Bỏ Em Ư? Có Mà Đợi Đến Kiếp Sau!
Chương 2: Làm quen (tiếp)
“Chào đại tẩu!” Sáu bảy người nhất tề chào hỏi.
Tôi còn chưa tỉnh táo lại sau vụ thân phận bạn gái đã bị danh hiệu đại tẩu này đánh cho tan tác. Đại tẩu ư? Sao nghe giống Võ Tòng gọi Phan Kim Liên thế không biết! Càng huống chi đám người gọi tôi là đại tẩu kia ai cũng hơn tôi đến cả chục tuổi.
”Đừng, gọi tôi là Phước Sinh được rồi!” Tôi lắp bắp bật ra những lời này, không phải tôi muốn giả bộ e thẹn, chóp mũi tôi sắp chạm vào chén trà rồi.
Tựa hồ nghe thấy tiếng cười bên tai nhưng lúc ngẩng đầu lên tôi lại thấy Hạ Trường Ninh không có vẻ gì khác thường. Hắn ngồi xoay sang một bên ghế tiếp tục uể oải gọi điện: “Ờ, bọn thằng Bảy cũng ở đây, đến đi, quán Sương Đọng!”
Rốt cục tôi đã bắt được cơ hội, đúng lúc hắn gọi điện xong tôi vội nói: “Anh bận việc à? Vậy em về trước đây!”
”Đợi lát nữa, anh đưa em về!”
Hạ Trường Ninh thể hiện phong độ ga lăng rất dứt khoát, tôi đành phải ngồi chờ hắn và đám bạn gọi tôi là đại tẩu kia nói chuyện xong.
Tôi lặng lẽ uống trà, trúc diệp thanh, thanh lọc cơ thể! Sắp nói xong rồi, sắp được về rồi, tôi thầm nhủ. Mẹ dặn phải về trước chín rưỡi, đó là thánh chỉ, có giết tôi tôi cũng không muốn trái lời.
”A, đại ca Hạ, lâu lắm rồi không gặp anh!” Một tiếng nũng nịu, tôi lập tức hình dung đến gương mặt Lưu Hiểu Khánh.
Sau câu nói này là tiếng bước chân, hai chiếc bàn tròn trước mắt đã biến thành ba cái, lại có thêm bảy tám người.
”Giới thiệu nhé, đây là bạn gái anh, Ninh Phước Sinh. Đây là chị Trần, anh Trương...” Hạ Trường Ninh tiếp tục làm cho tôi bị sét đánh.
Chị Trần quyến rũ xinh đẹp đó ngồi xuống cạnh tôi, tôi gượng cười gật đầu chào còn chị ta lại đánh giá tôi từ đầu đến chân không kiêng nể gì. Tôi đoán chị ta khoảng trên dưới ba mươi tuổi, chắc không thể gọi tôi là đại tẩu rồi.
Chị Trần châm một điếu thuốc, bộ móng tay sơn đỏ lấp loáng trước mắt tôi. Chị ta nhẹ nhàng thả ra một câu làm cho tối nay tôi không thể nào ngủ yên giấc: “Nên gọi là chị Hạ chứ nhỉ?”
Tôi ngã, tôi ngất, tôi muốn hộc máu ngã xuống đất không dậy nữa.
Tổng giám đốc đại nhân Hạ Trường Ninh không hề có ý định phản đối mà chỉ mỉm cười cam chịu, tôi lập tức chìm ngập trong vô số tiếng gọi chị Hạ.
Đừng trách tôi chửi bậy, tôi thực sự chưa bao giờ chửi ai, ờ, chưa bao giờ chửi thành tiếng, chỉ chửi thầm, như bây giờ. MK.
Lần thứ hai tôi nói phải đi, chờ lúc hai nhóm người nói chuyện xuất hiện khoảng trống tôi lại lôi vẻ lễ phép của con nha gia giáo ra: “Mọi người cứ nói chuyện đi, tôi phải về trước“.
Chị Trần thân thiết giữ vai tôi lại cười hì hì nói: “Chị chưa bao giờ thấy anh Hạ dẫn bạn gái đi chơi. Mới có tám rưỡi, còn sớm mà, xem thường bọn chị à? Không nể mặt chị sao?”
Tôi mới ra xã hội chưa tới mười ngày, sao có thể là đối thủ của loại giang hồ già dặn như chị này được? Tôi đứng dậy đi về chính là không nể mặt chị ta? Trước mắt bao người, Hạ Trường Ninh nhìn tôi với ánh mắt như cười như không, tôi dùng ngữ khí ngoan ngoãn nhã nhặn đã rèn luyện bao nhiêu năm nói: “Mẹ em dặn phải về nhà trước chín rưỡi“.
Tôi bảo đảm có một nửa trong số hơn mười người luôn miệng gọi đại tẩu và chị Hạ kia sẽ phải cảm thấy xấu hổ. Chủ nhân của âm thanh hiền dịu ngoan ngoãn này sao có thể xứng với cách xưng hô đậm chất giang hồ đó chứ?
Hạ Trường Ninh vẫn lười nhác dựa vào lưng ghế, nếu dám ngồi như vậy trước mặt bố mẹ tôi thì chắc chắn họ sẽ kết luận: Ngồi cũng không đàng hoàng, đúng là loại lưu manh! Ý tưởng chợt lóe lên, rốt cục tôi đã tìm ra tính từ để mô tả hắn. Ngoại hình của hắn không thể gọi là đẹp trai mà phải gọi là đầu gấu! Một gã lưu manh mặc âu phục, từ đầu đến chân đều toát ra mùi lưu manh!
Thảo nào nhân viên quán gọi hắn là đại ca Hạ. Thảo nào hơn mười người này không ai giống như người đứng đắn. Nghe giới thiệu là biết, mở hiệu quần áo, kinh doanh vận tải, chủ quán rượu, phòng chóng tệ nạn xã hội. Giao lưu quá rộng, mùi xã hội quá nặng!
Không phải ta không coi trọng ngươi, Hạ Trường Ninh! Ngươi thật sự không hợp với phong thủy nhà ta. Tôi nhỏ nhẹ nói tiếp: “Không phải không nể mặt chị Trần, thật sự là mẹ em dặn phải về sớm. Em. Em chưa từng về nhà sau chín rưỡi tối bao giờ cả“.
Có giỏi ngươi gọi điện thoại hỏi mẹ ta xem, ta thầm thách thức. Dám làm hư hỏng bảo bối đơn thuần ngoan ngoãn của mẹ thì mẹ ta nhất định sẽ giáo huấn ngươi y như giáo huấn học sinh tiểu học.
”Còn lâu mới đến chín rưỡi, anh sẽ đưa em về đúng giờ“. Hạ Trường Ninh lên tiếng.
Chín rưỡi, một tiếng, ta đợi! Tôi gật đầu tiếp tục uống trúc diệp thanh, thanh lọc tâm hồn!
Trong vòng một tiếng này đám bạn của tổng giám đốc Hạ Trường Ninh lần lượt tăng lên đến năm mươi người, không, nói chính xác thì là năm mươi ba, chiếm một nửa không gian quán Sương Đọng, số lượng bàn tròn đã đủ để xếp thành lá cờ Olympic. Âm thanh ồn ào ất đi mọi tiếng động của khách khứa khác trong quán.
Tôi là con cừu non lọt vào giữa bầy sói, chỉ có thể im lặng uống trà giữa đám bạn đông như quân Nguyên của Hạ Trường Ninh. Lợi ích duy nhất là khoảng cách giữa tôi với Hạ Trường Ninh từ nửa mét đã trở thành hơn ba mét.
Tôi nhàm chán ngồi đếm số người trong nhóm rồi lại tính xem trong hai tiếng vừa rồi mình đã nói tổng cộng mấy câu. Nhìn xuống gầm bàn xem điện thoại di động, thời gian đã là chín giờ hai mươi, Hạ Trường Ninh vẫn đang trò chuyện vui vẻ với đám bạn, còn họ nói chuyện gì tôi cũng nghe không rõ, tóm lại là rất đa dạng. Từ vài nội dung trên báo lá cải đến quán rượu mới khai trương trong thành phố, từ vấn đề cá nhân của người nào đó đến các vị lãnh đạo quốc gia.
Tôi nhớ tới vị giáo viên dạy chính trị thời đại học, khi không chịu nổi sự quậy phá của đám sinh viên ông đã phải gào lên: “Sự kiên nhẫn nào cũng có giới hạn...”
Giới hạn của tôi là chín rưỡi, đứng dậy bỏ đi, tuyệt đối không quay đầu lại! Bây giờ... Nghĩ đến việc dượng muốn xin vào đơn vị của mẹ hắn, nghĩ đến gia quy quy định phải lễ phép, phải nể mặt người khác, nghĩ đến việc đã nén giận ngồi đủ hai tiếng, ta nhẫn!
Vừa đến chín rưỡi, tôi chuẩn bị đứng dậy, chị Trần đúng là người giỏi quan sát sắc mặt, chị ta đưa tay cầm lấy ba lô của tôi, cười tủm tỉm nói:
”Mới chín rưỡi, cuộc sống ban đêm còn chưa bắt đầu mà. Ngồi với chị thêm lúc nữa...”
Tôi rất bình tĩnh tính toán, mình phải đứng lên lớn tiếng tuyên bố phải về trước mặt năm mươi ba người rồi xoay người bỏ đi, hay là nghe theo chị la tiếp tục làm cừu non?
Lựa chọn đầu tiên tôi không dám làm, cái này gọi là trở mặt, tôi không có vốn liếng làm vậy. Công tử lưu manh của đại nhân trưởng phòng công an thành phố triệu tập năm mươi ba người đến làm quen với mình, mình không bật lại được.
Lựa chọn thứ hai tôi không muốn làm, tôi không chịu nổi không khí của cuộc gặp gỡ với năm mươi ba người này nữa, hơn nữa mới lần gặp mặt đầu tiên đã trở thành bạn gái của hắn kiêm chị dâu của đám bạn hắn???
Tôi còn chưa nói Hạ Trường Ninh đã uể oải lên tiếng: “Cô ấy sốt ruột phải về nhà, gia đình cô ấy quản rất chặt...”
Tôi cho rằng hắn sẽ thuận thế để tôi về, không ngờ mồm chó đích xác không mọc được ngà voi: “Gọi phục vụ mở bài “Về nhà”, Going home của Kenny G ấy nhé!”
MK! Từ bé đến giờ chưa bao giờ tôi chửi thầm đến hai lần trong một ngày! Tôi quyết định thà làm ngọc vỡ không làm ngói lành, đúng là ép người quá đáng! Đây là làm quen à? Đây là thằng bé tốt trong lời giới thiệu của dì đấy à? Sắc mặt tôi lập tức lạnh lẽo, ba lô của tôi đang ở trên đùi Hạ Trường Ninh, hắn đang nhẹ nhàng dùng ngón út khều khều con lợn con màu hồng nhạt đeo trên khóa kéo. Tôi phát hiện mặc dù hắn dựa vào ghế tỏ ra rất mệt mỏi nhưng hai mắt lại lấp lánh liếc tôi, lấm lét và gian xảo.
”Phước Sinh, đừng làm mình làm mẩy nữa. Ở đây có nhiều bạn của anh như vậy, tối nay anh đưa em về“.
Tôi giận dữ bật cười, hắn làm như tôi với hắn quen nhau lắm không bằng. Tôi đi vệ sinh là được chứ gì? Vừa đứng dậy chị Trần kia cũng đứng dậy theo, đúng là yêu nghiệt: “Đi, hai chị em mình cùng đi“.
Tôi tức điên ngồi lì trong nhà vệ sinh bắt chị ta chờ đủ mười lăm phút.
Mười rưỡi tối, tôi rốt cục cầm ba lô ngồi lên ghế trước chiếc SUV của Hạ Trường Ninh, ghế sau là chị Trần và hai gã đàn ông tiện đường quá giang.
