Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài
Chương 115: Thâm tình của hắn
Nàng cúi đầu, không còn ý định bắt chuyện, ngay khi nàng đang ăn miếng bít
tết một cách đần độn vô vị, lại thấy đỉnh đầu vang lên giọng nói của hắn.
“Em đã biết sai lầm rồi, vậy em tính bồi thường tôi thế nào?”
Đây là hắn đã tha thứ cho nàng đi, nàng vội vàng nuốt miếng bít tết trong miệng, không cần nghĩ ngợi hỏi: “Anh thích bồi thường như thế nào???”
Hàng lông mi dài của hắn rủ xuống, vẻ giảo hoạt chợt lóe mà qua: “Cái gì đều có thể chứ? Em sẽ không đổi ý?”
“Đương nhiên, anh nói đi, nhưng với điều kiện tiên quyết là tôi không có quá nhiều tiền mời ăn đi ăn đại tiệc hoặc là đi những nơi có vẻ cao cấp, những thứ khác hẳn đều có thể đi.”
“Này đó không cần em nói tôi cũng biết.” Hắn nháy mắt lộ ra nụ cười trêu đùa: “Yêu cầu của tôi thực thể lệ, em tiếp tục làm lái xe cho tôi hai tháng nữa.”
Như vậy mỗi ngày hắn đều có thể nhìn thấy nàng, đôi mắt trong suốt lướt qua chút sáng ngời, hắn mặt không đổi sắc, cúi đầu dùng khăn ăn chà lau khóe môi.
“Đương nhiên là không thành vấn đề.” Thì ra là chuyện này, nàng thư thái cười cười, sảng khoái đồng ý với hắn. Nhưng chợt nhớ đến Doãn Lạc Hàn, lòng của nàng lại thắt lại, phải sửa lại miệng :”Cái kia…. Tôi chỉ có thể hứa với anh buổi tối có rảnh liền làm lái xe lâm thời của anh, bởi vì tôi sắp tốt nghiệp, ban ngày bận rộn, thực sự mệt chết đi…”
Hắn xoay ly rượu vang đỏ, lạnh nhạt nói xong: “Đó cũng không thành vấn đề.”
“Kim Chính Vũ, tôi cam đoan lần sau sẽ không bao giờ nhắc lại câu nói kia.” Mân Huyên nở nụ cười xán lạn, nhấc ly rượu định cùng chạm cốc với hắn, ai ngờ lại bị hắn một phen đoạt mất.
“Đợi lát nữa em phải phụ trách lái xe đưa tôi trở về, cho nên em không thể uống rượu được, tôi cũng không muốn giao cái mạng nhỏ này vào tay em.” Hắn một bên nói thầm, một bên đem ly rượu đặt xuống chỗ bàn nàng không với tới được.
Mân Huyên mím môi cười cười, Kim Chính Vũ nói chuyện không để ý lại lúc nào cũng lộ ra hành động đáng yêu đã trở lại rồi, thật là tốt quá!
“Đúng rồi, chúng ta nói chuyện cả nửa ngày rồi sao lại không thấy Chỉ Dao đi ra?” Nàng nghển cổ nhìn về phía Chỉ Dao biến mất, không khỏi nổi lên nghi vấn.
“Cái đầu của em không phải luôn luôn thông minh sao? Không phải đến bây giờ còn chưa hiểu cái gì chứ?” Kim CHính Vũ lại nhấp một ngụm rượu, trong mắt tỏa ra ý cười.
Nhờ hắn chỉ điểm, nàng nháy mắt hiểu được, thì ra Chỉ Dao mượn cớ đi toilet đã sớm vụng trộm đi trước, khó trách Chỉ Dao đã đi gần một tiếng rồi vẫn không thấy người đâu.
Một lát sau, hai người ăn xong, hắn gọi bồi bàn tới thanh toán.
Hai người ra khỏi nhà hàng Pháp, một trận gió lạnh thổi tới, Mân Huyên chỉ mặc một bộ váy mỏng không nhịn được co rúm lại một chút, hiện tại mới tháng ba, tuy rằng thành phố này ở phía nam, nhưng vừa đến ban đêm liền bị cảm giác mát lạnh quấn lấy.
“Này, Lăng Mân Huyên, em có biết chân em rất ngắn hay không, mặc váy khó coi chết đi được.”
Đáng giận! Thế nhưng dám nói nàng chân ngắn, vóc người một mét sáu mươi tám, chân của nàng làm sao mà ngắn được, nàng quay đầu đang định hung hăng phản bác Kim Chính Vũ, không ngờ lại có một chiếc áo khoác ấm áp choàng lên người mình.
Cúi đầu nhìn chiếc áo âu phục trên người, nàng ngây ngẩn cả người, hắn cẩn thận cài cúc áo khoác cho nàng, sau đó hai tay đút túi quần, dáng vẻ vô cùng ngang nhiên.
“Cho nên sau này kính nhờ em không cần mặc váy, vẫn là ăn mặc như bình thường nhìn mới thuận mắt, cũng không dễ dàng bị cảm lạnh.”
Tiểu tử này đừng nói chuyện dài dòng như vậy nữa có được hay không, rõ ràng chính là lo lắng cho nàng, lại phải cố ý nói như vậy. Mân Huyên xem thấu tâm tư của hắn, nhưng không muốn nói ra, nàng càng ngày càng cảm thấy mình thực sự may mắn khi gặp được hắn.
“Xe của anh đỗ ở đâu? Tôi đi lái ra đây.” Nàng cũng không quên chuyện hắn vừa mới bảo nàng làm lái xe lâm thời.
“Không cần, xe đã có người giúp tôi lái ra đây.” Hắn chỉ tay, quả nhiên chiếc có chiếc Porche mui trần màu đỏ chạy lại đây, vững vàng đỗ lại trước mặt bọn họ.
“Thiếu gia, xe đã lái tới đây, đây là chìa khóa xe của ngài.” Một người thoạt nhìn như quản lý xuống xe, cung kính dâng chìa khóa xe cho Kim Chính Vũ.
“Uhm, phiền toái ông, quản lý Hồ.” Kim Chính Vũ lịch sự gật gật đầu, xoay người thuận tay đưa chìa khóa cho Mân Huyên.
Hai người một trước một sau lên xe, Kim Chính Vũ ấn một cái nút, chiếc xe mui trần lạnh lẽo đảo mắt liền biến thành ấm áp.
Mân Huyên hít vào một hơi, khởi động xe, nàng đột nhiên phát hiện phương diện này Kim Chính Vũ rất giống Chỉ Dao, cô ấy tuy rằng là từ nhỏ đã là con nhà giàu có, nhưng chưa bao giờ xem thường cô gái bình thường như nàng, ngược lại luôn quan tâm nàng đến từng chuyện nhỏ nhất.
Hai tay nàng nắm chặt tay lái chăm chú lái xe, ngực tràn đầy cảm động, trõng xe trầm mặc một lát, nàng thuận miệng tìm một đề tài: “Tôi nghe Chỉ Dao nói lần này anh trở về tiếp quản phân nhánh công ty trong nước, Kim Chính Vũ, anh khi nào thì tốt nghiệp đại học vậy? Ừm… Hiện tại anh hẳn phải đến trường….”
Nàng do dự mà không dám nói tiếp, kỳ thật trong lòng nàng vẫn có nghi vấn, Kim Chính Vũ còn nhỏ hơn nàng cả một tuổi, năm nay nàng học năm thứ tư còn gần một tháng nữa mới tốt nghiệp, như thế nào mà…
“Tôi biết em muốn hỏi vấn đề gì, em đang tò mò làm sao tôi học hành xong trước em phải không?”
Hắn chẳng hề để ý, rõ ràng trực tiếp nói ra lời nàng còn chưa dám nói.
“Ha ha…. Thật ra anh không nói cũng không sao, tôi chỉ là thuận miệng hỏi một chút, không có ý gì.” Nàng thè lưỡi, làm lành ngay.
Kỳ thật cẩn thận ngẫm nghĩ về Kim Chính Vũ hết thảy đều rất thần bí, trừ bỏ biết tuổi của hắn cùng hắn là người thừa kế tương lại của tập đoàn Kim thị Hàn Quốc, nàng mơ hồ hoàn toàn không biết những chuyện khác của hắn.
Nhờ chuyện lần trước hắn đột nhiên phát giận, hiện tại ở trước mặt hắn, nàng nói chuyện gì cũng phải ngẫm trước nghĩ sau, sợ chính mình nói lỡ lời, làm cho đại thiếu gia hắn tức giận.
Hắn xua tay, nhìn nàng một cái, nhẹ nhàng quâng bơ nói xong : “Thực tế cũng không có gì, tôi chỉ là ở cao nhất (*) nhảy hai cấp mà thôi. Cho nên tôi tốt nghiệp trước em.”
(*) Tương đương với lớp 10 của ViệtNam.
Từ chương này mình quyết định đổi lại xưng hô của Mân Huyên với Chính Vũ một chút, nếu mọi người thấy cách xưng hô này không được hợp cho lắm thì comment dưới cho mình nhé. Mình sẽ sửa lại.
“Em đã biết sai lầm rồi, vậy em tính bồi thường tôi thế nào?”
Đây là hắn đã tha thứ cho nàng đi, nàng vội vàng nuốt miếng bít tết trong miệng, không cần nghĩ ngợi hỏi: “Anh thích bồi thường như thế nào???”
Hàng lông mi dài của hắn rủ xuống, vẻ giảo hoạt chợt lóe mà qua: “Cái gì đều có thể chứ? Em sẽ không đổi ý?”
“Đương nhiên, anh nói đi, nhưng với điều kiện tiên quyết là tôi không có quá nhiều tiền mời ăn đi ăn đại tiệc hoặc là đi những nơi có vẻ cao cấp, những thứ khác hẳn đều có thể đi.”
“Này đó không cần em nói tôi cũng biết.” Hắn nháy mắt lộ ra nụ cười trêu đùa: “Yêu cầu của tôi thực thể lệ, em tiếp tục làm lái xe cho tôi hai tháng nữa.”
Như vậy mỗi ngày hắn đều có thể nhìn thấy nàng, đôi mắt trong suốt lướt qua chút sáng ngời, hắn mặt không đổi sắc, cúi đầu dùng khăn ăn chà lau khóe môi.
“Đương nhiên là không thành vấn đề.” Thì ra là chuyện này, nàng thư thái cười cười, sảng khoái đồng ý với hắn. Nhưng chợt nhớ đến Doãn Lạc Hàn, lòng của nàng lại thắt lại, phải sửa lại miệng :”Cái kia…. Tôi chỉ có thể hứa với anh buổi tối có rảnh liền làm lái xe lâm thời của anh, bởi vì tôi sắp tốt nghiệp, ban ngày bận rộn, thực sự mệt chết đi…”
Hắn xoay ly rượu vang đỏ, lạnh nhạt nói xong: “Đó cũng không thành vấn đề.”
“Kim Chính Vũ, tôi cam đoan lần sau sẽ không bao giờ nhắc lại câu nói kia.” Mân Huyên nở nụ cười xán lạn, nhấc ly rượu định cùng chạm cốc với hắn, ai ngờ lại bị hắn một phen đoạt mất.
“Đợi lát nữa em phải phụ trách lái xe đưa tôi trở về, cho nên em không thể uống rượu được, tôi cũng không muốn giao cái mạng nhỏ này vào tay em.” Hắn một bên nói thầm, một bên đem ly rượu đặt xuống chỗ bàn nàng không với tới được.
Mân Huyên mím môi cười cười, Kim Chính Vũ nói chuyện không để ý lại lúc nào cũng lộ ra hành động đáng yêu đã trở lại rồi, thật là tốt quá!
“Đúng rồi, chúng ta nói chuyện cả nửa ngày rồi sao lại không thấy Chỉ Dao đi ra?” Nàng nghển cổ nhìn về phía Chỉ Dao biến mất, không khỏi nổi lên nghi vấn.
“Cái đầu của em không phải luôn luôn thông minh sao? Không phải đến bây giờ còn chưa hiểu cái gì chứ?” Kim CHính Vũ lại nhấp một ngụm rượu, trong mắt tỏa ra ý cười.
Nhờ hắn chỉ điểm, nàng nháy mắt hiểu được, thì ra Chỉ Dao mượn cớ đi toilet đã sớm vụng trộm đi trước, khó trách Chỉ Dao đã đi gần một tiếng rồi vẫn không thấy người đâu.
Một lát sau, hai người ăn xong, hắn gọi bồi bàn tới thanh toán.
Hai người ra khỏi nhà hàng Pháp, một trận gió lạnh thổi tới, Mân Huyên chỉ mặc một bộ váy mỏng không nhịn được co rúm lại một chút, hiện tại mới tháng ba, tuy rằng thành phố này ở phía nam, nhưng vừa đến ban đêm liền bị cảm giác mát lạnh quấn lấy.
“Này, Lăng Mân Huyên, em có biết chân em rất ngắn hay không, mặc váy khó coi chết đi được.”
Đáng giận! Thế nhưng dám nói nàng chân ngắn, vóc người một mét sáu mươi tám, chân của nàng làm sao mà ngắn được, nàng quay đầu đang định hung hăng phản bác Kim Chính Vũ, không ngờ lại có một chiếc áo khoác ấm áp choàng lên người mình.
Cúi đầu nhìn chiếc áo âu phục trên người, nàng ngây ngẩn cả người, hắn cẩn thận cài cúc áo khoác cho nàng, sau đó hai tay đút túi quần, dáng vẻ vô cùng ngang nhiên.
“Cho nên sau này kính nhờ em không cần mặc váy, vẫn là ăn mặc như bình thường nhìn mới thuận mắt, cũng không dễ dàng bị cảm lạnh.”
Tiểu tử này đừng nói chuyện dài dòng như vậy nữa có được hay không, rõ ràng chính là lo lắng cho nàng, lại phải cố ý nói như vậy. Mân Huyên xem thấu tâm tư của hắn, nhưng không muốn nói ra, nàng càng ngày càng cảm thấy mình thực sự may mắn khi gặp được hắn.
“Xe của anh đỗ ở đâu? Tôi đi lái ra đây.” Nàng cũng không quên chuyện hắn vừa mới bảo nàng làm lái xe lâm thời.
“Không cần, xe đã có người giúp tôi lái ra đây.” Hắn chỉ tay, quả nhiên chiếc có chiếc Porche mui trần màu đỏ chạy lại đây, vững vàng đỗ lại trước mặt bọn họ.
“Thiếu gia, xe đã lái tới đây, đây là chìa khóa xe của ngài.” Một người thoạt nhìn như quản lý xuống xe, cung kính dâng chìa khóa xe cho Kim Chính Vũ.
“Uhm, phiền toái ông, quản lý Hồ.” Kim Chính Vũ lịch sự gật gật đầu, xoay người thuận tay đưa chìa khóa cho Mân Huyên.
Hai người một trước một sau lên xe, Kim Chính Vũ ấn một cái nút, chiếc xe mui trần lạnh lẽo đảo mắt liền biến thành ấm áp.
Mân Huyên hít vào một hơi, khởi động xe, nàng đột nhiên phát hiện phương diện này Kim Chính Vũ rất giống Chỉ Dao, cô ấy tuy rằng là từ nhỏ đã là con nhà giàu có, nhưng chưa bao giờ xem thường cô gái bình thường như nàng, ngược lại luôn quan tâm nàng đến từng chuyện nhỏ nhất.
Hai tay nàng nắm chặt tay lái chăm chú lái xe, ngực tràn đầy cảm động, trõng xe trầm mặc một lát, nàng thuận miệng tìm một đề tài: “Tôi nghe Chỉ Dao nói lần này anh trở về tiếp quản phân nhánh công ty trong nước, Kim Chính Vũ, anh khi nào thì tốt nghiệp đại học vậy? Ừm… Hiện tại anh hẳn phải đến trường….”
Nàng do dự mà không dám nói tiếp, kỳ thật trong lòng nàng vẫn có nghi vấn, Kim Chính Vũ còn nhỏ hơn nàng cả một tuổi, năm nay nàng học năm thứ tư còn gần một tháng nữa mới tốt nghiệp, như thế nào mà…
“Tôi biết em muốn hỏi vấn đề gì, em đang tò mò làm sao tôi học hành xong trước em phải không?”
Hắn chẳng hề để ý, rõ ràng trực tiếp nói ra lời nàng còn chưa dám nói.
“Ha ha…. Thật ra anh không nói cũng không sao, tôi chỉ là thuận miệng hỏi một chút, không có ý gì.” Nàng thè lưỡi, làm lành ngay.
Kỳ thật cẩn thận ngẫm nghĩ về Kim Chính Vũ hết thảy đều rất thần bí, trừ bỏ biết tuổi của hắn cùng hắn là người thừa kế tương lại của tập đoàn Kim thị Hàn Quốc, nàng mơ hồ hoàn toàn không biết những chuyện khác của hắn.
Nhờ chuyện lần trước hắn đột nhiên phát giận, hiện tại ở trước mặt hắn, nàng nói chuyện gì cũng phải ngẫm trước nghĩ sau, sợ chính mình nói lỡ lời, làm cho đại thiếu gia hắn tức giận.
Hắn xua tay, nhìn nàng một cái, nhẹ nhàng quâng bơ nói xong : “Thực tế cũng không có gì, tôi chỉ là ở cao nhất (*) nhảy hai cấp mà thôi. Cho nên tôi tốt nghiệp trước em.”
(*) Tương đương với lớp 10 của ViệtNam.
Từ chương này mình quyết định đổi lại xưng hô của Mân Huyên với Chính Vũ một chút, nếu mọi người thấy cách xưng hô này không được hợp cho lắm thì comment dưới cho mình nhé. Mình sẽ sửa lại.
Bình luận truyện