Bộ Lạc Du Thú - Xuyên Việt Chi Du Thú Bộ Lạc
Chương 74
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tử Sắc Kinh Cức
Hwan
*********
Thời gian bận rộn của bộ lạc du thú rất náo nhiệt, tự nhiên cũng có nhiều việc.
Bời vì có người mới gia nhập, cần nhà ở, đồ dùng sinh hoạt và quan trọng nhất là lương thực mùa đông cần phải được chuẩn bị. Do có rất nhiều thú nhân tham gia vào công việc xây nhà, làm đồ dùng sinh hoạt, cho nên loại phương thức tự đi săn thú đã không thích hợp, Patrick quyết định dùng theo cách cũ, chia các thú nhân thành từng nhóm, thay nhau ra ngoài săn thú, hơn nữa vì để cho mọi người nhanh quen thuộc lẫn nhau, đội ngũ săn thú luôn sẽ có người mới gia nhập, vừa làm cho bọn họ quen thuộc lẫn nhau, vừa để người mới trổ hết tài năng. Dù sao thì cũng là hai đội ngũ không quen biết, về sau mọi người phải ở cùng nhau, y không y vọng xuất hiện trường hợp chia bé kéo cánh hay cô lập.
Nói cho cùng, người mới gia nhập hay người cũ ở bộ lạc du thú này có mâu thuẫn hay không. Chuyện này tạm thời không cần lo lắng, hiện giờ mọi người đang bận rộn làm việc, không có thời gian suy nghĩ vẩn vơ.
Hiện giờ Rachel bọn họ cũng nghĩ nhanh nhanh xây xong ngôi nhà của mình, rồi dự trữ được nhiều lương thực. Nhìn thấy Lâm Mộc giới thiệu những thực vật có thể dự trữ được, bọn họ kinh ngạc hóa ra chúng nó có thể ăn. Mà sau khi ăn rồi lại kiên định cho quyết tâm dự trữ những thứ này.
Trái bột, muốn; khoai tây, muốn; ngô, muốn; gạo, muốn……..Ai chà! Thực vật có thể ăn quá nhiều! Bọn họ lo lắng mười phần.
Mà tất cả mọi người trong bộ lạc bận rộn xây dựng bộ lạc, thu thập lương thực, những giống cái cũng không rảnh rỗi. Tuy không thể đi giúp đỡ xây nhà, nhưng bọn họ có thể nấu cơm, hơn nữa bọn họ còn tranh thủ nuôi động vật nữa. Mà Adeline thì đi theo Lâm Mộc bọn họ học tập, học tập làm ra sao để nấu món ngon, học tập dệt vải, học nuôi dưỡng động vật, đương nhiên còn theo chân bọn họ lên núi hái nấm, hái trái cây, phơi nắng rau củ, thuận tiện còn theo Lâm Mộc học làm mấy món đồ ăn vặt. Adeline cảm thấy mình bận rộn lắm, nhưng mà lại vui vẻ. Nhất là lúc thấy vẻ mặt kinh ngạc của Rachel sau khi nếm món ăn hắn nấu làm cho hắn vui vẻ không thôi.
Bởi vì trời càng ngày càng lạnh, mọi người cũng mặc quần áo làm bằng vải, đương nhiên mọi người là chỉ những giống cái có thân thể yếu đuối – Lâm Mộc bọn họ, đương nhiên Lâm Mộc vẫn như cũ tỏ vẻ mình là giống đực, tuy rằng trước sau đều bị mọi người chê cười.
Bởi vì bọn họ không có việc gì làm thường sẽ ngồi trong sân, phơi nắng hóng gió, (tuy không có cảnh sắc tươi đẹp nhưng lại có khung cảnh thiên nhiên) rồi sau đó dệt vải, cho nên bọn họ dự trữ được không ít vải. Hơn nữa, sau khi Lâm Mộc lam cho Patrick một chiếc áo lông đơn giản cũng dạy cho đối phương cách dệt vải đơn giản nhất hơn nữa vẫn thành công, trong bộ lạc cũng xuất hiện một ít thú nhân sẽ dệt vải, tuy bọn họ dệt ra vải hơi thưa, nhưng Lâm Mộc cảm thấy vải này dùng vài mùa hè thì quá tuyệt, cho nên Lâm Mộc cất giữ mảnh vải mà Patrick dệt ra thành phẩm đầu tiên, vải mà Patrick dệt ra được Lâm Mộc tiết kiệm dùng để làm màn, nếu Patrick cần quần áo, đương nhiên chỉ dùng vải Lâm Mộc dệt, cậu cũng không muốn Patrick mặc màn ra ngoài. Nhưng thú nhân khác cũng không cảm thấy vải họ dệt không tốt, một đám cất giữ cẩn thaận, nghĩ tới mùa đông có thể gia công thành quần áo bên ngoài.
