Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài
Chương 330
“Huyên.” Hắn ở phía sau liên tục gọi theo, vài bước đã đuổi được cô, túm lấy
tay cô. Cô im lặng một vài giây rồi quay lại, gương mặt bình tĩnh như không có
chuyện gì xảy ra “Tối nay chúng ta ăn đồ Pháp sao?”
Cô phản ứng như vậy hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của hắn. Gương mặt cô thản nhiên khiến hắn càng thêm lo lắng, giống như sợ cô sẽ lập tức biến mất trước mắt hắn, liền nắm tay cô, ôm chặt cô bên cạnh.
“Doãn tiên sinh, hoan nghênh ngài tới, tất cả đã chuẩn bị xong hết rồi ạ.” Một người quản lý ăn mặc rất chuẩn mực đã cung kính đứng sẵn ở cửa.
Hắn gật nhẹ đầu với người quản lý, lại cúi đầu nhìn cô, dịu dàng nói với cô “Đi thôi, chúng ta vào thôi.”
Cô có chút chần chừ, tầm mắt xuyên qua lớp thủy tinh nhìn vào trong nhà hàng. Gương mặt của Doãn Lạc Hàn chắc hẳn là còn quen thuộc với mọi người hơn là gương mặt của thủ tướng Trung Quốc, giờ cô lại đi riêng với hắn đến nơi công cộng như thế này… Chuyện bị đăng lên trang nhất của báo lần trước cô đã quá thấm thía rồi, quả thật không dám có lần thứ hai….
“Mọi chuyện anh đã sắp xếp rồi, đêm nay em chỉ cần bình yên hưởng thụ.” Hắn tựa hồ nhìn ra được những suy nghĩ của nàng, cánh tay bá đạo càng thêm siết chặt eo nàng. Cánh cửa của nhà hàng đã được nhân viên mở sẵn, hai người âu yếm bên nhau tiến vào.
Cô ôm trong lòng sự lo lắng, nhìn quanh nhà hàng. Nhà hàng rộng lớn mang một ánh sáng rất dễ chịu tỏa ra từ những chùm đèn lớn xa hoa trên trần nhà và những ngọn đèn nhỏ đặt bên tường và dưới sàn nhà, một nữ công duyên dáng đang vừa chơi vĩ cầm vừa tiến lại gần bọn họ, bồi bàn nho nhã lễ độ dẫn bọn họ tới một chiếc bàn ở chính giữa,… tất cả đều đẹp lung linh, lãng mạn mà tao nhã. Nhưng cô đồng thời cảm giác được có một chút kì lạ… nhà hàng ngoài bọn họ ra không có một thực khách nào khác…
Bồi bàn chuyên nghiệp kéo ghế ra giúp cô. Cô vừa nói lời cảm ơn, vừa nhìn gương mặt tuấn mỹ tuyệt luân ngồi đối diện, trong đầu chợt lóe lên một tia sáng… Cô nháy mắt hiểu được vì sao khi mới vào nhà hàng hắn lại nói câu đó… Đúng vậy, tất cả hắn đều đã có sự sắp xếp. Hắn đã bao cả nhà hàng sang trọng này.
Một mùi thơm rất quyến rũ bay đến, cô vừa quay đầu đã bị một bó hoa hồng lớn diễm lệ làm cho bất ngờ, đôi mắt từ từ nâng lên, chỉ thấy một gương mặt vừa chân thành vừa hạnh phúc, lại dường như có cả một chút ngượng ngùng “Huyên, đây là lần đầu tiên anh tặng hoa cho một người con gái, và em cũng sẽ là người con gái duy nhất để anh tặng hoa trong suốt cuộc đời này.”
Hoàn toàn không ngờ Doãn Lạc Hàn cao cao tại thượng kia lại cũng có lúc làm hành động lãng mạn như vậy, nói những lời xúc động như vậy… Cô dường như ngừng thở, phút chốc cảm giác chân tay luống cuống không biết phải làm gì…
Ánh nến lung linh ánh trong mắt hai người bọn họ. Cả một nhà hàng xa hoa là thế nhưng cũng chỉ có hai người bọn họ, trong đó Doãn Lạc Hàn đang chìa ra bó hoa diễm lệ…
Nếu không có những chuyện trước kia có lẽ cô sẽ bị hắn làm cho cảm động, sẽ vui vẻ đến tột đỉnh, nhưng hiện tại cô tâm rối ý loạn, một màn trong thang máy phút chốc lại diễn lại trong đầu cô, cô không sao quên được hai chữ “tình nhân” kia…
Đúng vậy, hai chữ khó chịu đó, cô vốn tưởng như mình đã quên được, không ngờ kỳ thật nó vẫn luôn chôn ở đáy lòng, chỉ chờ đến khi có dịp liền phát tác, đau đớn vô cùng…
Hắn thấy cô vẫn thất thần nhìn đóa hoa, trong mắt dường như có chút thất vọng, nhịn không được hỏi “Em không thích sao?”
“Không, không phải, tôi rất thích, cám ơn anh.” Cô nhẹ nhàng đón lấy đóa hồng, đặt xuống ghế, bồi bàn lại bắt đầu kéo xe đồ ăn đến, thành thạo đặt từng món lên bàn. Cô cũng thản nhiên ăn, bởi vì đơn giản cô biết hôm nay cô không phải trả tiền.
Dạo này cô ăn không có cảm giác ngon, dù món ăn rất ngon nhưng chỉ ăn vài miếng đã thấy ngán rồi, hơn nữa bình thường khi ăn hắn không quen nói nhiều, vì vậy bữa tối lung linh là thế cũng chỉ gần một giờ là hai người đều đã ăn xong.
Di động đột nhiên reo vang, cô quét mắt qua, là Trác. Vẫn đang do dự có nên nghe hay không, cô nâng mắt lướt qua gương mặt hắn một chút, thấy hắn đang nhìn cô chăm chú liền có chút giật mình mà ấn từ chối.
“Sao không nghe?” Hắn nhấp một chút rượu, làm bộ thản nhiên hỏi, kì thật hắn đã quá hiểu cô, chỉ cần nhìn cô hắn đã dám khẳng định 70% người vừa gọi đến là ai.
“Số lạ, chắc là nhầm máy rồi.” Cô khép di động, ném vào trong túi, sau đó kéo khóa lại.
Cô vẫn còn nhớ rất rõ, những lần trước hắn rất hay nổi giận với những chuyện liên quan đến Trác. Nếu như giờ để hắn biết là Trác gọi đến chính là chọc giận hắn, hơn nữa hôm nay tâm tình cô không được tốt, nếu không giữ được bình tĩnh, hai người nhất định sẽ lại cãi nhau to.
Hắn nắm tay cô ra khỏi nhà hàng, quản lý sắp xếp hai nhân viên tiễn bọn họ tới thang máy. Cô cũng không hỏi gì về chuyện thanh toán vì cô biết hắn đã an bài hết rồi.
Ánh sáng rực rỡ ở bên ngoài qua cửa kính xe trở thành những vệt loang lổ. Một tay hắn giữ tay lái, một tay vẫn nắm chặt tay cô “Sao không nói gì vậy? Em vẫn không vui vì chuyện ban nãy sao?”
“Không, tôi quên hết rồi…” Cô dựa đầu vào cửa kính xe, đôi mắt mệt mỏi dõi theo cảnh vật bên ngoài “Chỉ là tôi hơi mệt, muốn ngủ một chút.”
Hắn vừa nghe đến đó liền cười phì một cái, vui vẻ âu yếm vuốt vuốt má cô “Gần đây hay buồn ngủ à? Hôm qua ở sân bay em cũng ngủ quên.”
“Ừm… chắc tại mấy ngày nay ở tòa soạn bận quá, làm việc quá sức một chút nên hay mệt thôi.” Cô thuận miệng nói ra nguyên nhân, kỳ thật công việc mệt chỉ là một mặt, mặt khác trong lòng cô còn cảm thấy vô cùng rối răm…
Cô thật sự không rõ hiện giờ rốt cục vị trí của cô là gì nữa… Cô là con gái nuôi của Doãn Lương Kiến, như vậy Doãn Lạc Hàn chính là anh cô, lẽ ra cô và hắn phải giống như anh em nuôi bình thường tương kính như tân, nhưng bọn họ lại giống như tình nhân, đêm ngày đều ở bên nhau….
Lời nói của cô gái trong thang máy cứ phát đi phát lại trong đầu cô. Hiện giờ thân phận của cô có khác gì tình nhân của hắn đâu chứ, đều không thể quang minh chính đại, đều phải tránh ánh mắt của người đời…
Bốn mươi phút sau, cô tắm rửa xong liền vùi đầu vào trong chăn, không quá một hồi, cơ thể nóng rực của hắn đã nằm sát bên cô, trong bóng đêm hắn thương tiếc ôm lấy cô, nhỏ nhẹ thì thầm bên tai cô “Em gầy quá, từ mai phải bắt đầu tẩm bổ thôi.”
“Ừm….” Cô đáp bừa một tiếng, mệt mỏi nhắm mắt lại. Cô mệt, thân thể mệt mỏi, tâm trí cũng thật sự mệt mỏi chết đi được…
Cô phản ứng như vậy hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của hắn. Gương mặt cô thản nhiên khiến hắn càng thêm lo lắng, giống như sợ cô sẽ lập tức biến mất trước mắt hắn, liền nắm tay cô, ôm chặt cô bên cạnh.
“Doãn tiên sinh, hoan nghênh ngài tới, tất cả đã chuẩn bị xong hết rồi ạ.” Một người quản lý ăn mặc rất chuẩn mực đã cung kính đứng sẵn ở cửa.
Hắn gật nhẹ đầu với người quản lý, lại cúi đầu nhìn cô, dịu dàng nói với cô “Đi thôi, chúng ta vào thôi.”
Cô có chút chần chừ, tầm mắt xuyên qua lớp thủy tinh nhìn vào trong nhà hàng. Gương mặt của Doãn Lạc Hàn chắc hẳn là còn quen thuộc với mọi người hơn là gương mặt của thủ tướng Trung Quốc, giờ cô lại đi riêng với hắn đến nơi công cộng như thế này… Chuyện bị đăng lên trang nhất của báo lần trước cô đã quá thấm thía rồi, quả thật không dám có lần thứ hai….
“Mọi chuyện anh đã sắp xếp rồi, đêm nay em chỉ cần bình yên hưởng thụ.” Hắn tựa hồ nhìn ra được những suy nghĩ của nàng, cánh tay bá đạo càng thêm siết chặt eo nàng. Cánh cửa của nhà hàng đã được nhân viên mở sẵn, hai người âu yếm bên nhau tiến vào.
Cô ôm trong lòng sự lo lắng, nhìn quanh nhà hàng. Nhà hàng rộng lớn mang một ánh sáng rất dễ chịu tỏa ra từ những chùm đèn lớn xa hoa trên trần nhà và những ngọn đèn nhỏ đặt bên tường và dưới sàn nhà, một nữ công duyên dáng đang vừa chơi vĩ cầm vừa tiến lại gần bọn họ, bồi bàn nho nhã lễ độ dẫn bọn họ tới một chiếc bàn ở chính giữa,… tất cả đều đẹp lung linh, lãng mạn mà tao nhã. Nhưng cô đồng thời cảm giác được có một chút kì lạ… nhà hàng ngoài bọn họ ra không có một thực khách nào khác…
Bồi bàn chuyên nghiệp kéo ghế ra giúp cô. Cô vừa nói lời cảm ơn, vừa nhìn gương mặt tuấn mỹ tuyệt luân ngồi đối diện, trong đầu chợt lóe lên một tia sáng… Cô nháy mắt hiểu được vì sao khi mới vào nhà hàng hắn lại nói câu đó… Đúng vậy, tất cả hắn đều đã có sự sắp xếp. Hắn đã bao cả nhà hàng sang trọng này.
Một mùi thơm rất quyến rũ bay đến, cô vừa quay đầu đã bị một bó hoa hồng lớn diễm lệ làm cho bất ngờ, đôi mắt từ từ nâng lên, chỉ thấy một gương mặt vừa chân thành vừa hạnh phúc, lại dường như có cả một chút ngượng ngùng “Huyên, đây là lần đầu tiên anh tặng hoa cho một người con gái, và em cũng sẽ là người con gái duy nhất để anh tặng hoa trong suốt cuộc đời này.”
Hoàn toàn không ngờ Doãn Lạc Hàn cao cao tại thượng kia lại cũng có lúc làm hành động lãng mạn như vậy, nói những lời xúc động như vậy… Cô dường như ngừng thở, phút chốc cảm giác chân tay luống cuống không biết phải làm gì…
Ánh nến lung linh ánh trong mắt hai người bọn họ. Cả một nhà hàng xa hoa là thế nhưng cũng chỉ có hai người bọn họ, trong đó Doãn Lạc Hàn đang chìa ra bó hoa diễm lệ…
Nếu không có những chuyện trước kia có lẽ cô sẽ bị hắn làm cho cảm động, sẽ vui vẻ đến tột đỉnh, nhưng hiện tại cô tâm rối ý loạn, một màn trong thang máy phút chốc lại diễn lại trong đầu cô, cô không sao quên được hai chữ “tình nhân” kia…
Đúng vậy, hai chữ khó chịu đó, cô vốn tưởng như mình đã quên được, không ngờ kỳ thật nó vẫn luôn chôn ở đáy lòng, chỉ chờ đến khi có dịp liền phát tác, đau đớn vô cùng…
Hắn thấy cô vẫn thất thần nhìn đóa hoa, trong mắt dường như có chút thất vọng, nhịn không được hỏi “Em không thích sao?”
“Không, không phải, tôi rất thích, cám ơn anh.” Cô nhẹ nhàng đón lấy đóa hồng, đặt xuống ghế, bồi bàn lại bắt đầu kéo xe đồ ăn đến, thành thạo đặt từng món lên bàn. Cô cũng thản nhiên ăn, bởi vì đơn giản cô biết hôm nay cô không phải trả tiền.
Dạo này cô ăn không có cảm giác ngon, dù món ăn rất ngon nhưng chỉ ăn vài miếng đã thấy ngán rồi, hơn nữa bình thường khi ăn hắn không quen nói nhiều, vì vậy bữa tối lung linh là thế cũng chỉ gần một giờ là hai người đều đã ăn xong.
Di động đột nhiên reo vang, cô quét mắt qua, là Trác. Vẫn đang do dự có nên nghe hay không, cô nâng mắt lướt qua gương mặt hắn một chút, thấy hắn đang nhìn cô chăm chú liền có chút giật mình mà ấn từ chối.
“Sao không nghe?” Hắn nhấp một chút rượu, làm bộ thản nhiên hỏi, kì thật hắn đã quá hiểu cô, chỉ cần nhìn cô hắn đã dám khẳng định 70% người vừa gọi đến là ai.
“Số lạ, chắc là nhầm máy rồi.” Cô khép di động, ném vào trong túi, sau đó kéo khóa lại.
Cô vẫn còn nhớ rất rõ, những lần trước hắn rất hay nổi giận với những chuyện liên quan đến Trác. Nếu như giờ để hắn biết là Trác gọi đến chính là chọc giận hắn, hơn nữa hôm nay tâm tình cô không được tốt, nếu không giữ được bình tĩnh, hai người nhất định sẽ lại cãi nhau to.
Hắn nắm tay cô ra khỏi nhà hàng, quản lý sắp xếp hai nhân viên tiễn bọn họ tới thang máy. Cô cũng không hỏi gì về chuyện thanh toán vì cô biết hắn đã an bài hết rồi.
Ánh sáng rực rỡ ở bên ngoài qua cửa kính xe trở thành những vệt loang lổ. Một tay hắn giữ tay lái, một tay vẫn nắm chặt tay cô “Sao không nói gì vậy? Em vẫn không vui vì chuyện ban nãy sao?”
“Không, tôi quên hết rồi…” Cô dựa đầu vào cửa kính xe, đôi mắt mệt mỏi dõi theo cảnh vật bên ngoài “Chỉ là tôi hơi mệt, muốn ngủ một chút.”
Hắn vừa nghe đến đó liền cười phì một cái, vui vẻ âu yếm vuốt vuốt má cô “Gần đây hay buồn ngủ à? Hôm qua ở sân bay em cũng ngủ quên.”
“Ừm… chắc tại mấy ngày nay ở tòa soạn bận quá, làm việc quá sức một chút nên hay mệt thôi.” Cô thuận miệng nói ra nguyên nhân, kỳ thật công việc mệt chỉ là một mặt, mặt khác trong lòng cô còn cảm thấy vô cùng rối răm…
Cô thật sự không rõ hiện giờ rốt cục vị trí của cô là gì nữa… Cô là con gái nuôi của Doãn Lương Kiến, như vậy Doãn Lạc Hàn chính là anh cô, lẽ ra cô và hắn phải giống như anh em nuôi bình thường tương kính như tân, nhưng bọn họ lại giống như tình nhân, đêm ngày đều ở bên nhau….
Lời nói của cô gái trong thang máy cứ phát đi phát lại trong đầu cô. Hiện giờ thân phận của cô có khác gì tình nhân của hắn đâu chứ, đều không thể quang minh chính đại, đều phải tránh ánh mắt của người đời…
Bốn mươi phút sau, cô tắm rửa xong liền vùi đầu vào trong chăn, không quá một hồi, cơ thể nóng rực của hắn đã nằm sát bên cô, trong bóng đêm hắn thương tiếc ôm lấy cô, nhỏ nhẹ thì thầm bên tai cô “Em gầy quá, từ mai phải bắt đầu tẩm bổ thôi.”
“Ừm….” Cô đáp bừa một tiếng, mệt mỏi nhắm mắt lại. Cô mệt, thân thể mệt mỏi, tâm trí cũng thật sự mệt mỏi chết đi được…
Bình luận truyện