Bộ Đồ Mới Của Hoàng Hậu
Chương 66: Che trời lấp đất
Editor: Song Ngư
Cỗ xe ngựa rộng rãi nhưng Tô Hi bị Vệ Phong ép tới một góc nho nhỏ, bầu không khí tràn ngập hơi thở của hắn, mùi đàn hương thoang thoảng, nàng vừa ngẩng đầu lên thì đối diện với đôi mắt sâu thẳm không vui của hắn, sắc mặt nặng nề, cả đường đè nén, cuối cùng lúc này thì như bùng nổ.
Mới có một khoảng thời gian không gặp mà Tô Hi đã không quen với sự gần gũi của hắn rồi, cái mông nhỏ thì cứ nhích sang bên. Nhưng vừa mới cử động thì đã bị Vệ Phong phát hiện ra ý đồ, vì thế hắn cúi người kéo gần khoảng cách của hai người lại, gần như dán sát vào mặt của cô, lại tiếp tục hỏi: “Hửm? Tại sao?”
Giọng nói của Vệ Phong dễ nghe, trầm thấp và rất hay, mang theo từ tính, tựa như nước chảy róc rách xuống ngọc thạch, nghe xong làm lỗ tai như mềm nhũn vậy.
Tô Hi nhìn xung quanh, nhưng vẫn không nhìn anh mà giải thích: “Lữ đại ca biết tổ phụ của muội bị bênh nên liền nói muốn giúp muội tìm đại phu, vì vậy muội mới ra khỏi thành cùng huynh ấy. Giữa bọn muội không có gì cả, không phải loại như huynh nghĩ đâu.”
Không có gì cả, vậy sao Lữ Giang Hoài lại rất ân cần với nàng như vậy.
Vệ Phong không tin lời nàng nói, tiểu nha đầu giải thích cũng khá tốt nhưng lại không hề làm hắn vừa lòng. Hắn véo cằm của nàng, ngón cái như có như không mà vuốt ve cánh môi phớt hồng mềm mại của nàng và nói: “Loại mà ta nghĩ là loại nào chứ, Ấu Ấu?”
Tô Hi bị Vệ Phong sờ đến ngứa ngáy, nàng quay đầu né tránh, sau đó bĩu môi và nói: “Sao muội biết được huynh suy nghĩ cái gì chứ. Huynh đi cũng đâu có nói với muội tiếng nào, sao muội quản thúc được huynh chứ?”
Vệ Phong thoáng cong môi, đùa giỡn nói: “Thì ra Ấu Ấu muốn quản thúc ta sao?”
Mặt Tô Hi đỏ lên, nàng không phải có ý này, Vệ Phong đúng là bóp méo sự thật mà. Nàng duỗi tay đẩy hắn ra, khuôn mặt mềm mại đỏ bừng đầy xấu hổ buồn bực: “Nói bậy……Muội mới mặc kệ huynh đi đâu, làm gì đấy. Huynh nhanh ra ngoài đi, đừng để Lữ đại ca thấy…..”
Vệ Phong vừa nghe cái tên này trong miệng nàng thì mặt liền tối sầm, thế là hắn giữ lấy bàn tay nhỏ không thành thật của nàng, rồi đan mười ngón tay vào với nhau. Nàng càng thêm rối bời đuổi hắn đi thì hắn càng sóng yên biển lặng ngồi ở một bên, còn ôm chiếc eo nhỏ mảnh khảnh của nàng, sau đó còn bắt nàng ngồi ở trên hông của mình, nói: “Bị y thấy thì thế nào chứ? Vừa lúc để ý biết muội là của ta.”
Tô Hi vặn vẹo cơ thể, tư thế này quá xấu hổ mà Vệ Phong còn cố tình nói ra mấy câu đáng lúng túng thế nữa, cả lỗ tai của nàng đều đỏ ửng, “Đừng nói nữa, muội và huynh ấy thật sự không có gì hết, Lữ đại ca chỉ tốt bụng giúp muội mà thôi……”
Bàn tay đặt trên eo nàng của Vệ Phong càng thêm siết chặt, cô nàng ngốc này, còn không phát hiện ra hắn không thích nghe tên của nam nhân khác hay sao hả? Hắn chỉ đơn giản cúi đầu, ngậm lấy cái miệng nhỏ lải nhải của nàng, sau đó nuốt hết những lời còn lại của nàng nói vào trong bụng.
