Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài
Chương 427: Ngoại truyện 26
Doãn Lạc Hàn mất tự nhiên ho khan một tiếng, khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ hiếm thấy, ngập ngừng gọi “Bố……”
“Được……” Lăng Thiệu Văn vỗ vai Doãn Lạc Hàn, thuần hậu cười “Lạc Hàn, sau này Mân Huyên giao cho con, con nhất định phải thay bố chăm sóc thật tốt cho nó, biết chưa?”
“Vâng, con hứa. Con sẽ mãi mãi yêu cô ấy, dành cả đời này để chăm sóc cho cô ấy.” Doãn Lạc Hàn ôm chặt Mân Huyên hơn một chút, gương mặt không giấu được sự hạnh phúc, yêu thương.
“Tốt, tốt lắm, thế là bố yên tâm rồi.” Lăng Thiệu Văn vừa lòng gật đầu. Trước đây chưa tiếp xúc với Doãn Lạc Hàn, kì thật ông vẫn luôn lo lắng, nhưng hiện tại nhìn ánh mắt trìu mến của Doãn Lạc Hàn khi nhìn Mân Huyên, ông biết ông có thể an tâm về cô con gái này được rồi. Mọi băn khoăn đều đã được dứt bỏ, lúc này ông chỉ muốn tới thăm mẹ của Mân Huyên…
“Bố, mình lên xe đã, về nhà rồi nói tiếp!” Mân Huyên chỉ chiếc Lamborghini đằng sau.
“Bố muốn tới mộ của mẹ con, nói cho bà ấy biết con đang hạnh phúc để bà ấy yên tâm……”
“Vậy bọn con đi cùng bố.” Cô mỉm cười, nắm bàn tay nhỏ bé của Tiểu Lạc Lạc “Cả Tiểu Lạc Lạc nữa……”
“Đây là……” Lăng Thiệu Văn nhìn Tiểu Lạc Lạc trong lòng Doãn Lạc Hàn, bỗng nghẹn ngào “Đây là cháu ngoại của……”
“Đúng vậy, bố, lần trước con đã cho bố xem ảnh rồi mà…” Mân Huyên cười, gật đầu xác nhận.
Doãn Lạc Hàn đưa tay qua, muốn cho Lăng Thiệu Văn bế Tiểu Lạc Lạc. Lăng Thiệu Văn run run đón lấy đứa bé, mà Tiểu Lạc Lạc lại chớp đôi mắt to tròn nhìn ông, nhưng hoàn toàn không có biểu hiện sợ người lạ, ngược lại còn hé miệng cười rất hồn nhiên.
“Hai đứa xem, nó cười này……” Lăng Thiệu Văn kích động nhìn Doãn Lạc Hàn và Mân Huyên, rồi lại nhìn đứa bé trong lòng, gương mặt tiều tụy sáng rực lên vì hạnh phúc.
“Ha ha, bố, xem ra Tiểu Lạc Lạc rất thích bố đó.” Mân Huyên dựa đầu vào ngực Doãn Lạc Hàn, không khỏi vui mừng. Bố đã ngồi tù nhiều năm như vậy, so với những người cùng tuổi sức khỏe kém hơn rất nhiều, bây giờ có thể nhìn ông cười vui vẻ như vậy, trong lòng cô cũng cảm thấy thanh thản hơn nhiều.
Nửa giờ sau, bốn người cùng tới mộ. Lăng Thiệu Văn ngồi sụp xuống mộ của vợ, run run giơ tay vuốt ve bia mộ.
Mân Huyên đặt một bó cúc trước mộ của mẹ, sau đó lặng lẽ kéo tay Doãn Lạc Hàn đi. Cô biết bố có rất nhiều lời muốn nói với mẹ, nên muốn để cho ông có không gian riêng.
Sau khi Mân Huyên sinh Tiểu Lạc Lạc xong, cả gia đình ba người đã đến thăm mộ mẹ một lần, vì cô muốn mẹ được gặp con rể Doãn Lạc Hàn và cháu ngoại Tiểu Lạc Lạc. Giờ bố ra tù rồi, cả gia đình cô cuối cùng cũng được đoàn tụ, cô tin mẹ ở dưới suối vàng nhất định cũng đang mỉm cười hạnh phúc…
Doãn Lạc Hàn đang bế Tiểu Lạc Lạc, vì vậy cô chủ động ngồi vào ghế lái, còn Doãn Lạc Hàn ngồi vào ghế lái phụ, cùng đợi bố.
