Bơ Kém Chất Lượng
Chương 13: Không Gọi Ca Ca
Thời tiết chớm thu đã có chút se lạnh, Lý Nãi Ấu lại ướt sũng cả người. Theo thống kê chưa đầy đủ của Quan Bái, cậu mới bước năm bước vào phòng thôi mà đã hắt xì tận ba cái.
Quan Bái cũng thấy Lý Nãi Ấu đi đứng thất tha thất thểu.
“Trước tiên ngồi xuống đã.”
Quan Bái nói: “Giơ chân ra tôi nhìn thử xem.”
Lý Nãi Ấu khịt mũi, chậm rãi đi đến ghế sô pha ngoan ngoãn ngồi xuống. Quan Bái giơ ống quần của Lý Nãi Ấu lên thấy một số vết xước trên đầu gối.
Lý-bây-giờ-mới-cảm-thấy-đau-Nãi-Ấu lập tức: QAQ.
Vết thương không nghiêm trọng lắm. Nhưng có thể là do làn da của Lý Nãi Ấu rất trắng cho nên chỗ máu bị rỉ ra từ vùng bị rách cũng khiến người ta khiếp sợ.
Lúc giơ ống quần lên, tay của Quan Bái vô tình chạm vào chân của Lý Nãi Ấu. Anh phát hiện người này không phải giả vờ lạnh, nhiệt độ làn da của Lý Nãi Ấu quả thực không khác mấy so với nhiệt độ của băng.
Quan Bái ngước mắt lên lặng lẽ nhìn Lý Nãi Ấu, chờ đợi một lời giải thích.
“Có một chiếc xe chạy rất nhanh.”
Sự oán hận và tủi thân được Lý Nãi Ấu tích góp nãy giờ giờ như nước tràn đê, cậu mếu máo: “Sau đó nước tạt hết vào người tôi, rồi có gió mạnh, rồi tôi ngã xuống. Tôi, tôi, thường ngày tôi đạp xe chắc lắm.”
Quan Bái không trả lời.
Anh chỉ giúp Lý Nãi Ấu làm sạch vết thương trước, sau đó tìm một miếng băng không thấm nước dán vào cho cậu.
“Cậu đi tắm nước nóng trước đi.”
Quan Bái nói: “Tôi dọn phòng cho cậu.”
Lý Nãi Ấu hít hít mũi, chậm rãi đi tắm.
Quan Bái đi đến phòng cho khách mà anh dùng làm phòng chứa đồ. Mùi bụi trong phòng rất nặng. Anh nhíu mày, dọn dẹp đại khái đồ đạc trên giường sau đó mở cửa sổ cho thoáng nhưng vẫn cảm thấy cái phòng này không thể cho người ở được.
Quan Bái vừa bước ra khỏi phòng, cảnh tưởng ngoài phòng khách làm anh loạng choạng xém nữa ngã nhào.
–Lý Nãi Ấu đang ló nửa đầu ra khỏi phòng tắm, rúc đầu vào khăn tắm. Hai má phúng phính, lông mi rủ xuống nhẹ nhàng ngoan ngoãn. Đôi mắt sáng ngời đang nhìn thẳng vào Quan Bái.
Từ khe cửa, anh thậm chí có thể nhìn thấy nửa vòng eo thon gầy và trắng nõn của thiếu niên. Làn sương nóng ẩm tản ra theo khe cửa làm Quan Bái cảm giác hít thở không thông.
Anh cảm thấy việc cho Lý Nãi Ấu ngủ lại tối nay là một quyết định sai lầm.
“Lý Nãi Ấu.”
Quan Bái thật sự không nhịn được nữa: “Cậu mặc quần áo đàng hoàng vào trước được không?”
Vẻ mặt của Lý Nãi Ấu ngay lập tức trở nên khiếp sợ.
“—Nhưng tôi không có quần áo để mặc.”
Sự bất bình khiến tiếng Trung của Lý Nãi Ấu lần đầu tiên đạt mức tốc độ tối đa: “Hơn nữa nếu không phải vì giúp anh thì tôi không cần ở lại muộn như vậy nếu không ở lại muộn như vậy tôi sẽ không mắc mưa không mắc mưa tôi sẽ không ngã sấp mặt như thế. Anh, anh dựa vào cái gì mà hung dữ với tôi chớ?”
Năm phút sau, Lý Nãi Ấu mặc áo thun sinh viên năm nhất của Quan Bái, mặc quần dài pyjama của Quan Bái thất tha thất thểu quay lại ghế sô pha.
