Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chương 435: Ngoại truyện 34



“Không ai nhìn thấy cả. Huyên, để anh yêu em.” Hắn vẫn không dừng lại, chỉ trầm giọng đáp lời cô như vậy. Cửa kính xe đã được kéo lên, ngăn cách hoàn toàn hai người với thế giới bên ngoài.

Váy của cô dễ dàng bị hắn tháo xuống. Hắn ôm lấy cô, đặt cô trên người hắn, hôn lên vành tai đang đỏ ửng của cô, đôi môi nóng bỏng lại lần xuống cần cổ cô, cắn nhẹ vài cái, bàn tay to linh hoạt trượt trên da lưng trơn mềm của cô, sau đó vật dưới thân hắn cứng rắn và nóng cháy đè ép xâm nhập vào nơi sâu kín của cô, tham lam quấn quít không rời.

“Huyên, nói cho anh biết, em có yêu anh không? Em có yêu anh không?”

“Có…… Yêu, em yêu anh…… Ở bên anh mãi mãi……” Cô ngọt ngào đáp lời hắn một cách đứt quãng, cánh tay mảnh khảnh choàng lấy cổ hắn, móng tay không tự chủ được cắm nhẹ vào da thịt hắn, càng kích thích dục vọng trong hắn, khiến hắn chuyển động càng lúc càng nhanh…

Cơ thể cô luôn hấp dẫn hắn, dù trăm ngàn lần hắn vẫn muốn khám phá. Lúc này đây, cảm giác sung sướng tuyệt vời khi hai linh hồn va chạm lẫn nhau đang căng tràn trong cơ thể, khiến hắn hạnh phúc, thở gấp thì thầm bên tai cô “Anh cũng vậy, Huyên, chúng ta sẽ ở bên nhau trọn đời trọn kiếp.”

“Vâng……” Cô cố gắng gật đầu, chỉ có thể đáp lại một câu ngắn gọn như vậy, lý trí đã phải cuốn theo dục vọng, cô áp chặt thân mình vào người hắn, cùng hắn đến với những cảm giác thần tiên, giống như cả thế giới này chỉ có hai người họ…

Mân Huyên bị Doãn Lạc Hàn ôm chặt đến mức có chút khó thở, nhưng cô cũng không ngăn cản hắn, ngược lại dịu ngoan trong lòng hắn, áp tai vào ngực hắn, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ, rõ ràng trong lồng ngực người cô yêu thương.

Hồi lâu sau, cô mới nói nhỏ “Hàn, em bị muộn làm rồi.”

“Ừ, không sao, cả ngày hôm nay anh ở bên em, không đi làm cũng được.” Hắn cúi đầu cười, hôn lên vành tai mẫn cảm của cô.

“Nhưng còn Chỉ Dao, em với cậu ấy hẹn nhau rồi. Chúng mình đi thôi!” Cảm nhận được phía dưới của hắn lại không yên phận, cô xấu hổ, tì tay vào ngực hắn đứng lên, trở về chỗ ngồi của mình, mặc lại áo ngực, sau đó lại nhặt chiếc váy vội vàng mặc vào.

Tay cô đang cố vươn ra sau để kéo khóa kéo sau lưng thì nghe thấy giọng khàn khàn của hắn bên cạnh “…… Để anh!”

Cô ngoan ngoãn xoay người lại, một lúc sau vẫn không thấy hắn có phản ứng gì, cảm thấy hơi căng thẳng, đang định quay đầu lại thì một bàn tay nóng rực đã trườn từ đằng sau lên ngực cô. Cô giật mình hét “Hàn……”

Hắn không chút do dự nâng mông cô lên, nháy mắt đã xâm nhập vào trong cơ thể cô. Sự chặt khít của cô khiến hắn điên cuồng, thở dốc thổi hơi qua tai cô “Huyên, em đẹp lắm… Anh không thể kiềm chế được… Anh yêu em……”

Cô không thể kháng cự sự tham lam của hắn, cũng giống như không thẻ kháng cự tình yêu bá đạo của hắn. Tim cô đang đập nhanh đến mức như sắp muốn bắn ra khỏi lồng ngực rồi, mà tốc độ của hắn lại càng lúc càng nhanh, khiến hai má cô nổi lên một tầng phấn hồng mê người. Cô rên rỉ thở hổn hển, bấu chặt lấy cánh tay hắn, vô thức chuyển động hông để hòa cũng nhịp động của hắn.

Hắn ôm chặt cô vào trong lòng, thỏa mãn cảm nhận sự co bóp của cô……

Hệ thống cách âm của xe rất tốt. Ở bên ngoài nhìn vào hoàn toàn chỉ là một chiếc xe màu đen im lặng, không ai biết bên trong đang tràn ngập mùi vị tình dục và những tiếng thở dốc của đôi trai gái hòa vào nhau.

Bỗng điện thoại của Doãn Lạc Hàn reo vang. Mân Huyên cắn môi dưới, cố kìm tiếng rên rỉ “Hàn, điện thoại của anh… Chắc là công ty gọi tới đó.”

“Huyên, phải làm sao đây? Hình như anh nghiện em mất rồi.” Hắn cười một cách bất cần, không để ý tiếng chuông điện thoại, vẫn tiếp tục ôm chặt lấy cô, hít hà mùi hương quyến rũ tự nhiên của cô.

“Đừng như vậy… Công việc quan trọng hơn… Đến tối em sẽ cùng anh…” Cô thẹn thùng cười, trốn tránh sự đụng chạm của hắn, trèo sang ghế của mình.

Hắn sửa sang lại quần áo, cười gian tà “Nhưng anh lại thích ở đây cơ… thì phải làm sao?”

“Chuyện đó…. Chuyện đó… Chỉ cần anh thích……” Cô ấp úng, nghiêng đầu tránh đi ánh mắt nóng rực của hắn, vươn tay ra đằng sau kéo khóa váy.

Hắn thản nhiên giơ tay giúp cô kéo khóa, lại nhịn không được hôn lên vai cô, ái muội thầm thì “Huyên, em cứ nhỏ bé trong lòng anh như vậy… khiến anh có cảm giác như mãi mãi cũng không đủ.”

Cô nuốt nước miếng. Thực ra tuy có chút ái muội, nhưng được nghe những lời ngọt ngào như vậy từ miệng người mà mình yêu thương, không khỏi cũng cảm thấy ấm áp.

Di động của cô lại đột nhiên reo vang, hòa với tiếng di động của hắn. Hai người nhìn nhau cười. Cô nghe điện thoại trước, là Chỉ Dao. Mân Huyên đành nói dối vừa mới ngủ dậy, sẽ đến trễ nửa tiếng.

Cô quay đầu, thấy hắn cũng chỉ nói vài câu, sau đó khép di động lại, khởi động xe.

Cô chợt nhớ ra một chuyện “Hàn, chiều nay anh còn có cuộc họp quan trọng mà, phải không? Anh cứ thả em xuống ở ngã tư ý, em sẽ bắt taxi đi tiếp.”

“Không được, anh đưa em về.” Hắn thản nhiên nhìn cô một cái, ngữ khí kiên định dị thường.

Cô lại để ý thấy cravat trên cổ hắn đã bị lỏng, bật cười xoay người vươn tay qua “Em chỉnh cravat giúp anh, anh cứ tập trung lái xe đi nhé.”

“Vẫn là bà xã của anh tốt nhất!” Hắn cùng cười, nghiêng đầu qua hôn cô một cái.

Cô chỉnh cravat cho hắn xong, lại chợt nghĩ ra vừa rồi không dùng biện pháp an toàn nào, nếu may mắn… không chừng trong bụng sẽ có một Tiểu Mân Mân rồi! Tuy rằng có hay không thì ít nhất cũng phải một tháng nữa mới biết được…

“Huyên, em nghĩ gì vậy?” Hắn nhìn cô, sau đó cười “Tí nữa về nhớ uống thuốc đó.”

A? Cô có chút thất vọng, thì ra hắn vẫn nhớ “Mai em sẽ đi mua.”

“Cuối tuần trước anh vừa mua một hộp, mà đã hết rồi à?” Hắn nhéo nhéo má cô, làm sao lại không nhìn ra sự thất vọng trên gương mặt cô “Nghe lời anh, biết không?”

“Lần này không uống không được sa……” Cô lấy hết dũng khí muốn thuyết phục hắn lần nữa, ai ngờ lời còn chưa nói hết đã bị chặt đứt “Không được! Lí do thì anh đã nói với em rồi, anh không muốn mất em. Mình có Tiểu Lạc Lạc là được rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện