Bơ Kém Chất Lượng
Chương 9: Bữa Ăn Hai Người
Ba giờ chiều, Quan Bái đúng giờ bắt đầu livestream.
Tiêu đề lần này là do Lý Nãi Ấu đặt, gọi là “Buổi hòa nhạc hàng đầu dành cho hai người.” Quan Bái nhìn vào tiêu đề và vẻ mặt của Lý Nãi Ấu đã biết người này hôm nay vô cùng quyết tâm làm khán giả không thể sống sót quay về.
Khán giả vào phòng cũng mờ mịt chẳng hiểu gì. Bọn họ thấy Quan Bái và Lý Nãi Ấu đang thẳng lưng ngồi trước màn hình, Lý Nãi Ấu thì đang cầm đàn nhị, vui vẻ vẫy tay: “Chào mọi người nha.”
Quan Bái thậm chí còn gay gắt hơn, nói một cách bình tĩnh: “Mấy người nếu có gan vào rồi đừng có mà đi ra.”
Hầu hết khán giả đều không xem buổi phát sóng kéo đàn nhị hôm qua của Lý Nãi Ấu cho nên không biết ngón đàn của cậu tuyệt vời như thế nào.
Mấy fan nữ yêu mến Lý Nãi Ấu thậm chí còn nói: “Em trai cứ tự tin chơi đàn, các chị vĩnh viễn ở trong này cổ vũ cho em”
Lý Nãi Ấu rất cảm động: “Cảm ơn mọi người.”
Vì vậy, Lý Nãi Ấu không kiềm chế nữa, say sưa biểu diễn bài Ngôi Sao Nhỏ mà cậu đã chuẩn bị lâu nay, một ca khúc vô cùng đau khổ không ngừng lặp đi lặp lại. Quan Bái ngồi một bên trầm ngâm uống trà, người xem thì ai oán liên tục.
Thúy Cúc mở cửa chạy vào, quyết liệt cắn ống quần của Quan Bái, yêu cầu Quan Bái dừng ngay hành vi nguy hiểm của Lý Nãi Ấu.
Thiệu Cát ở ngoài cửa không nhịn được thò đầu vào kiểm tra tình hình nhất thời dở khóc dở cười. Một lúc sau Thiệu Cát cũng mặt mày đau khổ ôm Thúy Cúc chạy đi.
Ca khúc kết thúc, Lý Nãi Ấu ngại ngùng hỏi Quan Bái cảm thấy thế nào.
Quan Bái đờ đẫn trả lời: “Cũng được.”
Lý Nãi Ấu vui vẻ: “Tốt quá. Tôi còn chuẩn bị một bài hát, là, là ca khúc gốc của tôi, tên là…”
Người xem cũng chìm trong biển nửa đau nửa vui. Trên màn hình toàn là bình luận hahahahaha cứu tôi với đan xen. Có người không nhịn được thậm chí còn gửi một cái máy bay: “Em trai đàn êm tai quá. Nhưng không thể cứ kéo không như vậy được. Bọn tôi muốn nhìn tiết mục khác.”
Lý Nãi Ấu tưởng thật.
Cậu nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó có chút không nỡ nói: “Vậy cũng được, quả thật tôi cũng cảm thấy mệt mỏi.”
Rồi quay đầu chân thành mời gọi Quan Bái: “Anh có muốn kéo thử không? Vui lắm.”
Quan Bái: “…Không cần.”
Lý Nãi Ấu khịt mũi.
“Vậy anh có biết chơi nhạc cụ nào không?”
Lý Nãi Ấu hỏi: “Hát hay nhảy cũng được. Buổi hòa nhạc chỉ có sôi động mới vui được. Đừng chỉ ngồi một chỗ không làm gì hết.”
Hôm nay Quan Bái đã quyết tâm giả chết đến cùng. Anh vừa định mở miệng nói tôi không làm đâu thì những người hâm mộ cũ của Quan Bái bắt đầu oanh tạc màn hình.
“Quan Bái, Thiên Vương của Hắc Đào!!!! Xin ngài hãy tái xuất giang hồ!!!”
“Lần cuối cùng nghe anh Bái của tôi hát là ở nhạc hội BC. Nhớ quá nhớ quá. Hát một bài cho tụi tui nghe đi 5555!”
“Mới vừa rồi nghe nói anh Bái sắp hát, con chó tàn tật hai năm của tôi bỗng nhiên đứng lên yêu cầu tôi tăng âm lượng…”
Lý Nãi Ấu nhìn mà ngây người.
“Anh hát hay lắm hả?” Lý Nãi Ấu mờ mịt, “Bọn họ có vẻ rất cao hứng.”
Đầu của Quan Bái bắt đầu hơi nhức nhức.
“Nếu không thì cậu hát đi.”
Quan Bái nói: “Đột nhiên tôi cảm thấy muốn nghe…”
“Vậy thì hát.”
Lý Nãi Ấu vui vẻ: “Tôi biết có một phần mềm có thể tìm nhạc đệm cho anh, hình như còn chấm điểm được nữa…”
Cho nên cuối cùng, Quan Bái phải hát một bài tình ca đang rất nổi tiếng trong thời gian gần đây.
Khi Quan Bái hát câu đầu tiên, Lý Nãi Ấu đã hiểu tại sao mọi người lại phấn khích như thế — bởi vì Quan Bái hát rất hay rất hay.
Nhưng điều thu hút không chỉ là giọng hát mà còn vì biểu tình khi hát của Quan Bái. Gương mặt của anh tựa như dịu dàng theo từng nốt nhạc, như thể Quan Bái đang thực sự yêu một ai đó vô cùng sâu sắc và say đắm tựa như lời bài hát.
Lý Nãi Ấu thậm chí không nỡ chớp mắt.
Bình luận đầy màn hình “hay quá hay quá hay quá” “bá cháy bá cháy” các kiểu. Những món quà cũng thay nhau được gửi đến. Thậm chí còn một bà chị táo bạo trực tiếp gửi một cái phi thuyền cao quý nhất của nền tảng Hắc Đào, nói: “Quan Bái, nếu mỗi ngày chú em hát một bài, chị đây sẽ đập cho chú em một cái phi thuyền. Chú em dám đồng ý không?”
Một chiếc phi thuyền cao quý có giá hai nghìn tệ, là loại thông báo cho toàn bộ nền tảng. Bão bình luận trực tiếp gọi phú bà.
Quan Bái đã livestream nhiều năm như vậy, cũng đã quá quen với những cảnh tượng như thế, chỉ lễ phép nói cảm ơn, mở bình giữ nhiệt uống trà, một lúc sau mới cảm thấy có gì đó không đúng.
Anh quay đầu lại bắt gặp ánh mắt của Lý Nãi Ấu.
Lông mi Lý Nãi Ấu run lên, nhìn thẳng vào anh, sau đó ngây người chớp mắt.
Quan Bái: “…”
Mất hồn rồi?
Phải mất một lúc Lý Nãi Ấu mới bình tĩnh lại: “Bài anh vừa hát tên là gì thế?”
Lý Nãi Ấu rất nghiêm túc mở phần ghi chú của điện thoại: “Sau hôm nay tôi sẽ luyện phiên bản đàn nhị. Lần sau chúng ta có thể hòa tấu.”
Quan Bái: “…”
Cậu yên tâm. Nếu lần sau cậu còn dám mang đàn nhị đến, tôi dám không cho cậu bước vào nhà.
Bữa tiệc âm nhạc đỉnh cao này kết thúc bằng một bài hát tiếng Anh của Lý Nãi Ấu. Thật ra Lý Nãi Ấu còn muốn nghe Quan Bái hát thêm mấy bài nữa nhưng Quan Bái đã gian xảo chuyển chủ đề, bão bình luận bắt đầu ồn ào đòi Lý Nãi Ấu hát.
Giọng hát của Lý Nãi Ấu vẫn hay hơn rất nhiều so với trình độ đàn nhị của cậu. Giọng hát trong trẻo như của em bé khiến lòng người mềm nhũn.
Sai khi Lý Nãi Ấu hát xong, cậu quay đầu nhìn Quan Bái bằng cặp mắt sáng ngời.
Lần này Quan Bái không keo kiệt lời khen nữa, gật đầu, bày tỏ sự thừa nhận của mình.
Lần này, bão bình luận cũng tràn ngập “Good hear good hear”, thông qua tiếng Anh bày to bọn họ cũng vô cùng hài lòng.
