Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài
Chương 431: Ngoại truyện 30
Ngày hôm sau, cô dậy sớm chuẩn bị đi phỏng vấn.
Doãn Lạc Hàn cũng dậy theo cô. Hắn mặc xong quần áo thì nhìn về phía tủ chớp chớp mắt. Cô hiểu ý hắn, mỉm cười đi đến tủ, chọn một chiếc cravat màu bạc, đeo cho hắn.
Hắn cúi đầu chăm chú nhìn cô, sau đó bất ngờ hôn lên môi cô “Huyên, hôm nay em đẹp mê người.”
“Em vừa tô son xong, anh đừng có phá!” Cô đeo cravat xong, lại theo thói quen sửa sang lại quần áo cho hắn.
“Em có bao giờ trang điểm đâu, sao hôm nay đi phỏng vấn lại đánh son?” Hắn nhíu đôi mày rậm, giọng nói đầy mùi ghen tuông “Ai là người phỏng vấn em? Lại quan trọng hơn cả anh cơ à….”
Hắn ôm eo cô, cúi mặt tìm kiếm môi cô. Cô bật cười, tránh đi nụ hôn của hắn “Anh đừng làm loạn, em hơi lo nên tô một chút son thôi….”
“Không được, trên đời này trừ anh ra, không ai khác được thấy vẻ đẹp của em hết! Đánh son thôi cũng không được!” Hắn bá đạo nói, sau đó hung hăng hôn cô, đầu lưỡi linh hoạt lau đi lớp son trên môi cô.
Một lát sau, hắn mới buông cô ra sau một nụ hôn dài. Cô oán trách đấm nhẹ vào ngực hắn vài cái “Được rồi, em không đánh son nữa. Anh là đồ nhỏ mọn, ăn hết son của em rồi!”
“Em là của riêng anh, đương nhiên chỉ anh mới có đặc quyền này.” Hắn vẫn chưa thỏa mãn, lại cúi xuống muốn hôn cô, nhưng cô đã phản ứng nhanh cúi người trốn khỏi vòng tay của hắn, chạy ra phía cửa bật cười “Em đi xem Tiểu Lạc Lạc thế nào.”
Hắn chạy vài bước đã đuổi kịp cô “Huyên, đừng quên anh là bố nó, phải đợi anh đi cùng chứ.”
Hắn kéo tay cô nhẹ nhàng vào phòng của Tiểu Lạc Lạc. Tiểu Lạc Lạc đang nằm im trong nôi ngủ say. Cô không nhịn được cúi xuống hôn nhẹ lên gương mặt hồng hào của con một cái, sau đó cẩn thận dặn dò bảo mẫu vài câu.
Khi hai người đang ăn bữa sáng, Doãn Lạc Hàn đề nghị đưa cô đi phỏng vấn. Cô cũng không từ chối, dù sao trước khi phỏng vấn, có người ở bên động viên cô cũng tốt.
Hắn lái xe dừng trước tòa soạn Tân Phong. Trước khi xuống xe, cô quay người hôn hắn một cái, tự tin nói “Chờ tin vui của em nha, em nhất định sẽ thành công.”
“Ừ, anh tin em.”
“Anh đi làm đi. Yên tâm, cho dù có được hay không, em cũng sẽ đến tìm anh trước tiên.” Cô xuống xe, mỉm cười vẫy tay chào hắn.
“Em cứ đi đi, anh muốn tận mắt nhìn em vào trong.” Hắn cười dịu dàng với cô.
“Vâng.” Cô hít sâu một hơi, xoay người đi vào trong tòa soạn.
Đi đến đại sảnh, quay đầu lại vẫn thấy hắn đang chăm chú nhìn theo mình, đáy lòng cô như có dòng nước ấm chảy qua, lại càng quyết tâm phải có được chức vụ này.
Bên trong Lamborghini, đến khi thân hình nhỏ nhắn đã biến mất khỏi tầm mắt, Doãn Lạc Hàn vẫn ngồi im không nhúc nhích. Một lúc sau, hắn mới khởi động xe. Nếu đúng như hắn dự đoán, vài giờ sau hắn sẽ nhìn thấy một gương mặt thất vọng, buồn bã, nhưng không sao, hắn sẽ dùng tình yêu của mình để an ủi cô, không để cho cô phải đau khổ nữa.
Một giờ sau, Mân Huyên từ trong Tân Phong đi ra, lưu luyến quay đầu nhìn lại một lần, sau đó lên taxi, nói với tài xế “Cho tôi đến trụ sở tập đoàn Đường Thịnh.”
Ngồi vào trong xe, cô thở dài một hơi. Cô thi viết rất tốt, phỏng vấn cũng đối đáp trôi chảy, những người tuyển dụng liên tục gật đầu, vốn dĩ cô đã rất tự tin lần này có thể thuận lợi nhận việc.
Chỉ không ngờ cuối cùng có một người trong bộ phận tuyển dụng nhìn hồ sơ của cô, sau đó bất ngờ kêu một tiếng, lắp bắp nói “Cô tên là Lăng Mân Huyên? Có phải chính là người đại diện cho sản phẩm mới của L&K đợt vừa rồi, khiến cho L&K làm mưa làm gió trong thị trường… là phu nhân tổng giám đốc……”
Không ngờ lại bị nhận ra, cô cũng không phủ nhận “Đúng vậy, chính là tôi.”
Nhất thời, ánh mắt mọi người đều trở nên cổ quái, châu đầu lại thì thầm cái gì. Cuối cùng, một trong những nhà tuyển dụng khách sáo nói với cô “Doãn phu nhân, thật lòng mà nói thì năng lực của cô đúng là không còn gì phải bàn cãi, chúng tôi cũng rất ưng ý. Chỉ có điều chúng tôi chỉ là một tòa soạn cơ bản, người có thân phận như cô đây, chúng tôi không dám dùng.”
Cô ngạc nhiên mở tròn mắt “Tại sao??? Đúng, chồng tôi là tổng giám đốc tập đoàn Đường Thịnh, nhưng anh ấy là anh ấy, tôi là tôi. Cá nhân tôi nghĩ đó là chuyện tư, không liên quan đến chuyện công việc.”
Một người khác đẩy gọng kính, bình tĩnh nói “Doãn phu nhân, nếu cô muốn đi làm, tôi tin chắc rằng tổng giám đốc Doãn hoàn toàn có thể sắp xếp cho cô một công việc tốt hơn ở tòa soạn chúng tôi rất nhiều. Cô nên về đi.”
“Tôi……” Cô còn muốn nói thêm, nhưng nhìn thái độ kiên quyết của ban tuyển dụng, cô biết mình đã không còn cơ hội nào nữa, vô cùng chán nản ra khỏi tòa soạn.
Thật đúng là dở khóc dở cười, bị cự tuyệt không phải vì năng lực của mình không đủ mà chỉ vì mình là phu nhân tổng giám đốc… Cô bịt chặt miệng, đột nhiên cảm thấy tủi thân vô cùng, ngay lúc này chỉ muốn nhào vào lòng hắn mà khóc cho thỏa một trận.
Lái xe taxi nghe tiếng khóc nức nở thì không khỏi quay đầu lại “Tiểu thư, cô không sao chứ?”
Cô cúi đầu lấy khăn trong túi ra lau nước mắt, lắc đầu nguầy nguậy nói “Tôi không sao, bác tài, bác lái nhanh một chút…”
Tài xế dẫm chân ga, chỉ một lát sau xe đã ngừng lại trước tập đoàn Đường Thịnh. Cô cúi đầu đi vào trong sảnh, suýt chút nữa thì đụng vào một người.
“A, Mân Huyên……” Nghe như tiếng Quý Dương. Cô ngẩng đầu, hít hít mũi, cố mỉm cười “Quý Dương, anh về rồi à? Cũng phải đến một năm rồi chưa gặp anh…”
“Ừ, tôi bị tên thối Lạc Hàn điều đi phát triển chi nhánh ở châu Âu, một năm trước bay về tham dự hôn lễ của hai người, sau đó lại bay đi, giờ mới được về nước đây.”
Giọng Quý Dương dường như đang rất giận, nhưng đôi mắt lại đầy ý cười. Cô hiểu quan hệ giữa hắn và Hàn, vì vậy cô biết tuy hắn đang trợn mắt bặm môi nói như vậy, nhưng cũng chỉ là tỏ vẻ, đùa cợt vậy thôi.
Doãn Lạc Hàn cũng dậy theo cô. Hắn mặc xong quần áo thì nhìn về phía tủ chớp chớp mắt. Cô hiểu ý hắn, mỉm cười đi đến tủ, chọn một chiếc cravat màu bạc, đeo cho hắn.
Hắn cúi đầu chăm chú nhìn cô, sau đó bất ngờ hôn lên môi cô “Huyên, hôm nay em đẹp mê người.”
“Em vừa tô son xong, anh đừng có phá!” Cô đeo cravat xong, lại theo thói quen sửa sang lại quần áo cho hắn.
“Em có bao giờ trang điểm đâu, sao hôm nay đi phỏng vấn lại đánh son?” Hắn nhíu đôi mày rậm, giọng nói đầy mùi ghen tuông “Ai là người phỏng vấn em? Lại quan trọng hơn cả anh cơ à….”
Hắn ôm eo cô, cúi mặt tìm kiếm môi cô. Cô bật cười, tránh đi nụ hôn của hắn “Anh đừng làm loạn, em hơi lo nên tô một chút son thôi….”
“Không được, trên đời này trừ anh ra, không ai khác được thấy vẻ đẹp của em hết! Đánh son thôi cũng không được!” Hắn bá đạo nói, sau đó hung hăng hôn cô, đầu lưỡi linh hoạt lau đi lớp son trên môi cô.
Một lát sau, hắn mới buông cô ra sau một nụ hôn dài. Cô oán trách đấm nhẹ vào ngực hắn vài cái “Được rồi, em không đánh son nữa. Anh là đồ nhỏ mọn, ăn hết son của em rồi!”
“Em là của riêng anh, đương nhiên chỉ anh mới có đặc quyền này.” Hắn vẫn chưa thỏa mãn, lại cúi xuống muốn hôn cô, nhưng cô đã phản ứng nhanh cúi người trốn khỏi vòng tay của hắn, chạy ra phía cửa bật cười “Em đi xem Tiểu Lạc Lạc thế nào.”
Hắn chạy vài bước đã đuổi kịp cô “Huyên, đừng quên anh là bố nó, phải đợi anh đi cùng chứ.”
Hắn kéo tay cô nhẹ nhàng vào phòng của Tiểu Lạc Lạc. Tiểu Lạc Lạc đang nằm im trong nôi ngủ say. Cô không nhịn được cúi xuống hôn nhẹ lên gương mặt hồng hào của con một cái, sau đó cẩn thận dặn dò bảo mẫu vài câu.
Khi hai người đang ăn bữa sáng, Doãn Lạc Hàn đề nghị đưa cô đi phỏng vấn. Cô cũng không từ chối, dù sao trước khi phỏng vấn, có người ở bên động viên cô cũng tốt.
Hắn lái xe dừng trước tòa soạn Tân Phong. Trước khi xuống xe, cô quay người hôn hắn một cái, tự tin nói “Chờ tin vui của em nha, em nhất định sẽ thành công.”
“Ừ, anh tin em.”
“Anh đi làm đi. Yên tâm, cho dù có được hay không, em cũng sẽ đến tìm anh trước tiên.” Cô xuống xe, mỉm cười vẫy tay chào hắn.
“Em cứ đi đi, anh muốn tận mắt nhìn em vào trong.” Hắn cười dịu dàng với cô.
“Vâng.” Cô hít sâu một hơi, xoay người đi vào trong tòa soạn.
Đi đến đại sảnh, quay đầu lại vẫn thấy hắn đang chăm chú nhìn theo mình, đáy lòng cô như có dòng nước ấm chảy qua, lại càng quyết tâm phải có được chức vụ này.
Bên trong Lamborghini, đến khi thân hình nhỏ nhắn đã biến mất khỏi tầm mắt, Doãn Lạc Hàn vẫn ngồi im không nhúc nhích. Một lúc sau, hắn mới khởi động xe. Nếu đúng như hắn dự đoán, vài giờ sau hắn sẽ nhìn thấy một gương mặt thất vọng, buồn bã, nhưng không sao, hắn sẽ dùng tình yêu của mình để an ủi cô, không để cho cô phải đau khổ nữa.
Một giờ sau, Mân Huyên từ trong Tân Phong đi ra, lưu luyến quay đầu nhìn lại một lần, sau đó lên taxi, nói với tài xế “Cho tôi đến trụ sở tập đoàn Đường Thịnh.”
Ngồi vào trong xe, cô thở dài một hơi. Cô thi viết rất tốt, phỏng vấn cũng đối đáp trôi chảy, những người tuyển dụng liên tục gật đầu, vốn dĩ cô đã rất tự tin lần này có thể thuận lợi nhận việc.
Chỉ không ngờ cuối cùng có một người trong bộ phận tuyển dụng nhìn hồ sơ của cô, sau đó bất ngờ kêu một tiếng, lắp bắp nói “Cô tên là Lăng Mân Huyên? Có phải chính là người đại diện cho sản phẩm mới của L&K đợt vừa rồi, khiến cho L&K làm mưa làm gió trong thị trường… là phu nhân tổng giám đốc……”
Không ngờ lại bị nhận ra, cô cũng không phủ nhận “Đúng vậy, chính là tôi.”
Nhất thời, ánh mắt mọi người đều trở nên cổ quái, châu đầu lại thì thầm cái gì. Cuối cùng, một trong những nhà tuyển dụng khách sáo nói với cô “Doãn phu nhân, thật lòng mà nói thì năng lực của cô đúng là không còn gì phải bàn cãi, chúng tôi cũng rất ưng ý. Chỉ có điều chúng tôi chỉ là một tòa soạn cơ bản, người có thân phận như cô đây, chúng tôi không dám dùng.”
Cô ngạc nhiên mở tròn mắt “Tại sao??? Đúng, chồng tôi là tổng giám đốc tập đoàn Đường Thịnh, nhưng anh ấy là anh ấy, tôi là tôi. Cá nhân tôi nghĩ đó là chuyện tư, không liên quan đến chuyện công việc.”
Một người khác đẩy gọng kính, bình tĩnh nói “Doãn phu nhân, nếu cô muốn đi làm, tôi tin chắc rằng tổng giám đốc Doãn hoàn toàn có thể sắp xếp cho cô một công việc tốt hơn ở tòa soạn chúng tôi rất nhiều. Cô nên về đi.”
“Tôi……” Cô còn muốn nói thêm, nhưng nhìn thái độ kiên quyết của ban tuyển dụng, cô biết mình đã không còn cơ hội nào nữa, vô cùng chán nản ra khỏi tòa soạn.
Thật đúng là dở khóc dở cười, bị cự tuyệt không phải vì năng lực của mình không đủ mà chỉ vì mình là phu nhân tổng giám đốc… Cô bịt chặt miệng, đột nhiên cảm thấy tủi thân vô cùng, ngay lúc này chỉ muốn nhào vào lòng hắn mà khóc cho thỏa một trận.
Lái xe taxi nghe tiếng khóc nức nở thì không khỏi quay đầu lại “Tiểu thư, cô không sao chứ?”
Cô cúi đầu lấy khăn trong túi ra lau nước mắt, lắc đầu nguầy nguậy nói “Tôi không sao, bác tài, bác lái nhanh một chút…”
Tài xế dẫm chân ga, chỉ một lát sau xe đã ngừng lại trước tập đoàn Đường Thịnh. Cô cúi đầu đi vào trong sảnh, suýt chút nữa thì đụng vào một người.
“A, Mân Huyên……” Nghe như tiếng Quý Dương. Cô ngẩng đầu, hít hít mũi, cố mỉm cười “Quý Dương, anh về rồi à? Cũng phải đến một năm rồi chưa gặp anh…”
“Ừ, tôi bị tên thối Lạc Hàn điều đi phát triển chi nhánh ở châu Âu, một năm trước bay về tham dự hôn lễ của hai người, sau đó lại bay đi, giờ mới được về nước đây.”
Giọng Quý Dương dường như đang rất giận, nhưng đôi mắt lại đầy ý cười. Cô hiểu quan hệ giữa hắn và Hàn, vì vậy cô biết tuy hắn đang trợn mắt bặm môi nói như vậy, nhưng cũng chỉ là tỏ vẻ, đùa cợt vậy thôi.
Bình luận truyện