Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 656: Phế hậu lập phi



Sự thẳng thắn của Cam Ninh khiến Tôn Quyền khó mà có thể thích ứng ngay được, sắc mặt của y cũng trùng xuống lạnh lùng nói:

- Ta không có ý này nhưng thủy quân Kinh Châu mà đến kịp thời thì quân Giang Đông đã không đến mức bị thua như vậy.

Tôn Quyền đã nói ra cảm nhận của mình, nếu thủy quân Kinh Châu đến đúng lúc thì y cũng không cần phải phái binh lên bắc chặn thuyền lương thực của quân Tào, ít nhất thủy quân Kinh Châu cũng có thể thay phần này. Như vậy, quân Tào cũng không dám tập kích ban đêm mà lộ liễu như vậy.

Dù là lý lẽ như vậy nhưng trong chuyện này cũng không đuợc hợp lý cho lắm, ví như quân Giang Đông vì sao lại không đợi thủy quân Kinh Châu đến rồi cùng lên bắc?

Trong lòng Cam Ninh rất bất mãn liền đứng lên giận dữ nói:

- Ta nhận được lệnh của Châu mục liền lập tức dẫn binh đi Hợp Phì, ngày đêm hành quân vốn phải mất 9 ngày mới đi hết lộ trình nhưng 7 ngày chúng ta đã tới, cũng không hề tiếp viện ven đường, thành ý như vậy xin hỏi Ngô hầu còn không hài lòng ở chỗ nào?

Lỗ Túc thấy họ cãi vã liền vội vàng hòa giải:

- Cam tướng quân hiểu lầm rồi, không phải là Ngô hầu bất mãn với thủy quân Kinh Châu, mà là tiếc vì không thể liên hợp tác chiến thôi.

Cam Ninh cứng rắn nói:

- Ta cũng rất tiếc, nhưng phải nói rõ ràng, quân Giang Đôg thất bại trách nhiệm không phải do quân Kinh Châu. Hai bên chúng ta đã hẹn ngày gặp, chúng tôi thực sự đã cố gắng hết sức, ta quả thực đã tận lực. Nếu Ngô hầu vẫn bất mãn thì có thể khiếu nại lên Châu mục.

Tôn Quyền cười lạnh một tiếng rồi nói:

- Chắc chắn là ta sẽ nói chuyện này với Lưu Châu mục.

Lúc này, rốt cuộc Cam Ninh cũng đã hiểu được ý của Tôn Quyền. Ý của y chính là muốn đổ trách nhiệm bại binh lên đầu mình để che dấu đi sự bất lực của y. Cam Ninh giận dữ, quay mặt thi lễ rồi nhanh chóng bước đi.

Lô Túc vội vàng đi theo ra ngoài khuyên Cam Ninh:

- Cam tướng quân xin bớt giận, Ngô hầu nhà tôi vì thương tiếc cho cái chết của Thái Sử tướng quân cho nên có hơi xúc động chứ thực sự không có ý vô lễ với tướng quân đâu, mong Cam tướng quân đừng so đo.

Cam Ninh thở dài:

- Lỗ đô đốc không cần khuyên ta nữa, ta chỉ là một tướng dưới trướng của Châu mục phụng lệnh xuất binh. Nếu lần sau hai nhà Tôn Lưu lại liên hợp, chỉ cần Châu mục có lệnh ta vẫn sẽ cố gắng hết sức, tuyệt đối không vì chuyện tư mà làm hỏng việc công. Nhưng ta phải nói rõ ràng với Châu mục, lần này chúng tôi đã cố gắng hết sức, quân Giang Đông thất bại không phải là trách nhiệm của chúng tôi, xin đô đốc hãy thông cảm.

Trong lòng Lỗ Túc bất đắc dĩ đành phải tiễn Cam Ninh ra khỏi doanh trại, rồi lại vội vàng quay về, chỉ thấy Tôn Quyền khoanh tay đi đi đi lại trong đại trướng, ánh mắt lặng lẽ, không hề giận, ông ta khẽ thở dài nói:

- Ngô hầu làm gì vậy?

Tôn Quyền khoanh tay nhìn lên nóc đại trướng, một lúc lâu sau mới lạnh lùng nói:

- Ta đang làm gì, trong lòng ta rất rõ. Nếu Lưu Cảnh không gánh vác trách nhiệm của việc bại binh, lẽ nào còn muốn Tôn Quyền ta gánh vách sao? Tử Kính, nếu ngươi ngồi ở vị trí của ta, ngươi sẽ hiểu nỗi khổ tâm của ta thôi.

Lỗ Túc cười khổ nói:

- Nhưng như vậy sẽ ảnh hưởng đến sự liên hợp hai nhà Tôn Lưu.

Tôn Quyền lắc lắc đầu:

- Từ trước đến giờ chưa bao giờ hắn thật lòng muốn giúp ta, đến giờ ta cũng chưa bao giờ thật lòng muốn giúp hắn. Chẳng qua cũng chỉ là lợi dụng nhau mà thôi. Nếu hắn không đồng ý giúp ta vậy thì cũng đừng mơ lần sau ta sẽ giúp hắn. Chuyện chính là như vậy, Tử Kính đừng khuyên ta nữa.

Lỗ Túc thấy chủ công quyết tâm muốn đổ trách nhiệm bại binh lên quân Kinh Châu, trong lòng quả thực rất nặng nề, tràn đầy chua xót vì khuyên bảo cũng không hiệu quả.

Sáng sớm ngày hôm sau, mấy trăm chiến thuyền Giang Đông cập bờ Trường Giang. Bảy vạn quân Giang Đông lên thuyền, đội thuyền đi về hướng đông, trở về Kiến Nghiệp, Cam Ninh đứng ở đầu thuyền nhìn đội thuyền Giang Đông đi xa mà cắn chặt môi. Tôn Quyền gây khó dễ khiến y cảm thấy vô cùng thất vọng và đau khổ.

- Tướng quân, chiến thuyền đều đã chuẩn bị xong, có thể xuất phát bất cứ lúc nào!

Phó tướng Thẩm Di bẩm báo.

Cam Ninh gật đầu:

- Xuất phát!

Mấy trăm chiến thuyền Kinh Châu cũng chậm rãi quay đầu đi vào Trường Giang, giương buồm đi về phía Giang Hạ.

Tào Tháo dẫn quân về Nghiệp Đô đã được 3 ngày rồi, lão lấy tội mưu phản hạ lệnh xử trảm huynh đệ, con cháu Phục Hoàn gần trăm người cùng với cha con Mã Đằng đang bị giam giữ ở trong ngục, cũng đày gia quyến Phục thị hơn mấy chục người đến Liêu Đông sung quân.

Tào Tháo rất hài lòng về thủ đoạn và cách xử trí của đứa con trưởng Tào Phi. Nhất là Phục hoàng hậu, Tào Phi hành hình bằng cách dùng gậy đánh chết hai con trai của nàng nhưng lại không giết Phục hoàng hậu. Hành động khôn khéo như vậy khiến Tào Tháo rất khen ngợi, chứng tỏ đứa con trưởng của ông ta đã có đầu óc chính trị, biết chuyện gì nên làm chuyện gì không nên làm. Trong chuyện này đúng là làm rất tốt.

Màn đêm buông xuống, Tào Tháo và Hoa Hâm đi đến Dịch Đình cung. Dịch Đình cung từ xưa đã là nơi nhốt cung nữ phạm tội, cũng là nơi gia quyến của các đại thần bị giam giữ. Thực tế đó là một nhà giam dành cho nữ tử trong cung, những nữ nhân thân mang tội danh bị ép lao động tại nơi này, thường bị nhốt cả đời.

Nhưng qua mười mấy năm chiến loạn, số cung nữ hoàng cung đã giảm đi nhiều. Hơn nữa Lưu Hiệp là một hoàng đế bù nhìn, đương nhiên Tào Tháo sẽ không phí nhiều tiền cho y, điều này làm cho số thái giám và cung nữ trong cung tổng cộng lại cũng chỉ có hơn hai trăm, số nữ phạm tội bị nhốt chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Cho nên trong Dịch Đình Cung rất rộng, gần như không nhìn thấy cung nữ bị nhốt, cũng không có thủ vệ gì, phòng cung có vẻ như nhiều năm rồi chưa được tu sửa, rách nát rất nhiều. Có mấy tên thị vệ dẫn đường phía trước, Tào Tháo đè chặt chuôi đao bước nhanh đằng sau, Hoa Hâm nhắm mắt đi theo, phía sau còn có một đám thị vệ.

Hoa Hâm thầm cảm thấy may mắn, may là y khuyên Tào Phi đừng giết Phục Thọ nếu không hậu quả đã vô cùng nghiêm trọng. Bây giờ, xem ra, Tào Tháo đúng là đã có thỏa thuận gì đó với Lưu Cảnh. Cho dù, Tào Tháo không nhắc đến nhưng Hoa Hâm cũng có thể đoán ra được.

Chỉ có điều y hơi căng thẳng, chính là đợi lát nữa Phục Thọ tuyệt đối đừng lỡ miệng nói nàng biết thỏa thuận giữa Tào Tháo và Lưu Cảnh. Nếu một khi Tào Tháo truy ra bọn y không bắt được hoạn quan tiết lộ bí mật thì Hoa Ham y sẽ không gánh nổi rồi.

Tào Tháo bước nhanh vào trước khu kiến trúc đã cũ nát, chỗ này có hơn 20 tên lính gác. Lão đi thẳng vào điện phủ cũ nát, trong hành lang trống rỗng phủ đầy mạng nhện và tro bụi, ở một góc phòng có hơn 10 bàn tay thò ra khỏi lan can, trong phòng chỉ có một cái giường lớn và một bình nước tiểu.

Một người phụ nữ đang ngồi trên giường, tóc tai bù xù ôm một đống chăn đã rách, ánh mắt nhìn Tào Tháo đầy thù hận, nàng chính là đương kim Hoàng hậu Phục Thọ, nàng đã biết tin con trai mình bị giết, lúc này trong lòng nàng chỉ còn sự hận thù vô hạn.

Tào Tháo đến gần chỗ lan can nhìn nàng, cười lạnh nói:

- Ta đối xử với ngươi không tệ, ngươi lại có ý muốn hại ta, đây là ngươi gieo gió thì gặt bão thôi. Ta không giết ngươi là đã nhân nhượng với ngươi lắm rồi!

Hoa Hâm đứng bên cạnh sợ Phục Thọ lại nói ra chuyện của Lưu Cảnh liền hét lớn:

- Phục Thọ, Thừa tướng nói chuyên với ngươi vì sao ngươi không kiến lễ?

- Ngươi là con chó ác!

Phục hoàng hậu nghiến răng mắng Hoa Hâm:

- Sẽ có ngày ngươi chết mà không có chỗ chôn.

Hoa Hâm giận dữ, y đang định chửi thì lại phát hiện ra sắc mặt ác liệt của Tào Tháo đành phải nuốt cục tức vào lòng. Một lúc lâu sau Tào Tháo mới nói:

- Nể tình quân thần, ta sẽ không giết ngươi nhưng cũng không để ngươi ở Nghiệp Đô. Ngày mai sẽ đưa ngươi đến Hứa Xương, ngươi hãy tự bảo trọng!

Nói xong, Tào Tháo xoay người đi ra đi đến cửa, chợt nghe thấy tiếng lạnh lùng của Phục Thọ:

- Hôm nay ngươi kiêu ngạo như thế sau này Lưu Cảnh sẽ bỏ qua cho gia tộc họ Tào ngươi sao?

Tào Tháo bị chấn động, quay đầu nhìn Phục Thọ chằm chằm, một lúc sau lão hừ lạnh một tiếng rồi bước nhanh. Ra khỏi phòng lão dừng lại nói với Hoa Hâm:

- Ngay đêm nay hãy đưa ả đến cung cũ ở Hứa Đô, không được làm bà ta bị thương, dựa theo chế độ Tần phi chăm sóc cho ả, không được để bất cứ ai tiếp xúc với ả ta.

- Vi thần tuân lệnh!

Tào Tháo dặn dò xong liền đi về phía cung chính, Hoa Hâm quay đầu lại nói với binh lính trông coi:

- Mau đi chuẩn bị xe ngựa, cửa xe phải được phong nghiêm, tìm hai cung nữ phạm tội hầu hạ ả ta. Một lúc nữa sẽ xuất phát đi Hứa Đô.

Bọn lính lập tức đi lo việc, có mấy tên chạy đi tìm xe ngựa. Trong phòng, Phục hoàng hậu cười lạnh liên hồi. Cuối cùng bây giờ nàng cũng tin đúng là Lưu Cảnh và Tào Tháo có thỏa thuận với nhau, cho nên Tào Tháo mới không dám giết mình, nếu không lão sao có thể buông tha cho mình chứ?

Lúc này, có một gã lính đi đến trước lan can thấy xung quanh không có người liền nhét một tờ giấy vào phòng giam. Phục Thọ ngạc nhiên, vội vàng đứng dậy nhặt tờ giấy nhanh chóng mở ra, chỉ thấy hàng chữ “hãy tự bảo trọng, sẽ có ngày tự do”.

Phục Thọ nhét tờ giấy vào miệng nhai rồi nuốt xuống, nàng quay về giường lặng yên không nói gì. Nàng có thể đoán ra ai đưa tờ giấy này đến, giống như thị vệ La Thanh vào lúc mấu chốt đã nói với mình tin tức kia, trong đây chắc chắn có ván cục giữa Tào Tháo và Lưu Cảnh.

Nàng chợt nhớ đến con mình, trong lòng buồn bã vô cùng nước mắt lại rưng rưng. Rồi nàng lau nước mắt, cắn chặt răng lẩm bẩm:

- Ta biết rồi, nhất định ta sẽ đợi đến này Tào tặc bị chém đầu.

Trong cung, Lưu Hiệp ngồi sau bàn, vẻ mặt căng thẳng cả người hơi run run. Y nhìn Tào Tháo với ánh mắt cung kính và tràn đầy sợ hãi. Tào Tháo lại quỳ dưới chân Lưu Hiệp, cung kính dập đầu thi lễ:

- Thần ở Kinh Châu xa xôi, không thể ngăn chặn nghịch thần tạo phản kịp thời để Thánh thượng phải kinh hãi. Thần vô cùng đau đớn, hận không thể lấy thân mình chịu thay hoàng thượng.

Lưu Hiệp tận mắt nhìn hai đứa con trai của mình bị Tào Phi phái thị vệ đến nhét vào túi đánh chết, lúc này y đã không còn tức giận nữa mà là sự sợ hãi. Y sợ mình nói sai một câu cũng sẽ bị nhét vào túi đánh cho đến chết.

Nếu lúc trước Lưu Hiệp còn muốn đoạt lại quân quyền, nhưng kể từ sau chuyện của Phục Hoàn bị cha con Tào Tháo dùng thủ đoạn tàn độc dọa cho vỡ mật gần chết thì đừng nói là lấy lại quân quyền mà ngay cả đến tư cách làm một bù nhìn y cũng không có nữa rồi.

Lưu Hiệp run run một lúc lâu sau mới hỏi:

- Hoàng hậu của trẫm, Thừa tướng định xử trí thế nào?

Tào Tháo không đợi Lưu Hiệp tuyên mình bình thân lão đã ngồi ngay ngắn, thản nhiên nói:

- Phục Hoàn mưu nghịch, có ý đồ ép Thánh tượng đi Thái Sơn. Đây là tội đại nghịch bất đạo, phải tru di cửu tộc, nhưng vi thần niệm tình Hoàng hậu trong cung cho nên không thất đức, cho nên đề nghị Thánh thượng mở cho bà ta một lối thoát, thần đề nghị giữ lại ngôi vị hoàng hậu nhưng không để cho bà ta ở bên cạnh Thánh thượng nữa, thần đề nghị đưa bà ta đến Hứa Đô an trí.

Tào Tháo mở miệng là nói đề nghị, Lưu Hiệp một lúc lâu không nói ra lời. Đây đâu phải đề nghị gì, rõ ràng là quyết định của Tào Tháo, trong lòng y hỗn loạn, muốn đưa Phục hoàng hậu đi Hứa Đô nhưng lại giữ lại danh hiệu Hoàng hậu, đây là ý gì chứ?

- Thánh thượng!

Tiếng của Tào Tháo cao lên:

- Vì sao không trả lời đề nghị của vi thần?

Lưu Hiệp sợ đển mức cả người khẽ run:

- Trẫm chuẩn tấu!

Tào Tháo đắc ý mỉm cười, lại chậm rãi nói:

- Hậu cung không thể một ngày không chủ, tuy Hoàng hậu không ở đây nhưng Nguyên phi có thể làm chủ hậu cung thay mặt cho hoàng hậu. Con gái thần tên Tiết, năm nay vừa tròn 16 tuổi, tướng mạo song toàn có thể lập làm Nguyên phi xin Thánh thượng đồng ý.

Lưu Hiệp không dám không đồng ý, y thầm thở dài đành bất đắc dĩ nói:

- Trẫm nguyện phong con gái của Thừa tướng làm Nguyên phi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện