Bình Yên Ấy Là Anh
Chương 18
Tôi quay trở lại thành phố làm việc.Vì không muốn bố mẹ Nhân biết chuyện chúng tôi đang khám bác sĩ nên lần này tôi lại một mình quay về Hà Nội khám lại. Nhân đòi đi cùng nhưng tôi ko cho. Do vậy để yên tâm hơn, Nhân gọi điện cho bố mẹ tôi ra đón. Tôi sẽ ở Hà Nội chỉ một ngày thôi, cho nên ngay sáng hôm sau tôi đã có mặt tại bệnh viện. Sau một tháng uống thuốc, cơ thể tôi cũng có phản ứng tốt với thuốc. Bác sĩ nhìn kết quả của tôi rồi gật đầu. Loanh quanh từ sáng đến chiều tối mới khám xong. Tôi mua một đống thuốc bổ rồi gọi điện cho con Oanh. chắc giờ nó đang ôm nghén nên cũng không gọi cho tôi nhiều nữa.
Chúng tôi cùng nhau đi ăn tối và nói chuyện, cái bụng con Oanh cũng nhú lên cao chút. Nó không ăn được nhiều mà lúc nào cũng than.
- ôi… mẹ ơi… sáng nào tao cũng nôn trong nhà vệ sinh cả tiếng. lúc ấy điên quá cứ chửi cái thằng chó đấy nó hại đời tao
- thế nó nói gì?
- nó bảo em cố gắng.
- cố cái mẹ gì… tao sắp chết vì nôn rồi đây.
- tao có thấy mày nôn từ nãy đâu
- chỉ bị sáng sớm thôi, còn ngày thì bình thường.
- mày cáu gắt ít thôi không con nó cũng nhăn nhó như mày đấy.
- nhăn cái mẹ gì… việc ngứa mắt là phải nói chứ.
- ấy nhưng mà làm mẹ rồi, làm vợ rồi thì tế nhị một tí.
- tao mà không tế nhị á
Tôi cười, dẫu biết không ai tự chê mình xấu cả nhưng riêng còn Oanh thì thô lỗ hơn người rồi mà nó không nhận ra cơ.
- này… dù sao sớm muộn mình cúng phải làm mẹ, ông ấy cho mày có sớm là tốt, như tao giờ mới thấy khổ đây này.
- bệnh mày là do cơ thể chứ đâu phải già không đẻ được, nói linh tinh. uống thuốc vào là hết, chịu khó vào.
- tao chỉ ước được như mày, vào cái là có.
- thôi bà ạ… nếu như tao còn lâu mới lấy được ông thiếu gia đấy. Thế ông không theo ra à?
- có nhưng bận việc nên tao bắt ở nhà. Tao cũng chỉ ở đây … sáng mai tao đi sớm.
- vội thế.
- công vc mà.
- dành thời gian mà nghỉ ngơi, chịu khó uống thuốc bổ vào. Mua thêm thuốc bổ cho ông ý nữa.
- thôi… cho ông uống thuốc bổ thì ai mà chịu được.
- hí… ông ý trẻ chắc khoẻ lắm nhỉ.Tuần mấy lần.
Tôi cười ngại
- tháng nghỉ mấy lần thì có.
- êu… sướng nha.
- sướng nỗi gì… như mày còn ham hố cái chuyện đấy chứ như tao vừa vừa tao còn chịu được chứ ông ấy khoẻ quá nhiều khi mệt.
- thảo nào dạo này mày gầy đi đấy. lão bắt làm nhiều quá à?
- chắc tuổi lão trẻ nên vậy.
- trẻ hay già thì cũng thế thôi, chắc mới nên vậy. hoặc là tốt trống thì hại mái thôi… thôi cố gắng… dần quen ấy mà
- tao chỉ sợ tao ko chiều được lão lại đi lăng nhăng.
- đàn bà mình thì bao nhiều chả vừa. mày cứ nằm im bên dưới giữ sức là được. đứng có đua đòi mà leo lên trên.
- thi thoảng cho lão nằm hưởng để biết mình ko phải dạng vừa.
Tôi cười. vừa hay ko vừa lão cũng cho chết chứ sao. Nó đâu có trong hoàn cảnh của tôi mà hiểu.
Sau một hồi tâm sự và ăn uống no say tôi cũng chia tay nó ra về. đi được một quãng mới nhớ công ty chú gần đây. chỉ cần rẽ phải 200 mét nữa là tới… hoá ra con đường này một thời thân quen sớm tối với tôi như vậy. nhiều khi đi làm về không về ngay mà bay đặt dắt nhau đi dạo phố. giờ kỉ niệm ấy đã xa rồi
Tôi không giấu nổi tò mò khi đưa tay lái rẽ phải. đứng bên dưới, không khó nhận ra công ty chú vẫn sáng đèn… cuối năm thì nhà ai cũng bận rộn là đúng rồi. Đứng đó vài phút tôi giật mình khi thấy chú đi ra. chiếc xe quen thuộc lao lên từ phía đường hầm… tôi đứng bên đường quan sát. Có lẽ vì đường phố khá đông người nên chú cũng không hề chú ý đến tôi. Tôi nhìn theo bóng dáng chiếc xe. Vẫn là đi được một quãng và đỗ lại nơi quán rượu quen thuộc. ông ấy vẫn chọn một góc cô đơn lánh xa những con người đang tỉ tê tâm sự sau chén rượu.
Ông ấy lại uống rượu một mình… dường như nó trở thành một thói quen mà tôi đã từng đọc được ở đâu đó rằng nếu muốn nhớ được cái gì đó bạn hãy làm nó 28 lần liên tục, và nếu ghi nó được vào trong tiềm thức thì cần lặp đi lặp lại nó 90 ngày liên tiếp.
Và giờ tôi nghĩ cái hành động này của ông ấy đã trở thành một thói quen khó bỏ mất rồi.
Nhân viên mang cho ông ấy một đĩa thức ăn và một chai rượu, nói gì với ông ấy rồi cười, có thể họ biết nhau rất rõ thì phải.
Tôi tấp vào lề bên đường, cùng phía ông ấy nhưng lại ở quán bên cạnh. Có lẽ sự ồn ào khiến ông ấy chẳng chú ý đến ai. ông ấy một mình rót chén rượu và đưa lên miệng uống một hơi. Nhìn dáng vẻ thiểu não ấy có thể cảm tưởng như cả thế giới đang đặt lên đôi vai nặng trĩu của ông ấy và ông ấy đang cố gắng gồng mình để mạnh mẽ.
Bóng dáng cô đơn và mệt mỏi. không khó để nhận ra ông gầy đi trong bộ đồ vẫn mặc khi đi cùng tôi. Hình như vẫn những bộ đồ ấy mà một năm qua không hề thay đổi thì phải. Tôi ngồi sang quán bên cạnh… gọi một món nào đó để quan sát ông ấy.Trong vô thức, tôi không nghĩ mình đang lạc vào thế giới của quá khứ. lạc vào cảm giác mà ông ấy mang lại… tôi lại bắt đầu mất dần đi sự đề phòng, nói đúng hơn là tôi ko làm chủ đượcbản thân. Tôi ko quan tâm đến sai trái gì nữa cả.
Tôi ngồi đó, đôi mắt không ngừng hướng về phía ông ấy. Bao nhiêu giận hờn trước nay tôi chẳng còn nhớ. giờ tôi thấy thương ông ấy, thương cái bóng dáng cô độc này… nếu như chúng tôi thành đôi, thì giờ có lẽ đã chuẩn bị kỉ niệm một năm ngày cưới. một năm đấy, không ngờ nó lại qua đi mà chúng tôi đã xa nhau mất rồi. tôi không đổ lỗi cho ai cả bởi tôi lựa chọn ra đi cơ mà… nhưng giờ… sao thấy lòng mình thương nhiều đến như vậy.
Ông ấy vẫn rót rượu, đưa lên miệng và ngửa cổ uống cạn. đàn ông những lúc buồn họ thường mượn rượu giải sầu đúng không? Ông ấy uống rượu rất tốt, nhưng nếu ngày ngày cứ uống như thế này chẳng khác gì gây hại cho bản thân, hay là ông ấy muốn kết thúc mệt mỏi bằng cách này… không… ông ấy đang hành hạ bản thân đúng không?
Bao nhiêu câu hỏi vây quanh chén rượu thôi thúc tôi đứng lên…tôi không toan tính thêm gì mà đứng lên bước lại phía ông ấy. lúc ông ấy định uống thêm một chén nữa thì tôi đưa tay nhấc nhanh chén rượu từ trên tay ông ấy đưa lên miệng mình uống cạn. rượu này vị nồng và rất nặng. vị cay xé đầu lưỡi và cả khoang miệng… đến khi tôi cúi xuống thì ông ấy đang nhìn tôi. Đôi mắt mở to tướng như không tin người đứng trước ông ấy là tôi đấy.
Ông ấy ngồi im như tượng còn tôi cũng đứng im, bàn tay nắm chặt lấy chén rượu… và khi thấy ông ấy nhìn mình như vậy tôi có chút bối rối, tôi cúi xuống, miệng ngập ngừng.
- sao lại uống rượu một mình như vậy?
ông ấy dường như chẳng nghe thấy tôi nói mà vẫn nhìn tôi chằm chằm càng khiến tôi bối rối hơn. Tôi nhắc lại.
- cháu hỏi sao chú lại uống rượu một mình như vậy?
- à ừ…
Ông ấy giật mình đứng lên. Hoá ra ông ấy không mơ… tôi đứng đây là thật.
- em… em đến từ khi nào?
- cháu đi theo chú từ nãy.
- sao lại đi theo tôi?
- à… là … cháu vô tình đi qua nên thấy xe chú
- chứ không phải có điều cần nói mà đến à?
- không
Tôi trả lời thẳng thắn khiến ông ấy cúi xuống, khuôn mặt thoáng chút buồn. ông ấy quay đi, ngồi xuống lại chiếc ghế cũ, rót một chén rượu rồi buông một câu
- em về đi, muộn rồi, đừng đứng đây nhìn tôi như vậy nữa.
- cháu nghĩ chú cũng nên về đi, lạnh này uống rượu dễ cảm lắm.
Ông ấy tự nhiên bật cười.
- sống chết có số rồi, có khi muốn còn không được ấy chứ
Câu nói khiến tôi xót xa vô cùng… nó mang hơi hướng của một sự bất cần đời, của một kẻ không còn gì để mất nữa.
- chú còn gia đình, đừng như vậy, đứng lên về đi
Tôi vẫn đứng đó, chú thì ngồi, tay lại rót rượu và bấm điện thoại.
Ông ấy một lần nữa đưa chén rượu lên miệng uống một hơi, nhăn mặt vì cay mặc tôi đứng đó và coi như tôi không tồn tại.
đến chén tiếp theo tôi không chịu được mà lại đưa tay giật cái chén, lần này ông ấy không chịu buông tay nên cả chén rượu đổ vào người ông ấy. ông ấy cau mày
- em ko có quyền cấm tôi uống, chúng ta không là gì của nhau nữa, cho nên việc tôi làm gì là quyền của tôi, em về đi.
Ông ấy không hề nhìn tôi, mà chỉ ngồi đó nhìn xa xăm và nói. Từng câu nói khiến lòng tôi đau nhói, đúng… chúng tôi không là gì của nhau nữa rồi. tự nhiên nước mắt tôi trào ra, cổ họng tôi nghẹn ứ, quá khứ hiện về trong tâm trí… tôi sai sao? Tai sao ông ta có quyền nói với tôi như vậy cơ chứ… tại sao ông ta không biết mình chính là kẻ đẩy mối quan hệ này tan vỡ… tại sao cơ chứ.
- tôi ko có quyền ư… chú nói tôi không có quyền… được… tôi chấp nhận… kể từ lúc tôi bước chân khỏi đây… chúng ta coi như kết thúc tất cả… nhưng giờ tôi muốn biết… chú … tại sao lại đối xử với tôi như vậy… tôi đã làm gì sai? Chú nói đi.
Ông ấy ngồi im không dám ngẩng lên nhìn tôi
- chú nói đi, tại sao lại đối xử với tôi như vậy?
Tôi nói to hơn, nước mắt tôi giàn giụa, mọi người bắt đầu nhìn chúng tôi.
Ông ấy vẫn ngồi đó, đưa tay với chai rượu định rót vào chén thì tôi giật lại. rượu vung lên bắn vào người ông ấy… ông ấy đứng phắt lên. Hai mắt đỏ hoe, quát tôi
- thôi đủ rồi… cô muốn biết sao? Vì tôi chán cô rồi… vì tôi còn yêu cô ấy… cô nghe rõ chưa? Tôi còn yêu cô ấy chứ không hề yêu cô. Tôi chán cô rồi nên mới thế… có thế mà cô cũng hỏi à?
Tôi đứng im…. Hai mắt mở to như không tin ông ấy có thể phản ứng mạnh như vậy. nước mắt tôi chảy ra… sự thật phũ phàng đến mức tôi còn không dám tin… hoá ra là như vậy à?
- vậy sao chú không nói với tôi, tôi có làm gì sai đâu… chú nói tôi sẽ tự rút lui cơ mà.
- thì tôi nói rồi đó… giờ cô đi đi… với tôi, cô hết giá trị rồi.
Ông ta nói thản nhiên, tôi ức… cảm giác tủi nhục dâng lên nghẹn ứ trong lòng… không kìm chế được mà đưa tay tát mạnh vào mặt ông ta một cái.
- đồ khốn, tôi ko ngờ tôi đặt lòng tin nhầm người, tôi ko ngờ hoá ra chú cũng chỉ là loại sở khanh, đồ rẻ tiền.
tất cả mọi người không ai phản ứng gì hết mà chỉ nhìn chúng tôi cãi nhau. Tôi quay đi, nước mắt tràn trề trên khoé mắt, một tay gạt mạnh nó bước nhanh về phía chiếc xe. Đi được một quãng có một cánh tay quàng lấy cổ tôi từ phía sau kéo tôi đứng lại, mùi hương ấy… là ông ấy…ông ấy bước theo tôi từ lúc nào. một tay quàng lấy cổ tôi siết lại bên kia ghé miệng sát vào tai tôi, có cái gì đó ấm nóng chảy lên má tôi như là nước mắt.
- em đừng dại khờ như vậy… tôi thật ra chưa bao giờ yêu em cả, cũng chưa bao giờ muốn lấy em, suy cho cùng chúng ta chẳng hợp nhau chút nào… nhưng dù sao cũng cảm ơn em đã cho tôi có một thời gian vui vẻ. mong em về bên ấy sẽ vui… chúc em hạnh phúc.
Tôi một lần nữa đứng im còn ông ấy rời ra quay đi về phía sau… đến khi tôi tỉnh ra quay lại thì thấy ông ấy đang đi cũng một cô gái, họ khoác vai nhau. Đi về phía chiếc xe… tôi gạt nước mắt đuổi theo ông ấy.
một tay kéo ông ấy lại… ông ấy và cô gái kia quay lại nhìn tôi…tôi rút cái nhẫn đã cất trong vì từ rất lâu ra đưa ra trước mặt ông ấy.
- tôi nghĩ cái này là của chú… trả lại cho chú.
ông ấy nhìn vào nó rồi nhìn tôi.
- tặng em làm kỉ niệm đó. tôi giữ nó cũng ko để làm gì.
- tôi chẳng muốn giữ nó nữa… có chi chỉ làm vướng cái túi của tôi thôi
- vậy em vứt đi, nó là của em… em có quyền làm gì thì làm… chỉ là thứ rẻ tiền thôi mà… đừng tiếc.
Câu nói khiến tôi tự ái, tôi nắm chặt cái nhẫn rồi ném mạnh vào người ông ta. Tôi gào lên
- đồ vô liêm sỉ… đồ khốn… tôi thề là sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.
- này cái cô kia…
Cô gái kia quát tôi thì ông ấy ngăn lại. còn tôi từ khoảnh khắc đó tôi quay đi… đối với tôi mọi thứ đã thật sự kết thúc… thật sự kết thúc rồi.
Chúng tôi cùng nhau đi ăn tối và nói chuyện, cái bụng con Oanh cũng nhú lên cao chút. Nó không ăn được nhiều mà lúc nào cũng than.
- ôi… mẹ ơi… sáng nào tao cũng nôn trong nhà vệ sinh cả tiếng. lúc ấy điên quá cứ chửi cái thằng chó đấy nó hại đời tao
- thế nó nói gì?
- nó bảo em cố gắng.
- cố cái mẹ gì… tao sắp chết vì nôn rồi đây.
- tao có thấy mày nôn từ nãy đâu
- chỉ bị sáng sớm thôi, còn ngày thì bình thường.
- mày cáu gắt ít thôi không con nó cũng nhăn nhó như mày đấy.
- nhăn cái mẹ gì… việc ngứa mắt là phải nói chứ.
- ấy nhưng mà làm mẹ rồi, làm vợ rồi thì tế nhị một tí.
- tao mà không tế nhị á
Tôi cười, dẫu biết không ai tự chê mình xấu cả nhưng riêng còn Oanh thì thô lỗ hơn người rồi mà nó không nhận ra cơ.
- này… dù sao sớm muộn mình cúng phải làm mẹ, ông ấy cho mày có sớm là tốt, như tao giờ mới thấy khổ đây này.
- bệnh mày là do cơ thể chứ đâu phải già không đẻ được, nói linh tinh. uống thuốc vào là hết, chịu khó vào.
- tao chỉ ước được như mày, vào cái là có.
- thôi bà ạ… nếu như tao còn lâu mới lấy được ông thiếu gia đấy. Thế ông không theo ra à?
- có nhưng bận việc nên tao bắt ở nhà. Tao cũng chỉ ở đây … sáng mai tao đi sớm.
- vội thế.
- công vc mà.
- dành thời gian mà nghỉ ngơi, chịu khó uống thuốc bổ vào. Mua thêm thuốc bổ cho ông ý nữa.
- thôi… cho ông uống thuốc bổ thì ai mà chịu được.
- hí… ông ý trẻ chắc khoẻ lắm nhỉ.Tuần mấy lần.
Tôi cười ngại
- tháng nghỉ mấy lần thì có.
- êu… sướng nha.
- sướng nỗi gì… như mày còn ham hố cái chuyện đấy chứ như tao vừa vừa tao còn chịu được chứ ông ấy khoẻ quá nhiều khi mệt.
- thảo nào dạo này mày gầy đi đấy. lão bắt làm nhiều quá à?
- chắc tuổi lão trẻ nên vậy.
- trẻ hay già thì cũng thế thôi, chắc mới nên vậy. hoặc là tốt trống thì hại mái thôi… thôi cố gắng… dần quen ấy mà
- tao chỉ sợ tao ko chiều được lão lại đi lăng nhăng.
- đàn bà mình thì bao nhiều chả vừa. mày cứ nằm im bên dưới giữ sức là được. đứng có đua đòi mà leo lên trên.
- thi thoảng cho lão nằm hưởng để biết mình ko phải dạng vừa.
Tôi cười. vừa hay ko vừa lão cũng cho chết chứ sao. Nó đâu có trong hoàn cảnh của tôi mà hiểu.
Sau một hồi tâm sự và ăn uống no say tôi cũng chia tay nó ra về. đi được một quãng mới nhớ công ty chú gần đây. chỉ cần rẽ phải 200 mét nữa là tới… hoá ra con đường này một thời thân quen sớm tối với tôi như vậy. nhiều khi đi làm về không về ngay mà bay đặt dắt nhau đi dạo phố. giờ kỉ niệm ấy đã xa rồi
Tôi không giấu nổi tò mò khi đưa tay lái rẽ phải. đứng bên dưới, không khó nhận ra công ty chú vẫn sáng đèn… cuối năm thì nhà ai cũng bận rộn là đúng rồi. Đứng đó vài phút tôi giật mình khi thấy chú đi ra. chiếc xe quen thuộc lao lên từ phía đường hầm… tôi đứng bên đường quan sát. Có lẽ vì đường phố khá đông người nên chú cũng không hề chú ý đến tôi. Tôi nhìn theo bóng dáng chiếc xe. Vẫn là đi được một quãng và đỗ lại nơi quán rượu quen thuộc. ông ấy vẫn chọn một góc cô đơn lánh xa những con người đang tỉ tê tâm sự sau chén rượu.
Ông ấy lại uống rượu một mình… dường như nó trở thành một thói quen mà tôi đã từng đọc được ở đâu đó rằng nếu muốn nhớ được cái gì đó bạn hãy làm nó 28 lần liên tục, và nếu ghi nó được vào trong tiềm thức thì cần lặp đi lặp lại nó 90 ngày liên tiếp.
Và giờ tôi nghĩ cái hành động này của ông ấy đã trở thành một thói quen khó bỏ mất rồi.
Nhân viên mang cho ông ấy một đĩa thức ăn và một chai rượu, nói gì với ông ấy rồi cười, có thể họ biết nhau rất rõ thì phải.
Tôi tấp vào lề bên đường, cùng phía ông ấy nhưng lại ở quán bên cạnh. Có lẽ sự ồn ào khiến ông ấy chẳng chú ý đến ai. ông ấy một mình rót chén rượu và đưa lên miệng uống một hơi. Nhìn dáng vẻ thiểu não ấy có thể cảm tưởng như cả thế giới đang đặt lên đôi vai nặng trĩu của ông ấy và ông ấy đang cố gắng gồng mình để mạnh mẽ.
Bóng dáng cô đơn và mệt mỏi. không khó để nhận ra ông gầy đi trong bộ đồ vẫn mặc khi đi cùng tôi. Hình như vẫn những bộ đồ ấy mà một năm qua không hề thay đổi thì phải. Tôi ngồi sang quán bên cạnh… gọi một món nào đó để quan sát ông ấy.Trong vô thức, tôi không nghĩ mình đang lạc vào thế giới của quá khứ. lạc vào cảm giác mà ông ấy mang lại… tôi lại bắt đầu mất dần đi sự đề phòng, nói đúng hơn là tôi ko làm chủ đượcbản thân. Tôi ko quan tâm đến sai trái gì nữa cả.
Tôi ngồi đó, đôi mắt không ngừng hướng về phía ông ấy. Bao nhiêu giận hờn trước nay tôi chẳng còn nhớ. giờ tôi thấy thương ông ấy, thương cái bóng dáng cô độc này… nếu như chúng tôi thành đôi, thì giờ có lẽ đã chuẩn bị kỉ niệm một năm ngày cưới. một năm đấy, không ngờ nó lại qua đi mà chúng tôi đã xa nhau mất rồi. tôi không đổ lỗi cho ai cả bởi tôi lựa chọn ra đi cơ mà… nhưng giờ… sao thấy lòng mình thương nhiều đến như vậy.
Ông ấy vẫn rót rượu, đưa lên miệng và ngửa cổ uống cạn. đàn ông những lúc buồn họ thường mượn rượu giải sầu đúng không? Ông ấy uống rượu rất tốt, nhưng nếu ngày ngày cứ uống như thế này chẳng khác gì gây hại cho bản thân, hay là ông ấy muốn kết thúc mệt mỏi bằng cách này… không… ông ấy đang hành hạ bản thân đúng không?
Bao nhiêu câu hỏi vây quanh chén rượu thôi thúc tôi đứng lên…tôi không toan tính thêm gì mà đứng lên bước lại phía ông ấy. lúc ông ấy định uống thêm một chén nữa thì tôi đưa tay nhấc nhanh chén rượu từ trên tay ông ấy đưa lên miệng mình uống cạn. rượu này vị nồng và rất nặng. vị cay xé đầu lưỡi và cả khoang miệng… đến khi tôi cúi xuống thì ông ấy đang nhìn tôi. Đôi mắt mở to tướng như không tin người đứng trước ông ấy là tôi đấy.
Ông ấy ngồi im như tượng còn tôi cũng đứng im, bàn tay nắm chặt lấy chén rượu… và khi thấy ông ấy nhìn mình như vậy tôi có chút bối rối, tôi cúi xuống, miệng ngập ngừng.
- sao lại uống rượu một mình như vậy?
ông ấy dường như chẳng nghe thấy tôi nói mà vẫn nhìn tôi chằm chằm càng khiến tôi bối rối hơn. Tôi nhắc lại.
- cháu hỏi sao chú lại uống rượu một mình như vậy?
- à ừ…
Ông ấy giật mình đứng lên. Hoá ra ông ấy không mơ… tôi đứng đây là thật.
- em… em đến từ khi nào?
- cháu đi theo chú từ nãy.
- sao lại đi theo tôi?
- à… là … cháu vô tình đi qua nên thấy xe chú
- chứ không phải có điều cần nói mà đến à?
- không
Tôi trả lời thẳng thắn khiến ông ấy cúi xuống, khuôn mặt thoáng chút buồn. ông ấy quay đi, ngồi xuống lại chiếc ghế cũ, rót một chén rượu rồi buông một câu
- em về đi, muộn rồi, đừng đứng đây nhìn tôi như vậy nữa.
- cháu nghĩ chú cũng nên về đi, lạnh này uống rượu dễ cảm lắm.
Ông ấy tự nhiên bật cười.
- sống chết có số rồi, có khi muốn còn không được ấy chứ
Câu nói khiến tôi xót xa vô cùng… nó mang hơi hướng của một sự bất cần đời, của một kẻ không còn gì để mất nữa.
- chú còn gia đình, đừng như vậy, đứng lên về đi
Tôi vẫn đứng đó, chú thì ngồi, tay lại rót rượu và bấm điện thoại.
Ông ấy một lần nữa đưa chén rượu lên miệng uống một hơi, nhăn mặt vì cay mặc tôi đứng đó và coi như tôi không tồn tại.
đến chén tiếp theo tôi không chịu được mà lại đưa tay giật cái chén, lần này ông ấy không chịu buông tay nên cả chén rượu đổ vào người ông ấy. ông ấy cau mày
- em ko có quyền cấm tôi uống, chúng ta không là gì của nhau nữa, cho nên việc tôi làm gì là quyền của tôi, em về đi.
Ông ấy không hề nhìn tôi, mà chỉ ngồi đó nhìn xa xăm và nói. Từng câu nói khiến lòng tôi đau nhói, đúng… chúng tôi không là gì của nhau nữa rồi. tự nhiên nước mắt tôi trào ra, cổ họng tôi nghẹn ứ, quá khứ hiện về trong tâm trí… tôi sai sao? Tai sao ông ta có quyền nói với tôi như vậy cơ chứ… tại sao ông ta không biết mình chính là kẻ đẩy mối quan hệ này tan vỡ… tại sao cơ chứ.
- tôi ko có quyền ư… chú nói tôi không có quyền… được… tôi chấp nhận… kể từ lúc tôi bước chân khỏi đây… chúng ta coi như kết thúc tất cả… nhưng giờ tôi muốn biết… chú … tại sao lại đối xử với tôi như vậy… tôi đã làm gì sai? Chú nói đi.
Ông ấy ngồi im không dám ngẩng lên nhìn tôi
- chú nói đi, tại sao lại đối xử với tôi như vậy?
Tôi nói to hơn, nước mắt tôi giàn giụa, mọi người bắt đầu nhìn chúng tôi.
