Bộ Bộ Liên Hoa
Chương 51
Edit: mèo mỡ
Beta: socfsk
Cuộc sống trại lính khô khan, vào đông lại lạnh khủng khiếp, khó gặp được chuyện vui chưa bao giờ có như vậy, người người đều chăm chú lắng nghe. Sau giữa trưa hôm đó võ đài liền được dựng lên tới tấp. Hoắc Thế Quân cùng đi với đám người Tống Hành, tùy ý tuần sát xung quanh, thấy khắp nơi khí thế ngất trời, tỷ võ so như hỏa như lau. Trên đài người thấy chủ tướng đền gần, tinh thần càng phấn chấn hơn, thể hiện hết bản lĩnh. Hoắc Thế Quân tuần hết một Đại Quyển, quả thật thấy không ít người thân thủ không tệ.
Ngày đông ngày ngắn, hai mươi ba doanh còn chưa đi hết, sắc trời đã tối rất nhanh, bọn quân sĩ tinh thần lại đang dâng cao, không chịu giải tán, Hoắc Thế Quân liền làm thỏa mãn ý mọi người, sai nhà bếp phát đồ ăn ngay tại chỗ, bốn góc võ đài dấy lên cành tùng bơ hỏa trượng, tiếp tục tỷ võ.
Hoắc Thế Quân đi tuần hết doanh trại, vào võ đài, người còn chưa tới gần võ đài, được một hồi reo hò ngênh đón. Ngàn người tụ chung một chỗ, tiếng hô quát cơ hồ đinh tai nhức óc. Bên ngoài đám binh sĩ thấy chủ tướng tới đứng sít lại nhường đường. Trên võ đài lúc này đang có hai người đấu. Một người mười tám – mười chín tuổi, thân hình tráng kiện, mới vừa được mọi người vây quanh ủng hộ, là người xuống một quyền, lại đấm liên tục qua tấm gỗ rất dày dựng võ đài, phá vụn gỗ bay tán loạn, sức lực kinh người. Thiếu niên kia tiếp mấy chiêu với đối thủ, Hoắc Thế Quân liền nhận ra, người này quả nhiên tay đấm kinh người, lại là một tầm vóc lực lưỡng khác thường. Không khỏi sinh ra chút hứng thú, dừng lại quan sát.
Tống Hành nhận ra hắn như có hứng thú, liền giới thiệu, "Thế tử, người này tên là Thôi Tái, ta từng chú ý đến hắn một thời gian. Là người trên núi rừng hoang Đông Bắc, năm nay mới vừa vào là tân binh. Trời sinh thần lực, nghe nói mười sáu tuổi từng một mình đánh chết một con gấu cứu một người mù trong rừng. Khối đá thiên quân trong võ đài mới trong doanh trại, trong quân không ai có thể nhấc lên được, thế nhưng hắn chỉ dùng một cánh tay nâng qua đầu, sức mạnh thật kinh người. Võ vẽ bình thường rơi xuống người hắn như chạm vào tấm sắt. Chỉ là từ núi ra ngoài, người cứng đầu cứng cổ, không biết quy củ, vì vậy còn đắc tội với một thân thích của Lưu Cửu Đức, lấy tội phạm thượng nên bị trượng trách. Trong mắt ta, thật sự không phải là chuyện lớn. Ngọc thô chưa mài dũa cũng cần mài dũa, huống chi là người?"
Đang nói, vừa một hồi tiếng reo hò tuôn ra. Trên võ đài, Thôi Tái đã nắm đỉnh đầu của đối thủ rất cao, xoáy một vòng, nổi giận gầm lên một tiếng, vứt xuống võ đài, dưới đài rối rít tránh, người nọ ngã ập xuống, gãy mất răng cửa, bể đầu chảy máu, trong tiếng cười vang của mọi người đầu óc choáng váng che mông bò dậy từ dưới đất lên, mặt đau thẹn.
"Có ai không phục, đi lên tái chiến!"
Thôi Tái giống như sắt đứng trên đài, tiếng như cái chuông lớn.
Hắn đã liên tục đánh bảy tám người thua. Mới vừa bị vứt xuống đài là người thứ năm mưoi, trong doanh không có lấy dũng mãnh trứ danh. Ngay cả hắn cũng bị thua mặt xám mày tro như vậy, còn có ai không tự lượng sức mà đi mất mặt? Dưới đài không có người dám tiếp tục ứng chiến, Thôi Tái trong ánh mắt hâm mộ của mọi người lấy áo bông cuối cùng đi, vừa nhảy xuống võ đài, lập tức được đám người sùng bái hâm mộ vây trong ba tầng ngoài ba tầng.
Đêm đó, trong binh doanh dài mấy vạn dặm, tiếng kèn liên tiếp nổi lên, rất nhiều đuốc sáng, gần nửa đêm, ồn ào náo nhiệt mới dần dần lặng xuống. Đến ngày thứ ba, võ đài liên tục nóng, dưới vô số ánh mắt chăm chú hai người tranh lấy món áo bông cuối cùng, rốt cuộc cũng đi lên võ đài. Hai người đấu, một là Thôi Tái, một là Khang Nguyên. Hai người này, có khả năng áp mọi người để lọt vào vòng cuối cùng, võ nghệ đương nhiên là nổi bật nhất.
Hoắc Thế Quân cùng một nhóm tướng lĩnh có tài ngồi trên chủ vị võ đài đối diện đích thân xem thi đấu.
Khang Nguyên đi lính nhiều năm, trải qua vài chục chiến dịch lớn nhỏ, lúc có chiến công, bản lĩnh người thường chưa chắc đã sánh được, nếu không phải nhiều lần vì rượu mà hỏng việc, cũng không thành thập trường đến bây giờ. Vả lại vì lần trước bất ngờ làm phản, thập trường này cũng mất chức vị. Hôm nay muôn người nhìn vào, Tiết độ sứ cũng tới, cho nên nén đủ một hơi, nhất định phải lấy lại thể diện trước mặt mọi người, vừa đi lên đã hợp lại hết sức mạnh, quyền cước uy vũ sinh phong. Thôi Tái như nghé con mới đẻ, sao lại nhượng bộ? Hai người này chạm vào nhau, dĩ nhiên vật lộn rất sát, dưới đài người thấy phải nín thở không chớp
Thôi Tái quả nhiên như Hoắc Thế Quân thấy như ngày hôm trước, dũng mãnh vô trù. Mấy chục hiệp, Khang Nguyên bị trúng quyền, liều mạng chống đỡ thêm chốc lát, bị Thôi Tái cho một quyền mạnh vào ngực, sức không chống nổi, ngửa ra sau ngã nhào trên đất, miệng phun máu, quay liên tục, lăn xuống dọc theo võ đài, phanh một tiếng té xuống.
Mọi người chăm chú theo dõi trận tỷ võ cuối cùng này không hòa như mọi người nghĩ lúc trước, đã kết thúc gọn gàng như vậy. Đợi lấy lại tinh thần, mọi người vỗ tay hoan hô ào ào.
Tống Hành lên đài, giơ tay lên để ồn ào phía dưới trật tự.
"Thôi Tái, hôm nay ngươi một trận đã thành danh, người trong quân Vũ Bình chúng ta đều biết tên ngươi, quả nhiên rất cao. Áo Thế tử phi làm này không đưa ngươi thì còn ai."
Tống Hành nói xong, thấy Thôi Tái đứng bất động ở đó, mắt chưa từng nhìn áo bông trên tay mình. Cho là hắn vô cùng hưng phấn không phản ứng kịp, liền nói thêm một lần nữa.
Bỗng nhiên Thôi Tái quay đầu lại, mắt nhìn thẳng lên chỗ Hoắc Thế Quân ngồi bên ngoài cách hắn mười mấy bước.
"Hoắc đại nhân, tiểu nhân Thôi Tái, đi lính được nửa năm. Đã sớm nghe nói võ công của Hoắc đại nhân rất cao, trong lòng vẫn muốn có cơ hội có thể so cao thấp. Người dám ứng chiến không?"
Thôi Tái vừa nói câu này, nhất thời dọa sợ người dưới đài. Những binh lính kia thì khỏi cần nói, tất cả Phó tướng Tá Lĩnh bên cạnh Hoắc Thế Quân cũng cả kinh trợn mắt há mồm. Phó tướng lĩnh quân không doanh hoàn hồn, quát: "Thôi Tái to gan, ngươi là thứ gì, lại dám nói chuyện cùng Hoắc đại nhân như vậy! Còn không mau lăn ra đây tạ tội!"
Thôi Tái bị khiển trách, cuối cùng chậm rãi đi xuống võ đài. Ai nấy đều thấy được, vẻ mặt hắn cực kỳ không phục.
Tống Hành chú ý đến Thôi Tái hơn, biết hắn có Vạn Phu Bất Đương Chi Dũng, bản ý là hạ người có kinh nghiệm này, ngày sau trên chiến trường chính là mãnh tướng. Hắn biết Thôi Tái bộc trực, lại không ngờ hắn ta lại bộc trực đến mức vậy. Đang muốn mở miệng giảng hòa, không ngờ Hoắc Thế Quân lại chậm rãi đứng dậy, nói: "Cũng tốt! Gần đây sự vụ cuốn thân, lâu rồi ta chưa giãn gân cốt. Mấy ngày nay nhìn các huynh đệ luyện tập vui vẻ, hơi ngứa tay, vậy thì vượt hai chiêu." Dứt lời cởi áo khoác, tiện tay vứt xuống ghế, đi đến võ đài.
Thôi Tái lên tiếng khiêu chiến, vốn không thể tưởng tượng nổi. Tiết độ sứ đại nhân lại ứng chiến, càng khiến người ta cả kinh đều muốn rớt cằm xuống đất. Một trận yên lặng trôi qua, trên giáo trường đột nhiên phát ra một hồi tiếng vỗ tay hoan hô như sấm, người người cũng ngừng thở, hưng phấn mở to mắt nhìn chằm chằm hai người trong sân, sợ chỉ cần chớp mắt một cái thì sẽ bỏ qua một khắc nghìn năm này.
Tống Hành thấy Hoắc Thế Quân ứng chiến thật, trong lòng không khỏi sốt ruột. Có ý muốn cản lại, rồi biết hắn tính tình cao ngạo. Nếu đã đứng dậy, sao lại có thể nghe điều trái ý hắn?
Thôi Tái này, hoàn toàn không biết chừng mực. Nếu dám mở miệng khiêu chiến trước, sau đó lúc hai người giao thủ, đương nhiên sẽ không để ý tới mặt mũi chủ tướng. Hoắc Thế Quân dù võ nghệ cao cường, vả lại nếu ứng chiến, chắc hẳn cũng có nguyên do của hắn. Còn nữa, lấy hiểu biết của hắn về vị thượng quan này, hắn không phải là người hành động theo cảm tính. Nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất. Thôi Tái thiên sinh thần lực như vậy, trên đời này lại có mấy người có thể ứng đối được? Ngộ nhỡ nếu thua, mặt mũi Tiết độ sứ chỉ huy đường đường mấy vạn quân Vũ Bình biết đặt đâu đây? Uy tín một khi đã mất rồi, thì thống lĩnh tam quân thế nào?