Hạ Trường Ninh lái xe chạy như điên, mấy người ngồi phía sau hét lên: “Anh Hạ, đây là trong thành phố đấy!”
Hắn nghiêm mặt nói: “Không thấy có người đang vội về nhà à?”
Tôi vừa tủi thân vừa muốn đánh người. Tại tôi à? Tôi là một cô gái đơn thuần vô tội nhã nhặn lễ phép ngoan ngoãn! Tôi thề tuyệt đối sẽ không gặp lại tên lưu manh họ Hạ làm xấu hình tượng của mình này nữa! Tôi thề!
Mười phút sau xe dừng lại trước cửa, tôi nhảy xuống xe, mạnh mẽ đóng sầm cửa xe.
Âm thanh hơi kinh ngạc của chị Trần vang lên phía sau: “Cô ta làm sao thế?”
Ha ha, ta làm sao à? Đây là lần đầu tiên đi làm quen, ta cảm thấy mình giống hệt động vật trong vườn thú. Ta không nên lạnh mặt? Ta không nên mượn cửa xe trút giận? Tôi không quay đầu lại.
Giọng nói của Hạ Trường Ninh tỏ ra bất đắc dĩ nhưng cũng rất quan tâm: “Tính cô ấy thế mà, trẻ con lắm!”
Dường như đây mới là lần đầu tiên tôi gặp hắn? Tổng thời gian đối thoại không vượt qua ba phút? Tôi giận dữ quay lại trừng mắt nhìn hắn, đổi lại là ác mộng từ nay về sau: “Ngày mai hết giờ làm anh tới đón em!”
”Hạ Trường Ninh! Anh đừng...”
Lời còn chưa dứt đã bị hắn chặn lại: “Dì em bảo chiều mai em chỉ có một tiết. Ba rưỡi đúng không? Bốn giờ anh chờ em ở cổng trường“.
Tôi nắm chặt nắm đấm, móng tay đâm vào da thịt! Ngày mai không có năm mươi ba người vây quanh, tôi nhất định sẽ nói với hắn, tôi không phải là tài sản của hắn! Đồ lưu manh không biết xấu hổ!
Tôi còn chưa tỉnh táo lại sau vụ thân phận bạn gái đã bị danh hiệu đại tẩu này đánh cho tan tác. Đại tẩu ư? Sao nghe giống Võ Tòng gọi Phan Kim Liên thế không biết! Càng huống chi đám người gọi tôi là đại tẩu kia ai cũng hơn tôi đến cả chục tuổi.
”Đừng, gọi tôi là Phước Sinh được rồi!” Tôi lắp bắp bật ra những lời này, không phải tôi muốn giả bộ e thẹn, chóp mũi tôi sắp chạm vào chén trà rồi.
Tựa hồ nghe thấy tiếng cười bên tai nhưng lúc ngẩng đầu lên tôi lại thấy Hạ Trường Ninh không có vẻ gì khác thường. Hắn ngồi xoay sang một bên ghế tiếp tục uể oải gọi điện: “Ờ, bọn thằng Bảy cũng ở đây, đến đi, quán Sương Đọng!”
Rốt cục tôi đã bắt được cơ hội, đúng lúc hắn gọi điện xong tôi vội nói: “Anh bận việc à? Vậy em về trước đây!”
”Đợi lát nữa, anh đưa em về!”
Hạ Trường Ninh thể hiện phong độ ga lăng rất dứt khoát, tôi đành phải ngồi chờ hắn và đám bạn gọi tôi là đại tẩu kia nói chuyện xong.
Tôi lặng lẽ uống trà, trúc diệp thanh, thanh lọc cơ thể! Sắp nói xong rồi, sắp được về rồi, tôi thầm nhủ. Mẹ dặn phải về trước chín rưỡi, đó là thánh chỉ, có giết tôi tôi cũng không muốn trái lời.
”A, đại ca Hạ, lâu lắm rồi không gặp anh!” Một tiếng nũng nịu, tôi lập tức hình dung đến gương mặt Lưu Hiểu Khánh.