“Tiếng Anh tốt thật đấy… Tôi nghe mà choáng luôn.”
“Bạn lầu trên, bạn có nghĩ tới không, biết đâu tiếng Anh mới là tiếng mẹ đẻ của cậu ta…”
“Giọng hát của em trai hay quá 5555 Hơn nữa lại còn là hai người đẹp trai ngồi bên nhau…”
Tuy rằng cuối cùng tiết tấu của buổi phát sóng chạy đến một nơi mà Quan Bái không thể hiểu được nhưng bầu không khí tổng thể vẫn rất tốt. Quan Bái liếc nhìn thời gian, đã đến giờ ăn tối.
Hôm nay Quan Bái không có khả năng tự mình xuống bếp cho nên chỉ có thể gọi đồ ăn bên ngoài.
“Buổi hòa nhạc xin phép được tạm dừng.”
Quan Bái nói: “Hôm nay là bữa ăn dành cho hai người, có ai có đề xuất gì không?”
Vì vậy, theo gợi ý của người xem, Quan Bái chọn một nhà hàng Hàn Quốc, gọi một phần cơm và canh miso.
Còn về phần Lý Nãi Ấu, Quan Bái cảm giác cậu ta muốn mình lập tức phá sản trong hôm nay vậy.
Lý Nãi Ấu chọn một cửa hàng thịt nướng, ngón tay quét nhẹ, chọn tất cả các xiên que của cửa hàng, cuối cùng thêm một ly nước nhỏ.
Dù gì thì cũng đã hứa là sẽ chu cấp ba bữa ăn cho người ta, Quan Bái không còn cách nào khác ngoài việc bấm thanh toán.
“Món canh của anh trông nhạt nhẽo quá.”
Lý Nãi Ấu vô cùng đắc ý: “Nhìn là biết không ngon rồi. Nhìn hình của tôi nè, nhìn qua đã biết xuất sắc.”
Sau khi đồ ăn được giao đến, Lý Nãi Ấu chết lặng.
“Sao, sao mà cay thế.”
Lý Nãi Ấu ứa nước mắt: “Rắc lên thịt thì thôi đi, tại sao bánh mì mà cũng phải rắc ớt? Tôi khụ khụ khụ…”
Quan Bái nhàn nhã nhấp một ngụm canh, gật đầu với Lý Nãi Ấu, tỏ vẻ tôi cũng lực bất tòng tâm.
Lý Nãi Ấu cạo hết ớt trên xiên thịt nướng, miễn cưỡng cắn hai miếng, uống hết cốc nước.
Cậu nhìn những xiên thịt đỏ au như ngọn núi trước mặt mình, lần đầu tiên nghi ngờ về món ăn Trung Quốc mà mình tin tưởng và yêu thích.
Bão bình luận cười gần chết.
“Là thịt xiên của quán X!!! Hương vị của quán này ngon lắm, mà cay thì đúng là bất khả chiến bại, đến tôi cũng không chịu nổi. Chắc em trai quên dặn bỏ ít ớt rồi. Mặt đỏ ứng hết lên rồi hahahahaha….”
“Cái người đang ăn canh kia chắc đang cười thầm chứ gì? Đúng không đúng không đúng không??”
“Cho thằng nhỏ ăn một miếng đi. Tôi thấy ánh mắt của em trai sắp rơi vào tô canh của ông Quan rồi…”
Cho nên, năm phút sau Lý Nãi Ấu cầm một nắm xiên que, chậm rãi nhích từng tí từng tí đến bên cạnh Quan Bái.
“Có ai muốn ăn thịt xiên không?”
Lý Nãi Ấu giả bộ không có việc gì mở miệng: “Có mười xiên thịt, đều là thịt cao cấp đó. Tôi không có tham lam đâu, chỉ cần đổi một chén canh nhỏ với cơm là được rồi…”
Quan Bái: “…”
Quan Bái: “Không ai muốn hết.”
Lý Nãi Ấu mím môi.
Một phút sau, cậu lại cầm thêm xiên thịt rồi lại giả bộ như không có việc gì.
“Có ai muốn ăn thịt xiên không?”
“Có mười lăm xiên thịt, đều là thịt cao cấp đó, cộng thêm một khúc bắp nướng. Tôi không có tham lam đâu, chỉ cần đổi một chén canh nhỏ với cơm là được rồi…”
Tiêu đề lần này là do Lý Nãi Ấu đặt, gọi là “Buổi hòa nhạc hàng đầu dành cho hai người.” Quan Bái nhìn vào tiêu đề và vẻ mặt của Lý Nãi Ấu đã biết người này hôm nay vô cùng quyết tâm làm khán giả không thể sống sót quay về.
Khán giả vào phòng cũng mờ mịt chẳng hiểu gì. Bọn họ thấy Quan Bái và Lý Nãi Ấu đang thẳng lưng ngồi trước màn hình, Lý Nãi Ấu thì đang cầm đàn nhị, vui vẻ vẫy tay: “Chào mọi người nha.”
Quan Bái thậm chí còn gay gắt hơn, nói một cách bình tĩnh: “Mấy người nếu có gan vào rồi đừng có mà đi ra.”
Hầu hết khán giả đều không xem buổi phát sóng kéo đàn nhị hôm qua của Lý Nãi Ấu cho nên không biết ngón đàn của cậu tuyệt vời như thế nào.
Mấy fan nữ yêu mến Lý Nãi Ấu thậm chí còn nói: “Em trai cứ tự tin chơi đàn, các chị vĩnh viễn ở trong này cổ vũ cho em”
Lý Nãi Ấu rất cảm động: “Cảm ơn mọi người.”
Vì vậy, Lý Nãi Ấu không kiềm chế nữa, say sưa biểu diễn bài Ngôi Sao Nhỏ mà cậu đã chuẩn bị lâu nay, một ca khúc vô cùng đau khổ không ngừng lặp đi lặp lại. Quan Bái ngồi một bên trầm ngâm uống trà, người xem thì ai oán liên tục.
Thúy Cúc mở cửa chạy vào, quyết liệt cắn ống quần của Quan Bái, yêu cầu Quan Bái dừng ngay hành vi nguy hiểm của Lý Nãi Ấu.
Thiệu Cát ở ngoài cửa không nhịn được thò đầu vào kiểm tra tình hình nhất thời dở khóc dở cười. Một lúc sau Thiệu Cát cũng mặt mày đau khổ ôm Thúy Cúc chạy đi.
Ca khúc kết thúc, Lý Nãi Ấu ngại ngùng hỏi Quan Bái cảm thấy thế nào.
Quan Bái đờ đẫn trả lời: “Cũng được.”
Lý Nãi Ấu vui vẻ: “Tốt quá. Tôi còn chuẩn bị một bài hát, là, là ca khúc gốc của tôi, tên là…”
Người xem cũng chìm trong biển nửa đau nửa vui. Trên màn hình toàn là bình luận hahahahaha cứu tôi với đan xen. Có người không nhịn được thậm chí còn gửi một cái máy bay: “Em trai đàn êm tai quá. Nhưng không thể cứ kéo không như vậy được. Bọn tôi muốn nhìn tiết mục khác.”
Lý Nãi Ấu tưởng thật.
Cậu nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó có chút không nỡ nói: “Vậy cũng được, quả thật tôi cũng cảm thấy mệt mỏi.”
Rồi quay đầu chân thành mời gọi Quan Bái: “Anh có muốn kéo thử không? Vui lắm.”
Quan Bái: “…Không cần.”
Lý Nãi Ấu khịt mũi.
“Vậy anh có biết chơi nhạc cụ nào không?”
Lý Nãi Ấu hỏi: “Hát hay nhảy cũng được. Buổi hòa nhạc chỉ có sôi động mới vui được. Đừng chỉ ngồi một chỗ không làm gì hết.”
Hôm nay Quan Bái đã quyết tâm giả chết đến cùng. Anh vừa định mở miệng nói tôi không làm đâu thì những người hâm mộ cũ của Quan Bái bắt đầu oanh tạc màn hình.
“Quan Bái, Thiên Vương của Hắc Đào!!!! Xin ngài hãy tái xuất giang hồ!!!”
“Lần cuối cùng nghe anh Bái của tôi hát là ở nhạc hội BC. Nhớ quá nhớ quá. Hát một bài cho tụi tui nghe đi 5555!”
“Mới vừa rồi nghe nói anh Bái sắp hát, con chó tàn tật hai năm của tôi bỗng nhiên đứng lên yêu cầu tôi tăng âm lượng…”
Lý Nãi Ấu nhìn mà ngây người.
“Anh hát hay lắm hả?” Lý Nãi Ấu mờ mịt, “Bọn họ có vẻ rất cao hứng.”
Đầu của Quan Bái bắt đầu hơi nhức nhức.
“Nếu không thì cậu hát đi.”
Quan Bái nói: “Đột nhiên tôi cảm thấy muốn nghe…”
“Vậy thì hát.”
Lý Nãi Ấu vui vẻ: “Tôi biết có một phần mềm có thể tìm nhạc đệm cho anh, hình như còn chấm điểm được nữa…”
Cho nên cuối cùng, Quan Bái phải hát một bài tình ca đang rất nổi tiếng trong thời gian gần đây.
Khi Quan Bái hát câu đầu tiên, Lý Nãi Ấu đã hiểu tại sao mọi người lại phấn khích như thế — bởi vì Quan Bái hát rất hay rất hay.
Nhưng điều thu hút không chỉ là giọng hát mà còn vì biểu tình khi hát của Quan Bái. Gương mặt của anh tựa như dịu dàng theo từng nốt nhạc, như thể Quan Bái đang thực sự yêu một ai đó vô cùng sâu sắc và say đắm tựa như lời bài hát.
Lý Nãi Ấu thậm chí không nỡ chớp mắt.
Bình luận đầy màn hình “hay quá hay quá hay quá” “bá cháy bá cháy” các kiểu. Những món quà cũng thay nhau được gửi đến. Thậm chí còn một bà chị táo bạo trực tiếp gửi một cái phi thuyền cao quý nhất của nền tảng Hắc Đào, nói: “Quan Bái, nếu mỗi ngày chú em hát một bài, chị đây sẽ đập cho chú em một cái phi thuyền. Chú em dám đồng ý không?”
Một chiếc phi thuyền cao quý có giá hai nghìn tệ, là loại thông báo cho toàn bộ nền tảng. Bão bình luận trực tiếp gọi phú bà.
Quan Bái đã livestream nhiều năm như vậy, cũng đã quá quen với những cảnh tượng như thế, chỉ lễ phép nói cảm ơn, mở bình giữ nhiệt uống trà, một lúc sau mới cảm thấy có gì đó không đúng.
Anh quay đầu lại bắt gặp ánh mắt của Lý Nãi Ấu.
Lông mi Lý Nãi Ấu run lên, nhìn thẳng vào anh, sau đó ngây người chớp mắt.
Quan Bái: “…”
Mất hồn rồi?
Phải mất một lúc Lý Nãi Ấu mới bình tĩnh lại: “Bài anh vừa hát tên là gì thế?”
Lý Nãi Ấu rất nghiêm túc mở phần ghi chú của điện thoại: “Sau hôm nay tôi sẽ luyện phiên bản đàn nhị. Lần sau chúng ta có thể hòa tấu.”
Quan Bái: “…”
Cậu yên tâm. Nếu lần sau cậu còn dám mang đàn nhị đến, tôi dám không cho cậu bước vào nhà.
Bữa tiệc âm nhạc đỉnh cao này kết thúc bằng một bài hát tiếng Anh của Lý Nãi Ấu. Thật ra Lý Nãi Ấu còn muốn nghe Quan Bái hát thêm mấy bài nữa nhưng Quan Bái đã gian xảo chuyển chủ đề, bão bình luận bắt đầu ồn ào đòi Lý Nãi Ấu hát.
Giọng hát của Lý Nãi Ấu vẫn hay hơn rất nhiều so với trình độ đàn nhị của cậu. Giọng hát trong trẻo như của em bé khiến lòng người mềm nhũn.
Sai khi Lý Nãi Ấu hát xong, cậu quay đầu nhìn Quan Bái bằng cặp mắt sáng ngời.
Lần này Quan Bái không keo kiệt lời khen nữa, gật đầu, bày tỏ sự thừa nhận của mình.
Lần này, bão bình luận cũng tràn ngập “Good hear good hear”, thông qua tiếng Anh bày to bọn họ cũng vô cùng hài lòng.
“Tiếng Anh tốt thật đấy… Tôi nghe mà choáng luôn.”
“Bạn lầu trên, bạn có nghĩ tới không, biết đâu tiếng Anh mới là tiếng mẹ đẻ của cậu ta…”
“Giọng hát của em trai hay quá 5555 Hơn nữa lại còn là hai người đẹp trai ngồi bên nhau…”
Tuy rằng cuối cùng tiết tấu của buổi phát sóng chạy đến một nơi mà Quan Bái không thể hiểu được nhưng bầu không khí tổng thể vẫn rất tốt. Quan Bái liếc nhìn thời gian, đã đến giờ ăn tối.
Hôm nay Quan Bái không có khả năng tự mình xuống bếp cho nên chỉ có thể gọi đồ ăn bên ngoài.
“Buổi hòa nhạc xin phép được tạm dừng.”
Quan Bái nói: “Hôm nay là bữa ăn dành cho hai người, có ai có đề xuất gì không?”
Vì vậy, theo gợi ý của người xem, Quan Bái chọn một nhà hàng Hàn Quốc, gọi một phần cơm và canh miso.
Còn về phần Lý Nãi Ấu, Quan Bái cảm giác cậu ta muốn mình lập tức phá sản trong hôm nay vậy.
Lý Nãi Ấu chọn một cửa hàng thịt nướng, ngón tay quét nhẹ, chọn tất cả các xiên que của cửa hàng, cuối cùng thêm một ly nước nhỏ.
Dù gì thì cũng đã hứa là sẽ chu cấp ba bữa ăn cho người ta, Quan Bái không còn cách nào khác ngoài việc bấm thanh toán.
“Món canh của anh trông nhạt nhẽo quá.”
Lý Nãi Ấu vô cùng đắc ý: “Nhìn là biết không ngon rồi. Nhìn hình của tôi nè, nhìn qua đã biết xuất sắc.”
Sau khi đồ ăn được giao đến, Lý Nãi Ấu chết lặng.
“Sao, sao mà cay thế.”
Lý Nãi Ấu ứa nước mắt: “Rắc lên thịt thì thôi đi, tại sao bánh mì mà cũng phải rắc ớt? Tôi khụ khụ khụ…”
Quan Bái nhàn nhã nhấp một ngụm canh, gật đầu với Lý Nãi Ấu, tỏ vẻ tôi cũng lực bất tòng tâm.
Lý Nãi Ấu cạo hết ớt trên xiên thịt nướng, miễn cưỡng cắn hai miếng, uống hết cốc nước.
Cậu nhìn những xiên thịt đỏ au như ngọn núi trước mặt mình, lần đầu tiên nghi ngờ về món ăn Trung Quốc mà mình tin tưởng và yêu thích.
Bão bình luận cười gần chết.
“Là thịt xiên của quán X!!! Hương vị của quán này ngon lắm, mà cay thì đúng là bất khả chiến bại, đến tôi cũng không chịu nổi. Chắc em trai quên dặn bỏ ít ớt rồi. Mặt đỏ ứng hết lên rồi hahahahaha….”
“Cái người đang ăn canh kia chắc đang cười thầm chứ gì? Đúng không đúng không đúng không??”
“Cho thằng nhỏ ăn một miếng đi. Tôi thấy ánh mắt của em trai sắp rơi vào tô canh của ông Quan rồi…”
Cho nên, năm phút sau Lý Nãi Ấu cầm một nắm xiên que, chậm rãi nhích từng tí từng tí đến bên cạnh Quan Bái.
“Có ai muốn ăn thịt xiên không?”
Lý Nãi Ấu giả bộ không có việc gì mở miệng: “Có mười xiên thịt, đều là thịt cao cấp đó. Tôi không có tham lam đâu, chỉ cần đổi một chén canh nhỏ với cơm là được rồi…”
Quan Bái: “…”
Quan Bái: “Không ai muốn hết.”
Lý Nãi Ấu mím môi.
Một phút sau, cậu lại cầm thêm xiên thịt rồi lại giả bộ như không có việc gì.
“Có ai muốn ăn thịt xiên không?”
“Có mười lăm xiên thịt, đều là thịt cao cấp đó, cộng thêm một khúc bắp nướng. Tôi không có tham lam đâu, chỉ cần đổi một chén canh nhỏ với cơm là được rồi…”
Bình luận truyện