Bình Yên Khi Ta Gặp Nhau
Chương 31: Lật đổ
Lúc trên đường trở về, An Tiểu Ly không còn kiên trì nhất định bắt Tần Tang phải ngồi ghế sau cùng với cô. Mắt thấy cô vừa buông tay, Tang Tang liền vô cùng vui vẻ chui vào ngồi phía trước, Lý gia công tử nhất thời cũng cười vô cùng lẳng lơ. Kiên định trong lòng An Tiểu Ly lại dầy thêm một tầng.
Coi như mình không may mắn, gặp một tên không phải chánh tông hoàng tử. Coi như mắt mình vụng về, không thấy rõ bên dưới áo sơ mi trắng của hoàng tử là một trái tim đen như thế nào.
Coi như, chưa từng động qua.
An Tiểu Ly ngồi về phía một bên ở ghế sau, quay ngược lại nhìn những ngọn đèn đường, tâm tư cực kỳ bi thương . Đèn mới lên rực rỡ, nhưng mà thành thị to lớn, không hề có ngọn đèn nào thành tâm thành ý sáng vì cô.
Xe lái vào chung cư, cho xe từ từ dừng lại, Lý Vi Nhiên “Ah” một tiếng, “Tiểu Ly, Tiểu Bạch nhà cô đuổi tới rồi.” Anh đi đến ngã ba bãi đậu xe thì dừng lại, cười cười quay mặt sang nói với An Tiểu Ly.
Cái xưng hô Tiểu Bạch này là Tang Tang nói cho anh biết. Vì vậy, lúc họp sáng thường kỳ, Trần Ngộ Bạch cầm bảng lãi tổng hợp hàng tháng cười nhạo Lý Vi Nhiên, “Vậy mà cũng có thể biến đổi bất ngờ đồ thị lợi nhuận như lịch sử yêu đương , anh thật sự là phục em đó lão Ngũ.”
“Đừng khách sáo, ” Lý Vi Nhiên khẽ mỉm cười, “Anh quá khen rồi, Tiểu Bạch.”
Dung Nham đang thong thả xem hổ đấu, lại bị sặc một hớp cà phên, ho khan kinh thiên động địa.
Lương Phi Phàm đang xem báo, ngẩng đầu không thể tin, ánh mắt đầy ngụ ý nhìn về phía Trần Ngộ Bạch – Tiểu tử, cậu cũng tài đó chứ.
Kỷ Nam còn trong trạng thái ngủ gà ngủ gật, ngây ngốc lẩm bẩm: “Ha ha, Tiểu Bạch?”
Lúc này Lý Vi Nhiên đã thu lại gươm giáo không đếm xỉa đến, vì vậy thanh đao trong con trong mắt Trần Ngộ Bạch đã vù vù bắn về phía Kỷ Nam, dọa cô nàng ngoan ngoãn lại, không còn dám lên tiếng nữa.
Từ ngày đó trở đi, mấy anh em gặp Trần Ngộ Bạch đều không gọi lão Tam hoặc là anh ba nữa, mỗi một người đều cố ý nhấn âm cuối gọi anh là Trần Ngộ…. Bạch.
Lúc bấy giờ An Tiểu Ly xuống xe, từ xa đã nhìn thấy anh nhưng không thể nào vui mừng, khẽ nhíu mày, môi mỏng mím chặt. Lúc thấy cô, đôi mắt anh sau tròng kính thoáng hiện lên một tia sắc bén.
“Điện thoại di động.” Anh lạnh lùng nói, duỗi tay về phía cô. An Tiểu Ly kiềm chế sợ hãi trong lòng, nhún vai một cái, “Không mang.”
Tay của Trần Ngộ Bạch hơi yếu thế rụt về lại, “Em biết anh gọi cho em bao nhiêu cuộc điện thoại không? !”
An Tiểu Ly trả lời với bộ mặt phớt tỉnh: “Không biết. Em đã nói không mang điện thoại di động, làm sao em biết được. Anh không nên đã biết rõ rồi còn hỏi có được hay không?”
“An Tiểu Ly!”
“Ừ hử.”
An Tiểu Ly cười tủm tỉm, vênh chiếc cằm nhỏ, dùng dáng vẻ hừng hực trong những tác phẩm trong sáng đối kháng với núi băng.
Mỗ Lang nói rất hay, không thương thì không sợ. Cho nên giờ phút này An Tiểu Ly không sợ nữa.
Trần Ngộ Bạch cũng không sợ, anh chỉ rất căm tức. Tức giận từ sáng cho đến chiều, lúc cơm tối chờ thế nào cũng không trông thấy cô, đành đè nén cơn tức gọi điện thoại cho cô, thế nhưng không có ai nhận! Kêu thuộc hạ đi tìm, thì được báo là ở thành Đông ăn cơm cùng với Ngũ thiếu gia. Anh vừa nghe xong, lửa trong dạ dày càng bốc lên dữ dội.
Đúng vào lúc hai người dùng sự im lặng để đối nghịch với nhau, Lý Vi Nhiên ngừng xe, kéo Tần Tang khẩn thiết đi đến.
“Ơ, hai người đang chơi trò 1 2 3 người ngu dốt à?” Bình sanh chuyện Lý Vi Nhiên muốn thấy nhất chính là, cái mặt nạ phủ tuyết lạnh lẽo của Trần Ngộ Bạch bị bể tan tành, gương mặt bị người khác chọc tức đến dữ tợn, hoàn toàn không còn phong độ gì nữa.
Trần Ngộ Bạch lạnh lùng nhìn Lý Vi Nhiên một cái, “Không có chuyện của em, cút lên lầu.”
Lý Vi Nhiên lui về sau một bước, cười hì hì núp ở sau lưng Tần Tang, “Tang Tang, anh thật là sợ!”
Tần Tang có da có thịt che chở cho anh, gật đầu liên tục, “Trần Ngộ Bạch, em vợ là dùng để lấy lòng, bạn trai em vợ cũng là dùng để lấy lòng. Sao anh lại không hiểu chuyện như vậy! Aizz, không trách được, Tiểu Ly nhà tôi trước khi ra cửa cố ý để điện thoại di động trên bàn, không chịu mang theo.”
Quả nhiên, Trần Ngộ Bạch nghe lời nói của cô, hô hấp rõ ràng hơi chậm lại, ngón tay thon dài nắm lại thành quyền.
Tần Tang lập tức lui về phía sau một bước, nhìn Lý Vi Nhiên cùng cười lên một tiếng, tay cầm tay rời khỏi hiện trường, đi lên lầu.
Đã là cuối hè, nên gió đêm lại hơi lạnh.
Ngón tay của Trần Ngộ Bạch lạnh lẽo bóp cằm An Tiểu Ly, toàn thân cô lập tức nổi lên một lớp da gà, liếc mắt nhìn về phía khác, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của anh.
“Sao vậy? Tại sao giận dỗi với anh?” Giọng nói của Trần Ngộ Bạch lại bất ngờ dịu dàng. Ở trong gió đêm, ở dưới ánh đèn, anh chói mắt đứng bên cạnh chiếc Audi R8, sự điên đảo chúng sinh phát ra từ lớp da anh, làm An Tiểu Ly ý thức được, cô đã gặp phải miễu sát trong truyền thuyết.
Gắng gượng qua giờ phút này, thì tương lại sẽ có hoàng tử cưỡi ngựa đến. Không qua được, vậy cũng chỉ có thể tiếp tục lệ rơi đầy mặt làm món đồ chơi trong lòng bàn tay của Trần gia công tử, gọi là tới, đuổi là đi. Một món đồ chơi có tuổi thọ sử dụng, đợi đến lúc Trần gia công tử chán chê, cô sẽ bi thảm không còn cả người lẫn của.
“Không sao cả, ” Cô giữ vững tinh thần, “Em đã tốt nghiệp rồi, là một người lớn, không thể cứ ngu ngơ như nữa. Em muốn bắt đầu cuộc sống mới.” Cô nhìn ánh mắt của anh, “Trần Ngộ Bạch, mặc kệ hai chúng ta trước đó là quan hệ thế nào, từ giờ trở đi, em hi vọng chúng ta là quan hệ trong sáng của cấp trên và cấp dưới.”
. . . . . .
“Tang Tang, bây giờ tốt nghiệp rồi, em có định tìm việc làm không?”
Tần Tang rót cho anh một ly nước, hai người cùng ngồi xuống ghế sa lon, cô vén mái tóc vào lỗ tai, cười thản nhiên với anh, “Ừ.”
Thật ra ngày hôm qua Tần Trạch đã điện thoại tới rồi, bảo là muốn cô trở về thương lượng vấn đề công việc một chút. Cô từ chối, nói gần đây bận, tuần sau sẽ trở về. Cô đoán chừng ý của cha cô có thể là muốn cô đi đến công ty anh hai. Năm ngoái khi Tần Liễu tốt nghiệp cũng đã đi đến công ty anh hai làm quản lý bộ phận tuyên truyền, chưa được nửa năm khách hàng đã liên danh tố cáo ầm ĩ. Đoán chừng anh hai một lần bị rắn cắn, nên lần này cũng không vui vẻ nhận lời cha rồi. Nhưng mà, nếu đi đến công ty của cha, ở dưới mắt ông, cô và Lý Vi Nhiên. . . . . .
“Tang Tang?” Lý Vi Nhiên nhìn thấy cô nghĩ đến mất hồn, tiến tới hôn cô một cái. Tần Tang cả kinh, cái ly trong tay nghiêng một cái, nước bắn ra quần anh. Cô “A” một tiếng, không chút suy nghĩ, mà rút vài tờ khăn giấy trên bàn, giơ tay lau cho anh. Lý Vi Nhiên vừa nói không có việc gì, vừa lui về phía sau để tránh né. Nhưng trong khoảng thời gian ngắn vẫn tránh không kịp cái tay nhỏ bé mảnh khảnh mềm mại của cô.
Sau đó, Tần Tang lúng túng phát hiện, cảm giác dưới khăn giấy đã càng ngày càng cứng rắn.
“Ặc ” Cô thu tay lại, đỏ mặt ngồi đàng hòang, lúng túng vò khăn giấy trong tay, chỉ chỉ phòng vệ sinh, “Anh muốn dùng không?”
Lý Vi Nhiên lắc đầu một cái, anh thu vào đáy mắt toàn bộ sự xấu hổ không được tự nhiên của cô, cười rất gian tà, “Chuyện này —— không phải phòng vệ sinh có thể giải quyết.”
Vì vậy, mặt của Tần Tang càng đỏ hơn.
. . . . . .
Gió đầu thu vẫn còn đang thổi.
Trần Ngộ Bạch nghe lời của cô thẳng thắn cười lạnh, “Hi vọng? An Tiểu Ly, anh cho em biết. Hi vọng của người khác, là dùng để thực hiện. Hy vọng của em, chính là dùng để tan biến .”
An Tiểu Ly mới vừa nhịn xuống mấy lời hung dữ, vốn còn có một chút áy náy, nhưng lần này toàn bộ chạy sạch cả rồi. Hai tay cũng học theo bộ dáng của anh, một tay chống xe, một tay ấn dạ dày, cười còn lạnh hơn anh, “Vậy sao? Vậy em chân thành hi vọng, anh càng ngày càng sống tốt hơn!”
Vì vậy, cái tay ấn dạ dày của Trần Ngộ Bạch càng dùng sức hơn, gân xanh nổi lên.
. . . . . .
Tần Tang ôm máy vi tính nửa nằm nửa ngồi trên ghế sa lon, thỉnh thoảng nghía ngoài ban công một cái, nơi đó, Lý Vi Nhiên đang vừa dập lửa, vừa hong khô quần.
Cũng còn may, Tần Tang âm thầm nghĩ. Thật ra thì sau khi làm ướt quần anh, trước khi anh “quật khởi”, trong nháy mắt trong đầu cô còn thoáng qua ý niệm dùng máy sấy tóc thổi khô cho anh. Bây giờ suy nghĩ một chút, nếu gió của máy sấy tóc thổi nóng ngay đó, chẳng phải là. . . . . . càng hùng "> hơn sao?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Tang càng nóng rần lên như mặt trời ban trưa.
Vì viết bản thảo, cô đã xem qua nhiều “tài liệu” từ cổ chí kim, đối với lý luận kiến thức của Tần Tang coi như là mức độ đại học. Nhưng mà đối mặt một người khác phái, thì hoàn toàn bất đồng với những chữ viết và những hình ảnh kia. Dù cô được xưng là duyệt “người” vô số, nhưng mới vừa rồi cô vẫn rất hốt hoảng.
Nhưng, thành thật mà nói, dựa vào cảm xúc mới vừa rồi, số đo của anh. . . . . . Dường như. . . . . . Coi như có thể. . . . . .
. . . . . .
“Anh có còn gì nói hay không? Không có việc gì em đi trước.” An Tiểu Ly nhìn anh khép hờ mắt rất lâu cũng không nói lời nào, cô thu lại dáng vẻ khôi hài của mình, tính rút lui.
Đợi thêm một lúc nữa thấy anh vẫn không có phản ứng, An Tiểu Ly bĩu môi xoay người rời đi. Cánh tay phải lại bị anh kéo lại, cô dùng sức hất tay anh ra như trong mấy tác phẩm trong sáng.
Ai biết lần này vung hơi ">, giống như muốn bỏ rơi thật. Trần Ngộ Bạch cao 1m8 mấy bị cô dễ dàng đẩy ngã cái “ầm” trên cửa xe.
Đau… lắm sao? An Tiểu Ly nhìn chân mày anh nhíu chặt nên nghĩ như vậy.
“Tiểu Bạch. . . . . .” Cô luống cuống tiến lên nhìn thương thế của anh. Lúc nhích tới gần mới chú ý tới, mới vừa rồi bàn tay của anh vẫn đặt lên dạ dày, nhìn lại thần sắc khổ sở, hơi thở hơi yếu của anh, cô nóng nảy, “Anh không ăn cơm chiều à? Đau bụng phải không?”
Trần Ngộ Bạch hừ một tiếng, chợt mở mắt ra. Nhanh chóng đưa tay kéo cô đến phía trước, tay đang vịn eo cô xoay một cái, cả người An Tiểu Ly bị quay đi, tay anh dùng sức quá ">, nên sau lưng cũng đụng lên cửa xe “ầm” một tiếng.
Một giây kế tiếp, cô đã có câu trả lời cho ý nghĩ lúc nãy của mình, ừ, quả thật rất đau.
Đau đớn đi qua, cô mở mắt ra. Trần Ngộ Bạch khẽ cong môi lên, tiến tới mang theo hương vị bạc hà tràn ngập trời đất cô quen thuộc.
Coi như mình không may mắn, gặp một tên không phải chánh tông hoàng tử. Coi như mắt mình vụng về, không thấy rõ bên dưới áo sơ mi trắng của hoàng tử là một trái tim đen như thế nào.
Coi như, chưa từng động qua.
An Tiểu Ly ngồi về phía một bên ở ghế sau, quay ngược lại nhìn những ngọn đèn đường, tâm tư cực kỳ bi thương . Đèn mới lên rực rỡ, nhưng mà thành thị to lớn, không hề có ngọn đèn nào thành tâm thành ý sáng vì cô.
Xe lái vào chung cư, cho xe từ từ dừng lại, Lý Vi Nhiên “Ah” một tiếng, “Tiểu Ly, Tiểu Bạch nhà cô đuổi tới rồi.” Anh đi đến ngã ba bãi đậu xe thì dừng lại, cười cười quay mặt sang nói với An Tiểu Ly.
Cái xưng hô Tiểu Bạch này là Tang Tang nói cho anh biết. Vì vậy, lúc họp sáng thường kỳ, Trần Ngộ Bạch cầm bảng lãi tổng hợp hàng tháng cười nhạo Lý Vi Nhiên, “Vậy mà cũng có thể biến đổi bất ngờ đồ thị lợi nhuận như lịch sử yêu đương , anh thật sự là phục em đó lão Ngũ.”
“Đừng khách sáo, ” Lý Vi Nhiên khẽ mỉm cười, “Anh quá khen rồi, Tiểu Bạch.”
Dung Nham đang thong thả xem hổ đấu, lại bị sặc một hớp cà phên, ho khan kinh thiên động địa.
Lương Phi Phàm đang xem báo, ngẩng đầu không thể tin, ánh mắt đầy ngụ ý nhìn về phía Trần Ngộ Bạch – Tiểu tử, cậu cũng tài đó chứ.
Kỷ Nam còn trong trạng thái ngủ gà ngủ gật, ngây ngốc lẩm bẩm: “Ha ha, Tiểu Bạch?”
Lúc này Lý Vi Nhiên đã thu lại gươm giáo không đếm xỉa đến, vì vậy thanh đao trong con trong mắt Trần Ngộ Bạch đã vù vù bắn về phía Kỷ Nam, dọa cô nàng ngoan ngoãn lại, không còn dám lên tiếng nữa.
Từ ngày đó trở đi, mấy anh em gặp Trần Ngộ Bạch đều không gọi lão Tam hoặc là anh ba nữa, mỗi một người đều cố ý nhấn âm cuối gọi anh là Trần Ngộ…. Bạch.
Lúc bấy giờ An Tiểu Ly xuống xe, từ xa đã nhìn thấy anh nhưng không thể nào vui mừng, khẽ nhíu mày, môi mỏng mím chặt. Lúc thấy cô, đôi mắt anh sau tròng kính thoáng hiện lên một tia sắc bén.
“Điện thoại di động.” Anh lạnh lùng nói, duỗi tay về phía cô. An Tiểu Ly kiềm chế sợ hãi trong lòng, nhún vai một cái, “Không mang.”
Tay của Trần Ngộ Bạch hơi yếu thế rụt về lại, “Em biết anh gọi cho em bao nhiêu cuộc điện thoại không? !”
An Tiểu Ly trả lời với bộ mặt phớt tỉnh: “Không biết. Em đã nói không mang điện thoại di động, làm sao em biết được. Anh không nên đã biết rõ rồi còn hỏi có được hay không?”
“An Tiểu Ly!”
“Ừ hử.”
An Tiểu Ly cười tủm tỉm, vênh chiếc cằm nhỏ, dùng dáng vẻ hừng hực trong những tác phẩm trong sáng đối kháng với núi băng.
Mỗ Lang nói rất hay, không thương thì không sợ. Cho nên giờ phút này An Tiểu Ly không sợ nữa.
Trần Ngộ Bạch cũng không sợ, anh chỉ rất căm tức. Tức giận từ sáng cho đến chiều, lúc cơm tối chờ thế nào cũng không trông thấy cô, đành đè nén cơn tức gọi điện thoại cho cô, thế nhưng không có ai nhận! Kêu thuộc hạ đi tìm, thì được báo là ở thành Đông ăn cơm cùng với Ngũ thiếu gia. Anh vừa nghe xong, lửa trong dạ dày càng bốc lên dữ dội.
Đúng vào lúc hai người dùng sự im lặng để đối nghịch với nhau, Lý Vi Nhiên ngừng xe, kéo Tần Tang khẩn thiết đi đến.
“Ơ, hai người đang chơi trò 1 2 3 người ngu dốt à?” Bình sanh chuyện Lý Vi Nhiên muốn thấy nhất chính là, cái mặt nạ phủ tuyết lạnh lẽo của Trần Ngộ Bạch bị bể tan tành, gương mặt bị người khác chọc tức đến dữ tợn, hoàn toàn không còn phong độ gì nữa.
Trần Ngộ Bạch lạnh lùng nhìn Lý Vi Nhiên một cái, “Không có chuyện của em, cút lên lầu.”
Lý Vi Nhiên lui về sau một bước, cười hì hì núp ở sau lưng Tần Tang, “Tang Tang, anh thật là sợ!”
Tần Tang có da có thịt che chở cho anh, gật đầu liên tục, “Trần Ngộ Bạch, em vợ là dùng để lấy lòng, bạn trai em vợ cũng là dùng để lấy lòng. Sao anh lại không hiểu chuyện như vậy! Aizz, không trách được, Tiểu Ly nhà tôi trước khi ra cửa cố ý để điện thoại di động trên bàn, không chịu mang theo.”
Quả nhiên, Trần Ngộ Bạch nghe lời nói của cô, hô hấp rõ ràng hơi chậm lại, ngón tay thon dài nắm lại thành quyền.
Tần Tang lập tức lui về phía sau một bước, nhìn Lý Vi Nhiên cùng cười lên một tiếng, tay cầm tay rời khỏi hiện trường, đi lên lầu.
Đã là cuối hè, nên gió đêm lại hơi lạnh.
Ngón tay của Trần Ngộ Bạch lạnh lẽo bóp cằm An Tiểu Ly, toàn thân cô lập tức nổi lên một lớp da gà, liếc mắt nhìn về phía khác, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của anh.
“Sao vậy? Tại sao giận dỗi với anh?” Giọng nói của Trần Ngộ Bạch lại bất ngờ dịu dàng. Ở trong gió đêm, ở dưới ánh đèn, anh chói mắt đứng bên cạnh chiếc Audi R8, sự điên đảo chúng sinh phát ra từ lớp da anh, làm An Tiểu Ly ý thức được, cô đã gặp phải miễu sát trong truyền thuyết.
Gắng gượng qua giờ phút này, thì tương lại sẽ có hoàng tử cưỡi ngựa đến. Không qua được, vậy cũng chỉ có thể tiếp tục lệ rơi đầy mặt làm món đồ chơi trong lòng bàn tay của Trần gia công tử, gọi là tới, đuổi là đi. Một món đồ chơi có tuổi thọ sử dụng, đợi đến lúc Trần gia công tử chán chê, cô sẽ bi thảm không còn cả người lẫn của.
“Không sao cả, ” Cô giữ vững tinh thần, “Em đã tốt nghiệp rồi, là một người lớn, không thể cứ ngu ngơ như nữa. Em muốn bắt đầu cuộc sống mới.” Cô nhìn ánh mắt của anh, “Trần Ngộ Bạch, mặc kệ hai chúng ta trước đó là quan hệ thế nào, từ giờ trở đi, em hi vọng chúng ta là quan hệ trong sáng của cấp trên và cấp dưới.”
. . . . . .
“Tang Tang, bây giờ tốt nghiệp rồi, em có định tìm việc làm không?”
Tần Tang rót cho anh một ly nước, hai người cùng ngồi xuống ghế sa lon, cô vén mái tóc vào lỗ tai, cười thản nhiên với anh, “Ừ.”
Thật ra ngày hôm qua Tần Trạch đã điện thoại tới rồi, bảo là muốn cô trở về thương lượng vấn đề công việc một chút. Cô từ chối, nói gần đây bận, tuần sau sẽ trở về. Cô đoán chừng ý của cha cô có thể là muốn cô đi đến công ty anh hai. Năm ngoái khi Tần Liễu tốt nghiệp cũng đã đi đến công ty anh hai làm quản lý bộ phận tuyên truyền, chưa được nửa năm khách hàng đã liên danh tố cáo ầm ĩ. Đoán chừng anh hai một lần bị rắn cắn, nên lần này cũng không vui vẻ nhận lời cha rồi. Nhưng mà, nếu đi đến công ty của cha, ở dưới mắt ông, cô và Lý Vi Nhiên. . . . . .
“Tang Tang?” Lý Vi Nhiên nhìn thấy cô nghĩ đến mất hồn, tiến tới hôn cô một cái. Tần Tang cả kinh, cái ly trong tay nghiêng một cái, nước bắn ra quần anh. Cô “A” một tiếng, không chút suy nghĩ, mà rút vài tờ khăn giấy trên bàn, giơ tay lau cho anh. Lý Vi Nhiên vừa nói không có việc gì, vừa lui về phía sau để tránh né. Nhưng trong khoảng thời gian ngắn vẫn tránh không kịp cái tay nhỏ bé mảnh khảnh mềm mại của cô.
Sau đó, Tần Tang lúng túng phát hiện, cảm giác dưới khăn giấy đã càng ngày càng cứng rắn.
“Ặc ” Cô thu tay lại, đỏ mặt ngồi đàng hòang, lúng túng vò khăn giấy trong tay, chỉ chỉ phòng vệ sinh, “Anh muốn dùng không?”
Lý Vi Nhiên lắc đầu một cái, anh thu vào đáy mắt toàn bộ sự xấu hổ không được tự nhiên của cô, cười rất gian tà, “Chuyện này —— không phải phòng vệ sinh có thể giải quyết.”
Vì vậy, mặt của Tần Tang càng đỏ hơn.
. . . . . .
Gió đầu thu vẫn còn đang thổi.
Trần Ngộ Bạch nghe lời của cô thẳng thắn cười lạnh, “Hi vọng? An Tiểu Ly, anh cho em biết. Hi vọng của người khác, là dùng để thực hiện. Hy vọng của em, chính là dùng để tan biến .”
An Tiểu Ly mới vừa nhịn xuống mấy lời hung dữ, vốn còn có một chút áy náy, nhưng lần này toàn bộ chạy sạch cả rồi. Hai tay cũng học theo bộ dáng của anh, một tay chống xe, một tay ấn dạ dày, cười còn lạnh hơn anh, “Vậy sao? Vậy em chân thành hi vọng, anh càng ngày càng sống tốt hơn!”
Vì vậy, cái tay ấn dạ dày của Trần Ngộ Bạch càng dùng sức hơn, gân xanh nổi lên.
. . . . . .
Tần Tang ôm máy vi tính nửa nằm nửa ngồi trên ghế sa lon, thỉnh thoảng nghía ngoài ban công một cái, nơi đó, Lý Vi Nhiên đang vừa dập lửa, vừa hong khô quần.
Cũng còn may, Tần Tang âm thầm nghĩ. Thật ra thì sau khi làm ướt quần anh, trước khi anh “quật khởi”, trong nháy mắt trong đầu cô còn thoáng qua ý niệm dùng máy sấy tóc thổi khô cho anh. Bây giờ suy nghĩ một chút, nếu gió của máy sấy tóc thổi nóng ngay đó, chẳng phải là. . . . . . càng hùng "> hơn sao?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Tang càng nóng rần lên như mặt trời ban trưa.
Vì viết bản thảo, cô đã xem qua nhiều “tài liệu” từ cổ chí kim, đối với lý luận kiến thức của Tần Tang coi như là mức độ đại học. Nhưng mà đối mặt một người khác phái, thì hoàn toàn bất đồng với những chữ viết và những hình ảnh kia. Dù cô được xưng là duyệt “người” vô số, nhưng mới vừa rồi cô vẫn rất hốt hoảng.
Nhưng, thành thật mà nói, dựa vào cảm xúc mới vừa rồi, số đo của anh. . . . . . Dường như. . . . . . Coi như có thể. . . . . .
. . . . . .
“Anh có còn gì nói hay không? Không có việc gì em đi trước.” An Tiểu Ly nhìn anh khép hờ mắt rất lâu cũng không nói lời nào, cô thu lại dáng vẻ khôi hài của mình, tính rút lui.
Đợi thêm một lúc nữa thấy anh vẫn không có phản ứng, An Tiểu Ly bĩu môi xoay người rời đi. Cánh tay phải lại bị anh kéo lại, cô dùng sức hất tay anh ra như trong mấy tác phẩm trong sáng.
Ai biết lần này vung hơi ">, giống như muốn bỏ rơi thật. Trần Ngộ Bạch cao 1m8 mấy bị cô dễ dàng đẩy ngã cái “ầm” trên cửa xe.
Đau… lắm sao? An Tiểu Ly nhìn chân mày anh nhíu chặt nên nghĩ như vậy.
“Tiểu Bạch. . . . . .” Cô luống cuống tiến lên nhìn thương thế của anh. Lúc nhích tới gần mới chú ý tới, mới vừa rồi bàn tay của anh vẫn đặt lên dạ dày, nhìn lại thần sắc khổ sở, hơi thở hơi yếu của anh, cô nóng nảy, “Anh không ăn cơm chiều à? Đau bụng phải không?”
Trần Ngộ Bạch hừ một tiếng, chợt mở mắt ra. Nhanh chóng đưa tay kéo cô đến phía trước, tay đang vịn eo cô xoay một cái, cả người An Tiểu Ly bị quay đi, tay anh dùng sức quá ">, nên sau lưng cũng đụng lên cửa xe “ầm” một tiếng.
Một giây kế tiếp, cô đã có câu trả lời cho ý nghĩ lúc nãy của mình, ừ, quả thật rất đau.
Đau đớn đi qua, cô mở mắt ra. Trần Ngộ Bạch khẽ cong môi lên, tiến tới mang theo hương vị bạc hà tràn ngập trời đất cô quen thuộc.
Bình luận truyện