Bỏ Ta Còn Ai
Chương 50: Tham ăn dẫn đến huyết án
Nhìn một màn ấm áp trước mắt, Minh Đang thực sự không tin nổi vào con mắt của mình. Đây chính là vị hoàng thượng lãnh khốc vô tình trong truyền thuyết? Đây chính là người đã huyết tẩy vô số đối thủ, hơn vạn đầu người rơi xuống đất, máu chảy thành sông dài trong cuộc chính biến năm xưa?
Nguyên nhân lớn nhất khiến nàng không thích vào cung, nghĩ hết biện pháp để không bị gả vào hoàng thất, chính là bắt nguồn từ chuyện đó.
Nhưng tại sao lại yêu thương với đệ đệ của mình như vậy? Sợ rằng còn tốt hơn cả đối với con trai ruột thịt. Thật sự không thể tin được! Tấn vương đứng một bên cũng không thấy hoàng thượng liếc mắt nhìn hắn một cái.
Hoàng hậu vẫn quan sát nàng: “Từ tiểu thư”
Lúc này Minh Đang mới hồi phục tinh thần, hành lễ đối với đôi vợ chồng tôn quý nhất Đại Chu, tư thế vô cùng tiêu chuẩn, cho dù có là người vô cùng xoi mói cũng không thể tìm ra được lỗi gì.
Hoàng hậu hài lòng gật đầu một cái, ấn tượng ban đầu với Minh Đang rất tốt: “Từ tiểu thư không cần khẩn trương, ngươi là bằng hữu của Lam đệ, cũng coi như là người một nhà, không cần phải quá khách khí.”
Nữ tử này không tệ, dáng vẻ tốt, tính tình tự nhiên hào phóng, không giống như mấy nữ tử thẹn thùng xấu hổ sợ hãi yếu đuối kia, quy củ cũng không rối loạn, vừa nhìn là biết đây là một nữ tử tốt, có tri thức, hiểu lễ nghĩa. [toát mồ hôi]
“Minh Đang không dám.” Lúc này nàng vô cùng đàng hoàng, không dám nhìn đông nhìn tây.
Nàng cũng muốn tạo ấn tượng tốt, làm cho bọn họ thích nàng. Không liên quan tới cái khác, chỉ vì bọn họ là người nhà của Vân Lam, là người mà hắn để ý.
Tức giận thì tức giận, có thể để tính sổ với hắn sau, bây giờ đang có chuyện đại sự nàng cũng không dám mơ hồ
Dáng vẻ dịu dàng ít nói, khéo léo của nàng như vậy khiến cho hoàng hậu có hào cảm lớn với nàng: “Ngươi không ngại khi ta gọi thẳng tên đi, Minh Đang”
“Đây là vinh hạnh của Minh Đang.” Nàng gật đầu, vô cùng hào phóng trả lời.
Đối mặt với mấy người cao quý nhất thiên hạ này, không biết nguyên nhân tại sao nàng lại không có chút khẩn trương. Có lẽ là do hiện giờ bọn họ thân thiết vô cùng.
“Được” Hoàng hậu càng nhìn Minh Đang càng cảm thấy thuận mắt: “Minh Đang, ta luôn suy nghĩ ngươi là người như thế nào, quả nhiên ngươi rất giống như trong tưởng tượng của ta.”
Hoàng hậu rất thích nữ tử không kiêu ngạo, không nóng nảy, không nịnh nọt, không mị hoặc lại có một chút thẳng thắn nhưng không đánh mất lễ nghĩa. Ngôn hành cử chỉ cần phải thỏa đáng đúng mức. (*ngôn hành cử chỉ: lời nói và hành động….)
Nhưng mà hoàng hậu cũng rất hiếu kỳ, thế nào mà Từ gia có thể nuôi dạy một nữ nhi thật tốt như vậy? Nhớ lại vị Từ gia nhị tiểu thư bà đã từng gặp, trong ấn tượng của nàng đó là một người mạnh mẽ, vụng về, đã không xinh đẹp lại không có đầu óc, vốn bà không muốn cưới nàng ta cho nhi tử. Nhưng nhi tử lại chủ động tới cầu xin bà, đấy cũng không phải là chuyện gì lớn, cũng không muốn làm nhi tử mất hứng cho nên đã hạ chỉ.
Nghe vậy, trong lòng Minh Đang rất kinh ngạc, lời hoàng hậu nói có ý gì? Tưởng tượng?
Hoàng hậu nháy mắt, một cung nữ đang cầm một hộp gấm lập tức đưa hộp tới cho hoàng hậu: “Đây là lễ ra mắt mà hoàng thượng và ta đưa cho ngươi. Ta đã sớm chuẩn bị, chỉ chờ ngươi đến.”
Minh Đang bận rộn tạ ơn xong, hai tay mới nhận lấy chiếc hộp đặt trên mặt bàn, lộ rõ phong cách quý phái.