Vải xuất hiện kéo theo sự xuất hiện của quần áo, đương nhiên bọn họ sẽ không dùng vải làm quần áo giống như kiểu da thú, bọn họ mắt thèm quần áo của Lâm Mộc lâu lắm rồi. Cho nên cầm quần áo của Lâm Mộc so sánh, sửa lại chỗ kéo khóa, dùng dây buộc ra sau, chiếc áo khoác đầu tiên ở thời cổ đại đã thành công. Mà Adeline thì mặc áo khoác Lâm Mộc đưa cho hắn vào trời bắt đầu lạnh dần, loạn cảm giác mềm mại này làm cho người ta cảm thấy quá tuyệt!
Mọi người cũng không phải đều lựa chọn lập tức xây dựng nhà, dù sao nhà cũ còn có thể ở, hơn nữa nếu bọn họ đều xây nhà, thời gian lâu lắm mới xây xong, cho nên nhiều thú nhân chọn ở lại nhà cũ, mùa xuân đến thì mới xây nhà. Cho nên, sau khi bận rộn suốt cả tháng, bọn họ rốt cuộc xây dựng xong nhà. Bởi vì mọi người đều vẫn làm việc cùng nhau, quen thuộc lẫn nhau, tình hữu nghĩ giữa các thú nhân rất dễ thành lập. Mà Rachel bọn họ cũng vì đoạn thời gian này cùng làm việc, nên chẳng còn sự cẩn thận như lúc mới đầu, hiện giờ bọn họ đều túy ý xưng anh gọi em, dù sao thú nhân cũng đều là những người đàn ông hào sảng.
Thời gian hơn một tháng, có nhiều chuyện làm cho Rachel bọn họ cảm động rất nhiều, đồng thời cũng hiểu được một chuyện, giống cái nhà tộc trưởng nấu ăn rất ngon, mỗi lần ăn đều làm cho người ta hận không thể nuốt luôn đầu lưỡi của mình, mà sau khi xây xong nhà, mọi người tự nhiên không có cùng nhau ăn cơm nữa, mà những người tiếc nuối do không thể ăn những món do Lâm Mộc làm chỗ nào cũng có. Đương nhiên những chuyện này Lâm Mộc không biết.
Từ sau khi thời tiết bắt đầu lạnh, Lâm Mộc có một thói quen, cậu sẽ đem thịt không ăn hết ướp muối rồi hong gió dưới mái hiên, Sacha có thắc mắc, Lâm Mộc trả lời, hong gió thịt như thế dùng làm thịt khô ngon lắm. Tất nhiên, thịt mà Lâm Mộc dùng đều là thịt heo.
Sau khi xây xong nhà, sau lần liên hoan vào ban đêm, Lâm Mộc ở nhà nghỉ cả ngày, đều chỉnh sức khỏe khoảng thời gian bận rộn này.
Hôm nay Lâm Mộc ngủ thẳng tới khi mặt trời lên cao, tính toán dậy sớm để chạy bộ rèn luyện thân thể hoàn toàn ngâm nước nóng. Mà khi cậu ngồi dậy, Patrick cũng đi vào. Trong tay y bưng chậu gỗ, thấy Lâm Mộc ngồi dậy với vẻ mặt buồn bực, cười nói “Tỉnh rồi?”
Lâm Mộc nghiêm mặt “Sao anh không gọi em dậy sớm, hôm nay lại chạy không được.”
Thấy Lâm Mộc ngủ ngon lành như thế, Patrick làm sao nỡ đánh thứ cậu, hơn nữa trước đó vài ngày Lâm Mộc cũng mệt mỏi, Patrick càng hy vọng để cậu nghỉ ngơi nhiều hơn, đối với việc rèn luyện, khi nào thì mà không được, không nhất thiết cứ phải sáng sớm.
Patrick cũng không nói tiếp, cười đưa khăn mặt cho Lâm Mộc “Rửa mặt trước đi, anh nấu cháo, còn hâm nóng cho em hai cái bánh bao, mau đứng lên ăn.”
Lâm Mộc quả thật đói bụng, cậu vội vàng lau mặt, súc miệng, rồi chạy đến phòng khách ăn sáng.
Cháo và bánh bao, còn có một đĩa dưa chua ngon miệng, Lâm Mộc ăn một bữa sáng ngon lành cũng không so đo chuyện Patrick không gọi cậu dậy chạy bộ.
Cảnh tượng như thế mấy ngày nay luôn trình diễn giữa hai người, mỗi lần Lâm Mộc đều sẽ bị Patrick đàn áp thành công, Patrick thật sự quá hiểu Lâm Mộc mà!
Thấy Lâm Mộc ăn xong cơm, Patrick vừa dọn chén vừa hỏi “Hôm nay tính làm gì?”
Lâm Mộc lắc đầu “Không có chuyện gì.” Lâm Mộc nghĩ một lúc, hôm nay cũng rảnh rỗi thì làm chút món gì đó để ăn. “Em muốn làm mấy món gì đó, thịt khô chưa làm, còn muốn làm một ít tương thịt bò, tương thịt thỏ, những thứ này anh thích ăn, đúng rồi, giờ cũng lạnh, em chuẩn bị làm ít canh uống, món này tốt cho sức khỏe.”
Patrick biết Lâm Mộc thích nấu ă, hơn nữa người khác thích ăn thì cậu càng vui vẻ, cười ôn nhu nói “Ừ, đừng mệt.”
“Vâng, có cả một ngày mà, đương nhiên anh phải giúp em nhóm lửa.”
“Được.”
Giữa trưa, Lâm Mộc nấu cho Patrick món thịt kho tàu mà y thích ăn nhất, mà thời điểm khi mùi thịt nhà Lâm Mộc tỏa ra khắp nơi, Casso mang theo mấy nhóc con đến nhà Lâm Mộc.
Nhìn thấy một chuỗi ‘động vật nhỏ’, Lâm Mộc cảm thấy quá thích. Hổ con, sư tử con, sói con, gấu con, còn có một con hồ ly con, đương nhinê cũng không thiếu Cầu Cầu. Những nhóc con này tự nhiên chính là ấu tể mà Rachel bọn họ mang đến. Những nhóc con này đều bị tay nghề của Lâm Mộc chinh phục, bị nuôi dưỡng điêu đầu lưỡi rồi. Bởi vì Lâm Mộc thích những nhóc con ngốc manh nho nhỏ (giả vờ đó), tự nhiên có món gì ngon đều dành cho chúng nó, bọn nó cũng không sợ Lâm Mộc (đám nhóc này đều là mấy đứa ranh mãnh) cho gì ăn đó, có đối khi còn làm nũng cầu ăn. Nhưng sau khi xây xong nhà, bọn nó ít có cơ hội được ăn những món do Lâm Mộc làm, quả thật chính là không ăn được. Bởi vì do Patrick ghét bọn nó luôn kề cận Lâm Mộc, chiếm luôn thời gian đáng lẽ là của y, Patrick tự nhiên không hy vọng những nhóc con này xuất hiện ở trong nhà mình, ngầm cảnh cáo chúng nó một phen, mấy đứa nhóc này cũng không có đến tìm Lâm Mộc, nhưng thời điểm ăn cơm luôn đảo quanh nhà Lâm Mộc, ăn không được thì ngửi cho đỡ thèm, có lẽ may mắn được Lâm Mộc nhìn thấy còn có thể sẽ được ăn ngon. Patrick trực tiếp không nhìn lũ nhóc con đánh chủ ý này, y không cho Lâm Mộc đi ra ngoài vào lúc ăn cơm, tự nhiên sẽ không nhìn thấy đám nhóc có thói quen giả vờ đáng thương này, y tỏ vẻ mình rất hào phóng để cho chúng nó ở bên ngoài ngửi mùi.
Nhưng mà do hôm nay Lâm Mộc chuẩn bị thức ăn, còn sớm nên chưa nấu canh luộc thịt, ngoài sân đã bắt đầu tản ra hương vị mê người, đám nhóc con này nhịn không được đi theo Casso đi vào.
Thật ra Casso cũng bị Patrick cảnh cáo, tính cả Cầu Cầu luôn, nhưng mà hôm nay phụ thân cho nó đến, cho nên Casso cảm thấy nó đầy đủ lý do, mà đám theo đuôi không phải chuyện nó lo lắng.
“Cánh tay của phụ thân bị thương, không có phương tiện nấu cơm cho bọn cháu, cho nên bảo cháu đến nhà hai chú ăn cơm.” Đây là lý do của Casso.
Mà sự thật thì không phải như vậy, cánh tay Damon bị thương, bị răng năng của thú hừ hừ róc qua một vết, đối với vết thương như thế Damon không để trong lòng, nhưng Casso nhìn thấy lại kiên trì không cho hắn nấu cơm, Damon đang muốn cảm động vì đứa con trai tri kỉ cũng tỏ vẻ hắn có thể nấu cơm mà không cần Casso nấu cơm cho hắn (chuyện Casso nấu cơm cho hắn chỉ là do hắn nghĩ thôi), Casso tỏ vẻ nó muốn đến nhà Lâm Mộc ăn cơm. Thiếu chút nữa làm phụ thân nó nghẹn chết, trong lòng Damon hận, nghiến răng nghiến lợi “Mày cẩn thận ăn nó tức bụng!”
Casso cảm thấy phụ thân là đang dặn dò nó, cho nên tùy ý lắc móng vuốt “Sẽ không, con sẽ mang một ít về cho phụ thân.”
“Coi như nhóc con có lương tâm.” Damon nghĩ ở trong lòng. Xua tay để nhóc con chết bầm này đi đi.
Lâm Mộc ngồi xổm xuống xoa đầu mấy nhóc con “Sao hôm nay lại đến cùng nhau thế?”
Mấy đứa nhóc này đều biết Lâm Mộc thích bọn họ giả vờ đáng yêu, đều làm ra tư thế dễ thương nhất, làm cho Lâm Mộc trực tiếp ôm mỗi đứa xoa nắn. Mà Patrick thì ôm cánh tay lạnh lùng nhìn bọn nó. Mấy nhóc kia cố gắng làm trò dễ thương tập thể rét run, không nhìn tới biểu tình của Patrick.
Lâm Mộc vui vẻ buông nhóc cuối cùng ra “Mấy nhóc ở đây chờ chút, chú đi lấy mấy thứ cho mấy nhóc ăn. Patrick, tiếp đón mấy nhóc đó vào nhà.”
“Anh sẽ hảo hảo đón tiếp tụi nó.” Patrick mắt lạnh quét qua mỗi đứa, cả nhóm lại run lên.
Thấy Lâm Mộc vào nhà bếp, Patrick đi đến trước mặt chúng nó, ôm cánh tay nhìn từ trên cao xuống, làm cho bọn họ đứng im không dám nhúc nhích.
Patrick lạnh lùng nở nụ cười, mấy nhóc kia dựng đứng hết lông, ám rống “Thật khủng bố!”
“Về sau không được để cho Lâm Mộc ôm.” Bọn nhóc này cho dù nhỏ cũng là giống đực!
Mấy nhóc này gật đầu đồng ý.
Lâm Mộc đi ra, khí lạnh xung quanh người Patrick lập tức biến thành cảnh xuân tươi đẹp, làm cho mấy nhóc con thở phào “Mỹ thực tuy ăn ngon, nhưng Patrick thật tra tấn người!” Đây là tiếng lòng của đám nhóc con.
Nhưng mà mấy nhóc này như ý nguyện ăn được những món Lâm Mộc làm đều cảm thấy đáng giá!
Mấy nhóc con ăn được mỹ mãn, Casso còn mang về cho Damon, đương nhiên lúc sau mọi người cũng không sợ Patrick, bọn nó đều ôm ý tưởng đây là lần cuối cùng, mang đi rất nhiều thức ăn, lấy hết thành quả cả ngày hôm nay của Lâm Mộc, làm cho Patrick hận nghiến răng. Lần nữa tự nhủ bản thân không thể làm ra chuyện đánh ấu tể.
Tử Sắc Kinh Cức
Hwan
*********
Thời gian bận rộn của bộ lạc du thú rất náo nhiệt, tự nhiên cũng có nhiều việc.
Bời vì có người mới gia nhập, cần nhà ở, đồ dùng sinh hoạt và quan trọng nhất là lương thực mùa đông cần phải được chuẩn bị. Do có rất nhiều thú nhân tham gia vào công việc xây nhà, làm đồ dùng sinh hoạt, cho nên loại phương thức tự đi săn thú đã không thích hợp, Patrick quyết định dùng theo cách cũ, chia các thú nhân thành từng nhóm, thay nhau ra ngoài săn thú, hơn nữa vì để cho mọi người nhanh quen thuộc lẫn nhau, đội ngũ săn thú luôn sẽ có người mới gia nhập, vừa làm cho bọn họ quen thuộc lẫn nhau, vừa để người mới trổ hết tài năng. Dù sao thì cũng là hai đội ngũ không quen biết, về sau mọi người phải ở cùng nhau, y không y vọng xuất hiện trường hợp chia bé kéo cánh hay cô lập.
Nói cho cùng, người mới gia nhập hay người cũ ở bộ lạc du thú này có mâu thuẫn hay không. Chuyện này tạm thời không cần lo lắng, hiện giờ mọi người đang bận rộn làm việc, không có thời gian suy nghĩ vẩn vơ.
Hiện giờ Rachel bọn họ cũng nghĩ nhanh nhanh xây xong ngôi nhà của mình, rồi dự trữ được nhiều lương thực. Nhìn thấy Lâm Mộc giới thiệu những thực vật có thể dự trữ được, bọn họ kinh ngạc hóa ra chúng nó có thể ăn. Mà sau khi ăn rồi lại kiên định cho quyết tâm dự trữ những thứ này.
Trái bột, muốn; khoai tây, muốn; ngô, muốn; gạo, muốn……..Ai chà! Thực vật có thể ăn quá nhiều! Bọn họ lo lắng mười phần.
Mà tất cả mọi người trong bộ lạc bận rộn xây dựng bộ lạc, thu thập lương thực, những giống cái cũng không rảnh rỗi. Tuy không thể đi giúp đỡ xây nhà, nhưng bọn họ có thể nấu cơm, hơn nữa bọn họ còn tranh thủ nuôi động vật nữa. Mà Adeline thì đi theo Lâm Mộc bọn họ học tập, học tập làm ra sao để nấu món ngon, học tập dệt vải, học nuôi dưỡng động vật, đương nhiên còn theo chân bọn họ lên núi hái nấm, hái trái cây, phơi nắng rau củ, thuận tiện còn theo Lâm Mộc học làm mấy món đồ ăn vặt. Adeline cảm thấy mình bận rộn lắm, nhưng mà lại vui vẻ. Nhất là lúc thấy vẻ mặt kinh ngạc của Rachel sau khi nếm món ăn hắn nấu làm cho hắn vui vẻ không thôi.
Bởi vì trời càng ngày càng lạnh, mọi người cũng mặc quần áo làm bằng vải, đương nhiên mọi người là chỉ những giống cái có thân thể yếu đuối – Lâm Mộc bọn họ, đương nhiên Lâm Mộc vẫn như cũ tỏ vẻ mình là giống đực, tuy rằng trước sau đều bị mọi người chê cười.
Bởi vì bọn họ không có việc gì làm thường sẽ ngồi trong sân, phơi nắng hóng gió, (tuy không có cảnh sắc tươi đẹp nhưng lại có khung cảnh thiên nhiên) rồi sau đó dệt vải, cho nên bọn họ dự trữ được không ít vải. Hơn nữa, sau khi Lâm Mộc lam cho Patrick một chiếc áo lông đơn giản cũng dạy cho đối phương cách dệt vải đơn giản nhất hơn nữa vẫn thành công, trong bộ lạc cũng xuất hiện một ít thú nhân sẽ dệt vải, tuy bọn họ dệt ra vải hơi thưa, nhưng Lâm Mộc cảm thấy vải này dùng vài mùa hè thì quá tuyệt, cho nên Lâm Mộc cất giữ mảnh vải mà Patrick dệt ra thành phẩm đầu tiên, vải mà Patrick dệt ra được Lâm Mộc tiết kiệm dùng để làm màn, nếu Patrick cần quần áo, đương nhiên chỉ dùng vải Lâm Mộc dệt, cậu cũng không muốn Patrick mặc màn ra ngoài. Nhưng thú nhân khác cũng không cảm thấy vải họ dệt không tốt, một đám cất giữ cẩn thaận, nghĩ tới mùa đông có thể gia công thành quần áo bên ngoài.
Vải xuất hiện kéo theo sự xuất hiện của quần áo, đương nhiên bọn họ sẽ không dùng vải làm quần áo giống như kiểu da thú, bọn họ mắt thèm quần áo của Lâm Mộc lâu lắm rồi. Cho nên cầm quần áo của Lâm Mộc so sánh, sửa lại chỗ kéo khóa, dùng dây buộc ra sau, chiếc áo khoác đầu tiên ở thời cổ đại đã thành công. Mà Adeline thì mặc áo khoác Lâm Mộc đưa cho hắn vào trời bắt đầu lạnh dần, loạn cảm giác mềm mại này làm cho người ta cảm thấy quá tuyệt!
Mọi người cũng không phải đều lựa chọn lập tức xây dựng nhà, dù sao nhà cũ còn có thể ở, hơn nữa nếu bọn họ đều xây nhà, thời gian lâu lắm mới xây xong, cho nên nhiều thú nhân chọn ở lại nhà cũ, mùa xuân đến thì mới xây nhà. Cho nên, sau khi bận rộn suốt cả tháng, bọn họ rốt cuộc xây dựng xong nhà. Bởi vì mọi người đều vẫn làm việc cùng nhau, quen thuộc lẫn nhau, tình hữu nghĩ giữa các thú nhân rất dễ thành lập. Mà Rachel bọn họ cũng vì đoạn thời gian này cùng làm việc, nên chẳng còn sự cẩn thận như lúc mới đầu, hiện giờ bọn họ đều túy ý xưng anh gọi em, dù sao thú nhân cũng đều là những người đàn ông hào sảng.
Thời gian hơn một tháng, có nhiều chuyện làm cho Rachel bọn họ cảm động rất nhiều, đồng thời cũng hiểu được một chuyện, giống cái nhà tộc trưởng nấu ăn rất ngon, mỗi lần ăn đều làm cho người ta hận không thể nuốt luôn đầu lưỡi của mình, mà sau khi xây xong nhà, mọi người tự nhiên không có cùng nhau ăn cơm nữa, mà những người tiếc nuối do không thể ăn những món do Lâm Mộc làm chỗ nào cũng có. Đương nhiên những chuyện này Lâm Mộc không biết.
Từ sau khi thời tiết bắt đầu lạnh, Lâm Mộc có một thói quen, cậu sẽ đem thịt không ăn hết ướp muối rồi hong gió dưới mái hiên, Sacha có thắc mắc, Lâm Mộc trả lời, hong gió thịt như thế dùng làm thịt khô ngon lắm. Tất nhiên, thịt mà Lâm Mộc dùng đều là thịt heo.
Sau khi xây xong nhà, sau lần liên hoan vào ban đêm, Lâm Mộc ở nhà nghỉ cả ngày, đều chỉnh sức khỏe khoảng thời gian bận rộn này.
Hôm nay Lâm Mộc ngủ thẳng tới khi mặt trời lên cao, tính toán dậy sớm để chạy bộ rèn luyện thân thể hoàn toàn ngâm nước nóng. Mà khi cậu ngồi dậy, Patrick cũng đi vào. Trong tay y bưng chậu gỗ, thấy Lâm Mộc ngồi dậy với vẻ mặt buồn bực, cười nói “Tỉnh rồi?”
Lâm Mộc nghiêm mặt “Sao anh không gọi em dậy sớm, hôm nay lại chạy không được.”
Thấy Lâm Mộc ngủ ngon lành như thế, Patrick làm sao nỡ đánh thứ cậu, hơn nữa trước đó vài ngày Lâm Mộc cũng mệt mỏi, Patrick càng hy vọng để cậu nghỉ ngơi nhiều hơn, đối với việc rèn luyện, khi nào thì mà không được, không nhất thiết cứ phải sáng sớm.
Patrick cũng không nói tiếp, cười đưa khăn mặt cho Lâm Mộc “Rửa mặt trước đi, anh nấu cháo, còn hâm nóng cho em hai cái bánh bao, mau đứng lên ăn.”
Lâm Mộc quả thật đói bụng, cậu vội vàng lau mặt, súc miệng, rồi chạy đến phòng khách ăn sáng.
Cháo và bánh bao, còn có một đĩa dưa chua ngon miệng, Lâm Mộc ăn một bữa sáng ngon lành cũng không so đo chuyện Patrick không gọi cậu dậy chạy bộ.
Cảnh tượng như thế mấy ngày nay luôn trình diễn giữa hai người, mỗi lần Lâm Mộc đều sẽ bị Patrick đàn áp thành công, Patrick thật sự quá hiểu Lâm Mộc mà!
Thấy Lâm Mộc ăn xong cơm, Patrick vừa dọn chén vừa hỏi “Hôm nay tính làm gì?”
Lâm Mộc lắc đầu “Không có chuyện gì.” Lâm Mộc nghĩ một lúc, hôm nay cũng rảnh rỗi thì làm chút món gì đó để ăn. “Em muốn làm mấy món gì đó, thịt khô chưa làm, còn muốn làm một ít tương thịt bò, tương thịt thỏ, những thứ này anh thích ăn, đúng rồi, giờ cũng lạnh, em chuẩn bị làm ít canh uống, món này tốt cho sức khỏe.”
Patrick biết Lâm Mộc thích nấu ă, hơn nữa người khác thích ăn thì cậu càng vui vẻ, cười ôn nhu nói “Ừ, đừng mệt.”
“Vâng, có cả một ngày mà, đương nhiên anh phải giúp em nhóm lửa.”
“Được.”
Giữa trưa, Lâm Mộc nấu cho Patrick món thịt kho tàu mà y thích ăn nhất, mà thời điểm khi mùi thịt nhà Lâm Mộc tỏa ra khắp nơi, Casso mang theo mấy nhóc con đến nhà Lâm Mộc.
Nhìn thấy một chuỗi ‘động vật nhỏ’, Lâm Mộc cảm thấy quá thích. Hổ con, sư tử con, sói con, gấu con, còn có một con hồ ly con, đương nhinê cũng không thiếu Cầu Cầu. Những nhóc con này tự nhiên chính là ấu tể mà Rachel bọn họ mang đến. Những nhóc con này đều bị tay nghề của Lâm Mộc chinh phục, bị nuôi dưỡng điêu đầu lưỡi rồi. Bởi vì Lâm Mộc thích những nhóc con ngốc manh nho nhỏ (giả vờ đó), tự nhiên có món gì ngon đều dành cho chúng nó, bọn nó cũng không sợ Lâm Mộc (đám nhóc này đều là mấy đứa ranh mãnh) cho gì ăn đó, có đối khi còn làm nũng cầu ăn. Nhưng sau khi xây xong nhà, bọn nó ít có cơ hội được ăn những món do Lâm Mộc làm, quả thật chính là không ăn được. Bởi vì do Patrick ghét bọn nó luôn kề cận Lâm Mộc, chiếm luôn thời gian đáng lẽ là của y, Patrick tự nhiên không hy vọng những nhóc con này xuất hiện ở trong nhà mình, ngầm cảnh cáo chúng nó một phen, mấy đứa nhóc này cũng không có đến tìm Lâm Mộc, nhưng thời điểm ăn cơm luôn đảo quanh nhà Lâm Mộc, ăn không được thì ngửi cho đỡ thèm, có lẽ may mắn được Lâm Mộc nhìn thấy còn có thể sẽ được ăn ngon. Patrick trực tiếp không nhìn lũ nhóc con đánh chủ ý này, y không cho Lâm Mộc đi ra ngoài vào lúc ăn cơm, tự nhiên sẽ không nhìn thấy đám nhóc có thói quen giả vờ đáng thương này, y tỏ vẻ mình rất hào phóng để cho chúng nó ở bên ngoài ngửi mùi.
Nhưng mà do hôm nay Lâm Mộc chuẩn bị thức ăn, còn sớm nên chưa nấu canh luộc thịt, ngoài sân đã bắt đầu tản ra hương vị mê người, đám nhóc con này nhịn không được đi theo Casso đi vào.
Thật ra Casso cũng bị Patrick cảnh cáo, tính cả Cầu Cầu luôn, nhưng mà hôm nay phụ thân cho nó đến, cho nên Casso cảm thấy nó đầy đủ lý do, mà đám theo đuôi không phải chuyện nó lo lắng.
“Cánh tay của phụ thân bị thương, không có phương tiện nấu cơm cho bọn cháu, cho nên bảo cháu đến nhà hai chú ăn cơm.” Đây là lý do của Casso.
Mà sự thật thì không phải như vậy, cánh tay Damon bị thương, bị răng năng của thú hừ hừ róc qua một vết, đối với vết thương như thế Damon không để trong lòng, nhưng Casso nhìn thấy lại kiên trì không cho hắn nấu cơm, Damon đang muốn cảm động vì đứa con trai tri kỉ cũng tỏ vẻ hắn có thể nấu cơm mà không cần Casso nấu cơm cho hắn (chuyện Casso nấu cơm cho hắn chỉ là do hắn nghĩ thôi), Casso tỏ vẻ nó muốn đến nhà Lâm Mộc ăn cơm. Thiếu chút nữa làm phụ thân nó nghẹn chết, trong lòng Damon hận, nghiến răng nghiến lợi “Mày cẩn thận ăn nó tức bụng!”
Casso cảm thấy phụ thân là đang dặn dò nó, cho nên tùy ý lắc móng vuốt “Sẽ không, con sẽ mang một ít về cho phụ thân.”
“Coi như nhóc con có lương tâm.” Damon nghĩ ở trong lòng. Xua tay để nhóc con chết bầm này đi đi.
Lâm Mộc ngồi xổm xuống xoa đầu mấy nhóc con “Sao hôm nay lại đến cùng nhau thế?”
Mấy đứa nhóc này đều biết Lâm Mộc thích bọn họ giả vờ đáng yêu, đều làm ra tư thế dễ thương nhất, làm cho Lâm Mộc trực tiếp ôm mỗi đứa xoa nắn. Mà Patrick thì ôm cánh tay lạnh lùng nhìn bọn nó. Mấy nhóc kia cố gắng làm trò dễ thương tập thể rét run, không nhìn tới biểu tình của Patrick.
Lâm Mộc vui vẻ buông nhóc cuối cùng ra “Mấy nhóc ở đây chờ chút, chú đi lấy mấy thứ cho mấy nhóc ăn. Patrick, tiếp đón mấy nhóc đó vào nhà.”
“Anh sẽ hảo hảo đón tiếp tụi nó.” Patrick mắt lạnh quét qua mỗi đứa, cả nhóm lại run lên.
Thấy Lâm Mộc vào nhà bếp, Patrick đi đến trước mặt chúng nó, ôm cánh tay nhìn từ trên cao xuống, làm cho bọn họ đứng im không dám nhúc nhích.
Patrick lạnh lùng nở nụ cười, mấy nhóc kia dựng đứng hết lông, ám rống “Thật khủng bố!”
“Về sau không được để cho Lâm Mộc ôm.” Bọn nhóc này cho dù nhỏ cũng là giống đực!
Mấy nhóc này gật đầu đồng ý.
Lâm Mộc đi ra, khí lạnh xung quanh người Patrick lập tức biến thành cảnh xuân tươi đẹp, làm cho mấy nhóc con thở phào “Mỹ thực tuy ăn ngon, nhưng Patrick thật tra tấn người!” Đây là tiếng lòng của đám nhóc con.
Nhưng mà mấy nhóc này như ý nguyện ăn được những món Lâm Mộc làm đều cảm thấy đáng giá!
Mấy nhóc con ăn được mỹ mãn, Casso còn mang về cho Damon, đương nhiên lúc sau mọi người cũng không sợ Patrick, bọn nó đều ôm ý tưởng đây là lần cuối cùng, mang đi rất nhiều thức ăn, lấy hết thành quả cả ngày hôm nay của Lâm Mộc, làm cho Patrick hận nghiến răng. Lần nữa tự nhủ bản thân không thể làm ra chuyện đánh ấu tể.
Bình luận truyện