Bọn họ ở trên xe ngựa mà bây giờ còn là ban ngày nữa, Tô Hi theo bản năng tránh né nhưng lại bị Vệ Phong giữ cái ót lại, nàng càng động đậy thì hắn càng khống chế càng chặt.
Tô Hi đã phát hiện con người Vệ Phong có dục vọng khống chế rất mạnh từ lâu rồi, không cho phép nàng từ chối, không cho phép nàng trốn tránh, nàng ở trong tay hắn thường xuyên không có sức phản kháng. Tô Hi biết rõ phản kháng không có hiệu quả nhưng vẫn không muốn ngoan ngoãn mà để hắn thực hiện được, thừa dịp hắn cạy hàm răng của nàng ra và đột nhập vào trong thì không phục cắn đầu lưỡi của hắn một cái.
Ánh mắt của Vệ Phong sa sầm lại, hắn yên lặng nhìn Tô Hi, cũng không bởi vì vậy mà rút lui, ngược lại càng thêm mạnh mẽ. Hắn khều lấy cái lưỡi nhỏ mềm mại của nàng, còn cố ý càn quét từng chỗ trong miệng của nàng.
Có lẽ vừa rồi Tô Hi không khống chế được lực nên ngay lập tức cảm thấy có mùi máu tươi trong miệng làm nàng nhíu mày lại, đôi tay theo bản năng bám vào hai bả vai của Vệ Phong, vừa bất lực lại vừa vô tội hừ một tiếng. Âm điệu nhẹ nhàng kéo dài như làm nũng, cũng giống như là xin tha vậy.
Bàn tay của Vệ Phong rắn chắc nóng rực, cách một tầng lớp áo mỏng truyền tới trên da của Tô Hi, nóng đến làm nàng phải nhẹ rụt người lại. Hơi thở phả vào tai nàng của hắn dần thêm nặng nề, còn lông mi dài của nàng thì như cánh chim run lên nhè nhẹ, thật sự đúng là sợ hãi, nàng bị hắn hôn đến cả người mềm nhũn, gần như mơ hồ không rõ mà xin tha: “Muội từ bỏ, sắp đến Kinh Thành……”
Đã lâu Vệ Phong không gặp nàng nên chút ngon ngọt này vẫn cảm thấy không đủ. Hắn trằn trọc giày vò xung quanh trong miệng của nàng trong chốc lát, còn chưa đã thèm mà mút môi dưới của nàng, sau đó thì khàn giọng nói: “Sau này muội không được lén gặp mặt Lữ Giang Hoài nữa.”
Tô Hi không có sức lực rúc vào ngực của hắn, gương mặt của nàng ửng hồng, nhẹ nhàng thở dốc, Tô Hi vừa thấy Vệ Phong cúi đầu lại gần thì vội vàng giơ tay lên đẩy hắn lại, đáng thương nói: “Huynh đồng ý không hôn muội nữa đi thì muội sẽ đồng ý với huynh không gặp huynh ấy nữa.”
Hiệu ứng cách âm của rèm xe ngựa không tốt, vừa rồi lúc hắn hôn nàng thì cái âm thanh ái muội quấy phá qua lại làm nàng nghe xong thì đỏ hết cả mặt. Tưởng tượng đến Ngân Nhạn bên ngoài có thể nghe thấy được thì Tô Hi liền cảm thấy không có chỗ để trốn.
Vệ Phong thấy nàng học được cách thương lượng thì sắc mặt cũng không thay đổi mà dùng ngón tay nhẹ nhàng lau nước bọt trên khoé miệng của nàng: “Không đời nào.”
Tô Hi nghẹn họng, tầm mắt cụp xuống nhìn đầu ngón tay dính chất lỏng trong suốt. Nghĩ đến nguyên nhân thì sắc mặt của nàng vừa trắng vừa hồng, nhìn cực kỳ xuất sắc.
Sau đó Vệ Phong thong thả nói: “Nếu chỉ là hôm nay thôi thì có thể xem xét.”
Tô Hi đẩy hắn ra, nũng nịu nói: “Huynh tưởng bở.”
Bên ngoài, Ngân Nhạn và xa phu cùng ngồi trên càng xe. Xa phu là kẻ điếc nên không nghe được tiếng động trong xe, nhưng Ngân Nhạn thì nghe đến rõ ràng.
Lúc đầu tiểu thư nói chuyện rất đàng hoàng với Vệ thế tử, sau đó không biết ra mà không có tiếng động nữa, Ngân Nhạn không yên tâm, lúc đang muốn vén rèm lên dò hỏi thì liền nghe thấy tiểu thư nhà mình phát ra một tiếng ‘ưm’ nhẹ nhàng, tựa như con mèo nhỏ duỗi móng vuốt nhẹ nhàng cào lên đầu trái tim.
Ngân Nhạn cứng đờ, bàn tay ở giữa không trung vội vàng thả xuống. Sau đó tuy nàng ấy không có tâm tư nghe lỏm nhưng âm thanh bên trong vẫn sẽ như có như không truyền ra ngoài.
Ngân Nhạn lớn hơn Tô Hi ba tuổi, bọn nha hoàn rảnh rỗi không có gì làm thì hay thích nói xấu, vì thế nàng ấy cũng hiểu biết một vài việc hơn Tô Hi, hiểu được Vệ thế tử làm gì với tiểu thư nhà mình. Nhưng nàng ấy nghe tiếng của tiểu thư thì chỉ cảm thấy nũng nịu mềm mại còn hiểu chuyện như tiểu thư nhà mình vậy, sao Vệ thế tử có thể nhẫn tâm bắt nạt được vậy chứ?
Một lát sau, Ngân Nhạn đang đau lòng thay cho tiểu thư nhà mình thì liền thấy chiếc rèm màu vàng hoa văn sẫm màu được vén lên, Vệ Phong vẫn với dáng vẻ bình thản hờ hững cúi người đi ra, cùng với Vệ thế tử mạnh mẽ trong xe ngựa kia thì dường như hai người khác nhau.
Đôi mắt của Ngân Nhạn sắc bén thấy trên cằm của hắn có một vết đỏ, giống như là bị mèo cào vậy.
Ngân Nhạn hơi sửng sốt, tận đến khi Vệ Phong cưỡi lên con ngựa mà thuộc hạ dắt tới rồi tiếp tục đi theo sau xe ngựa thì nàng ấy mới sực tỉnh, thì ra tiểu thư nhà mình cũng không phải dễ bị bắt nạt, hai người này đến cuối cùng là ai ăn ai thì chưa nói chắc được đâu.
*
Xe ngựa nhanh chóng chạy vào Kinh Thành, Lữ Giang Hoài ở đằng trước không phát hiện bất kỳ sự khác thường nào, vẫn tiếp tục vững vàng lùa ngựa.
Đến cổng phủ Tướng Quân thì Lữ Giang Hoài đỡ Ôn đại phu xuống xe ngựa, quay đầu thấy Tô Hi cũng xuống xe ngựa thì lịch sự nói: “Tại hạ không đi vào, bệnh tình của lão tướng quân quan trọng, Cửu cô nương và Ôn đại phu đi vào trước đi.”
Vốn dĩ Tô Hi muốn mời Lữ Giang Hoài vào để cảm ơn y cho thật tốt, nhưng Vệ Phong cưỡi ngựa ở đằng sau nhìn, cộng thêm Lữ Giang Hoài cũng một mực muốn đi, vì thế nàng đành phải nói: “Vậy chuyện hôm nay cảm ơn Lữ đại ca, hôm nào tổ phụ bình phục thì muội sẽ nhất định sẽ tới cửa cảm ơn.”
Lữ Giang Hoài cười toe toét, ánh mắt si mê dừng trên người của Tô Hi, gật đầu nói được.
Tô Hi thấy Lữ Giang Hoài không có xe ngựa thì liền kêu hạ nhân trong phủ chuẩn bị một con ngựa, sau khi nhìn y rời đi thì mới dẫn Ôn đại phu cùng vào trong phủ.
Sau khi đi vào cổng chính thì Tô Hi mới sực nhớ rồi xoay người nhìn thoáng qua, nhưng chỉ thấy ngoài cửa đã không một bóng người, không biết Vệ Phong đã rời đi từ khi nào. Nàng nhớ tới vừa rồi Vệ Phong nói muốn vào cung diện Thánh, buổi tối sẽ lại đến tìm nàng thì không tự chủ được mà nghĩ, chắc hắn không phải muốn tự tiện xông vào khuê phòng của mình nữa chứ?
Lần trước suýt chút nữa đã bị Ngân Nhạn phát hiện ra rồi, hôm nay nói thế nào cũng không thể để hắn vào được, huống chi tối nay Ôn đại phu phải chữa bệnh cho tổ phụ nữa nên nàng nhất định sẽ ở lại phòng trên để chăm sóc cho tổ phụ, cho dù hắn có tới thì có lẽ cũng không gặp nàng được.
Tô Hi dẫn Ôn đại phu đi một đường đến phòng trên.
Tô lão thái thái và Ân thị cũng đều có mặt, hai người đang lo lắng sao hôm nay nàng ra ngoài lâu quá mà chưa quay về, đang định kêu hạ nhân đi tìm thì đã thấy nàng trở về, vì thế bèn vội hỏi nàng đi đâu.
Tô Hi liền kể chuyện hôm nay ra, lại kể về lai lịch của Ôn đại phu và nói: “Lão tổ tông, nương, để cho Ôn đại phu xem bệnh cho tổ phụ đi, y thuật của Ôn đại phu cao minh, nhất định có thể chữa bệnh cho tổ phụ.”
Đã nhiều ngày Tô lão thái thái vì chuyện của lão thái gia mà trở nên rất hốc hác, bây giờ nghe nói Ôn đại phu có cách thì bèn vội vàng mời người vào trong phòng.
Cỗ xe ngựa rộng rãi nhưng Tô Hi bị Vệ Phong ép tới một góc nho nhỏ, bầu không khí tràn ngập hơi thở của hắn, mùi đàn hương thoang thoảng, nàng vừa ngẩng đầu lên thì đối diện với đôi mắt sâu thẳm không vui của hắn, sắc mặt nặng nề, cả đường đè nén, cuối cùng lúc này thì như bùng nổ.
Mới có một khoảng thời gian không gặp mà Tô Hi đã không quen với sự gần gũi của hắn rồi, cái mông nhỏ thì cứ nhích sang bên. Nhưng vừa mới cử động thì đã bị Vệ Phong phát hiện ra ý đồ, vì thế hắn cúi người kéo gần khoảng cách của hai người lại, gần như dán sát vào mặt của cô, lại tiếp tục hỏi: “Hửm? Tại sao?”
Giọng nói của Vệ Phong dễ nghe, trầm thấp và rất hay, mang theo từ tính, tựa như nước chảy róc rách xuống ngọc thạch, nghe xong làm lỗ tai như mềm nhũn vậy.
Tô Hi nhìn xung quanh, nhưng vẫn không nhìn anh mà giải thích: “Lữ đại ca biết tổ phụ của muội bị bênh nên liền nói muốn giúp muội tìm đại phu, vì vậy muội mới ra khỏi thành cùng huynh ấy. Giữa bọn muội không có gì cả, không phải loại như huynh nghĩ đâu.”
Không có gì cả, vậy sao Lữ Giang Hoài lại rất ân cần với nàng như vậy.
Vệ Phong không tin lời nàng nói, tiểu nha đầu giải thích cũng khá tốt nhưng lại không hề làm hắn vừa lòng. Hắn véo cằm của nàng, ngón cái như có như không mà vuốt ve cánh môi phớt hồng mềm mại của nàng và nói: “Loại mà ta nghĩ là loại nào chứ, Ấu Ấu?”
Tô Hi bị Vệ Phong sờ đến ngứa ngáy, nàng quay đầu né tránh, sau đó bĩu môi và nói: “Sao muội biết được huynh suy nghĩ cái gì chứ. Huynh đi cũng đâu có nói với muội tiếng nào, sao muội quản thúc được huynh chứ?”
Vệ Phong thoáng cong môi, đùa giỡn nói: “Thì ra Ấu Ấu muốn quản thúc ta sao?”
Mặt Tô Hi đỏ lên, nàng không phải có ý này, Vệ Phong đúng là bóp méo sự thật mà. Nàng duỗi tay đẩy hắn ra, khuôn mặt mềm mại đỏ bừng đầy xấu hổ buồn bực: “Nói bậy……Muội mới mặc kệ huynh đi đâu, làm gì đấy. Huynh nhanh ra ngoài đi, đừng để Lữ đại ca thấy…..”
Vệ Phong vừa nghe cái tên này trong miệng nàng thì mặt liền tối sầm, thế là hắn giữ lấy bàn tay nhỏ không thành thật của nàng, rồi đan mười ngón tay vào với nhau. Nàng càng thêm rối bời đuổi hắn đi thì hắn càng sóng yên biển lặng ngồi ở một bên, còn ôm chiếc eo nhỏ mảnh khảnh của nàng, sau đó còn bắt nàng ngồi ở trên hông của mình, nói: “Bị y thấy thì thế nào chứ? Vừa lúc để ý biết muội là của ta.”
Tô Hi vặn vẹo cơ thể, tư thế này quá xấu hổ mà Vệ Phong còn cố tình nói ra mấy câu đáng lúng túng thế nữa, cả lỗ tai của nàng đều đỏ ửng, “Đừng nói nữa, muội và huynh ấy thật sự không có gì hết, Lữ đại ca chỉ tốt bụng giúp muội mà thôi……”
Bàn tay đặt trên eo nàng của Vệ Phong càng thêm siết chặt, cô nàng ngốc này, còn không phát hiện ra hắn không thích nghe tên của nam nhân khác hay sao hả? Hắn chỉ đơn giản cúi đầu, ngậm lấy cái miệng nhỏ lải nhải của nàng, sau đó nuốt hết những lời còn lại của nàng nói vào trong bụng.
Bọn họ ở trên xe ngựa mà bây giờ còn là ban ngày nữa, Tô Hi theo bản năng tránh né nhưng lại bị Vệ Phong giữ cái ót lại, nàng càng động đậy thì hắn càng khống chế càng chặt.
Tô Hi đã phát hiện con người Vệ Phong có dục vọng khống chế rất mạnh từ lâu rồi, không cho phép nàng từ chối, không cho phép nàng trốn tránh, nàng ở trong tay hắn thường xuyên không có sức phản kháng. Tô Hi biết rõ phản kháng không có hiệu quả nhưng vẫn không muốn ngoan ngoãn mà để hắn thực hiện được, thừa dịp hắn cạy hàm răng của nàng ra và đột nhập vào trong thì không phục cắn đầu lưỡi của hắn một cái.
Ánh mắt của Vệ Phong sa sầm lại, hắn yên lặng nhìn Tô Hi, cũng không bởi vì vậy mà rút lui, ngược lại càng thêm mạnh mẽ. Hắn khều lấy cái lưỡi nhỏ mềm mại của nàng, còn cố ý càn quét từng chỗ trong miệng của nàng.
Có lẽ vừa rồi Tô Hi không khống chế được lực nên ngay lập tức cảm thấy có mùi máu tươi trong miệng làm nàng nhíu mày lại, đôi tay theo bản năng bám vào hai bả vai của Vệ Phong, vừa bất lực lại vừa vô tội hừ một tiếng. Âm điệu nhẹ nhàng kéo dài như làm nũng, cũng giống như là xin tha vậy.
Bàn tay của Vệ Phong rắn chắc nóng rực, cách một tầng lớp áo mỏng truyền tới trên da của Tô Hi, nóng đến làm nàng phải nhẹ rụt người lại. Hơi thở phả vào tai nàng của hắn dần thêm nặng nề, còn lông mi dài của nàng thì như cánh chim run lên nhè nhẹ, thật sự đúng là sợ hãi, nàng bị hắn hôn đến cả người mềm nhũn, gần như mơ hồ không rõ mà xin tha: “Muội từ bỏ, sắp đến Kinh Thành……”
Đã lâu Vệ Phong không gặp nàng nên chút ngon ngọt này vẫn cảm thấy không đủ. Hắn trằn trọc giày vò xung quanh trong miệng của nàng trong chốc lát, còn chưa đã thèm mà mút môi dưới của nàng, sau đó thì khàn giọng nói: “Sau này muội không được lén gặp mặt Lữ Giang Hoài nữa.”
Tô Hi không có sức lực rúc vào ngực của hắn, gương mặt của nàng ửng hồng, nhẹ nhàng thở dốc, Tô Hi vừa thấy Vệ Phong cúi đầu lại gần thì vội vàng giơ tay lên đẩy hắn lại, đáng thương nói: “Huynh đồng ý không hôn muội nữa đi thì muội sẽ đồng ý với huynh không gặp huynh ấy nữa.”
Hiệu ứng cách âm của rèm xe ngựa không tốt, vừa rồi lúc hắn hôn nàng thì cái âm thanh ái muội quấy phá qua lại làm nàng nghe xong thì đỏ hết cả mặt. Tưởng tượng đến Ngân Nhạn bên ngoài có thể nghe thấy được thì Tô Hi liền cảm thấy không có chỗ để trốn.
Vệ Phong thấy nàng học được cách thương lượng thì sắc mặt cũng không thay đổi mà dùng ngón tay nhẹ nhàng lau nước bọt trên khoé miệng của nàng: “Không đời nào.”
Tô Hi nghẹn họng, tầm mắt cụp xuống nhìn đầu ngón tay dính chất lỏng trong suốt. Nghĩ đến nguyên nhân thì sắc mặt của nàng vừa trắng vừa hồng, nhìn cực kỳ xuất sắc.
Sau đó Vệ Phong thong thả nói: “Nếu chỉ là hôm nay thôi thì có thể xem xét.”
Tô Hi đẩy hắn ra, nũng nịu nói: “Huynh tưởng bở.”
Bên ngoài, Ngân Nhạn và xa phu cùng ngồi trên càng xe. Xa phu là kẻ điếc nên không nghe được tiếng động trong xe, nhưng Ngân Nhạn thì nghe đến rõ ràng.
Lúc đầu tiểu thư nói chuyện rất đàng hoàng với Vệ thế tử, sau đó không biết ra mà không có tiếng động nữa, Ngân Nhạn không yên tâm, lúc đang muốn vén rèm lên dò hỏi thì liền nghe thấy tiểu thư nhà mình phát ra một tiếng ‘ưm’ nhẹ nhàng, tựa như con mèo nhỏ duỗi móng vuốt nhẹ nhàng cào lên đầu trái tim.
Ngân Nhạn cứng đờ, bàn tay ở giữa không trung vội vàng thả xuống. Sau đó tuy nàng ấy không có tâm tư nghe lỏm nhưng âm thanh bên trong vẫn sẽ như có như không truyền ra ngoài.
Ngân Nhạn lớn hơn Tô Hi ba tuổi, bọn nha hoàn rảnh rỗi không có gì làm thì hay thích nói xấu, vì thế nàng ấy cũng hiểu biết một vài việc hơn Tô Hi, hiểu được Vệ thế tử làm gì với tiểu thư nhà mình. Nhưng nàng ấy nghe tiếng của tiểu thư thì chỉ cảm thấy nũng nịu mềm mại còn hiểu chuyện như tiểu thư nhà mình vậy, sao Vệ thế tử có thể nhẫn tâm bắt nạt được vậy chứ?
Một lát sau, Ngân Nhạn đang đau lòng thay cho tiểu thư nhà mình thì liền thấy chiếc rèm màu vàng hoa văn sẫm màu được vén lên, Vệ Phong vẫn với dáng vẻ bình thản hờ hững cúi người đi ra, cùng với Vệ thế tử mạnh mẽ trong xe ngựa kia thì dường như hai người khác nhau.
Đôi mắt của Ngân Nhạn sắc bén thấy trên cằm của hắn có một vết đỏ, giống như là bị mèo cào vậy.
Ngân Nhạn hơi sửng sốt, tận đến khi Vệ Phong cưỡi lên con ngựa mà thuộc hạ dắt tới rồi tiếp tục đi theo sau xe ngựa thì nàng ấy mới sực tỉnh, thì ra tiểu thư nhà mình cũng không phải dễ bị bắt nạt, hai người này đến cuối cùng là ai ăn ai thì chưa nói chắc được đâu.
*
Xe ngựa nhanh chóng chạy vào Kinh Thành, Lữ Giang Hoài ở đằng trước không phát hiện bất kỳ sự khác thường nào, vẫn tiếp tục vững vàng lùa ngựa.
Đến cổng phủ Tướng Quân thì Lữ Giang Hoài đỡ Ôn đại phu xuống xe ngựa, quay đầu thấy Tô Hi cũng xuống xe ngựa thì lịch sự nói: “Tại hạ không đi vào, bệnh tình của lão tướng quân quan trọng, Cửu cô nương và Ôn đại phu đi vào trước đi.”
Vốn dĩ Tô Hi muốn mời Lữ Giang Hoài vào để cảm ơn y cho thật tốt, nhưng Vệ Phong cưỡi ngựa ở đằng sau nhìn, cộng thêm Lữ Giang Hoài cũng một mực muốn đi, vì thế nàng đành phải nói: “Vậy chuyện hôm nay cảm ơn Lữ đại ca, hôm nào tổ phụ bình phục thì muội sẽ nhất định sẽ tới cửa cảm ơn.”
Lữ Giang Hoài cười toe toét, ánh mắt si mê dừng trên người của Tô Hi, gật đầu nói được.
Tô Hi thấy Lữ Giang Hoài không có xe ngựa thì liền kêu hạ nhân trong phủ chuẩn bị một con ngựa, sau khi nhìn y rời đi thì mới dẫn Ôn đại phu cùng vào trong phủ.
Sau khi đi vào cổng chính thì Tô Hi mới sực nhớ rồi xoay người nhìn thoáng qua, nhưng chỉ thấy ngoài cửa đã không một bóng người, không biết Vệ Phong đã rời đi từ khi nào. Nàng nhớ tới vừa rồi Vệ Phong nói muốn vào cung diện Thánh, buổi tối sẽ lại đến tìm nàng thì không tự chủ được mà nghĩ, chắc hắn không phải muốn tự tiện xông vào khuê phòng của mình nữa chứ?
Lần trước suýt chút nữa đã bị Ngân Nhạn phát hiện ra rồi, hôm nay nói thế nào cũng không thể để hắn vào được, huống chi tối nay Ôn đại phu phải chữa bệnh cho tổ phụ nữa nên nàng nhất định sẽ ở lại phòng trên để chăm sóc cho tổ phụ, cho dù hắn có tới thì có lẽ cũng không gặp nàng được.
Tô Hi dẫn Ôn đại phu đi một đường đến phòng trên.
Tô lão thái thái và Ân thị cũng đều có mặt, hai người đang lo lắng sao hôm nay nàng ra ngoài lâu quá mà chưa quay về, đang định kêu hạ nhân đi tìm thì đã thấy nàng trở về, vì thế bèn vội hỏi nàng đi đâu.
Tô Hi liền kể chuyện hôm nay ra, lại kể về lai lịch của Ôn đại phu và nói: “Lão tổ tông, nương, để cho Ôn đại phu xem bệnh cho tổ phụ đi, y thuật của Ôn đại phu cao minh, nhất định có thể chữa bệnh cho tổ phụ.”
Đã nhiều ngày Tô lão thái thái vì chuyện của lão thái gia mà trở nên rất hốc hác, bây giờ nghe nói Ôn đại phu có cách thì bèn vội vàng mời người vào trong phòng.
Bình luận truyện