Binh Vương Thần Bí
Chương 50
Phù phù phù! Nơi lồng ngực Giang Khương phát ra từng tiếng nặng nề.
Sau đó, hắn giống như một con mãnh hổ chạy nhanh trong khu rừng.
Giang Khương vừa luyện tập vừa cảm thấy kinh ngạc. Cảm giác luyện tập hôm nay và ngày xưa có chút không giống nhau. Tứ chi càng lúc càng linh hoạt, hữu lực. Chỉ là cảm giác này rất không rõ ràng.
Thoáng chút nghi hoặc, nhưng Giang Khương cũng không để ý quá mức. Gần đây tình huống quỷ dị xuất hiện nhiều lắm. Chút dị thường này cũng không đáng chú ý.
Rất nhanh mấy ngày trôi qua. Mấy ngày nay, cuộc sống Giang Khương rất bình lặng. Khi còn đang trong phòng khám thì nhận được điện thoại của lão gia tử, nói là trong nhà hết thảy khỏe mạnh, bảo hắn cứ yên tâm ở lại phòng khám học tập.
Nghe được giọng nói sang sảng của lão gia tử, Giang Khương cũng yên tâm hơn rất nhiều. Trên đời này hắn chỉ còn một mình lão gia tử là người thân. Chỉ cần lão gia tử khỏe mạnh, hắn sẽ không còn lo lắng gì nữa.
Sau khi cúp điện thoại, thấy cũng đến ngày gần phát lương, tâm trạng của Giang Khương cũng tốt hơn nhiều. Khi nào nhận lương, hắn sẽ mua một cái điện thoại di động, đến lúc đó lão gia tử có nhớ hắn thì có thể gọi cho hắn bất cứ lúc nào, không cần phải gọi đến phòng khám nhờ chị Ngô gọi hắn đến nghe.
Tốt nhất là sắm trong nhà một chiếc điện thoại, như vậy hắn cũng có thể thường xuyên gọi điện thoại về nhà, cũng có thể yên tâm hơn nhiều.
Giang Khương biết lão gia tử mấy năm qua sống cũng không dư dả. Tuy nói có tích cóp chút tiền, nhưng ông đều lấy ra để khám bệnh miễn phí cho bà con trong thôn. Nếu không, lão gia tử ngay cả điện thoại cũng không lắp. Cho nên, Giang Khương cảm thấy mình nên có nhiệm vụ làm ra tiền mới được.
- Chỉ là không biết mình sẽ được phát bao nhiêu tiền lương? Mình cống hiến cho phòng khám không ít, một ngàn đồng chắc phải có.
Giang Khương bấm ngón tay tính toán, đột nhiên trong lòng cảm thấy thê lương, hai mắt bắt đầu đỏ lên.
Hai năm trước, khi tất cả mọi người vẫn còn sống, mặc dù khổ cực nhưng chưa hề lo lắng đến vấn đề tiền bạc. Mặc dù không có cấp trên trợ cấp, cũng chẳng có tiếp tế, nhưng dưới sự chỉ huy của Đại đội trưởng, toàn bộ đội ngũ vừa truy lùng mục tiêu vừa làm nhiệm vụ lính đánh thuê. Dựa vào thực lực không tầm thường, còn có vận khí, bọn họ chẳng những giải quyết được vấn đề tiền nong mà còn để dành được một số tiền rất lớn.
Đặc biệt, khi Đại đội trưởng giao vấn đề tài chính cho một nhân viên quản lý, tất cả đội viên mỗi tháng đều được trợ cấp một số tiền khá lớn để chi tiêu. Khi đội ngũ không có việc gì để làm, tất cả đều đi hưởng thụ những dịch vụ tốt nhất trên thế giới.
Khi đó, Cô Lang có tiếng là tiểu đội có đãi ngộ tốt nhất trong giới lính đánh thuê, khiến cho không biết bao nhiêu người phải đỏ mắt.
Nhưng bây giờ, đám người Đại đội trưởng đã chết, còn hắn thì đang ngồi tính toán chi tiêu trong số tiền hai ba ngàn đồng.
- Đội trưởng, xin lỗi, tôi thật sự làm mất thể diện của mọi người quá.
Không biết là đang khinh thường mình hay là nhớ đến đám người Đại đội trưởng, hai mắt Giang Khương có chút đỏ lên, thấp giọng lẩm bẩm:
- Johnny, hy vọng anh không thâm hụt tiền của chúng tôi quá nhiều. Tôi sẽ tìm anh, bởi vì tôi còn phải nuôi gia đình của mình mà còn phải nuôi rất nhiều gia đình khác nữa.
Giang Khương mang theo tách trà, chậm rãi đi theo bên cạnh Hồ lão. Nhìn tóc bạc hai bên của Hồ lão, Giang Khương nhẹ nhàng thở ra. Nhân sinh thoáng cái trôi qua trăm năm, cũng giống như Hồ lão, được coi là có danh tiếng ở tỉnh, nhưng theo thời gian dần trôi, ông cũng bắt đầu già đi, bắt đầu tìm người nối nghiệp cho mình, lưu lại cho đời một chút gì đó của mình.
Nghĩ đến đây, Giang Khương thầm mỉm cười. Hắn còn trẻ, còn đủ thời gian, không nên vội vàng, cứ chậm rãi lưu lại thứ gì đó cho mình. Chỉ là, đại đội trưởng, mọi người đợi tôi lâu thêm một chút nha.
- Xin chào giáo sư.
- Xin chào Giang lão sư.
Mấy giọng nói vang lên cắt đứt suy nghĩ của Giang Khương. Nhìn mấy bạn nữ sinh viên xinh đẹp mỉm cười chào hắn, Giang Khương cũng mỉm cười lại:
- Chào mọi người, mọi người đi nhanh lên nhé, sắp đến giờ học rồi.
- Vâng.
Mấy cô gái vui mừng đáp lại, sau đó chạy vào trong phòng học của mình.
Hồ lão mỉm cười nhìn thoáng qua mấy cô sinh viên:
- Xem ra là tôi già thật rồi.
- Không có đâu. Sư phụ nào có chỗ nào già chứ? Người càng già càng dẻo dai, đám thanh niên tụi con còn kém xa người.
Giang Khương đứng đằng sau vuốt mông ngựa.
- Haha, đồ nịnh bợ.
Nhìn vẻ mặt nịnh nọt của người nào đó bên cạnh, Hồ lão đột nhiên cảm thấy tâm trạng tốt hơn, phá lên cười thật to.
Hồ lão giảng bài một hồi, nghỉ ngơi một lát thì đến phiên Giang Khương. Đối với kiến thức cơ sở Trung y dành cho năm hai, Hồ lão một chút cũng không lo lắng cho Giang Khương. Ít nhất ông tin rằng hiệu quả giảng bài của Giang Khương sẽ không thua kém ông. Chỉ là lớp mới học được có hai buổi, ông không tiện buông tay. Ông dự định thêm hai buổi nữa sẽ trực tiếp giao hằn cho Giang Khương, còn ông thì ở nhà.
Nhưng Hồ lão ngồi chưa được bao lâu thì điện thoại reo. Hồ lão liền gật đầu với Giang Khương một cái rồi bước ra ngoài.
Khi Hồ giáo sư nghiêm khắc đã đi, không khí trong lớp học rõ ràng dễ thở hơn rất nhiều. Sinh viên năm hai cũng biết được tính cách của vị Hồ lão sư. Tính tình của Hồ lão rất nghiêm khắc, một chút cũng không được phép xằng bậy.
Nhưng Giang lão sư thì dễ chịu hơn nữa. Chẳng những đẹp trai khí chất, hơn nữa giảng bài còn rất khôi hài, dễ hiểu. Ngẫu nhiên chen vào vài câu nói đùa khiến người ta giảm bớt áp lực không ít. Nhưng bởi vì có Hồ lão ngồi bên, cho nên không khí cũng không được sôi nổi. Vì thế, khi chỉ còn một mình Giang Khương, không khí trong lớp liền sôi trào lên.
- Thượng tiêu như vụ, trung tiêu như ẩu, hạ tiêu như độc. Ba định nghĩa này, mọi người không nhất định phải nhớ kỹ, nhưng nhất định phải hiểu ý nghĩa của nó cho rõ ràng.
(Thượng tiêu chủ về "khí", ví như mây mù bao phủ ở trên.
•Trung tiêu chủ về "ẩm thực" ví như vũng nước nấu chín ở giữa.
•Hạ tiêu chủ về "đại tiểu tiện" ví như ngòi rạch chảy ra)
Dứt lời, Giang Khương nhìn đồng hồ, sau đó cười nói:
- Được rồi, buổi học hôm nay nói đến đây thôi. Thời gian còn lại, nếu mọi người có cái gì không hiểu thì có thể đặt câu hỏi.
Nghe Giang Khương nói xong, có ba bốn cánh tay giơ lên, toàn bộ đều là bạn nữ.
Nhìn cảnh tượng này, Giang Khương cười khổ, sau đó gật đầu nói:
- Được rồi, bạn mặc áo trắng ngồi hàng thứ sáu.
- Giang lão sư, Thượng tiêu như vụ thì em hiểu. Nhưng Thượng tiêu là chủ nạp thì em không hiểu cho lắm.
Bạn nữ mỉm cười đặt câu hỏi với Giang Khương.
Sau đó, hắn giống như một con mãnh hổ chạy nhanh trong khu rừng.
Giang Khương vừa luyện tập vừa cảm thấy kinh ngạc. Cảm giác luyện tập hôm nay và ngày xưa có chút không giống nhau. Tứ chi càng lúc càng linh hoạt, hữu lực. Chỉ là cảm giác này rất không rõ ràng.
Thoáng chút nghi hoặc, nhưng Giang Khương cũng không để ý quá mức. Gần đây tình huống quỷ dị xuất hiện nhiều lắm. Chút dị thường này cũng không đáng chú ý.
Rất nhanh mấy ngày trôi qua. Mấy ngày nay, cuộc sống Giang Khương rất bình lặng. Khi còn đang trong phòng khám thì nhận được điện thoại của lão gia tử, nói là trong nhà hết thảy khỏe mạnh, bảo hắn cứ yên tâm ở lại phòng khám học tập.
Nghe được giọng nói sang sảng của lão gia tử, Giang Khương cũng yên tâm hơn rất nhiều. Trên đời này hắn chỉ còn một mình lão gia tử là người thân. Chỉ cần lão gia tử khỏe mạnh, hắn sẽ không còn lo lắng gì nữa.
Sau khi cúp điện thoại, thấy cũng đến ngày gần phát lương, tâm trạng của Giang Khương cũng tốt hơn nhiều. Khi nào nhận lương, hắn sẽ mua một cái điện thoại di động, đến lúc đó lão gia tử có nhớ hắn thì có thể gọi cho hắn bất cứ lúc nào, không cần phải gọi đến phòng khám nhờ chị Ngô gọi hắn đến nghe.
Tốt nhất là sắm trong nhà một chiếc điện thoại, như vậy hắn cũng có thể thường xuyên gọi điện thoại về nhà, cũng có thể yên tâm hơn nhiều.
Giang Khương biết lão gia tử mấy năm qua sống cũng không dư dả. Tuy nói có tích cóp chút tiền, nhưng ông đều lấy ra để khám bệnh miễn phí cho bà con trong thôn. Nếu không, lão gia tử ngay cả điện thoại cũng không lắp. Cho nên, Giang Khương cảm thấy mình nên có nhiệm vụ làm ra tiền mới được.
- Chỉ là không biết mình sẽ được phát bao nhiêu tiền lương? Mình cống hiến cho phòng khám không ít, một ngàn đồng chắc phải có.
Giang Khương bấm ngón tay tính toán, đột nhiên trong lòng cảm thấy thê lương, hai mắt bắt đầu đỏ lên.
Hai năm trước, khi tất cả mọi người vẫn còn sống, mặc dù khổ cực nhưng chưa hề lo lắng đến vấn đề tiền bạc. Mặc dù không có cấp trên trợ cấp, cũng chẳng có tiếp tế, nhưng dưới sự chỉ huy của Đại đội trưởng, toàn bộ đội ngũ vừa truy lùng mục tiêu vừa làm nhiệm vụ lính đánh thuê. Dựa vào thực lực không tầm thường, còn có vận khí, bọn họ chẳng những giải quyết được vấn đề tiền nong mà còn để dành được một số tiền rất lớn.
Đặc biệt, khi Đại đội trưởng giao vấn đề tài chính cho một nhân viên quản lý, tất cả đội viên mỗi tháng đều được trợ cấp một số tiền khá lớn để chi tiêu. Khi đội ngũ không có việc gì để làm, tất cả đều đi hưởng thụ những dịch vụ tốt nhất trên thế giới.
Khi đó, Cô Lang có tiếng là tiểu đội có đãi ngộ tốt nhất trong giới lính đánh thuê, khiến cho không biết bao nhiêu người phải đỏ mắt.
Nhưng bây giờ, đám người Đại đội trưởng đã chết, còn hắn thì đang ngồi tính toán chi tiêu trong số tiền hai ba ngàn đồng.
- Đội trưởng, xin lỗi, tôi thật sự làm mất thể diện của mọi người quá.
Không biết là đang khinh thường mình hay là nhớ đến đám người Đại đội trưởng, hai mắt Giang Khương có chút đỏ lên, thấp giọng lẩm bẩm:
- Johnny, hy vọng anh không thâm hụt tiền của chúng tôi quá nhiều. Tôi sẽ tìm anh, bởi vì tôi còn phải nuôi gia đình của mình mà còn phải nuôi rất nhiều gia đình khác nữa.
Giang Khương mang theo tách trà, chậm rãi đi theo bên cạnh Hồ lão. Nhìn tóc bạc hai bên của Hồ lão, Giang Khương nhẹ nhàng thở ra. Nhân sinh thoáng cái trôi qua trăm năm, cũng giống như Hồ lão, được coi là có danh tiếng ở tỉnh, nhưng theo thời gian dần trôi, ông cũng bắt đầu già đi, bắt đầu tìm người nối nghiệp cho mình, lưu lại cho đời một chút gì đó của mình.
Nghĩ đến đây, Giang Khương thầm mỉm cười. Hắn còn trẻ, còn đủ thời gian, không nên vội vàng, cứ chậm rãi lưu lại thứ gì đó cho mình. Chỉ là, đại đội trưởng, mọi người đợi tôi lâu thêm một chút nha.
- Xin chào giáo sư.
- Xin chào Giang lão sư.
Mấy giọng nói vang lên cắt đứt suy nghĩ của Giang Khương. Nhìn mấy bạn nữ sinh viên xinh đẹp mỉm cười chào hắn, Giang Khương cũng mỉm cười lại:
- Chào mọi người, mọi người đi nhanh lên nhé, sắp đến giờ học rồi.
- Vâng.
Mấy cô gái vui mừng đáp lại, sau đó chạy vào trong phòng học của mình.
Hồ lão mỉm cười nhìn thoáng qua mấy cô sinh viên:
- Xem ra là tôi già thật rồi.
- Không có đâu. Sư phụ nào có chỗ nào già chứ? Người càng già càng dẻo dai, đám thanh niên tụi con còn kém xa người.
Giang Khương đứng đằng sau vuốt mông ngựa.
- Haha, đồ nịnh bợ.
Nhìn vẻ mặt nịnh nọt của người nào đó bên cạnh, Hồ lão đột nhiên cảm thấy tâm trạng tốt hơn, phá lên cười thật to.
Hồ lão giảng bài một hồi, nghỉ ngơi một lát thì đến phiên Giang Khương. Đối với kiến thức cơ sở Trung y dành cho năm hai, Hồ lão một chút cũng không lo lắng cho Giang Khương. Ít nhất ông tin rằng hiệu quả giảng bài của Giang Khương sẽ không thua kém ông. Chỉ là lớp mới học được có hai buổi, ông không tiện buông tay. Ông dự định thêm hai buổi nữa sẽ trực tiếp giao hằn cho Giang Khương, còn ông thì ở nhà.
Nhưng Hồ lão ngồi chưa được bao lâu thì điện thoại reo. Hồ lão liền gật đầu với Giang Khương một cái rồi bước ra ngoài.
Khi Hồ giáo sư nghiêm khắc đã đi, không khí trong lớp học rõ ràng dễ thở hơn rất nhiều. Sinh viên năm hai cũng biết được tính cách của vị Hồ lão sư. Tính tình của Hồ lão rất nghiêm khắc, một chút cũng không được phép xằng bậy.
Nhưng Giang lão sư thì dễ chịu hơn nữa. Chẳng những đẹp trai khí chất, hơn nữa giảng bài còn rất khôi hài, dễ hiểu. Ngẫu nhiên chen vào vài câu nói đùa khiến người ta giảm bớt áp lực không ít. Nhưng bởi vì có Hồ lão ngồi bên, cho nên không khí cũng không được sôi nổi. Vì thế, khi chỉ còn một mình Giang Khương, không khí trong lớp liền sôi trào lên.
- Thượng tiêu như vụ, trung tiêu như ẩu, hạ tiêu như độc. Ba định nghĩa này, mọi người không nhất định phải nhớ kỹ, nhưng nhất định phải hiểu ý nghĩa của nó cho rõ ràng.
(Thượng tiêu chủ về "khí", ví như mây mù bao phủ ở trên.
•Trung tiêu chủ về "ẩm thực" ví như vũng nước nấu chín ở giữa.
•Hạ tiêu chủ về "đại tiểu tiện" ví như ngòi rạch chảy ra)
Dứt lời, Giang Khương nhìn đồng hồ, sau đó cười nói:
- Được rồi, buổi học hôm nay nói đến đây thôi. Thời gian còn lại, nếu mọi người có cái gì không hiểu thì có thể đặt câu hỏi.
Nghe Giang Khương nói xong, có ba bốn cánh tay giơ lên, toàn bộ đều là bạn nữ.
Nhìn cảnh tượng này, Giang Khương cười khổ, sau đó gật đầu nói:
- Được rồi, bạn mặc áo trắng ngồi hàng thứ sáu.
- Giang lão sư, Thượng tiêu như vụ thì em hiểu. Nhưng Thượng tiêu là chủ nạp thì em không hiểu cho lắm.
Bạn nữ mỉm cười đặt câu hỏi với Giang Khương.
Bình luận truyện