Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài
Chương 39: Tâm sự
Chiếc Cadillac đỗ trên đường, tầm mắt Doãn Lạc Hàn lướt qua cửa kính nửa
khép nửa mở, nhìn chằm chằm một thân ảnh xinh đẹp từ quán cà phê đi ra.
Từ Bang vẫn không nhúc nhích ngồi ở ghế trước,chờ Doãn Lạc Hàn ra lệnh, nhưng mãi vẫn không nghe thấy gì, nhịn không được quay người lại hỏi: “Tổng tài, hiện tại chúng ta làm gì?”
Doãn Lạc Hàn không để ý đến, thẳng đến khi thân ảnh đó bước vào cửa hàng bánh ngọt, sau lại thấy nàng cầm một chiếc bánh đi ra, vẫy tay gọi taxi.
Hắn híp mắt lại, khuôn mặt càng thêm âm nịnh, bàn tay nắm chặt thành quyền, nếu không có hành động của nàng nhắc nhở, có lẽ hắn sẽ không nhớ ra hôm nay là ngày hắn không muốn nhớ nhất. Chết tiệt, hắn hận thấu hai mươi tám tháng năm, sinh nhật kẻ kia, đồng thời cũng là hắn…
“Đi theo cô ta.” Hắn cúi đầu ra lệnh cho lái xe Tiểu Mạnh, mấy sợi tóc nâu trên trán che đi ánh mắt âm hàn, mơ hồ còn có cảm xúc gì đó…
Lái xe Tiểu Mạnh nhấn mạnh chân ga dưới chân, đi theo xe taxi, quay đầu cùng Từ Bang trao đổi ánh mắt, bọn họ ở chung cùng tổng tài nhiều năm, biết hôm nay là ngày tổng tài oán hận nhất, nên bọn họ cố ý không nhắc tới, nhưng xem ra hành động vô tình của cô gái kia lại gợi lên trí nhớ của tổng tài.
Một giờ sau, Mân Huyên đi ra cửa trại giam, tâm tình phức tạp, tâm trạng của ba ba hôm nay cũng không tốt lắm, sắc mặt tiều tụy, nhận bánh ngọt miễn cưỡng cười cười với nàng. Nàng cẩn thận phát hiện trán ba ba lại có thêm nếp nhăn, thái dương cũng có mấy túm tóc bạc, tâm không khỏi co rút đau đớn một chút.
Mất tự do thân thể, mùi vị cả ngày bị nhốt sau song sắt không hay ho gì, nàng không muốn ba ba thêm muộn phiền, nghi vấn về món nợ chỉ có thể nuốt xuống. Nàng âm thầm hạ quyết tâm, số tiền này nàng phải thay ba ba trả hết.
Nhưng lấy cái gì trả? Nàng không muốn mở miệng vay tiền Chỉ Dao, vì nàng đã nợ Chỉ Dao quá nhiều nhân tình, không muốn tiếp tục làm phiền, nàng chỉ có thể dựa vào sức mình giải quyết. Cơ hội duy nhất trước mắt chính là cuối tuần này phải vay tiền Thiếu Đằng.
Nàng cúi đầu, cứ đi về phía trước, đột nhiên nhớ tới cô nhi viện ở gần đây, vì nàng đâm đầu vào làm thêm, đã lâu không vào hỏi thăm Chuviện trưởng hiền lành thiện lương cùng bọn trẻ.
Mỗi lần buồn bã bước vào đó, nàng đều mang theo tâm trạng vui vẻ đi ra. Đi qua một góc đường, trước mắt chính là cánh cửa màu đỏ của cô nhi viện, nghiêng tai lắng nghe, phòng học truyền đến tiếng bọn nhỏ đọc bài, nghĩ tới khuôn mặt tươi cười thiên chân khả ái, nàng liền trở nên vui vẻ, không khỏi bước nhanh đi vào.
Văn phòng giáo viên sát vách phòng học, nàng liếc mắt một cái đã thấy viện trưởng bước ra, vài bước chạy tiến lên, vui vẻ gọi: “Chu viện trưởng.”
“Mân Huyên, đã lâu không thấy, hôm nay lại rảnh rồi đến đây à, đến, ngồi xuống đây.”Chu viện trưởng nhiệt tình lôi kéo nàng vào văn phòng, rót một chén nước đưa cho nàng.
“Chuviện trưởng, bác làm sao vậy? Có phải có tâm sự hay không?” Nàng nhận chén nước, phát giác Chuviện trưởng hôm nay có chút khác lạ, trong mắt có thản nhiên bi thương, dường như có tâm sự buồn.
Từ Bang vẫn không nhúc nhích ngồi ở ghế trước,chờ Doãn Lạc Hàn ra lệnh, nhưng mãi vẫn không nghe thấy gì, nhịn không được quay người lại hỏi: “Tổng tài, hiện tại chúng ta làm gì?”
Doãn Lạc Hàn không để ý đến, thẳng đến khi thân ảnh đó bước vào cửa hàng bánh ngọt, sau lại thấy nàng cầm một chiếc bánh đi ra, vẫy tay gọi taxi.
Hắn híp mắt lại, khuôn mặt càng thêm âm nịnh, bàn tay nắm chặt thành quyền, nếu không có hành động của nàng nhắc nhở, có lẽ hắn sẽ không nhớ ra hôm nay là ngày hắn không muốn nhớ nhất. Chết tiệt, hắn hận thấu hai mươi tám tháng năm, sinh nhật kẻ kia, đồng thời cũng là hắn…
“Đi theo cô ta.” Hắn cúi đầu ra lệnh cho lái xe Tiểu Mạnh, mấy sợi tóc nâu trên trán che đi ánh mắt âm hàn, mơ hồ còn có cảm xúc gì đó…
Lái xe Tiểu Mạnh nhấn mạnh chân ga dưới chân, đi theo xe taxi, quay đầu cùng Từ Bang trao đổi ánh mắt, bọn họ ở chung cùng tổng tài nhiều năm, biết hôm nay là ngày tổng tài oán hận nhất, nên bọn họ cố ý không nhắc tới, nhưng xem ra hành động vô tình của cô gái kia lại gợi lên trí nhớ của tổng tài.
Một giờ sau, Mân Huyên đi ra cửa trại giam, tâm tình phức tạp, tâm trạng của ba ba hôm nay cũng không tốt lắm, sắc mặt tiều tụy, nhận bánh ngọt miễn cưỡng cười cười với nàng. Nàng cẩn thận phát hiện trán ba ba lại có thêm nếp nhăn, thái dương cũng có mấy túm tóc bạc, tâm không khỏi co rút đau đớn một chút.
Mất tự do thân thể, mùi vị cả ngày bị nhốt sau song sắt không hay ho gì, nàng không muốn ba ba thêm muộn phiền, nghi vấn về món nợ chỉ có thể nuốt xuống. Nàng âm thầm hạ quyết tâm, số tiền này nàng phải thay ba ba trả hết.
Nhưng lấy cái gì trả? Nàng không muốn mở miệng vay tiền Chỉ Dao, vì nàng đã nợ Chỉ Dao quá nhiều nhân tình, không muốn tiếp tục làm phiền, nàng chỉ có thể dựa vào sức mình giải quyết. Cơ hội duy nhất trước mắt chính là cuối tuần này phải vay tiền Thiếu Đằng.
Nàng cúi đầu, cứ đi về phía trước, đột nhiên nhớ tới cô nhi viện ở gần đây, vì nàng đâm đầu vào làm thêm, đã lâu không vào hỏi thăm Chuviện trưởng hiền lành thiện lương cùng bọn trẻ.
Mỗi lần buồn bã bước vào đó, nàng đều mang theo tâm trạng vui vẻ đi ra. Đi qua một góc đường, trước mắt chính là cánh cửa màu đỏ của cô nhi viện, nghiêng tai lắng nghe, phòng học truyền đến tiếng bọn nhỏ đọc bài, nghĩ tới khuôn mặt tươi cười thiên chân khả ái, nàng liền trở nên vui vẻ, không khỏi bước nhanh đi vào.
Văn phòng giáo viên sát vách phòng học, nàng liếc mắt một cái đã thấy viện trưởng bước ra, vài bước chạy tiến lên, vui vẻ gọi: “Chu viện trưởng.”
“Mân Huyên, đã lâu không thấy, hôm nay lại rảnh rồi đến đây à, đến, ngồi xuống đây.”Chu viện trưởng nhiệt tình lôi kéo nàng vào văn phòng, rót một chén nước đưa cho nàng.
“Chuviện trưởng, bác làm sao vậy? Có phải có tâm sự hay không?” Nàng nhận chén nước, phát giác Chuviện trưởng hôm nay có chút khác lạ, trong mắt có thản nhiên bi thương, dường như có tâm sự buồn.
Bình luận truyện