Chẳng qua trong lòng nàng lại càng không hiểu, dường như hoàng hậu vô cùng khách khí với nàng. Tặng lễ vật là bình thường, coi như là trường bối đưa cho vãn bối, trước kia cũng đã xảy ra. Nhưng những lời nói của hoàng hậu dường như có thâm ý. Hoàng hậu có ý gì đây?
Mặc dù Vân Lam trò chuyện với hoàng thượng, nhưng thỉnh thoảng ánh mắt vẫn quyét về phía các nàng.
Đương nhiên hoàng thượng cũng phát hiện ra điều đó, không khỏi âm thầm lắc đầu.
Người không chưa yêu thì thôi, một khi đã yêu rồi thì đáng sợ vô cùng. “Bách luyện cương hóa thành nhiễu chỉ nhu”*, chính là chỉ việc này đi. Trong mắt hắn lúc nào cũng chỉ có Từ Minh Đang, chưa từng để ý câu trả lời của mình có bao nhiêu lỗi. Haiz. (* Bách luyện cương…: chỉ người có tính cách quật cường được cảm hóa bởi một người, một việc nào đó nên trở thành người có tính cách mềm mại, yếu đuối hơn.)
Xem ra nhất định ông phải tiếp nhận người em dâu này rồi.
Điều đáng được ăn mừng nhất lừ Từ Minh Đang xuất sắc trong tất cả các phương diện. Từ lời nói đến cử chỉ cùng khí chất đều không kém mấy danh môn khuê tú khác. (*danh môn khuê tú: con gái nhà quyền quý, chỉ chung cho các tiểu thư quý tộc xưa.)
Từ khi biết bên người hoàng đệ có một người tên là Từ Minh Đang, ông liền sai người thu thập toàn bộ tin tức của nàng. Cho nên ông rất rõ thân thế và tính cách của Minh Đang như thế nào, nhưng mà không được nhìn thấy tận mắt, ông vẫn luôn cảm thấy không yên lòng.
Trước kia ông từng gặp mấy người của Từ gia, khuê nữ Từ gia đều người không ra người. Hôm nay gặp được Minh Đang, xem như ông đã quá lo lắng, bùn nhão dưỡng ra sen trắng, trúc hỏng cũng làm ra được đàn tốt.
Vân Lam là người ông yêu thương nhất, ông hy vọng đệ ấy có thể có được mọi thứ tốt nhất.
Từ nhỏ, hai người đã vô cùng thân thiết, tuy chênh lệch tuổi lớn nhưng tình cảm giữa hai người lại vô cùng sâu đậm. Lúc mẫu phi qua đời đã ngàn dặn vạn dặn ông phải chiếu cố Vân Lam thật tốt, nhiều năm qua ông cũng không dám quên. Nhưng mà….đều do ông….
Hoàng hậu hỏi mấy câu về những chuyện xảy ra trên đường trở về, bỗng nhiên chuyển đổi giọng điệu: “Minh Đang, ngươi rời nhà được gần một năm nhỉ? Có nhớ nhà hay không.”
Minh Đang cười trả lời qua loa: “Cũng bình thường.” Aiz, nàng vừa không thể nói là không chút nhớ nhà, lại không thể làm trái với suy nghĩ của mình để nói ra rất nhớ Từ gia.
“Đến lúc đó ta bảo cung nhân đưa ngươi trở về, nhất định sẽ không để cho bọn họ trách cứ ngươi.” Hoàng hậu cũng thật tâm suy nghĩ cho nàng.
Minh Đang hắc tuyến đầy đầu, hoàng hậu cũng nhiệt tình quá mức. Thực sự nàng không muốn trở về Từ gia chút nào.
Vân Lam vẫn lưu ý động tĩnh bên này, vội vàng ra mặt giải vây vì nàng: “Nàng không trở về Từ gia, đợi lát nữa nàng sẽ trở về Phúc Vương phủ với ta.” Thanh âm rất nhẹ nhưng giọng điệu rất kiên định.
“Việc này không tốt lắm.” Hoàng hậu không đồng ý lắm: “Tình ngay lý gian, chuyện này sẽ có chút ảnh hưởng đến danh tiếng của Minh Đang.”
Mặc dù tư tưởng nơi này khá cởi mở, nam nữ ngang hàng, nhưng nữ tử trong sạch cũng cần phải để ý đến danh tiếng của mình.
“Hoàng tẩu” Vân Lam cười giải thích: “Trước kia ta đã đồng ý mời nàng đến phủ của ta chơi. Hôm nay đúng dịp hoa sen nở rộ nhất ở Thủy Uyển, đây chỉ là thời tiết tốt nhất để ngắm cảnh.”
Kẻ này nói dối đến mức hạ bút thành văn, khiến cho Minh Đang cúi đầu, mắt trợn trắng. Mỗi câu đều như thật, khốn khiếp, toàn lừa gạt người. Nhưng mà nàng vẫn muốn đi Phúc Vương phủ hơn Từ gia. (*hạ bút thành văn: đặt bút xuống là có thể viết ra văn chương. Ý nói anh nói dối mà không cần phải suy nghĩ gì hết
Không nói đến việc Minh Đang có muốn hay không, hắn cũng không thể để Minh Đang trở lại Từ gia chịu tội được.
Cho dù hắn có ra lệnh rõ ràng, yêu cầu Từ gia không được làm khó nàng, nhưng luôn có việc xảy ra ngoài ý muốn. Đến lúc đó, việc xảy ra ngoài tầm khống chế của hắn, hắn có hối hận cũng không kịp.
Trong lòng hoàng thượng cười thầm, không nhịn được phải nói giúp Vân Lam: “Nếu Lam đệ đã nói như vậy, vậy thì cứ theo ý đệ ấy đi. Để ta hạ khẩu dụ cho Từ tiểu thư đến Phúc Vương phủ ở.”
Khẩn trương như vậy, hoàng đệ cũng quá để ý đến nữ tử này. Haiz, được rồi, nếu lòng của hắn đã nguyện ý, ông sẽ thành toàn cho hắn.
“Cảm ơn hoàng huynh” Vân Lam thật lòng cảm kích hoàng huynh, có đạo khẩu dụ này của hoàng đế, ai còn dám ăn nói lung tung về chuyện này? Đây chính là tội tịch thu gia sản, cũng coi như bảo vệ danh dự của Minh Đang. Cho dù có đối mặt với người của Từ gia cũng có lý do rõ ràng để phản kích.
Hoàng hậu thấy thế bất đắc dĩ lắc đầu một cái, mười mấy năm qua, ngày nào cũng như vậy, hoàng thượng yêu thương vô điều kiện Lam đệ, muốn cái gì cũng đồng ý. Cho dù chuyện không hợp lý cũng đồng ý hết. Hao phí hết tâm tư lót đường cho tương lai của bọn họ.
Con ngươi Lý Tiêu chuyển động, kêu hạ nhân đưa lên rất nhiều quà quê: “Mẫu hậu, đây là chút tiểu đồ chơi mà nhi thần mua ở Giang Nam cho ngài, ngài giữ lại mà xem xét chơi đùa.”
“Cũng là ngươi có lòng hiếu thảo.” Quả nhiên hoàng hậu bị chuyển sự chú ý sang hướng khác, nhìn đống đồ lớn này trong lòng cảm thấy vui mừng. Mặc dù toàn là đồ không đáng giá tiền, nhưng đó cũng là tấm lòng của Tấn vương, dù ở Giang Nam vẫn nghĩ về người mẫu thân này, điều này đủ để an ủi nàng.
“Có thể khiến cho mẫu hậu cười một tiếng, coi như hài nhi cũng không phí công rồi.”
“Tiểu tử nhà ngươi.” Hoàng hậu bị dụ dỗ, vui vẻ mặt mày hớn hở, nhìn nhi tử ruột thịt duy nhất của mình, bộ mặt hiền lành: “Tiêu nhi, phủ của con có tin vui.”
“Chuyện vui?” Lý Tiêu không nhận được tin tức trong phủ.
“Vương phi của con có tin vui, chỉ mấy tháng nữa con se được làm cha.” Tin tức này đối với nàng và hoàng thất mà nói đều là đại sự tốt.
Điều này thể hiện Tấn vương phủ có người thừa kế, mà là một đứa con trai thì càng thêm có ý nghĩa không tầm thường.
“Thật sự?” Nhan sắc Tấn vương vui mừng, mặt mày hớn hở. Chẳng qua hắn cảm thấy rất lạ, vì sao không báo tin cho hắn?
Hắn vẫn mong đợi cái tin tức tốt này, nó trở thành một lợi thế cho hắn trong cuộc cạnh tranh ngôi vị hoàng đế.
“Việc này sao có thể lừa con được?” Lúc này mặt mày hoàng hậu cũng vui vẻ: “Ta đã ban thưởng không ít thuốc bổ và vải vóc. Sau khi con trở về phủ, nên ở cùng vương phi con nhiều một chút, giúp tâm trạng của nàng ấy vui vẻ, sinh hạ cho con một đứa con trai trưởng trắng trẻo mập mạp.”
“Dạ, mẫu hậu.” Lý Tiêu vui mừng, hận không thể lập tức trở về phủ.
Cảnh tượng mẫu từ tử hiếu kia, không hiểu sao khiến cho mắt của nàng có chút đau nhói. Nàng cũng rất muốn có người có thể dịu dàng nhìn nàng như thế, nói nhẹ nhàng với nàng những lời quan tâm đầy đủ. Nhưng mẹ nàng đâu?mẫu từ tử hiếu: mẹ hiền con hiếu thảo.
Vân Lam bưng đến một đĩa điểm tâm mới ra lò: “Điểm tâm này có mùi vị không tệ, nhân bánh mịn màng, không quá mặn, không quá nhạt, đúng vị mà muội thích.”
Nàng nhìn đĩa điểm tâm hắn bưng trong tay, ngẫm nghĩ đến hàm ý quan tâm chăm sóc của hắn, tư vị chua xót bị quyét sạch. Nhưng nghĩ đến việc hắn dám lừa gạt, nàng nuốt không trôi cơn tức này, miệng vểnh lên không chịu nhận điểm tâm.
Vân Lam nhét cái đĩa vào trong tay Minh Đang.
Hoàng thượng nhìn bọn họ hỗ động, có chút im lặng suy nghĩ.
Mùi vị thơm ngát, bề ngoài trong suốt khiến cho nàng thèm không thôi, nước miếng điên cuồng tiết ra, nhịn hồi lâu cùng không cầm được nữa. Trong lòng thương lượng với bản thân, nếu không nàng ăn xong rồi lại tức giận tiếp?
Như vậy cũng được, sau khi đả thông tư tưởng của mình xong, nàng nhanh chóng cầm lấy, ăn với vẻ ngon lành. Điểm tâm này làm rất nhỏ, một ngụm có thể ăn hết, chỉ chốc lát nàng liền ăn hết ba khối. May mắn, nàng vẫn nhớ lễ nghi ăn cơm, dáng vẻ ăn vẫn lịch sự, chẳng qua tốc độ ắn hơi nhanh.
Lý Tiêu không thể nhìn được dáng vẻ tham ăn của nàng: “Ăn ít thôi, nếu không bữa tối sẽ không ăn vào nữa.”
Nhớ tới dọc theo đường đi, cảnh tượng mỗi lần mọi người cùng ăn cơm tối, Tấn vương không khỏi tự xem thường.
Minh Đang cũng không ngẩng đầu lên, trong miệng trả lời mơ hồ: “Không phải gấp gáp, cơm tối có thể không ăn, nhưng điểm tâm không ăn không được.” Điểm tâm là vết thương trí mệnh của nàng, mỗi lần đều ăn đến không thể ăn được nữa mới dừng lại.
Cho nên bình thường Vân Lam đều phải dụ dỗ nàng, khuyên nàng ăn ít một chút để còn ăn cơm. Nhưng lúc này đang chiến tranh lạnh giữa hai người, hắn cũng không dám mở miệng.
“Không trách được ngươi lại gầy trơ xương như vậy, ăn mãi không béo được.” Không biết lý do gì, Lý Tiêu nhìn nàng rất là chướng mắt.
Tại sao hoàng thúc lại phải cẩn thận đối đãi nhà ngươi? Tại sao lại muốn chúng ta dụ dỗ ngươi? Tại sao còn bắt chúng ta phảo nhìn sắc mặt của ngươi?
“Mặc dù gầy nhưng rất khỏe mạnh” Miệng Minh Đang không ngừng nghỉ, nàng không cam lòng yếu thế phản bác hắn: “Quá béo sẽ dễ dàng ngã bệnh” Ánh mắt không quên nhìn Tấn vương với vẻ kỳ lạ.
Cảnh tượng như vậy thỉnh thoảng sẽ phát sinh, Vân Lam thấy nhưng không thể làm gì. Dù sao hai người kia đấu khẩu nhưng không có ác ý, coi như luyện miệng lưỡi một chút.
Nhưng hai vị Đế Hậu chưa từng thấy qua cảnh tượng như vậy, mở to hai mắt nhìn cẩn thận. Chuyện gì đang xảy ra? Hoàng nhi cũng có lúc cãi nhau với người khác? Từ cô nương này cũng không sợ hoàng nhi?
“”Nói bậy” Lý Tiêu không thể phản bác được nàng, cho nên không thèm để ý đến câu nói của nàng. Hắn cũng không béo, nha đầu này nói lung tung: “Đến lúc đó, ngươi quá xấu xí sẽ không ai thèm.”
Minh Đang nổi giận, cái gì mà nói là không ai muốn? “Thế nào mà ngươi lại thích đối nghịch cùng ta? Muốn ăn mắng…” Âm thanh của nàng đột nhiên dừng lại, khóe mắt rút rút, cả người cứng lại.
Tất cả mọi người ở chỗ này có vẻ mặt khác nhau, trông vô cùng cổ quái.
Xong rồi, trong lòng Minh Đang kêu rên. Nàng đã quên mất đây là hoàng cung, nàng không chú ý nên đã mang thói quen bình thường ra đây. Hơn nữa ăn nói rất có thứ tự. Ở bên ngoài, cái này không tính là gì, nhưng ở hoàng cung….
Làm sao bây giờ?
Nàng dám ở ngay trước mặt hoàng thượng và hoàng hậu bất kính với ái tử của họ như thế! Có phải nàng sẽ gặp xui xẻo?
Nàng không phải cố ý…Nàng là vô tội…. Muốn trách thì trách tên Lý Tiêu kia….
Nguyên nhân lớn nhất khiến nàng không thích vào cung, nghĩ hết biện pháp để không bị gả vào hoàng thất, chính là bắt nguồn từ chuyện đó.
Nhưng tại sao lại yêu thương với đệ đệ của mình như vậy? Sợ rằng còn tốt hơn cả đối với con trai ruột thịt. Thật sự không thể tin được! Tấn vương đứng một bên cũng không thấy hoàng thượng liếc mắt nhìn hắn một cái.
Hoàng hậu vẫn quan sát nàng: “Từ tiểu thư”
Lúc này Minh Đang mới hồi phục tinh thần, hành lễ đối với đôi vợ chồng tôn quý nhất Đại Chu, tư thế vô cùng tiêu chuẩn, cho dù có là người vô cùng xoi mói cũng không thể tìm ra được lỗi gì.
Hoàng hậu hài lòng gật đầu một cái, ấn tượng ban đầu với Minh Đang rất tốt: “Từ tiểu thư không cần khẩn trương, ngươi là bằng hữu của Lam đệ, cũng coi như là người một nhà, không cần phải quá khách khí.”
Nữ tử này không tệ, dáng vẻ tốt, tính tình tự nhiên hào phóng, không giống như mấy nữ tử thẹn thùng xấu hổ sợ hãi yếu đuối kia, quy củ cũng không rối loạn, vừa nhìn là biết đây là một nữ tử tốt, có tri thức, hiểu lễ nghĩa. [toát mồ hôi]
“Minh Đang không dám.” Lúc này nàng vô cùng đàng hoàng, không dám nhìn đông nhìn tây.
Nàng cũng muốn tạo ấn tượng tốt, làm cho bọn họ thích nàng. Không liên quan tới cái khác, chỉ vì bọn họ là người nhà của Vân Lam, là người mà hắn để ý.
Tức giận thì tức giận, có thể để tính sổ với hắn sau, bây giờ đang có chuyện đại sự nàng cũng không dám mơ hồ
Dáng vẻ dịu dàng ít nói, khéo léo của nàng như vậy khiến cho hoàng hậu có hào cảm lớn với nàng: “Ngươi không ngại khi ta gọi thẳng tên đi, Minh Đang”
“Đây là vinh hạnh của Minh Đang.” Nàng gật đầu, vô cùng hào phóng trả lời.
Đối mặt với mấy người cao quý nhất thiên hạ này, không biết nguyên nhân tại sao nàng lại không có chút khẩn trương. Có lẽ là do hiện giờ bọn họ thân thiết vô cùng.
“Được” Hoàng hậu càng nhìn Minh Đang càng cảm thấy thuận mắt: “Minh Đang, ta luôn suy nghĩ ngươi là người như thế nào, quả nhiên ngươi rất giống như trong tưởng tượng của ta.”
Hoàng hậu rất thích nữ tử không kiêu ngạo, không nóng nảy, không nịnh nọt, không mị hoặc lại có một chút thẳng thắn nhưng không đánh mất lễ nghĩa. Ngôn hành cử chỉ cần phải thỏa đáng đúng mức. (*ngôn hành cử chỉ: lời nói và hành động….)
Nhưng mà hoàng hậu cũng rất hiếu kỳ, thế nào mà Từ gia có thể nuôi dạy một nữ nhi thật tốt như vậy? Nhớ lại vị Từ gia nhị tiểu thư bà đã từng gặp, trong ấn tượng của nàng đó là một người mạnh mẽ, vụng về, đã không xinh đẹp lại không có đầu óc, vốn bà không muốn cưới nàng ta cho nhi tử. Nhưng nhi tử lại chủ động tới cầu xin bà, đấy cũng không phải là chuyện gì lớn, cũng không muốn làm nhi tử mất hứng cho nên đã hạ chỉ.
Nghe vậy, trong lòng Minh Đang rất kinh ngạc, lời hoàng hậu nói có ý gì? Tưởng tượng?
Hoàng hậu nháy mắt, một cung nữ đang cầm một hộp gấm lập tức đưa hộp tới cho hoàng hậu: “Đây là lễ ra mắt mà hoàng thượng và ta đưa cho ngươi. Ta đã sớm chuẩn bị, chỉ chờ ngươi đến.”
Minh Đang bận rộn tạ ơn xong, hai tay mới nhận lấy chiếc hộp đặt trên mặt bàn, lộ rõ phong cách quý phái.
Chẳng qua trong lòng nàng lại càng không hiểu, dường như hoàng hậu vô cùng khách khí với nàng. Tặng lễ vật là bình thường, coi như là trường bối đưa cho vãn bối, trước kia cũng đã xảy ra. Nhưng những lời nói của hoàng hậu dường như có thâm ý. Hoàng hậu có ý gì đây?