Ngày đông giá rét thấu xương mà lưng Tống Hành đã thấm mồ hôi lạnh, trong lòng cực kỳ hối hận, mình không nên đưa ra chủ ý này, giờ lại thành cục diện như thế.
Hoắc Thế Quân lên đài, yên lặng đứng đối diện Thôi Tái. Thôi Tái chờ trong giây lát, không thấy hắn tấn công, không chờ được, hét lớn một tiếng, nắm quyền xông thẳng tới mặt hắn. Hoắc Thế Quân nghiêng người tránh, hai người mấy hiệp sau, một quyền ở ngực của Thôi Năm đánh về phía Hoắc Thế Quân, Hoắc Thế Quân lấy cánh tay đẩy cản, bỗng nhiên Đại Lực đánh úp lại, lại bị đẩy phải lùi về sau năm sáu bước, lúc này thân hình mới đứng vững.
Dưới đài lập tức phát ra những âm thanh khác
Tim Tống Hành không ngừng đập thình thịch, không dám nhìn xuống nữa, rũ mắt xuống đợi kết quả. Yên lặng khắp nơi, yên tĩnh đến mức hắn có thể nghe thấy tiếng tim mình đập. Trong tai không ngừng truyền tới tiếng trên võ đài. Một tiếng đạp chân hay bước chân hoặc nhanh hoặc chậm, xen lẫn với tiếng hét khi Thôi Tái xuất lực, nặng nề như muốn làm sập cái cái bàn này.
Như đã qua thật lâu, lại như không bao lâu, chợt bên tai Tống Hành truyền đến một hồi tiếng khen ngợi trầm trồ ầm ầm lên, sợ hết hồn hết vía giương mắt lên, không khỏi thở một hơi dài nhẹ nhõm. Thấy Thôi Tái kia đã bị Hoắc Thế Quân quật ngược trên mặt đất, một gối của Hoắc Thế Quân chặn cánh tay hắn, một tay tóm cổ họng của hắn.
"Ta không phục! Người ăn gian!" Thôi Tái ngửa mặt lên trời, trợn tròn đôi mắt, "Có bản lĩnh thì tiếp!"
Hoắc Thế Quân buông hắn ra.
Thôi Tái nhảy lên, ném bộ y phục của hắn đi, lộ ra một thân bắp thịt tròn, nổi giận gầm lên một tiếng, nhào tới Hoắc Thế Quân lần nữa.
Hoắc Thế Quân đã sớm nhận ra, dù sức hắn kinh người, đủ để làm tảng đá vỡ tung, nhưng bộ pháp lại không có trình tự gì, xoay người lại cũng chậm. Nếu mình hợp lực cùng hắn, nhất định rất khó lấy được kết quả tốt. Lúc trước ăn một trận thua, liền điều chỉnh chiến lược rất nhanh, không đáp trả đối diện, uy hiếp từ sườn sau, kìm cổ họng hắn nên thắng. Thấy hắn không phục, bỏ qua cho đấu lại.
Bàn về chuyện đánh nhau, từ nhỏ Thôi Tái chưa từng thua ai bao giờ. Giờ lại bại trận, đương nhiên càng thêm anh dũng, hận không được lập tức ** đối thủ để rửa nhục, ra quyền càng dồn hết lực hơn, nhưng nhiều lần thất bại, chưa được một lát mồ hôi đã rơi như mưa, thở hồng hộc, bước chân càng nghiêng ngả hơn, trước lại bị trúng một cú đá ngang của Hoắc Thế Quân nên người đứng không vững, ầm ầm một tiếng, nặng nề ngã xuống đài.
Cú ngã này như làm rung chuyển núi cao khiến võ đài rung ầm ầm, bụi đất trong khe hở giữa các cọc gỗ rơi lã chã.
Thôi Tái giãy giụa một hồi lâu, cuối cùng l đảo đứng dậy, lau vết máu ở khóe miệng, vặn đầu nói: "Ta còn chưa phục! Ta không so đánh đấm với người! Ta và người so bắn tên!"
Hắn là người sống trên núi, từ nhỏ đã biết săn thú, cung tên cho hắn, hiểu rõ như trợ thủ đắc lực của hắn vậy.
"Thôi Tái! Ngươi còn chưa cút xuống! Càn quấy như vậy, chặt đầu cũng không nói hai lời!"
Tống Hành vội vàng đến gần võ đài, lạnh lùng quát Thôi Tái.
Thôi Tái như không nghe thấy, chỉ cắn răng nhìn Hoắc Thế Quân, vẻ mặt liều chết cũng không sợ.
Hoắc Thế Quân hừ một tiếng, nói: "Lấy cung tên, lấy lửa gãy!"
Năm đó Hoắc Thế Quân ngoài trăm bước với loạn quân, một mũi tên lập tức bắn xuyên qua cổ họng đại soái Đát Thản Hồ Hợi Nhi ngồi trên cao, chuyện này người người trong quân đều biết, được truyền vô cùng kì diệu. Nhưng vẫn chưa có người nào nào tận mắt nhìn thấy tài bắn cung của hắn. Hôm nay lại muốn kéo cung trước mọi người, đừng nói những binh lính tầm thường kia, đến cả cựu tướng trong quân Vũ Bình, lúc này cũng ra vẻ tò mò, rối rít đứng dậy từ chỗ ngồi, nín thở chờ đợi.
Cây đuốc dùng vải rất dễ cháy đã cho tiêu, lưu huỳnh với giấy đất cuốn, ở ngoài ống trúc thông khí bên trong, dùng lửa châm sau thổi tắt, lúc này không có mồi châm nhưng lửa vẫn đang cháy, có thể giữ trong một thời gian rất lâu mà không cháy, cần dùng thì rút ra, thổi hơi làm nó cháy tiếp. Nhưng thổi cũng cần có cách, lấy nhanh còn có lực. Lúc này, như vậy một chi trong quân phòng là cây đuốc không to bằng ngón cái bị dựng lên đứng trên ván gỗ của võ đài, nắp mở, dựng thẳng lên miệng ống trúc.
Dưới vô sô đôi mắt đang nhìn, Hoắc Thế Quân cầm trong tay mũi tên lùi ra bãi đất trống cách võ đài mười trượng, giương cung cài tên, chỉ chốc lát sau, tên rời dây cung.
Một màn xảy ra khiến người ta khó có thể tin được. Ống trúc cài tên mà rơi, không hề dựa vào, tự thăng bằng mới dựng đứng, cây đuốc đồng lại không nhúc nhích. Hơi nghiêng, miệng ống trúc miệng tỏa ra một làn khói nhẹ, ngọn lửa nhảy ra ngoài, mũi tên hoàn toàn bị xẹt qua.
Lại một đợt im lặng nữa, toàn trường chợt phát ra tiếng reo hò như dời núi lấp biển, đợi âm thanh kia dần lắng xuống, Hoắc Thế Quân đi đến trước mặt Thôi Tái, lạnh lùng nói: "Nếu như ngươi cũng có thể làm được như vây, ta lại đấu với ngươi!"
Vẻ không phục đã sớm mất đi trên mặt Thôi Tái, lúc này hơi cúi đầu, mồ hôi trên trán chảy như rót.
Hoắc Thế Quân lại đánh ngã hắn xuống đất một lần nữa, Thôi Tái vẫn giãy giụa trên đất, một chiếc ủng đã bước lên ngực hắn, bàn chân dẫm lên hắn.
Hoắc Thế Quân cúi người xuống, nhìn chằm chằm vào Thôi Tái đang hoảng sợ, lạnh lùng nói: "Thôi Tái, ngươi biết vì sao ta ứng chiến với ngươi không? Phía dưới chính là lý do, ngươi nghe kỹ cho ta! Ta nghe nói ngươi có thể nâng được đá thiên quân. Ta không thể. Nhưng ta thắng ngươi. Tại sao? Ta cho ngươi biết, một mực hung ác, sức có lớn hơn nữa, vĩnh viễn tất cả đều là con trâu, chỉ có bị người khác ép mạng. Ngươi vừa dấn thân vào quân doanh, nhất định cũng muốn kiến công lập nghiệp. Dùng đầu óc của ngươi, thêm sức lực này của ngươi mới có thể như hổ thêm cánh. Đây là thứ nhất. Thứ hai, ngươi cậy võ công của mình, xuống tay tàn nhẫn, không biết nặng nhẹ. Ta lại nói cho ngươi biết, võ công và sức lực của ngươi, không phải dùng để đối phó huynh đệ của ngươi. Sa trường, kẻ địch, mới thực sự là chiến trường của ngươi! Là nam nhân còn hèn nhát, rốt cuộc chỉ có thể thể hiện trên chiến trường. Hôm nay ngươi phạm thượng ta, vốn nên chịu hai mươi quân gậy. Ta tạm thời nhớ gậy này, chờ ngươi ngày sau lên chiến trường lấy công chuộc tội!"
Toàn trường vắng lặng, Thôi Tái dưới chân hắn, đôi môi khẽ run không nói ra được một chữ. Ngực bị Hoắc Thế Quân đạp như nứt xương, cơ hồ muốn hận không giận nổi. Đột nhiên thở thông được, hắn đã thu chân.
Sự hổ thẹn hiện lên mặt Thôi Tái, thở một hơi thật dài, từ từ bò dậy, chợt nghe hắn nói tiếp: "Thôi Tái, ta ứng chiến với ngươi, còn có một nguyên nhân nữa, liên quan đến chiếc áo bông này. Áo bông đó là phu nhân ta làm thức đêm dưới đèn, tự tay khâu từng kim, chữ dũng đó, cũng là tự tay nàng thêu. Ta thấy ngươi không quan tâm. Nếu như thế, ta lấy lại hộ ngươi, để lại cho người cần hơn người là được!"
Thôi Tái chấn động, ngẩng đầu nhìn lại. Thấy vị chủ tướng này nhìn mình chằm chằm, hai hàng lông mày nhíu chặt, trong mắt tràn đầy vẻ lạnh lùng. Đôi tay run lên, người đã quỳ hẳn xuống, nặng nề dập đầu xuống đất: "Hoắc đại nhân! Ta phục rồi! Thôi Tái ta bình sinh chưa từng phục người, người là người thứ nhất! Ta tạ ơn đại nhân đại lượng! Từ nay về sau, cần phải lấy đại nhân làm chủ, thề cống hiến! Áo bông này xin đại nhân ban thưởng lại cho ta! Có thể được phu nhân tự tay may quần áo, là cái phúc mà Thôi Tái tu luyện được từ kiếp trước!"
Hoắc Thế Quân liếc hắn một cái, không nói câu nào, xoay người sải bước đi...
Beta: socfsk
Cuộc sống trại lính khô khan, vào đông lại lạnh khủng khiếp, khó gặp được chuyện vui chưa bao giờ có như vậy, người người đều chăm chú lắng nghe. Sau giữa trưa hôm đó võ đài liền được dựng lên tới tấp. Hoắc Thế Quân cùng đi với đám người Tống Hành, tùy ý tuần sát xung quanh, thấy khắp nơi khí thế ngất trời, tỷ võ so như hỏa như lau. Trên đài người thấy chủ tướng đền gần, tinh thần càng phấn chấn hơn, thể hiện hết bản lĩnh. Hoắc Thế Quân tuần hết một Đại Quyển, quả thật thấy không ít người thân thủ không tệ.
Ngày đông ngày ngắn, hai mươi ba doanh còn chưa đi hết, sắc trời đã tối rất nhanh, bọn quân sĩ tinh thần lại đang dâng cao, không chịu giải tán, Hoắc Thế Quân liền làm thỏa mãn ý mọi người, sai nhà bếp phát đồ ăn ngay tại chỗ, bốn góc võ đài dấy lên cành tùng bơ hỏa trượng, tiếp tục tỷ võ.
Hoắc Thế Quân đi tuần hết doanh trại, vào võ đài, người còn chưa tới gần võ đài, được một hồi reo hò ngênh đón. Ngàn người tụ chung một chỗ, tiếng hô quát cơ hồ đinh tai nhức óc. Bên ngoài đám binh sĩ thấy chủ tướng tới đứng sít lại nhường đường. Trên võ đài lúc này đang có hai người đấu. Một người mười tám – mười chín tuổi, thân hình tráng kiện, mới vừa được mọi người vây quanh ủng hộ, là người xuống một quyền, lại đấm liên tục qua tấm gỗ rất dày dựng võ đài, phá vụn gỗ bay tán loạn, sức lực kinh người. Thiếu niên kia tiếp mấy chiêu với đối thủ, Hoắc Thế Quân liền nhận ra, người này quả nhiên tay đấm kinh người, lại là một tầm vóc lực lưỡng khác thường. Không khỏi sinh ra chút hứng thú, dừng lại quan sát.
Tống Hành nhận ra hắn như có hứng thú, liền giới thiệu, "Thế tử, người này tên là Thôi Tái, ta từng chú ý đến hắn một thời gian. Là người trên núi rừng hoang Đông Bắc, năm nay mới vừa vào là tân binh. Trời sinh thần lực, nghe nói mười sáu tuổi từng một mình đánh chết một con gấu cứu một người mù trong rừng. Khối đá thiên quân trong võ đài mới trong doanh trại, trong quân không ai có thể nhấc lên được, thế nhưng hắn chỉ dùng một cánh tay nâng qua đầu, sức mạnh thật kinh người. Võ vẽ bình thường rơi xuống người hắn như chạm vào tấm sắt. Chỉ là từ núi ra ngoài, người cứng đầu cứng cổ, không biết quy củ, vì vậy còn đắc tội với một thân thích của Lưu Cửu Đức, lấy tội phạm thượng nên bị trượng trách. Trong mắt ta, thật sự không phải là chuyện lớn. Ngọc thô chưa mài dũa cũng cần mài dũa, huống chi là người?"
Đang nói, vừa một hồi tiếng reo hò tuôn ra. Trên võ đài, Thôi Tái đã nắm đỉnh đầu của đối thủ rất cao, xoáy một vòng, nổi giận gầm lên một tiếng, vứt xuống võ đài, dưới đài rối rít tránh, người nọ ngã ập xuống, gãy mất răng cửa, bể đầu chảy máu, trong tiếng cười vang của mọi người đầu óc choáng váng che mông bò dậy từ dưới đất lên, mặt đau thẹn.
"Có ai không phục, đi lên tái chiến!"
Thôi Tái giống như sắt đứng trên đài, tiếng như cái chuông lớn.
Hắn đã liên tục đánh bảy tám người thua. Mới vừa bị vứt xuống đài là người thứ năm mưoi, trong doanh không có lấy dũng mãnh trứ danh. Ngay cả hắn cũng bị thua mặt xám mày tro như vậy, còn có ai không tự lượng sức mà đi mất mặt? Dưới đài không có người dám tiếp tục ứng chiến, Thôi Tái trong ánh mắt hâm mộ của mọi người lấy áo bông cuối cùng đi, vừa nhảy xuống võ đài, lập tức được đám người sùng bái hâm mộ vây trong ba tầng ngoài ba tầng.
Đêm đó, trong binh doanh dài mấy vạn dặm, tiếng kèn liên tiếp nổi lên, rất nhiều đuốc sáng, gần nửa đêm, ồn ào náo nhiệt mới dần dần lặng xuống. Đến ngày thứ ba, võ đài liên tục nóng, dưới vô số ánh mắt chăm chú hai người tranh lấy món áo bông cuối cùng, rốt cuộc cũng đi lên võ đài. Hai người đấu, một là Thôi Tái, một là Khang Nguyên. Hai người này, có khả năng áp mọi người để lọt vào vòng cuối cùng, võ nghệ đương nhiên là nổi bật nhất.
Hoắc Thế Quân cùng một nhóm tướng lĩnh có tài ngồi trên chủ vị võ đài đối diện đích thân xem thi đấu.
Khang Nguyên đi lính nhiều năm, trải qua vài chục chiến dịch lớn nhỏ, lúc có chiến công, bản lĩnh người thường chưa chắc đã sánh được, nếu không phải nhiều lần vì rượu mà hỏng việc, cũng không thành thập trường đến bây giờ. Vả lại vì lần trước bất ngờ làm phản, thập trường này cũng mất chức vị. Hôm nay muôn người nhìn vào, Tiết độ sứ cũng tới, cho nên nén đủ một hơi, nhất định phải lấy lại thể diện trước mặt mọi người, vừa đi lên đã hợp lại hết sức mạnh, quyền cước uy vũ sinh phong. Thôi Tái như nghé con mới đẻ, sao lại nhượng bộ? Hai người này chạm vào nhau, dĩ nhiên vật lộn rất sát, dưới đài người thấy phải nín thở không chớp
Thôi Tái quả nhiên như Hoắc Thế Quân thấy như ngày hôm trước, dũng mãnh vô trù. Mấy chục hiệp, Khang Nguyên bị trúng quyền, liều mạng chống đỡ thêm chốc lát, bị Thôi Tái cho một quyền mạnh vào ngực, sức không chống nổi, ngửa ra sau ngã nhào trên đất, miệng phun máu, quay liên tục, lăn xuống dọc theo võ đài, phanh một tiếng té xuống.
Mọi người chăm chú theo dõi trận tỷ võ cuối cùng này không hòa như mọi người nghĩ lúc trước, đã kết thúc gọn gàng như vậy. Đợi lấy lại tinh thần, mọi người vỗ tay hoan hô ào ào.
Tống Hành lên đài, giơ tay lên để ồn ào phía dưới trật tự.
"Thôi Tái, hôm nay ngươi một trận đã thành danh, người trong quân Vũ Bình chúng ta đều biết tên ngươi, quả nhiên rất cao. Áo Thế tử phi làm này không đưa ngươi thì còn ai."
Tống Hành nói xong, thấy Thôi Tái đứng bất động ở đó, mắt chưa từng nhìn áo bông trên tay mình. Cho là hắn vô cùng hưng phấn không phản ứng kịp, liền nói thêm một lần nữa.
Bỗng nhiên Thôi Tái quay đầu lại, mắt nhìn thẳng lên chỗ Hoắc Thế Quân ngồi bên ngoài cách hắn mười mấy bước.
"Hoắc đại nhân, tiểu nhân Thôi Tái, đi lính được nửa năm. Đã sớm nghe nói võ công của Hoắc đại nhân rất cao, trong lòng vẫn muốn có cơ hội có thể so cao thấp. Người dám ứng chiến không?"
Thôi Tái vừa nói câu này, nhất thời dọa sợ người dưới đài. Những binh lính kia thì khỏi cần nói, tất cả Phó tướng Tá Lĩnh bên cạnh Hoắc Thế Quân cũng cả kinh trợn mắt há mồm. Phó tướng lĩnh quân không doanh hoàn hồn, quát: "Thôi Tái to gan, ngươi là thứ gì, lại dám nói chuyện cùng Hoắc đại nhân như vậy! Còn không mau lăn ra đây tạ tội!"
Thôi Tái bị khiển trách, cuối cùng chậm rãi đi xuống võ đài. Ai nấy đều thấy được, vẻ mặt hắn cực kỳ không phục.
Tống Hành chú ý đến Thôi Tái hơn, biết hắn có Vạn Phu Bất Đương Chi Dũng, bản ý là hạ người có kinh nghiệm này, ngày sau trên chiến trường chính là mãnh tướng. Hắn biết Thôi Tái bộc trực, lại không ngờ hắn ta lại bộc trực đến mức vậy. Đang muốn mở miệng giảng hòa, không ngờ Hoắc Thế Quân lại chậm rãi đứng dậy, nói: "Cũng tốt! Gần đây sự vụ cuốn thân, lâu rồi ta chưa giãn gân cốt. Mấy ngày nay nhìn các huynh đệ luyện tập vui vẻ, hơi ngứa tay, vậy thì vượt hai chiêu." Dứt lời cởi áo khoác, tiện tay vứt xuống ghế, đi đến võ đài.
Thôi Tái lên tiếng khiêu chiến, vốn không thể tưởng tượng nổi. Tiết độ sứ đại nhân lại ứng chiến, càng khiến người ta cả kinh đều muốn rớt cằm xuống đất. Một trận yên lặng trôi qua, trên giáo trường đột nhiên phát ra một hồi tiếng vỗ tay hoan hô như sấm, người người cũng ngừng thở, hưng phấn mở to mắt nhìn chằm chằm hai người trong sân, sợ chỉ cần chớp mắt một cái thì sẽ bỏ qua một khắc nghìn năm này.
Tống Hành thấy Hoắc Thế Quân ứng chiến thật, trong lòng không khỏi sốt ruột. Có ý muốn cản lại, rồi biết hắn tính tình cao ngạo. Nếu đã đứng dậy, sao lại có thể nghe điều trái ý hắn?
Thôi Tái này, hoàn toàn không biết chừng mực. Nếu dám mở miệng khiêu chiến trước, sau đó lúc hai người giao thủ, đương nhiên sẽ không để ý tới mặt mũi chủ tướng. Hoắc Thế Quân dù võ nghệ cao cường, vả lại nếu ứng chiến, chắc hẳn cũng có nguyên do của hắn. Còn nữa, lấy hiểu biết của hắn về vị thượng quan này, hắn không phải là người hành động theo cảm tính. Nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất. Thôi Tái thiên sinh thần lực như vậy, trên đời này lại có mấy người có thể ứng đối được? Ngộ nhỡ nếu thua, mặt mũi Tiết độ sứ chỉ huy đường đường mấy vạn quân Vũ Bình biết đặt đâu đây? Uy tín một khi đã mất rồi, thì thống lĩnh tam quân thế nào?
Ngày đông giá rét thấu xương mà lưng Tống Hành đã thấm mồ hôi lạnh, trong lòng cực kỳ hối hận, mình không nên đưa ra chủ ý này, giờ lại thành cục diện như thế.
Hoắc Thế Quân lên đài, yên lặng đứng đối diện Thôi Tái. Thôi Tái chờ trong giây lát, không thấy hắn tấn công, không chờ được, hét lớn một tiếng, nắm quyền xông thẳng tới mặt hắn. Hoắc Thế Quân nghiêng người tránh, hai người mấy hiệp sau, một quyền ở ngực của Thôi Năm đánh về phía Hoắc Thế Quân, Hoắc Thế Quân lấy cánh tay đẩy cản, bỗng nhiên Đại Lực đánh úp lại, lại bị đẩy phải lùi về sau năm sáu bước, lúc này thân hình mới đứng vững.
Dưới đài lập tức phát ra những âm thanh khác
Tim Tống Hành không ngừng đập thình thịch, không dám nhìn xuống nữa, rũ mắt xuống đợi kết quả. Yên lặng khắp nơi, yên tĩnh đến mức hắn có thể nghe thấy tiếng tim mình đập. Trong tai không ngừng truyền tới tiếng trên võ đài. Một tiếng đạp chân hay bước chân hoặc nhanh hoặc chậm, xen lẫn với tiếng hét khi Thôi Tái xuất lực, nặng nề như muốn làm sập cái cái bàn này.
Như đã qua thật lâu, lại như không bao lâu, chợt bên tai Tống Hành truyền đến một hồi tiếng khen ngợi trầm trồ ầm ầm lên, sợ hết hồn hết vía giương mắt lên, không khỏi thở một hơi dài nhẹ nhõm. Thấy Thôi Tái kia đã bị Hoắc Thế Quân quật ngược trên mặt đất, một gối của Hoắc Thế Quân chặn cánh tay hắn, một tay tóm cổ họng của hắn.
"Ta không phục! Người ăn gian!" Thôi Tái ngửa mặt lên trời, trợn tròn đôi mắt, "Có bản lĩnh thì tiếp!"
Hoắc Thế Quân buông hắn ra.
Thôi Tái nhảy lên, ném bộ y phục của hắn đi, lộ ra một thân bắp thịt tròn, nổi giận gầm lên một tiếng, nhào tới Hoắc Thế Quân lần nữa.
Hoắc Thế Quân đã sớm nhận ra, dù sức hắn kinh người, đủ để làm tảng đá vỡ tung, nhưng bộ pháp lại không có trình tự gì, xoay người lại cũng chậm. Nếu mình hợp lực cùng hắn, nhất định rất khó lấy được kết quả tốt. Lúc trước ăn một trận thua, liền điều chỉnh chiến lược rất nhanh, không đáp trả đối diện, uy hiếp từ sườn sau, kìm cổ họng hắn nên thắng. Thấy hắn không phục, bỏ qua cho đấu lại.
Bàn về chuyện đánh nhau, từ nhỏ Thôi Tái chưa từng thua ai bao giờ. Giờ lại bại trận, đương nhiên càng thêm anh dũng, hận không được lập tức ** đối thủ để rửa nhục, ra quyền càng dồn hết lực hơn, nhưng nhiều lần thất bại, chưa được một lát mồ hôi đã rơi như mưa, thở hồng hộc, bước chân càng nghiêng ngả hơn, trước lại bị trúng một cú đá ngang của Hoắc Thế Quân nên người đứng không vững, ầm ầm một tiếng, nặng nề ngã xuống đài.
Cú ngã này như làm rung chuyển núi cao khiến võ đài rung ầm ầm, bụi đất trong khe hở giữa các cọc gỗ rơi lã chã.
Thôi Tái giãy giụa một hồi lâu, cuối cùng l đảo đứng dậy, lau vết máu ở khóe miệng, vặn đầu nói: "Ta còn chưa phục! Ta không so đánh đấm với người! Ta và người so bắn tên!"
Hắn là người sống trên núi, từ nhỏ đã biết săn thú, cung tên cho hắn, hiểu rõ như trợ thủ đắc lực của hắn vậy.
"Thôi Tái! Ngươi còn chưa cút xuống! Càn quấy như vậy, chặt đầu cũng không nói hai lời!"
Tống Hành vội vàng đến gần võ đài, lạnh lùng quát Thôi Tái.
Thôi Tái như không nghe thấy, chỉ cắn răng nhìn Hoắc Thế Quân, vẻ mặt liều chết cũng không sợ.
Hoắc Thế Quân hừ một tiếng, nói: "Lấy cung tên, lấy lửa gãy!"
Năm đó Hoắc Thế Quân ngoài trăm bước với loạn quân, một mũi tên lập tức bắn xuyên qua cổ họng đại soái Đát Thản Hồ Hợi Nhi ngồi trên cao, chuyện này người người trong quân đều biết, được truyền vô cùng kì diệu. Nhưng vẫn chưa có người nào nào tận mắt nhìn thấy tài bắn cung của hắn. Hôm nay lại muốn kéo cung trước mọi người, đừng nói những binh lính tầm thường kia, đến cả cựu tướng trong quân Vũ Bình, lúc này cũng ra vẻ tò mò, rối rít đứng dậy từ chỗ ngồi, nín thở chờ đợi.
Cây đuốc dùng vải rất dễ cháy đã cho tiêu, lưu huỳnh với giấy đất cuốn, ở ngoài ống trúc thông khí bên trong, dùng lửa châm sau thổi tắt, lúc này không có mồi châm nhưng lửa vẫn đang cháy, có thể giữ trong một thời gian rất lâu mà không cháy, cần dùng thì rút ra, thổi hơi làm nó cháy tiếp. Nhưng thổi cũng cần có cách, lấy nhanh còn có lực. Lúc này, như vậy một chi trong quân phòng là cây đuốc không to bằng ngón cái bị dựng lên đứng trên ván gỗ của võ đài, nắp mở, dựng thẳng lên miệng ống trúc.
Dưới vô sô đôi mắt đang nhìn, Hoắc Thế Quân cầm trong tay mũi tên lùi ra bãi đất trống cách võ đài mười trượng, giương cung cài tên, chỉ chốc lát sau, tên rời dây cung.
Một màn xảy ra khiến người ta khó có thể tin được. Ống trúc cài tên mà rơi, không hề dựa vào, tự thăng bằng mới dựng đứng, cây đuốc đồng lại không nhúc nhích. Hơi nghiêng, miệng ống trúc miệng tỏa ra một làn khói nhẹ, ngọn lửa nhảy ra ngoài, mũi tên hoàn toàn bị xẹt qua.
Lại một đợt im lặng nữa, toàn trường chợt phát ra tiếng reo hò như dời núi lấp biển, đợi âm thanh kia dần lắng xuống, Hoắc Thế Quân đi đến trước mặt Thôi Tái, lạnh lùng nói: "Nếu như ngươi cũng có thể làm được như vây, ta lại đấu với ngươi!"
Vẻ không phục đã sớm mất đi trên mặt Thôi Tái, lúc này hơi cúi đầu, mồ hôi trên trán chảy như rót.
Hoắc Thế Quân lại đánh ngã hắn xuống đất một lần nữa, Thôi Tái vẫn giãy giụa trên đất, một chiếc ủng đã bước lên ngực hắn, bàn chân dẫm lên hắn.
Hoắc Thế Quân cúi người xuống, nhìn chằm chằm vào Thôi Tái đang hoảng sợ, lạnh lùng nói: "Thôi Tái, ngươi biết vì sao ta ứng chiến với ngươi không? Phía dưới chính là lý do, ngươi nghe kỹ cho ta! Ta nghe nói ngươi có thể nâng được đá thiên quân. Ta không thể. Nhưng ta thắng ngươi. Tại sao? Ta cho ngươi biết, một mực hung ác, sức có lớn hơn nữa, vĩnh viễn tất cả đều là con trâu, chỉ có bị người khác ép mạng. Ngươi vừa dấn thân vào quân doanh, nhất định cũng muốn kiến công lập nghiệp. Dùng đầu óc của ngươi, thêm sức lực này của ngươi mới có thể như hổ thêm cánh. Đây là thứ nhất. Thứ hai, ngươi cậy võ công của mình, xuống tay tàn nhẫn, không biết nặng nhẹ. Ta lại nói cho ngươi biết, võ công và sức lực của ngươi, không phải dùng để đối phó huynh đệ của ngươi. Sa trường, kẻ địch, mới thực sự là chiến trường của ngươi! Là nam nhân còn hèn nhát, rốt cuộc chỉ có thể thể hiện trên chiến trường. Hôm nay ngươi phạm thượng ta, vốn nên chịu hai mươi quân gậy. Ta tạm thời nhớ gậy này, chờ ngươi ngày sau lên chiến trường lấy công chuộc tội!"
Toàn trường vắng lặng, Thôi Tái dưới chân hắn, đôi môi khẽ run không nói ra được một chữ. Ngực bị Hoắc Thế Quân đạp như nứt xương, cơ hồ muốn hận không giận nổi. Đột nhiên thở thông được, hắn đã thu chân.
Sự hổ thẹn hiện lên mặt Thôi Tái, thở một hơi thật dài, từ từ bò dậy, chợt nghe hắn nói tiếp: "Thôi Tái, ta ứng chiến với ngươi, còn có một nguyên nhân nữa, liên quan đến chiếc áo bông này. Áo bông đó là phu nhân ta làm thức đêm dưới đèn, tự tay khâu từng kim, chữ dũng đó, cũng là tự tay nàng thêu. Ta thấy ngươi không quan tâm. Nếu như thế, ta lấy lại hộ ngươi, để lại cho người cần hơn người là được!"
Thôi Tái chấn động, ngẩng đầu nhìn lại. Thấy vị chủ tướng này nhìn mình chằm chằm, hai hàng lông mày nhíu chặt, trong mắt tràn đầy vẻ lạnh lùng. Đôi tay run lên, người đã quỳ hẳn xuống, nặng nề dập đầu xuống đất: "Hoắc đại nhân! Ta phục rồi! Thôi Tái ta bình sinh chưa từng phục người, người là người thứ nhất! Ta tạ ơn đại nhân đại lượng! Từ nay về sau, cần phải lấy đại nhân làm chủ, thề cống hiến! Áo bông này xin đại nhân ban thưởng lại cho ta! Có thể được phu nhân tự tay may quần áo, là cái phúc mà Thôi Tái tu luyện được từ kiếp trước!"
Hoắc Thế Quân liếc hắn một cái, không nói câu nào, xoay người sải bước đi...
Bình luận truyện