Cậu trầm mặc không lên tiếng, chỉ ôm Thúy Cúc vào lòng sau đó từ từ quay mặt đi, bắt đầu bật chế độ hờn dỗi.
Quan Bái: “…”
“Tôi quên mất là quần áo của cậu bị ướt.”
Quan Bái nhượng bộ, kịp thời tung thêm một miếng mồi: “—Trong bếp có nước nóng, trên lò vi sóng có hộp trà sữa, muốn uống thì tự mình pha.”
Lông mi Lý Nãi Ấu run lên.
Cho nên ba giây sau, Lý Nãi Ấu rất có khí phách đứng dậy, bắt đầu chậm rãi đi về phía bếp.
Quan Bái thở dài.
Anh quay trở lại phòng kiểm tra. Trong phòng vẫn còn rất nhiều bụi, lại không có chăn ga gối sẵn để thay. Quan Bái cảm thấy nếu ngủ một đêm trong phòng này, sáng mai có khi người nổi đầy mẩn đỏ.
Kết quả, Quan Bái còn chưa nghĩa ra cách nào khác, vừa bước ra phòng khách đã nhìn thấy Lý Nãi Ấu đang cầm chiếc ly tai mèo của mình ngồi bên bàn ăn nhâm nhi trà sữa.
“Có phải dùng tốt lắm không?”
Thấy Quan Bái đi ra, biểu tình của Lý Nãi Ấu nhất thời trở nên đắc ý. Cậu chỉ chỉ cái ly mình tặng cho Quan Bái: “Tôi vừa đi lấy ly thấy anh đặt ở ngay vị trí center.”
Tính tình người này đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Quan Bái: “…Cũng tạm được.”
Lý Nãi Ấu khịt mũi, cúi đầu nhấp một ngụm trà sữa trong ly.
“Bởi vì đã muộn rồi nên tôi không có pha trà đắng cho anh… Nhưng mà lạ ghê, lần trước lúc anh pha trà tôi nhớ hình như không có trà sữa mà.”
Vẻ mặt của Lý Nãi Ấu trở nên bối rối: “Anh mới mua…”
“Lúc đó cậu không nhìn kỹ.” Quan Bái ngắt lời.
Lý Nãi Ấu cũng không nghĩ nhiều, à một tiếng rồi tiếp tục uống trà sữa.
Quan Bái ngồi xuống đối diện với Lý Nãi Ấu im lặng một lúc thật lâu.
“Kể từ bây giờ, sau khi livestream với tôi xong tôi sẽ gọi taxi cho cậu về.”
Quan Bái đột nhiên nói: “Tôi trả tiền xe.”
Lý Nãi Ấu ngơ ngác ngước mắt lên nhìn Quan Bái.
Cậu muốn nói tôi không bắt taxi không phải vì thiếu tiền, anh không cần làm như vậy.
Nhưng trái tim Lý Nãi Ấu lại vì câu nói này của Quan Bái mà hơi rung động một chút. Không biết vì trà sữa quá nóng, nước ấm vừa tắm hay vì lí do nào khác, hơi nóng từ từ truyền từ ngón tay rồi lan ra sưởi ấm cả trái tim cậu.
Cho nên, Lý Nãi Ấu vui vẻ ngẩng đầu lên, cong mắt cười, lanh lảnh nói: “Cảm ơn anh trai, tôi…”
“—Dừng lại…”
Quan Bái bình tĩnh ngắt lời cậu: “Cái tật xấu gặp ai cũng gọi anh trai của cậu là từ đâu ra đấy?”
Lý Nãi Ấu đột nhiên lộ ra vẻ mặt vô cùng đau lòng.
“Anh lớn hơn tôi đúng không?” Lý Nãi Ấu hỏi.
Quan Bái hơi dừng lại, gật đầu.
“Vậy anh muốn tôi gọi anh là chú không?” Lý Nãi Ấu hỏi lại.
Quan Bái: “…?”
“—Cho nên tôi chỉ có thể gọi anh là anh trai thôi.”
Lý Nãi Ấu buồn bã cụp mi: “Với lại không phải ai tôi cũng gọi là anh trai. Ví dụ như Tề Nhất Minh hôm nay tôi chỉ gọi là anh trai lúc anh ta cho tôi bánh ngọt thôi.”
“Nhưng anh thì khác.”
Lý Nãi Ấu nghiêm túc giải thích: “Bởi vì chúng ta là bạn bè thân thiết, còn là đồng nghiệp rất tốt. Ở Anh, việc gọi ai đó bằng tên đầy đủ rất là xa lạ. Ví dụ như anh gọi tôi là Neo Lee…”
Đầu của Quan Bái lại bắt đầu nhức nhức.
“Dừng.” Quan Bái nói, “Tùy cậu thích gọi gì thì gọi.”
“Không gọi thì không gọi.”
Lý Nãi Ấu cũng có chút không vui: “Tôi thèm á. Sau này tôi chỉ gọi anh là Quan Bái thôi. Ai mà gọi anh trai thì chính là kẻ ngốc.”
Quan Bái không biết là tất cả những người có dòng máu lai Trung – Anh có phải đều ngây thơ như vậy hay không. Nói tóm lại, anh không muốn tiếp tục cuộc cãi vã làm giảm chỉ số thông minh như thế này cho nên quay mặt đi làm như không nghe.
“Có phòng cho cậu ở.”
Quan Bái quay trở lại chuyện chính, “Nhưng đã lâu không có ai ở, bụi rất nhiều—”
“Không sao đâu Quan Bái.”
Không nghĩ tới Lý Nãi Ấu lại sảng khoái đồng ý: “Tôi có thể ngủ ở ghế sô pha.”
Quan Bái: “…”
Thực ra đúng là Quan Bái tự mình ra yêu cầu, nhưng không biết vì sao khi Lý Nãi Ấu tự mình nói ra, gọi thẳng tên anh rồi còn có vẻ như “tôi hài lòng lắm rồi” thì Quan Bái lại cảm thấy hơi chạnh lòng khó chịu.
Quan Bái muốn nói thêm gì đó thì bên ngoài cửa sổ lại có thêm một trận sấm chớp rền vang. Thúy Cúc sợ hãi nhào vào vòng tay của Quan Bái chỉ để lộ ra cặp mông tròn ủm.
Quan Bái vuốt lông Thúy Cúc, ngước mắt nhìn một hồi mới phát hiện người đối diện có chút không đúng.
Lý Nãi Ấu vẫn giữ nguyên tư thế nãy giờ nhưng nụ cười trên mặt thì đang tắt dần.
Khuôn mặt thiếu niên cứng đờ, lông mi run bần bật, ngón tay cầm chặt cái quai đến mức đốt ngón tay hơi trắng bệch.
Quan Bái: “…?”
Anh còn chưa kịp tra hỏi thì lại có thêm tiếng sấm nữa. Lần này Lý Nãi Ấu sợ hãi đến độ trực tiếp hất tay khiến trà sữa trong ly suýt chút nữa đổ hết ra bàn.
Lúc này thì Quan Bái cũng đã hiểu ra, biểu tình trong lúc nhất thời trở nên sâu xa khó hiểu.
Lý Nãi Ấu cũng cảm thấy xấu hổ.
“Tôi, tôi không sợ sấm sét.”
Lý Nãi Ấu bắt đầu giấu đầu lòi đuôi, giả vờ như không có việc gì: “Bởi, bởi vì thần sấm Thor trong thần thoại Bắc Âu có chút dữ tợn, cho nên tôi nhớ tới…”
Quan Bái bình tĩnh nói: “Giường trong phòng ngủ của tôi không nhỏ.”
Lý Nãi Ấu khó hiểu dừng lại một chút.
“Nhưng tôi thấy cậu ngủ sô pha cũng không có vấn đề gì.”
Quan Bái từ từ đứng dậy: “Nếu không sao thì—”
Quả nhiên chưa kịp đi hai bước, góc quần áo của Quan Bái đã bị thứ gì đó nắm lấy.
Lý Nãi Ấu nóng lòng nắm lấy góc áo của Quan Bái hô to: “Có vấn đề! Tôi có vấn đề!”
Sau này Quan Bái sẽ luôn nhớ về đêm mưa ngày ấy.
Nhớ đến thiếu niên ướt sũng đứng bên ngoài cửa, giữ chặt quần áo anh không buông trông giống như một chú mèo con đi lạc. Mèo con có bộ lông màu kem sạch sẽ, đôi mắt nâu xinh đẹp, chiếc đuôi lông xù ôm lấy cổ tay mình, meo meo nói—
“Cảm ơn anh trai.”
