Bồ Đề Kiếp - 7:AM
Chương 1-2
Tại một tiểu hành tinh cách năm đại hành tinh chừng năm mươi vạn năm ánh sáng, một bóng đen lao vút trong màn đêm, trên tay ôm một đứa bé sơ sinh. Hắn dừng lại trong một khu rừng hoang vắng, sau khi quan sát xung quanh và chắc chắn không ai đuổi theo, hắn giơ tay niệm chú hướng thẳng về phía đứa bé.
Miệng hắn lẩm bẩm: "Kim chú Thượng chi thuật. Ta niệm ngươi mất đi thần lực nguyên sinh, trở thành một tinh linh tầm thường. Lam chú Thượng chi thuật. Ta niệm ngươi mang thân xác là cây bồ đề đời đời kiếp kiếp. Tử chú Thượng chi thuật. Ta niệm ngươi cắt đứt quan hệ tộc nhân, vĩnh viễn là tinh linh bồ đề thiên sinh thiên dưỡng."
Trong lúc hắn niệm chú, ba vòng ánh sáng màu vàng, xanh, đỏ phát ra bắn thẳng vào trán, vai và ngực bên trái của đứa bé, hóa thành ấn ký. Sau khi ba ấn chú nhập vào người, từ một đứa bé trắng trẻo xinh xắn bỗng chốc lại hóa thành xanh lè xanh lét, trên người còn nhiều chỗ sần sùi như vỏ cây. Riêng đôi mắt vẫn không thay đổi, vẫn to tròn, sáng lấp lánh như chứa đựng hàng triệu tinh tú rực rỡ.
Kết thúc quá trình, hắn ôm đứa bé đến một ngôi đền và đặt nó trong sân. Trước khi bỏ đi, hắn nhìn đứa bé và nói: "Đó là số mệnh của ngươi. Hãy sống tốt."
Năm trăm năm sau, tại một ngôi đền Thổ Địa trên tiểu hành tinh Địa Tinh, thuộc quyền cai quản của Thiên tộc.
"Đề Đề. Dậy đi, sao con lại ngủ rồi?" Thổ Địa vỗ vỗ chiếc lá đung đưa trên đầu của tiểu Bồ Đề đang ngủ ngon lành.
"A!" Mặt tiểu Bồ Đề ngơ ngác tỉnh ngủ, lấy tay dụi dụi mắt nhìn Thổ Địa bằng đôi mắt to tròn ngân ngấn nước.
"Gia gia! Tối hôm qua, Trần tiểu thư đến trước đền mà không dám vào trong. Nàng đứng ở ngay gốc cây con mà khóc lóc tâm sự. Con bồi nàng cả buổi. Cho đến sáng hôm nay, nàng mới chịu yên ổn trở về. Giờ con rất, rất là buồn ngủ ạ."
Thổ Địa nghe nàng nói mà gật gù xoa xoa mấy chiếc lá trên đầu nàng: "Đề Đề ngoan, vậy Trần tiểu thư đã nói những gì?"
Tiểu Bồ Đề gãi đầu: "Dạ, nàng cứ khóc nên nói không rõ ràng. Con nghe chỗ hiểu chỗ không. Hình như đại khái là ai đó bỏ nàng đi, nàng có thai nhưng nàng bảo nàng không muốn sống nữa. Con lo cho nàng nên con viết vài dòng an ủi vào chiếc lá. Lúc nàng nhận được, nàng ngẩn ngơ một hồi lâu. Nàng cảm ơn con, rồi... rồi gọi con là thần tiên ạ." Nói đến đây, tiểu Bồ Đề có chút xấu hổ, lấy hai bàn tay chi chít lá cây che mặt lại.
Thổ Địa thầm khen đứa bé này thật lương thiện, nhưng tiếc là đã năm trăm năm tuổi mà thần lực nhìn qua vẫn quá kém, đến giờ vẫn chưa hóa được hình người. Nghĩ đến đây, lão Thổ Địa khẽ thở dài.
Nhớ đến một đêm tối của năm trăm năm trước, lão vẫn nhớ áp lực kinh hồn không biết từ đâu xuất hiện khiến lão kinh hãi. Chỉ đến khi áp lực kia tan biến hết, lão mới dám bước ra khỏi đền thì phát hiện đứa bé này. Đứa bé này trông thật là... xấu xí làm sao. Thấy đứa bé bị bỏ rơi thật đáng thương, lão cũng bèn bỏ công chăm sóc, dạy dỗ nó. Con bé rất lương thiện và thông minh. Lão dạy nó một thì nó hiểu được bốn, năm nên lão rất yêu mến nó. Chỉ tiếc là tư chất con bé quá kém, sinh ra chỉ có một mảnh thần lực ẩn hiện như sắp tan biến nên dù đã tu luyện lâu như vậy, nó vẫn không hóa được hình người.
"Gia gia, gia gia, bây giờ con có thể ngủ một chút được không? Con mệt quá đi mất!" Tiểu Bồ Đề rơm rớm lệ. Lão Thổ Địa thấy vậy bật cười không thể nào phản kháng nổi đôi mắt quá đỗi xinh đẹp này, xoa xoa đầu nó: "Ừ, hôm nay, gia gia cho phép con ngủ. Lần sau không được như vậy nữa, biết chưa?"
Tiểu Bồ Đề cười tít mắt, liền lắc người "Dạ" một tiếng rồi ngủ ngon lành. Mỗi ngày, công việc của tiểu Bồ Đề là cùng Thổ Địa gia gia ngồi nghe lời cầu khấn của người phàm và ghi chép lại. Những vụ việc nào nhỏ, Thổ Địa gia gia sẽ xử lý, những vụ việc nào phức tạp, Thổ Địa gia gia sẽ báo cáo lên Thiên tộc để xử lý nhưng trước nay cũng chưa từng có vụ việc như vậy.
Một năm sau, Trần Tiểu thư lúc này ăn mặc như một thiếu phụ, lén lén lút lút trong màn đêm, tay ôm một đứa nhỏ. Khi đến trước đền Thổ Địa, nàng luyến tiếc nhìn đứa bé một hồi lâu, mắt không ngừng đổ lệ, miệng lẩm bẩm: "Đức nhi, mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi". Nghe tiếng rì rầm của thiếu phụ, tiểu Bồ Đề chợt tỉnh, lắc mình một cái. Tưởng có người đi đến, thiếu phụ giật mình hốt hoảng, vội đặt đứa bé dưới gốc cây bồ đề rồi chạy mất.
Có lẽ cảm tính được mình bị bỏ rơi, đứa bé đang ngủ chợt òa khóc nức nở. Khuôn mặt trắng trẻo vì khóc mà đỏ hồng như trái táo.
Tiểu Bồ Đề nghe thấy tiếng khóc vôi hoảng, xòa xòa hai cánh tay đầy lá trước mặt nó, nó hát mấy câu ca dao dỗ đứa bé nín khóc. Hát khô cả họng một hồi, đứa bé mới yên ổn ngủ. Tiểu Bồ Đề thở phào, cất giọng khe khẽ gọi Thổ Địa gia gia.
Lão Thổ Địa ngái ngủ xuất hiện, nhìn thấy đứa bé trước mặt thì giật bắn mình. Mặt lão nhăn dúm, tay chỉ chỉ, miệng giật giật: "Đây... đây... đây... chẳng phải là..." Phải mất một lúc lâu, lão mới gom chút bình tĩnh tự nhỏ giọng than thở: "Hây, mấy lão gia của tôi ơi. Có bao nhiêu tiểu hành tinh để các lão lựa chọn, sao lại chọn trúng cái tiểu hành tinh bé bé của lão già này làm gì." Tiểu Bồ Đề nhìn lão tự nói chuyện một mình mà khó hiểu, xong lại quay lại nhìn đứa bé, xuýt xoa khen nó càng nhìn càng đáng yêu. Không biết là trai hay gái nhỉ?
Không biết đứa bé người phàm này có gì mà khiến cho Thổ Địa gia gia muôn vạn phần kiêng nể. Lão tốn nhiều công sức để chọn lọc người nhận nuôi cho đứa bé này. Lựa chọn tới, lựa chọn lui cũng không lựa chọn ra được nhà nào hợp mắt lão. Nếu không phải có quy định không cho người phàm biết sự thật tồn tại của Thần thì chính lão đã tự tay nuôi nó rồi. Thế là đêm nào lão cũng thở dài, mà hết mấy đêm thở dài ấy cũng hết mất năm năm.
Năm năm, đứa bé lớn lên trong đền Thổ Địa, bị người ta gọi là Rác Hôi. Ban đầu, nhiều người đến đền khấn vái thấy nó đáng yêu tính đem về nuôi, thì không biết có cái gì cản trở nên cũng đành để nó lại đền. Chỉ là ngày ngày mang áo, sữa, ít đồ ăn cho nó, để nó sống được chừng nào hay chừng đó. Rác Hôi là tên mà mấy đứa trẻ nghịch ngợm thường theo cha mẹ đi đền gọi nó. Gọi riết thành quen, nên thành ra ai cũng gọi nó là Rác Hôi.
Tiểu Bồ Đề cực kỳ phản bác tên gọi này nhưng nàng không làm gì được. Rõ ràng thằng nhóc có tên mà, hôm đó, nó nghe Trần tiểu thư gọi là Đức nhi, là Đức Nhi đó.
Tiểu Bồ Đề tội nghiệp Đức Nhi, nên lén Thổ Địa dạy Đức Nhi học chữ. Cứ mỗi tối Thổ Địa đi ngủ, Tiều Bổ Đề sẽ viết vài chữ lên lá cây rồi thổi vào phòng của Đức Nhi. Mỗi khi Đức Nhi cầm chiếc lá lên thì sẽ có âm thanh vọng ra. Đức Nhi theo đó tập đọc, tập viết. Đức Nhi cực kỳ thông minh. Tiểu Bồ Đề vốn tự tin vào trí tuệ của nàng rồi nhưng nàng vẫn thấy vẫn thua Đức Nhi nhiều. Nàng dạy Đức Nhi học viết khi Đức nhi chỉ mới một tuổi, mà hơn mười ngày sau Đức Nhi đã đọc chữ trôi vanh vách. Tiểu Bồ Đề cực lấy làm thích thú nên nàng nhiệt tình tìm đủ loại sách hay cho Đức Nhi. Có lẽ nhờ đọc nhiều sách, nên tính tình Đức Nhi ngay từ nhỏ đã trầm ổn, giống như là ông cụ non vậy.
Đức Nhi cũng rất xinh đẹp, càng lớn thì càng xinh hơn, làm Tiểu Bồ Đề thật lòng ghen tị. Do Đức Nhi cũng còn bé mà Tiểu Bồ Đề cũng chưa thấy qua cái kia đi nên cũng rõ Đức Nhi là trai hay gái.
Nhưng cũng vì Đức Nhi xinh đẹp mà lại mồ côi nên hay bị bắt nạt. Tiểu Bồ Đề lo lắng cho bé lắm. Mỗi lần Đức Nhi bị ai đó chắn đường gây khó dễ, nàng lại tìm cách làm xấu hổ đối phương. Như hôm có tụi nhóc xúm lại nói Đức Nhi là rác hôi, Tiểu Bồ Đề liền thổi một cái liền làm chúng nó bay mất... cái quần.
Đang lúc khí thế ngông cuồng, tự dưng lại thấy bên dưới mát mát. Tụi nhỏ sợ quá, la hét bỏ chạy. Thấm thoát sống với nhau năm năm, tình cảm đối với Đức Nhi có phần khắng khít. Nhưng đến một ngày kia, khi Đức Nhi đang chơi trong sân Thổ Địa thì thấy có một đoàn người ăn mặc quý phái bước vào. Người đi đầu là một người đàn ông toát ra khí thế uy nghiêm khiến người người run rẩy, trừ Đức Nhi. Thấy đoàn người đi vào, Đức Nhi đứng dậy, lễ phép cúi chào rồi im lặng. Tần Vương liếc nhìn đứa bé tuy còn nhỏ mà đó có tư chất như vậy thì có biểu hiện tán thưởng, ngoắc ngoắc Đức Nhi lại hỏi: "Con tên gì? Hôm nay đến cùng ai?"
Đức Nhi ngoan ngoãn trả lời: "Dạ, bẩm lão gia. Con là Đức Nhi. Con không đến cùng ai. Con sống tại đền này."
Nghe xong câu trả lời, Tần Vương bỗng giật mình, tự nghĩ "một đứa bé không thân không thích mà có thể tự rèn luyện được tính cách trầm ổn như vậy sao?" Suy nghĩ một hồi, ông bèn hỏi: "Nếu nhà đã không còn ai, con có nguyện ý theo ta hay không?"
Đôi mắt Đức Nhi sáng rỡ, ngập ngừng nói: "Chuyện này... Con cầu còn không được. Con chỉ sợ lão gia chê con..."
Tần Vương cười, xoa đầu nó: "Ngoan, đừng sợ. Từ giờ, con gọi ta một tiếng Nghĩa phụ đi."
Những người đứng xung quanh giật mình, một vị tướng lĩnh định bước ra khuyên giải Tần Vương thì có cánh tay ngăn lại. Một khi Vương gia đã quyết, phản đối chính là hành vi tự sát.
Đức Nhi lập tức quỳ xuống, dập đầu: "Đa tạ, nghĩa phụ."
Nhìn Đức Nhi cùng đoàn người đi xa, tiểu Bồ Đề thở dài khóc thút thít nhưng cũng thầm vui mừng vì Đức Nhi đã có nơi nương tựa. Nàng hi vọng Đức Nhi sẽ sống thật tốt. Trước khi đi, Đức Nhi có viết vào chiếc lá để dưới gốc cây bồ đề cho nàng bảy chữ: "Cảm ơn. Sau này sẽ đền đáp."
Xa Đức Nhi, nàng cứ thút thít suốt một tháng ròng rã, làm lão Thổ Địa tốn rất nhiều công sức mới khuyên nhủ được nàng. Năm trăm năm, trừ có Thổ Địa, nàng chỉ có một người bạn duy nhất là Đức Nhi, Đức Nhi đi rồi, sao nàng không buồn được. Nghĩ đến đó, nàng lại khóc đến tê tâm liệt phế.
Mười lăm năm trôi qua, từ tin tức Thổ Địa, tiểu Bồ Đề biết được Đức Nhi đã là vị tướng quân đứng đầu quan võ, tài giỏi, tuấn lãng làm chết tim bao nhiêu thiếu nữ. Nghe đâu, Hoàng đế đã thay mặt Đức Nhi đến cầu thân đại tiểu thư phủ thừa tướng. Đã là hoàng đế đứng ra làm ông mai, có lý gì phủ thừa tướng lại từ chối, mà nghe đâu, đại tiểu thư này sung sướng đến nỗi mắc nghẹn chiếc bánh trôi lúc nghe tin. Báo hại phủ thừa tướng chạy nháo nhào như nhà có cháy.
Lại thêm mười lăm năm trôi qua, Thổ Địa cho nàng hay, trong triều có biến, hoàng đế đột ngột băng hà, các hoàng tử tranh nhau ngôi vị, kéo lên cuộc chiến tranh triền miên. Bá tánh lầm than. Đứng trước cảnh này, Đức Nhi và Tần Vương đã đứng lên dẹp loạn cuộc chiến, trả về hòa bình cho bá tánh. Tần Vương lên làm vua được năm năm thì nhường ngôi vị cho Đức Nhi.
Năm Đức Nhi thọ năm mươi lăm tuổi, nghe đâu bị hoàng hậu ám sát nên đã băng hà. Thái tử bị phế truất, đại hoàng tử lên ngôi.
Nghe xong tin này, tiểu Bồ Đề thở dài, dành một chút thời gian tưởng niệm người bạn cũ. Bất thình lình, một đạo ánh sáng trắng xoay vòng hình xoắn ốc xuất hiện trước mắt nàng. Bên trong là một vị tiên nhân dung mạo đẹp như tranh vẽ, nhìn qua có nét giống Đức Nhi.
Vị tiên nhân mỉm cười nhìn Tiểu Bồ Đề nhẹ nhàng nói: "Ơn ngươi giúp ta năm xưa, ta không quên. Nói cho ta biết ngươi có nguyện vọng gì?"
Tiểu Bồ Đề sửng sốt: "Ngài... ngài... là Đức Nhi?"
Lão Thổ Địa đang đứng khúm núm kế bên nàng vội kéo tay nàng, gật gật đầu. À, thì ra là đi lịch kiếp như Thổ Địa gia gia hay kể đây sao. Nàng tự hỏi.
Vị tiên nhân cười khẽ, lộ hàm răng trắng đều tăm tắp. Tiểu Bồ Đề cảm thán, tiên nhân đều là có bộ dạng này hay sao, môi đỏ răng trắng, làn da cũng trắng trắng hồng hồng, vừa xinh đẹp lại trông anh tuấn, khí chất như vậy. Nếu ta trở thành thần tiên giống người thì cũng đẹp như vậy chăng. Nghĩ thế, Tiểu Bồ Đề liền lắp bắp nói: "Ta... ta... muốn làm thần... có được không?"
Vị tiên nhân nghe vậy thì trầm ngâm một lát: "Với thần lực của người, ta e là sẽ khó. Như vậy đi, ta tặng ngươi một ngàn năm thần lực đủ giúp ngươi hóa luyện thành người và có thể bắt đầu tu tiên. Còn có thể thành thần được hay không, phải dựa vào ngươi rồi."
Vị tiên nhân phẩy tay, một đạo ánh sáng bắn đến tiểu Bồ Đề rồi từ từ thâm nhập vào thân thể nó. Nàng vui mừng đến phát khóc: "Đạ tạ tiên nhân."
Vị tiên nhân cười không nói, chuẩn bị rời đi. Tiểu Bồ Đề lớn gan hét: "Xin hỏi...."
Nghe tiếng hét lớn như vậy, vị tiên nhân này có chút buồn cười, nhưng vẫn giữ phong độ tựa như mây trả lời: "Ngươi muốn hỏi chuyện gì?"
"Thật ra ta rất băn khoăn. Rốt cuộc ngài là nam hay nữ?" Tiểu Bồ Đề chọt chọt hai ngón tay vào nhau, nhỏ giọng hỏi.
Tiên nhân: "..."
"Khụ... là nam... khụ khụ... là nam nhân đó!" Lão Thổ Địa bất đắc dĩ.
"À, thì ra là nam. Vậy tên của ngài là gì?" Tiểu Bồ Đề lại tiếp tục hỏi
"Gọi ta là Đức Thần" Đức Thần mỉm cười trả lời rồi liền biến mất.
---7:AM---
Miệng hắn lẩm bẩm: "Kim chú Thượng chi thuật. Ta niệm ngươi mất đi thần lực nguyên sinh, trở thành một tinh linh tầm thường. Lam chú Thượng chi thuật. Ta niệm ngươi mang thân xác là cây bồ đề đời đời kiếp kiếp. Tử chú Thượng chi thuật. Ta niệm ngươi cắt đứt quan hệ tộc nhân, vĩnh viễn là tinh linh bồ đề thiên sinh thiên dưỡng."
Trong lúc hắn niệm chú, ba vòng ánh sáng màu vàng, xanh, đỏ phát ra bắn thẳng vào trán, vai và ngực bên trái của đứa bé, hóa thành ấn ký. Sau khi ba ấn chú nhập vào người, từ một đứa bé trắng trẻo xinh xắn bỗng chốc lại hóa thành xanh lè xanh lét, trên người còn nhiều chỗ sần sùi như vỏ cây. Riêng đôi mắt vẫn không thay đổi, vẫn to tròn, sáng lấp lánh như chứa đựng hàng triệu tinh tú rực rỡ.
Kết thúc quá trình, hắn ôm đứa bé đến một ngôi đền và đặt nó trong sân. Trước khi bỏ đi, hắn nhìn đứa bé và nói: "Đó là số mệnh của ngươi. Hãy sống tốt."
Năm trăm năm sau, tại một ngôi đền Thổ Địa trên tiểu hành tinh Địa Tinh, thuộc quyền cai quản của Thiên tộc.
"Đề Đề. Dậy đi, sao con lại ngủ rồi?" Thổ Địa vỗ vỗ chiếc lá đung đưa trên đầu của tiểu Bồ Đề đang ngủ ngon lành.
"A!" Mặt tiểu Bồ Đề ngơ ngác tỉnh ngủ, lấy tay dụi dụi mắt nhìn Thổ Địa bằng đôi mắt to tròn ngân ngấn nước.
"Gia gia! Tối hôm qua, Trần tiểu thư đến trước đền mà không dám vào trong. Nàng đứng ở ngay gốc cây con mà khóc lóc tâm sự. Con bồi nàng cả buổi. Cho đến sáng hôm nay, nàng mới chịu yên ổn trở về. Giờ con rất, rất là buồn ngủ ạ."
Thổ Địa nghe nàng nói mà gật gù xoa xoa mấy chiếc lá trên đầu nàng: "Đề Đề ngoan, vậy Trần tiểu thư đã nói những gì?"
Tiểu Bồ Đề gãi đầu: "Dạ, nàng cứ khóc nên nói không rõ ràng. Con nghe chỗ hiểu chỗ không. Hình như đại khái là ai đó bỏ nàng đi, nàng có thai nhưng nàng bảo nàng không muốn sống nữa. Con lo cho nàng nên con viết vài dòng an ủi vào chiếc lá. Lúc nàng nhận được, nàng ngẩn ngơ một hồi lâu. Nàng cảm ơn con, rồi... rồi gọi con là thần tiên ạ." Nói đến đây, tiểu Bồ Đề có chút xấu hổ, lấy hai bàn tay chi chít lá cây che mặt lại.
Thổ Địa thầm khen đứa bé này thật lương thiện, nhưng tiếc là đã năm trăm năm tuổi mà thần lực nhìn qua vẫn quá kém, đến giờ vẫn chưa hóa được hình người. Nghĩ đến đây, lão Thổ Địa khẽ thở dài.
Nhớ đến một đêm tối của năm trăm năm trước, lão vẫn nhớ áp lực kinh hồn không biết từ đâu xuất hiện khiến lão kinh hãi. Chỉ đến khi áp lực kia tan biến hết, lão mới dám bước ra khỏi đền thì phát hiện đứa bé này. Đứa bé này trông thật là... xấu xí làm sao. Thấy đứa bé bị bỏ rơi thật đáng thương, lão cũng bèn bỏ công chăm sóc, dạy dỗ nó. Con bé rất lương thiện và thông minh. Lão dạy nó một thì nó hiểu được bốn, năm nên lão rất yêu mến nó. Chỉ tiếc là tư chất con bé quá kém, sinh ra chỉ có một mảnh thần lực ẩn hiện như sắp tan biến nên dù đã tu luyện lâu như vậy, nó vẫn không hóa được hình người.
"Gia gia, gia gia, bây giờ con có thể ngủ một chút được không? Con mệt quá đi mất!" Tiểu Bồ Đề rơm rớm lệ. Lão Thổ Địa thấy vậy bật cười không thể nào phản kháng nổi đôi mắt quá đỗi xinh đẹp này, xoa xoa đầu nó: "Ừ, hôm nay, gia gia cho phép con ngủ. Lần sau không được như vậy nữa, biết chưa?"
Tiểu Bồ Đề cười tít mắt, liền lắc người "Dạ" một tiếng rồi ngủ ngon lành. Mỗi ngày, công việc của tiểu Bồ Đề là cùng Thổ Địa gia gia ngồi nghe lời cầu khấn của người phàm và ghi chép lại. Những vụ việc nào nhỏ, Thổ Địa gia gia sẽ xử lý, những vụ việc nào phức tạp, Thổ Địa gia gia sẽ báo cáo lên Thiên tộc để xử lý nhưng trước nay cũng chưa từng có vụ việc như vậy.
Một năm sau, Trần Tiểu thư lúc này ăn mặc như một thiếu phụ, lén lén lút lút trong màn đêm, tay ôm một đứa nhỏ. Khi đến trước đền Thổ Địa, nàng luyến tiếc nhìn đứa bé một hồi lâu, mắt không ngừng đổ lệ, miệng lẩm bẩm: "Đức nhi, mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi". Nghe tiếng rì rầm của thiếu phụ, tiểu Bồ Đề chợt tỉnh, lắc mình một cái. Tưởng có người đi đến, thiếu phụ giật mình hốt hoảng, vội đặt đứa bé dưới gốc cây bồ đề rồi chạy mất.
Có lẽ cảm tính được mình bị bỏ rơi, đứa bé đang ngủ chợt òa khóc nức nở. Khuôn mặt trắng trẻo vì khóc mà đỏ hồng như trái táo.
Tiểu Bồ Đề nghe thấy tiếng khóc vôi hoảng, xòa xòa hai cánh tay đầy lá trước mặt nó, nó hát mấy câu ca dao dỗ đứa bé nín khóc. Hát khô cả họng một hồi, đứa bé mới yên ổn ngủ. Tiểu Bồ Đề thở phào, cất giọng khe khẽ gọi Thổ Địa gia gia.
Lão Thổ Địa ngái ngủ xuất hiện, nhìn thấy đứa bé trước mặt thì giật bắn mình. Mặt lão nhăn dúm, tay chỉ chỉ, miệng giật giật: "Đây... đây... đây... chẳng phải là..." Phải mất một lúc lâu, lão mới gom chút bình tĩnh tự nhỏ giọng than thở: "Hây, mấy lão gia của tôi ơi. Có bao nhiêu tiểu hành tinh để các lão lựa chọn, sao lại chọn trúng cái tiểu hành tinh bé bé của lão già này làm gì." Tiểu Bồ Đề nhìn lão tự nói chuyện một mình mà khó hiểu, xong lại quay lại nhìn đứa bé, xuýt xoa khen nó càng nhìn càng đáng yêu. Không biết là trai hay gái nhỉ?
Không biết đứa bé người phàm này có gì mà khiến cho Thổ Địa gia gia muôn vạn phần kiêng nể. Lão tốn nhiều công sức để chọn lọc người nhận nuôi cho đứa bé này. Lựa chọn tới, lựa chọn lui cũng không lựa chọn ra được nhà nào hợp mắt lão. Nếu không phải có quy định không cho người phàm biết sự thật tồn tại của Thần thì chính lão đã tự tay nuôi nó rồi. Thế là đêm nào lão cũng thở dài, mà hết mấy đêm thở dài ấy cũng hết mất năm năm.
Năm năm, đứa bé lớn lên trong đền Thổ Địa, bị người ta gọi là Rác Hôi. Ban đầu, nhiều người đến đền khấn vái thấy nó đáng yêu tính đem về nuôi, thì không biết có cái gì cản trở nên cũng đành để nó lại đền. Chỉ là ngày ngày mang áo, sữa, ít đồ ăn cho nó, để nó sống được chừng nào hay chừng đó. Rác Hôi là tên mà mấy đứa trẻ nghịch ngợm thường theo cha mẹ đi đền gọi nó. Gọi riết thành quen, nên thành ra ai cũng gọi nó là Rác Hôi.
Tiểu Bồ Đề cực kỳ phản bác tên gọi này nhưng nàng không làm gì được. Rõ ràng thằng nhóc có tên mà, hôm đó, nó nghe Trần tiểu thư gọi là Đức nhi, là Đức Nhi đó.
Tiểu Bồ Đề tội nghiệp Đức Nhi, nên lén Thổ Địa dạy Đức Nhi học chữ. Cứ mỗi tối Thổ Địa đi ngủ, Tiều Bổ Đề sẽ viết vài chữ lên lá cây rồi thổi vào phòng của Đức Nhi. Mỗi khi Đức Nhi cầm chiếc lá lên thì sẽ có âm thanh vọng ra. Đức Nhi theo đó tập đọc, tập viết. Đức Nhi cực kỳ thông minh. Tiểu Bồ Đề vốn tự tin vào trí tuệ của nàng rồi nhưng nàng vẫn thấy vẫn thua Đức Nhi nhiều. Nàng dạy Đức Nhi học viết khi Đức nhi chỉ mới một tuổi, mà hơn mười ngày sau Đức Nhi đã đọc chữ trôi vanh vách. Tiểu Bồ Đề cực lấy làm thích thú nên nàng nhiệt tình tìm đủ loại sách hay cho Đức Nhi. Có lẽ nhờ đọc nhiều sách, nên tính tình Đức Nhi ngay từ nhỏ đã trầm ổn, giống như là ông cụ non vậy.
Đức Nhi cũng rất xinh đẹp, càng lớn thì càng xinh hơn, làm Tiểu Bồ Đề thật lòng ghen tị. Do Đức Nhi cũng còn bé mà Tiểu Bồ Đề cũng chưa thấy qua cái kia đi nên cũng rõ Đức Nhi là trai hay gái.
Nhưng cũng vì Đức Nhi xinh đẹp mà lại mồ côi nên hay bị bắt nạt. Tiểu Bồ Đề lo lắng cho bé lắm. Mỗi lần Đức Nhi bị ai đó chắn đường gây khó dễ, nàng lại tìm cách làm xấu hổ đối phương. Như hôm có tụi nhóc xúm lại nói Đức Nhi là rác hôi, Tiểu Bồ Đề liền thổi một cái liền làm chúng nó bay mất... cái quần.
Đang lúc khí thế ngông cuồng, tự dưng lại thấy bên dưới mát mát. Tụi nhỏ sợ quá, la hét bỏ chạy. Thấm thoát sống với nhau năm năm, tình cảm đối với Đức Nhi có phần khắng khít. Nhưng đến một ngày kia, khi Đức Nhi đang chơi trong sân Thổ Địa thì thấy có một đoàn người ăn mặc quý phái bước vào. Người đi đầu là một người đàn ông toát ra khí thế uy nghiêm khiến người người run rẩy, trừ Đức Nhi. Thấy đoàn người đi vào, Đức Nhi đứng dậy, lễ phép cúi chào rồi im lặng. Tần Vương liếc nhìn đứa bé tuy còn nhỏ mà đó có tư chất như vậy thì có biểu hiện tán thưởng, ngoắc ngoắc Đức Nhi lại hỏi: "Con tên gì? Hôm nay đến cùng ai?"
Đức Nhi ngoan ngoãn trả lời: "Dạ, bẩm lão gia. Con là Đức Nhi. Con không đến cùng ai. Con sống tại đền này."
Nghe xong câu trả lời, Tần Vương bỗng giật mình, tự nghĩ "một đứa bé không thân không thích mà có thể tự rèn luyện được tính cách trầm ổn như vậy sao?" Suy nghĩ một hồi, ông bèn hỏi: "Nếu nhà đã không còn ai, con có nguyện ý theo ta hay không?"
Đôi mắt Đức Nhi sáng rỡ, ngập ngừng nói: "Chuyện này... Con cầu còn không được. Con chỉ sợ lão gia chê con..."
Tần Vương cười, xoa đầu nó: "Ngoan, đừng sợ. Từ giờ, con gọi ta một tiếng Nghĩa phụ đi."
Những người đứng xung quanh giật mình, một vị tướng lĩnh định bước ra khuyên giải Tần Vương thì có cánh tay ngăn lại. Một khi Vương gia đã quyết, phản đối chính là hành vi tự sát.
Đức Nhi lập tức quỳ xuống, dập đầu: "Đa tạ, nghĩa phụ."
Nhìn Đức Nhi cùng đoàn người đi xa, tiểu Bồ Đề thở dài khóc thút thít nhưng cũng thầm vui mừng vì Đức Nhi đã có nơi nương tựa. Nàng hi vọng Đức Nhi sẽ sống thật tốt. Trước khi đi, Đức Nhi có viết vào chiếc lá để dưới gốc cây bồ đề cho nàng bảy chữ: "Cảm ơn. Sau này sẽ đền đáp."
Xa Đức Nhi, nàng cứ thút thít suốt một tháng ròng rã, làm lão Thổ Địa tốn rất nhiều công sức mới khuyên nhủ được nàng. Năm trăm năm, trừ có Thổ Địa, nàng chỉ có một người bạn duy nhất là Đức Nhi, Đức Nhi đi rồi, sao nàng không buồn được. Nghĩ đến đó, nàng lại khóc đến tê tâm liệt phế.
Mười lăm năm trôi qua, từ tin tức Thổ Địa, tiểu Bồ Đề biết được Đức Nhi đã là vị tướng quân đứng đầu quan võ, tài giỏi, tuấn lãng làm chết tim bao nhiêu thiếu nữ. Nghe đâu, Hoàng đế đã thay mặt Đức Nhi đến cầu thân đại tiểu thư phủ thừa tướng. Đã là hoàng đế đứng ra làm ông mai, có lý gì phủ thừa tướng lại từ chối, mà nghe đâu, đại tiểu thư này sung sướng đến nỗi mắc nghẹn chiếc bánh trôi lúc nghe tin. Báo hại phủ thừa tướng chạy nháo nhào như nhà có cháy.
Lại thêm mười lăm năm trôi qua, Thổ Địa cho nàng hay, trong triều có biến, hoàng đế đột ngột băng hà, các hoàng tử tranh nhau ngôi vị, kéo lên cuộc chiến tranh triền miên. Bá tánh lầm than. Đứng trước cảnh này, Đức Nhi và Tần Vương đã đứng lên dẹp loạn cuộc chiến, trả về hòa bình cho bá tánh. Tần Vương lên làm vua được năm năm thì nhường ngôi vị cho Đức Nhi.
Năm Đức Nhi thọ năm mươi lăm tuổi, nghe đâu bị hoàng hậu ám sát nên đã băng hà. Thái tử bị phế truất, đại hoàng tử lên ngôi.
Nghe xong tin này, tiểu Bồ Đề thở dài, dành một chút thời gian tưởng niệm người bạn cũ. Bất thình lình, một đạo ánh sáng trắng xoay vòng hình xoắn ốc xuất hiện trước mắt nàng. Bên trong là một vị tiên nhân dung mạo đẹp như tranh vẽ, nhìn qua có nét giống Đức Nhi.
Vị tiên nhân mỉm cười nhìn Tiểu Bồ Đề nhẹ nhàng nói: "Ơn ngươi giúp ta năm xưa, ta không quên. Nói cho ta biết ngươi có nguyện vọng gì?"
Tiểu Bồ Đề sửng sốt: "Ngài... ngài... là Đức Nhi?"
Lão Thổ Địa đang đứng khúm núm kế bên nàng vội kéo tay nàng, gật gật đầu. À, thì ra là đi lịch kiếp như Thổ Địa gia gia hay kể đây sao. Nàng tự hỏi.
Vị tiên nhân cười khẽ, lộ hàm răng trắng đều tăm tắp. Tiểu Bồ Đề cảm thán, tiên nhân đều là có bộ dạng này hay sao, môi đỏ răng trắng, làn da cũng trắng trắng hồng hồng, vừa xinh đẹp lại trông anh tuấn, khí chất như vậy. Nếu ta trở thành thần tiên giống người thì cũng đẹp như vậy chăng. Nghĩ thế, Tiểu Bồ Đề liền lắp bắp nói: "Ta... ta... muốn làm thần... có được không?"
Vị tiên nhân nghe vậy thì trầm ngâm một lát: "Với thần lực của người, ta e là sẽ khó. Như vậy đi, ta tặng ngươi một ngàn năm thần lực đủ giúp ngươi hóa luyện thành người và có thể bắt đầu tu tiên. Còn có thể thành thần được hay không, phải dựa vào ngươi rồi."
Vị tiên nhân phẩy tay, một đạo ánh sáng bắn đến tiểu Bồ Đề rồi từ từ thâm nhập vào thân thể nó. Nàng vui mừng đến phát khóc: "Đạ tạ tiên nhân."
Vị tiên nhân cười không nói, chuẩn bị rời đi. Tiểu Bồ Đề lớn gan hét: "Xin hỏi...."
Nghe tiếng hét lớn như vậy, vị tiên nhân này có chút buồn cười, nhưng vẫn giữ phong độ tựa như mây trả lời: "Ngươi muốn hỏi chuyện gì?"
"Thật ra ta rất băn khoăn. Rốt cuộc ngài là nam hay nữ?" Tiểu Bồ Đề chọt chọt hai ngón tay vào nhau, nhỏ giọng hỏi.
Tiên nhân: "..."
"Khụ... là nam... khụ khụ... là nam nhân đó!" Lão Thổ Địa bất đắc dĩ.
"À, thì ra là nam. Vậy tên của ngài là gì?" Tiểu Bồ Đề lại tiếp tục hỏi
"Gọi ta là Đức Thần" Đức Thần mỉm cười trả lời rồi liền biến mất.
---7:AM---
Bình luận truyện