Bộ Bộ Liên Hoa
Chương 45
Edit: mèo mỡ
Beta: Socfsk
Về Hoắc Thế Quân, Thiện Thủy trải qua mấy hiệp vừa đẩy vừa chắn với hắn xong, bây giờ đã có hiểu biết kha khá... trước mặt người khác thì ra vẻ đạo mạo, lúc nào cũng chỉ có một vẻ mặt. Sau lưng người khác, lúc lên giường, thì hoàn toàn là động nửa người dưới không biết kiềm chế hay hổ thẹn là gì. Cho nên giờ thấy hắn ngửa người nằm, hai chân dang rộng, vật ở giữa đứng thẳng khí phách hiên ngang, không hề có ý che giấu, lại dùng ánh mắt tràn ngập tính ám chỉ nhìn miệng mình, nàng đã lập tức đoán được tâm tư của hắn, đột nhiên lại thấy do dự...
Mặc dù nàng không có kinh nghiệm thao tác thực tế, nhưng nam nhân dường như đều thích như vậy, thế này đại khái là đáp án có thể áp dụng mọi lúc mọi nơi. Trên giường lão luyện giống như hắn, âu yếm tầm thường không thể kích thích được hắn. Nhưng muốn giúp hắn làm vậy...
Hoắc Thế Quân đợi một lúc lâu, thấy nàng chỉ ngồi quỳ ở bên mình, cúi đầu do dự đến do dự đi, do dự lâu đến nỗi có thể nấu xong một ấm trà rồi. Hắn đợi đến không chịu nỗi, trong lòng lại bắt đầu không vui.
Hắn chẳng qua là muốn nàng chủ động đưa cái môi thơm, tiêu trừ sỉ nhục nàng không chịu hôn hắn… tuy rằng ngoại trừ lần đầu tiên tơi tả mà về, sau này liên tiếp bị hắn chiếm được, hôn nàng đến mức chết đi sống lại, nhưng mỗi lần đều là hắn nửa bắt buộc mà bắt đầu, chưa có lần nào là nàng chủ động. Hiện tại mất nhiều sức như vậy, cuối cùng cũng dỗ được nàng vào tròng, vậy mà ngay cả chủ động một chút nàng cũng keo kiệt không cho...
Ánh mắt Hoắc Thế Quân đảo qua người ngồi quỳ bên mình hơi lộ ra thân thể phấn hồng trắng bóng, cố sức áp chế đám lửa trong bụng, nuốt nước miếng một cái, không nhanh không chậm nói: "Theo ước định, tuy rằng là ta đề xuất, nhưng chính nàng nói làm, không phải là ta ép. Nếu nàng không muốn thì quên đi..."
Kỳ thực dù không có ước định kia, hắn cũng sẽ không buông tha cho nàng. Làm giúp hắn, hoặc là bị hắn làm, dù sao cũng giống nhau. Dù sao cũng không tránh được, đương nhiên phải lựa chọn mua bán có lợi cho bản thân. Nếu như thực sự thành công, nửa đời sau không cần phải lo nữa, nhưng bớt được vài người sốt ruột ở bên cạnh mình cũng tốt...
Thiện Thủy liếc mắt nhìn cây cột của hắn, lại vội vàng chuyển tầm mắt đi, nhìn hắn khó xử nhỏ giọng nói: "Ta... Trước kia chưa từng làm... Ta sợ cắn đau chàng..."
Hoắc Thế Quân ngẩn người, lập tức liền hiểu được ý của nàng. Việc này khiến kích tình nhộn nhạo... Máu toàn thân đều dồn xuống phía dưới, vật bị nàng ám chỉ dưới khố hạ lập tức nhanh chóng lớn lên, trướng đau khó nhịn… nhưng trước khi được hưởng ân huệ ‘miệng lưỡi’ ngoài ý muốn của mỹ nhân hắn vẫn phải cố sức nhịn. Vươn một bàn tay xoa cặp đùi trơn trượt của nàng, lập tức thuận theo nàng nói, mặt mày hớn hở nói: "Không làm quá là được rồi! Ta sẽ dạy nàng. Nhu Nhi, nàng rất thông minh, phu quân nàng nghĩ cái gì, nhất định nàng cũng đoán được."
Chân Thiện Thủy bị hắn sờ ngứa, hơi dịch ra sau, tránh tay hắn, lại liếc nhìn cái vậy hung dữ kia, cắn răng một cái, rốt cục dưới cái nhìn chăm chú của hắn, nàng chậm rãi cúi người xuống. Chóp mũi vừa chạm vào, mùi gay tanh kỳ dị sộc vào mũi. Nàng ghét bỏ hừ một tiếng, vội vàng đứng dậy tránh đi.
Hoắc Thế Quân mở to mắt chờ cái miệng nhỏ nhắn hồng hào của nàng mở ra, bỗng nhiên thấy nàng bỏ dở nửa chừng, trong lòng thất vọng, lại sợ nàng đổi ý, không thể ép buộc chỉ nhíu mày dịu dàng thúc giục: "Nhu Nhi ngoan… mau một chút… ta khó chịu…".
Thiện Thủy đỏ bừng cả mặt, nhìn về phía bả vai hắn, thấy nơi đó vừa rồi vì xê dịch mà mảnh vải chỗ băng vết thương lại đã bị máu nhiễm đỏ, vội vàng nói: "Chàng lại chảy máu rồi!"
Hoắc Thế Quân giờ chỉ muốn được mỹ nhân dùng miệng hầu hạ, chút máu ấy nào có đáng gì. Thấy nàng dây dưa kéo dài, rõ ràng là muốn từ chối, nhịn xuống cảm giác máu đang trào như thủy triều xuống khố hạ, cắn răng nói: "Nàng có tới không đây? Không tới ta về liền lập thêm ba năm trắc phi nữa!"
Thiện Thủy ngẩn ra, giương mắt thấy hai hàng lông mày hắn hung ác nhíu chặt, còn lấy chuyện này uy hiếp nàng, đột nhiên thấy buồn bực. Nàng quay người đưa lưng về phía hắn, tức giận nói: "Chàng lập đi! Lập ba năm mười người vào! Dù sao vương phủ cũng đủ lớn, không sợ không chứa nổi! Bảo các nàng hầu hạ chàng như vậy cho tốt!"
Hoắc Thế Quân vừa rồi chỉ là nhất thời nảy sinh ác độc thuận miệng hù dọa nàng, thấy nàng dỗi, lại đưa cái lưng mảnh khảnh trắng như tuyết về phía hắn. Hắn đã có ý định này, nàng càng không chịu, hắn liền càng muốn. Ý nghĩ trong đầu không ngừng lan ra, giờ phút này sao có thể để nàng bỏ dở giữa chừng. Hắn ngồi dậy, một cánh tay linh hoạt ôm eo nàng, kéo tay nàng, ấn lên vật đang sưng giữa hai chân mình, hướng dẫn cái tay mềm nắm giữ vuốt ve lên xuống, nhất thời nhè nhẹ sung sướng, không nhịn được áp vào bên tai nàng, thở hổn hển ảo não nói: "Nhu Nhi ngoan… nó muốn nàng làm nó như vậy, vừa rồi là ta nói bậy..."
Thiện Thủy miễn cưỡng cầm dị vật nóng rực trong tay, thấy hắn dỗ mình, hơi quay đầu đi đỏ mặt, nhăn mày lẩm bẩm nói: "Mùi khó chịu..."
Hoắc Thế Quân bị nàng nhắc nhở, mới nhớ hôm nay từ sáng sớm đến bây giờ, mình cưỡi ngựa chạy đuổi theo người, ra không ít mồ hôi, ước chừng thật sự có mùi lạ. Nếu người khác thì sẽ không quan tâm, nhưng đối tượng là nàng, lại còn là lần đầu tiên, nếu đường đột sợ nàng sau này sẽ không có hảo cảm với việc này... Lập tức nói: "Ta đi tắm ngay."
Trong phòng không có nước, nhưng bên ngoài có rất nhiều. Thiện Thủy nhìn Hoắc Thế Quân đứng dậy, lấy một cái chậu sành từ góc phòng, quần áo còn chưa khoác lên đã lập tức đi ra ngoài, nhanh chóng trở về, xúc một đống tuyết, đặt tới bên cạnh Thiện Thủy.
Bây giờ hắn bày ra bộ đại gia, ý đương nhiên là chờ nàng động thủ rồi. Thiện Thủy định đem chậu sành đun nóng cho tuyết chảy ra, vừa đứng dậy, chân đã bị hắn khẽ gạt, cả người liền bổ nhào vào trên người hắn, thấy hắn không kiên nhẫn nói: "Không cần nấu nước."
Hắn thúc giục như vậy, Thiện Thủy biết hắn nóng vội, đành trực tiếp lấy tuyết giúp hắn lau nơi đó...
Thiện Thủy nghía một cái, nhưng vẫn còn cảm thấy băn khoăn. Liền lấy quần áo trong vừa nãy bị hắn lột ra, bộc một vốc tuyết, hơ trên đống lửa bên cạnh. Tuyết bị nóng, rất nhanh đã hòa tan, nước tuyết chảy ra dệt đoán, qua kẽ tay nàng tí tách chảy xuống.
"Nhanh lên một chút…"
Thiện Thủy nắm trong tay tuyết chưa tan hết, nước tuyết vẫn còn lạnh, lại nghe hắn ở phía sau thúc giục không ngừng, tay vòng dưới nách nàng dò xét lên phía trước sờ sờ xoa bóp, mông eo còn cảm thấy có vật cứng không ngừng đụng chạm. Trong lòng nàng nóng lên, hất tay hắn ra, quay người đẩy hắn nằm lại, chà xát cái khăn đã ướt đẫm trong ta cũng không quan tâm phía trên còn dính tuyết, oán hận nói: "Là chàng thúc giục ta..." Vừa nói, đã cầm lấy bắt đầu chà lau.
Bỗng nhiên Hoắc Thế Quân thấy cảm giác lạnh lẽo xông thẳng lên đầu, không chỉ nơi đó như nứt ra, cả người cũng theo mình một cái, may mà còn có ngón tay nhỏ nhắn của nàng ở trên dịu dàng chạm đến, cắn răng hô: "Rất thoải mái! Rất thoải mái!”
Thiện Thủy thấy hắn nhe răng nhếch miệng, biểu cảm rõ ràng là thống khổ, miệng lại còn cậy mạnh, không khỏi vừa buồn cười vừa tức giận. Nam nhân nơi này, nóng phình ra lạnh co lại, làm chút trừng phạt để giải giận là được. Ngâm trong nước đá lâu có hại cho thân thể, mặc dù nàng không có nhiều kinh nghiệm, nhưng đạo lý kia nàng vẫn hiểu. Không đợi hắn mở miệng, nàng lau vài cái liền giữ lời, cắn môi nhìn qua. Gặp hung khí kia vừa được lau rửa, giờ phút này không còn diễu võ dương như lúc trước, đã mềm đi không ít, từ trên xuống dưới ướt đẫm, ánh lửa hắt lên lòe lòe sáng, đầu tròn phía trên bị nước đá làm đỏ lên còn dính lại chút băng... Thở phào một hơi, rốt cục chậm rãi ngậm lấy phân thân của hắn. Lần này, mặc dù mùi không nồng như trước, nhưng vẫn ngửi được mùi đặc trưng của nam nhân, nhất thời lại luẩn quẩn không tiếp tục.
Hoắc Thế Quân thấy răng nanh trắng noãn của nàng cắn lên cánh môi màu Hải Đường, khi cúi người xuống, bộ ngực sữa phập phồng rêu rao, thân mình giống như đang run nhè nhẹ, đôi mắt buông xuống đánh giá nơi đó của mình, vẻ mặt nửa xấu hổ nửa thẹn, nửa trinh nửa dâm, không thể kiềm được, vươn tay ấn mạnh đầu nàng lên phía trên bụng mình, động thân một cái, vật đó liền đâm sâu vào cổ họng nàng.
Thiện Thủy bất ngờ không phòng ngự, cả người bị ép xuống, a một tiếng, đã thấy có một dị vật lạnh lẽo trơn trượt đâm vào miệng, trong nháy mất, trong miệng đã bị nhét đầy không còn khe hở. Nàng theo bản năng muốn quay đầu tránh đi, cái gáy lại bị một bàn tay nắm chặt, ấn không thể động đậy. Bị kiềm hãm, lại thấy thứ kia dừng lại, đầu óc mê muội giống như còn đang tiến vào cổ họng, mùi gay mũi xông thẳng vào khoang mũi, đột nhiên tâm hoảng ý loạn, trong cổ họng rên rỉ, cực lực dùng lưỡi đang bị đè ép đi đẩy hắn, muốn phun ra thứ đang xâm nhập này.
Hoắc Thế Quân mới vừa trải qua khổ hình băng hàn, lúc này đi vào miệng nàng như vậy, ẩm nóng quấn chặt, nhất thời như đặt mình trong Thiên đường, trong lòng như nở hoa, sung sướng càng muốn được nhiều thêm, hận không thể cho không ra, lập tức lại trướng cứng rắn. Chờ sung sướng đi qua, nâng gáy thấy nàng đang cố hết sức ngậm chặt bản thân, đôi mi thanh tú nhíu lại, khuôn mặt sung huyết đỏ bừng, vẻ mặt xem rất là khó chịu, đành thoáng nới tay đnag bóp chặt gáy nàng, vội nhẹ giọng dỗ dành: "Nhu Nhi ngoan… cứ như vậy, giống ăn kẹo vậy…"
Thiện Thủy thấy áp lực trên gáy giảm bớt, rốt cục có thể hơi ngẩng đầu hô hấp, thấy trên mặt hắn tình triều kích động, mày nhíu chặt, hai mắt nhìn mình chằm chằm, lại thoáng nhìn vết thương trên bả vai hắn, lòng nàng mền nhũn, chút buồn bực do vừa rồi bị hắn thô lỗ cũng biến mất. Nàng chớp chớp mắt, vươn tay nắm lấy, dựa vào tưởng tượng của mình, thử lấy lưỡi quấn lấy.
Lập tức Hoắc Thế Quân cảm thấy nàng mềm mại, thuận thế ngồi dậy, ôm cả người nàng quỳ giữa hai chân mình, cúi đầu nhìn nàng vùi đầu xuống lấy lòng mình. Thiện Thủy liếm hôn một lát, chỉ cảm thấy vật trong miệng kia lại bành trướng như sắt, lần đầu nàng làm chuyện như vậy, không hề có kinh nghiệm đáng nói, chỉ được một lát miệng đã tê lưỡi mỏi, gần như không ngậm được nữa, chỉ miễn cưỡng làm theo lời hắn phun ra nuốt vào, răng năng sượt qua cắn vào hắn, nghe thấy hắn phát ra tiếng rên nửa là sung sướng nửa là đau đớn, cái tay luồn vào trong tóc nàng siết càng chặt, da đầu phát đau, nàng nhịn không được phun ra vật kia, nhíu mày thở gấp oán giận: "Miệng mỏi quá, không làm nữa..."
Hoắc Thế Quân thấy nàng oán giận bắt ngừng, buông tay đang cầm lấy mái tóc nàng ra.
Thiện Thủy cho rằng hắn buông tha mình rồi, thở phào nhẹ nhõm, nhưng còn chưa thở ra, kêu một tiếng sợ hãi, người đã bị hắn ném lên phía trên áo khoác trải trên đất, thấy hắn lại dạng chân đến trước ngực nàng, thứ kia liền hùng dũng oai vệ treo ở trên mặt nàng cách có mấy tấc.
Thiện Thủy hoảng sợ mở to mắt, trong lòng ngại ngùng, theo bản năng nhấc tay dùng sức đẩy chắn. Nhưng nam nhân giờ phút này tựa như dã thú, sao có thể để nàng phản kháng? Dễ dàng ghì chặt hai tay nàng trên đỉnh đầu, cúi người nhìn chằm chằm nàng. Cả người Thiện Thủy giống như bị tháp sắt đè lên, chỉ còn hai chân có thể cử động, giãy dụa vặn vẹo lung tung, căm hận mắng: "Vô sỉ!"
Hai mắt Hoắc Thế Quân lộ ra hưng phấn đỏ đậm, ha ha cười nói: "Chuyện nam nữ vốn là vô sỉ. Chúng ta là vợ chồng, vô sỉ cũng không ngại. Huống chi vừa rồi nàng đều đã làm, đây có gì khác đâu?”
Mặt Thiện Thủy nóng như bị lửa đốt, quay đầu né tránh hung vật hắn đưa tới, khớp hàm cắn chặt không buông. Chợt nghe hắn buồn bã nói: "Lúc trước bị nàng dỗ rửa bằng nước đá, lạnh quá. Vừa rồi còn bị nàng cắn vài cái, đau chết mất. Nàng đối xử với nam nhân của nàng nhẫn tâm như vậy, ta không nên bắt nàng đền bù sao?"
Thiện Thủy nghe hắn lật ngược phải trái, nhất thời không nhịn được, quay sang nói: "Là chính chàng thúc giục..." Nói còn chưa dứt lời, hu một tiếng, miệng lại bị hắn công hãm. Lúc này nàng mới nhận ra là lại bị lừa, thật muốn hung hăng cắn một cái, chung quy lại không nhẫn tâm, tức giận đến nhắm hai mắt lại, không nhìn tới khuôn mặt đáng ghét của hắn nữa.
Hoắc Thế Quân đạt được mục đích, thở một hơi dài nhẹ nhõm. Hai tay nâng hai bên má nàng, động thân đâm về phía trước, không sâu không nông ra vào, bỗng nhiên cảm thấy bản thân như rơi vào hồ nước tươi đẹp, cuối cùng không thể kềm chế. Cúi đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt dưới thân xấu hổ tức giận lại xinh đẹp, tựa như mĩ vị, cảm giác trước nay chưa từng có, không nhịn được lửa nóng dân trào, càng dò xét vào khi, cho đến khi đâm sâu vào yết hầu nàng.
Thiện Thủy biết tình thế, dù sao bàn khí lực, mình cũng không đánh lại được hắn, bây giờ chỉ cần hắn có thể nhanh chóng xong việc mà thôi, không đề phòng bị hắn đâm đến buồn nôn, nước mắt cũng nghẹn trào ra. Nam nhân thấy vậy miễn cưỡng lui về phía sau một chút, chỉ chờ nàng hoãn khí, liền lại đưa vào. Như thế lặp lại, rốt cục không chống đỡ được cảm giác cực độ thoải mái, eo hông kích động rướn lên, không hề giữ lại thẳng tắp phun vào cái miệng nhỏ nhắn cùng trên ngực bụng nàng.
Thiện Thủy vừa được phóng thích, lập tức "Oa" một tiếng phun dị vật trong miệng ra, ngồi phịch trên đất ho khan không ngừng, chỉ thấy mũi miệng đầy mùi gay tanh, vừa định nôn ra lại thấy Hoắc Thế Quân đến gần, cuống quít dùng cả tay lẫn chân muốn tránh đi, lại bị hắn bắt lấy, đảo mắt đã bị ôm ngồi vào trong lòng hắn. Hắn cầm quần áo trong của nàng, dùng góc sạch sẽ nhúng vào chậu sành, thấm nước tuyết hòa tan đã ấm, giúp nàng lau chất dịch trắng sữa ở miệng môi giữa ngực và bụng.
Thiện Thủy giương mắt, thấy hắn thỏa mãn cười không hề có vẻ xấu hổ, lại thấy vật thân vừa khiến mình chật vật không chịu nổi nay lại đang đâm tới, phỏng chừng vẫn chưa chịu để yên. Nàng sụ mặt đẩy tay hắn ra muốn đứng dậy, lại bị hắn ôm lấy, nghe thấy hắn dịu dàng dỗ dành bên tai: "Nhu Nhi ngoan, bảo bối… đừng tức giận, đều là ta không tốt. Nếu nàng cảm thấy vừa rồi ta làm như vậy là bắt nạt nàng, vậy ta để nàng bắt nạt lại là được. Nàng bảo ta làm cái gì, ta sẽ làm cái đó, tất cả đều nghe theo nàng... như vậy được không..."
Hoắc Thế Quân vốn là tuổi trẻ khỏe mạnh, cũng coi như lâu không làm, trong lòng lại ôm tiểu mỹ nhân Thiện Thủy một cái nhăn mày một nụ cười không chỗ nào không trêu chọc cảm quan của, hắn thèm nhỏ dãi đã lâu. Vừa rồi chẳng qua là món điểm tâm ngọt trước khi vào tiệc, sao có thể dễ dàng thỏa mãn như vậy? Hơn nữa lúc này còn ở nơi hoang dã, ngoài phòng chỉ có tuyết lớn bay tán loạn, ở giữa trời đất chỉ còn hắn cùng với nữ tử trong lòng, càng thêm hưng phấn, không hề cố kỵ. Giờ phút này bế thân thể trơn mềm của nàng, tùy ý vuốt ve vài cái, chỗ dưới thân ma sát với quần lót ấm áp của nàng một lát, trong lòng tá hỏa lại bùng lên. Trong miệng nói xong dỗ lời nàng, phía dưới đã sớm tìm được chỗ đi vào, thân thể hơn rướn lên, không cần tốn nhiều sức, lập tức liền đâm phần đầu vào.
Thiện Thủy nghe hắn miệng đầy lời ngon tiếng ngọt, mặt đỏ lên, phi một tiếng vừa định mắng "Vô sỉ". bỗng nhiên thấy dưới thân đã bị hắn đâm một chút tiến vào, kêu rên một tiếng, tức giận trong lòng còn chưa tiêu, giãy dụa không muốn đi vào khuôn khổ. Vừa đẩy ngực hắn vài cái, bỗng nhiên thấy hắn nhướng mày, miệng tê tê mấy tiếng, trên mặt lộ ra vẻ đau đớn. Nàng phát hoảng, chần chờ, hỏi: "Sao vậy?"
Hoắc Thế Quân chỉ chỉ bả vai, nói: "Động vào, đau!"
Thiện Thủy nhìn lại, thấy rìa mảnh vải cuốn lấy bả vai quả nhiên có máu thấm ra, cũng không biết là vừa rồi hắn ra sức quá mức bị động vào hay là mới làm ra, nàng không dám cựa quậy, trong miệng lại hừ một tiếng, trách nói: "Biết đau còn vô cớ gây rối như vậy! Nằm xuống đừng nhúc nhích là được!"
Hoắc Thế Quân ừ ừ đáp hai tiếng, trong miệng tiếp tục vừa đau khổ rên rỉ, dùng cánh tay không bị thương chống người chậm rãi nằm xuống, nhìn Thiện Thủy còn ngồi trên hông hắn, nghiêm mặt nói: "Nàng nói đúng, ta nghe nàng, ta nằm xuống không nhúc nhích là được. Nàng đến đây, nàng muốn làm gì cũng được, ta sẽ nghe nàng hết."
Thiện Thủy thấy hắn lại cố ý xuyên tạc lời mình nói, tức đến no bụng, sao còn có thể để ý tới sự vô lại của hắn? Đứng dậy muốn chuyển đi, bị hắn kéo lại, bổ nhào vào trên người hắn.
Hoắc Thế Quân kéo nàng vào ngực, ngửi hơi thở thơm tho từ miệng mũi nàng, trong hơi thở phảng phất còn chút dư khí lúc trước mình lưu lại, dường như bị thúc giục ý loạn tình mê, chăm chú nhìn đôi mắt đen láy sáng trong của nàng, lẩm bẩm nói: "Nhu Nhi, nàng hôn ta đi... Ta lúc trước thực ra muốn bảo nàng hôn ta..."
Beta: Socfsk
Về Hoắc Thế Quân, Thiện Thủy trải qua mấy hiệp vừa đẩy vừa chắn với hắn xong, bây giờ đã có hiểu biết kha khá... trước mặt người khác thì ra vẻ đạo mạo, lúc nào cũng chỉ có một vẻ mặt. Sau lưng người khác, lúc lên giường, thì hoàn toàn là động nửa người dưới không biết kiềm chế hay hổ thẹn là gì. Cho nên giờ thấy hắn ngửa người nằm, hai chân dang rộng, vật ở giữa đứng thẳng khí phách hiên ngang, không hề có ý che giấu, lại dùng ánh mắt tràn ngập tính ám chỉ nhìn miệng mình, nàng đã lập tức đoán được tâm tư của hắn, đột nhiên lại thấy do dự...
Mặc dù nàng không có kinh nghiệm thao tác thực tế, nhưng nam nhân dường như đều thích như vậy, thế này đại khái là đáp án có thể áp dụng mọi lúc mọi nơi. Trên giường lão luyện giống như hắn, âu yếm tầm thường không thể kích thích được hắn. Nhưng muốn giúp hắn làm vậy...
Hoắc Thế Quân đợi một lúc lâu, thấy nàng chỉ ngồi quỳ ở bên mình, cúi đầu do dự đến do dự đi, do dự lâu đến nỗi có thể nấu xong một ấm trà rồi. Hắn đợi đến không chịu nỗi, trong lòng lại bắt đầu không vui.
Hắn chẳng qua là muốn nàng chủ động đưa cái môi thơm, tiêu trừ sỉ nhục nàng không chịu hôn hắn… tuy rằng ngoại trừ lần đầu tiên tơi tả mà về, sau này liên tiếp bị hắn chiếm được, hôn nàng đến mức chết đi sống lại, nhưng mỗi lần đều là hắn nửa bắt buộc mà bắt đầu, chưa có lần nào là nàng chủ động. Hiện tại mất nhiều sức như vậy, cuối cùng cũng dỗ được nàng vào tròng, vậy mà ngay cả chủ động một chút nàng cũng keo kiệt không cho...
Ánh mắt Hoắc Thế Quân đảo qua người ngồi quỳ bên mình hơi lộ ra thân thể phấn hồng trắng bóng, cố sức áp chế đám lửa trong bụng, nuốt nước miếng một cái, không nhanh không chậm nói: "Theo ước định, tuy rằng là ta đề xuất, nhưng chính nàng nói làm, không phải là ta ép. Nếu nàng không muốn thì quên đi..."
Kỳ thực dù không có ước định kia, hắn cũng sẽ không buông tha cho nàng. Làm giúp hắn, hoặc là bị hắn làm, dù sao cũng giống nhau. Dù sao cũng không tránh được, đương nhiên phải lựa chọn mua bán có lợi cho bản thân. Nếu như thực sự thành công, nửa đời sau không cần phải lo nữa, nhưng bớt được vài người sốt ruột ở bên cạnh mình cũng tốt...
Thiện Thủy liếc mắt nhìn cây cột của hắn, lại vội vàng chuyển tầm mắt đi, nhìn hắn khó xử nhỏ giọng nói: "Ta... Trước kia chưa từng làm... Ta sợ cắn đau chàng..."
Hoắc Thế Quân ngẩn người, lập tức liền hiểu được ý của nàng. Việc này khiến kích tình nhộn nhạo... Máu toàn thân đều dồn xuống phía dưới, vật bị nàng ám chỉ dưới khố hạ lập tức nhanh chóng lớn lên, trướng đau khó nhịn… nhưng trước khi được hưởng ân huệ ‘miệng lưỡi’ ngoài ý muốn của mỹ nhân hắn vẫn phải cố sức nhịn. Vươn một bàn tay xoa cặp đùi trơn trượt của nàng, lập tức thuận theo nàng nói, mặt mày hớn hở nói: "Không làm quá là được rồi! Ta sẽ dạy nàng. Nhu Nhi, nàng rất thông minh, phu quân nàng nghĩ cái gì, nhất định nàng cũng đoán được."
Chân Thiện Thủy bị hắn sờ ngứa, hơi dịch ra sau, tránh tay hắn, lại liếc nhìn cái vậy hung dữ kia, cắn răng một cái, rốt cục dưới cái nhìn chăm chú của hắn, nàng chậm rãi cúi người xuống. Chóp mũi vừa chạm vào, mùi gay tanh kỳ dị sộc vào mũi. Nàng ghét bỏ hừ một tiếng, vội vàng đứng dậy tránh đi.
Hoắc Thế Quân mở to mắt chờ cái miệng nhỏ nhắn hồng hào của nàng mở ra, bỗng nhiên thấy nàng bỏ dở nửa chừng, trong lòng thất vọng, lại sợ nàng đổi ý, không thể ép buộc chỉ nhíu mày dịu dàng thúc giục: "Nhu Nhi ngoan… mau một chút… ta khó chịu…".
Thiện Thủy đỏ bừng cả mặt, nhìn về phía bả vai hắn, thấy nơi đó vừa rồi vì xê dịch mà mảnh vải chỗ băng vết thương lại đã bị máu nhiễm đỏ, vội vàng nói: "Chàng lại chảy máu rồi!"
Hoắc Thế Quân giờ chỉ muốn được mỹ nhân dùng miệng hầu hạ, chút máu ấy nào có đáng gì. Thấy nàng dây dưa kéo dài, rõ ràng là muốn từ chối, nhịn xuống cảm giác máu đang trào như thủy triều xuống khố hạ, cắn răng nói: "Nàng có tới không đây? Không tới ta về liền lập thêm ba năm trắc phi nữa!"
Thiện Thủy ngẩn ra, giương mắt thấy hai hàng lông mày hắn hung ác nhíu chặt, còn lấy chuyện này uy hiếp nàng, đột nhiên thấy buồn bực. Nàng quay người đưa lưng về phía hắn, tức giận nói: "Chàng lập đi! Lập ba năm mười người vào! Dù sao vương phủ cũng đủ lớn, không sợ không chứa nổi! Bảo các nàng hầu hạ chàng như vậy cho tốt!"
Hoắc Thế Quân vừa rồi chỉ là nhất thời nảy sinh ác độc thuận miệng hù dọa nàng, thấy nàng dỗi, lại đưa cái lưng mảnh khảnh trắng như tuyết về phía hắn. Hắn đã có ý định này, nàng càng không chịu, hắn liền càng muốn. Ý nghĩ trong đầu không ngừng lan ra, giờ phút này sao có thể để nàng bỏ dở giữa chừng. Hắn ngồi dậy, một cánh tay linh hoạt ôm eo nàng, kéo tay nàng, ấn lên vật đang sưng giữa hai chân mình, hướng dẫn cái tay mềm nắm giữ vuốt ve lên xuống, nhất thời nhè nhẹ sung sướng, không nhịn được áp vào bên tai nàng, thở hổn hển ảo não nói: "Nhu Nhi ngoan… nó muốn nàng làm nó như vậy, vừa rồi là ta nói bậy..."
Thiện Thủy miễn cưỡng cầm dị vật nóng rực trong tay, thấy hắn dỗ mình, hơi quay đầu đi đỏ mặt, nhăn mày lẩm bẩm nói: "Mùi khó chịu..."
Hoắc Thế Quân bị nàng nhắc nhở, mới nhớ hôm nay từ sáng sớm đến bây giờ, mình cưỡi ngựa chạy đuổi theo người, ra không ít mồ hôi, ước chừng thật sự có mùi lạ. Nếu người khác thì sẽ không quan tâm, nhưng đối tượng là nàng, lại còn là lần đầu tiên, nếu đường đột sợ nàng sau này sẽ không có hảo cảm với việc này... Lập tức nói: "Ta đi tắm ngay."
Trong phòng không có nước, nhưng bên ngoài có rất nhiều. Thiện Thủy nhìn Hoắc Thế Quân đứng dậy, lấy một cái chậu sành từ góc phòng, quần áo còn chưa khoác lên đã lập tức đi ra ngoài, nhanh chóng trở về, xúc một đống tuyết, đặt tới bên cạnh Thiện Thủy.
Bây giờ hắn bày ra bộ đại gia, ý đương nhiên là chờ nàng động thủ rồi. Thiện Thủy định đem chậu sành đun nóng cho tuyết chảy ra, vừa đứng dậy, chân đã bị hắn khẽ gạt, cả người liền bổ nhào vào trên người hắn, thấy hắn không kiên nhẫn nói: "Không cần nấu nước."
Hắn thúc giục như vậy, Thiện Thủy biết hắn nóng vội, đành trực tiếp lấy tuyết giúp hắn lau nơi đó...
Thiện Thủy nghía một cái, nhưng vẫn còn cảm thấy băn khoăn. Liền lấy quần áo trong vừa nãy bị hắn lột ra, bộc một vốc tuyết, hơ trên đống lửa bên cạnh. Tuyết bị nóng, rất nhanh đã hòa tan, nước tuyết chảy ra dệt đoán, qua kẽ tay nàng tí tách chảy xuống.
"Nhanh lên một chút…"
Thiện Thủy nắm trong tay tuyết chưa tan hết, nước tuyết vẫn còn lạnh, lại nghe hắn ở phía sau thúc giục không ngừng, tay vòng dưới nách nàng dò xét lên phía trước sờ sờ xoa bóp, mông eo còn cảm thấy có vật cứng không ngừng đụng chạm. Trong lòng nàng nóng lên, hất tay hắn ra, quay người đẩy hắn nằm lại, chà xát cái khăn đã ướt đẫm trong ta cũng không quan tâm phía trên còn dính tuyết, oán hận nói: "Là chàng thúc giục ta..." Vừa nói, đã cầm lấy bắt đầu chà lau.
Bỗng nhiên Hoắc Thế Quân thấy cảm giác lạnh lẽo xông thẳng lên đầu, không chỉ nơi đó như nứt ra, cả người cũng theo mình một cái, may mà còn có ngón tay nhỏ nhắn của nàng ở trên dịu dàng chạm đến, cắn răng hô: "Rất thoải mái! Rất thoải mái!”
Thiện Thủy thấy hắn nhe răng nhếch miệng, biểu cảm rõ ràng là thống khổ, miệng lại còn cậy mạnh, không khỏi vừa buồn cười vừa tức giận. Nam nhân nơi này, nóng phình ra lạnh co lại, làm chút trừng phạt để giải giận là được. Ngâm trong nước đá lâu có hại cho thân thể, mặc dù nàng không có nhiều kinh nghiệm, nhưng đạo lý kia nàng vẫn hiểu. Không đợi hắn mở miệng, nàng lau vài cái liền giữ lời, cắn môi nhìn qua. Gặp hung khí kia vừa được lau rửa, giờ phút này không còn diễu võ dương như lúc trước, đã mềm đi không ít, từ trên xuống dưới ướt đẫm, ánh lửa hắt lên lòe lòe sáng, đầu tròn phía trên bị nước đá làm đỏ lên còn dính lại chút băng... Thở phào một hơi, rốt cục chậm rãi ngậm lấy phân thân của hắn. Lần này, mặc dù mùi không nồng như trước, nhưng vẫn ngửi được mùi đặc trưng của nam nhân, nhất thời lại luẩn quẩn không tiếp tục.
Hoắc Thế Quân thấy răng nanh trắng noãn của nàng cắn lên cánh môi màu Hải Đường, khi cúi người xuống, bộ ngực sữa phập phồng rêu rao, thân mình giống như đang run nhè nhẹ, đôi mắt buông xuống đánh giá nơi đó của mình, vẻ mặt nửa xấu hổ nửa thẹn, nửa trinh nửa dâm, không thể kiềm được, vươn tay ấn mạnh đầu nàng lên phía trên bụng mình, động thân một cái, vật đó liền đâm sâu vào cổ họng nàng.
Thiện Thủy bất ngờ không phòng ngự, cả người bị ép xuống, a một tiếng, đã thấy có một dị vật lạnh lẽo trơn trượt đâm vào miệng, trong nháy mất, trong miệng đã bị nhét đầy không còn khe hở. Nàng theo bản năng muốn quay đầu tránh đi, cái gáy lại bị một bàn tay nắm chặt, ấn không thể động đậy. Bị kiềm hãm, lại thấy thứ kia dừng lại, đầu óc mê muội giống như còn đang tiến vào cổ họng, mùi gay mũi xông thẳng vào khoang mũi, đột nhiên tâm hoảng ý loạn, trong cổ họng rên rỉ, cực lực dùng lưỡi đang bị đè ép đi đẩy hắn, muốn phun ra thứ đang xâm nhập này.
Hoắc Thế Quân mới vừa trải qua khổ hình băng hàn, lúc này đi vào miệng nàng như vậy, ẩm nóng quấn chặt, nhất thời như đặt mình trong Thiên đường, trong lòng như nở hoa, sung sướng càng muốn được nhiều thêm, hận không thể cho không ra, lập tức lại trướng cứng rắn. Chờ sung sướng đi qua, nâng gáy thấy nàng đang cố hết sức ngậm chặt bản thân, đôi mi thanh tú nhíu lại, khuôn mặt sung huyết đỏ bừng, vẻ mặt xem rất là khó chịu, đành thoáng nới tay đnag bóp chặt gáy nàng, vội nhẹ giọng dỗ dành: "Nhu Nhi ngoan… cứ như vậy, giống ăn kẹo vậy…"
Thiện Thủy thấy áp lực trên gáy giảm bớt, rốt cục có thể hơi ngẩng đầu hô hấp, thấy trên mặt hắn tình triều kích động, mày nhíu chặt, hai mắt nhìn mình chằm chằm, lại thoáng nhìn vết thương trên bả vai hắn, lòng nàng mền nhũn, chút buồn bực do vừa rồi bị hắn thô lỗ cũng biến mất. Nàng chớp chớp mắt, vươn tay nắm lấy, dựa vào tưởng tượng của mình, thử lấy lưỡi quấn lấy.
Lập tức Hoắc Thế Quân cảm thấy nàng mềm mại, thuận thế ngồi dậy, ôm cả người nàng quỳ giữa hai chân mình, cúi đầu nhìn nàng vùi đầu xuống lấy lòng mình. Thiện Thủy liếm hôn một lát, chỉ cảm thấy vật trong miệng kia lại bành trướng như sắt, lần đầu nàng làm chuyện như vậy, không hề có kinh nghiệm đáng nói, chỉ được một lát miệng đã tê lưỡi mỏi, gần như không ngậm được nữa, chỉ miễn cưỡng làm theo lời hắn phun ra nuốt vào, răng năng sượt qua cắn vào hắn, nghe thấy hắn phát ra tiếng rên nửa là sung sướng nửa là đau đớn, cái tay luồn vào trong tóc nàng siết càng chặt, da đầu phát đau, nàng nhịn không được phun ra vật kia, nhíu mày thở gấp oán giận: "Miệng mỏi quá, không làm nữa..."
Hoắc Thế Quân thấy nàng oán giận bắt ngừng, buông tay đang cầm lấy mái tóc nàng ra.
Thiện Thủy cho rằng hắn buông tha mình rồi, thở phào nhẹ nhõm, nhưng còn chưa thở ra, kêu một tiếng sợ hãi, người đã bị hắn ném lên phía trên áo khoác trải trên đất, thấy hắn lại dạng chân đến trước ngực nàng, thứ kia liền hùng dũng oai vệ treo ở trên mặt nàng cách có mấy tấc.
Thiện Thủy hoảng sợ mở to mắt, trong lòng ngại ngùng, theo bản năng nhấc tay dùng sức đẩy chắn. Nhưng nam nhân giờ phút này tựa như dã thú, sao có thể để nàng phản kháng? Dễ dàng ghì chặt hai tay nàng trên đỉnh đầu, cúi người nhìn chằm chằm nàng. Cả người Thiện Thủy giống như bị tháp sắt đè lên, chỉ còn hai chân có thể cử động, giãy dụa vặn vẹo lung tung, căm hận mắng: "Vô sỉ!"
Hai mắt Hoắc Thế Quân lộ ra hưng phấn đỏ đậm, ha ha cười nói: "Chuyện nam nữ vốn là vô sỉ. Chúng ta là vợ chồng, vô sỉ cũng không ngại. Huống chi vừa rồi nàng đều đã làm, đây có gì khác đâu?”
Mặt Thiện Thủy nóng như bị lửa đốt, quay đầu né tránh hung vật hắn đưa tới, khớp hàm cắn chặt không buông. Chợt nghe hắn buồn bã nói: "Lúc trước bị nàng dỗ rửa bằng nước đá, lạnh quá. Vừa rồi còn bị nàng cắn vài cái, đau chết mất. Nàng đối xử với nam nhân của nàng nhẫn tâm như vậy, ta không nên bắt nàng đền bù sao?"
Thiện Thủy nghe hắn lật ngược phải trái, nhất thời không nhịn được, quay sang nói: "Là chính chàng thúc giục..." Nói còn chưa dứt lời, hu một tiếng, miệng lại bị hắn công hãm. Lúc này nàng mới nhận ra là lại bị lừa, thật muốn hung hăng cắn một cái, chung quy lại không nhẫn tâm, tức giận đến nhắm hai mắt lại, không nhìn tới khuôn mặt đáng ghét của hắn nữa.
Hoắc Thế Quân đạt được mục đích, thở một hơi dài nhẹ nhõm. Hai tay nâng hai bên má nàng, động thân đâm về phía trước, không sâu không nông ra vào, bỗng nhiên cảm thấy bản thân như rơi vào hồ nước tươi đẹp, cuối cùng không thể kềm chế. Cúi đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt dưới thân xấu hổ tức giận lại xinh đẹp, tựa như mĩ vị, cảm giác trước nay chưa từng có, không nhịn được lửa nóng dân trào, càng dò xét vào khi, cho đến khi đâm sâu vào yết hầu nàng.
Thiện Thủy biết tình thế, dù sao bàn khí lực, mình cũng không đánh lại được hắn, bây giờ chỉ cần hắn có thể nhanh chóng xong việc mà thôi, không đề phòng bị hắn đâm đến buồn nôn, nước mắt cũng nghẹn trào ra. Nam nhân thấy vậy miễn cưỡng lui về phía sau một chút, chỉ chờ nàng hoãn khí, liền lại đưa vào. Như thế lặp lại, rốt cục không chống đỡ được cảm giác cực độ thoải mái, eo hông kích động rướn lên, không hề giữ lại thẳng tắp phun vào cái miệng nhỏ nhắn cùng trên ngực bụng nàng.
Thiện Thủy vừa được phóng thích, lập tức "Oa" một tiếng phun dị vật trong miệng ra, ngồi phịch trên đất ho khan không ngừng, chỉ thấy mũi miệng đầy mùi gay tanh, vừa định nôn ra lại thấy Hoắc Thế Quân đến gần, cuống quít dùng cả tay lẫn chân muốn tránh đi, lại bị hắn bắt lấy, đảo mắt đã bị ôm ngồi vào trong lòng hắn. Hắn cầm quần áo trong của nàng, dùng góc sạch sẽ nhúng vào chậu sành, thấm nước tuyết hòa tan đã ấm, giúp nàng lau chất dịch trắng sữa ở miệng môi giữa ngực và bụng.
Thiện Thủy giương mắt, thấy hắn thỏa mãn cười không hề có vẻ xấu hổ, lại thấy vật thân vừa khiến mình chật vật không chịu nổi nay lại đang đâm tới, phỏng chừng vẫn chưa chịu để yên. Nàng sụ mặt đẩy tay hắn ra muốn đứng dậy, lại bị hắn ôm lấy, nghe thấy hắn dịu dàng dỗ dành bên tai: "Nhu Nhi ngoan, bảo bối… đừng tức giận, đều là ta không tốt. Nếu nàng cảm thấy vừa rồi ta làm như vậy là bắt nạt nàng, vậy ta để nàng bắt nạt lại là được. Nàng bảo ta làm cái gì, ta sẽ làm cái đó, tất cả đều nghe theo nàng... như vậy được không..."
Hoắc Thế Quân vốn là tuổi trẻ khỏe mạnh, cũng coi như lâu không làm, trong lòng lại ôm tiểu mỹ nhân Thiện Thủy một cái nhăn mày một nụ cười không chỗ nào không trêu chọc cảm quan của, hắn thèm nhỏ dãi đã lâu. Vừa rồi chẳng qua là món điểm tâm ngọt trước khi vào tiệc, sao có thể dễ dàng thỏa mãn như vậy? Hơn nữa lúc này còn ở nơi hoang dã, ngoài phòng chỉ có tuyết lớn bay tán loạn, ở giữa trời đất chỉ còn hắn cùng với nữ tử trong lòng, càng thêm hưng phấn, không hề cố kỵ. Giờ phút này bế thân thể trơn mềm của nàng, tùy ý vuốt ve vài cái, chỗ dưới thân ma sát với quần lót ấm áp của nàng một lát, trong lòng tá hỏa lại bùng lên. Trong miệng nói xong dỗ lời nàng, phía dưới đã sớm tìm được chỗ đi vào, thân thể hơn rướn lên, không cần tốn nhiều sức, lập tức liền đâm phần đầu vào.
Thiện Thủy nghe hắn miệng đầy lời ngon tiếng ngọt, mặt đỏ lên, phi một tiếng vừa định mắng "Vô sỉ". bỗng nhiên thấy dưới thân đã bị hắn đâm một chút tiến vào, kêu rên một tiếng, tức giận trong lòng còn chưa tiêu, giãy dụa không muốn đi vào khuôn khổ. Vừa đẩy ngực hắn vài cái, bỗng nhiên thấy hắn nhướng mày, miệng tê tê mấy tiếng, trên mặt lộ ra vẻ đau đớn. Nàng phát hoảng, chần chờ, hỏi: "Sao vậy?"
Hoắc Thế Quân chỉ chỉ bả vai, nói: "Động vào, đau!"
Thiện Thủy nhìn lại, thấy rìa mảnh vải cuốn lấy bả vai quả nhiên có máu thấm ra, cũng không biết là vừa rồi hắn ra sức quá mức bị động vào hay là mới làm ra, nàng không dám cựa quậy, trong miệng lại hừ một tiếng, trách nói: "Biết đau còn vô cớ gây rối như vậy! Nằm xuống đừng nhúc nhích là được!"
Hoắc Thế Quân ừ ừ đáp hai tiếng, trong miệng tiếp tục vừa đau khổ rên rỉ, dùng cánh tay không bị thương chống người chậm rãi nằm xuống, nhìn Thiện Thủy còn ngồi trên hông hắn, nghiêm mặt nói: "Nàng nói đúng, ta nghe nàng, ta nằm xuống không nhúc nhích là được. Nàng đến đây, nàng muốn làm gì cũng được, ta sẽ nghe nàng hết."
Thiện Thủy thấy hắn lại cố ý xuyên tạc lời mình nói, tức đến no bụng, sao còn có thể để ý tới sự vô lại của hắn? Đứng dậy muốn chuyển đi, bị hắn kéo lại, bổ nhào vào trên người hắn.
Hoắc Thế Quân kéo nàng vào ngực, ngửi hơi thở thơm tho từ miệng mũi nàng, trong hơi thở phảng phất còn chút dư khí lúc trước mình lưu lại, dường như bị thúc giục ý loạn tình mê, chăm chú nhìn đôi mắt đen láy sáng trong của nàng, lẩm bẩm nói: "Nhu Nhi, nàng hôn ta đi... Ta lúc trước thực ra muốn bảo nàng hôn ta..."
Bình luận truyện