Sau câu nói này là tiếng bước chân, hai chiếc bàn tròn trước mắt đã biến thành ba cái, lại có thêm bảy tám người.
”Giới thiệu nhé, đây là bạn gái anh, Ninh Phước Sinh. Đây là chị Trần, anh Trương...” Hạ Trường Ninh tiếp tục làm cho tôi bị sét đánh.
Chị Trần quyến rũ xinh đẹp đó ngồi xuống cạnh tôi, tôi gượng cười gật đầu chào còn chị ta lại đánh giá tôi từ đầu đến chân không kiêng nể gì. Tôi đoán chị ta khoảng trên dưới ba mươi tuổi, chắc không thể gọi tôi là đại tẩu rồi.
Chị Trần châm một điếu thuốc, bộ móng tay sơn đỏ lấp loáng trước mắt tôi. Chị ta nhẹ nhàng thả ra một câu làm cho tối nay tôi không thể nào ngủ yên giấc: “Nên gọi là chị Hạ chứ nhỉ?”
Tôi ngã, tôi ngất, tôi muốn hộc máu ngã xuống đất không dậy nữa.
Tổng giám đốc đại nhân Hạ Trường Ninh không hề có ý định phản đối mà chỉ mỉm cười cam chịu, tôi lập tức chìm ngập trong vô số tiếng gọi chị Hạ.
Đừng trách tôi chửi bậy, tôi thực sự chưa bao giờ chửi ai, ờ, chưa bao giờ chửi thành tiếng, chỉ chửi thầm, như bây giờ. MK.
Lần thứ hai tôi nói phải đi, chờ lúc hai nhóm người nói chuyện xuất hiện khoảng trống tôi lại lôi vẻ lễ phép của con nha gia giáo ra: “Mọi người cứ nói chuyện đi, tôi phải về trước“.
Chị Trần thân thiết giữ vai tôi lại cười hì hì nói: “Chị chưa bao giờ thấy anh Hạ dẫn bạn gái đi chơi. Mới có tám rưỡi, còn sớm mà, xem thường bọn chị à? Không nể mặt chị sao?”
Tôi mới ra xã hội chưa tới mười ngày, sao có thể là đối thủ của loại giang hồ già dặn như chị này được? Tôi đứng dậy đi về chính là không nể mặt chị ta? Trước mắt bao người, Hạ Trường Ninh nhìn tôi với ánh mắt như cười như không, tôi dùng ngữ khí ngoan ngoãn nhã nhặn đã rèn luyện bao nhiêu năm nói: “Mẹ em dặn phải về nhà trước chín rưỡi“.
Tôi bảo đảm có một nửa trong số hơn mười người luôn miệng gọi đại tẩu và chị Hạ kia sẽ phải cảm thấy xấu hổ. Chủ nhân của âm thanh hiền dịu ngoan ngoãn này sao có thể xứng với cách xưng hô đậm chất giang hồ đó chứ?
Hạ Trường Ninh vẫn lười nhác dựa vào lưng ghế, nếu dám ngồi như vậy trước mặt bố mẹ tôi thì chắc chắn họ sẽ kết luận: Ngồi cũng không đàng hoàng, đúng là loại lưu manh! Ý tưởng chợt lóe lên, rốt cục tôi đã tìm ra tính từ để mô tả hắn. Ngoại hình của hắn không thể gọi là đẹp trai mà phải gọi là đầu gấu! Một gã lưu manh mặc âu phục, từ đầu đến chân đều toát ra mùi lưu manh!
Thảo nào nhân viên quán gọi hắn là đại ca Hạ. Thảo nào hơn mười người này không ai giống như người đứng đắn. Nghe giới thiệu là biết, mở hiệu quần áo, kinh doanh vận tải, chủ quán rượu, phòng chóng tệ nạn xã hội. Giao lưu quá rộng, mùi xã hội quá nặng!
Không phải ta không coi trọng ngươi, Hạ Trường Ninh! Ngươi thật sự không hợp với phong thủy nhà ta. Tôi nhỏ nhẹ nói tiếp: “Không phải không nể mặt chị Trần, thật sự là mẹ em dặn phải về sớm. Em. Em chưa từng về nhà sau chín rưỡi tối bao giờ cả“.
Có giỏi ngươi gọi điện thoại hỏi mẹ ta xem, ta thầm thách thức. Dám làm hư hỏng bảo bối đơn thuần ngoan ngoãn của mẹ thì mẹ ta nhất định sẽ giáo huấn ngươi y như giáo huấn học sinh tiểu học.
”Còn lâu mới đến chín rưỡi, anh sẽ đưa em về đúng giờ“. Hạ Trường Ninh lên tiếng.
Chín rưỡi, một tiếng, ta đợi! Tôi gật đầu tiếp tục uống trúc diệp thanh, thanh lọc tâm hồn!
Trong vòng một tiếng này đám bạn của tổng giám đốc Hạ Trường Ninh lần lượt tăng lên đến năm mươi người, không, nói chính xác thì là năm mươi ba, chiếm một nửa không gian quán Sương Đọng, số lượng bàn tròn đã đủ để xếp thành lá cờ Olympic. Âm thanh ồn ào ất đi mọi tiếng động của khách khứa khác trong quán.
Tôi là con cừu non lọt vào giữa bầy sói, chỉ có thể im lặng uống trà giữa đám bạn đông như quân Nguyên của Hạ Trường Ninh. Lợi ích duy nhất là khoảng cách giữa tôi với Hạ Trường Ninh từ nửa mét đã trở thành hơn ba mét.
Tôi nhàm chán ngồi đếm số người trong nhóm rồi lại tính xem trong hai tiếng vừa rồi mình đã nói tổng cộng mấy câu. Nhìn xuống gầm bàn xem điện thoại di động, thời gian đã là chín giờ hai mươi, Hạ Trường Ninh vẫn đang trò chuyện vui vẻ với đám bạn, còn họ nói chuyện gì tôi cũng nghe không rõ, tóm lại là rất đa dạng. Từ vài nội dung trên báo lá cải đến quán rượu mới khai trương trong thành phố, từ vấn đề cá nhân của người nào đó đến các vị lãnh đạo quốc gia.
Tôi nhớ tới vị giáo viên dạy chính trị thời đại học, khi không chịu nổi sự quậy phá của đám sinh viên ông đã phải gào lên: “Sự kiên nhẫn nào cũng có giới hạn...”
Giới hạn của tôi là chín rưỡi, đứng dậy bỏ đi, tuyệt đối không quay đầu lại! Bây giờ... Nghĩ đến việc dượng muốn xin vào đơn vị của mẹ hắn, nghĩ đến gia quy quy định phải lễ phép, phải nể mặt người khác, nghĩ đến việc đã nén giận ngồi đủ hai tiếng, ta nhẫn!
Vừa đến chín rưỡi, tôi chuẩn bị đứng dậy, chị Trần đúng là người giỏi quan sát sắc mặt, chị ta đưa tay cầm lấy ba lô của tôi, cười tủm tỉm nói:
”Mới chín rưỡi, cuộc sống ban đêm còn chưa bắt đầu mà. Ngồi với chị thêm lúc nữa...”
Tôi rất bình tĩnh tính toán, mình phải đứng lên lớn tiếng tuyên bố phải về trước mặt năm mươi ba người rồi xoay người bỏ đi, hay là nghe theo chị la tiếp tục làm cừu non?
Lựa chọn đầu tiên tôi không dám làm, cái này gọi là trở mặt, tôi không có vốn liếng làm vậy. Công tử lưu manh của đại nhân trưởng phòng công an thành phố triệu tập năm mươi ba người đến làm quen với mình, mình không bật lại được.
Lựa chọn thứ hai tôi không muốn làm, tôi không chịu nổi không khí của cuộc gặp gỡ với năm mươi ba người này nữa, hơn nữa mới lần gặp mặt đầu tiên đã trở thành bạn gái của hắn kiêm chị dâu của đám bạn hắn???
Tôi còn chưa nói Hạ Trường Ninh đã uể oải lên tiếng: “Cô ấy sốt ruột phải về nhà, gia đình cô ấy quản rất chặt...”
Tôi cho rằng hắn sẽ thuận thế để tôi về, không ngờ mồm chó đích xác không mọc được ngà voi: “Gọi phục vụ mở bài “Về nhà”, Going home của Kenny G ấy nhé!”
MK! Từ bé đến giờ chưa bao giờ tôi chửi thầm đến hai lần trong một ngày! Tôi quyết định thà làm ngọc vỡ không làm ngói lành, đúng là ép người quá đáng! Đây là làm quen à? Đây là thằng bé tốt trong lời giới thiệu của dì đấy à? Sắc mặt tôi lập tức lạnh lẽo, ba lô của tôi đang ở trên đùi Hạ Trường Ninh, hắn đang nhẹ nhàng dùng ngón út khều khều con lợn con màu hồng nhạt đeo trên khóa kéo. Tôi phát hiện mặc dù hắn dựa vào ghế tỏ ra rất mệt mỏi nhưng hai mắt lại lấp lánh liếc tôi, lấm lét và gian xảo.
”Phước Sinh, đừng làm mình làm mẩy nữa. Ở đây có nhiều bạn của anh như vậy, tối nay anh đưa em về“.
Tôi giận dữ bật cười, hắn làm như tôi với hắn quen nhau lắm không bằng. Tôi đi vệ sinh là được chứ gì? Vừa đứng dậy chị Trần kia cũng đứng dậy theo, đúng là yêu nghiệt: “Đi, hai chị em mình cùng đi“.
Tôi tức điên ngồi lì trong nhà vệ sinh bắt chị ta chờ đủ mười lăm phút.
Mười rưỡi tối, tôi rốt cục cầm ba lô ngồi lên ghế trước chiếc SUV của Hạ Trường Ninh, ghế sau là chị Trần và hai gã đàn ông tiện đường quá giang.
Hạ Trường Ninh lái xe chạy như điên, mấy người ngồi phía sau hét lên: “Anh Hạ, đây là trong thành phố đấy!”
Hắn nghiêm mặt nói: “Không thấy có người đang vội về nhà à?”
Tôi vừa tủi thân vừa muốn đánh người. Tại tôi à? Tôi là một cô gái đơn thuần vô tội nhã nhặn lễ phép ngoan ngoãn! Tôi thề tuyệt đối sẽ không gặp lại tên lưu manh họ Hạ làm xấu hình tượng của mình này nữa! Tôi thề!
Mười phút sau xe dừng lại trước cửa, tôi nhảy xuống xe, mạnh mẽ đóng sầm cửa xe.
Âm thanh hơi kinh ngạc của chị Trần vang lên phía sau: “Cô ta làm sao thế?”
Ha ha, ta làm sao à? Đây là lần đầu tiên đi làm quen, ta cảm thấy mình giống hệt động vật trong vườn thú. Ta không nên lạnh mặt? Ta không nên mượn cửa xe trút giận? Tôi không quay đầu lại.
Giọng nói của Hạ Trường Ninh tỏ ra bất đắc dĩ nhưng cũng rất quan tâm: “Tính cô ấy thế mà, trẻ con lắm!”
Dường như đây mới là lần đầu tiên tôi gặp hắn? Tổng thời gian đối thoại không vượt qua ba phút? Tôi giận dữ quay lại trừng mắt nhìn hắn, đổi lại là ác mộng từ nay về sau: “Ngày mai hết giờ làm anh tới đón em!”
”Hạ Trường Ninh! Anh đừng...”
Lời còn chưa dứt đã bị hắn chặn lại: “Dì em bảo chiều mai em chỉ có một tiết. Ba rưỡi đúng không? Bốn giờ anh chờ em ở cổng trường“.
Tôi nắm chặt nắm đấm, móng tay đâm vào da thịt! Ngày mai không có năm mươi ba người vây quanh, tôi nhất định sẽ nói với hắn, tôi không phải là tài sản của hắn! Đồ lưu manh không biết xấu hổ!
Bình luận truyện