Bỏ Đi, Ta Đến Gả Là Được
Chương 6
14.
Bùi Diệu đứng trơ ra, sau đó lại cười: “Lời này không thể nói bừa, công chúa tới đây để gả cho Kha Hãn, ta chẳng qua chỉ là nghênh tiếp theo lệ mà thôi.”
Tên người Cao Ly cười lớn: “Cha truyền con nối, Kha Hãn…năm nay cũng đã sắp sáu mươi rồi đúng chứ?”
Bùi Diệu bất ngờ rút ra con dao nhỏ mang bên eo: “Ngươi nghĩ bản thân là thứ gì mà dám đứng đây nói lời trù ẻo Kha Hãn?.”
Vài người trong số bọn Cao Ly say khướt lúc nãy tỉnh dậy, chỉa mũi dao về phía Bùi Diệu.
Tên Cao Ly đứng đầu có chiếc lông vũ dài nhất, sáng nhất lướt qua mũi dao của Bùi Diệu, nhẹ nhàng đẩy mũi dao Bùi Diệu ra, sắc mặt không chút thay đổi. Sau đó hắn cười híp mắt, nói: “Hạ Duyên, ngươi cam lòng sao?”
Bùi Diệu nhíu mày.
Hai người đối mắt nhìn nhau, Bùi Diệu dần dần bỏ đao xuống, mấy kẻ xung quanh thấy thế cũng dần hạ đao.
Sau đó hai người bọn họ câu vai nhau rồi rời đi, còn ta được hai tên lính canh ăn mặc như người Đột Quyết dẫn về lều của Bùi Diệu.
Sau khi ta vào trong lều, nhân cơ hội bọn người xung quanh không chú ý, ta liền trộm ra ngoài, chạy đến vùng rìa biên giới ngoài doanh, tận mắt nhìn thấy thành quách ở nơi tít đằng xa.
Nơi đó có vẻ không lớn lắm, nhưng tường thành lại rất cao, bên ngoài thành xếp lớp lớp những túp lều rách nát của dân tị nạn.
Ta đang tập trung ghi nhớ lại khung cảnh tường thành, bỗng từ đằng sau vang đến âm thanh giận dữ của bọn lính canh, bọn chúng vồ tới định bắt ta. Ta chỉ biết co chân chạy, bọn chúng cứ bám theo sau không chịu tha, chẳng khác nào trò mèo vờn chuột.
Ta lạng lách chạy quanh doanh trại cũng gần cả một vòng, đứt hơi kiệt sức. Đến lúc sắp chạy không nổi nữa thì bỗng và vào một lồng ngực rắn chắc, ngẩng mặt lên nhìn đã thấy Bùi Diệu trước mặt. Hắn xoa đầu ta, giọng nói khiến ta lạnh buốt cả người: “Muốn chạy đi đâu vậy, Châu Nhi của ta?”
Ta tỏ vẻ ngượng ngùng xấu hổ, nhưng không ngờ hắn bất ngờ nhấc bổng ta lên, vác ta chạy đi.
Hắn vào trong lều thả ta xuống, ta cứ làm theo cách cũ rên lên thật thê thảm.
Nhưng không ngờ ta vừa rên lớn, mặt Bùi Diệu đã trở nên méo mó, một lúc sau hắn không nhịn được mà cười, thì thầm vào tai ta: “Châu Nhi à, có phải nàng rên có hơi sớm không, thời gian để cởi đồ còn không đủ nữa là.”
Ta nghe thế cũng bèn ngậm mồm lại, cả mặt đỏ bừng.
Sau một hồi, hắn thả ta ra, hỏi: “Nàng đã ghi nhớ hết cảnh vật xung quanh rồi chứ?”
Ta khẽ gật đầu, trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm, ta lấy ra một tờ giấy, dùng than để phác hoạ lại doanh trại từ phương hướng đến kho lương, trạm gác, bố trí quân sự mà ta đã nhìn thấy.
Bùi Diệu tỏ ra kinh ngạc, sau đó giơ ngón tay cái lên, thở hổn hểnh rồi hét lớn: “Châu Nhi của ta tuyệt lắm!”
Ta tức quá liền đấm hắn một cái, một cào hai cấu, hai người chúng ta náo loạn một lúc, mặt mũi lem luốc cùng chìm vào giấc ngủ.
Trước khi ngủ, Bùi Diệu nói với ta, ban ngày hắn cùng với tên thủ lĩnh của tộc người Cao Ly cũng là cháu trai của trọng thần Cao Ly Uyên Cái Tô Văn – Uyên Nam Đôn bàn bạc mưu kế, hắn ta có mưu đồ đoạt vị, còn Bùi Diệu lại tỏ ra một dạ hai lòng đối với Kha Hãn. Cho nên hai người bọn họ lập mưu khởi binh, “A Sử Na Hạ Duyên” trước sẽ phái binh đi giúp Uyên Nam Đôn giành lấy Bình Nhưỡng, sau đó lại lần nữa xuất binh diệt trừ Kha Hãn.
Kế hoạch tiếp theo của hai người bọn họ là nhân lúc vào Bình Nhưỡng mượn lý do nghênh đón công chúa thừa cơ hành sự.
Trong đêm tối ta cứ cảm thấy có kẻ đột nhập vào lều, nhưng khi mở mắt ra nhìn lại chẳng thấy ai, Bùi Diệu giác quan nhạy bén, dường như hắn biết rõ kẻ đó là ai. Hắn gọi tên Tam Bính, đối phương vội vàng đáp lại, ta cuối cùng cũng được nhìn thấy hàm răng trắng hình bán nguyệt ngày đó.
Phải nói răng hàm răng này của Tam Bính quả thật trắng vô cùng.
Bùi Diệu ghé vào tai hắn phân phó mệnh lệnh đem toàn bộ tranh trên xe đều phải bí mật mang về.
Sáng hôm sau, quả nhiên toàn bộ đều được mang về không sót một bức, ta thở phào nhẹ nhõm.
Mấy ngày liên tiếp ta và Bùi Diệu cứ diễn mãi một vở kịch lúc ngọt ngào lúc phản nghịch, cả doanh trại ai cũng nhìn bọn ta chơi trò vờn nhau với ánh mắt tràn đầy thích thú.
Duy chỉ Uyên Nam Đôn là kẻ khác biệt hoàn toàn.
Tên này dường như cảm thấy nét diễn của ta rất thật, còn tặng ta một viên kim châu, khuyên ta nhân lúc “A Sử Na Hạ Duyên” tiến vào Bình Nhưỡng hãy chạy lấy thoát thân.
15.
Một ngày nọ, ta đang lén vẽ tranh trong lều của Bùi Diệu, bỗng lều bị mở ra một khoảng nhỏ, vứt vào một chiếc túi, ta mở ra xem thì nhìn thấy bên trong có vài viên kim châu.
Ta vội thu xếp lại giấy mực, mở cửa lều thì nhìn thấy bên ngoài là tướng tá cao ráo của một nam nhân, ăn mặt đơn giản, nhưng khí chất bất phàm.
Ta vô cùng hiếu kì tên này lai lịch từ đâu, lên tiếng gọi hắn, hắn quay đầu. Ta nhận ra dáng vẻ của hắn, chính là một trong những nô bộc của Uyên Nam Đôn. Ta hỏi hắn là ai, tại sao lại tặng ta kim châu.
Hắn cảnh giác quan sát xung quanh, sau đó đáp, chính là thứ đệ Uyên Nam Đôn vì thấy ta đáng thương nên muốn ra tay giúp đỡ.
*Thứ đệ: đệ đệ cùng cha khác mẹ
Ta vô cùng kinh ngạc.
Ở Trung Nguyên, tuy thứ tử và đích tử tôn ti khác biệt, nhưng làm gì có chuyện thứ tử làm nô bộc cho đích tử chứ?
Thấy ta hoài nghi, hắn gượng cười, nói theo luật người Cao Ly không phải là mẫu bằng tử quý, mà chính là mẹ tiện thì con nô, mặc dù phụ thân của bọn họ là trọng thần, nhưng mẹ của hắn xuất thân bần tiện nên hắn cũng mang trên mình tiện tịch cả đời.
Thứ tử thì không bao giờ được phép cưới hỏi quý nữ thế gia chỉ có thể mang thân phận bần hèn cả đời.
Ta cố tình thăm dò hắn, ta nghe nói người Đột Quyết không hề có tục lệ nào như vậy, ta chỉ nghe rằng họ tôn kẻ mạnh làm vương, tuy rằng Đại Đường quả thật có phân tôn ti đích thứ, nhưng thứ nam hay thứ nữ cũng đều là quý tử danh gia, không hề có chuyện phải mang thân phận nô bộc cả đời.
Hắn im lặng một lúc, không nói lời nào, sau đó lại bỗng dưng cất lời: “Nếu nói như vậy, nương tử bằng lòng đi theo bên cạnh vương tử A Sử Na, cũng tốt, chỉ là ta có một thỉnh cầu, ta nghĩ tuy có hơi quá đáng nhưng vẫn mong nương tử có thể thật lòng giúp ta.”
Ta vô cùng tò mò, hỏi hắn, rốt cuộc là thỉnh cầu gì.
Hắn nói: “Kim Châu ta đã mang đến tận tay của nương tử, mong sau này nương tử gặp được công chúa Cao Thiền có thể quan tâm thêm một chút. Công chúa chỉ mới vừa tròn mười sáu, lại phải gả đến biên ải xa xôi cho Kha Hãn chúng ta, ngài ấy dù sau cũng đã gần năm mươi tuổi, nhất định trong lòng công chúa khó tránh buồn bực, có người bên cạnh công chúa cũng được xem như thêm một người bầu bạn.”
Tên này có vẻ như không hề hay biết đến mưu đồ của huynh trưởng hắn và Bùi Diệu, ánh mắt nhìn xa xăm chỉ còn một nỗi niềm bi thương khó tả.
Ta vừa định mở lời thì đằng xa bỗng truyền đến một âm thanh giận dữ: “Là tiện nhân nào dám mon men đến Châu Nhi của ta?”
Quay người nhìn lại, chính là Bùi Diệu mặt đầy tức giận, bước tới nắm lấy cổ áo hắn.
Ta thấy thế liền trở mặt, bỗng đứng dậy, vỗ tay cười lớn: “Giết hắn, giết hắn đi!”
Bùi Diệu đơ ra, tên nô lệ Cao Ly cũng đơ theo, hắn nhướng mày không hiểu ta đang nghĩ gì trong đầu, sau đó liền tỏ ra ánh mắt bi thương tột độ.
“Tên cẩu Đột Quyết nhà ngươi mau giết hắn, hắn là đệ đệ của Uyên Nam Đô, ngươi giết hắn rồi, thì không cần đi nghênh đón cái vị công chúa Cao Ly gì đó nữa!”
Bùi Diệu nghe thế liền buông tay, để cho hắn được tự do, nhưng hắn ta lại không chạy, hơn nữa còn quỳ xuống thỉnh tội.
Ta thấy thế liền bĩu môi, định quay trở lại vào lều, nhưng không ngờ bỗng bị Bùi Diệu kéo mạnh lại, vẫn còn chưa kịp đứng vững đã bị hắn ôm vào lòng. Hắn hất cằm về phía tên nô lệ Cao Ly: “Sao nàng biết hắn là đệ đệ của Uyên Nam Đôn?”
Ta tỏ ra không hề sợ sệt: “Hắn nói đấy thôi.”
Bùi Diệu nghiến răng: “Đừng có mà lầm tưởng ta sủng nàng thì một chân muốn bước hai ba thuyền nhé.”
Ta vươn cổ ra: “Nếu như để ta mang thai con ngươi thì cứ giết quách ta cho xong!”
Bùi Diệu đạp một cú thật mạnh, hắn đưa ánh mắt giận dữ nhìn tên nô lệ Cao Ly, mắng: “Cút!”
Tên nô lệ Cao Ly dường như không tin, hắn còn chẳng dám đứng dậy, ta vội nháy mắt ra hiệu hắn rời đi.
Hắn có vẻ như đã hiểu ý ta rồi, không nói lời nào, hành lễ rồi quay người rời đi.
Sau khi vào lại lều, ta kể hết mọi chuyện cho Bùi Diệu, ta nói với hắn tên đó dường như đối với công chúa tộc Đột Quyết có giao tình, e là tiểu tình lang của công chúa, chỉ là bởi thân phận nô bộc thấp kém, chỉ sợ có duyên không phận.
Bùi Diệu nghe thế liền đưa mắt nhìn ngắm mấy viên kim châu, trầm tư một lúc.
Ngày mai cũng chính là ngày Bùi Diệu đi nghênh tiếp công chúa tộc Đột Quyết, ta không có cách nào theo hắn cùng vào thành nên hắn lên kế hoạch để ta gia nhập cùng đội quân của hắn, trước khi cho quân tiến vào Bình Nhưỡng.
Ta tuy không muốn phải rời xa Bùi Diệu nhưng cũng hết cách rồi, chỉ còn cách dựa theo kế hoạch đã được định sẵn mà làm. Sau khi đã đi tới quyết định cuối cùng, hắn ôm ta vào lòng lưu luyến, bịn rịn không muốn rời.
Nhưng ta có chết cũng không ngờ thân phận của ta lại bị lộ ngay thời khắc then chốt.
(Còn tiếp)
Bùi Diệu đứng trơ ra, sau đó lại cười: “Lời này không thể nói bừa, công chúa tới đây để gả cho Kha Hãn, ta chẳng qua chỉ là nghênh tiếp theo lệ mà thôi.”
Tên người Cao Ly cười lớn: “Cha truyền con nối, Kha Hãn…năm nay cũng đã sắp sáu mươi rồi đúng chứ?”
Bùi Diệu bất ngờ rút ra con dao nhỏ mang bên eo: “Ngươi nghĩ bản thân là thứ gì mà dám đứng đây nói lời trù ẻo Kha Hãn?.”
Vài người trong số bọn Cao Ly say khướt lúc nãy tỉnh dậy, chỉa mũi dao về phía Bùi Diệu.
Tên Cao Ly đứng đầu có chiếc lông vũ dài nhất, sáng nhất lướt qua mũi dao của Bùi Diệu, nhẹ nhàng đẩy mũi dao Bùi Diệu ra, sắc mặt không chút thay đổi. Sau đó hắn cười híp mắt, nói: “Hạ Duyên, ngươi cam lòng sao?”
Bùi Diệu nhíu mày.
Hai người đối mắt nhìn nhau, Bùi Diệu dần dần bỏ đao xuống, mấy kẻ xung quanh thấy thế cũng dần hạ đao.
Sau đó hai người bọn họ câu vai nhau rồi rời đi, còn ta được hai tên lính canh ăn mặc như người Đột Quyết dẫn về lều của Bùi Diệu.
Sau khi ta vào trong lều, nhân cơ hội bọn người xung quanh không chú ý, ta liền trộm ra ngoài, chạy đến vùng rìa biên giới ngoài doanh, tận mắt nhìn thấy thành quách ở nơi tít đằng xa.
Nơi đó có vẻ không lớn lắm, nhưng tường thành lại rất cao, bên ngoài thành xếp lớp lớp những túp lều rách nát của dân tị nạn.
Ta đang tập trung ghi nhớ lại khung cảnh tường thành, bỗng từ đằng sau vang đến âm thanh giận dữ của bọn lính canh, bọn chúng vồ tới định bắt ta. Ta chỉ biết co chân chạy, bọn chúng cứ bám theo sau không chịu tha, chẳng khác nào trò mèo vờn chuột.
Ta lạng lách chạy quanh doanh trại cũng gần cả một vòng, đứt hơi kiệt sức. Đến lúc sắp chạy không nổi nữa thì bỗng và vào một lồng ngực rắn chắc, ngẩng mặt lên nhìn đã thấy Bùi Diệu trước mặt. Hắn xoa đầu ta, giọng nói khiến ta lạnh buốt cả người: “Muốn chạy đi đâu vậy, Châu Nhi của ta?”
Ta tỏ vẻ ngượng ngùng xấu hổ, nhưng không ngờ hắn bất ngờ nhấc bổng ta lên, vác ta chạy đi.
Hắn vào trong lều thả ta xuống, ta cứ làm theo cách cũ rên lên thật thê thảm.
Nhưng không ngờ ta vừa rên lớn, mặt Bùi Diệu đã trở nên méo mó, một lúc sau hắn không nhịn được mà cười, thì thầm vào tai ta: “Châu Nhi à, có phải nàng rên có hơi sớm không, thời gian để cởi đồ còn không đủ nữa là.”
Ta nghe thế cũng bèn ngậm mồm lại, cả mặt đỏ bừng.
Sau một hồi, hắn thả ta ra, hỏi: “Nàng đã ghi nhớ hết cảnh vật xung quanh rồi chứ?”
Ta khẽ gật đầu, trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm, ta lấy ra một tờ giấy, dùng than để phác hoạ lại doanh trại từ phương hướng đến kho lương, trạm gác, bố trí quân sự mà ta đã nhìn thấy.
Bùi Diệu tỏ ra kinh ngạc, sau đó giơ ngón tay cái lên, thở hổn hểnh rồi hét lớn: “Châu Nhi của ta tuyệt lắm!”
Ta tức quá liền đấm hắn một cái, một cào hai cấu, hai người chúng ta náo loạn một lúc, mặt mũi lem luốc cùng chìm vào giấc ngủ.
Trước khi ngủ, Bùi Diệu nói với ta, ban ngày hắn cùng với tên thủ lĩnh của tộc người Cao Ly cũng là cháu trai của trọng thần Cao Ly Uyên Cái Tô Văn – Uyên Nam Đôn bàn bạc mưu kế, hắn ta có mưu đồ đoạt vị, còn Bùi Diệu lại tỏ ra một dạ hai lòng đối với Kha Hãn. Cho nên hai người bọn họ lập mưu khởi binh, “A Sử Na Hạ Duyên” trước sẽ phái binh đi giúp Uyên Nam Đôn giành lấy Bình Nhưỡng, sau đó lại lần nữa xuất binh diệt trừ Kha Hãn.
Kế hoạch tiếp theo của hai người bọn họ là nhân lúc vào Bình Nhưỡng mượn lý do nghênh đón công chúa thừa cơ hành sự.
Trong đêm tối ta cứ cảm thấy có kẻ đột nhập vào lều, nhưng khi mở mắt ra nhìn lại chẳng thấy ai, Bùi Diệu giác quan nhạy bén, dường như hắn biết rõ kẻ đó là ai. Hắn gọi tên Tam Bính, đối phương vội vàng đáp lại, ta cuối cùng cũng được nhìn thấy hàm răng trắng hình bán nguyệt ngày đó.
Phải nói răng hàm răng này của Tam Bính quả thật trắng vô cùng.
Bùi Diệu ghé vào tai hắn phân phó mệnh lệnh đem toàn bộ tranh trên xe đều phải bí mật mang về.
Sáng hôm sau, quả nhiên toàn bộ đều được mang về không sót một bức, ta thở phào nhẹ nhõm.
Mấy ngày liên tiếp ta và Bùi Diệu cứ diễn mãi một vở kịch lúc ngọt ngào lúc phản nghịch, cả doanh trại ai cũng nhìn bọn ta chơi trò vờn nhau với ánh mắt tràn đầy thích thú.
Duy chỉ Uyên Nam Đôn là kẻ khác biệt hoàn toàn.
Tên này dường như cảm thấy nét diễn của ta rất thật, còn tặng ta một viên kim châu, khuyên ta nhân lúc “A Sử Na Hạ Duyên” tiến vào Bình Nhưỡng hãy chạy lấy thoát thân.
15.
Một ngày nọ, ta đang lén vẽ tranh trong lều của Bùi Diệu, bỗng lều bị mở ra một khoảng nhỏ, vứt vào một chiếc túi, ta mở ra xem thì nhìn thấy bên trong có vài viên kim châu.
Ta vội thu xếp lại giấy mực, mở cửa lều thì nhìn thấy bên ngoài là tướng tá cao ráo của một nam nhân, ăn mặt đơn giản, nhưng khí chất bất phàm.
Ta vô cùng hiếu kì tên này lai lịch từ đâu, lên tiếng gọi hắn, hắn quay đầu. Ta nhận ra dáng vẻ của hắn, chính là một trong những nô bộc của Uyên Nam Đôn. Ta hỏi hắn là ai, tại sao lại tặng ta kim châu.
Hắn cảnh giác quan sát xung quanh, sau đó đáp, chính là thứ đệ Uyên Nam Đôn vì thấy ta đáng thương nên muốn ra tay giúp đỡ.
*Thứ đệ: đệ đệ cùng cha khác mẹ
Ta vô cùng kinh ngạc.
Ở Trung Nguyên, tuy thứ tử và đích tử tôn ti khác biệt, nhưng làm gì có chuyện thứ tử làm nô bộc cho đích tử chứ?
Thấy ta hoài nghi, hắn gượng cười, nói theo luật người Cao Ly không phải là mẫu bằng tử quý, mà chính là mẹ tiện thì con nô, mặc dù phụ thân của bọn họ là trọng thần, nhưng mẹ của hắn xuất thân bần tiện nên hắn cũng mang trên mình tiện tịch cả đời.
Thứ tử thì không bao giờ được phép cưới hỏi quý nữ thế gia chỉ có thể mang thân phận bần hèn cả đời.
Ta cố tình thăm dò hắn, ta nghe nói người Đột Quyết không hề có tục lệ nào như vậy, ta chỉ nghe rằng họ tôn kẻ mạnh làm vương, tuy rằng Đại Đường quả thật có phân tôn ti đích thứ, nhưng thứ nam hay thứ nữ cũng đều là quý tử danh gia, không hề có chuyện phải mang thân phận nô bộc cả đời.
Hắn im lặng một lúc, không nói lời nào, sau đó lại bỗng dưng cất lời: “Nếu nói như vậy, nương tử bằng lòng đi theo bên cạnh vương tử A Sử Na, cũng tốt, chỉ là ta có một thỉnh cầu, ta nghĩ tuy có hơi quá đáng nhưng vẫn mong nương tử có thể thật lòng giúp ta.”
Ta vô cùng tò mò, hỏi hắn, rốt cuộc là thỉnh cầu gì.
Hắn nói: “Kim Châu ta đã mang đến tận tay của nương tử, mong sau này nương tử gặp được công chúa Cao Thiền có thể quan tâm thêm một chút. Công chúa chỉ mới vừa tròn mười sáu, lại phải gả đến biên ải xa xôi cho Kha Hãn chúng ta, ngài ấy dù sau cũng đã gần năm mươi tuổi, nhất định trong lòng công chúa khó tránh buồn bực, có người bên cạnh công chúa cũng được xem như thêm một người bầu bạn.”
Tên này có vẻ như không hề hay biết đến mưu đồ của huynh trưởng hắn và Bùi Diệu, ánh mắt nhìn xa xăm chỉ còn một nỗi niềm bi thương khó tả.
Ta vừa định mở lời thì đằng xa bỗng truyền đến một âm thanh giận dữ: “Là tiện nhân nào dám mon men đến Châu Nhi của ta?”
Quay người nhìn lại, chính là Bùi Diệu mặt đầy tức giận, bước tới nắm lấy cổ áo hắn.
Ta thấy thế liền trở mặt, bỗng đứng dậy, vỗ tay cười lớn: “Giết hắn, giết hắn đi!”
Bùi Diệu đơ ra, tên nô lệ Cao Ly cũng đơ theo, hắn nhướng mày không hiểu ta đang nghĩ gì trong đầu, sau đó liền tỏ ra ánh mắt bi thương tột độ.
“Tên cẩu Đột Quyết nhà ngươi mau giết hắn, hắn là đệ đệ của Uyên Nam Đô, ngươi giết hắn rồi, thì không cần đi nghênh đón cái vị công chúa Cao Ly gì đó nữa!”
Bùi Diệu nghe thế liền buông tay, để cho hắn được tự do, nhưng hắn ta lại không chạy, hơn nữa còn quỳ xuống thỉnh tội.
Ta thấy thế liền bĩu môi, định quay trở lại vào lều, nhưng không ngờ bỗng bị Bùi Diệu kéo mạnh lại, vẫn còn chưa kịp đứng vững đã bị hắn ôm vào lòng. Hắn hất cằm về phía tên nô lệ Cao Ly: “Sao nàng biết hắn là đệ đệ của Uyên Nam Đôn?”
Ta tỏ ra không hề sợ sệt: “Hắn nói đấy thôi.”
Bùi Diệu nghiến răng: “Đừng có mà lầm tưởng ta sủng nàng thì một chân muốn bước hai ba thuyền nhé.”
Ta vươn cổ ra: “Nếu như để ta mang thai con ngươi thì cứ giết quách ta cho xong!”
Bùi Diệu đạp một cú thật mạnh, hắn đưa ánh mắt giận dữ nhìn tên nô lệ Cao Ly, mắng: “Cút!”
Tên nô lệ Cao Ly dường như không tin, hắn còn chẳng dám đứng dậy, ta vội nháy mắt ra hiệu hắn rời đi.
Hắn có vẻ như đã hiểu ý ta rồi, không nói lời nào, hành lễ rồi quay người rời đi.
Sau khi vào lại lều, ta kể hết mọi chuyện cho Bùi Diệu, ta nói với hắn tên đó dường như đối với công chúa tộc Đột Quyết có giao tình, e là tiểu tình lang của công chúa, chỉ là bởi thân phận nô bộc thấp kém, chỉ sợ có duyên không phận.
Bùi Diệu nghe thế liền đưa mắt nhìn ngắm mấy viên kim châu, trầm tư một lúc.
Ngày mai cũng chính là ngày Bùi Diệu đi nghênh tiếp công chúa tộc Đột Quyết, ta không có cách nào theo hắn cùng vào thành nên hắn lên kế hoạch để ta gia nhập cùng đội quân của hắn, trước khi cho quân tiến vào Bình Nhưỡng.
Ta tuy không muốn phải rời xa Bùi Diệu nhưng cũng hết cách rồi, chỉ còn cách dựa theo kế hoạch đã được định sẵn mà làm. Sau khi đã đi tới quyết định cuối cùng, hắn ôm ta vào lòng lưu luyến, bịn rịn không muốn rời.
Nhưng ta có chết cũng không ngờ thân phận của ta lại bị lộ ngay thời khắc then chốt.
(Còn tiếp)
Bình luận truyện