Bỏ Ta Còn Ai
Chương 80: Dạo chơi công viên (2)
Vân Lam nghe được hoàng thượng vẫn còn chưa nói hết lời: "Ý của hoàng huynh"
Hoàng thượng lén nói chuyện với hắn, cho tới bây giờ đều là dụng ngươi ta, không cần trẫm như vậy tự xưng, nghe ra cảm giác cực kỳ thân cận.
Hoàng thượng nhìn về phía xa, vẻ mặt phức tạp khó lường, giọng nói đè xuống rất thấp: "Ta muốn đi Thái Sơn." Chỉ khi nói chuyện cùng Vân Lam, ông còn có thể nói vài câu thật lòng. Bởi vì ông biết hắn là người vô dục vô cầu nhất.
Vân Lam ngẩn người, khuôn mặt giãn ra cười nói: "Rất được, hoàng huynh đã đăng cơ được mười mấy năm, gây dựng đựng được rất chiến tích, bảo vệ quốc thái dân, an mưa thuận gió hoà, đi Thái Sơn phong thiện đúng."
Có thể nói những thế hệ đế vương của Đại Chu triều rất cố chấp về việc đi Thái Sơn phong thiện. Cứ qua vài năm sẽ phải đi một lần. Trong cuộc đời của hoàng đế khai quốc, Tắc Thiên hoàng đi tận liền đi năm lần. Mà Huyền Chính đế vẫn chưa từng đi một lần, chỉ sợ việc này đè ép ở trong lòng hoàng huynh đã nhiều năm rồi.
Mắt hoàng thượng sáng rực lên, khóe miệng lộ ra một ý cười khó phát hiện: "Ngươi thật sự cũng nghĩ như vậy?" Vẫn là huynh đệ nhà mình hiểu ý nhất. Cho dù hắn không ở triều đình nhưng vẫn ở bên cạnh ông mà không cần lý do.
Đám lão cũ kỹ ở trong triều chỉ biết trăm phương nghìn kế ngăn cản ông, nói cái gì mà việc này sẽ làm hao tài tốn của. Ông là chúa tể của đế quốc này, chẳng lẽ còn không có sự tự do đó sao?
"Dĩ nhiên rồi." Trong mắt Vân Lam tràn đầy sự ủng hộ, "Hoàng huynh không cần suy nghĩ băn khoăn nhiều, có thể duy trì một quốc gia được thái bình thịnh thế, cũng là chuyện rất khó."
Từ sau khi diễn ra mười mấy năm cung biến, âm thanh phản đối ở trong triều luôn không dừng ở bên tai, tất cả mọi người đều cho rằng đế vị của Huyền Chính đế là do cướp đoạt mới có. Hai năm qua dưới sự chèn ép của Huyền Chính đế, thế lực phản đối dần dần giảm xuống. Dân chúng cũng dần quên đi chuyện của quá khứ, không ai nhắc đến nữa.
Huống chi đương kim hoàng thượng là người cần cù chăm chỉ, lòng ôm chí lớn, là một hoàng đế tốt. Dưới sự cai trị của ông, cuộc sống của dân chúng từ từ chuyển biến tốt đẹp hơn, thiên hạ thái bình, thì càng không có ai lại đi nói lung tung.
"Tốt tốt." Hoàng thượng vỗ bờ vai của hắn, rất là vui mừng: "Ta biết ngươi là tri kỉ của ta. Mấy năm nay ta quản lý rất tốt giang sơn do phụ hoàng lưu lại, làm cho nó càng ngày càng rực rỡ. Ta nghĩ phụ hoàng ở dưới đất mà biết được chắc chắn sẽ rất là vui vẻ."
Không dám nói cái khác, tối thiểu cách quản lý của ông vẫn rất được lòng người.
"Đúng vậy, giang sơn có được người kế tục, đương nhiên phụ hoàng sẽ rất vui sướng." Vân Lam cười nói, thật ra trí nhớ về phụ hoàng, hắn không hề nhớ được, chỉ nhớ ông ấy là một người cực kỳ nghiêm túc.
Hai huynh đệ nói chuyện rất hợp ý, tính cách hợp nhau, trong lòng hoàng thượng rất thích thú. Ông nhìn quanh bốn phía đã không có người, quân lính bảo vệ cũng đứng rất xa, nhỏ giọng nói: "Nhưng lúc ta rời đi, cần phải có người canh giữ ở kinh thành. Ngươi xem người nào thì thích hợp?"
Trong lòng Vân Lam chấn động, canh giữ kinh thành? Chỉ sợ cái này chính là nhiệm vụ của thái tử tương lai, chẳng lẽ hoàng huynh... Thôi không nghĩ thêm nữa, hắn chỉ là cười nhạt nói: "Trong lòng hoàng huynh cũng đã có người để chọn, cớ gì còn hỏi lại ta?"
Đề tài mẫn cảm quan trọng như vậy, hắn không thể đưa ra ý kiến, cũng không được tham gia vào đó quá nhiều. Hoàng thượng là một người có lòng dạ thâm trầm, tuy rất yêu thương hắn, nhưng khẳng định sẽ không hy vọng hắn khuấy đảo, bước vào dòng nước tranh đoạt quyền lực. Người làm vua kiêng kị nhất là kết bè kết cánh, điểm đó hắn rất là rõ ràng.
Cho nên mặc dù hắn chọn trợ giúp Lý tiêu, nhưng cũng chỉ âm thầm sắp xếp, giúp đỡ Lý Tiêu trong im lặng. Tuyệt đối sẽ công khai sự duy trì cho Lý Tiêu. Bề ngoài, hắn vẫn đối tốt đối với các vị hoàng tử khác, không có bất cứ sự thiên vị gì.
Tâm trạng hiện giờ của hoàng thượng vô cùng tốt, hưng trí rất cao: "Không có việc gì, ta sẽ không trách ngươi. Theo những hiểu biết của ngươi đối với đám hoàng chất nhóm, nói cho ta về một số tính cách của bọn họ." Ông đã tra khảo rất lâu, muốn nghe cái nhìn của người khác về các đám con cái của mình.
Vân Lam cảm thấy rất là khó xử. Hắn phải nói như thế nào bây giờ? Mấy người này đều là con trai của hoàng thượng, là cháu ruột của hắn, nói tốt hay xấu cũng không tốt lắm.
Nhưng hoàng thượng vẫn không muốn buông tha cho hắn, truy vấn hắn thêm lânô nữa.
Vân Lam bị ép buộc, không nghĩ ra được cách gí, suy nghĩ một lúc lâu rồi nói: "Không nói đến những hoàng tử còn nhỏ. Bọn chúng vẫn còn nhỏ, tính cách chưa được định rõ. Chỉ nói về ba vị hoàng tử đã trưởng thành thôi. Yến vương có dũng nhưng lại thiếu vài phần mưu lược, tai Ngụy Vương quá mềm*, lòng dạ của Tấn vương không đủ cứng rắn." (*ý nói ông này không có chủ kiến, hay thay đổi ý kiến vì người khác.)
Thật sự hắn cũng rất khó khăn, chỉ có thể nói như vậy. Nhưng hoàng thượng có thể nghe ra ý tứ gì hay không thì không liên quan tới hắn.
Trong mắt hoàng thượng ánh lên tia cười: "Xem ra cũng chỉ có ngươi nhìn thấy rõ."
"Ta là người ở đứng bên ngoài." Vân Lam giấu diếm ám chỉ nói: "Nhưng hoàng huynh vẫn còn trẻ khỏe mạnh, một số việc không cần để ý quá sớm."
"Dù sao ta cũng nên tìm một người kế nhiệm thích hợp cho đế quốc này. Nhưng ngươi nói cũng có lý, nên nhìn thêm một chút." Hoàng thượng rất thỏa mãn: "Cứ coi như lần này là cơ hội thử thách cho bọn chúng."
Những văn võ bá quan kia chỉ bíê sáng tối thúc giục ông lập thái tử, đều muốn tranh làm công thần trợ giúp nhà vua. Nhưng ông đã có suy nghĩ riêng, không muốn lập thái tử sớm như thế. Duy nhất chỉ có Vân Lam khuyên hắn không cần làm sớm quá, suy nghĩ vì ông. Cho nên chỉ cần thông qua cách nói chuyện của người đó là biết người nào mới là tri kỷ thực sự.
Thân là đế vương, xưng là vương, nhìn bên ngoài tưởng phong quang, nhưng bên trong ẩn chứa vô số nguy cơ và phiền toái. Không nói đến cái khác, chỉ nói về việc chọn lựa người kế nhiệm ngôi vị hoàng đế, cũng đã khiến ông đau đầu.
Một mặt thì lo lắng không có con trai xuất sắc có thể đảm đương trọng trách này, một mặt lại sợ con trai quá xuất sắc, lúc ông vẫn còn sống đã đoạt quyền.
Hoàng thượng hỏi: "Ngươi đó? Có muốn đi cùng ta hay không?"
Vân Lam không muốn đi, lãng phí thời gian ở trên đường, bí mật này lại rất khó giữ, nếu nhiều người biết, thì rất là phiền toái. Hắn chỉ muốn yên tĩnh sống cùng với thê tử: "Không được, ta... Tinh thần của ta càng ngày càng trở nên lười nhác cẩu thả..."
Đây không phải là hắn lấy cớ, thật sự hắn cảm thấy thân thể của mình càng ngày càng dễ dàng mệt mỏi. Minh Đang liền quy định mỗi ngày hắn phải ngủ một canh giờ sau giờ ngọ, tĩnh dưỡng tinh thần. Lúc bắt đầu hắn không đồng ý, nhưng được Minh Đang làm bạn, dần dần tạo nên được thói quen làm việc và nghỉ ngơi như vậy.
Hai hàng lông mày của hoàng thượng nhíu lại, tâm trạng tốt cũng bay đi hết: "Không phải nói y thuật của em dâu rất cao sao, bệnh tình của người đã có tiến triển rất lớn sao?"
Vân Lam vội vàng giải thích nói: "Độc trong cơ thể của ta được khống chế, nhưng vẫn dễ dàng cảm thấy mệt."
Hoàng thượng im lặng: Đúng vậy, độc tính ở trong cơ thể hắn đã mười mấy năm cũng sớm tạo thành tổn thương cho cơ thể.
Hoàng thượng ngồi một lúc lâu, đột nhiên mắng to: "Thẩm Duy thì sao? Uổng cái danh thiên hạ đệ nhất thần y, có chút độc mà cũng trì hoãn hết mười mấy năm." Này trong lòng bốc hỏa, hận không thể chém đầu của ông ta ngay lập tức.
Không thể phát hỏa với Minh Đang, nàng là thê tử của Vân Lam, vẫn còn trẻ tuổi nên y thuật cho dù có tốt thì vẫn có hạn. Nhưng Thẩm Duy danh tiếng to lớn, lại vẫn không có cách cải tử hồi sinh. Không mắng ông ta thì còn tìm ai?
Vân Lam chỉ có thể khuyên nhủ: "Ông ta cũng đã hết sức, hoàng huynh không nên giận lây sang ông ta. Tạm thời ta còn có thể sống thêm được vài năm, chỉ cần không có bất ngờ xảy gì ra." Vẻ mặt của hắn cực kỳ thản nhiên, này đã là bạch kiếm tới vài năm, có thể sống lâu một ngày cũng rất hảo. Này mặt sau một câu nghe hoàng thượng mũi chua xót, cả người giống đã trút giận địa cầu, "Ngươi... Ngươi vẫn lại là hảo hảo nghỉ ngơi, thân thể quan trọng nhất."
"Vâng, hoàng huynh." Vân Lam nghĩ, thấy xung quanh không có người, hắn liền nói ra chuyện vẫn ẩn dấu ở dưới đáy lòng: "Thật ra có Minh Đang ở bên cạnh ta, ta đã cảm thấy mỹ mãn rồi. Nhưng ta có một chuyện muốn cầu xin hoàng huynh." Đây là thời cơ tốt nhất, lúc này không cầu xin, thì chờ đến lúc nào?
"Ngươi nói đi." Cho dù chuyện đó có khó khăn như thế nào, hoàng thượng cũng muốn hoàn thành giúp hắn.
Vân Lam hít một hơi thật sâu: "Nếu như... ngày nào đó ta mất..."
Sắc mặt hoàng thượng sắc mặt trắng bệch, mở miệng cắt ngang hắn: "Lam đệ." Lời nói có điềm xấu như thế là cái mà ông không muốn nghe.
"Hoàng huynh, người cứ để cho ta nói hết." Tốc độ nói chuyện của Vân Lam ngữ tốc độ cực nhanh, sợ hắn tái cắt ngang: "Nếu ta và Minh Đang có hài tử (con), người giúp ta chiếu cố bọn họ thật tốt. Minh Đang còn trẻ, tương lai hãy cho nàng tìm người trong sạch để tái giá. Tính tình nàng ngang ngược, nếu là ngày nào đó có đắc tội với người, xin người hãy nể mặt ta, không nên trách tội nàng."
Nói ra những lời này, trong lòng hắn nặng trĩu, kèm theo một chút khổ sở và đau lòng. Nhưng hắn vẫn muốn nói, vì tương lai của Minh Đang, cho dù hắn không muốn thì cũng phải mở miệng cầu xin sự ân điển này. Nếu không, với tình cảm của hoàng huynh đối với hắn, chỉ sợ Minh Đang sẽ phải làm quả phụ cả đời. Đây điều hắn không muốn nhìn thấy nhất. Còn cả hài tử của bọn họ, hắn cũng chỉ cầu xin cho nó được bình an.
Hoàng thượng vừa lo lắng lại vừa tức giận: "Ngươi rõ là..." Người huynh đệ này của ông đúng là yêu Từ Minh Đang thảm rồi, vì nàng mà cái gì hắn cũng làm.
Vân Lam lôi kéo cánh tay của hoàng thượng, ánh mắt tội nghiệp nhìn ông: "Hoàng huynh, người đồng ý với ta đi."
Nhìn hành động của hắn, tâm trạng của hoàng thượng phức tạp khó hiểu, nhưng không thể từ chối mong muốn của hắn: "Ngươi đúng là người đần độn, được, ta đồng ý với ngươi." Đây là động tác trước đây, khi Vân Lam không hiểu chuyện thường sử dụng để làm nũng với ông khi đưa ra yêu cầu gì đó. Nhưng sau khi hắn được mười tuổi thì rất ít sử dụng động tác này.
"Cảm ơn hoàng huynh." Thấy mình đã đạt được mục đích, cuối cùng Vân Lam cũng thở ra nhẹ nhàng. An bài hậu sự thật tốt xong, hắn cũng có thể yên tâm rồi.
Chuyện xảy ra ở bên này, dĩ nhiên bên nữ quyến không thể biết được.
Ngồi chơi một lúc lâu, Yến vương phi Khang Vận đề nghị đi dạo hoa viên, nhưng Ngụy Vương phi Mai Nghi Nhã lại không đồng ý, vì thế hai người đó tranh cãi nhau.
Trong lòng Minh đang thầm than một tiếng. Những người này trên mặt thì giả bộ huynh đệ tình thâm, hòa thuận vui vẻ, nhưng khi gặp chút việc nhỏ liền bại lộ bản chất. Ngươi chết ta sống, không chết thì sẽ không ngừng, đây mới chính là những suy nghĩ chân thực trong thâm tâm của đám gia quyến của các vị hoàng tử kia.
Nhưng hôm nay nàng làm nữ chủ nhân ở đây, không thể bỏ mặc, phải ra mặt để điều hòa mọi chuyện. Đang nhép miệng chuẩn bị lên tiếng, Tấn vương phi lại vụng trộm lôi kéo ống tay áo của nàng, lắc lắc đầu với nàng, ý bảo nàng đừng có nhúng tay vào.
Được rồi, vậy thì mặc kệ các nàng nháo loạn đi. Dù sao hoàng thượng đang ở đây, các nàng cũng không dám nháo lớn, đấu khẩu vài câu trên miệng, không ai chịu nhường ai mà thôi.
Ngược lại, nàng rất muốn khoanh tay đứng nhìn, nhưng trời không chiều lòng người.
Khang Vận ầm ĩ, tâm trạng buồn bực: "Hoàng thẩm, người tới phân xử cho chúng ta, là ai đúng ai sai lầm? Rõ ràng ta chỉ có ý tốt, thấy mọi người đã ăn nhiều, nên đi dạo hoa viên để tiêu thực. ~~~sena~~~ diễnđànlêquýđôn~~ Nhưng nàng ta không cảm thấy cảm kích, vẫn cứ nhất quyết không tha, cứ như ta muốn hại nàng vậy."
Mai Nghi Nhã mở miệng nói cướp lời: "Hoàng thẩm, thân thể ta yếu kém nên rất dễ dàng mệt mỏi, thật sự không muốn động đậy." Nàng cứ không muốn cho nữ nhân này không thực hiện được đây, như thế nào?
"Các ngươi cứ ai đi đường nấy, không cần phải hành động cùng nhau." Minh Đang khó hiểu mấy người này, chẳng lẽ ăn no rồi rảnh quá? Chuyện đơn giản như vậy có cái gì phải tranh chấp?
Vừa rồi khi ở trước mặt hoàng thượng thì bày ra một mặt dịu dàng rộng lượng, sao bây gi không tiếp tục làm như thế? Đấu võ mồm như vậy thì có gì tốt?
Hhai nữ nhân kia không hẹn mà cùng nói: "Vậy hoàng thẩm sẽ đi cùng người nào?" Hai ánh mắt đều gắt gao nhìn chằm chằm nàng.
Minh Đang thật sự không biết nói gì, tranh đoạt lúc lâu như vậy hóa ra là vì cái này, trời ạ, đúng là nữ nhân nhàm chán.
Tấn vương phi chủ động giải vây, nói: "Hoàng thẩm, không bằng ta để bồi tẩu tử ở trong này ngồi một chút, hoàng thẩm là nữ chủ nhân nên bồi đệ muội đi dạo trong hoa viên một chút."
Ngụy Vương là con cả, Tấn vương là thứ tử dòng chính, Yến vương là lão tứ còn thứ, trung gian còn có một hoàng tử chết non.
"Như vậy cũng được." Dĩ nhiên Minh Đang sẽ thuận theo sườn núi mà đi xuốngếp xuống. Trong lòng lại thầm hạ quyết tâm: Lần sau nàng sẽ không làm kiểu tụ hội như thế này nữa. Phiền chết người.
Khang Vận thấy mình được chiếm thượng phong, mặt mày hớn hở đắc ý dương dương. Sắc mặt Mai Nghi Nhã rất khó coi, nhưng cũng không thể phản bác, chỉ có thể ngậm miệng hờn dỗi.
Minh Đang làm như không thấy, chỉ dặn dò nha hoàn hầu hạ đám người Tấn vương phi thật tốt, đứng dậy mang theo Khang Vận đi hoa viên.
"Đệ muội, vì sao ngươi lại giúp nàng?" Bị giữ ngồi lại, Mai Nghi Nhã càng nghĩ càng không cam lòng: "Nhìn bộ dạng tiểu nhân đắc trí của nàng khiến cho người ta cảm thấy tức giận."
Tấn vương phi cười ôn nhu, nhẹ nhàng nhắc nhở: "Phụ hoàng vẫn còn ở trong này, nếu để hắn nghe được thì còn ra thể thống gì?"
Mai Nghi Nhã biến sắc, giọng nói đè thấp xuống: "Chúng ta cũng không làm gì, chỉ nói vài câu vui đùa." Trong lòng có chút kinh hoảng, nếu việc này truyền đến trong tai của hoàng thượng, ông có thể suy nghĩ nhiều hay không?
Tấn vương phi nhìn bộ dáng khẩu thị tâm phi* của nàng, giả vờ không nhìn thấy: "Như thế thì tốt nhất." Nếu sợ, thì sao không nhìn cơn giận vào trong miệng được? Nhanh mồm nhanh miệng trong một lúc, hành động lại theo cảm tình sẽ không được chỗ gì tốt, cớ sao phải thế? (*nói một đằng, nghĩ một nẻo)
Mai Nghi Nhã lấy lại được bình tĩnh, mắt đảo tròn: "Ngươi cảm thấy được hoàng thẩm là người như thế nào?Dường như nàng không dễ thân cận." Trên mặt lại treo nụ cười, khinh thường, không có ý tốt.
Hoàng thượng lén nói chuyện với hắn, cho tới bây giờ đều là dụng ngươi ta, không cần trẫm như vậy tự xưng, nghe ra cảm giác cực kỳ thân cận.
Hoàng thượng nhìn về phía xa, vẻ mặt phức tạp khó lường, giọng nói đè xuống rất thấp: "Ta muốn đi Thái Sơn." Chỉ khi nói chuyện cùng Vân Lam, ông còn có thể nói vài câu thật lòng. Bởi vì ông biết hắn là người vô dục vô cầu nhất.