Ông ấy vẫn ngồi đó, đưa tay với chai rượu định rót vào chén thì tôi giật lại. rượu vung lên bắn vào người ông ấy… ông ấy đứng phắt lên. Hai mắt đỏ hoe, quát tôi
- thôi đủ rồi… cô muốn biết sao? Vì tôi chán cô rồi… vì tôi còn yêu cô ấy… cô nghe rõ chưa? Tôi còn yêu cô ấy chứ không hề yêu cô. Tôi chán cô rồi nên mới thế… có thế mà cô cũng hỏi à?
Tôi đứng im…. Hai mắt mở to như không tin ông ấy có thể phản ứng mạnh như vậy. nước mắt tôi chảy ra… sự thật phũ phàng đến mức tôi còn không dám tin… hoá ra là như vậy à?
- vậy sao chú không nói với tôi, tôi có làm gì sai đâu… chú nói tôi sẽ tự rút lui cơ mà.
- thì tôi nói rồi đó… giờ cô đi đi… với tôi, cô hết giá trị rồi.
Ông ta nói thản nhiên, tôi ức… cảm giác tủi nhục dâng lên nghẹn ứ trong lòng… không kìm chế được mà đưa tay tát mạnh vào mặt ông ta một cái.
- đồ khốn, tôi ko ngờ tôi đặt lòng tin nhầm người, tôi ko ngờ hoá ra chú cũng chỉ là loại sở khanh, đồ rẻ tiền.
tất cả mọi người không ai phản ứng gì hết mà chỉ nhìn chúng tôi cãi nhau. Tôi quay đi, nước mắt tràn trề trên khoé mắt, một tay gạt mạnh nó bước nhanh về phía chiếc xe. Đi được một quãng có một cánh tay quàng lấy cổ tôi từ phía sau kéo tôi đứng lại, mùi hương ấy… là ông ấy…ông ấy bước theo tôi từ lúc nào. một tay quàng lấy cổ tôi siết lại bên kia ghé miệng sát vào tai tôi, có cái gì đó ấm nóng chảy lên má tôi như là nước mắt.
- em đừng dại khờ như vậy… tôi thật ra chưa bao giờ yêu em cả, cũng chưa bao giờ muốn lấy em, suy cho cùng chúng ta chẳng hợp nhau chút nào… nhưng dù sao cũng cảm ơn em đã cho tôi có một thời gian vui vẻ. mong em về bên ấy sẽ vui… chúc em hạnh phúc.
Tôi một lần nữa đứng im còn ông ấy rời ra quay đi về phía sau… đến khi tôi tỉnh ra quay lại thì thấy ông ấy đang đi cũng một cô gái, họ khoác vai nhau. Đi về phía chiếc xe… tôi gạt nước mắt đuổi theo ông ấy.
một tay kéo ông ấy lại… ông ấy và cô gái kia quay lại nhìn tôi…tôi rút cái nhẫn đã cất trong vì từ rất lâu ra đưa ra trước mặt ông ấy.
- tôi nghĩ cái này là của chú… trả lại cho chú.
ông ấy nhìn vào nó rồi nhìn tôi.
- tặng em làm kỉ niệm đó. tôi giữ nó cũng ko để làm gì.
- tôi chẳng muốn giữ nó nữa… có chi chỉ làm vướng cái túi của tôi thôi
- vậy em vứt đi, nó là của em… em có quyền làm gì thì làm… chỉ là thứ rẻ tiền thôi mà… đừng tiếc.
Câu nói khiến tôi tự ái, tôi nắm chặt cái nhẫn rồi ném mạnh vào người ông ta. Tôi gào lên
- đồ vô liêm sỉ… đồ khốn… tôi thề là sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.
- này cái cô kia…
Cô gái kia quát tôi thì ông ấy ngăn lại. còn tôi từ khoảnh khắc đó tôi quay đi… đối với tôi mọi thứ đã thật sự kết thúc… thật sự kết thúc rồi.
Bình luận truyện