Doãn Lạc Hàn đặt Tiểu Lạc Lạc ngồi trong lòng, thấy con đang mút tay rất thích thú thì ngẩng đầu hỏi cô “Huyên, em xem có phải con đói rồi không?”
“A… em quên mất.” Mân Huyên kêu một tiếng, vội kéo tay Tiểu Lạc Lạc trong miệng ra “Con ngoan, đừng mút tay nữa… Vi khuẩn từ tay sẽ truyền vào miệng đó……”
Thấy cô nói vậy, Doãn Lạc Hàn sửng sốt, thấy Tiểu Lạc Lạc lại chuẩn bị đưa tay lên miệng thì vội vàng giữ tay con lại “Không ngờ trẻ con mút tay lại nguy hiểm như vậy, lần sau phải chú ý đến Tiểu Lạc Lạc hơn.”
“Ừm……” Cô gật đầu, định nói gì nữa thì di động trong túi đổ chuông.
Cô nghĩ người gọi là Chỉ Dao, bởi từ khi Chỉ Dao biết cô thích có con gái, mà Doãn Lạc Hàn lại không đồng ý, thì luôn tìm mọi cơ hội để hai gia đình đi chơi, cho cô được gần gũi với hai đứa bé sinh đôi của Chỉ Dao hơn. Chỉ Dao nói đằng nào lớn lên, Tiểu Lạc Lạc cũng sẽ chọn một trong hai đứa bé làm vợ, vậy thì coi như một đứa là con dâu của cô, còn một đứa sẽ là con gái nuôi.
Nhưng khi cô nhìn màn hình điện thoại là một dãy số xa lạ thì hoàn toàn ngạc nhiên.
Cô bắt máy, nghe thấy một giọng nữ từ tốn vang lên ở đầu dây bên kia “Xin chào, xin hỏi cô có phải Lăng tiểu thư không?”
“Vâng, đúng rồi ạ.”
“Ừm, là thế này, chúng tôi đã nhận được đơn xin việc của cô, nếu cô không bận thì mời cô sáng mai tới tòa soạn chúng tôi để phỏng vấn.”
Thực…… Thực sự có tòa soạn chọn cô rồi! Cô không tin nổi vào tai mình, há hốc miệng ngạc nhiên. Doãn Lạc Hàn thấy biểu hiện lạ thường của cô thì nắm tay cô quan tâm hỏi “Sao vậy? Huyên, điện thoại của ai vậy?”
Cô vừa kích động vừa hưng phấn nắm chặt lấy bàn tay hắn, vội trả lời điện thoại “Vâng, tôi không bận, xin hỏi là mấy giờ?”
Đối phương nói thời gian cụ thể xong rồi lịch sự chào cô. Cô khép di động lại, mừng rỡ lay mạnh tay hắn “Hàn, em được gọi đi phỏng vấn……. Em được gọi đi phỏng vấn rồi….. Em mừng quá ……”
Thì ra là chuyện này! Doãn Lạc Hàn nhìn cô hào hứng như vậy thì nhướn mày, bật cười “Xem ra anh đoán……”
Cô vẫn kích động, ngắt lời hắn “Em nhất định phải chuẩn bị thật tốt để ngày mai đi phỏng vấn. Em phải nắm bắt lấy cơ hội này!”
Hắn cười véo véo má cô “Em yêu của anh nhất định sẽ phỏng vấn tốt, anh tin là như vậy!”
Mắt cô chợt sáng lên, cô lay lay tay hắn năn nỉ “Nhưng mà… nếu em được nhận vào làm, anh nhất định phải giữ lời, cho em đi làm nha…”
“Đương nhiên rồi, anh đã hứa là sẽ làm, em vui là được!” Hắn nắm tay cô, bóp nhẹ vài cái.
Tảng đá trong lòng cô rốt cuộc cũng đã rơi xuống. Cô dựa đầu vào ngực hắn, ngọt ngào nói “Cám ơn ông xã!”
Thấy tâm tình cô tốt như vậy, hắn cũng vui lây “Đúng rồi, tòa soạn nhận phỏng vấn em tên là gì?”
“Được……” Lăng Thiệu Văn vỗ vai Doãn Lạc Hàn, thuần hậu cười “Lạc Hàn, sau này Mân Huyên giao cho con, con nhất định phải thay bố chăm sóc thật tốt cho nó, biết chưa?”
“Vâng, con hứa. Con sẽ mãi mãi yêu cô ấy, dành cả đời này để chăm sóc cho cô ấy.” Doãn Lạc Hàn ôm chặt Mân Huyên hơn một chút, gương mặt không giấu được sự hạnh phúc, yêu thương.
“Tốt, tốt lắm, thế là bố yên tâm rồi.” Lăng Thiệu Văn vừa lòng gật đầu. Trước đây chưa tiếp xúc với Doãn Lạc Hàn, kì thật ông vẫn luôn lo lắng, nhưng hiện tại nhìn ánh mắt trìu mến của Doãn Lạc Hàn khi nhìn Mân Huyên, ông biết ông có thể an tâm về cô con gái này được rồi. Mọi băn khoăn đều đã được dứt bỏ, lúc này ông chỉ muốn tới thăm mẹ của Mân Huyên…
“Bố, mình lên xe đã, về nhà rồi nói tiếp!” Mân Huyên chỉ chiếc Lamborghini đằng sau.
“Bố muốn tới mộ của mẹ con, nói cho bà ấy biết con đang hạnh phúc để bà ấy yên tâm……”
“Vậy bọn con đi cùng bố.” Cô mỉm cười, nắm bàn tay nhỏ bé của Tiểu Lạc Lạc “Cả Tiểu Lạc Lạc nữa……”
“Đây là……” Lăng Thiệu Văn nhìn Tiểu Lạc Lạc trong lòng Doãn Lạc Hàn, bỗng nghẹn ngào “Đây là cháu ngoại của……”
“Đúng vậy, bố, lần trước con đã cho bố xem ảnh rồi mà…” Mân Huyên cười, gật đầu xác nhận.
Doãn Lạc Hàn đưa tay qua, muốn cho Lăng Thiệu Văn bế Tiểu Lạc Lạc. Lăng Thiệu Văn run run đón lấy đứa bé, mà Tiểu Lạc Lạc lại chớp đôi mắt to tròn nhìn ông, nhưng hoàn toàn không có biểu hiện sợ người lạ, ngược lại còn hé miệng cười rất hồn nhiên.
“Hai đứa xem, nó cười này……” Lăng Thiệu Văn kích động nhìn Doãn Lạc Hàn và Mân Huyên, rồi lại nhìn đứa bé trong lòng, gương mặt tiều tụy sáng rực lên vì hạnh phúc.
“Ha ha, bố, xem ra Tiểu Lạc Lạc rất thích bố đó.” Mân Huyên dựa đầu vào ngực Doãn Lạc Hàn, không khỏi vui mừng. Bố đã ngồi tù nhiều năm như vậy, so với những người cùng tuổi sức khỏe kém hơn rất nhiều, bây giờ có thể nhìn ông cười vui vẻ như vậy, trong lòng cô cũng cảm thấy thanh thản hơn nhiều.
Nửa giờ sau, bốn người cùng tới mộ. Lăng Thiệu Văn ngồi sụp xuống mộ của vợ, run run giơ tay vuốt ve bia mộ.
Mân Huyên đặt một bó cúc trước mộ của mẹ, sau đó lặng lẽ kéo tay Doãn Lạc Hàn đi. Cô biết bố có rất nhiều lời muốn nói với mẹ, nên muốn để cho ông có không gian riêng.
Sau khi Mân Huyên sinh Tiểu Lạc Lạc xong, cả gia đình ba người đã đến thăm mộ mẹ một lần, vì cô muốn mẹ được gặp con rể Doãn Lạc Hàn và cháu ngoại Tiểu Lạc Lạc. Giờ bố ra tù rồi, cả gia đình cô cuối cùng cũng được đoàn tụ, cô tin mẹ ở dưới suối vàng nhất định cũng đang mỉm cười hạnh phúc…
Doãn Lạc Hàn đang bế Tiểu Lạc Lạc, vì vậy cô chủ động ngồi vào ghế lái, còn Doãn Lạc Hàn ngồi vào ghế lái phụ, cùng đợi bố.
Doãn Lạc Hàn đặt Tiểu Lạc Lạc ngồi trong lòng, thấy con đang mút tay rất thích thú thì ngẩng đầu hỏi cô “Huyên, em xem có phải con đói rồi không?”
“A… em quên mất.” Mân Huyên kêu một tiếng, vội kéo tay Tiểu Lạc Lạc trong miệng ra “Con ngoan, đừng mút tay nữa… Vi khuẩn từ tay sẽ truyền vào miệng đó……”
Thấy cô nói vậy, Doãn Lạc Hàn sửng sốt, thấy Tiểu Lạc Lạc lại chuẩn bị đưa tay lên miệng thì vội vàng giữ tay con lại “Không ngờ trẻ con mút tay lại nguy hiểm như vậy, lần sau phải chú ý đến Tiểu Lạc Lạc hơn.”
“Ừm……” Cô gật đầu, định nói gì nữa thì di động trong túi đổ chuông.
Cô nghĩ người gọi là Chỉ Dao, bởi từ khi Chỉ Dao biết cô thích có con gái, mà Doãn Lạc Hàn lại không đồng ý, thì luôn tìm mọi cơ hội để hai gia đình đi chơi, cho cô được gần gũi với hai đứa bé sinh đôi của Chỉ Dao hơn. Chỉ Dao nói đằng nào lớn lên, Tiểu Lạc Lạc cũng sẽ chọn một trong hai đứa bé làm vợ, vậy thì coi như một đứa là con dâu của cô, còn một đứa sẽ là con gái nuôi.
Nhưng khi cô nhìn màn hình điện thoại là một dãy số xa lạ thì hoàn toàn ngạc nhiên.
Cô bắt máy, nghe thấy một giọng nữ từ tốn vang lên ở đầu dây bên kia “Xin chào, xin hỏi cô có phải Lăng tiểu thư không?”
“Vâng, đúng rồi ạ.”
“Ừm, là thế này, chúng tôi đã nhận được đơn xin việc của cô, nếu cô không bận thì mời cô sáng mai tới tòa soạn chúng tôi để phỏng vấn.”
Thực…… Thực sự có tòa soạn chọn cô rồi! Cô không tin nổi vào tai mình, há hốc miệng ngạc nhiên. Doãn Lạc Hàn thấy biểu hiện lạ thường của cô thì nắm tay cô quan tâm hỏi “Sao vậy? Huyên, điện thoại của ai vậy?”
Cô vừa kích động vừa hưng phấn nắm chặt lấy bàn tay hắn, vội trả lời điện thoại “Vâng, tôi không bận, xin hỏi là mấy giờ?”
Đối phương nói thời gian cụ thể xong rồi lịch sự chào cô. Cô khép di động lại, mừng rỡ lay mạnh tay hắn “Hàn, em được gọi đi phỏng vấn……. Em được gọi đi phỏng vấn rồi….. Em mừng quá ……”
Thì ra là chuyện này! Doãn Lạc Hàn nhìn cô hào hứng như vậy thì nhướn mày, bật cười “Xem ra anh đoán……”
Cô vẫn kích động, ngắt lời hắn “Em nhất định phải chuẩn bị thật tốt để ngày mai đi phỏng vấn. Em phải nắm bắt lấy cơ hội này!”
Hắn cười véo véo má cô “Em yêu của anh nhất định sẽ phỏng vấn tốt, anh tin là như vậy!”
Mắt cô chợt sáng lên, cô lay lay tay hắn năn nỉ “Nhưng mà… nếu em được nhận vào làm, anh nhất định phải giữ lời, cho em đi làm nha…”
“Đương nhiên rồi, anh đã hứa là sẽ làm, em vui là được!” Hắn nắm tay cô, bóp nhẹ vài cái.
Tảng đá trong lòng cô rốt cuộc cũng đã rơi xuống. Cô dựa đầu vào ngực hắn, ngọt ngào nói “Cám ơn ông xã!”
Thấy tâm tình cô tốt như vậy, hắn cũng vui lây “Đúng rồi, tòa soạn nhận phỏng vấn em tên là gì?”
Bình luận truyện