Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chương 346



nguồn: cindycandy218.wordpress.com

Edit: Havi

Beta: CeCe

Cô đi đến gần hắn, nhìn đồng hồ hiển thị trên máy tính. Đã hơn sáu giờ rồi…. Bất chợt cánh tay hắn vòng ra ôm eo cô, kéo cô vào trong lòng, khiến cô ngã ngồi trên đùi hắn, nhất thời bị hơi thở ấm áp của hắn vây quanh.

“Không phải anh còn phải làm việc sao?” Cô hơi hơi giãy ra, không quen thân mật như thế này, thẹn thùng cúi đầu đỏ mặt. Nhỡ may bây giờ có người đi vào bắt gặp cảnh này, thật sự là khiến cô xấu hổ muốn chết mà…

Hắn mỉm cười, trong mắt ánh lên một tia giảo hoạt “Cũng sắp xong rồi. Những việc còn lại anh giao cho phó tổng là được.”

Hắn vừa nói hết câu, đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra. Quý Dương không coi ai ra gì xông thẳng vào “Xú tiểu tử! Tôi biết mà, cậu mà không làm xong việc nhất định sẽ đẩy sang cho tôi. Cả đống văn kiện này cậu bắt tôi làm, trong khi hai người lại tình nồng ý mặn với nhau… Không công bằng!!!”

Quý Dương nhìn cô đang ngơ ngác ngồi trên đùi Doãn Lạc Hàn, bất chợt mỉm cười quái dị.

Mặt cô càng thêm đỏ hồng, vậy mà Doãn Lạc Hàn vẫn không có động tĩnh gì. Cô vội vàng đẩy ra tay hắn ra, nhảy dựng lên, cúi đầu chạy vội tới sofa, làm bộ cuống cuồng thu dọn đồ đạc.

Doãn Lạc Hàn nhìn theo động tác của Mân Huyên, thấy cô bắt đầu bận rộn dọn đồ, hắn lập tức đứng lên, thản nhiên quét mắt nhìn tên bạn thân đang cười nham hiểm đứng dựa vào bàn làm việc “Đừng quên mấy lần tôi phái cậu đi công tác, cậu đều trốn về trước đó… Vì vậy lần này coi như cậu chuộc lỗi thôi.”

Vừa nghe đến chuyện này, Quý Dương gần như nhảy dựng lên, đấm vào vai Doãn Lạc Hàn một cái, bất mãn kêu to “Xú tiểu tử, cậu là đồ hẹp hòi, đến giờ vẫn còn thù tôi chuyện tôi đưa cho Mân Huyên bản hợp đồng nữa…… Cậu liên tiếp phái tôi đi công tác chính là trả thù tôi đó phải không…… Hừ……”

Mân Huyên đang cất máy tính bảng vào trong túi, nghe Quý Dương oang oang nói, phì cười. Nghe câu cuối, cô tự hỏi phải chăng Quý Dương đang nhắc đến hợp đồng làm tình nhân trước kia của cô và hắn? Thì ra Doãn Lạc Hàn vẫn luôn để ý chuyện đó, mới phái Quý Dương đi công tác nhiều như vậy để anh ta không thể giúp cô trốn khỏi hắn được nữa…

Trước một Quý Dương đang tức giận thở phì phì như con bò tót, Doãn Lạc Hàn giả điếc nhàn nhã với tay lấy cái áo khoác “Ai bảo cậu giúp cô ấy chạy trốn… Cũng may sau đó tôi tìm lại được cô ấy, nếu không, cậu cứ xác định là ở chi nhánh bên Thái cả đời đi……”

Quý Dương tức muốn chết, nhắm mắt nhắm mũi hét to “Doãn Lạc Hàn, cái tên này…. Tôi là bạn thân của cậu đó…… Cậu là đồ qua cầu rút ván!!!…… Cậu có biết hôm cậu đi Ma Cao là tôi tạo điều kiện cho cậu, bảo Từ Bang gọi Mân Huyên đến đón cậu không hả?……”

Thì ra hôm trước Từ Bang gọi điện thoại bảo cô đi đón hắn là chủ ý của Quý Dương. Khó trách ngày đó Doãn Lạc Hàn thấy cô lại mừng rỡ như vậy…

Doãn Lạc Hàn mặc áo khoác, hoàn toàn không để ý tới Quý Dương, dắt tay cô kéo ra ngoài.

Cô quay đầu lại nhìn Quý Dương, không khỏi có chút thông cảm với anh ta, nhẹ nhàng kéo kéo Doãn Lạc Hàn “Anh hơi quá đó, Quý Dương… anh ấy…..”

“Đừng lo, anh với Dương vẫn thường như vậy mà.” Doãn Lạc Hàn vô tình nhún nhún vai “Bình thường cậu ấy lười biếng không chịu làm việc, toàn kêu thư kí ôm văn kiện đến nhờ anh làm giúp, giờ cũng coi như đền bù cho anh quãng thời gian đó đi.”

Nói xong, hắn kéo cô bước nhanh ra ngoài, đúng lúc đó Ôn Nhược Nhàn đi tới. Doãn Lạc Hàn nhìn Quý Dương đang chống nạnh trừng mắt trong văn phòng, quay đầu phân phó “Ôn thư kí, đem văn kiện trên bàn tôi sang phòng Phó tổng đi. Hôm nay cô ở lại tăng ca giúp anh ấy làm xong việc nhé.”

“Vâng, tổng tài.” Ôn Nhược Nhàn không nói nhiều, bước nhanh vào văn phòng.

Quý Dương đang thở phì phì trong phòng, vừa nghe thấy Doãn Lạc Hàn nói như vậy, ánh mắt nhất thời sáng rực, nhìn bạn tốt Doãn Lạc Hàn cười cười bỡn cợt.

Doãn Lạc Hàn mím môi, dường như đang cố nhịn cười, nắm tay Mân Huyên đi vào trong thang máy.

Mân Huyên quay đầu lại nhìn Quý Dương vui vẻ ra mặt, lại nhìn Ôn Nhược Nhàn đang cúi đầu dọn văn kiện trên bàn làm việc, đột nhiên cảm thấy tình cảnh này có chút quen thuộc. Quý Dương nhất định không biết chuyện của Ôn Nhược Nhàn và Giản Quân Dịch, khiến cô nhớ tới Chính Vũ…. Cậu ấy cũng như vậy, dịu dàng yêu cô, làm rất nhiều việc vì cô.

Mà Doãn Lạc Hàn lại khác biệt một trời. Một khi hắn đã muốn, hắn nhất định sẽ lấy bằng được. Tình yêu của hắn nồng cháy mãnh liệt, khi tới gần có thể cảm thấy sự ấm áp, ngược lại cũng sẽ có lúc như bị đốt cháy, tóm lại là thứ tình cảm khiến người ta không thể ngó lơ được.

Cô vừa cài dây an toàn xong, quay đầu sang nhìn hắn. Hắn lại bất ngờ quay sang ôm chặt lấy cô, xúc động nói “Huyên, đừng rời xa anh….. vĩnh viễn cùng đừng rời xa anh……. Đừng bỏ rơi anh……”

Cô khó hiểu trừng mắt nhìn, ôn nhu vỗ vỗ lưng hắn an ủi “Không đâu, anh quên rồi sao? Sáng hôm đó em đã hứa với anh rồi mà, em sẽ không rời xa anh. Cho dù sau này anh có ghét em, có đuổi em đi, em cũng sẽ không đi.”

Lúc này cánh tay hắn ôm cô mới thả lỏng ra một chút, trân trọng nâng mặt cô lên, cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô vài cái, thầm thì “Sau này cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, em đều phải nói cho anh biết, không được một mình ôm nỗi buồn, một mình khóc, một mình đau, em nhớ chưa?”

“Em nhớ rồi.” Cô ngoan ngoãn trả lời. Cô không hiểu tại sao bỗng dưng hắn lại như vậy, bất chợt hình ảnh tập tài liệu trong ngăn kéo hiện ra trong đầu cô. Không hiểu sao cô bỗng lạnh sống lưng…

Để xua đi cảm giác khó chịu đó, cô cố gắng đổi đề tài “Ngày kia Chính Vũ về Hàn Quốc rồi, em tính đêm mai mời cậu ấy một bữa, coi như tiễn cậu ấy. Anh thấy nên làm ở nhà hay là ra nhà hàng thì tốt hơn?”

“Chuyện này em quyết định là được rồi.” Hắn chỉ nói đơn giản như vậy, sau đó phát động xe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện