Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài
Chương 91: Nhỏ nhoi
Bước chân mạnh mẽ giẫm nát thảm dưới chân, dần trở nên hong thả, cái cằm
buộc chặt chứng tỏ cảm xúc lo âu của chủ nhân, đi đến trước bàn công tác, kéo
ngăn kéo ra lấy chìa khóa xe, sau đó bước ra khỏi phòng tổng thống.
Lái chiếc thể thao màu bạc khỏi bãi đỗ xe, bên tai còn vọng lại tiếng quản lí câu lạc bộ báo cáo tình huống với hắn, có người đột nhiên xông vào phòng Vip 6, hành hung Lý Đổng, cũng đúng lúc cứu nàng ra.
Không biết vì sao, khi hắn nghe thấy người kia được cứu, tảng đá hiện hữu trong lòng đột nhiên biến mất, nhất thời có cảm giác hô hấp dễ dàng hơn rất nhiều.
Nhưng là, chết tiệt, người cứu lại là Chính Vũ, sao Chính Vũ lại đột nhiên xuất hiện, chẳng lẽ bọn họ trong lúc đó quen biết nhau?
Nhưng mà chuyện làm hắn lửa giận bừng bừng nhất chính là, Chính Vũ phát ngôn bừa bãi trước mặt mọi người rằng, người kia bị hắn mua, về sau thành người phụ nữ của hắn.
Buồn cười! Hắn nhịn không được đập nhẹ xuống tay lái, xe thể thao chậm rãi đi vào biệt thự, hắn nhất định phải hỏi rõ ràng người đàn bà kia, nàng cùng Kim Chính Vũ có quan hệ như thế nào.
Biệt thự một mảnh sáng rực, người kia đã trở lại. Hắn vội vàng đỗ xe, bước nhanh vào phòng khách, bên trong trống rỗng, lại nhìn đến kệ để giày, dép lê của nàng vẫn ở đó, chứng tỏ nàng còn chưa trở về.
Ánh sáng của biệt thự đều do một công tắc điều khiển, đúng năm giờ rưỡi sẽ tự động bật tất cả ngọn đèn bên ngoài biệt thự.
Hắn sao có thể quên chuyện này chứ, lại nghĩ thành nàng đã về. Phiền toái bứt bứt tóc, muốn tìm di động, thế mới nhớ ra di động hiện tại đang nằm chỏng chơ trong thùng rác phòng tổng thống ở khách sạn.
Lần cuối cùng hắn nghe điện thoại hình như nghe thấy Kim Chính Vũ ôm nàng ra khỏi câu lạc bộ, shit, hiện tại chắc chắn nàng đang ở cùng Kim Chính Vũ.
Khuôn mặt lạnh lùng hiện ra vài phần điên cuồng, chết tiệt, hắn tuyệt đối không thừa nhận mình đang áy náy, hoặc là nàng đã chiếm lấy một vị trí trong lòng hắn, tuyệt không….
Cửa sổ sát đất phản chiếu vẻ mặt nôn nóng bất an của hắn, lửa giận trong lòng không có chỗ phát tiết, hắn hung hăng đá vào bàn trà, bình hoa trà đặt trên bàn lên tiếng trả lời mà rơi xuống, dập nát trên đất, nhất thời một mảnh đầy đất bừa bãi.
****
Khuôn mặt dữ tợn vặn vẹo, ánh mắt mê đắm nhưng đáng khinh, còn có bàn tay mập mạp sờ loạn trên người, tất cả đều kích thích thần kinh nàng.
Liều mạng lắc đầu, cố gắng dãy giụa, không, không được như vậy, vì cái gì mà đối xử với nàng như vậy, nàng rốt cuộc làm sai cái gì?
“Không… Không được đụng vào tôi… Ông tránh ra….”
Nàng bỗng bật dậy, ngực phập phồng lợi hại, đôi mắt hoảng sợ mở to nhìn bốn phía xung quanh, chính mình đang nằm thoải mái trên một chiếc giường rộng lớn, bên trên đắp chăn bằng tơ tằm mềm mại, thì ra vừa mới nằm mơ.
Nàng lấy tay lau mồ hôi chảy trên trán, quay đầu, lắp bắp kinh hãi, Kim Chính Vũ với viền mắt đen kịt cùng mái tóc rối bù như tổ quạ ngồi đó, dùng đôi mắt nửa nhắm nửa mở nhìn nàng, “Em tỉnh rồi? Tối hôm qua ngủ ngon sao? Tôi mệt quá.”
Nàng buồn cười, xì một chút cười ra tiếng, tâm tình u ám lo lắng như được một tia sáng chiếu vào.
Kim Chính Vũ lườm nàng một cái, lấy tay cốc trán nàng, “em còn cười, tối hôm qua tôi bị em ép buộc, lúc thì ngồi xuống lôi kéo tôi nhảy, lúc lại nắm chặt tóc của tôi không buông….”
Nói như vậy tức là mái tóc rối bù của hắn chính là kiệt tác của nàng, nàng áy náy hạ mi mắt, “Thực xin lỗi, Chính Vũ, tối qua tôi uống rượu…”
“Không cần khách khí, ai bảo chúng ta là bạn bè đâu.” Hắn vô tình cười cười, tiện đà cau mũi lại, “Nhưng mà tửu lượng của em kém quá, nắm tóc của tôi không buông, miệng cứ lẩm bẩm cái gì mà, “Anh là ma quỷ, ma quỷ, …. Tôi không bao giờ tin tưởng anh nữa…. Tôi hận anh….”, còn có “Chỉ Dao, mình thực xin lỗi cậu” linh tinh.”
“À ừ, anh cũng biết khi tôi uống say, sẽ có chút hồ ngôn loạn ngữ.” Nàng lúng ta lúng túng nói dối, mồ hôi lạnh túa ra.
Trải qua chuyện tối hôm qua, ngoài Chỉ Dao ra, Chính Vũ đối với nàng mà nói, trở thành người bạn quan trọng nhất, nàng không hề hy vọng hắn biết nàng cùng Doãn Lạc Hàn có quan hệ không bình thường kiểu đó, sau đó cũng giống người khác, dùng ánh mắt hèn mọn nhìn nàng.
Nàng nhớ rõ tối qua nàng bị ăn một bạt tai, lấy tai vuốt nhẹ lên má, cũng không thấy bị sưng lên, nàng mê hoặc nhìn Kim Chính Vũ.
“Tối hôm qua tôi giúp em dùng đá lạnh chườm qua.” Kim Chính Vũ thản nhiên nói, lập tức chiếc chăn trên người nàng bị xốc lên, hắn chui vào chăn cùng nàng.
“Ai, anh muốn làm gì? Anh tránh ra nào, nam nữ thụ thụ bất thân, anh không biết à?”
“Không biết.” Hắn thỏa mãn thở ra, nằm bên cạnh nàng, đầu tựa lên gối, lông mi dài nhẹ nhàng bao phủ mí mắt, như là đang ngủ.
Chăn bị cánh tay hắn ấn chặt xuống, nàng túm chăn bên cạnh, từng chút từng chút di động thân thể, cuối cùng lui đến mép giường, nàng lấy tay đẩy hắn ra một chút, “Này, Kim Chính Vũ, anh đứng lên cho tôi, sao anh có thể không cần tôi đồng ý đã ngủ ở nơi này.”
Hắn nhắm mắt lại, vươn tay ra một chút, “Kính nhờ, em xem xem phòng này ai ở, phòng của ai,, còn có em không cần ngượng ngùng, tối hôm qua em nôn rối tinh rối mù, tôi giúp em thay quần áo, dáng người của em….” Sau đó tiếng nói dần mơ mơ hồ hồ, như là bị hắn nuốt lấy.
“Anh… Anh đem tôi xem hết?” Nàng hất chăn ra nhìn chính mình đang mặc một bộ áo ngủ của nam, rốt cục không thể khống chế hét lên sợ hãi, “A…”
Kim Chính Vũ đang mơ mơ màng màng bị thanh âm kinh hoảng lay tỉnh, vỗ vễ cái đầu nặng trịch, hơi híp mắt, ngồi bật lên, “Em lại làm sao thế hả?”
Nàng gắt gao nắm chặt cổ áo, mắt phun ra lửa giận, “Đồ bại hoại, anh không cần tôi đồng ý dựa vào cái gì thay quần áo cho tôi, chẳng lẽ không có người khác giúp tôi thay một chút sao? Anh cố ý đúng không? Thì ra anh cũng….”
Lái chiếc thể thao màu bạc khỏi bãi đỗ xe, bên tai còn vọng lại tiếng quản lí câu lạc bộ báo cáo tình huống với hắn, có người đột nhiên xông vào phòng Vip 6, hành hung Lý Đổng, cũng đúng lúc cứu nàng ra.
Không biết vì sao, khi hắn nghe thấy người kia được cứu, tảng đá hiện hữu trong lòng đột nhiên biến mất, nhất thời có cảm giác hô hấp dễ dàng hơn rất nhiều.
Nhưng là, chết tiệt, người cứu lại là Chính Vũ, sao Chính Vũ lại đột nhiên xuất hiện, chẳng lẽ bọn họ trong lúc đó quen biết nhau?
Nhưng mà chuyện làm hắn lửa giận bừng bừng nhất chính là, Chính Vũ phát ngôn bừa bãi trước mặt mọi người rằng, người kia bị hắn mua, về sau thành người phụ nữ của hắn.
Buồn cười! Hắn nhịn không được đập nhẹ xuống tay lái, xe thể thao chậm rãi đi vào biệt thự, hắn nhất định phải hỏi rõ ràng người đàn bà kia, nàng cùng Kim Chính Vũ có quan hệ như thế nào.
Biệt thự một mảnh sáng rực, người kia đã trở lại. Hắn vội vàng đỗ xe, bước nhanh vào phòng khách, bên trong trống rỗng, lại nhìn đến kệ để giày, dép lê của nàng vẫn ở đó, chứng tỏ nàng còn chưa trở về.
Ánh sáng của biệt thự đều do một công tắc điều khiển, đúng năm giờ rưỡi sẽ tự động bật tất cả ngọn đèn bên ngoài biệt thự.
Hắn sao có thể quên chuyện này chứ, lại nghĩ thành nàng đã về. Phiền toái bứt bứt tóc, muốn tìm di động, thế mới nhớ ra di động hiện tại đang nằm chỏng chơ trong thùng rác phòng tổng thống ở khách sạn.
Lần cuối cùng hắn nghe điện thoại hình như nghe thấy Kim Chính Vũ ôm nàng ra khỏi câu lạc bộ, shit, hiện tại chắc chắn nàng đang ở cùng Kim Chính Vũ.
Khuôn mặt lạnh lùng hiện ra vài phần điên cuồng, chết tiệt, hắn tuyệt đối không thừa nhận mình đang áy náy, hoặc là nàng đã chiếm lấy một vị trí trong lòng hắn, tuyệt không….
Cửa sổ sát đất phản chiếu vẻ mặt nôn nóng bất an của hắn, lửa giận trong lòng không có chỗ phát tiết, hắn hung hăng đá vào bàn trà, bình hoa trà đặt trên bàn lên tiếng trả lời mà rơi xuống, dập nát trên đất, nhất thời một mảnh đầy đất bừa bãi.
****
Khuôn mặt dữ tợn vặn vẹo, ánh mắt mê đắm nhưng đáng khinh, còn có bàn tay mập mạp sờ loạn trên người, tất cả đều kích thích thần kinh nàng.
Liều mạng lắc đầu, cố gắng dãy giụa, không, không được như vậy, vì cái gì mà đối xử với nàng như vậy, nàng rốt cuộc làm sai cái gì?
“Không… Không được đụng vào tôi… Ông tránh ra….”
Nàng bỗng bật dậy, ngực phập phồng lợi hại, đôi mắt hoảng sợ mở to nhìn bốn phía xung quanh, chính mình đang nằm thoải mái trên một chiếc giường rộng lớn, bên trên đắp chăn bằng tơ tằm mềm mại, thì ra vừa mới nằm mơ.
Nàng lấy tay lau mồ hôi chảy trên trán, quay đầu, lắp bắp kinh hãi, Kim Chính Vũ với viền mắt đen kịt cùng mái tóc rối bù như tổ quạ ngồi đó, dùng đôi mắt nửa nhắm nửa mở nhìn nàng, “Em tỉnh rồi? Tối hôm qua ngủ ngon sao? Tôi mệt quá.”
Nàng buồn cười, xì một chút cười ra tiếng, tâm tình u ám lo lắng như được một tia sáng chiếu vào.
Kim Chính Vũ lườm nàng một cái, lấy tay cốc trán nàng, “em còn cười, tối hôm qua tôi bị em ép buộc, lúc thì ngồi xuống lôi kéo tôi nhảy, lúc lại nắm chặt tóc của tôi không buông….”
Nói như vậy tức là mái tóc rối bù của hắn chính là kiệt tác của nàng, nàng áy náy hạ mi mắt, “Thực xin lỗi, Chính Vũ, tối qua tôi uống rượu…”
“Không cần khách khí, ai bảo chúng ta là bạn bè đâu.” Hắn vô tình cười cười, tiện đà cau mũi lại, “Nhưng mà tửu lượng của em kém quá, nắm tóc của tôi không buông, miệng cứ lẩm bẩm cái gì mà, “Anh là ma quỷ, ma quỷ, …. Tôi không bao giờ tin tưởng anh nữa…. Tôi hận anh….”, còn có “Chỉ Dao, mình thực xin lỗi cậu” linh tinh.”
“À ừ, anh cũng biết khi tôi uống say, sẽ có chút hồ ngôn loạn ngữ.” Nàng lúng ta lúng túng nói dối, mồ hôi lạnh túa ra.
Trải qua chuyện tối hôm qua, ngoài Chỉ Dao ra, Chính Vũ đối với nàng mà nói, trở thành người bạn quan trọng nhất, nàng không hề hy vọng hắn biết nàng cùng Doãn Lạc Hàn có quan hệ không bình thường kiểu đó, sau đó cũng giống người khác, dùng ánh mắt hèn mọn nhìn nàng.
Nàng nhớ rõ tối qua nàng bị ăn một bạt tai, lấy tai vuốt nhẹ lên má, cũng không thấy bị sưng lên, nàng mê hoặc nhìn Kim Chính Vũ.
“Tối hôm qua tôi giúp em dùng đá lạnh chườm qua.” Kim Chính Vũ thản nhiên nói, lập tức chiếc chăn trên người nàng bị xốc lên, hắn chui vào chăn cùng nàng.
“Ai, anh muốn làm gì? Anh tránh ra nào, nam nữ thụ thụ bất thân, anh không biết à?”
“Không biết.” Hắn thỏa mãn thở ra, nằm bên cạnh nàng, đầu tựa lên gối, lông mi dài nhẹ nhàng bao phủ mí mắt, như là đang ngủ.
Chăn bị cánh tay hắn ấn chặt xuống, nàng túm chăn bên cạnh, từng chút từng chút di động thân thể, cuối cùng lui đến mép giường, nàng lấy tay đẩy hắn ra một chút, “Này, Kim Chính Vũ, anh đứng lên cho tôi, sao anh có thể không cần tôi đồng ý đã ngủ ở nơi này.”
Hắn nhắm mắt lại, vươn tay ra một chút, “Kính nhờ, em xem xem phòng này ai ở, phòng của ai,, còn có em không cần ngượng ngùng, tối hôm qua em nôn rối tinh rối mù, tôi giúp em thay quần áo, dáng người của em….” Sau đó tiếng nói dần mơ mơ hồ hồ, như là bị hắn nuốt lấy.
“Anh… Anh đem tôi xem hết?” Nàng hất chăn ra nhìn chính mình đang mặc một bộ áo ngủ của nam, rốt cục không thể khống chế hét lên sợ hãi, “A…”
Kim Chính Vũ đang mơ mơ màng màng bị thanh âm kinh hoảng lay tỉnh, vỗ vễ cái đầu nặng trịch, hơi híp mắt, ngồi bật lên, “Em lại làm sao thế hả?”
Nàng gắt gao nắm chặt cổ áo, mắt phun ra lửa giận, “Đồ bại hoại, anh không cần tôi đồng ý dựa vào cái gì thay quần áo cho tôi, chẳng lẽ không có người khác giúp tôi thay một chút sao? Anh cố ý đúng không? Thì ra anh cũng….”
Bình luận truyện