Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chương 322



Nghe hắn xưng hô thân mật mà cô thấy thật giả tạo, bèn cười miễn cưỡng rồi nói “Dạ không đâu ạ, con đâu dám làm phiền chú. Hôm nay con đến là để thăm Ngải Phù, nghe nói em … không khỏe nên con muốn tới thăm.”

“Ngải Phù có thể làm sao chứ? Nó vẫn như trước đây, ăn cơm, dạo phố bình thường. Mân Huyên, con đừng tin vào mấy tờ báo lá cải, chuyện của Ngải Phù đều do phóng viên bịa đặt viết lung tung nhằm có ý hại chú đó.”

Lăng Chính Đào vừa nói vừa khoa tay múa chân ra vẻ rất bực tức.

Cô lơ đãng quan sát thấy hắn cố cất giấu vẻ cổ quái trong thần sắc, trong lòng bỗng thấy sợ, bèn vội vàng trầm giọng nói theo hắn “Đúng vậy đó chú, dạo này có vài tòa soạn báo vì muốn có tin tức nên cố ý bóp méo sự thật.”

“Ha ha, con hiểu được vậy là tốt rồi!” Lăng Chính Đào nghiêng người lấy chùm nho trên bàn trà đưa cho cô “Ăn chút hoa quả đi con!”

Vừa ăn nho cô vừa đưa mắt nhìn lên lầu “Nếu đúng là Ngải Phù bình an vô sự… vậy con xin phép lên chơi với em ạ.”

Lăng Chính Đào thả quả nho vào miệng, giọng lơ đãng “Ngải Phù hả, hôm qua chú nghe nó nói tối nay có cuộc hẹn, giờ này chắc nó không có nhà đâu!”

Cô hơi sửng sốt, rõ ràng chính cô nghe nữ giúp việc nói Ngải Phù ở nhà, bây giờ sao chú lại nói không có? Cô âm thầm quan sát sắc mặt hắn, vẫn không thấy có gì đổi khác, vậy một là nữ giúp việc nói dối, hai là trình độ nói dối của chú rất cao thâm!

Đột nhiên, trên lầu truyền đến một trận la hét cùng tiếng gào thất thanh “Thả tôi ra! Tôi muốn ra ngoài! … Sao các người lại nhốt tôi thế này? Tôi không bị bệnh… thả tôi ra… tôi muốn ra! … Các người… Tôi muốn giết các người…!!!”

Chưa dứt lời, trên lầu lại vang lên tiếng loảng xoảng, tựa hồ như có cái gì đó đổ vỡ vậy. Giọng la hét mà cô nghe thấy rất quen thuộc, đó chính là giọng của Ngải Phù, đúng vậy, cô ấy ở nhà.

Ánh mắt cô nhất thời chuyển hướng nhìn Lăng Chính Đào, thấy sắc mặt hắn biến đổi. Ngay sau đó, cầu thang vang lên tiếng bước chân ồn ào cùng tiếng khóc nức nở “Chính Đào, Chính Đào à, chúng ta nên thả con bé ra đi! Cứ theo chiều hướng này, chúng ta có thể sẽ vĩnh viễn mất con bé… Tôi xin ông! Ông thả con bé ra đi… Con bé sẽ không nói lung tung đâu. Tôi sẽ trông chừng con bé thật tốt, tốt nhất chúng ta nên đưa con bé đi bệnh viện khám xem sao…”

Cô nhận ra đó là giọng của thím, có lẽ thím nghĩ trong phòng khách chỉ có chú nên cứ thế chạy xuống lầu khóc lóc. Mân Huyên chầm chậm đứng lên, liền đó chú vội lao đến cầu thang túm lấy thím “Bà ăn nói hồ đồ cái gì đó hả?” Chú lớn tiếng quát.

Đang ở sau lưng hắn nên cô không tưởng tượng rõ sắc mặt hắn lúc này, chỉ thấy hắn vừa quát xong, thím liền nín bặt, quay đầu nhìn về phía Mân Huyên.

“Bà lên lầu nghỉ ngơi đi!” Chú vội vàng lôi thím lên lầu, cố gắng che đi nét thảng thốt trên mặt thím. Mân Huyên để ý thấy khuôn mặt lạnh lùng trước đây của thím giờ phút này chứa chan nước mắt, trông rất đáng thương.

Cô rón rén nhón chân theo lên lầu, thuần thục rẽ lối lầu 3, phòng của Ngải Phù ngay trước mặt, chìa khóa vẫn cắm ở ổ, có lẽ vừa rồi thím quá xúc động mà quên khóa cửa. Cô liền mở cửa, nhẹ nhàng đi vào. Bên trong, phía gần cửa thấy hỗn độn gối chăn cùng một ít mảnh vỡ thủy tinh.

“Ngải Phù…!” Cô gọi nhỏ, nhìn quanh tìm Ngải Phù, rất nhanh đã thấy Ngải Phù đang co mình sau sofa, cô bước từng bước đến bên.

Ngải Phù mặc một bộ ngủ màu đen, đầu tóc rối tung, ánh mắt vô hồn, miệng không ngừng nói “Thả tôi ra! … Tôi muốn ra khỏi đây! Tôi muốn ra ngoài…! Thả tôi ra…!”

“Ngải Phù, em có nhận ra chị không? Chị là Lăng Mân Huyên đây.” Cô tìm mọi cách để gây sự chú ý của Ngải Phù nhưng đều vô hiệu, miệng Ngải Phù vẫn lảm nhảm “Tôi muốn ra ngoài…!”. Xem ra tin tức trên báo không phải là tin đồn vô căn cứ. Cô lo âu nhìn Ngải Phù, nhớ rõ trước đây Ngải Phù tuy rằng có bốc đồng nhưng không bao giờ có cái vẻ thần trí thất thường như hiện tại. Cô ấy nói cái gì mà “thả tôi ra”? Có lẽ lần đó chú mang cô ấy trở về liền đem nhốt vào phòng ngay cũng nên.

“Ngải Phù, em thật sự không nhớ ra chị sao? Chị là Lăng…”

Cô chưa nói dứt câu, mới nói từ “Lăng”, Ngải Phù chợt như là có ý thức, một tay che mặt, mắt dáo dác nhìn quanh, vẻ thần bí kề sát mặt cô “Đừng nói họ Lăng, bọn họ sẽ tìm đến nhà chúng ta tính sổ đó… Bọn họ… giết hai người… hai người…!”

Cô nắm lấy manh mối này, hỏi nhỏ Ngải Phù “Tính cái gì cơ? Sao lại hai người? Là ai giết? Em đừng sợ, bọn họ sẽ không tới tìm em đâu…”

“Không, không đâu, ban đêm bọn họ mặc quần áo nhuộm máu đứng ở đó… ở kia kìa… ở kia nữa…! Ôi tôi sợ lắm, bọn họ sẽ tìm thấy tôi… cả bố tôi nữa… Tôi … đừng… đừng tìm tôi… không phải tôi làm…!”

Ngải Phù mặt trắng bệch, ngón tay không ngừng chỉ chỉ vào không khí, bất giác lại sợ hãi lùi lại, lùi dần lùi dần vào góc tối, vùi mặt vào đầu gối, cả người run rẩy sợ hãi… Mân Huyên tái mặt nhìn quanh gian phòng, thấy ngoài những mảnh vỡ đã thấy từ trước thì trong phòng không có gì đặc biệt dị thường cả.

Ngải Phù tinh thần thất thường như vậy, còn nói có người muốn tính sổ, giết hai người, ai giết? Tuy Ngải Phù nói năng lung tung, nhưng thực sự vẫn có gì đó rất lạ lùng. Thốt nhiên, như có một luồng khí lạnh xâm chiếm toàn bộ cơ thể cô khiến cô rùng mình, vội rời khỏi phòng Ngải Phù. Tiếng Ngải Phù cầu xin vẫn đuổi theo đằng sau “Xin chị… tôi muốn ra ngoài… cho tôi ra ngoài… cứu tôi!!!”

Cô dừng lại mắt mở to, hai tay run run rồi chạy một mạch xuống phòng khách, tới chỗ cửa ra vào của Lăng Trạch. Lúc này, ngoài nữ hầu cô gặp lúc mở cửa cho cô, tịnh không có một ai khác.

Không định chờ chú ở trên lầu đi xuống, cô vội đi ra nhờ cô giúp việc nhắn với chú, cô có việc phải đi ngay. Rồi cứ thế, cô chạy khỏi Lăng trạch…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện