cản chở chiến thuyền của quân Kinh Châu nên quân Tào đã chiếm thế thượng phong, bọn họ phong tỏa đường tấn công của quân Hán theo 3 hướng. Mũi tên bay như mưa ép cho binh lính quân Hán trên chiến thuyền không thể ngóc đầu lên được.

Lúc này, trong tiếng trống cổ vũ cuộc chiến, hơn 10 chiếc thuyền ba lá nhỏ tiến vào bến thuyền. Một chiếc thuyền ba lá dẫn đầu, Cam Ninh tay cầm lá chắn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào quân Tào trên bến, thuyền ba lá lướt cực nhanh chỉ trong chớp mắt đã luồn lách qua các tảng đá ngầm.

Lính Tào gần như bắn tên đồng loạt, mũi tên dày đặc lao về phía Cam Ninh. Cam Ninh nửa quỳ trên thuyền nâng lá chắn đón mũi tên. Âm thanh dồn dập, lá chắn đã cắm đầy mũi tên, Cam Ninh hét lớn từ đầu thuyền nhảy lên, đoản kích bổ ra chém ngã hai tên lính Tào rơi xuống đất.

Cam Ninh quăng tấm chắn xuống, rút một cây đoản kích khác hét lớn giết vào trong đám lính Tào. Song kích đâm chém, những nơi nó đi qua máu thịt văng tung tóe, tử thi quân Tào ngã xuống như ngả dạ, tiếng kêu thảm không ngừng. Nha tướng vội hô to:

- Đây là chủ tướng quân địch, xông lên giết y đi.

Vô số lính Tào đánh về phía Cam Ninh, nhưng y càng đánh càng hăng, như một con mãnh hổ xông vào bầy cừu, sắc bén không gì ngăn nổi. Lúc này, 200 quân Hán ở phía sau cũng xông lên bờ theo Cam Ninh cùng binh lính quân Tào chiến đấu rất kịch liệt.

Quân Hán tấn công lên bờ khiến quân Tào hỗn loạn, mũi tên cũng ngừng bắn, đá ngầm dưới nước cuối cùng cũng bị đám lính dùng dây thừng kéo đi mở ra một đường. Từng chiến thuyền xuyên qua con đường này tiến sát lên bờ.

Càng lúc càng nhiều quân Hán xông lên bờ, trợ giúp một chủ tướng và 200 binh lính chiến đấu anh dũng, binh lực dần đảo ngược tình thế, quân Tào ngăn cản không nổi, cuối cùng cũng bỏ chạy. Chạy trốn đầu tiên là Nha tướng, sau đó là mấy trăm binh lính chạy theo, liều mạng chạy về phía doanh trại chủ.

Cam Ninh cũng không vội vã đuổi theo mà lệnh cho đám lính trên bờ dùng dây thừng kéo dãn tảng đá ngầm lớn nhất ra, con đường đã được mở hoàn toàn thông thoáng. Chiến thuyền quân Hán bắt đầu cập bờ trên quy mô lớn, từng đám binh lính chạy từ trên thuyền xuống nhanh chóng tập kết thành hàng trên bờ biển.

Người Cam Ninh toàn là máu nhưng lại không hề bị thương, y đứng trên tảng đá lớn nhìn về phía doanh trại chủ và thành trì phía xa. Vừa rồi y được bẩm báo, tiểu doanh trại đã bị kỵ quân dũng mãnh của quân Hán đánh bại. Điều này khiến Cam Ninh ý thức được, có thể bọn họ sẽ gặp phải binh Hổ báo kỵ sắc lợi hại nhất của quân Tào.

Từ chỗ này đến doanh trại chủ khoảng 3 dặm, đó là một khoảng đất rộng lớn, bằng phẳng rất có lợi cho kỵ binh tấn công. Nếu cứ như vậy mà giết qua, rất có thể sẽ gặp phải sự tấn công đón đầu của Hổ báo kỵ quân Tào.

Cam Ninh quay đầu lại nhìn về phía bên cạnh, đó là một mô đất, cao khoảng mấy chục trượng, có cây cối rậm rạp rất thuận lợi cho kỵ binh tác chiến. Quan trọng hơn là rừng cây dài và hẹp, có hình trăng lưỡi liềm, tiếp cận được với doanh trại chủ rất nhanh. Lúc này, Cam Ninh ra lệnh:

- Quân đội lên gò đất!

Mấy ngàn quân đội đã tập kết trận hình lập tức lao lên gò đất, rồi nhanh chóng lao vào rừng cây, đi dọc hai bên mà chạy gấp về phía doanh trại chủ.

Dự đoán của Cam Ninh cũng không sai, Tào Chân đã dẫn theo 1 ngàn binh lính lợi dụng lúc quân Hán bị ngăn cản lách qua đường nhỏ mà đi. Một ngàn kỵ binh xếp thành hàng đi về phía cánh đồng phía trước, chuẩn bị đón sự tấn công của quân địch.

Lúc này, Tào Chân đã biết quân Kinh Châu đánh lén bến sông Tiêu Dao, y lập tức phái người đi bẩm báo với Mãn Sủng.

Tào Chân rất tự tin vào kỵ binh của mình, cha y đã từng nói tuy thủy quân Kinh Châu hùng mạnh nhưng đến bình nguyên phương bắc thì kỵ binh của họ sẽ đánh bại thủy quân Kinh Châu. Hôm nay, y muốn chứng minh điều này, nhưng đợi một lúc lâu vẫn không thấy binh lính quân Hán đến khiến y có vẻ ngạc nhiên.

Đúng lúc này, trong rừng cây ở gò đất bỗng có đàn chim bay tán loạn, Tào Chân lập tức tỉnh ngộ, quân Hán đã tiến vào rừng cây, y giận tím mặt hô lớn:

- Giết lên, đốt rừng cây, đốt cho bọn chúng ra.

Một ngàn kỵ binh bắt đầu hành động, tiếng vó ngựa chạy như sấm, bụi đất bay cuồn cuộn đánh về phía đồi núi cách đó 3 dặm.

- Cam tướng quân, bọn họ giết đến rồi!

Một gã lính vội chạy vào rừng cây hô lên.

Một gã Nha tướng khác cũng thấp giọng đề nghị:

- Dầu hỏa của quân Tào cũng rất lợi hại, chú ý bọn chúng đốt rừng.

Cam Ninh trầm tư một lát rồi nói với 3 gã Nha tướng:

- Ba người các ngươi dẫn quân canh gác ở phía bắc rừng cây, dùng cung tên chặn kỵ binh đến gần rừng cây.

Y nói với cấp dưới:

- Quân đội còn lại đi đến phía nam rừng cây, phục kích kỵ binh từ phía sau.

Mọi người lĩnh lệnh, 8 ngàn quân đội chia làm 2 đường tự chạy về hướng nam, bắc.

Chiến mã lao nhanh trong bóng đêm, hơn 1 ngàn Hổ báo kỵ trong nháy mắt đã giết đến trước núi. Tào Chân giơ tay, chiếm mã dần chậm lại rồi dừng hẳn, bắt đầu xếp thành hàng, 50 kỵ binh thành một đội, tổng cộng có gần 20 đội, tay cầm trường mâu và tấm chắn đằng đằng sắt khí nhìn chăm chú về phái đồi núi.

Bên cạnh từng cây trên gò núi, 3 ngàn quân Hán đang cầm nỏ, hợp thành trận nỏ, mũi tên sắc bén nhắm vào kỵ binh phía dưới dồi. Dựa và rừng cây là trận hình đau đầu nhất của kỵ binh, một khi kỵ binh xông đến đối phương sẽ nhanh chóng lui vào rừng khiến kỵ binh khó mà tấn công được.

Nhưng lúc này Tào Chân hy vọng quân Hán có thể lui vào rừng cây để y phóng hỏa đốt rừng. Y giơ cây thương lớn lên hét một tiếng:

- Giết lên!

Một ngàn kỵ binh Hổ báo kỵ phát run, mặt đất bắt đầu chấn động. Kỵ binh đông nghìn nghịt giương lá chắn và trường mâu, trận hình giống như vạn quân lôi đình thổi quét tới quân Hán.

Ba ngàn quân Hán xếp đội hình thành chữ “Phẩm” người nào cũng có nỏ, đồng loạt giương nỏ nhắm vào kỵ binh quân Tào. Kỵ binh càng lúc càng đến gần, nhanh chóng vào phạm vi sát thương. Lúc này có tiếng mõ vang lên, chỉ nghe thấy những tiếng ken két của nỏ cơ vang lên. Đợt nỏ đầu tiên bắn ra như một trận bão gào thét lao về phía kỵ binh.

Chiến mã kêu thảm, một đám người ngã ngựa đổ, tốp kỵ binh đầu tiên đã ngã quỵ khiến kỵ binh lâm vào cảnh hỗn loạn, nhưng dù sao Hổ báo kỵ cũng là đội kỵ binh ưu tú nhất, bọn họ nhanh chóng khôi phục lại, tiếp tục lao về phía trước. Lúc này, đợt tên thứ hai bắn ra, ngay sau đó là đượt tên thứ 3.

Ba ngàn quân Hán phối hợp vô cùng ăn ý, thay nhau bắn tên, chỉ trong khoảnh khắc đã bắn ra 3 lượt tổng cộng là 9 ngàn mũi làm cho Hổ báo kỵ bị thương hơn 300 người. Sự kiêu ngạo của họ đã bị đánh bại, Tào Chân thấy mũi tên của quân Hán sắc bén, kỵ binh chết thê thảm và nghiêm trọng trong lòng y vô cùng tức giận nhưng lại không thể làm gì khác, chỉ biết hô to một tiếng:

- Rút lui về phía sau.

Kỵ binh như thủy triều rút lui về phía sau ra khỏi tầm bắn của quân Hán, chỉ thấy chiến mã và kỵ binh ngã đầy trên sườn núi. Hơn 100 tên lính nhanh nhẹn lao vào trong quân địch đâm chết đám kỵ binh bị thương. Một lát sau, trên sườn núi tĩnh mịch, tiếng kêu thê thảm của thương binh cũng ngừng hẳn.

Trong lòng Tào Chân hơi lo lắng, y nhận được tin quân Giang Đông cũng đã phát động tấn công cửa thành phía tây. Đây rõ ràng là quân Kinh Châu đã liên thủ với quân Giang Đông để tấn công Hợp Phì, nhưng binh lực của bọn y không đủ chỉ e không giữ nổi Hợp Phì.

Tào Chân phải bảo tồn thực lực, suy nghĩ muốn rút khỏi Hợp Phì. Đúng lúc này, bỗng phía sau có tiếng kêu thảm, y ngẩn người ra quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đám kỵ binh hỗn lọan. Trong bóng đêm không biết có bao nhiêu binh lính đánh tới, có một gã kỵ binh vội vàng chạy đến la lớn:

- Tướng quân, phía sau có rất nhiều quân địch tấn công chúng ta, các huynh đệ chết rất thê thảm và nghiêm trọng.

Tào Chân kinh hãi, y bỗng ý thức được mình đã bị quân địch bao vây. Lúc này trên gò núi có tiếng nổ lớn, 3 ngàn quân Hán cùng hò hét, bọn họ đổi dùng trường mâu, liều chết từ trên sườn núi lao xuốg. Kỵ binh quân Tào đều lui về phía sau. Tào Chân gấp gáp hô to:

- Không được rút lui, lên nghênh chiến.

Chỉ trong nháy mắt, kỵ binh và bộ binh quân Hán đã liều chết cùng một chỗ. Cùng lúc đó, Cam Ninh dẫn theo 5 ngàn quân Hán tấn công kỵ binh quân Tào từ phía sau, 8 ngàn bộ binh quân Hán hình thành một vòng bao vây hơn 600 Hổ báo kỵ.

Tào Chân thấy tình thế không ổn nếu không tháo chạy thì toàn quân của bọn y sẽ bị tiêu diệt, y phát hiện quân Hán phía tây bắc vẫn chưa đánh tới, vẫn còn một lỗ hổng rộng mấy chục trượng, y hét lớn:

- Đi theo ta.

Tào Chân múa giáo giết về phía tây bắc của quân Hán. Lúc này, mắt y đã đỏ ngầu, mở một đường máu xông ra ngoài. Y không dám dừng lại, lao một mạch hơn 10 dặm, lúc quay đầu lại thì chỉ thấy mấy tên thân binh cưỡi ngựa theo phía sau.

Tào Chân không khỏi thờ dài một tiếng, Hợp Phì không giữ được rồi. Y quay đầu lại bỏ chạy về phía Nhữ Nam.

Tào Chân giết ra khỏi vòng vây, thủ hạ của y lại không còn cơ hội nào nữa. Một lúc sau, hơn 600 kỵ binh đã bị trường mâu đâm chết dưới ngựa. Một ngàn Hổ báo kỵ đã bỏ mình, quân Hán thu được hơn 400 con chiến mã.

Tám ngàn quân Hán lập tức đánh về phía doanh trại chủ ở bên sông Tiêu Dao.

Cuộc chiến tây thành vô cùng thê thảm, ánh lửa trong tây thành sáng như ban ngày, tiếng trống vang vọng rung trời. Hoàng Cái và Lã Mông dẫn theo 2 vạn quân Giang Đông tấn công tây thành, còn 6 ngàn quân Tào trên thành đã nhập cuộc chiến, liều chết chống lại sự tấn công của quân Giang Đông.

Quân Giang Đông đã vượt qua sông đào bảo vệ thành, vác theo hơn 10 cái thang kê lên tường thành để tấn công. Đám lính anh dũng leo lên tường thành, trên đầu thành tên bắn xuống như mưa, những tảng đá lớn lăn xuống đập vào lính Giang Đông, thi thể chồng chất, máu tươi chảy như dòng suối nhỏ.

Hoàng Cái nhăn mày, kế hoạch ban đầu là quân Hán cướp bến sông Tiêu Dao trước để thu hút quân Tào chủ lực đến, nhưng dường như chúng không đến. Lẽ nào, quân Hán đã đánh phá được bến sông Tiêu Dao sao?

Lúc này, Lã Mông đi lên chắp tay nói:

- Khởi bẩm tướng quân, ty chức được tin từ bến sông Tiêu Dao, quân đội của Cam Ninh gặp phải sự tấn công của Hổ báo kỵ quân Tào, tổn thất rất thê thảm và nghiêm trọng, phó tướng Trần Sóc đã phải bỏ mình.

Hoàng Cái gật gật đầu, thì ra là thế, trong lòng ông ta hơi áy náy là ông ta đã hiểu lầm quân Hán. Ông ta trầm tư một lát rồi nói với Lã Mông:

- Xem ra, toàn bộ quân Tào đã tập trung vào tây thành, như vậy chắc chắn nam thành và đông thành sẽ trống không. Ngươi có thể dẫn theo 3 ngàn quân tấn công nam thành, chúng ta thành bại chính là ở chỗ này.

- Tuân lệnh!

Lã Mông dẫn theo 3 ngàn quân chạy về phía nam thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện