Bộ Bộ Cao Thăng

Chương 51-2: Một mình xâm nhập (2)



Không dễ dàng chen đến trước xe cảnh sát, người mà Sở Thiên Thư nhìn thấy trước tiên là Đàm Ngọc Phân đang ưỡn ngực, tóc tai bù xù nhào lên nóc xe cảnh sát, định dùng thân ngăn chặn xe cảnh sát nổ máy.

Sở Thiên Thư trong lòng lộp bộp một cái lập tức hiểu ra, người bị bắt chính là Trương Vĩ, hắn liền tiến lên phía trước, gọi một tiếng:

– Chị dâu, anh Vĩ sao rồi?

Vừa nhìn thấy Sở Thiên Thư, Đàm Ngọc Phân hơi sửng sốt, nước mắt uất ức đang chảy, cô khóc không thành tiếng và nói:

– Anh Vĩ bị họ bắt vào trong xe đi rồi.

Đàm Ngọc Phân cúi đầu lau nước mắt, lúc này mới phát hiện một khoảng trắng trước ngực, cô ngẩng đầu nhìn Sở Thiên Thư.

Sở Thiên Thư vội vàng tránh ánh mắt của cô.

Lúc nãy Đàm Ngọc Phân mạnh mẽ không chút sợ hãi, đột nhiên vô cùng ngượng ngùng, cô quay người đi, kéo vạt áo, cài cúc áo bị tuột ra.

Sở Thiên Thư quay đầu hỏi một cảnh sát trẻ kế bên:

– Cậu cảnh sát, ai là đội trưởng, tôi muốn nói chuyện với người đó.

Anh cảnh sát trẻ cảnh giác mà quan sát Sở Thiên Thư, lại nghe thấy hắn gọi Đàm Ngọc Phân là chị dâu, cho rằng hắn là công nhân viên của nhà máy Nghi Biểu nên cảnh cáo:

– Yêu cầu anh lui ra, đừng làm cho tình hình thêm rắc rối, nếu không ngay cả anh cũng bị bắt chung.

Sở Thiên Thư quát lên:

– Tôi là người được phái đến để ổn định tình hình, yêu cầu anh đừng nói giọng uy hiếp, một khi mâu thuẫn bùng phát, dẫn đến xung đột nghiêm trọng, anh không thể chịu được trách nhiệm đâu.

Sở Thiên Thư nói rất oai phong, cậu cảnh sát nhỏ không biết rõ gốc gác của người đến, không khỏi có chút sợ hãi, vươn cổ nhìn về chiếc xe cảnh sát phía trước.

Sở Thiên Thư quay người đi về trước xe ở phía trước, đám người xung quanh bị khí thế của hắn làm cho kinh sợ, tự động nhường một con đường cho hắn đi.

Đến bên xe cảnh sát, Sở Thiên Thư gõ cửa xe.

Hàn Lập đang ngồi trong xe cảnh sát, đang tập trung quan sát đám người ở phía không xa, ông ta không thể dẫn người bị bắt là Trương Vĩ đi, không biết tiếp theo nên hành động sao, cứ lo lắng đợi mệnh lệnh của Hách Kiến Thành, tiếng gõ cửa bất ngờ khiến ông ta hú hồn một phen.

– Chuyện gì vậy?

Hàn Lập theo phản xạ la lên một tiếng.

Sở Thiên Thư nghe tiếng hơi quen, nhìn kỹ, thì ra vị sĩ quan cảnh sát đang ngồi bên trong là đồn trưởng đồn công an mà tối hôm trước hắn làm quen, hắn không chút do dự kéo mạnh cửa xe ra.

Hàn Lập nhìn thoáng qua, là người dân mặc thường phục, ông ta còn tưởng là công nhân mất việc gây rối, đang định nổi giận lại phát hiện người đứng ngoài cửa rất oai phong, hơi quen, nhìn chăm chú một cái mới nhìn rõ người đứng trước mặt là Sở Thiên Thư rất có lai lịch,ông ta nhảy ra khỏi xe, hưng phấn nói:

– Ôi, sao cậu đến đây?

Sở Thiên Thư cũng không giải thích nhiều, chỉ ậm ờ nói:

– Tôi theo lệnh đến giải quyết việc quần chúng, hy vọng anh dốc sức phối hợp.

– Bộp!

Hán Lập chào một tiếng với Sở Thiên Thư, nói to:

– Xin lãnh đạo ra chỉ thị!

Theo suy nghĩ của Hàn Lập, tên Sở Thiên Thư này ngay cả Hách Kiến Thành cũng phải nhường hắn mấy phần, quyền lực chắc chắn rất to,trong thời điểm mấu chốt này theo lệnh đến hiện trường giải quyết chuyện bất ngờ xảy ra, lai lịch phía sau chắc chắn không nhỏ.

Sở Thiên Thư hỏi:

– Đồn trưởng Hàn, có phải anh đã bắt một công nhân viên mất việc.

Hàn Lập trả lời:

– Vâng.

Sở Thiên Thư nói:

– Thả ra!

– Việc này…

Hàn Lập ngẩng đầu nhìn đám người xa xa.

Sở Thiên Thư nghiêm mặt:

– Hử?

Hàn Lập cười và giải thích:

– Đám người này quá ngạo mạn, không bắt tên cầm đầu thì không dẹp được sự hung hăng của chúng.

– Bây giờ giữ ổn định là nhiệm vụ cần thiết nhất, phải giải quyết mâu thuẫn không thể để bùng phát, anh hiểu không?

Sở Thiên Thư kéo y phục của Hàn Lập và nghiêm khắc nói:

– Anh có biết không, Phó chủ tịch thường vụ Y Hải Đào đã đích thân đến hiện trường, nếu không nhanh chóng ổn định tình hình, cảnh phục trên người anh đừng mong mặc nữa.

Sở Thiên Thư giơ thẻ của Phó chủ tịch thường vụ ra, dọa Hàn Lập ngây ra, ông ta thầm nghĩ chẳng lẽ tên này có lai lịch thế này chăng?

Thấy Hàn Lập còn đang do dự, Sở Thiên Thư nghiêm nghị nói:

– Nghe tôi, lập tức thả người!

Hàn Lập nói to:

– Vâng.

Ông ta chạy mấy bước đến phía trước xe cảnh sát phía sau, ra lệnh với người cảnh sát trẻ:

– Thả người!

Trương Vĩ nhảy ra từ xe cảnh sát.

Sở Thiên Thư chạy đến, cầm tay anh ta và nói:

– Anh Vĩ, để anh chịu khổ rồi!

Trương Vĩ xúc động vạn phần, đôi mắt của người đàn ông cường tráng từng đi lính cũng bị làm cho ướt.

Hàn Lập đứng một bên mừng thầm, người bị bắt lại là anh của Sở Thiên Thư, nếu tiếp tục đụng độ, quả thực mình sẽ chịu thiệt. Ông ta cười ha ha bước đến, vỗ vai Trương Vĩ và nói:

– Xin lỗi, hồng thủy đã ập vào miếu Long Vương rồi, khà khà, thế này cũng xem như là không đánh không quen biết.

Sở Thiên Thư nghiêm mặt mà nói:

– Sở trưởng Hàn, chuyện ở đây anh không cần lo nữa, lúc tôi đến thấy trước cổng nhà máy có mấy tên không đường hoàng muốn nhân cơ hội này để trộm cắp, anh dẫn người của anh đi xử lý xem.

Hàn Lập lại nghiêm nghị nói:

– Vâng!

Sau đó vung tay dẫn theo mấy viên cảnh sát chạy đến cổng nhà máy.

Quả nhiên, thấy cảnh sát chạy đến, mấy tên lưu manh trước cổng nhà máy chạy thục mạng.

Trương Vĩ cảm thấy kỳ lạ,, sao cái tên Hàn Lập khí thế hùng hổ đột nhiên thể hiện sự vâng lời trước Sở Thiên Thư chứ?

Sở Thiên Thư liếc mắt nhìn Trương Vĩ và nói:

– Anh Vĩ, anh đi khuyên anh em một chút, thấy được rồi thì dừng tay, những việc khác sau này chúng ta thương lượng sau.

Trương Vĩ đã bình tĩnh lại khi bị còng tay trong xe, anh ta cũng cảm thấy làm lớn chuyện ngược lại sẽ phản tác dụng, tuy anh ta tạm thời vẫn chưa hiểu ý của Sở Thiên Thư, nhưng trong lòng biết rõ một điều rằng nghe lời hắn không hề sai.

Công nhân viên chức nghỉ việc ở xung quanh thấy Sở Thiên Thư vừa đến thì Trương Vĩ được thả ra, đều ùa đến xúm lại hỏi han.

Trương Vĩ cũng không giải thích quá nhiều mà cùng với Đàm Ngọc Phân chia nhau ra khuyên nhủ anh em công nhân viên chức nghỉ việc.

Nguyên nhân ban đầu của sự việc là phản đối việc cải cách chế độ của nhà máy Nghi Biểu, nhưng sau khi công nhân viên chức nghỉ việc nhìn thấy Trương Vĩ bị cảnh sát bắt thì đám đông mới kích động, làm ùn tắc giao thông, bây giờ thấy Trương Vĩ đã được thả ra thì đã không còn phẫn nộ nhiều nữa.

Sở Thiên Thư lại kéo Trương Vĩ đến giữa đám đông đang bao vây lãnh đạo thành phố rồi lần lượt khuyên can giải thích.

Đồng thời các cán bộ của quận ủy Bắc Hồ, đường Duyên Giang cũng lần lượt đến hiện trường, đặc biệt là những người lớn tuổi cũng như trẻ tuổi của văn phòng quản lý khu phố, bình thường họ quen biết với công nhân viên chức nghỉ việc của nhà máy Nghi Biểu, thường xuyên gặp mặt, bọn họ vừa lôi vừa kéo những người chặn đường sang một bên.

Rất nhanh, đám người bao vây xe cảnh sát dần dần giải tán.

Nhưng ở một bên khác thì vẫn đang giằng co.

Phó chủ tịch thường vụ Y Hải Đào đang kiên nhẫn giải thích với những công nhân viên chức xung quanh.

Giản Nhược Minh, Hoàng Như Sơn, Hách Kiến Thành đứng kế ông ta cũng đang tận tình khuyên bảo.

Đường Dật Phu đã rút khỏi hiện trường.

Phó chủ tịch thường vụ đã đến, vị Phó chủ tịch này vui sướng khi không phải tranh đoạt vũng nước đục này nữa.

Ngô Thế Tài và Y Hải Đào có cơ hội mặt đối mặt nói chuyện, ông ta nhiều lần bày tỏ nguyện vọng của công nhân viên chức nghỉ việc, hy vọng trong quá trình thay đổi chế độ có thể bảo vệ quyền lợi của họ một cách tốt nhất, tạo cho họ cơ hội làm việc, cải thiện cuộc sống của họ.

Y Hải Đào lập tức ra lệnh cho Giản Nhược Minh và Hoàng Như Sơn sau khi về phải xem xét tỉ mỉ phương án thay đổi chế độ của nhà máy Nghi Biểu, đảm bảo quyền lợi của công nhân viên nghỉ việc không bị tổn hại.

Hách Kiến Thành thấy trước tiên đám người bao vây xe cảnh sát đã giải tán, ông ta tưởng Hàn Lập đã răn đe xong những công nhân viên chức nghỉ việc, liền khoe thành tích với Y Hải Đào:

– Chủ tịch Y, tình hình bên đó đã giải tỏa rồi.

Y Hải Đào nhìn theo hướng tay của ông ta, chỉ thấy một người thanh niên chạy đi chạy lại trong đám đông, dưới sự khuyên giải của hắn,những công nhân viên chức nghỉ việc đang lần lượt giải tán.

– Cậu thanh niên đó là ai? Thuộc đơn vị nào?

Y Hải Đào không kiên nhẫn được mà hỏi.

Hoàng Như Sơn giành nói trước Giản Nhược Minh:

– Chủ tịch, cậu ta là nhân viên của văn phòng Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước chúng tôi.

– À, rất giỏi, rất có năng lực xử lý khẩn cấp.

Y Hải Đào gật đầu nói:

– Tên gì?

Giản Nhược Minh và Hoàng Như Sơn cùng trả lời:

– Sở Thiên Thư.

Nghe đến cái tên này, Hách Kiến Thành bất ngờ, thầm nghĩ, chẳng lẽ người mà tối hôm trước Hách Sảng gây lộn chính là hắn? Thật không ngờ một nhân vật bình thường trong Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước lại có thể điều động lực lượng quân đội để thay hắn ra tay.

Sở Thiên Thư dẫn theo Trương Vĩ từ từ thoát ra khỏi đám đông rồi từ từ đi qua hướng này.

Y Hải Đào thấy Sở Thiên Thư bình tĩnh tự nhiên, có dáng làm việc đâu vào đấy, lòng thầm thích hắn, Vương Thiếu Lỗi thư ký bên cạnh ông ấy chú ý sắc mặt của Y Hải Đào, tự hiểu được tâm tư của lãnh đạo, liền lặng lẽ để ý.

Với sự khuyên giải của Sở Thiên Thư và Trương Vĩ, đám người vây quanh bắt đầu di chuyển, những người này đa phần là đến xem náo nhiệt, thấy công nhân viên chức nhà máy Nghi Biểu đàng hoàng đã lùi về một bên, bọn họ xem một lúc rồi cũng giải tán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện