Bố Em Sẽ Nuôi Anh
Chương 37: Con gái bỏ bố theo trai
Anh cười như thằng ngốc rồi quay sang nhìn Kỳ Tâm, thấy cô cũng đang nhìn anh cười với vẻ mặt hết sức đần độn.
Hiệu trưởng Hoa đen mặt chen vào đứng chắn giữa hai người:
"Ăn cơm thôi! Tôi đói rồi!"
"Ông mà cũng biết đói đấy à? Sao không ngồi chơi cờ đến sáng mai luôn đi?"
"Trời đánh tránh bữa ăn, bà nói hơi nhiều rồi đấy!"
"Đồ lão già lẩm cẩm! Nhà có khách mà ông cứ như thằng con nít phá người lớn là thế nào? Trật tự ngồi ăn cho tôi!"
"Bà...bà bà..."
Kỳ Tâm vội xen vào:
"Con xin hai người! Ăn cơm thôi! Thầy Vũ đói lắm rồi nha!"
"Phải phải, sao mẹ lại tốn thời gian đôi co với lão hâm này chứ nhỉ? Ăn thôi!"
Hiệu trưởng Hoa tức giận đấm đấm ngực, hai mẹ con này thật quá đáng!
Thấy trai trẻ là bỏ quên ông già này!
Suốt bữa cơm ông trưng ra vẻ mặt chớ ai lại gần. Mẹ con Kỳ Tâm nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất với anh, không ai thèm để ý đến ông.
Anh ngồi ăn mà thấp thỏm không yên. Sao anh thấy mình cứ như thằng tội đồ nhỉ? Coi vẻ mặt khó tiêu của ngài hiệu trưởng kìa...
Cạch!
Hiệu trưởng Hoa đặt bát đứng dậy, bỏ về phòng.
Tim anh cũng theo tiếng "Cạch!" đó mà muốn bay ra ngoài....
"Ơ bố sao vậy?"
"Ông lại làm sao nữa?"
Hai mẹ con Kỳ Tâm tròn mắt nhìn.
"Tôi chẳng sao sất! Vũ Dĩ Phàm, cậu đi theo tôi!"
Da đầu anh căng lên, một khi ngài hiệu trưởng gọi hẳn tên họ anh ra là sẽ không có chuyện gì tốt lành đâu...
Anh thấp thỏm đi theo.
"Bố à, đừng ăn hiếp thầy Vũ mà..."
Kỳ Tâm lo lắng gọi theo.
"Không sao đâu, ông già đó lại lên cơn dở hơi thôi!"
Hoa phu nhân vỗ vỗ vai cô, thản nhiên dọn dẹp bát đũa.
"Nhưng mà con lo lắm..."
Hoa phu nhân nhìn con gái, phá lên cười. Thảo nào ông chồng của bà lại tức giận thế! Có mỗi một đứa con gái mà nó chỉ biết có trai đẹp, bảo sao ông ấy không nổi điên lên chứ!
"Con thích cậu ta sao?"
"Vâng!"
Cô nói không cần nghĩ.
Hoa phu nhân càng cười lớn hơn, cốc đầu cô một cái.
Con nhỏ này sao mà giống bà ngày xưa thế này???
Hiệu trưởng Hoa đen mặt chen vào đứng chắn giữa hai người:
"Ăn cơm thôi! Tôi đói rồi!"
"Ông mà cũng biết đói đấy à? Sao không ngồi chơi cờ đến sáng mai luôn đi?"
"Trời đánh tránh bữa ăn, bà nói hơi nhiều rồi đấy!"
"Đồ lão già lẩm cẩm! Nhà có khách mà ông cứ như thằng con nít phá người lớn là thế nào? Trật tự ngồi ăn cho tôi!"
"Bà...bà bà..."
Kỳ Tâm vội xen vào:
"Con xin hai người! Ăn cơm thôi! Thầy Vũ đói lắm rồi nha!"
"Phải phải, sao mẹ lại tốn thời gian đôi co với lão hâm này chứ nhỉ? Ăn thôi!"
Hiệu trưởng Hoa tức giận đấm đấm ngực, hai mẹ con này thật quá đáng!
Thấy trai trẻ là bỏ quên ông già này!
Suốt bữa cơm ông trưng ra vẻ mặt chớ ai lại gần. Mẹ con Kỳ Tâm nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất với anh, không ai thèm để ý đến ông.
Anh ngồi ăn mà thấp thỏm không yên. Sao anh thấy mình cứ như thằng tội đồ nhỉ? Coi vẻ mặt khó tiêu của ngài hiệu trưởng kìa...
Cạch!
Hiệu trưởng Hoa đặt bát đứng dậy, bỏ về phòng.
Tim anh cũng theo tiếng "Cạch!" đó mà muốn bay ra ngoài....
"Ơ bố sao vậy?"
"Ông lại làm sao nữa?"
Hai mẹ con Kỳ Tâm tròn mắt nhìn.
"Tôi chẳng sao sất! Vũ Dĩ Phàm, cậu đi theo tôi!"
Da đầu anh căng lên, một khi ngài hiệu trưởng gọi hẳn tên họ anh ra là sẽ không có chuyện gì tốt lành đâu...
Anh thấp thỏm đi theo.
"Bố à, đừng ăn hiếp thầy Vũ mà..."
Kỳ Tâm lo lắng gọi theo.
"Không sao đâu, ông già đó lại lên cơn dở hơi thôi!"
Hoa phu nhân vỗ vỗ vai cô, thản nhiên dọn dẹp bát đũa.
"Nhưng mà con lo lắm..."
Hoa phu nhân nhìn con gái, phá lên cười. Thảo nào ông chồng của bà lại tức giận thế! Có mỗi một đứa con gái mà nó chỉ biết có trai đẹp, bảo sao ông ấy không nổi điên lên chứ!
"Con thích cậu ta sao?"
"Vâng!"
Cô nói không cần nghĩ.
Hoa phu nhân càng cười lớn hơn, cốc đầu cô một cái.
Con nhỏ này sao mà giống bà ngày xưa thế này???
Bình luận truyện