Mặc dù Vân Lam trò chuyện với hoàng thượng, nhưng thỉnh thoảng ánh mắt vẫn quyét về phía các nàng.
Đương nhiên hoàng thượng cũng phát hiện ra điều đó, không khỏi âm thầm lắc đầu.
Người không chưa yêu thì thôi, một khi đã yêu rồi thì đáng sợ vô cùng. “Bách luyện cương hóa thành nhiễu chỉ nhu”*, chính là chỉ việc này đi. Trong mắt hắn lúc nào cũng chỉ có Từ Minh Đang, chưa từng để ý câu trả lời của mình có bao nhiêu lỗi. Haiz. (* Bách luyện cương…: chỉ người có tính cách quật cường được cảm hóa bởi một người, một việc nào đó nên trở thành người có tính cách mềm mại, yếu đuối hơn.)
Xem ra nhất định ông phải tiếp nhận người em dâu này rồi.
Điều đáng được ăn mừng nhất lừ Từ Minh Đang xuất sắc trong tất cả các phương diện. Từ lời nói đến cử chỉ cùng khí chất đều không kém mấy danh môn khuê tú khác. (*danh môn khuê tú: con gái nhà quyền quý, chỉ chung cho các tiểu thư quý tộc xưa.)
Từ khi biết bên người hoàng đệ có một người tên là Từ Minh Đang, ông liền sai người thu thập toàn bộ tin tức của nàng. Cho nên ông rất rõ thân thế và tính cách của Minh Đang như thế nào, nhưng mà không được nhìn thấy tận mắt, ông vẫn luôn cảm thấy không yên lòng.
Trước kia ông từng gặp mấy người của Từ gia, khuê nữ Từ gia đều người không ra người. Hôm nay gặp được Minh Đang, xem như ông đã quá lo lắng, bùn nhão dưỡng ra sen trắng, trúc hỏng cũng làm ra được đàn tốt.
Vân Lam là người ông yêu thương nhất, ông hy vọng đệ ấy có thể có được mọi thứ tốt nhất.
Từ nhỏ, hai người đã vô cùng thân thiết, tuy chênh lệch tuổi lớn nhưng tình cảm giữa hai người lại vô cùng sâu đậm. Lúc mẫu phi qua đời đã ngàn dặn vạn dặn ông phải chiếu cố Vân Lam thật tốt, nhiều năm qua ông cũng không dám quên. Nhưng mà….đều do ông….
Hoàng hậu hỏi mấy câu về những chuyện xảy ra trên đường trở về, bỗng nhiên chuyển đổi giọng điệu: “Minh Đang, ngươi rời nhà được gần một năm nhỉ? Có nhớ nhà hay không.”
Minh Đang cười trả lời qua loa: “Cũng bình thường.” Aiz, nàng vừa không thể nói là không chút nhớ nhà, lại không thể làm trái với suy nghĩ của mình để nói ra rất nhớ Từ gia.
“Đến lúc đó ta bảo cung nhân đưa ngươi trở về, nhất định sẽ không để cho bọn họ trách cứ ngươi.” Hoàng hậu cũng thật tâm suy nghĩ cho nàng.
Minh Đang hắc tuyến đầy đầu, hoàng hậu cũng nhiệt tình quá mức. Thực sự nàng không muốn trở về Từ gia chút nào.
Vân Lam vẫn lưu ý động tĩnh bên này, vội vàng ra mặt giải vây vì nàng: “Nàng không trở về Từ gia, đợi lát nữa nàng sẽ trở về Phúc Vương phủ với ta.” Thanh âm rất nhẹ nhưng giọng điệu rất kiên định.
“Việc này không tốt lắm.” Hoàng hậu không đồng ý lắm: “Tình ngay lý gian, chuyện này sẽ có chút ảnh hưởng đến danh tiếng của Minh Đang.”
Mặc dù tư tưởng nơi này khá cởi mở, nam nữ ngang hàng, nhưng nữ tử trong sạch cũng cần phải để ý đến danh tiếng của mình.
“Hoàng tẩu” Vân Lam cười giải thích: “Trước kia ta đã đồng ý mời nàng đến phủ của ta chơi. Hôm nay đúng dịp hoa sen nở rộ nhất ở Thủy Uyển, đây chỉ là thời tiết tốt nhất để ngắm cảnh.”
Kẻ này nói dối đến mức hạ bút thành văn, khiến cho Minh Đang cúi đầu, mắt trợn trắng. Mỗi câu đều như thật, khốn khiếp, toàn lừa gạt người. Nhưng mà nàng vẫn muốn đi Phúc Vương phủ hơn Từ gia. (*hạ bút thành văn: đặt bút xuống là có thể viết ra văn chương. Ý nói anh nói dối mà không cần phải suy nghĩ gì hết
Không nói đến việc Minh Đang có muốn hay không, hắn cũng không thể để Minh Đang trở lại Từ gia chịu tội được.
Cho dù hắn có ra lệnh rõ ràng, yêu cầu Từ gia không được làm khó nàng, nhưng luôn có việc xảy ra ngoài ý muốn. Đến lúc đó, việc xảy ra ngoài tầm khống chế của hắn, hắn có hối hận cũng không kịp.
Trong lòng hoàng thượng cười thầm, không nhịn được phải nói giúp Vân Lam: “Nếu Lam đệ đã nói như vậy, vậy thì cứ theo ý đệ ấy đi. Để ta hạ khẩu dụ cho Từ tiểu thư đến Phúc Vương phủ ở.”
Khẩn trương như vậy, hoàng đệ cũng quá để ý đến nữ tử này. Haiz, được rồi, nếu lòng của hắn đã nguyện ý, ông sẽ thành toàn cho hắn.
“Cảm ơn hoàng huynh” Vân Lam thật lòng cảm kích hoàng huynh, có đạo khẩu dụ này của hoàng đế, ai còn dám ăn nói lung tung về chuyện này? Đây chính là tội tịch thu gia sản, cũng coi như bảo vệ danh dự của Minh Đang. Cho dù có đối mặt với người của Từ gia cũng có lý do rõ ràng để phản kích.
Hoàng hậu thấy thế bất đắc dĩ lắc đầu một cái, mười mấy năm qua, ngày nào cũng như vậy, hoàng thượng yêu thương vô điều kiện Lam đệ, muốn cái gì cũng đồng ý. Cho dù chuyện không hợp lý cũng đồng ý hết. Hao phí hết tâm tư lót đường cho tương lai của bọn họ.
Con ngươi Lý Tiêu chuyển động, kêu hạ nhân đưa lên rất nhiều quà quê: “Mẫu hậu, đây là chút tiểu đồ chơi mà nhi thần mua ở Giang Nam cho ngài, ngài giữ lại mà xem xét chơi đùa.”
“Cũng là ngươi có lòng hiếu thảo.” Quả nhiên hoàng hậu bị chuyển sự chú ý sang hướng khác, nhìn đống đồ lớn này trong lòng cảm thấy vui mừng. Mặc dù toàn là đồ không đáng giá tiền, nhưng đó cũng là tấm lòng của Tấn vương, dù ở Giang Nam vẫn nghĩ về người mẫu thân này, điều này đủ để an ủi nàng.
“Có thể khiến cho mẫu hậu cười một tiếng, coi như hài nhi cũng không phí công rồi.”
“Tiểu tử nhà ngươi.” Hoàng hậu bị dụ dỗ, vui vẻ mặt mày hớn hở, nhìn nhi tử ruột thịt duy nhất của mình, bộ mặt hiền lành: “Tiêu nhi, phủ của con có tin vui.”
“Chuyện vui?” Lý Tiêu không nhận được tin tức trong phủ.
“Vương phi của con có tin vui, chỉ mấy tháng nữa con se được làm cha.” Tin tức này đối với nàng và hoàng thất mà nói đều là đại sự tốt.
Điều này thể hiện Tấn vương phủ có người thừa kế, mà là một đứa con trai thì càng thêm có ý nghĩa không tầm thường.
“Thật sự?” Nhan sắc Tấn vương vui mừng, mặt mày hớn hở. Chẳng qua hắn cảm thấy rất lạ, vì sao không báo tin cho hắn?
Hắn vẫn mong đợi cái tin tức tốt này, nó trở thành một lợi thế cho hắn trong cuộc cạnh tranh ngôi vị hoàng đế.
“Việc này sao có thể lừa con được?” Lúc này mặt mày hoàng hậu cũng vui vẻ: “Ta đã ban thưởng không ít thuốc bổ và vải vóc. Sau khi con trở về phủ, nên ở cùng vương phi con nhiều một chút, giúp tâm trạng của nàng ấy vui vẻ, sinh hạ cho con một đứa con trai trưởng trắng trẻo mập mạp.”
“Dạ, mẫu hậu.” Lý Tiêu vui mừng, hận không thể lập tức trở về phủ.
Cảnh tượng mẫu từ tử hiếu kia, không hiểu sao khiến cho mắt của nàng có chút đau nhói. Nàng cũng rất muốn có người có thể dịu dàng nhìn nàng như thế, nói nhẹ nhàng với nàng những lời quan tâm đầy đủ. Nhưng mẹ nàng đâu?mẫu từ tử hiếu: mẹ hiền con hiếu thảo.
Vân Lam bưng đến một đĩa điểm tâm mới ra lò: “Điểm tâm này có mùi vị không tệ, nhân bánh mịn màng, không quá mặn, không quá nhạt, đúng vị mà muội thích.”
Nàng nhìn đĩa điểm tâm hắn bưng trong tay, ngẫm nghĩ đến hàm ý quan tâm chăm sóc của hắn, tư vị chua xót bị quyét sạch. Nhưng nghĩ đến việc hắn dám lừa gạt, nàng nuốt không trôi cơn tức này, miệng vểnh lên không chịu nhận điểm tâm.
Vân Lam nhét cái đĩa vào trong tay Minh Đang.
Hoàng thượng nhìn bọn họ hỗ động, có chút im lặng suy nghĩ.
Mùi vị thơm ngát, bề ngoài trong suốt khiến cho nàng thèm không thôi, nước miếng điên cuồng tiết ra, nhịn hồi lâu cùng không cầm được nữa. Trong lòng thương lượng với bản thân, nếu không nàng ăn xong rồi lại tức giận tiếp?
Như vậy cũng được, sau khi đả thông tư tưởng của mình xong, nàng nhanh chóng cầm lấy, ăn với vẻ ngon lành. Điểm tâm này làm rất nhỏ, một ngụm có thể ăn hết, chỉ chốc lát nàng liền ăn hết ba khối. May mắn, nàng vẫn nhớ lễ nghi ăn cơm, dáng vẻ ăn vẫn lịch sự, chẳng qua tốc độ ắn hơi nhanh.
Lý Tiêu không thể nhìn được dáng vẻ tham ăn của nàng: “Ăn ít thôi, nếu không bữa tối sẽ không ăn vào nữa.”
Nhớ tới dọc theo đường đi, cảnh tượng mỗi lần mọi người cùng ăn cơm tối, Tấn vương không khỏi tự xem thường.
Minh Đang cũng không ngẩng đầu lên, trong miệng trả lời mơ hồ: “Không phải gấp gáp, cơm tối có thể không ăn, nhưng điểm tâm không ăn không được.” Điểm tâm là vết thương trí mệnh của nàng, mỗi lần đều ăn đến không thể ăn được nữa mới dừng lại.
Cho nên bình thường Vân Lam đều phải dụ dỗ nàng, khuyên nàng ăn ít một chút để còn ăn cơm. Nhưng lúc này đang chiến tranh lạnh giữa hai người, hắn cũng không dám mở miệng.
“Không trách được ngươi lại gầy trơ xương như vậy, ăn mãi không béo được.” Không biết lý do gì, Lý Tiêu nhìn nàng rất là chướng mắt.
Tại sao hoàng thúc lại phải cẩn thận đối đãi nhà ngươi? Tại sao lại muốn chúng ta dụ dỗ ngươi? Tại sao còn bắt chúng ta phảo nhìn sắc mặt của ngươi?
“Mặc dù gầy nhưng rất khỏe mạnh” Miệng Minh Đang không ngừng nghỉ, nàng không cam lòng yếu thế phản bác hắn: “Quá béo sẽ dễ dàng ngã bệnh” Ánh mắt không quên nhìn Tấn vương với vẻ kỳ lạ.
Cảnh tượng như vậy thỉnh thoảng sẽ phát sinh, Vân Lam thấy nhưng không thể làm gì. Dù sao hai người kia đấu khẩu nhưng không có ác ý, coi như luyện miệng lưỡi một chút.
Nhưng hai vị Đế Hậu chưa từng thấy qua cảnh tượng như vậy, mở to hai mắt nhìn cẩn thận. Chuyện gì đang xảy ra? Hoàng nhi cũng có lúc cãi nhau với người khác? Từ cô nương này cũng không sợ hoàng nhi?
“”Nói bậy” Lý Tiêu không thể phản bác được nàng, cho nên không thèm để ý đến câu nói của nàng. Hắn cũng không béo, nha đầu này nói lung tung: “Đến lúc đó, ngươi quá xấu xí sẽ không ai thèm.”
Minh Đang nổi giận, cái gì mà nói là không ai muốn? “Thế nào mà ngươi lại thích đối nghịch cùng ta? Muốn ăn mắng…” Âm thanh của nàng đột nhiên dừng lại, khóe mắt rút rút, cả người cứng lại.
Tất cả mọi người ở chỗ này có vẻ mặt khác nhau, trông vô cùng cổ quái.
Xong rồi, trong lòng Minh Đang kêu rên. Nàng đã quên mất đây là hoàng cung, nàng không chú ý nên đã mang thói quen bình thường ra đây. Hơn nữa ăn nói rất có thứ tự. Ở bên ngoài, cái này không tính là gì, nhưng ở hoàng cung….
Làm sao bây giờ?
Nàng dám ở ngay trước mặt hoàng thượng và hoàng hậu bất kính với ái tử của họ như thế! Có phải nàng sẽ gặp xui xẻo?
Nàng không phải cố ý…Nàng là vô tội…. Muốn trách thì trách tên Lý Tiêu kia….
Bình luận truyện