Bơ Kém Chất Lượng
Chương 18: Rơi Xuống Nước
Tiêu chí đánh giá một khách sạn tốt hay xấu của Lý Nãi Ấu nằm ở phần ăn sáng.
Ví dụ như sau khi Lý Nãi Ấu đến Trung Quốc thì cậu rất hài lòng với khách sạn mình đang ở. Mỗi buổi tối, nhân viên phục vụ sẽ cẩn thận hỏi thăm kỹ càng yêu cầu bữa sáng cho ngày hôm sau. Đến sáng, chỉ cần mở cửa ra là Lý Nãi Ấu sẽ thấy bữa sáng được giữ ấm trên xe đẩy, trông rất trang trọng.
Tuy nhiên, có thể do nhóm chương trình thiếu kinh phí cho nên bữa sáng ở khách sạn này phục vụ theo kiểu buffet. May mắn là món bánh nhân táo đặc trưng của thành phố C lại có sẵn trong khu tráng miệng khiến Lý Nãi Ấu vui vẻ không thôi.
Lý Nãi Ấu vui vẻ bưng đĩa đồ ăn cao như núi của mình, vừa ngồi xuống ghế lập tức ăn ngay, sau đó thì đứng hình ba giây. Cậu xị mặt, đau khổ nuốt miếng bánh.
“Khó ăn quá đi”
Cậu buồn bã nói với Tề Nhất Minh ngồi bên cạnh: “Cái bánh này cứng quá.”
Tề Nhất Minh cười: “Bánh mứt táo của thành phố C quả thực là ngon nổi tiếng, nhưng cái bánh trong đĩa cậu vừa nhìn là biết không ngon rồi. Nhân chảy hết ra ngoài rồi kia, nếu không ngon thì không cần miễn cưỡng đâu em trai”
Cách ăn của Tề Nhất Minh là điển hình của kiểu ăn một bữa no ba bữa, cơm, mì gắp đầy một đĩa.
Lúc ăn sáng không có máy quay đi theo, Lý Nãi Ấu cắn miếng dưa vàng trong đĩa, phát hiện trong tình huống này, mọi người đều hoạt động rất thoải mái.
Mễ Môi Môi không trang điểm nhìn dịu dàng hơn đôi phần, Không Ăn Cà Rốt thì uống ba cốc sữa bò để đảm bảo lượng đạm cho cơ thể, chỉ có hai người streamers nam còn lại là ăn bình thường nhất. Lý Nãi Ấu ăn xong miếng dưa mới phát hiện Quan Bái còn chưa đến.
Lý Nãi Ấu hỏi Tề Nhất Minh Quan Bái ở đâu, Tề Nhất Minh lập tức lộ ra vẻ mặt khó hiểu: “–Chắc là đang tắm rồi. Tên này cứ ra ngoài là lại tắm, một ngày phải tắm hai lần, kĩ tĩnh.”
Lý Nãi Ấu à một tiếng
Cậu đột nhiên thèm món mì xào trong đĩa của Tề Nhất Minh thế là cẩn thận để cái bánh nhân táo sang một bên, chuẩn bị lát nữa sẽ cố gắng ăn nốt, sau đó cầm đĩa đứng dậy, chuẩn bị đi lấy đồ ăn.
Có thể mì xào được rất nhiều người thích ăn, nên ở chỗ đó đã xếp thành một hàng dài. Lý Nãi Ấu cầm đĩa, ngoan ngoãn ôm đĩa chờ đợi, trùng hợp gặp được người đàn ông gọi là lão Tưởng.
Giống với hôm qua, hôm nay người này vẫn mặc một cây hàng hiệu, keo vuốt tóc bóng loá phát sáng, nhưng không biết tại sao, Lý Nãi Ấu cảm giác Lão Tưởng ở ngoài đời khác với ông ta khi đứng trước máy quay.
Rõ ràng hôm qua Lão Tưởng nhìn trông là một người thân thiện, hóm hỉnh, nhưng lúc này ông ta trông có chút không được thoải mái. Lý Nãi Ấu thấy ông ta đứng ở khu đồ ăn lạnh gắp đồ ăn một cách thô lỗ. Miếng thịt hun khói bị rơi ra bên ngoài ông ta cũng coi như không nhìn thấy. Đn cái kẹp đồ ăn cũng không thay, làm rơi rớt nước xốt lên các khay khác. Lý Nãi Ấu từ nhỏ đã được giáo dục cẩn thận, đến dưa chuột thái sợi cậu còn phải dùng dao cắt thành miếng rồi mới ăn. Đến tận bây giờ, cho dù nhìn thấy thức ăn mình thích đến mức nào cậu cũng sẽ ăn uống từ tốn.
Vậy nên hành động của người này khiến cậu có chút ngây người.
Lão Tưởng tuỳ tiện vứt cái kẹp xuống, ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của Lý Nãi Ấu.
Sau đó ánh mắt không chút tôn trọng của ông ta bắt đầu dò xét một lượt trên người Lý Nãi Ấu, để lộ ra ý khinh bỉ, cũng không chào hỏi, bưng đĩa đi mất.
Lý Nãi Ấu lại ngây người.
Lý Nãi Ấu hôm nay vẫn mặc cái áo phông lần trước mua theo lố mười mấy cái, bên trên in hình chữ graffiti. Mặc dù không có hình Squirtle nhưng cậu thấy rất thoải mái, dù sao hôm nay cũng có rất nhiều hoạt động.
“Cậu rốt cuộc có định gắp không?”
Phía sau vang lên một âm thanh quen thuộc, Lý Nãi Ấu quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt lặng tĩnh của Quan Bái.
Lý Nãi Ấu mới biết đã đến lượt mình.
“Đương nhiên là có rồi.” Lý Nãi Ấu nói.
Cậu gắp một chút mì, cầm kẹp cẩn thẩn gắp một miếng thịt, sau đó mới mơ màng nói: “Tên Lão Tưởng đó, thái độ của ông ta thật kì lạ, khác hoàn toàn với hôm qua.”
Quan Bái nhìn về phía người đàn ông ngồi không xa, hồi lâu nói: “Không cần để ý đến ông ta.”
Quan Bái đến rồi, Lý Nãi Ấu cảm giác như có người chống lưng cho mình, tinh thần cũng phơi phới hẳn lên.
Cậu theo sát Quan Bái, Quan Bái lấy táo cậu cũng lấy, Quan Bái lấy sữa chua cậu cũng lấy, cho đến khi Quan Bái gắp miếng trứng đen xì vào đĩa, Lý Nãi Ấu mới dừng lại.
Trứng bắc thảo, không món nào ghê hơn
Quan Bái nhìn cậu: “Không bắt chước nữa à?”
Lý Nãi Ấu coi nhưng không có chuyện gì ngoảnh đầu đi.
Lúc bọn họ quay về chỗ ngồi mọi người đã về phòng gần hết, Lý Nãi Ấu ngồi cạnh Quan Bái, im lặng ăn bữa thứ hai cùng anh.
Ăn xong Lý Nãi Ấu định quay về phòng nghỉ ngơi để tiêu hoá hết chỗ thức ăn vừa ăn ban nãy nhưng lại bị Quan Bái giữ lại, nói: “Qua phòng tôi một chút.”
Lý Nãi Ấu mơ màng đi theo anh về phòng.
Cậu phát hiện người này vẫn luôn kỉ luật như trước. Đến phòng ở khách sạn, Quan Bái cũng sắp xếp rất gọn gàng, không giống như Lý Nãi Ấu về đến phòng là đồ đạc vứt đầy ra sàn, nằm đâu ngủ đó.
Quan Bái tìm trong tủ một hồi, lấy ra một cái áo sơ mi màu xanh nước nhạt vứt cho Lý Nãi Ấu.
“Quay chương trình này rất nhiều người xem, coi như là giữ thể diện cho phòng livestream của tôi.”
Quan Bái nói tóm tắt ý mình, “Không phải vì tôi thấy áo cậu không đẹp.”
Lý Nãi Ấu cầm áo trong tay, ngây người chớp chớp mắt.
Mọi người hẹn gặp ở sảnh khách sạn. Lúc Lý Nãi Ấu và Quan Bái đi thang máy xuống, Tề Nhất Minh cảm giác bầu trời bên ngoài cũng sáng lên theo.
Khuôn mặt của Lý Nãi Ấu đẹp đến vô lý. Cậu bình thường tuỳ tiện mặc một cái áo phông, nhìn bề ngoài giống như một thiếu niên non nớt còn đi học. Nhưng giờ Lý Nãi Ấu thay một chiếc sơ mi phẳng phiu, chiếc áo tôn lên đường nét trên người cậu, màu xanh nhạt tôn màu da trắng, môi đỏ, sạch sẽ thoái mái khiến người ta không thể rời mắt.
Quan Bái điềm đạm bước đi phía sau. Hai người lọt vào ống kình, Tề Nhất Minh cảm giác mọi người có mặt ở đây đều im lặng.
“Tôi vỡ vụn rồi.”
Tề Nhất Minh đau khổ nói, “Đều là sinh vật có hai cái tay bốn cái chân, tám cái đầu, tôi rốt cuộc là thua hai người đó ở chỗ nào?”
Có áo mới dường như xung quanh Lý Nãi Ấu cũng ánh lên ánh sáng hào quang. Cậu cười nhẹ, khiêm tốn an ủi: “Không có, anh cũng rất đẹp trai, tóc anh dài hơn tóc tôi nhiều.”
Quan Bái: “…”
Tề Nhất Minh vỡ vụn
“Là vì mắt màu nâu sao?” Tề Nhất Minh bắt đầu thẫn thờ nói chuyện một mình, “Vậy lần sau livestream tôi sẽ tìm lens màu xanh nước đeo? Hay là vì chân dài? Thế thì phải đi ghép thêm đốt xương…”
Mọi người đến đủ rồi, ban tổ chức bắt đầu công bố lịch trình của ngày hôm nay đó là đến công viên nước do bên quảng cáo xây dựng. Bên trong có khu vui chơi tách riêng, có thể vừa ăn cơm vừa quay chương trình.
Lần này bốc thăm chia đội, Lý Nãi Ấu vô cùng may mắn, đúng như ý nguyện được cùng đội với Quan Bái.
Quan Bái cảm giác Lý Nãi Ấu sướng sắp phát điên.
“Tuyệt vời.”
Lý Nãi Ấu nắm chặt mẩu giấy trong tay vui mừng, một lúc sau thì mờ ám ghé vào tai Quan Bái nói, “Anh không biết đâu, mặc dù Tề Nhất Minh rất tốt, nhưng nếu cùng đội với anh ấy, tôi hơi ngại để anh ấy thua, bởi vì như thế tôi sẽ cảm thấy rất có lỗi.”
Quan Bái: “?”
Cho nên ý cậu là cậu có hố tôi cũng không sợ áy náy đúng không?
Bọn họ ngồi xe buýt đến khu vui chơi. Quan Bái mải nhìn hồ nước xanh ngọc bích phản chiếu ánh nắng sáng chói, đầu đau âm ỉ.
Có tất cả là năm chặng phải vượt qua, mỗi chặng được xếp theo thời gian. Phía trước đều là những đồ vật rất bình thường: cầu gỗ, vòng xoay,…, có chặng cuối cùng là có vẻ ngược đời và khó nhất, đó là leo núi dưới nước.
Các ống kính máy quay cũng đã tập hợp đầy đủ, chỉ đợi quay lại dáng vẻ ngơ ngốc của mọi người khi xuống nước.
Đạo diễn tuyên bố phần thưởng cuối cùng là một kỉ niệm vật bằng gỗ phiên bản mini lấy cảm hứng từ kiến trúc đại diện cho thành phố C, và một hộp bánh mứt táo đặc sản của thành phố C. Quan Bái tuỏng Lý Nãi Ấu sẽ rất khích động. Nhưng không ngờ cậu vừa nghe thấy ba từ bánh nhân táo này bỗng trở nên ỉu xìu.
Mấy chặng đằng trước đều vượt qua dễ dàng. Thể lực của Quan Bái rất tốt. Anh không giống Mễ Môi Môi bước đi từng bước nhỏ cẩn thận. Dường như anh không hề sợ rơi xuống nước, bước nào cũng vô cùng nhẹ nhàng và gan dạ.
Lý Nãi Ấu cũng không hy vọng mình bị rơi xuống, mím môi, thở dốc đi theo Quan Bái.
Nhưng cô nương Không Ăn Cà Rốt kia cũng vô cùng khó đoán. Dù sao cũng là người đã có kinh nghiệm tập gym, mấy bước nhỏ kia đối với cô đều chỉ ở mức độ gãi ngứa, đến lúc chạy thì như bay, mỗi chặng đều ở vị trí đầu.
May là cùng đội với cô ấy là Lão Tưởng, chậm chạp để đội phải đợi, cứ thế lúc chia điểm không được cao cho lắm.
Vậy nên bốn chặng đầu, thành tích của Quan Bái và Lý Nãi Ấu bằng bọn họ đều đứng ở vị trí thứ nhất.
Chặng cuối cùng tất cả mọi người cùng lúc trèo núi. Trên tường treo tổng cộng 15 quả bóng màu xanh, lấy được một quả thì được một điểm. Chỗ cao nhất có một quả màu vàng, bên trên còn có cái vòi nước, xem chừng bắn vào mặt thì rất đau.
Nhưng cái quả bóng đó lại có giá trị là 10 điểm.
Bởi vì bên dưới là hồ nước, các biện pháp an toàn được thực hiện rất tốt vậy nên lần này các đội có thể cạnh tranh nhau cũng có thể giúp đỡ nhau.
Lý Nãi Ấu đã có chút thấm mệt.
“Cố hết sức thôi.”
Quan Bái dừng lại một lúc sau nói, “Thể lực của cô ấy rất tốt, không nhất thiết phải dành vị trí thứ nhất.”
Lý Nãi Ấu chậm chạp ngẩng đầu nhìn Quan Bái, hàng lông mi run rẩy.
Bởi vì giải thưởng khá bình thường nên thực ra Lý Nãi Ấu cũng không hiếu thắng. Quan Bái không nói thì không sao, nhưng giờ nói ra lại khiến cậu lại bắt đầu nghĩ linh tinh.
Quan Bái khuyên cậu giữ bình tĩnh, nhưng cậu lại cảm giác Quan Bái đang khen Không Ăn Cà Rốt.
Cậu nhớ Quan Bái mấy hôm trước có nói cái gì mà “mời cô ấy đến làm khách mời thứ hai” đột nhiên có chút bất an.
Đồ bảo hộ đều đã trang bị sẵn sàng. Chặng cuối cùng bắt đầu, Quan Bái cảm giác Lý Nãi Ấu giống như ăn một bọc thuốc súng hừng hực trèo lên.
Lý Nãi Ấu với Không Ăn Cà Rốt có thể nói là cùng nhau xuất phát, mục tiêu cũng giống nhau, chính là quả bóng vàng 10 điểm trên đỉnh kia.
Nhưng vì Lý Nãi Ấu ban đầu dùng sức quá nhiều, thể lực của cậu không thể so sánh với Không Ăn Cà Rốt cho nên rất nhanh đã mất sức, một lúc sau muốn nhanh cũng không được.
Chính vào lúc Lý Nãi Ấu trượt chân suýt ngã, một bàn tay đột nhiên ôm lấy eo cậu, giúp cậu lấy lại thăng bằng.
Lý Nãi Ấu run cầm cập, thở hổn hển ngoảnh đầu lại mới phát hiện phía bên dưới tay Quan Bái đang giữ lấy eo mình. Đồng thời Quan Bái hơi ngẩng mặt, bình tĩnh cùng Lý Nãi Ấu bốn mắt nhìn nhau.
Hai người dính vào nhau không động đậy. Ngũ quan sắc xảo, tuấn tú của Quan Bái nhìn trông vô cùng nổi bật, Lý Nãi Ấu cảm giác như tim mình lỡ một nhịp.
Cách một lớp áo mỏng, nhiệt độ bàn tay Quan Bái đang lan khắp eo cậu. Lý Nãi Ấu cảm giác cả người mình như đang được ôm lấy. Đó là một loạn lực độ vô cùng an tâm, vô cùng thoải mái.
Sau đó cậu nghe Quan Bái nói với mình: “Không vội.”
Có Quan Bái giữ đằng sau, Lý Nãi Ấu di chuyển nhanh hơn một chút nhưng Không Ăn Cà Rốt thực sự kinh khủng. Thể lực của cô nương này vô cùng tốt, hiện đang dẫn trước chuẩn bị leo lên đỉnh. Không Ăn Cà Rốt đang chuẩn bị tránh vòi nước, cố gắng giơ tay ra, muốn nghiêng người với lấy quả bóng vàng.
Chính vào lúc Quan Bái cảm giác kết quả vòng này đã có, Lý Nãi Ấu phía trên đột nhiên dừng bước chân.
Sau đó cậu thở hổn hển quay đầu lại nhìn anh. Đáy mắt Lý Nãi Ấu dường như có ánh sáng, rất trong trẻo, nhỏ tiếng hỏi Quan Bái: “Nếu chúng ta thắng, anh có thể khen tôi thêm một lần nữa không, giống như hôm qua ấy?”
Quan Bái ngây người.
Có thể dáng vẻ ngây ngô của Quan Bái hiện tại có chút mới mẻ khiến Lý Nãi Ấu đột nhiên cong mắt, quay mặt đi nhẹ nhàng cười một chút.
Cậu nói: “Ca ca, anh tránh ra một chút.”
Quan Bái không hiêu ý của Lý Nãi Ấu, nhưng vẫn theo phản xạ bám lấy viên đá bên tay trái, hơi nghiêng người.
Sau đó anh nhìn thấy Lý Nãi Ấu xoay người một lần nữa, không ngờ trực tiếp chắn cái vòi nước đó luôn, khó khăn trèo lên trên.
Ngay lúc đó Quan Bái thấy Lý Nãi Ấu kiễng chân, trên cái độ cao như vậy, không ngờ còn nhảy lên một cái, sau đó cố gắng với lấy quả bóng.
Chính lúc Không Ăn Cà Rốt chuẩn bị chạm vào quả bóng vàng thì Lý Nãi Ấu đã lấy được quả bóng đó.
Sau đó cậu mất trọng tâm, nhẹ nhàng như một con bướm, bùm, rơi xuống hồ nước xanh ngắt.
Ví dụ như sau khi Lý Nãi Ấu đến Trung Quốc thì cậu rất hài lòng với khách sạn mình đang ở. Mỗi buổi tối, nhân viên phục vụ sẽ cẩn thận hỏi thăm kỹ càng yêu cầu bữa sáng cho ngày hôm sau. Đến sáng, chỉ cần mở cửa ra là Lý Nãi Ấu sẽ thấy bữa sáng được giữ ấm trên xe đẩy, trông rất trang trọng.
Tuy nhiên, có thể do nhóm chương trình thiếu kinh phí cho nên bữa sáng ở khách sạn này phục vụ theo kiểu buffet. May mắn là món bánh nhân táo đặc trưng của thành phố C lại có sẵn trong khu tráng miệng khiến Lý Nãi Ấu vui vẻ không thôi.
Lý Nãi Ấu vui vẻ bưng đĩa đồ ăn cao như núi của mình, vừa ngồi xuống ghế lập tức ăn ngay, sau đó thì đứng hình ba giây. Cậu xị mặt, đau khổ nuốt miếng bánh.
“Khó ăn quá đi”
Cậu buồn bã nói với Tề Nhất Minh ngồi bên cạnh: “Cái bánh này cứng quá.”
Tề Nhất Minh cười: “Bánh mứt táo của thành phố C quả thực là ngon nổi tiếng, nhưng cái bánh trong đĩa cậu vừa nhìn là biết không ngon rồi. Nhân chảy hết ra ngoài rồi kia, nếu không ngon thì không cần miễn cưỡng đâu em trai”
Cách ăn của Tề Nhất Minh là điển hình của kiểu ăn một bữa no ba bữa, cơm, mì gắp đầy một đĩa.
Lúc ăn sáng không có máy quay đi theo, Lý Nãi Ấu cắn miếng dưa vàng trong đĩa, phát hiện trong tình huống này, mọi người đều hoạt động rất thoải mái.
Mễ Môi Môi không trang điểm nhìn dịu dàng hơn đôi phần, Không Ăn Cà Rốt thì uống ba cốc sữa bò để đảm bảo lượng đạm cho cơ thể, chỉ có hai người streamers nam còn lại là ăn bình thường nhất. Lý Nãi Ấu ăn xong miếng dưa mới phát hiện Quan Bái còn chưa đến.
Lý Nãi Ấu hỏi Tề Nhất Minh Quan Bái ở đâu, Tề Nhất Minh lập tức lộ ra vẻ mặt khó hiểu: “–Chắc là đang tắm rồi. Tên này cứ ra ngoài là lại tắm, một ngày phải tắm hai lần, kĩ tĩnh.”
Lý Nãi Ấu à một tiếng
Cậu đột nhiên thèm món mì xào trong đĩa của Tề Nhất Minh thế là cẩn thận để cái bánh nhân táo sang một bên, chuẩn bị lát nữa sẽ cố gắng ăn nốt, sau đó cầm đĩa đứng dậy, chuẩn bị đi lấy đồ ăn.
Có thể mì xào được rất nhiều người thích ăn, nên ở chỗ đó đã xếp thành một hàng dài. Lý Nãi Ấu cầm đĩa, ngoan ngoãn ôm đĩa chờ đợi, trùng hợp gặp được người đàn ông gọi là lão Tưởng.
Giống với hôm qua, hôm nay người này vẫn mặc một cây hàng hiệu, keo vuốt tóc bóng loá phát sáng, nhưng không biết tại sao, Lý Nãi Ấu cảm giác Lão Tưởng ở ngoài đời khác với ông ta khi đứng trước máy quay.
Rõ ràng hôm qua Lão Tưởng nhìn trông là một người thân thiện, hóm hỉnh, nhưng lúc này ông ta trông có chút không được thoải mái. Lý Nãi Ấu thấy ông ta đứng ở khu đồ ăn lạnh gắp đồ ăn một cách thô lỗ. Miếng thịt hun khói bị rơi ra bên ngoài ông ta cũng coi như không nhìn thấy. Đn cái kẹp đồ ăn cũng không thay, làm rơi rớt nước xốt lên các khay khác. Lý Nãi Ấu từ nhỏ đã được giáo dục cẩn thận, đến dưa chuột thái sợi cậu còn phải dùng dao cắt thành miếng rồi mới ăn. Đến tận bây giờ, cho dù nhìn thấy thức ăn mình thích đến mức nào cậu cũng sẽ ăn uống từ tốn.
Vậy nên hành động của người này khiến cậu có chút ngây người.
Lão Tưởng tuỳ tiện vứt cái kẹp xuống, ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của Lý Nãi Ấu.
Sau đó ánh mắt không chút tôn trọng của ông ta bắt đầu dò xét một lượt trên người Lý Nãi Ấu, để lộ ra ý khinh bỉ, cũng không chào hỏi, bưng đĩa đi mất.
Lý Nãi Ấu lại ngây người.
Lý Nãi Ấu hôm nay vẫn mặc cái áo phông lần trước mua theo lố mười mấy cái, bên trên in hình chữ graffiti. Mặc dù không có hình Squirtle nhưng cậu thấy rất thoải mái, dù sao hôm nay cũng có rất nhiều hoạt động.
“Cậu rốt cuộc có định gắp không?”
Phía sau vang lên một âm thanh quen thuộc, Lý Nãi Ấu quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt lặng tĩnh của Quan Bái.
Lý Nãi Ấu mới biết đã đến lượt mình.
“Đương nhiên là có rồi.” Lý Nãi Ấu nói.
Cậu gắp một chút mì, cầm kẹp cẩn thẩn gắp một miếng thịt, sau đó mới mơ màng nói: “Tên Lão Tưởng đó, thái độ của ông ta thật kì lạ, khác hoàn toàn với hôm qua.”
Quan Bái nhìn về phía người đàn ông ngồi không xa, hồi lâu nói: “Không cần để ý đến ông ta.”
Quan Bái đến rồi, Lý Nãi Ấu cảm giác như có người chống lưng cho mình, tinh thần cũng phơi phới hẳn lên.
Cậu theo sát Quan Bái, Quan Bái lấy táo cậu cũng lấy, Quan Bái lấy sữa chua cậu cũng lấy, cho đến khi Quan Bái gắp miếng trứng đen xì vào đĩa, Lý Nãi Ấu mới dừng lại.
Trứng bắc thảo, không món nào ghê hơn
Quan Bái nhìn cậu: “Không bắt chước nữa à?”
Lý Nãi Ấu coi nhưng không có chuyện gì ngoảnh đầu đi.
Lúc bọn họ quay về chỗ ngồi mọi người đã về phòng gần hết, Lý Nãi Ấu ngồi cạnh Quan Bái, im lặng ăn bữa thứ hai cùng anh.
Ăn xong Lý Nãi Ấu định quay về phòng nghỉ ngơi để tiêu hoá hết chỗ thức ăn vừa ăn ban nãy nhưng lại bị Quan Bái giữ lại, nói: “Qua phòng tôi một chút.”
Lý Nãi Ấu mơ màng đi theo anh về phòng.
Cậu phát hiện người này vẫn luôn kỉ luật như trước. Đến phòng ở khách sạn, Quan Bái cũng sắp xếp rất gọn gàng, không giống như Lý Nãi Ấu về đến phòng là đồ đạc vứt đầy ra sàn, nằm đâu ngủ đó.
Quan Bái tìm trong tủ một hồi, lấy ra một cái áo sơ mi màu xanh nước nhạt vứt cho Lý Nãi Ấu.
“Quay chương trình này rất nhiều người xem, coi như là giữ thể diện cho phòng livestream của tôi.”
Quan Bái nói tóm tắt ý mình, “Không phải vì tôi thấy áo cậu không đẹp.”
Lý Nãi Ấu cầm áo trong tay, ngây người chớp chớp mắt.
Mọi người hẹn gặp ở sảnh khách sạn. Lúc Lý Nãi Ấu và Quan Bái đi thang máy xuống, Tề Nhất Minh cảm giác bầu trời bên ngoài cũng sáng lên theo.
Khuôn mặt của Lý Nãi Ấu đẹp đến vô lý. Cậu bình thường tuỳ tiện mặc một cái áo phông, nhìn bề ngoài giống như một thiếu niên non nớt còn đi học. Nhưng giờ Lý Nãi Ấu thay một chiếc sơ mi phẳng phiu, chiếc áo tôn lên đường nét trên người cậu, màu xanh nhạt tôn màu da trắng, môi đỏ, sạch sẽ thoái mái khiến người ta không thể rời mắt.
Quan Bái điềm đạm bước đi phía sau. Hai người lọt vào ống kình, Tề Nhất Minh cảm giác mọi người có mặt ở đây đều im lặng.
“Tôi vỡ vụn rồi.”
Tề Nhất Minh đau khổ nói, “Đều là sinh vật có hai cái tay bốn cái chân, tám cái đầu, tôi rốt cuộc là thua hai người đó ở chỗ nào?”
Có áo mới dường như xung quanh Lý Nãi Ấu cũng ánh lên ánh sáng hào quang. Cậu cười nhẹ, khiêm tốn an ủi: “Không có, anh cũng rất đẹp trai, tóc anh dài hơn tóc tôi nhiều.”
Quan Bái: “…”
Tề Nhất Minh vỡ vụn
“Là vì mắt màu nâu sao?” Tề Nhất Minh bắt đầu thẫn thờ nói chuyện một mình, “Vậy lần sau livestream tôi sẽ tìm lens màu xanh nước đeo? Hay là vì chân dài? Thế thì phải đi ghép thêm đốt xương…”
Mọi người đến đủ rồi, ban tổ chức bắt đầu công bố lịch trình của ngày hôm nay đó là đến công viên nước do bên quảng cáo xây dựng. Bên trong có khu vui chơi tách riêng, có thể vừa ăn cơm vừa quay chương trình.
Lần này bốc thăm chia đội, Lý Nãi Ấu vô cùng may mắn, đúng như ý nguyện được cùng đội với Quan Bái.
Quan Bái cảm giác Lý Nãi Ấu sướng sắp phát điên.
“Tuyệt vời.”
Lý Nãi Ấu nắm chặt mẩu giấy trong tay vui mừng, một lúc sau thì mờ ám ghé vào tai Quan Bái nói, “Anh không biết đâu, mặc dù Tề Nhất Minh rất tốt, nhưng nếu cùng đội với anh ấy, tôi hơi ngại để anh ấy thua, bởi vì như thế tôi sẽ cảm thấy rất có lỗi.”
Quan Bái: “?”
Cho nên ý cậu là cậu có hố tôi cũng không sợ áy náy đúng không?
Bọn họ ngồi xe buýt đến khu vui chơi. Quan Bái mải nhìn hồ nước xanh ngọc bích phản chiếu ánh nắng sáng chói, đầu đau âm ỉ.
Có tất cả là năm chặng phải vượt qua, mỗi chặng được xếp theo thời gian. Phía trước đều là những đồ vật rất bình thường: cầu gỗ, vòng xoay,…, có chặng cuối cùng là có vẻ ngược đời và khó nhất, đó là leo núi dưới nước.
Các ống kính máy quay cũng đã tập hợp đầy đủ, chỉ đợi quay lại dáng vẻ ngơ ngốc của mọi người khi xuống nước.
Đạo diễn tuyên bố phần thưởng cuối cùng là một kỉ niệm vật bằng gỗ phiên bản mini lấy cảm hứng từ kiến trúc đại diện cho thành phố C, và một hộp bánh mứt táo đặc sản của thành phố C. Quan Bái tuỏng Lý Nãi Ấu sẽ rất khích động. Nhưng không ngờ cậu vừa nghe thấy ba từ bánh nhân táo này bỗng trở nên ỉu xìu.
Mấy chặng đằng trước đều vượt qua dễ dàng. Thể lực của Quan Bái rất tốt. Anh không giống Mễ Môi Môi bước đi từng bước nhỏ cẩn thận. Dường như anh không hề sợ rơi xuống nước, bước nào cũng vô cùng nhẹ nhàng và gan dạ.
Lý Nãi Ấu cũng không hy vọng mình bị rơi xuống, mím môi, thở dốc đi theo Quan Bái.
Nhưng cô nương Không Ăn Cà Rốt kia cũng vô cùng khó đoán. Dù sao cũng là người đã có kinh nghiệm tập gym, mấy bước nhỏ kia đối với cô đều chỉ ở mức độ gãi ngứa, đến lúc chạy thì như bay, mỗi chặng đều ở vị trí đầu.
May là cùng đội với cô ấy là Lão Tưởng, chậm chạp để đội phải đợi, cứ thế lúc chia điểm không được cao cho lắm.
Vậy nên bốn chặng đầu, thành tích của Quan Bái và Lý Nãi Ấu bằng bọn họ đều đứng ở vị trí thứ nhất.
Chặng cuối cùng tất cả mọi người cùng lúc trèo núi. Trên tường treo tổng cộng 15 quả bóng màu xanh, lấy được một quả thì được một điểm. Chỗ cao nhất có một quả màu vàng, bên trên còn có cái vòi nước, xem chừng bắn vào mặt thì rất đau.
Nhưng cái quả bóng đó lại có giá trị là 10 điểm.
Bởi vì bên dưới là hồ nước, các biện pháp an toàn được thực hiện rất tốt vậy nên lần này các đội có thể cạnh tranh nhau cũng có thể giúp đỡ nhau.
Lý Nãi Ấu đã có chút thấm mệt.
“Cố hết sức thôi.”
Quan Bái dừng lại một lúc sau nói, “Thể lực của cô ấy rất tốt, không nhất thiết phải dành vị trí thứ nhất.”
Lý Nãi Ấu chậm chạp ngẩng đầu nhìn Quan Bái, hàng lông mi run rẩy.
Bởi vì giải thưởng khá bình thường nên thực ra Lý Nãi Ấu cũng không hiếu thắng. Quan Bái không nói thì không sao, nhưng giờ nói ra lại khiến cậu lại bắt đầu nghĩ linh tinh.
Quan Bái khuyên cậu giữ bình tĩnh, nhưng cậu lại cảm giác Quan Bái đang khen Không Ăn Cà Rốt.
Cậu nhớ Quan Bái mấy hôm trước có nói cái gì mà “mời cô ấy đến làm khách mời thứ hai” đột nhiên có chút bất an.
Đồ bảo hộ đều đã trang bị sẵn sàng. Chặng cuối cùng bắt đầu, Quan Bái cảm giác Lý Nãi Ấu giống như ăn một bọc thuốc súng hừng hực trèo lên.
Lý Nãi Ấu với Không Ăn Cà Rốt có thể nói là cùng nhau xuất phát, mục tiêu cũng giống nhau, chính là quả bóng vàng 10 điểm trên đỉnh kia.
Nhưng vì Lý Nãi Ấu ban đầu dùng sức quá nhiều, thể lực của cậu không thể so sánh với Không Ăn Cà Rốt cho nên rất nhanh đã mất sức, một lúc sau muốn nhanh cũng không được.
Chính vào lúc Lý Nãi Ấu trượt chân suýt ngã, một bàn tay đột nhiên ôm lấy eo cậu, giúp cậu lấy lại thăng bằng.
Lý Nãi Ấu run cầm cập, thở hổn hển ngoảnh đầu lại mới phát hiện phía bên dưới tay Quan Bái đang giữ lấy eo mình. Đồng thời Quan Bái hơi ngẩng mặt, bình tĩnh cùng Lý Nãi Ấu bốn mắt nhìn nhau.
Hai người dính vào nhau không động đậy. Ngũ quan sắc xảo, tuấn tú của Quan Bái nhìn trông vô cùng nổi bật, Lý Nãi Ấu cảm giác như tim mình lỡ một nhịp.
Cách một lớp áo mỏng, nhiệt độ bàn tay Quan Bái đang lan khắp eo cậu. Lý Nãi Ấu cảm giác cả người mình như đang được ôm lấy. Đó là một loạn lực độ vô cùng an tâm, vô cùng thoải mái.
Sau đó cậu nghe Quan Bái nói với mình: “Không vội.”
Có Quan Bái giữ đằng sau, Lý Nãi Ấu di chuyển nhanh hơn một chút nhưng Không Ăn Cà Rốt thực sự kinh khủng. Thể lực của cô nương này vô cùng tốt, hiện đang dẫn trước chuẩn bị leo lên đỉnh. Không Ăn Cà Rốt đang chuẩn bị tránh vòi nước, cố gắng giơ tay ra, muốn nghiêng người với lấy quả bóng vàng.
Chính vào lúc Quan Bái cảm giác kết quả vòng này đã có, Lý Nãi Ấu phía trên đột nhiên dừng bước chân.
Sau đó cậu thở hổn hển quay đầu lại nhìn anh. Đáy mắt Lý Nãi Ấu dường như có ánh sáng, rất trong trẻo, nhỏ tiếng hỏi Quan Bái: “Nếu chúng ta thắng, anh có thể khen tôi thêm một lần nữa không, giống như hôm qua ấy?”
Quan Bái ngây người.
Có thể dáng vẻ ngây ngô của Quan Bái hiện tại có chút mới mẻ khiến Lý Nãi Ấu đột nhiên cong mắt, quay mặt đi nhẹ nhàng cười một chút.
Cậu nói: “Ca ca, anh tránh ra một chút.”
Quan Bái không hiêu ý của Lý Nãi Ấu, nhưng vẫn theo phản xạ bám lấy viên đá bên tay trái, hơi nghiêng người.
Sau đó anh nhìn thấy Lý Nãi Ấu xoay người một lần nữa, không ngờ trực tiếp chắn cái vòi nước đó luôn, khó khăn trèo lên trên.
Ngay lúc đó Quan Bái thấy Lý Nãi Ấu kiễng chân, trên cái độ cao như vậy, không ngờ còn nhảy lên một cái, sau đó cố gắng với lấy quả bóng.
Chính lúc Không Ăn Cà Rốt chuẩn bị chạm vào quả bóng vàng thì Lý Nãi Ấu đã lấy được quả bóng đó.
Sau đó cậu mất trọng tâm, nhẹ nhàng như một con bướm, bùm, rơi xuống hồ nước xanh ngắt.
Bình luận truyện