Lý Nãi Ấu thận trọng giật nhẹ góc áo của Quan Bái rồi lập tức dịu ngoan chớp chớp đôi mắt, nhưng lời nói lại như mang thuốc súng: “Chắc anh trai không phải là loại người keo kiệt mang thù đâu đúng không?”
Quan Bái cũng thấy Lý Nãi Ấu đi đứng thất tha thất thểu.
“Trước tiên ngồi xuống đã.”
Quan Bái nói: “Giơ chân ra tôi nhìn thử xem.”
Lý Nãi Ấu khịt mũi, chậm rãi đi đến ghế sô pha ngoan ngoãn ngồi xuống. Quan Bái giơ ống quần của Lý Nãi Ấu lên thấy một số vết xước trên đầu gối.
Lý-bây-giờ-mới-cảm-thấy-đau-Nãi-Ấu lập tức: QAQ.
Vết thương không nghiêm trọng lắm. Nhưng có thể là do làn da của Lý Nãi Ấu rất trắng cho nên chỗ máu bị rỉ ra từ vùng bị rách cũng khiến người ta khiếp sợ.
Lúc giơ ống quần lên, tay của Quan Bái vô tình chạm vào chân của Lý Nãi Ấu. Anh phát hiện người này không phải giả vờ lạnh, nhiệt độ làn da của Lý Nãi Ấu quả thực không khác mấy so với nhiệt độ của băng.
Quan Bái ngước mắt lên lặng lẽ nhìn Lý Nãi Ấu, chờ đợi một lời giải thích.
“Có một chiếc xe chạy rất nhanh.”
Sự oán hận và tủi thân được Lý Nãi Ấu tích góp nãy giờ giờ như nước tràn đê, cậu mếu máo: “Sau đó nước tạt hết vào người tôi, rồi có gió mạnh, rồi tôi ngã xuống. Tôi, tôi, thường ngày tôi đạp xe chắc lắm.”
Quan Bái không trả lời.
Anh chỉ giúp Lý Nãi Ấu làm sạch vết thương trước, sau đó tìm một miếng băng không thấm nước dán vào cho cậu.
“Cậu đi tắm nước nóng trước đi.”
Quan Bái nói: “Tôi dọn phòng cho cậu.”
Lý Nãi Ấu hít hít mũi, chậm rãi đi tắm.
Quan Bái đi đến phòng cho khách mà anh dùng làm phòng chứa đồ. Mùi bụi trong phòng rất nặng. Anh nhíu mày, dọn dẹp đại khái đồ đạc trên giường sau đó mở cửa sổ cho thoáng nhưng vẫn cảm thấy cái phòng này không thể cho người ở được.
Quan Bái vừa bước ra khỏi phòng, cảnh tưởng ngoài phòng khách làm anh loạng choạng xém nữa ngã nhào.
–Lý Nãi Ấu đang ló nửa đầu ra khỏi phòng tắm, rúc đầu vào khăn tắm. Hai má phúng phính, lông mi rủ xuống nhẹ nhàng ngoan ngoãn. Đôi mắt sáng ngời đang nhìn thẳng vào Quan Bái.
Từ khe cửa, anh thậm chí có thể nhìn thấy nửa vòng eo thon gầy và trắng nõn của thiếu niên. Làn sương nóng ẩm tản ra theo khe cửa làm Quan Bái cảm giác hít thở không thông.
Anh cảm thấy việc cho Lý Nãi Ấu ngủ lại tối nay là một quyết định sai lầm.
“Lý Nãi Ấu.”
Quan Bái thật sự không nhịn được nữa: “Cậu mặc quần áo đàng hoàng vào trước được không?”
Vẻ mặt của Lý Nãi Ấu ngay lập tức trở nên khiếp sợ.
“—Nhưng tôi không có quần áo để mặc.”
Sự bất bình khiến tiếng Trung của Lý Nãi Ấu lần đầu tiên đạt mức tốc độ tối đa: “Hơn nữa nếu không phải vì giúp anh thì tôi không cần ở lại muộn như vậy nếu không ở lại muộn như vậy tôi sẽ không mắc mưa không mắc mưa tôi sẽ không ngã sấp mặt như thế. Anh, anh dựa vào cái gì mà hung dữ với tôi chớ?”
Năm phút sau, Lý Nãi Ấu mặc áo thun sinh viên năm nhất của Quan Bái, mặc quần dài pyjama của Quan Bái thất tha thất thểu quay lại ghế sô pha.
Cậu trầm mặc không lên tiếng, chỉ ôm Thúy Cúc vào lòng sau đó từ từ quay mặt đi, bắt đầu bật chế độ hờn dỗi.
