Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài
Chương 17: Miễn cưỡng đáp ứng
“Thì ra là như vậy.” Hắn có chút đắm chiêu xoa xoa cằm, mắt ánh lên chút lạnh
lùng, nhún nhún vai. “Đại khái là tôi nhớ lầm.”
Nàng thở phào, may mà hắn nói vậy, nhưng câu tiếp theo của hắn lại một lần nữa cướp đi hô hấp của nàng.
“Kết quả vẫn như cũ, chúng ta lên giường.”
“Anh…” Nàng chán nản vò nát khăn trải bàn phía dưới, đè thấp tiếng nói cất chứa căm tức. “Chuyện đã qua, rốt cục anh còn muốn thế nào? Tốt nhất nói cho rõ ràng. Nếu anh muốn đùa cợt một cô gái bình thường như tôi, vậy tôi khuyên anh dừng cái loại hành động vừa buồn cười vừa ngây thơ này, trò đùa dai của anh làm tôi vô cùng phản cảm.”
“Tôi không có hứng thú trêu cợt em.” Hắn lạnh lùng, “Tôi chỉ muốn ngày mai em đến công ty tìm tôi, nếu không, tôi không ngại đem chuyện của chúng ta nói với Chỉ Dao.”
“Anh đang uy hiếp tôi?” Nàng bất mãn trừng mắt nhìn hắn, vì câu nói này mà trở nên rối rắm. Tổng tài tập đoàn Đường Thịnh, Doãn Lạc Hàn quả nhiên khó đối phó y như lời đồn, càng có thể nói hắn khó chơi đến cực điểm.
“Tùy em nói thế nào cũng được.” Hắn hơi nhướng mày, đôi mắt sắc bén nheo lại, “Em thử đoán xem nếu Chỉ Dao biết chuyện này sẽ nghĩ thế nào? Bên người tôi không thiếu đàn bà, cô ấy sẽ cho rằng là em câu dẫn tôi, như vậy cái gọi là tình bạn hai người trong lúc đó…” Hắm tạm dừng một chút, cố ý nhấn mạnh hai chữ “Tình bạn”.
“Đồ hèn hạ, không cần nói nữa!” nàng đè thấp giọng, nhanh chóng cắt ngang lời hắn.
Nàng không hiểu, mình chỉ là một sinh viên bình thường, hơn nữa còn là đồ mồ côi ăn nhờ ở đậu người ta. Rốt cuộc có chỗ nào đặc biệt để hắn, Doãn đại tổng tài phải “đặc biệt đối đãi”?
Hắn nhíu mày, ngón tay thon dài không kiên nhẫn gõ gõ lên bàn. “Nghĩ xong chưa? Thời gian của tôi rất quý giá, chưa bao giờ để lãng phí.”
“Anh nói trước cho tôi anh muốn tôi đến công ty của anh làm gì? Không thể nói ở nơi này sao?”
Nàng không dám tùy tiện đồng ý, tốt nhất vẫn nên do thám trước con bài hắn chưa lật là gì, còn chuẩn bị đối sách ứng phó.
Doãn Lạc Hàn không nhịn được thầm khen một câu, nàng quả nhiên giống như tư liệu viết, một cô gái không giống người thường. Hôm nay, nếu là cô gái khác, nghe được hắn mời, đã sớm gật đầu lia lịa đồng ý rồi.
Nếu nàng không phải con gái của hắn ta, có lẽ hắn sẽ thưởng thức nàng, nhưng hiện tại…
Hắn hừ lạnh một tiếng, khí chất âm hàn: “ Em không có tư cách nói điều kiện với tôi. Em chỉ cần trả lời có hoặc không. Vì tôi đã hết kiên nhẫn.”
Người này quả thực cuống vọng đến cực điểm, khuôn mặt nhỏ của nàng buồn bực đến đỏ bừng, đúng lúc này, nàng liếc thấy thân ảnh Chỉ Dao chậm rãi đi tới. Tiếng giày cao giót nện lên đá cẩm thạch vang lên thanh thúy như bắt nàng phải nhanh chóng lựa chọn.
“Em đã có thái độ như vậy, chúng ta không còn gì để nói.”
Hắn khoanh tay, vẻ lãnh ngạo toát ra quanh người. “Cho tới giờ tôi chưa từng giấu diếm Chỉ Dao cái gì, tôi sẽ nói cho cô ấy, em và tôi tối hôm qua…”
Hắn cố ý nói chầm chậm, nhìn ánh mắt cũng không giống như đang lừa nàng, hắn sẽ nói chuyện đó cho Chỉ Dao.
“Được, ngày mai tôi sẽ đi tìm anh.” Quên đi, trước cứ qua cửa này đã, nói không chừng chuyện rất đơn giản, tất cả có khi là nàng quá lo sợ rồi.
Nàng thở phào, may mà hắn nói vậy, nhưng câu tiếp theo của hắn lại một lần nữa cướp đi hô hấp của nàng.
“Kết quả vẫn như cũ, chúng ta lên giường.”
“Anh…” Nàng chán nản vò nát khăn trải bàn phía dưới, đè thấp tiếng nói cất chứa căm tức. “Chuyện đã qua, rốt cục anh còn muốn thế nào? Tốt nhất nói cho rõ ràng. Nếu anh muốn đùa cợt một cô gái bình thường như tôi, vậy tôi khuyên anh dừng cái loại hành động vừa buồn cười vừa ngây thơ này, trò đùa dai của anh làm tôi vô cùng phản cảm.”
“Tôi không có hứng thú trêu cợt em.” Hắn lạnh lùng, “Tôi chỉ muốn ngày mai em đến công ty tìm tôi, nếu không, tôi không ngại đem chuyện của chúng ta nói với Chỉ Dao.”
“Anh đang uy hiếp tôi?” Nàng bất mãn trừng mắt nhìn hắn, vì câu nói này mà trở nên rối rắm. Tổng tài tập đoàn Đường Thịnh, Doãn Lạc Hàn quả nhiên khó đối phó y như lời đồn, càng có thể nói hắn khó chơi đến cực điểm.
“Tùy em nói thế nào cũng được.” Hắn hơi nhướng mày, đôi mắt sắc bén nheo lại, “Em thử đoán xem nếu Chỉ Dao biết chuyện này sẽ nghĩ thế nào? Bên người tôi không thiếu đàn bà, cô ấy sẽ cho rằng là em câu dẫn tôi, như vậy cái gọi là tình bạn hai người trong lúc đó…” Hắm tạm dừng một chút, cố ý nhấn mạnh hai chữ “Tình bạn”.
“Đồ hèn hạ, không cần nói nữa!” nàng đè thấp giọng, nhanh chóng cắt ngang lời hắn.
Nàng không hiểu, mình chỉ là một sinh viên bình thường, hơn nữa còn là đồ mồ côi ăn nhờ ở đậu người ta. Rốt cuộc có chỗ nào đặc biệt để hắn, Doãn đại tổng tài phải “đặc biệt đối đãi”?
Hắn nhíu mày, ngón tay thon dài không kiên nhẫn gõ gõ lên bàn. “Nghĩ xong chưa? Thời gian của tôi rất quý giá, chưa bao giờ để lãng phí.”
“Anh nói trước cho tôi anh muốn tôi đến công ty của anh làm gì? Không thể nói ở nơi này sao?”
Nàng không dám tùy tiện đồng ý, tốt nhất vẫn nên do thám trước con bài hắn chưa lật là gì, còn chuẩn bị đối sách ứng phó.
Doãn Lạc Hàn không nhịn được thầm khen một câu, nàng quả nhiên giống như tư liệu viết, một cô gái không giống người thường. Hôm nay, nếu là cô gái khác, nghe được hắn mời, đã sớm gật đầu lia lịa đồng ý rồi.
Nếu nàng không phải con gái của hắn ta, có lẽ hắn sẽ thưởng thức nàng, nhưng hiện tại…
Hắn hừ lạnh một tiếng, khí chất âm hàn: “ Em không có tư cách nói điều kiện với tôi. Em chỉ cần trả lời có hoặc không. Vì tôi đã hết kiên nhẫn.”
Người này quả thực cuống vọng đến cực điểm, khuôn mặt nhỏ của nàng buồn bực đến đỏ bừng, đúng lúc này, nàng liếc thấy thân ảnh Chỉ Dao chậm rãi đi tới. Tiếng giày cao giót nện lên đá cẩm thạch vang lên thanh thúy như bắt nàng phải nhanh chóng lựa chọn.
“Em đã có thái độ như vậy, chúng ta không còn gì để nói.”
Hắn khoanh tay, vẻ lãnh ngạo toát ra quanh người. “Cho tới giờ tôi chưa từng giấu diếm Chỉ Dao cái gì, tôi sẽ nói cho cô ấy, em và tôi tối hôm qua…”
Hắn cố ý nói chầm chậm, nhìn ánh mắt cũng không giống như đang lừa nàng, hắn sẽ nói chuyện đó cho Chỉ Dao.
“Được, ngày mai tôi sẽ đi tìm anh.” Quên đi, trước cứ qua cửa này đã, nói không chừng chuyện rất đơn giản, tất cả có khi là nàng quá lo sợ rồi.
Bình luận truyện