Bỏ Mặc Người Đàn Ông Kia
Chương 5-3
Triệu Nghị Nhiên tiếp tục im lặng, cô cũng không biết phải nói gì, đành lẩm bẩm: "Em.....Chúng ta...."
Lúc này anh liền xoay người cô lại, để cho cô đứng vững đối mặt với anh, nhưng đôi tay anh vẫn không buông ra, hai mắt lại càng khóa chặt cô. Ánh mắt ấy giống như muốn nuốt gọn cô, cô như bị đại sư thôi miên, động cũng không thể động, toàn bộ thế giới đều mất đi ý nghĩa, chỉ còn sót lại bọn họ ngắm nhìn nhau.
"Mỹ Châu......" Anh khẽ gọi giống như thở dài, cô còn tưởng là mình nghe nhầm, nhưng chuyện tiếp theo tuyệt đối không phải là ảo giác, bởi vì cô cảm nhận được rõ ràng.....Anh hôn cô!
Đây là một nụ hôn êm ái, mang theo chút dò xét, anh sợ cô kinh hoàng đẩy mình ra, sợ cô nghĩ mình đang nằm mơ, chờ anh xác định cô không có ý bài xích, mới chậm rãi tiến sâu hơn, răng môi ngọt ngào quấn lấy nhau, trao đổi mùi vị của nhau. Đồng thời hai tay của anh cũng tăng thêm lực, ôm chặt cô vào trong ngực, đường cong kề sát nhau, rõ ràng là hoàn toàn khác biệt, nhưng lại hết sức phù hợp.
Chuyện vừa xảy ra, Lưu Mỹ Châu khiếp sợ đến không thể suy tư, chỉ phản ứng bằng trực giác, bởi vì người hôn cô là anh, dĩ nhiên cô sẽ không từ chối rồi.
Coi như nằm mộng cũng tốt, cô muốn cảm nhận tỉ mỉ nụ hôn này, lưu lại ký ức mỹ lệ nhất, vì vậy cô rên khẽ một tiếng, hé môi chờ đón sự thăm dò của anh, mặc kệ anh muốn cái gì cô đều nguyện ý cho, không cầu thắng chỉ cầu thua, dâng tặng mình cho anh.
Triệu Nghị Nhiên cảm nhận được sự phối hợp của cô, lại càng buông thả dục vọng lan tỏa, ngoại trừ miệng liếm láp, đôi tay cũng vuốt ve trên người cô, giống như là đền đáp lại công cô xoa bóp ngày hôm qua. Hiện tại đều trả hết cho cô, nhưng loại xoa bóp này không có hiệu quả thả lỏng, chỉ làm cho hai bên càng lúc càng khẩn trương căng thẳng.
Nói đến có chút ngoài ý muốn, anh không ngờ cô ở trong lòng anh lại tuyệt mỹ như thế, thân là đàn ông ngoại trừ hi vọng phụ nữ có tính cách tốt, còn ngầm hy vọng có xúc cảm tốt, mùi vị được. Trước mắt mới có thế thôi mà anh đã cảm thấy vô cùng hài lòng, giống như mở ra gói hàng bình thường, mới phát hiện lễ vật bên trong đáng để mình quý trọng.
Bởi vì chiều cao của hai người khá chênh lệch (1,85cm với 1,58cm), cô đành phải kiễng mũi chân, còn anh thì cúi người xuống, mặc dù vậy nhưng hai người không hề oán trách, vô cùng cam nguyện ôm hôn, hận không thể dùng băng dính quấn lại với nhau (băng dính có thể chưa đủ lãng mạn, thắt lưng có lẽ tương đối kích thích).
Không biết qua bao lâu, cho đến khi hai bên đều không thở nổi, anh mới luyến tiếc buông cô ra, lý trí còn sót lại cũng dần dần phục hồi.
"Xin lỗi, anh...."
Anh muốn nói mình quá xúc động rồi, đầu óc nóng lên liền tự thử nghiệm, nên trước tiên phải nói rõ ràng chuyện này, đáng tiếc cô không cho anh cơ hội.
"Em.....Em đi về trước đây!"
Cô không muốn nghe anh nói xin lỗi, không muốn thấy anh đổi ý , không muốn anh xem nụ hôn đó như một lỗi lầm, vì vậy cô xoay người xông về phía cửa le,lê phòng, bước chân rất nhanh nhưng không hề vấp ngã, một quy,úy đường bình an thuận lợi rời khỏi anh (lúc này không hề đeo kính đôn, cũng không sao, thật thần kỳ).
Triệu Nghị Nhiên đứng tại chỗ ngây ngẩn một lúc, cuối cùng vẫn không đuổi theo, anh nhất định phải suy nghĩ thận trọng mới có thể quyết định. Bởi vì Mỹ Châu là người nhà, là cô gái mà anh muốn nghiêm túc đối đãi, hôm nay phải mất ngủ cả đêm rồi, anh phải suy tính cho nửa đời còn lại....
Lúc sáng sớm, Lưu Mỹ Châu vẫn còn đang trằn trọc trên giường, ý nghĩ duy nhất chính là nhốt mình trong phòng, cả ngày hôm nay sẽ không ra ngoài.
Cô ở cùng phòng với một đồng nghiệp nữ ở bộ phận kế toán, thế nhưng vị đồng nghiệp kia hiển nhiên là "Thỏ khôn có ba hang", chỉ về phòng một lần để lấy hành lý, thời gian khác đều không thấy bóng dáng. Như vậy cũng tốt, sẽ không can thiệp vào chuyện riêng của nhau.
Trong phòng có TV cùng máy vi tính, phong cảnh ngoài cửa sổ khá đẹp, cô sẽ không lãng phí thời gian đi đâu cả. Muốn ăn gì thì cứ gọi điện thoại chọn món, dù sao ngày mai sẽ phải về Đài Bắc rồi, cô tin tưởng mình sẽ vượt qua.
Vừa nghĩ tới nụ hôn khó có thể tưởng tượng của tối hôm qua, cô đã cảm thấy gương mặt nóng lên, thân thể như nhũn ra. Kiếp trước và kiếp này cô vẫn chưa từng thử qua nụ hôn nồng nhiệt như thế, -l3qu4d0n- cũng không ngờ Triệu Nghị Nhiên lại làm chuyện đó với mình. Bất kể là anh nhất thời xúc động hay có lý do khác, cô đều âm thầm cảm kích, lát nữa sẽ ghi lại chuyện quan trọng đó vào nhật ký, ghi lại ngày trọng đại đáng nhớ này.
Nhưng khi trở về cuộc sống thực tế, bọn họ nên đối mặt với nhau thế nào đây? Có thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì sao? Bọn họ chẳng những ở cùng một phòng làm việc, mà còn chung một mái nhà, mỗi ngày ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu vẫn phải gặp, chẳng lẽ muốn tiếp tục sống ngại ngùng như thế?
Vì thế, cô mất ngủ đến hơn nửa đêm, nghĩ mãi không ra chút manh mối, đành phải làm con rùa rụt cổ trước.
Sau khi rời giường rửa mặt, cô gọi bữa sáng lên, ăn qua loa rồi nhàm chán đọc chút tin tức trên báo, nghĩ thầm thời gian trôi qua chậm quá, mới 9h sáng mà thôi, phải đợi chiều muộn ngày mai mới khởi hành, cô chỉ có thể tiếp tục hoang mang.
"Cốc! Cốc!"
Đột nhiên vang lên một hồi tiếng gõ cửa, cô giật mình, cứ nghĩ có thể là vị nữ đồng nghiệp kia quay lại lấy thứ gì đó, nhưng đối phương có thẻ phòng điện tử, tại sao còn phải gõ cửa nữa?
Mở hé cửa, Lưu Mỹ Châu liền nhìn thấy người mà mình muốn né tránh nhất, Triệu Nghị Nhiên đang đứng ở trước mặt cô.
"Tổng giám đốc, ngài có chuyện gì sao?"
Triệu Nghị Nhiên vừa nghe liền nhíu mày, cô đang cố ý xa lánh anh? Lúc này rồi còn gọi anh là tổng giám đốc? Anh lấy một cặp kính mắt từ trong túi ra, thật may là không có rơi vỡ.
"Em quên cầm kính, anh mang tới cho em đây."
"Cám ơn, em có kính dự phòng rồi." Cô nhìn xung quanh chứ không dám nhìn anh, cũng không dám mở hẳn cửa.
"Em không cần cặp kính này nữa hả?"
"Ách....Cám ơn anh đã cầm tới cho em." Cô thật sự không biết mình đang nói gì, đưa hai tay ra nhận lấy mắt kính, mới phát hiện khe hở lần này có thể chui lọt, Triệu Nghị Nhiên rất tự nhiên đẩy cửa bước vào.
"Không thể để cho anh vào sao? Bên trong có người khác hả?"
Cô lắc đầu phủ nhận, cuối cùng vẫn chẳng địch nổi khí thế của anh, đành phải theo anh vào phòng. Khi anh xoay người khóa cửa lại, cô suýt nữa đã hô lên, chẳng lẽ anh còn muốn làm tiếp chuyện tối hôm qua với cô? Đầu của anh vẫn chưa khôi phục trạng thái bình thường sao?
"Ngồi xuống đi, chúng ta nói chuyện một chút." Trong phòng chỉ có hai ghế sofa đơn, anh ngồi một cái, liền chỉ vào cái khác nói với cô.
"Ừm....." Cô thầm vui mừng vì sự sắp xếp như thế, hai người cách nhau một bàn trà, hẳn là sẽ không phát hỏa nữa đi?
Triệu Nghị Nhiên nghiêng người về phía cô, hai tay đặt ở trên đùi, dùng giọng nặng nề nói: "Đầu tiên, về chuyện tối hôm qua, anh muốn nói một tiếng xin lỗi với em."
Quả nhiên! Anh hối hận rồi, nụ hôn tối hôm qua là sai lầm với anh, ngực cô giống như bị một khối đá lớn đè nặng, nghẹn đến suýt chút nữa không thể hô hấp.
"Không sao...."
Một nụ hôn không tính là gì, mặc dù đó là nụ hôn đầu của cô. Dù sao đã sống hai kiếp, cũng hưởng thụ được nụ hôn đầu của thiếu nữ, có tiến bộ mà đúng không?
"Còn nữa, anh không nên nhìn trộm nhật ký của em."
"Hả?"
Cô ngây ngẩn cả người, không phản ứng kịp, nháy mắt mấy cái mới có thể nghĩ thông suốt, thì ra là anh đã đọc nhật ký thầm mến của cô! Trời ơi đất hỡi, thánh thần ơi....Chuyện đó xảy ra khi nào? Tại sao anh lại làm như vậy? Nếu anh đọc qua, chẳng phải sẽ biết cô thầm thích anh sao? Ôi không....Làm ơn để cho cô sống lại lần nữa đi, cô sẽ dùng điện thoại thông minh để ghi lại!
"Thật xin lỗi." Anh rất áy náy, sống 28 năm, anh chưa bao giờ cảm giác mình vô lại như vậy.
Phản ứng của cô nằm ngoài dự đoán của anh, chỉ thấy cô đang trợn mắt há mồm, trừng mắt nhìn liền khóc như mưa, cúi đầu nghẹn ngào nói: "Em.. Trở về em sẽ từ chức, tuyệt đối sẽ không quấn lấy anh.....Anh yên tâm, em tự biết rõ, thật xin lỗi.....Em không phải cố ý thích anh...."
"Em khóc cái gì?" Anh thật sự lúng túng, người cường hôn là anh, nhìn lén bí mật của cô cũng là anh, sao lại là cô khóc chứ?
"Cầu xin anh trở về phòng đi, để cho em ở một mình....."
"Sao anh có thể để em một mình được?" Anh đi tới trước mặt cô rồi ngồi xổm xuống, giữ lấy bả vai đang run rẩy, nhìn cô thút thít khóc, nhưng cố ý tránh né tầm mắt của anh, như đứa bé làm điều gì sai sợ bị người lớn trách phạt.
Những giọt lệ này đều vì anh mà rơi, mà đàn ông thì không được để phụ nữ khóc, anh dứt khoát bế cô lên, ngồi xuống ghế sofa trước, rồi mới đặt cô lên đùi mình, dỗ dành cô như dỗ một đứa trẻ.
Hai người bạn gái trước của anh, đều rất thông tuệ và độ lượng, chia tay cũng sẽ không khóc lóc. Bình thường anh không có cơ hội ở cùng với trẻ con, cặp sinh đôi khi còn bé cũng không tới phiên anh chăm sóc, vì vậy lúc này anh chỉ có thể dựa vào tưởng tượng mà hành động, hi vọng dỗ dành tốt cô bé trong ngực trước rồi sẽ nói tâm ý của mình cho cô biết.
Lúc này anh liền xoay người cô lại, để cho cô đứng vững đối mặt với anh, nhưng đôi tay anh vẫn không buông ra, hai mắt lại càng khóa chặt cô. Ánh mắt ấy giống như muốn nuốt gọn cô, cô như bị đại sư thôi miên, động cũng không thể động, toàn bộ thế giới đều mất đi ý nghĩa, chỉ còn sót lại bọn họ ngắm nhìn nhau.
"Mỹ Châu......" Anh khẽ gọi giống như thở dài, cô còn tưởng là mình nghe nhầm, nhưng chuyện tiếp theo tuyệt đối không phải là ảo giác, bởi vì cô cảm nhận được rõ ràng.....Anh hôn cô!
Đây là một nụ hôn êm ái, mang theo chút dò xét, anh sợ cô kinh hoàng đẩy mình ra, sợ cô nghĩ mình đang nằm mơ, chờ anh xác định cô không có ý bài xích, mới chậm rãi tiến sâu hơn, răng môi ngọt ngào quấn lấy nhau, trao đổi mùi vị của nhau. Đồng thời hai tay của anh cũng tăng thêm lực, ôm chặt cô vào trong ngực, đường cong kề sát nhau, rõ ràng là hoàn toàn khác biệt, nhưng lại hết sức phù hợp.
Chuyện vừa xảy ra, Lưu Mỹ Châu khiếp sợ đến không thể suy tư, chỉ phản ứng bằng trực giác, bởi vì người hôn cô là anh, dĩ nhiên cô sẽ không từ chối rồi.
Coi như nằm mộng cũng tốt, cô muốn cảm nhận tỉ mỉ nụ hôn này, lưu lại ký ức mỹ lệ nhất, vì vậy cô rên khẽ một tiếng, hé môi chờ đón sự thăm dò của anh, mặc kệ anh muốn cái gì cô đều nguyện ý cho, không cầu thắng chỉ cầu thua, dâng tặng mình cho anh.
Triệu Nghị Nhiên cảm nhận được sự phối hợp của cô, lại càng buông thả dục vọng lan tỏa, ngoại trừ miệng liếm láp, đôi tay cũng vuốt ve trên người cô, giống như là đền đáp lại công cô xoa bóp ngày hôm qua. Hiện tại đều trả hết cho cô, nhưng loại xoa bóp này không có hiệu quả thả lỏng, chỉ làm cho hai bên càng lúc càng khẩn trương căng thẳng.
Nói đến có chút ngoài ý muốn, anh không ngờ cô ở trong lòng anh lại tuyệt mỹ như thế, thân là đàn ông ngoại trừ hi vọng phụ nữ có tính cách tốt, còn ngầm hy vọng có xúc cảm tốt, mùi vị được. Trước mắt mới có thế thôi mà anh đã cảm thấy vô cùng hài lòng, giống như mở ra gói hàng bình thường, mới phát hiện lễ vật bên trong đáng để mình quý trọng.
Bởi vì chiều cao của hai người khá chênh lệch (1,85cm với 1,58cm), cô đành phải kiễng mũi chân, còn anh thì cúi người xuống, mặc dù vậy nhưng hai người không hề oán trách, vô cùng cam nguyện ôm hôn, hận không thể dùng băng dính quấn lại với nhau (băng dính có thể chưa đủ lãng mạn, thắt lưng có lẽ tương đối kích thích).
Không biết qua bao lâu, cho đến khi hai bên đều không thở nổi, anh mới luyến tiếc buông cô ra, lý trí còn sót lại cũng dần dần phục hồi.
"Xin lỗi, anh...."
Anh muốn nói mình quá xúc động rồi, đầu óc nóng lên liền tự thử nghiệm, nên trước tiên phải nói rõ ràng chuyện này, đáng tiếc cô không cho anh cơ hội.
"Em.....Em đi về trước đây!"
Cô không muốn nghe anh nói xin lỗi, không muốn thấy anh đổi ý , không muốn anh xem nụ hôn đó như một lỗi lầm, vì vậy cô xoay người xông về phía cửa le,lê phòng, bước chân rất nhanh nhưng không hề vấp ngã, một quy,úy đường bình an thuận lợi rời khỏi anh (lúc này không hề đeo kính đôn, cũng không sao, thật thần kỳ).
Triệu Nghị Nhiên đứng tại chỗ ngây ngẩn một lúc, cuối cùng vẫn không đuổi theo, anh nhất định phải suy nghĩ thận trọng mới có thể quyết định. Bởi vì Mỹ Châu là người nhà, là cô gái mà anh muốn nghiêm túc đối đãi, hôm nay phải mất ngủ cả đêm rồi, anh phải suy tính cho nửa đời còn lại....
Lúc sáng sớm, Lưu Mỹ Châu vẫn còn đang trằn trọc trên giường, ý nghĩ duy nhất chính là nhốt mình trong phòng, cả ngày hôm nay sẽ không ra ngoài.
Cô ở cùng phòng với một đồng nghiệp nữ ở bộ phận kế toán, thế nhưng vị đồng nghiệp kia hiển nhiên là "Thỏ khôn có ba hang", chỉ về phòng một lần để lấy hành lý, thời gian khác đều không thấy bóng dáng. Như vậy cũng tốt, sẽ không can thiệp vào chuyện riêng của nhau.
Trong phòng có TV cùng máy vi tính, phong cảnh ngoài cửa sổ khá đẹp, cô sẽ không lãng phí thời gian đi đâu cả. Muốn ăn gì thì cứ gọi điện thoại chọn món, dù sao ngày mai sẽ phải về Đài Bắc rồi, cô tin tưởng mình sẽ vượt qua.
Vừa nghĩ tới nụ hôn khó có thể tưởng tượng của tối hôm qua, cô đã cảm thấy gương mặt nóng lên, thân thể như nhũn ra. Kiếp trước và kiếp này cô vẫn chưa từng thử qua nụ hôn nồng nhiệt như thế, -l3qu4d0n- cũng không ngờ Triệu Nghị Nhiên lại làm chuyện đó với mình. Bất kể là anh nhất thời xúc động hay có lý do khác, cô đều âm thầm cảm kích, lát nữa sẽ ghi lại chuyện quan trọng đó vào nhật ký, ghi lại ngày trọng đại đáng nhớ này.
Nhưng khi trở về cuộc sống thực tế, bọn họ nên đối mặt với nhau thế nào đây? Có thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì sao? Bọn họ chẳng những ở cùng một phòng làm việc, mà còn chung một mái nhà, mỗi ngày ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu vẫn phải gặp, chẳng lẽ muốn tiếp tục sống ngại ngùng như thế?
Vì thế, cô mất ngủ đến hơn nửa đêm, nghĩ mãi không ra chút manh mối, đành phải làm con rùa rụt cổ trước.
Sau khi rời giường rửa mặt, cô gọi bữa sáng lên, ăn qua loa rồi nhàm chán đọc chút tin tức trên báo, nghĩ thầm thời gian trôi qua chậm quá, mới 9h sáng mà thôi, phải đợi chiều muộn ngày mai mới khởi hành, cô chỉ có thể tiếp tục hoang mang.
"Cốc! Cốc!"
Đột nhiên vang lên một hồi tiếng gõ cửa, cô giật mình, cứ nghĩ có thể là vị nữ đồng nghiệp kia quay lại lấy thứ gì đó, nhưng đối phương có thẻ phòng điện tử, tại sao còn phải gõ cửa nữa?
Mở hé cửa, Lưu Mỹ Châu liền nhìn thấy người mà mình muốn né tránh nhất, Triệu Nghị Nhiên đang đứng ở trước mặt cô.
"Tổng giám đốc, ngài có chuyện gì sao?"
Triệu Nghị Nhiên vừa nghe liền nhíu mày, cô đang cố ý xa lánh anh? Lúc này rồi còn gọi anh là tổng giám đốc? Anh lấy một cặp kính mắt từ trong túi ra, thật may là không có rơi vỡ.
"Em quên cầm kính, anh mang tới cho em đây."
"Cám ơn, em có kính dự phòng rồi." Cô nhìn xung quanh chứ không dám nhìn anh, cũng không dám mở hẳn cửa.
"Em không cần cặp kính này nữa hả?"
"Ách....Cám ơn anh đã cầm tới cho em." Cô thật sự không biết mình đang nói gì, đưa hai tay ra nhận lấy mắt kính, mới phát hiện khe hở lần này có thể chui lọt, Triệu Nghị Nhiên rất tự nhiên đẩy cửa bước vào.
"Không thể để cho anh vào sao? Bên trong có người khác hả?"
Cô lắc đầu phủ nhận, cuối cùng vẫn chẳng địch nổi khí thế của anh, đành phải theo anh vào phòng. Khi anh xoay người khóa cửa lại, cô suýt nữa đã hô lên, chẳng lẽ anh còn muốn làm tiếp chuyện tối hôm qua với cô? Đầu của anh vẫn chưa khôi phục trạng thái bình thường sao?
"Ngồi xuống đi, chúng ta nói chuyện một chút." Trong phòng chỉ có hai ghế sofa đơn, anh ngồi một cái, liền chỉ vào cái khác nói với cô.
"Ừm....." Cô thầm vui mừng vì sự sắp xếp như thế, hai người cách nhau một bàn trà, hẳn là sẽ không phát hỏa nữa đi?
Triệu Nghị Nhiên nghiêng người về phía cô, hai tay đặt ở trên đùi, dùng giọng nặng nề nói: "Đầu tiên, về chuyện tối hôm qua, anh muốn nói một tiếng xin lỗi với em."
Quả nhiên! Anh hối hận rồi, nụ hôn tối hôm qua là sai lầm với anh, ngực cô giống như bị một khối đá lớn đè nặng, nghẹn đến suýt chút nữa không thể hô hấp.
"Không sao...."
Một nụ hôn không tính là gì, mặc dù đó là nụ hôn đầu của cô. Dù sao đã sống hai kiếp, cũng hưởng thụ được nụ hôn đầu của thiếu nữ, có tiến bộ mà đúng không?
"Còn nữa, anh không nên nhìn trộm nhật ký của em."
"Hả?"
Cô ngây ngẩn cả người, không phản ứng kịp, nháy mắt mấy cái mới có thể nghĩ thông suốt, thì ra là anh đã đọc nhật ký thầm mến của cô! Trời ơi đất hỡi, thánh thần ơi....Chuyện đó xảy ra khi nào? Tại sao anh lại làm như vậy? Nếu anh đọc qua, chẳng phải sẽ biết cô thầm thích anh sao? Ôi không....Làm ơn để cho cô sống lại lần nữa đi, cô sẽ dùng điện thoại thông minh để ghi lại!
"Thật xin lỗi." Anh rất áy náy, sống 28 năm, anh chưa bao giờ cảm giác mình vô lại như vậy.
Phản ứng của cô nằm ngoài dự đoán của anh, chỉ thấy cô đang trợn mắt há mồm, trừng mắt nhìn liền khóc như mưa, cúi đầu nghẹn ngào nói: "Em.. Trở về em sẽ từ chức, tuyệt đối sẽ không quấn lấy anh.....Anh yên tâm, em tự biết rõ, thật xin lỗi.....Em không phải cố ý thích anh...."
"Em khóc cái gì?" Anh thật sự lúng túng, người cường hôn là anh, nhìn lén bí mật của cô cũng là anh, sao lại là cô khóc chứ?
"Cầu xin anh trở về phòng đi, để cho em ở một mình....."
"Sao anh có thể để em một mình được?" Anh đi tới trước mặt cô rồi ngồi xổm xuống, giữ lấy bả vai đang run rẩy, nhìn cô thút thít khóc, nhưng cố ý tránh né tầm mắt của anh, như đứa bé làm điều gì sai sợ bị người lớn trách phạt.
Những giọt lệ này đều vì anh mà rơi, mà đàn ông thì không được để phụ nữ khóc, anh dứt khoát bế cô lên, ngồi xuống ghế sofa trước, rồi mới đặt cô lên đùi mình, dỗ dành cô như dỗ một đứa trẻ.
Hai người bạn gái trước của anh, đều rất thông tuệ và độ lượng, chia tay cũng sẽ không khóc lóc. Bình thường anh không có cơ hội ở cùng với trẻ con, cặp sinh đôi khi còn bé cũng không tới phiên anh chăm sóc, vì vậy lúc này anh chỉ có thể dựa vào tưởng tượng mà hành động, hi vọng dỗ dành tốt cô bé trong ngực trước rồi sẽ nói tâm ý của mình cho cô biết.
Bình luận truyện