Blood X Blood
Chương 42: Lấy máu lần thứ bốn mươi: Hôn lễ u ám nhất vũ trụ
Đóng gói hành lý xong, Cao Đại Bàn tranh thủ thời gian tỉ mỉ nghiên cứu đồng xu Thất đưa cho.
Đồng xu này nhỏ hơn loại tiền đồng bình thường rất nhiều, khắc hoa tinh xảo, có hình một con dơi trừu tượng quấn quanh chữ cái hoa lệ, mặt trái là tên tộc Assamite và một đoạn văn ngắn, chữ viết quá bay bướm Cao Đại Bàn đọc không ra.
Rõ ràng đó là một tín vật rất quan trọng, nhưng cụ thể dùng vào việc gì, thì cô không rõ.
Nhưng nếu đã đưa tiền cho cô, lại phá hỏng máy quay dẫn dắt vệ binh rời đi, vị đệ nhất cao thủ Huyết tộc này chắc hẳn cũng đứng về phía bọn họ?
Cao Đại Bàn đưa tay sờ dấu răng bên gáy…… Cô từng hỏi vị cư dân biển cát coi trời bằng vung này, vì sao phải trở về làm tay sai hội cho trưởng lão? Đáp án là “Ở nơi khác không thể ăn cô được”. Cao Đại Bàn mới ngộ ra điều kiện chiêu hàng của hội trưởng lão là gì……
Lần đầu tiên quý ngài trộm cướp xuống “răng”, đã bị Cao Đại Bàn nghiêm khắc cự tuyệt, cũng kiên quyết yêu cầu về sau mỗi tháng hiến máu chỉ áp dụng phương thức rút máu từ tay. Đồng chí Thất cực kỳ khó chịu nhe hai cái răng nho nhỏ hỏi vì sao? Đồng chí Đại Bàn khí phách trả lời:“Bởi vì tôi đã có người đàn ông của mình rồi”.
Biểu tình của đồng chí Thất có vẻ mơ màng.
Cao Đại Bàn biết không thể mong Huyết tộc không có quan niệm trinh tiết hiểu được loại tâm tình “Chỉ muốn để người yêu chạm vào” bình thường của những kẻ đang yêu, cũng không giải thích dài dòng chỉ kiên quyết cự tuyệt phương thức cắn trực tiếp.
Không nghĩ tới, cuối cùng vẫn bị cắn một miếng……
Cao Đại Bàn thở dài, thằng nhãi này thật xấu xa, còn cố ý để lại dấu răng.
Siết chặt dây rút của túi không gian, Cao Đại Bàn kéo kéo váy dài trên người tự hỏi có cần đổi một bộ quần áo dễ vận động hơn không, cửa sổ xoay về hướng núi lại đột nhiên ầm ầm vỡ vụn! Thủy tinh chống đạn cường độ cao và khung cửa sổ hợp kim trong nháy mắt đã biến thành bột phấn! Ầm ầm đổ xuống ……
Cao Đại Bàn khiếp sợ quay đầu, cánh con rồng bạc của đức ngài thân vương xẹt qua cửa sổ! Ventrue nhẹ nhàng nhảy lên cửa sổ, một tay chống khung cửa, một tay đẩy mặt nạ trên mặt lên, mỉm cười với Cao Đại Bàn đang ngơ ngác, những sợi tóc màu bạc theo áo choàng phơ phất trong gió đêm……
“Tiểu thư đáng yêu, muốn bỏ trốn với tôi không? Mấy tinh hệ gần đây tôi đều rất thông thuộc“.
Cao Đại Bàn khép cái mồm còn đang há hôc vì kinh ngạc lại, xoay người, vác hành lý dắt Tiểu Chi, giống như một người bạn đồng hành đáng yêu đứng trước cửa sổ chờ xuất phát, bĩu môi nói:“Vô nghĩa”.
Ngài thân vương cười rộ lên, xoay người vươn tay trực tiếp ôm lấy Cao Đại Bàn, hôn một cái, mới đặt cô lên lưng rồng, quay đầu nhìn cửa sổ đã vỡ vụn thành mảnh nhỏ, biểu tình có vài phần đắc ý:“Đây là lần đầu tiên tôi trèo cửa sổ vì một cô gái, như vậy có giống Romeo và Juliet trong câu chuyện em kể không?”
Cao Đại Bàn bó tay:“Chuyện này có gì đáng kiêu ngạo? Kết cục câu chuyện kia siêu thảm, hơn nữa Romeo cũng không phá hỏng cửa sổ của Juliet…..”.
Đức ngài thân vương nở nụ cười thì ra là thế, con rồng vỗ cánh bay vút lên không! Lên xuống vài cái, đã cách rất xa căn phòng vừa giống thiên đường lại như lồng giam kiên cố trong viện nghiên cứu……
Gió buổi sớm theo ánh bình minh dần ló dạng nơi chân trời phất qua bên người, nhất thời mát mẻ thoải mái đến mức khiến người ta có thểquên hết muộn phiền, chỉ muốn vĩnh viễn bay thẳng đến chân trời như vậy……
Cao Đại Bàn tựa vào lòng Ventrue không suy nghĩ gì. Từ khi mang thai tới nay, đây là lần đầu tiên cô bình tĩnh lại, không cần đắn đo cân nhắc, chỉ hưởng thụ làn gió phe phẩy trên mặt và vòng tay ấm áp của người đàn ông sau lưng.
Phương pháp chạy trốn, tuyến đường, truy binh, trách nhiệm chính trị, nguy hiểm của việc nhân giống, thậm chí tương lai ngày sau, đều có người quan tâm giúp cô.
Người nọ thông minh hơn cô, quả quyết hơn cô , cũng quyền lực hơn cô nhiều lắm. Anh ta có thể tạo cả một vùng trời cho cô, cô chỉ cần ngồi phía dưới mỉm cười là đủ rồi.
Những lúc như thế này luôn làm cho người ta cảm thấy, có người đàn ông bên cạnh thật tốt.
Lần chạy trốn trước thân thể cô đau đớn, tinh thần kinh hoảng bất an, sợ bóng sợ gió*, kéo thân mình gầy yếu không còn chút sức lực, chật vật đào vong trên một tinh cầu mà bất cứ sinh vật nào cũng đều hùng mạnh hơn cô.
(Nguyên văn là Phong thanh hạc lệ do tích thời Tiên Tần, quân Phù Kiên ở phương Bắc bị quân Tấn đánh bại, trên đường tháo chạy nghe tiếng hạc kêu, lại ngỡ là quân Tấn truy đuổi)
Lúc này đây, Cao Đại Bàn cảm thấy thật may mắn xiết bao khi mình không còn cô độc nữa.
…………………………
Con rồng bạc của Ventrue phối hợp với ánh sáng và sắc thái trên không liên tục biến đổi màu sắc toàn thân, đôi cánh im lặng phá không, lượn vòng lao xuống tăng tốc…… Nếu chỉ dựa vào thị lực cơ hồ không thể phát hiện ra con quái vật khổng lồ có khả năng thay đổi màu sắc giống môi trường xung quanh này! Cao Đại Bàn liên tục tán thưởng……
Ai cũng nói Dạ long bay không phát ra tiếng động là báu vật của kẻ đánh lén, nay xem ra, thú cưỡi của thân vương Ventrue mới chân chính là máy bay chiến đấu tàng hình xa hoa!
Không biết đã bay bao lâu, con rồng bắt đầu lượn vòng từ từ đáp xuống.
Dưới tầng mây, trong một khe núi bị thảm thực vật và sương mù hoàn toàn bao phủ, một tòa cung điện xinh đẹp dần dần hiện lên trước mắt Cao Đại Bàn……
Hoặc, phải nói là một tòa cung điện từng xinh đẹp.
“Đưa tôi chìa khóa”. Ventrue thấp giọng nói.
Cao Đại Bàn ngẩn người,“Chìa khóa gì cơ?”
“Assamite chưa đưa cho em sao?” Ventrue khẽ nhíu mày, lộ ra biểu tình khó chịu “Cái loại đồng bọn hợp tác này quả nhiên không đáng tin à không đáng tin”……
Cao Đại Bàn bỗng nhiên sực nhớ ra, cúi đầu lấy đồng bạc trong váy ra,“Chẳng lẽ anh nói đến cái này?”
Ventrue nhận lấy quan sát một chút, sau đó dùng một tay giơ nó lên, nhắm thẳng về hướng mặt trời, chậm rãi điều chỉnh góc độ, một lát sau, ánh sáng mặt trời nhu hòa tụ hợp trên đồng tiền giống như đang cô đọng năng lượng, chiết xạ ra một chùm sáng tinh thuần, chiếu thẳng lên tòa cung điện……
Nhất thời toàn bộ thung lũng đều mơ hồ chấn động! Giống như một lớp màng bảo vệ nào đó chậm rãi nứt ra, luồng khí từ dưới mặt xông lên, phất lên cánh rồng và mái tóc của hai người……
Cao Đại Bàn không nhìn thấy gì, lại rõ ràng có cảm giác“Cửa đã mở”.
Rốt cuộc cô cũng hiểu được vì sao một quần thể kiến trúc lớn như vậy nhưng chỉ tồn tại trong truyền thuyết, hơn nữa chung quanh cũng chẳng có binh lính bảo vệ lại không bị dân bản địa quấy phá. Phương pháp phong tỏa lợi dụng ánh mặt trời này, quả nhiên không phải Thánh Huyết tộc thì tkhông thể nào vượt qua……
Con rồng cẩn thận khép cánh, chậm rãi hạ xuống giữa cung điện, khi đáp xuống khiến bụi đất và lá rụng bay mù mịt……
Cao Đại Bàn nắm tay Ventrue chậm rãi từ trên lưng rồng đi xuống, ngẩng đầu chiêm ngưỡng cung điện hoa mỹ mà đổ nát này—bức tường màu bạc trải qua trăm vạn năm gió táp mưa sa trở nên âm u ám trầm, mang theo cảm giác xưa cũ nhuốm màu năm tháng, cửa sổ bằng kính màu ảm đạm mà đoan chính. Đỉnh cung điện tinh xảo đã hỏng, đổ sụp xuống, giống như một bức tranh sắc sảo bớt đi góc cạnh, làm cho người ta không khỏi tưởng tưởng đến vẻ đẹp và khí thế kinh người của nó thuở xa xưa! Cổng vòm cao mấy chục thước, mấy ngàn bậc thang xoay tròn, một loạt trụ khắc hoa sắp xếp chỉnh tề như vệ binh trên hành lang, cùng với một bức tượng hình chữ thập vĩ đại mặc dù đã hơi xiêu vẹo nhưng vẫn rung động lòng người như cũ……
Cho dù bị dây leo bao trùm, cho dù bị bụi đất mạng nhện phủ mờ theo năm tháng, toàn bộ cung điện vẫn tràn ngập bầu không khí trang nghiêm khiến người ta kính sợ, vẫn ảnh hưởng sâu sắc đến mỗi vị khách lạc bước vào chốn này……
“Nơi này là thánh địa của chúng tôi “. Giọng nói của Ventrue từ phía sau truyền đến.
Thánh địa?
Thì ra nó thật sự tồn tại……
Nơi này chính là chỗ Lanka từng nói đến, nơi Thánh Huyết tộc ngủ say ư?
Ventrue sửa sang lại áo choàng, lẳng lặng đứng bên cạnh Cao Đại Bàn, nắm tay cô đi lên mấy bậc thang phía trước, mang cô đứng trên đài cao có tầm nhìn cực tốt nhìn xuống toàn cảnh cung điện……
“Nhìn chỗ đó đi”. Ngón tay tái nhợt của anh ta chỉ về hướng Tây cung điện, nơi đó bị một đám bia mộ hình thù kỳ dị bao trùm, bầu không khí lành lạnh buổi sớm mang theo vài phần âm trầm nghiêm trang…..”.Dưới kia chính là nơi tộc nhân của tôi ngủ say”.
Cao Đại Bàn tựa vào lan can bằng đá, duỗi dài cổ ra nhìn xung quanh:“Đó là nghĩa địa của Thánh Huyết tộc sao…..”.
“Nghĩa địa?” Giọng nói của Ventrue có vẻ nghi hoặc.
“A, không phải sao? Nhưnnơi đó toàn là bia mộ mà?” Cao Đại Bàn cũng nghi hoặc.
“Bia mộ?” Dường như Ventrue cảm thấy từ này thật mới lạ, suy tư trong chốc lát mới cười nói:“Không, cái đó chỉ để làm dấu thôi. Cũng giống như đánh số trong phòng thí nghiệm vậy. Dưới tấm bia đá có hòm đông lạnh. Bình thường trên bia sẽ ghi lại các loại tham số của hòm đông lạnh đó, cùng tên của sinh vật”.
“……= =”
Cao Đại Bàn, người địa cầu thuần chủng, hôm nay sự nhận thức của cô về nghĩa địa hoàn toàn bị đảo lộn…..
Ventrue nắm tay cô đi xuống cậu thang, đến gần “Nghĩa đia” kia quan sát. Cao Đại Bàn đưa tay cẩn thận mơn trớn mặt ngoài tấm bia đá thô ráp…… Quả nhiên phía trên có khắc hoa văn thị tộc, tính danh thật dài, cùng với một số ký tự mã hóa mà cô không hiểu.
“Nơi này tồn tại trước cả trí nhớ của tôi“. Ventrue trầm trầm giải thích ,“Ba vị trưởng lão cũng không biết lịch sử nơi này. Với trình độ khoa học kỹ thuật của cung điện mà nói, không thể không có ghi chép gì liên quan đến nguồn gốc của Huyết tộc. Nhưng lại chẳng tìm được chút dấu vết nào. Viện nghiên cứu khoa học phỏng đoán có thể Thánh Huyết tộc đã gặp phải một tai nạn mang tính hủy diệt, toàn bộ thành viên đều trốn vào thánh địa tránh được một kiếp, nhưng không có thời gian để lại ghi chép gì. Mà khi bộ tộc chúng tôi từ dưới đất tỉnh lại một lần nữa, trí nhớ đã trống rỗng…..”.
Đoạn giới thiệu vắn tắt này làm cho Cao Đại Bàn giật mình, cô nghĩ tới giả thuyết di dân từ Địa Cầu của Lanka.
Hủy diệt lịch sử và trí nhớ về nguồn gốc của Huyết tộc, mất đi đại bộ phận khoa học kỹ thuật và sách vở…… Không biết “Tai nạn hủy diệt đột ngột phát sinh kia” có phải do sinh vật cao cấp mang tên đấng “Tạo hóa” gây ra không?
Cao Đại Bàn lắc lắc đầu, thôi, chung quy cũng chỉ là phỏng đoán mà thôi. Nói không chừng chân tướng chính là vào thời viễn cổ di dân Thánh Huyết tộc đánh không lại dân Lam Huyết tộc bản địạ, bị đuổi chạy về ổ ngủ say mà thôi……
Lại đi thêm hai bước vào sâu trong nghĩa địa, Cao Đại Bàn quay đầu, nhịn không được hỏi Ventrue:“Cái nào là của anh?”
Ventrue kéo tay cô, nhẹ nhàng dắt cô đến trước một tấm bia đá có vẻ cao hơn những tấm còn lại.
Bản thân tấm bia đá không có gì đặc biệt, hoa văn cũng không hoa lệ hơn những cái khác. Xem ra tuy rằng lúc còn sống Huyết tộc luôn phân chia cấp bậc nghiêmngặt, lúc ngủ say lại là chúng sinh ngang hàng……
Ventrue lấy từ trong người ra một đồng tiền màu đỏ sậm, nhẹ nhàng đặt lên huy chương thị tộc trên tấm bia đá, trong nháy mắt khoảng đất sau lưng tấm bia đá hoa văn chằng chịt bỗng nứt ra! Sau đó giống như một con quái thú nhe nanh, từng tầng từng tầng chậm rãi mở ra, những lớp cửa kim loại hợp thành cầu thang thông xuống lòng đất……
Ventrue từng bước đi xuống dưới, sau đó từ trong áo choàng vươn tay ra, yên lặng chăm chú nhìn Cao Đại Bàn.
Hơi lạnh âm u dưới lòng đất ùa lên, hang tối sâu thẳm cứ như thông với mười tám tầng địa ngục, toàn bộ sương mù tràn ngập thánh địa không gió không tiếng động, ngay cả tiếng chim kêu vượn hót trong núi cũng im bặt tĩnh mịch……
Đứng giữa đống bia mộ, Cao Đại Bàn đột nhiên sợ hãi theo bản năng……
Nhưng Thân vương Ventrue đứng ở lối vào lại không suy suyển, ánh mắt anh ta nhìn cô trầm tĩnh như thế, trầm tĩnh giống như lắng đọng tất cả dịu dàng và bao dung. Cánh tay anh lẳng lặng duỗi ra trong không khí, tao nhã chờ đợi, giống như có thể chờ thêm ngàn vạn năm……
Cao Đại Bàn hít sâu một hơi, đặt tay mình vào trong bàn tay lạnh lẽo của đối phương, lập tức bị siết chặt!
Dọc theo cầu thang đi xuống dưới, sau khi đồng tử của Cao Đại Bàn thích ứng với ánh sáng mỏng manh dưới đất, không khỏi bị hình ảnh trước mắt chấn động!
Đây…… Là trình độ khoa học kỹ thuật đến mức nào?
Một vật thể giống như chiếc lọ trong suốt bị những đường dây truyền dịch và cáp điện cắm chi chít, khảm thật sâu vào trong vách núi, giống như con nhộng màu bạc ngủ say dưới lòng đất. Vật thể như vậy, thay vì nói là quan tài, không bằng nói là bình nuôi cấy.
“Hội trưởng lão không muốn người khác biết được bí mật của Thánh Huyết tộc. Cho nên nơi này chỉ có một số ít người trong Thánh Huyết tộc có thể tiến hành thu thập mẫuvật nghiên cứu. Nhưng cho đến nay vẫn không cho ra kết quả gì”. Ventrue trào phúng cười khẽ,“Chất liệu của hòm đông lạnh, nguyên liệu, nguyên lý, chúng tôi hoàn toàn không biết gì cả. Chỉ khi bản năng cảm thấy đã đến lúc ngủ say thì tự động trở lại nơi này tiến vào chiếc bình này ngủ”.
Cao Đại Bàn tò mò vươn tay khẽ chạm vào quan tài trong suốt kia, xúc cảm lạnh như băng.
“Chất lỏng trong này là cái gì?” Cao Đại Bàn chỉ chất lỏng trong suốt trong bình, ở những góc độ ánh sáng khác nhau sẽ mang những màu sắc khác nhau.
Ventrue lắc đầu,“Không biết. Đó cũng không phải chất lỏng. Không phải thể rắn cũng không thuộc những thể khác, chuẩn xác mà nói nó giống như những hạt phân tử. Nó đại biểu cho sinh mệnh của Thánh Huyết tộc. Nếu bản thể tiêu vong, những hạt vật chất này sẽ mất đi sức sống, hoàn toàn biến thành màu xám ảm đạm”.
Cao Đại Bàn đứng bên cạnh cúi đầu quan sát trong chốc lát, đăm chiêu nói:“Nghe nói trí nhớ của anh từ rất lâu trước kia đã không biến mất nữa, vì sao vậy? Chẳng lẽ mấy thứ này biến chất sao?”
Ventrue sửng sốt nửa ngày, rốt cuộc bật cười ra tiếng,“Biến, biến chất? A…… Em là người đầu tiên nói như vậy đấy ~”
Bạn học Cao Đại Bàn cảm thấy bị cười nhạo vì không học không hành, thẹn quá hóa giận xoay đầu đi,“Hừ, dù sao em cũng không hiểu. Tại sao anh lại mang em tới đây? Vừa rồi anh mở cửa thánh địa gây ra động tĩnh lớn như vậy sẽ không bị phát hiện chứ?”
“Đừng lo lắng. Thánh địa là nơi cấm xâm nhập, bất cứ ai cũng không thể tới gần, toàn bộ đều do máy móc theo dõi. Nhiễu loạn hệ thống theo dõi của bọn họ là sở trường của Silly”. Ngài thân vương lộ ra nụ cười ngạo mạn đặc trưng của người quanh năm ngồi trên đầu thiên hạ bàn mưu tính kế:“Cục trị an đế đô do một tay tôi phụ trách, có Lanka và Assamite nội ứng ngoại hợp, mang em trốn đi cũng không tính là khó khăn. Phiền phức duy nhất chính là Brujah từng hưởng qua máu em. Chỉ dựa vào khứu giác cậu ta có thể phán đoán ra chỗ em đang ở. Gần đế đô chỉ có nơi này là không gian tồn tại cách biệt với bên ngoài, tầng cách ly của thánh địa có thể bảo đảm mùi của em không bị người khác phát hiện”.
“Giúp chúng ta nhiều như vậy, thân vương Giovanni và Assamite có gặp phiền toái gì không?” Cao Đại Bàn hơi lo lắng.
“A…… Em lo lắng cho bọn họ sao?” Ventrue cười lạnh:“Lực lượng của biển cát luôn nằm ngoài sự khống chế của chính phủ, nếu dễ gây phiền phức cho bọn họ như thế, hội trưởng lão sẽ không phải đau đầu. Về phần Giovanni…… Tên kia giỏi nhất là bo bo giữ mình, chúng ta có rơi đài cũng không tới phiên anh ta”. Cúi đầu hôn lên trán Đại Bàn, Ventrue trấn an:“Đừng lo lắng,‘người đàn ông của em’ xấu xa như vậy, sở trường nhất là làm chuyện xấu mà“.
Cao Đại Bàn nghe được xưng hô “người đàn ông của em” này thì hơi đỏ mặt, trong lòng ảo não hóa ra thằng nhãi nắm rõ tình huống của cô ở sở nghiên cứu trong lòng bàn tay! May mà lúc trước mình không có làm ra hành vi oán hận gì mất mặt……
Quay đầu nhìn anh ta, Cao Đại Bàn phát hiện phong cách làm việc của người đàn ông này và mình đúng là hai thái cực. Cho dù mình muốn chạy trốn thì cũng chỉ là hành động đột phát. Anh ta bắt đầu xếp đặt tất cả từ lúc đưa cô trở về đế đô, bày binh bố trận từ những việc nhỏ không đáng kể, lợi dụng tất cả lực lượng có thể lợi dụng, thậm chí lợi dụng cả hội trưởng lão.
Cô bỗng nhiên hiểu được vì sao Ventrue cố tình đợi cho thời kỳ nguy hiểm nhất khi mang thai qua đi mới nghênh ngang tới đón cô. Sở nghiên cứu đáng thương, cẩn thận vất vả mấy tháng cuối cùng lại lót đường cho kẻ khác……
Hiện tại ngẫm lại lúc trước Lanka bàn luận viển vông xong bị cách ly đại khái cũng là cố ý. Thân là đối tượng giám thị trọng điểm, chỉ có phạm chút sai lầm nho nhỏ bị điều đi mới có thể rảnh tay rảnh chân mà làm việc……
Cao Đại Bàn lại liếc Ventrue một cái, bỗng nhiên cảm thấy rất may mắn vì người này không phải kẻ địch của mình.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, lúc trước khi hai người đối lập, mình cũng dễ dàng bị đối phương tìm được, sau đó áp dụng thủ đoạn vừa nhõng nhẽo vừa cứng rắn lung lạc, cuối cùng hoàn toàn bị thu phục …… Xem lại lịch sử kết giao của hai người một chút, Cao Đại Bàn bỗng nhiên cảm thấy thật thất bại. Bởi vì cô phát hiện từ tướng mạo đến chỉ số thông minh, thậm chí ngay cả tình thương, cô chẳng có điểm nào thắng được Ventrue……Người đàn ông hoàn mỹ như vậy, sao lại coi trọng cô chứ?
“Ventrue, anh mạo hiểm dẫn em đi thế này, không hối hận sao?” Cao Đại Bàn nhỏ giọng hỏi.
Nơi này là quê hương của anh ta, địa bàn của anh ta.
Anh ta buông tha tước vị thân vương, tài sản khổng lồ, địa vị chấp chính, cùng với quyền lực thống soái toàn quân……
Bên kia cán cân, lại là một con người nho nhỏ bất tài.
Lựa chọn này, nếu hỏi bất cứ ai người đó cũng sẽ không chọn cô.
Cao Đại Bàn không tin tình yêu lại có sức mạnh vĩ đại đến vậy.
Bao nhiêu người kết làm vợ chồng cũng vì địa vị tiền tài mà chia ly, huống bên kia cán cân lại là cả một quốc gia.
Âm cuối trong câu hỏi của cô dần dần tiêu tán trong tầng ngầm sâu thẳm, không khí dường như cũng lạnh dần đi……
Ventrue trầm mặc trong chốc lát, thản nhiên nói:“Em có biết tôi làm chức thân vương này đã bao nhiêu năm rồi không?”
Cao Đại Bàn lắc đầu.
Ventrue cười khẽ:“Lâu đến nổi chính tôi cũng không nhớ rõ …… Mỗi một ngày, mỗi một tháng, mỗi một năm, tướng mạo không thay đổi, công việc không thay đổi, xưng hô không thay đổi, cuộc sống không thay đổi…… Em biết không? Mặc dù chúng tôi không chết, kỳ thật cũng không hẳn là đang sống”.
Cao Đại Bàn hơi chấn động……
Khẽ vuốt vách tường một chút, Ventrue nhẹ giọng nói:“Có đôi khi, tôi cảm thấy mình cũng giống như mảnh đất hay tấm bia đá này, sừng sững trăm ngàn năm không thay đổi, thật sự rất buồn chán. Nhưng mà, em thì khác. Lần đầu tiên nhìn thấy em tại buổi họp báo của viện trưởng lão, tôi đã nghĩ: sinh vật này thú vị đến cỡ nào! Sinh mệnh của em ngắn ngủi như vậy, không biết khi nào thì sẽ chấm dứt, mỗi một giây đều không có đường rút lui. Cuộc sống như vậy sẽ có cảm giác gì?”
Vươn tay nhẹ nhàng nâng khuôn mặt Cao Đại Bàn lên, giọng nói trầm thấp của Ventrue mang theo sự hờ hững mơ hồ:“Em có nói, ba tháng không gặp tôi lại chẳng thay đổi chút nào. Kỳ thật sợ là ba ngàn năm nữa, tôi cũng vẫn không thay đổi. Loại cảm giác này, có lẽ em sẽ không hiểu được…… Em có nhớ lần sinh nhật mới đây không? Con người có thể chúc mừng sinh nhật mình, sau đó hưởng thụ thời gian trôi qua, sinh mệnh biến hóa theo từng giai đoạn, không biết ngày mai…… Mà chúng tôi, ngay cả sinh nhật cũng không có”.
Đầu ngón tay xẹt qua làn da Cao Đại Bàn, Ventrue cười khẽ:“Độc chiếm hương vị máu tuyệt diệu và đời sau quý giá đều là lý do rất quan trọng, nhưng quan trọng nhất, chính là tôi muốn được ở bên cạnh em, chia sẻ cuộc sống của em, giả như nó là của mình…..”.
Nhìn Ventrue cúi đầu chăm chú nhìn vào mắt cô, Cao Đại Bàn bỗng nhiên hiểu được, đối với Ventrue mà nói, cuộc đời của cô giống như cô đọng trong vòng hai tiếng đồng hồ. Giống như một bộ phim súc tích đến tận cùng, lướt qua trong giây lát, lại phấn khích tuyệt luân!
Khiến người ta nguyện ý dùng ngàn năm ngột ngạt chỉ để đổi lấy một lần.
Niềm xúc động chưa bao giờ có đột ngột trào dâng, Cao Đại Bàn đưa tay chủ động giữ chặt bàn tay lạnh như băng của đối phương, nhìn chằm chằm vào mắt Ventrue từng chữ từng chữ nghiêm túc nói:“Ventrue, chúng ta kết hôn đi!”
“…… Cái gì?”Đức ngài thân vương vẫn duy trì tư thế bị nắm tay sững sờ đứng tại chỗ.
Cao Đại Bàn nắm tay anh ta thật chặt, khẩu khí cực kỳ kiên định,“Vì sao lại giả bộ xem cuộc đời của em là của anh? Anh muốn làm người đứng xem sao? Không thoải mái như vậy đâu! Anh là cha của đứa trẻ trong bụng em! Anh đã hiểu chưa? Chúng ta đã tham gia vào cuộc đời của nhau rồi…… Cái gì mà chia sẻ cuộc đời? Trong mắt của con người, kết làm vợ chồng, chính là hai người thề nguyện cùng chung vai gắng sức sẻ chia một kiếp người…… Kết hôn, sinh con, xây dựng gia đình, sau đó nhìn thế hệ tiếp theo một ngày lại một ngày lớn lên, anh sẽ cảm thấy thời gian đang trôi qua không ngừng nghỉ. Em cam đoan đến lúc đó anh chỉ biết than thở nó đi qua quá nhanh, kêu nó dừng lại cũng ngừng không được…..”.
Cao Đại Bàn còn chưa nói xong, đã bị đối phương ôm lấy thật chặt! Gương mặt vùi vào ngực Ventrue không thốt nổi tiếng nào……
“Được, chúng ta kết hôn”. Ventrue nói.
Cao Đại Bàn rất muốn xem biểu tình hiện tại của anh, lại bị đối phương ôm chặt hơn, đầu cũng không nâng lên nổi……
…………………………
Cao Đại Bàn giảng giải sơ lược cho Ventrue về nội dung của hôn lễ, cuối cùng bất đắc dĩ tổng kết:“Hiện tại điều kiện có hạn, đại khái chỉ có thể đơn giản hoá đến mức tối đa …… Không có cơ quan phát chứng nhận, chúng ta cũng không cần đến địa phương ký giấy…… Hơn nữa, hình như ngay cả cầu hôn cũng bị em làm mất rồi……= =”
Ventrue cười ra tiếng, ôm lấy Đại Bàn đang ảo não, ngọt ngào hôn hít trong chốc lát, sau đó trực tiếp đi ra khỏi tầng hầm, đặt cô trên bia mộ của mình, lấy đồng tiền màu đỏ sậm làm chìa khóa trên bia ra, bẻ thành hai nửa, sau đó nặn nặn, kéo dài ra, ước lượng ngón tay Đại Bàn một chút, rồi cuốn nó lại cố định thành hình chiếc nhẫn, còn ở trên còn vòng thành hình chữ thập nho nhỏ. Một nửa khác nặn theo kích cỡ ngón tay mình, đặt trong tay Đại Bàn.
Cao Đại Bàn nhìn tác phẩm thủ công kinh người trong lòng bàn tay quý ngài quỷ hút máu, khóe miệng hơi run rẩy……
Ventrue cũng không để ý, bỏ áo choàng ra, sống lưng thẳng tắp tư thế hoàn mỹ quỳ một gối xuống trước bia mộ, nắm tay trái Cao Đại Bàn, cúi đầu hôn một cái thật sâu, cất cao giọng nói:“Tôi, Ventrue De Leukocyte, lúc này ở thánh địa Huyết tộc, trước mộ bia bắt đầu và diệt vong, lấy một nửa quyền sở hữu nơi mình ngủ say và sinh mệnh ra thề, sẽ yêu em trọn đời không thay đổi”. Giương mắt nhìn sâu vào mắt cô, Ventrue nhẹ giọng nói:“Em hãy gả cho anh, được chứ?”
Dưới ánh mắt của đối phương, nhất thời Cao Đại Bàn lại nói không nên lời.
Cô vốn chỉ tùy tiện miêu tả, không nghĩ tới động tác cầu hôn này được thực hiện dưới bầu trời đỏ đậm, cung điện cổ xua, bộ dáng quỳ một gối của ngài thân vương Thánh Huyết tộc lại anh tuấn đến vậy…… Chính là, nếu bối cảnh không phải là nghĩa địa, dưới mông mình không phải là bia mộ của ông xã, có lẽ sẽ bình thường hơn một chút = =……
Cao Đại Bàn chưa đáp lại, mà Ventrue hiển nhiên không nghĩ cho cô cơ hội để nói ra đáp án khác, sau khi thỉnh cầu xong liền lập tức tự biên tự diễn vô cùng lưu loát đeo nhẫn vào ngón áp út của cô!
Cao Đại Bàn hơi choáng…… Nhưng ngẫm lại tốt xấu gì mình cũng cầu hôn trước, liền thôi.
Chỉ vô lực thỉnh giáo đối phương Địa Cầu đại khái nằm ở hướng nào.
Ventrue sửng sốt, nghĩ nghĩ, khó xử nói:“ Vị trí một tinh cầu trong vũ trụ, rất khó xác định phương hướng trên mặt đất…..”. Nhìn thấy Cao Đại Bàn dường như rất thất vọng, lại bất đắc dĩ bổ sung một câu,“Nếu chỉ cần xác định đại khái, hẳn là hướng Đông”.
Cao Đại Bàn vịn cánh tay Ventrue nhìn về phía đường chân trời xa xôi, cúi đầu hôn lên chiếc nhẫn trong lòng bàn tay, kéo tay Ventrue nghiêm túc đeo vào, sau đó hướng thẳng tới phương hướng có thể không phải là hướng Địa Cầu nhẹ giọng nói:“Ba mẹ, đây là người chồng mà con gái ba mẹ chọn lựa. Con cảm thấy anh ấy sẽ đối xử với con thật tốt, ba mẹ có thể yên tâm…..”.
Ventrue nhìn mặt nghiêng của cô, trở tay nắm chặt, mười ngón đan xen, lôi kéo sự chú ý.
“Tiểu Tiểu…..”. Anh ta nhẹ giọng gọi tên cô, một tay đỡ sau thắt lưng của cô, ngẩng đầu hôn vợ yêu thật sâu dưới ánh bình minh……
“Chúng ta đi hưởng tuần trăng mật đi”.
Đồng xu này nhỏ hơn loại tiền đồng bình thường rất nhiều, khắc hoa tinh xảo, có hình một con dơi trừu tượng quấn quanh chữ cái hoa lệ, mặt trái là tên tộc Assamite và một đoạn văn ngắn, chữ viết quá bay bướm Cao Đại Bàn đọc không ra.
Rõ ràng đó là một tín vật rất quan trọng, nhưng cụ thể dùng vào việc gì, thì cô không rõ.
Nhưng nếu đã đưa tiền cho cô, lại phá hỏng máy quay dẫn dắt vệ binh rời đi, vị đệ nhất cao thủ Huyết tộc này chắc hẳn cũng đứng về phía bọn họ?
Cao Đại Bàn đưa tay sờ dấu răng bên gáy…… Cô từng hỏi vị cư dân biển cát coi trời bằng vung này, vì sao phải trở về làm tay sai hội cho trưởng lão? Đáp án là “Ở nơi khác không thể ăn cô được”. Cao Đại Bàn mới ngộ ra điều kiện chiêu hàng của hội trưởng lão là gì……
Lần đầu tiên quý ngài trộm cướp xuống “răng”, đã bị Cao Đại Bàn nghiêm khắc cự tuyệt, cũng kiên quyết yêu cầu về sau mỗi tháng hiến máu chỉ áp dụng phương thức rút máu từ tay. Đồng chí Thất cực kỳ khó chịu nhe hai cái răng nho nhỏ hỏi vì sao? Đồng chí Đại Bàn khí phách trả lời:“Bởi vì tôi đã có người đàn ông của mình rồi”.
Biểu tình của đồng chí Thất có vẻ mơ màng.
Cao Đại Bàn biết không thể mong Huyết tộc không có quan niệm trinh tiết hiểu được loại tâm tình “Chỉ muốn để người yêu chạm vào” bình thường của những kẻ đang yêu, cũng không giải thích dài dòng chỉ kiên quyết cự tuyệt phương thức cắn trực tiếp.
Không nghĩ tới, cuối cùng vẫn bị cắn một miếng……
Cao Đại Bàn thở dài, thằng nhãi này thật xấu xa, còn cố ý để lại dấu răng.
Siết chặt dây rút của túi không gian, Cao Đại Bàn kéo kéo váy dài trên người tự hỏi có cần đổi một bộ quần áo dễ vận động hơn không, cửa sổ xoay về hướng núi lại đột nhiên ầm ầm vỡ vụn! Thủy tinh chống đạn cường độ cao và khung cửa sổ hợp kim trong nháy mắt đã biến thành bột phấn! Ầm ầm đổ xuống ……
Cao Đại Bàn khiếp sợ quay đầu, cánh con rồng bạc của đức ngài thân vương xẹt qua cửa sổ! Ventrue nhẹ nhàng nhảy lên cửa sổ, một tay chống khung cửa, một tay đẩy mặt nạ trên mặt lên, mỉm cười với Cao Đại Bàn đang ngơ ngác, những sợi tóc màu bạc theo áo choàng phơ phất trong gió đêm……
“Tiểu thư đáng yêu, muốn bỏ trốn với tôi không? Mấy tinh hệ gần đây tôi đều rất thông thuộc“.
Cao Đại Bàn khép cái mồm còn đang há hôc vì kinh ngạc lại, xoay người, vác hành lý dắt Tiểu Chi, giống như một người bạn đồng hành đáng yêu đứng trước cửa sổ chờ xuất phát, bĩu môi nói:“Vô nghĩa”.
Ngài thân vương cười rộ lên, xoay người vươn tay trực tiếp ôm lấy Cao Đại Bàn, hôn một cái, mới đặt cô lên lưng rồng, quay đầu nhìn cửa sổ đã vỡ vụn thành mảnh nhỏ, biểu tình có vài phần đắc ý:“Đây là lần đầu tiên tôi trèo cửa sổ vì một cô gái, như vậy có giống Romeo và Juliet trong câu chuyện em kể không?”
Cao Đại Bàn bó tay:“Chuyện này có gì đáng kiêu ngạo? Kết cục câu chuyện kia siêu thảm, hơn nữa Romeo cũng không phá hỏng cửa sổ của Juliet…..”.
Đức ngài thân vương nở nụ cười thì ra là thế, con rồng vỗ cánh bay vút lên không! Lên xuống vài cái, đã cách rất xa căn phòng vừa giống thiên đường lại như lồng giam kiên cố trong viện nghiên cứu……
Gió buổi sớm theo ánh bình minh dần ló dạng nơi chân trời phất qua bên người, nhất thời mát mẻ thoải mái đến mức khiến người ta có thểquên hết muộn phiền, chỉ muốn vĩnh viễn bay thẳng đến chân trời như vậy……
Cao Đại Bàn tựa vào lòng Ventrue không suy nghĩ gì. Từ khi mang thai tới nay, đây là lần đầu tiên cô bình tĩnh lại, không cần đắn đo cân nhắc, chỉ hưởng thụ làn gió phe phẩy trên mặt và vòng tay ấm áp của người đàn ông sau lưng.
Phương pháp chạy trốn, tuyến đường, truy binh, trách nhiệm chính trị, nguy hiểm của việc nhân giống, thậm chí tương lai ngày sau, đều có người quan tâm giúp cô.
Người nọ thông minh hơn cô, quả quyết hơn cô , cũng quyền lực hơn cô nhiều lắm. Anh ta có thể tạo cả một vùng trời cho cô, cô chỉ cần ngồi phía dưới mỉm cười là đủ rồi.
Những lúc như thế này luôn làm cho người ta cảm thấy, có người đàn ông bên cạnh thật tốt.
Lần chạy trốn trước thân thể cô đau đớn, tinh thần kinh hoảng bất an, sợ bóng sợ gió*, kéo thân mình gầy yếu không còn chút sức lực, chật vật đào vong trên một tinh cầu mà bất cứ sinh vật nào cũng đều hùng mạnh hơn cô.
(Nguyên văn là Phong thanh hạc lệ do tích thời Tiên Tần, quân Phù Kiên ở phương Bắc bị quân Tấn đánh bại, trên đường tháo chạy nghe tiếng hạc kêu, lại ngỡ là quân Tấn truy đuổi)
Lúc này đây, Cao Đại Bàn cảm thấy thật may mắn xiết bao khi mình không còn cô độc nữa.
…………………………
Con rồng bạc của Ventrue phối hợp với ánh sáng và sắc thái trên không liên tục biến đổi màu sắc toàn thân, đôi cánh im lặng phá không, lượn vòng lao xuống tăng tốc…… Nếu chỉ dựa vào thị lực cơ hồ không thể phát hiện ra con quái vật khổng lồ có khả năng thay đổi màu sắc giống môi trường xung quanh này! Cao Đại Bàn liên tục tán thưởng……
Ai cũng nói Dạ long bay không phát ra tiếng động là báu vật của kẻ đánh lén, nay xem ra, thú cưỡi của thân vương Ventrue mới chân chính là máy bay chiến đấu tàng hình xa hoa!
Không biết đã bay bao lâu, con rồng bắt đầu lượn vòng từ từ đáp xuống.
Dưới tầng mây, trong một khe núi bị thảm thực vật và sương mù hoàn toàn bao phủ, một tòa cung điện xinh đẹp dần dần hiện lên trước mắt Cao Đại Bàn……
Hoặc, phải nói là một tòa cung điện từng xinh đẹp.
“Đưa tôi chìa khóa”. Ventrue thấp giọng nói.
Cao Đại Bàn ngẩn người,“Chìa khóa gì cơ?”
“Assamite chưa đưa cho em sao?” Ventrue khẽ nhíu mày, lộ ra biểu tình khó chịu “Cái loại đồng bọn hợp tác này quả nhiên không đáng tin à không đáng tin”……
Cao Đại Bàn bỗng nhiên sực nhớ ra, cúi đầu lấy đồng bạc trong váy ra,“Chẳng lẽ anh nói đến cái này?”
Ventrue nhận lấy quan sát một chút, sau đó dùng một tay giơ nó lên, nhắm thẳng về hướng mặt trời, chậm rãi điều chỉnh góc độ, một lát sau, ánh sáng mặt trời nhu hòa tụ hợp trên đồng tiền giống như đang cô đọng năng lượng, chiết xạ ra một chùm sáng tinh thuần, chiếu thẳng lên tòa cung điện……
Nhất thời toàn bộ thung lũng đều mơ hồ chấn động! Giống như một lớp màng bảo vệ nào đó chậm rãi nứt ra, luồng khí từ dưới mặt xông lên, phất lên cánh rồng và mái tóc của hai người……
Cao Đại Bàn không nhìn thấy gì, lại rõ ràng có cảm giác“Cửa đã mở”.
Rốt cuộc cô cũng hiểu được vì sao một quần thể kiến trúc lớn như vậy nhưng chỉ tồn tại trong truyền thuyết, hơn nữa chung quanh cũng chẳng có binh lính bảo vệ lại không bị dân bản địa quấy phá. Phương pháp phong tỏa lợi dụng ánh mặt trời này, quả nhiên không phải Thánh Huyết tộc thì tkhông thể nào vượt qua……
Con rồng cẩn thận khép cánh, chậm rãi hạ xuống giữa cung điện, khi đáp xuống khiến bụi đất và lá rụng bay mù mịt……
Cao Đại Bàn nắm tay Ventrue chậm rãi từ trên lưng rồng đi xuống, ngẩng đầu chiêm ngưỡng cung điện hoa mỹ mà đổ nát này—bức tường màu bạc trải qua trăm vạn năm gió táp mưa sa trở nên âm u ám trầm, mang theo cảm giác xưa cũ nhuốm màu năm tháng, cửa sổ bằng kính màu ảm đạm mà đoan chính. Đỉnh cung điện tinh xảo đã hỏng, đổ sụp xuống, giống như một bức tranh sắc sảo bớt đi góc cạnh, làm cho người ta không khỏi tưởng tưởng đến vẻ đẹp và khí thế kinh người của nó thuở xa xưa! Cổng vòm cao mấy chục thước, mấy ngàn bậc thang xoay tròn, một loạt trụ khắc hoa sắp xếp chỉnh tề như vệ binh trên hành lang, cùng với một bức tượng hình chữ thập vĩ đại mặc dù đã hơi xiêu vẹo nhưng vẫn rung động lòng người như cũ……
Cho dù bị dây leo bao trùm, cho dù bị bụi đất mạng nhện phủ mờ theo năm tháng, toàn bộ cung điện vẫn tràn ngập bầu không khí trang nghiêm khiến người ta kính sợ, vẫn ảnh hưởng sâu sắc đến mỗi vị khách lạc bước vào chốn này……
“Nơi này là thánh địa của chúng tôi “. Giọng nói của Ventrue từ phía sau truyền đến.
Thánh địa?
Thì ra nó thật sự tồn tại……
Nơi này chính là chỗ Lanka từng nói đến, nơi Thánh Huyết tộc ngủ say ư?
Ventrue sửa sang lại áo choàng, lẳng lặng đứng bên cạnh Cao Đại Bàn, nắm tay cô đi lên mấy bậc thang phía trước, mang cô đứng trên đài cao có tầm nhìn cực tốt nhìn xuống toàn cảnh cung điện……
“Nhìn chỗ đó đi”. Ngón tay tái nhợt của anh ta chỉ về hướng Tây cung điện, nơi đó bị một đám bia mộ hình thù kỳ dị bao trùm, bầu không khí lành lạnh buổi sớm mang theo vài phần âm trầm nghiêm trang…..”.Dưới kia chính là nơi tộc nhân của tôi ngủ say”.
Cao Đại Bàn tựa vào lan can bằng đá, duỗi dài cổ ra nhìn xung quanh:“Đó là nghĩa địa của Thánh Huyết tộc sao…..”.
“Nghĩa địa?” Giọng nói của Ventrue có vẻ nghi hoặc.
“A, không phải sao? Nhưnnơi đó toàn là bia mộ mà?” Cao Đại Bàn cũng nghi hoặc.
“Bia mộ?” Dường như Ventrue cảm thấy từ này thật mới lạ, suy tư trong chốc lát mới cười nói:“Không, cái đó chỉ để làm dấu thôi. Cũng giống như đánh số trong phòng thí nghiệm vậy. Dưới tấm bia đá có hòm đông lạnh. Bình thường trên bia sẽ ghi lại các loại tham số của hòm đông lạnh đó, cùng tên của sinh vật”.
“……= =”
Cao Đại Bàn, người địa cầu thuần chủng, hôm nay sự nhận thức của cô về nghĩa địa hoàn toàn bị đảo lộn…..
Ventrue nắm tay cô đi xuống cậu thang, đến gần “Nghĩa đia” kia quan sát. Cao Đại Bàn đưa tay cẩn thận mơn trớn mặt ngoài tấm bia đá thô ráp…… Quả nhiên phía trên có khắc hoa văn thị tộc, tính danh thật dài, cùng với một số ký tự mã hóa mà cô không hiểu.
“Nơi này tồn tại trước cả trí nhớ của tôi“. Ventrue trầm trầm giải thích ,“Ba vị trưởng lão cũng không biết lịch sử nơi này. Với trình độ khoa học kỹ thuật của cung điện mà nói, không thể không có ghi chép gì liên quan đến nguồn gốc của Huyết tộc. Nhưng lại chẳng tìm được chút dấu vết nào. Viện nghiên cứu khoa học phỏng đoán có thể Thánh Huyết tộc đã gặp phải một tai nạn mang tính hủy diệt, toàn bộ thành viên đều trốn vào thánh địa tránh được một kiếp, nhưng không có thời gian để lại ghi chép gì. Mà khi bộ tộc chúng tôi từ dưới đất tỉnh lại một lần nữa, trí nhớ đã trống rỗng…..”.
Đoạn giới thiệu vắn tắt này làm cho Cao Đại Bàn giật mình, cô nghĩ tới giả thuyết di dân từ Địa Cầu của Lanka.
Hủy diệt lịch sử và trí nhớ về nguồn gốc của Huyết tộc, mất đi đại bộ phận khoa học kỹ thuật và sách vở…… Không biết “Tai nạn hủy diệt đột ngột phát sinh kia” có phải do sinh vật cao cấp mang tên đấng “Tạo hóa” gây ra không?
Cao Đại Bàn lắc lắc đầu, thôi, chung quy cũng chỉ là phỏng đoán mà thôi. Nói không chừng chân tướng chính là vào thời viễn cổ di dân Thánh Huyết tộc đánh không lại dân Lam Huyết tộc bản địạ, bị đuổi chạy về ổ ngủ say mà thôi……
Lại đi thêm hai bước vào sâu trong nghĩa địa, Cao Đại Bàn quay đầu, nhịn không được hỏi Ventrue:“Cái nào là của anh?”
Ventrue kéo tay cô, nhẹ nhàng dắt cô đến trước một tấm bia đá có vẻ cao hơn những tấm còn lại.
Bản thân tấm bia đá không có gì đặc biệt, hoa văn cũng không hoa lệ hơn những cái khác. Xem ra tuy rằng lúc còn sống Huyết tộc luôn phân chia cấp bậc nghiêmngặt, lúc ngủ say lại là chúng sinh ngang hàng……
Ventrue lấy từ trong người ra một đồng tiền màu đỏ sậm, nhẹ nhàng đặt lên huy chương thị tộc trên tấm bia đá, trong nháy mắt khoảng đất sau lưng tấm bia đá hoa văn chằng chịt bỗng nứt ra! Sau đó giống như một con quái thú nhe nanh, từng tầng từng tầng chậm rãi mở ra, những lớp cửa kim loại hợp thành cầu thang thông xuống lòng đất……
Ventrue từng bước đi xuống dưới, sau đó từ trong áo choàng vươn tay ra, yên lặng chăm chú nhìn Cao Đại Bàn.
Hơi lạnh âm u dưới lòng đất ùa lên, hang tối sâu thẳm cứ như thông với mười tám tầng địa ngục, toàn bộ sương mù tràn ngập thánh địa không gió không tiếng động, ngay cả tiếng chim kêu vượn hót trong núi cũng im bặt tĩnh mịch……
Đứng giữa đống bia mộ, Cao Đại Bàn đột nhiên sợ hãi theo bản năng……
Nhưng Thân vương Ventrue đứng ở lối vào lại không suy suyển, ánh mắt anh ta nhìn cô trầm tĩnh như thế, trầm tĩnh giống như lắng đọng tất cả dịu dàng và bao dung. Cánh tay anh lẳng lặng duỗi ra trong không khí, tao nhã chờ đợi, giống như có thể chờ thêm ngàn vạn năm……
Cao Đại Bàn hít sâu một hơi, đặt tay mình vào trong bàn tay lạnh lẽo của đối phương, lập tức bị siết chặt!
Dọc theo cầu thang đi xuống dưới, sau khi đồng tử của Cao Đại Bàn thích ứng với ánh sáng mỏng manh dưới đất, không khỏi bị hình ảnh trước mắt chấn động!
Đây…… Là trình độ khoa học kỹ thuật đến mức nào?
Một vật thể giống như chiếc lọ trong suốt bị những đường dây truyền dịch và cáp điện cắm chi chít, khảm thật sâu vào trong vách núi, giống như con nhộng màu bạc ngủ say dưới lòng đất. Vật thể như vậy, thay vì nói là quan tài, không bằng nói là bình nuôi cấy.
“Hội trưởng lão không muốn người khác biết được bí mật của Thánh Huyết tộc. Cho nên nơi này chỉ có một số ít người trong Thánh Huyết tộc có thể tiến hành thu thập mẫuvật nghiên cứu. Nhưng cho đến nay vẫn không cho ra kết quả gì”. Ventrue trào phúng cười khẽ,“Chất liệu của hòm đông lạnh, nguyên liệu, nguyên lý, chúng tôi hoàn toàn không biết gì cả. Chỉ khi bản năng cảm thấy đã đến lúc ngủ say thì tự động trở lại nơi này tiến vào chiếc bình này ngủ”.
Cao Đại Bàn tò mò vươn tay khẽ chạm vào quan tài trong suốt kia, xúc cảm lạnh như băng.
“Chất lỏng trong này là cái gì?” Cao Đại Bàn chỉ chất lỏng trong suốt trong bình, ở những góc độ ánh sáng khác nhau sẽ mang những màu sắc khác nhau.
Ventrue lắc đầu,“Không biết. Đó cũng không phải chất lỏng. Không phải thể rắn cũng không thuộc những thể khác, chuẩn xác mà nói nó giống như những hạt phân tử. Nó đại biểu cho sinh mệnh của Thánh Huyết tộc. Nếu bản thể tiêu vong, những hạt vật chất này sẽ mất đi sức sống, hoàn toàn biến thành màu xám ảm đạm”.
Cao Đại Bàn đứng bên cạnh cúi đầu quan sát trong chốc lát, đăm chiêu nói:“Nghe nói trí nhớ của anh từ rất lâu trước kia đã không biến mất nữa, vì sao vậy? Chẳng lẽ mấy thứ này biến chất sao?”
Ventrue sửng sốt nửa ngày, rốt cuộc bật cười ra tiếng,“Biến, biến chất? A…… Em là người đầu tiên nói như vậy đấy ~”
Bạn học Cao Đại Bàn cảm thấy bị cười nhạo vì không học không hành, thẹn quá hóa giận xoay đầu đi,“Hừ, dù sao em cũng không hiểu. Tại sao anh lại mang em tới đây? Vừa rồi anh mở cửa thánh địa gây ra động tĩnh lớn như vậy sẽ không bị phát hiện chứ?”
“Đừng lo lắng. Thánh địa là nơi cấm xâm nhập, bất cứ ai cũng không thể tới gần, toàn bộ đều do máy móc theo dõi. Nhiễu loạn hệ thống theo dõi của bọn họ là sở trường của Silly”. Ngài thân vương lộ ra nụ cười ngạo mạn đặc trưng của người quanh năm ngồi trên đầu thiên hạ bàn mưu tính kế:“Cục trị an đế đô do một tay tôi phụ trách, có Lanka và Assamite nội ứng ngoại hợp, mang em trốn đi cũng không tính là khó khăn. Phiền phức duy nhất chính là Brujah từng hưởng qua máu em. Chỉ dựa vào khứu giác cậu ta có thể phán đoán ra chỗ em đang ở. Gần đế đô chỉ có nơi này là không gian tồn tại cách biệt với bên ngoài, tầng cách ly của thánh địa có thể bảo đảm mùi của em không bị người khác phát hiện”.
“Giúp chúng ta nhiều như vậy, thân vương Giovanni và Assamite có gặp phiền toái gì không?” Cao Đại Bàn hơi lo lắng.
“A…… Em lo lắng cho bọn họ sao?” Ventrue cười lạnh:“Lực lượng của biển cát luôn nằm ngoài sự khống chế của chính phủ, nếu dễ gây phiền phức cho bọn họ như thế, hội trưởng lão sẽ không phải đau đầu. Về phần Giovanni…… Tên kia giỏi nhất là bo bo giữ mình, chúng ta có rơi đài cũng không tới phiên anh ta”. Cúi đầu hôn lên trán Đại Bàn, Ventrue trấn an:“Đừng lo lắng,‘người đàn ông của em’ xấu xa như vậy, sở trường nhất là làm chuyện xấu mà“.
Cao Đại Bàn nghe được xưng hô “người đàn ông của em” này thì hơi đỏ mặt, trong lòng ảo não hóa ra thằng nhãi nắm rõ tình huống của cô ở sở nghiên cứu trong lòng bàn tay! May mà lúc trước mình không có làm ra hành vi oán hận gì mất mặt……
Quay đầu nhìn anh ta, Cao Đại Bàn phát hiện phong cách làm việc của người đàn ông này và mình đúng là hai thái cực. Cho dù mình muốn chạy trốn thì cũng chỉ là hành động đột phát. Anh ta bắt đầu xếp đặt tất cả từ lúc đưa cô trở về đế đô, bày binh bố trận từ những việc nhỏ không đáng kể, lợi dụng tất cả lực lượng có thể lợi dụng, thậm chí lợi dụng cả hội trưởng lão.
Cô bỗng nhiên hiểu được vì sao Ventrue cố tình đợi cho thời kỳ nguy hiểm nhất khi mang thai qua đi mới nghênh ngang tới đón cô. Sở nghiên cứu đáng thương, cẩn thận vất vả mấy tháng cuối cùng lại lót đường cho kẻ khác……
Hiện tại ngẫm lại lúc trước Lanka bàn luận viển vông xong bị cách ly đại khái cũng là cố ý. Thân là đối tượng giám thị trọng điểm, chỉ có phạm chút sai lầm nho nhỏ bị điều đi mới có thể rảnh tay rảnh chân mà làm việc……
Cao Đại Bàn lại liếc Ventrue một cái, bỗng nhiên cảm thấy rất may mắn vì người này không phải kẻ địch của mình.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, lúc trước khi hai người đối lập, mình cũng dễ dàng bị đối phương tìm được, sau đó áp dụng thủ đoạn vừa nhõng nhẽo vừa cứng rắn lung lạc, cuối cùng hoàn toàn bị thu phục …… Xem lại lịch sử kết giao của hai người một chút, Cao Đại Bàn bỗng nhiên cảm thấy thật thất bại. Bởi vì cô phát hiện từ tướng mạo đến chỉ số thông minh, thậm chí ngay cả tình thương, cô chẳng có điểm nào thắng được Ventrue……Người đàn ông hoàn mỹ như vậy, sao lại coi trọng cô chứ?
“Ventrue, anh mạo hiểm dẫn em đi thế này, không hối hận sao?” Cao Đại Bàn nhỏ giọng hỏi.
Nơi này là quê hương của anh ta, địa bàn của anh ta.
Anh ta buông tha tước vị thân vương, tài sản khổng lồ, địa vị chấp chính, cùng với quyền lực thống soái toàn quân……
Bên kia cán cân, lại là một con người nho nhỏ bất tài.
Lựa chọn này, nếu hỏi bất cứ ai người đó cũng sẽ không chọn cô.
Cao Đại Bàn không tin tình yêu lại có sức mạnh vĩ đại đến vậy.
Bao nhiêu người kết làm vợ chồng cũng vì địa vị tiền tài mà chia ly, huống bên kia cán cân lại là cả một quốc gia.
Âm cuối trong câu hỏi của cô dần dần tiêu tán trong tầng ngầm sâu thẳm, không khí dường như cũng lạnh dần đi……
Ventrue trầm mặc trong chốc lát, thản nhiên nói:“Em có biết tôi làm chức thân vương này đã bao nhiêu năm rồi không?”
Cao Đại Bàn lắc đầu.
Ventrue cười khẽ:“Lâu đến nổi chính tôi cũng không nhớ rõ …… Mỗi một ngày, mỗi một tháng, mỗi một năm, tướng mạo không thay đổi, công việc không thay đổi, xưng hô không thay đổi, cuộc sống không thay đổi…… Em biết không? Mặc dù chúng tôi không chết, kỳ thật cũng không hẳn là đang sống”.
Cao Đại Bàn hơi chấn động……
Khẽ vuốt vách tường một chút, Ventrue nhẹ giọng nói:“Có đôi khi, tôi cảm thấy mình cũng giống như mảnh đất hay tấm bia đá này, sừng sững trăm ngàn năm không thay đổi, thật sự rất buồn chán. Nhưng mà, em thì khác. Lần đầu tiên nhìn thấy em tại buổi họp báo của viện trưởng lão, tôi đã nghĩ: sinh vật này thú vị đến cỡ nào! Sinh mệnh của em ngắn ngủi như vậy, không biết khi nào thì sẽ chấm dứt, mỗi một giây đều không có đường rút lui. Cuộc sống như vậy sẽ có cảm giác gì?”
Vươn tay nhẹ nhàng nâng khuôn mặt Cao Đại Bàn lên, giọng nói trầm thấp của Ventrue mang theo sự hờ hững mơ hồ:“Em có nói, ba tháng không gặp tôi lại chẳng thay đổi chút nào. Kỳ thật sợ là ba ngàn năm nữa, tôi cũng vẫn không thay đổi. Loại cảm giác này, có lẽ em sẽ không hiểu được…… Em có nhớ lần sinh nhật mới đây không? Con người có thể chúc mừng sinh nhật mình, sau đó hưởng thụ thời gian trôi qua, sinh mệnh biến hóa theo từng giai đoạn, không biết ngày mai…… Mà chúng tôi, ngay cả sinh nhật cũng không có”.
Đầu ngón tay xẹt qua làn da Cao Đại Bàn, Ventrue cười khẽ:“Độc chiếm hương vị máu tuyệt diệu và đời sau quý giá đều là lý do rất quan trọng, nhưng quan trọng nhất, chính là tôi muốn được ở bên cạnh em, chia sẻ cuộc sống của em, giả như nó là của mình…..”.
Nhìn Ventrue cúi đầu chăm chú nhìn vào mắt cô, Cao Đại Bàn bỗng nhiên hiểu được, đối với Ventrue mà nói, cuộc đời của cô giống như cô đọng trong vòng hai tiếng đồng hồ. Giống như một bộ phim súc tích đến tận cùng, lướt qua trong giây lát, lại phấn khích tuyệt luân!
Khiến người ta nguyện ý dùng ngàn năm ngột ngạt chỉ để đổi lấy một lần.
Niềm xúc động chưa bao giờ có đột ngột trào dâng, Cao Đại Bàn đưa tay chủ động giữ chặt bàn tay lạnh như băng của đối phương, nhìn chằm chằm vào mắt Ventrue từng chữ từng chữ nghiêm túc nói:“Ventrue, chúng ta kết hôn đi!”
“…… Cái gì?”Đức ngài thân vương vẫn duy trì tư thế bị nắm tay sững sờ đứng tại chỗ.
Cao Đại Bàn nắm tay anh ta thật chặt, khẩu khí cực kỳ kiên định,“Vì sao lại giả bộ xem cuộc đời của em là của anh? Anh muốn làm người đứng xem sao? Không thoải mái như vậy đâu! Anh là cha của đứa trẻ trong bụng em! Anh đã hiểu chưa? Chúng ta đã tham gia vào cuộc đời của nhau rồi…… Cái gì mà chia sẻ cuộc đời? Trong mắt của con người, kết làm vợ chồng, chính là hai người thề nguyện cùng chung vai gắng sức sẻ chia một kiếp người…… Kết hôn, sinh con, xây dựng gia đình, sau đó nhìn thế hệ tiếp theo một ngày lại một ngày lớn lên, anh sẽ cảm thấy thời gian đang trôi qua không ngừng nghỉ. Em cam đoan đến lúc đó anh chỉ biết than thở nó đi qua quá nhanh, kêu nó dừng lại cũng ngừng không được…..”.
Cao Đại Bàn còn chưa nói xong, đã bị đối phương ôm lấy thật chặt! Gương mặt vùi vào ngực Ventrue không thốt nổi tiếng nào……
“Được, chúng ta kết hôn”. Ventrue nói.
Cao Đại Bàn rất muốn xem biểu tình hiện tại của anh, lại bị đối phương ôm chặt hơn, đầu cũng không nâng lên nổi……
…………………………
Cao Đại Bàn giảng giải sơ lược cho Ventrue về nội dung của hôn lễ, cuối cùng bất đắc dĩ tổng kết:“Hiện tại điều kiện có hạn, đại khái chỉ có thể đơn giản hoá đến mức tối đa …… Không có cơ quan phát chứng nhận, chúng ta cũng không cần đến địa phương ký giấy…… Hơn nữa, hình như ngay cả cầu hôn cũng bị em làm mất rồi……= =”
Ventrue cười ra tiếng, ôm lấy Đại Bàn đang ảo não, ngọt ngào hôn hít trong chốc lát, sau đó trực tiếp đi ra khỏi tầng hầm, đặt cô trên bia mộ của mình, lấy đồng tiền màu đỏ sậm làm chìa khóa trên bia ra, bẻ thành hai nửa, sau đó nặn nặn, kéo dài ra, ước lượng ngón tay Đại Bàn một chút, rồi cuốn nó lại cố định thành hình chiếc nhẫn, còn ở trên còn vòng thành hình chữ thập nho nhỏ. Một nửa khác nặn theo kích cỡ ngón tay mình, đặt trong tay Đại Bàn.
Cao Đại Bàn nhìn tác phẩm thủ công kinh người trong lòng bàn tay quý ngài quỷ hút máu, khóe miệng hơi run rẩy……
Ventrue cũng không để ý, bỏ áo choàng ra, sống lưng thẳng tắp tư thế hoàn mỹ quỳ một gối xuống trước bia mộ, nắm tay trái Cao Đại Bàn, cúi đầu hôn một cái thật sâu, cất cao giọng nói:“Tôi, Ventrue De Leukocyte, lúc này ở thánh địa Huyết tộc, trước mộ bia bắt đầu và diệt vong, lấy một nửa quyền sở hữu nơi mình ngủ say và sinh mệnh ra thề, sẽ yêu em trọn đời không thay đổi”. Giương mắt nhìn sâu vào mắt cô, Ventrue nhẹ giọng nói:“Em hãy gả cho anh, được chứ?”
Dưới ánh mắt của đối phương, nhất thời Cao Đại Bàn lại nói không nên lời.
Cô vốn chỉ tùy tiện miêu tả, không nghĩ tới động tác cầu hôn này được thực hiện dưới bầu trời đỏ đậm, cung điện cổ xua, bộ dáng quỳ một gối của ngài thân vương Thánh Huyết tộc lại anh tuấn đến vậy…… Chính là, nếu bối cảnh không phải là nghĩa địa, dưới mông mình không phải là bia mộ của ông xã, có lẽ sẽ bình thường hơn một chút = =……
Cao Đại Bàn chưa đáp lại, mà Ventrue hiển nhiên không nghĩ cho cô cơ hội để nói ra đáp án khác, sau khi thỉnh cầu xong liền lập tức tự biên tự diễn vô cùng lưu loát đeo nhẫn vào ngón áp út của cô!
Cao Đại Bàn hơi choáng…… Nhưng ngẫm lại tốt xấu gì mình cũng cầu hôn trước, liền thôi.
Chỉ vô lực thỉnh giáo đối phương Địa Cầu đại khái nằm ở hướng nào.
Ventrue sửng sốt, nghĩ nghĩ, khó xử nói:“ Vị trí một tinh cầu trong vũ trụ, rất khó xác định phương hướng trên mặt đất…..”. Nhìn thấy Cao Đại Bàn dường như rất thất vọng, lại bất đắc dĩ bổ sung một câu,“Nếu chỉ cần xác định đại khái, hẳn là hướng Đông”.
Cao Đại Bàn vịn cánh tay Ventrue nhìn về phía đường chân trời xa xôi, cúi đầu hôn lên chiếc nhẫn trong lòng bàn tay, kéo tay Ventrue nghiêm túc đeo vào, sau đó hướng thẳng tới phương hướng có thể không phải là hướng Địa Cầu nhẹ giọng nói:“Ba mẹ, đây là người chồng mà con gái ba mẹ chọn lựa. Con cảm thấy anh ấy sẽ đối xử với con thật tốt, ba mẹ có thể yên tâm…..”.
Ventrue nhìn mặt nghiêng của cô, trở tay nắm chặt, mười ngón đan xen, lôi kéo sự chú ý.
“Tiểu Tiểu…..”. Anh ta nhẹ giọng gọi tên cô, một tay đỡ sau thắt lưng của cô, ngẩng đầu hôn vợ yêu thật sâu dưới ánh bình minh……
“Chúng ta đi hưởng tuần trăng mật đi”.
Bình luận truyện