Quan Bái: “…”
“Tôi quên mất là quần áo của cậu bị ướt.”
Quan Bái nhượng bộ, kịp thời tung thêm một miếng mồi: “—Trong bếp có nước nóng, trên lò vi sóng có hộp trà sữa, muốn uống thì tự mình pha.”
Lông mi Lý Nãi Ấu run lên.
Cho nên ba giây sau, Lý Nãi Ấu rất có khí phách đứng dậy, bắt đầu chậm rãi đi về phía bếp.
Quan Bái thở dài.
Anh quay trở lại phòng kiểm tra. Trong phòng vẫn còn rất nhiều bụi, lại không có chăn ga gối sẵn để thay. Quan Bái cảm thấy nếu ngủ một đêm trong phòng này, sáng mai có khi người nổi đầy mẩn đỏ.
Kết quả, Quan Bái còn chưa nghĩa ra cách nào khác, vừa bước ra phòng khách đã nhìn thấy Lý Nãi Ấu đang cầm chiếc ly tai mèo của mình ngồi bên bàn ăn nhâm nhi trà sữa.
“Có phải dùng tốt lắm không?”
Thấy Quan Bái đi ra, biểu tình của Lý Nãi Ấu nhất thời trở nên đắc ý. Cậu chỉ chỉ cái ly mình tặng cho Quan Bái: “Tôi vừa đi lấy ly thấy anh đặt ở ngay vị trí center.”
Tính tình người này đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Quan Bái: “…Cũng tạm được.”
Lý Nãi Ấu khịt mũi, cúi đầu nhấp một ngụm trà sữa trong ly.
“Bởi vì đã muộn rồi nên tôi không có pha trà đắng cho anh… Nhưng mà lạ ghê, lần trước lúc anh pha trà tôi nhớ hình như không có trà sữa mà.”
Vẻ mặt của Lý Nãi Ấu trở nên bối rối: “Anh mới mua…”
“Lúc đó cậu không nhìn kỹ.” Quan Bái ngắt lời.
Lý Nãi Ấu cũng không nghĩ nhiều, à một tiếng rồi tiếp tục uống trà sữa.
Quan Bái ngồi xuống đối diện với Lý Nãi Ấu im lặng một lúc thật lâu.
“Kể từ bây giờ, sau khi livestream với tôi xong tôi sẽ gọi taxi cho cậu về.”
Quan Bái đột nhiên nói: “Tôi trả tiền xe.”
Lý Nãi Ấu ngơ ngác ngước mắt lên nhìn Quan Bái.
Cậu muốn nói tôi không bắt taxi không phải vì thiếu tiền, anh không cần làm như vậy.
Nhưng trái tim Lý Nãi Ấu lại vì câu nói này của Quan Bái mà hơi rung động một chút. Không biết vì trà sữa quá nóng, nước ấm vừa tắm hay vì lí do nào khác, hơi nóng từ từ truyền từ ngón tay rồi lan ra sưởi ấm cả trái tim cậu.
Cho nên, Lý Nãi Ấu vui vẻ ngẩng đầu lên, cong mắt cười, lanh lảnh nói: “Cảm ơn anh trai, tôi…”
“—Dừng lại…”
Quan Bái bình tĩnh ngắt lời cậu: “Cái tật xấu gặp ai cũng gọi anh trai của cậu là từ đâu ra đấy?”
Lý Nãi Ấu đột nhiên lộ ra vẻ mặt vô cùng đau lòng.
“Anh lớn hơn tôi đúng không?” Lý Nãi Ấu hỏi.
Quan Bái hơi dừng lại, gật đầu.
“Vậy anh muốn tôi gọi anh là chú không?” Lý Nãi Ấu hỏi lại.
Quan Bái: “…?”
“—Cho nên tôi chỉ có thể gọi anh là anh trai thôi.”
Lý Nãi Ấu buồn bã cụp mi: “Với lại không phải ai tôi cũng gọi là anh trai. Ví dụ như Tề Nhất Minh hôm nay tôi chỉ gọi là anh trai lúc anh ta cho tôi bánh ngọt thôi.”
“Nhưng anh thì khác.”
Lý Nãi Ấu nghiêm túc giải thích: “Bởi vì chúng ta là bạn bè thân thiết, còn là đồng nghiệp rất tốt. Ở Anh, việc gọi ai đó bằng tên đầy đủ rất là xa lạ. Ví dụ như anh gọi tôi là Neo Lee…”
Đầu của Quan Bái lại bắt đầu nhức nhức.
“Dừng.” Quan Bái nói, “Tùy cậu thích gọi gì thì gọi.”
“Không gọi thì không gọi.”
Lý Nãi Ấu cũng có chút không vui: “Tôi thèm á. Sau này tôi chỉ gọi anh là Quan Bái thôi. Ai mà gọi anh trai thì chính là kẻ ngốc.”
Quan Bái không biết là tất cả những người có dòng máu lai Trung – Anh có phải đều ngây thơ như vậy hay không. Nói tóm lại, anh không muốn tiếp tục cuộc cãi vã làm giảm chỉ số thông minh như thế này cho nên quay mặt đi làm như không nghe.
“Có phòng cho cậu ở.”
Quan Bái quay trở lại chuyện chính, “Nhưng đã lâu không có ai ở, bụi rất nhiều—”
“Không sao đâu Quan Bái.”
Không nghĩ tới Lý Nãi Ấu lại sảng khoái đồng ý: “Tôi có thể ngủ ở ghế sô pha.”
Quan Bái: “…”
Thực ra đúng là Quan Bái tự mình ra yêu cầu, nhưng không biết vì sao khi Lý Nãi Ấu tự mình nói ra, gọi thẳng tên anh rồi còn có vẻ như “tôi hài lòng lắm rồi” thì Quan Bái lại cảm thấy hơi chạnh lòng khó chịu.
Quan Bái muốn nói thêm gì đó thì bên ngoài cửa sổ lại có thêm một trận sấm chớp rền vang. Thúy Cúc sợ hãi nhào vào vòng tay của Quan Bái chỉ để lộ ra cặp mông tròn ủm.
Quan Bái vuốt lông Thúy Cúc, ngước mắt nhìn một hồi mới phát hiện người đối diện có chút không đúng.
Lý Nãi Ấu vẫn giữ nguyên tư thế nãy giờ nhưng nụ cười trên mặt thì đang tắt dần.
Khuôn mặt thiếu niên cứng đờ, lông mi run bần bật, ngón tay cầm chặt cái quai đến mức đốt ngón tay hơi trắng bệch.
Quan Bái: “…?”
Anh còn chưa kịp tra hỏi thì lại có thêm tiếng sấm nữa. Lần này Lý Nãi Ấu sợ hãi đến độ trực tiếp hất tay khiến trà sữa trong ly suýt chút nữa đổ hết ra bàn.
Lúc này thì Quan Bái cũng đã hiểu ra, biểu tình trong lúc nhất thời trở nên sâu xa khó hiểu.
Lý Nãi Ấu cũng cảm thấy xấu hổ.
“Tôi, tôi không sợ sấm sét.”
Lý Nãi Ấu bắt đầu giấu đầu lòi đuôi, giả vờ như không có việc gì: “Bởi, bởi vì thần sấm Thor trong thần thoại Bắc Âu có chút dữ tợn, cho nên tôi nhớ tới…”
Quan Bái bình tĩnh nói: “Giường trong phòng ngủ của tôi không nhỏ.”
Lý Nãi Ấu khó hiểu dừng lại một chút.
“Nhưng tôi thấy cậu ngủ sô pha cũng không có vấn đề gì.”
Quan Bái từ từ đứng dậy: “Nếu không sao thì—”
Quả nhiên chưa kịp đi hai bước, góc quần áo của Quan Bái đã bị thứ gì đó nắm lấy.
Lý Nãi Ấu nóng lòng nắm lấy góc áo của Quan Bái hô to: “Có vấn đề! Tôi có vấn đề!”
Sau này Quan Bái sẽ luôn nhớ về đêm mưa ngày ấy.
Nhớ đến thiếu niên ướt sũng đứng bên ngoài cửa, giữ chặt quần áo anh không buông trông giống như một chú mèo con đi lạc. Mèo con có bộ lông màu kem sạch sẽ, đôi mắt nâu xinh đẹp, chiếc đuôi lông xù ôm lấy cổ tay mình, meo meo nói—
“Cảm ơn anh trai.”
Lý Nãi Ấu thận trọng giật nhẹ góc áo của Quan Bái rồi lập tức dịu ngoan chớp chớp đôi mắt, nhưng lời nói lại như mang thuốc súng: “Chắc anh trai không phải là loại người keo kiệt mang thù đâu đúng không?”
Bình luận truyện