Vân Lam ngẩn người, khuôn mặt giãn ra cười nói: "Rất được, hoàng huynh đã đăng cơ được mười mấy năm, gây dựng đựng được rất chiến tích, bảo vệ quốc thái dân, an mưa thuận gió hoà, đi Thái Sơn phong thiện đúng."
Có thể nói những thế hệ đế vương của Đại Chu triều rất cố chấp về việc đi Thái Sơn phong thiện. Cứ qua vài năm sẽ phải đi một lần. Trong cuộc đời của hoàng đế khai quốc, Tắc Thiên hoàng đi tận liền đi năm lần. Mà Huyền Chính đế vẫn chưa từng đi một lần, chỉ sợ việc này đè ép ở trong lòng hoàng huynh đã nhiều năm rồi.
Mắt hoàng thượng sáng rực lên, khóe miệng lộ ra một ý cười khó phát hiện: "Ngươi thật sự cũng nghĩ như vậy?" Vẫn là huynh đệ nhà mình hiểu ý nhất. Cho dù hắn không ở triều đình nhưng vẫn ở bên cạnh ông mà không cần lý do.
Đám lão cũ kỹ ở trong triều chỉ biết trăm phương nghìn kế ngăn cản ông, nói cái gì mà việc này sẽ làm hao tài tốn của. Ông là chúa tể của đế quốc này, chẳng lẽ còn không có sự tự do đó sao?
"Dĩ nhiên rồi." Trong mắt Vân Lam tràn đầy sự ủng hộ, "Hoàng huynh không cần suy nghĩ băn khoăn nhiều, có thể duy trì một quốc gia được thái bình thịnh thế, cũng là chuyện rất khó."
Từ sau khi diễn ra mười mấy năm cung biến, âm thanh phản đối ở trong triều luôn không dừng ở bên tai, tất cả mọi người đều cho rằng đế vị của Huyền Chính đế là do cướp đoạt mới có. Hai năm qua dưới sự chèn ép của Huyền Chính đế, thế lực phản đối dần dần giảm xuống. Dân chúng cũng dần quên đi chuyện của quá khứ, không ai nhắc đến nữa.
Huống chi đương kim hoàng thượng là người cần cù chăm chỉ, lòng ôm chí lớn, là một hoàng đế tốt. Dưới sự cai trị của ông, cuộc sống của dân chúng từ từ chuyển biến tốt đẹp hơn, thiên hạ thái bình, thì càng không có ai lại đi nói lung tung.
"Tốt tốt." Hoàng thượng vỗ bờ vai của hắn, rất là vui mừng: "Ta biết ngươi là tri kỉ của ta. Mấy năm nay ta quản lý rất tốt giang sơn do phụ hoàng lưu lại, làm cho nó càng ngày càng rực rỡ. Ta nghĩ phụ hoàng ở dưới đất mà biết được chắc chắn sẽ rất là vui vẻ."
Không dám nói cái khác, tối thiểu cách quản lý của ông vẫn rất được lòng người.
"Đúng vậy, giang sơn có được người kế tục, đương nhiên phụ hoàng sẽ rất vui sướng." Vân Lam cười nói, thật ra trí nhớ về phụ hoàng, hắn không hề nhớ được, chỉ nhớ ông ấy là một người cực kỳ nghiêm túc.
Hai huynh đệ nói chuyện rất hợp ý, tính cách hợp nhau, trong lòng hoàng thượng rất thích thú. Ông nhìn quanh bốn phía đã không có người, quân lính bảo vệ cũng đứng rất xa, nhỏ giọng nói: "Nhưng lúc ta rời đi, cần phải có người canh giữ ở kinh thành. Ngươi xem người nào thì thích hợp?"
Trong lòng Vân Lam chấn động, canh giữ kinh thành? Chỉ sợ cái này chính là nhiệm vụ của thái tử tương lai, chẳng lẽ hoàng huynh... Thôi không nghĩ thêm nữa, hắn chỉ là cười nhạt nói: "Trong lòng hoàng huynh cũng đã có người để chọn, cớ gì còn hỏi lại ta?"
Đề tài mẫn cảm quan trọng như vậy, hắn không thể đưa ra ý kiến, cũng không được tham gia vào đó quá nhiều. Hoàng thượng là một người có lòng dạ thâm trầm, tuy rất yêu thương hắn, nhưng khẳng định sẽ không hy vọng hắn khuấy đảo, bước vào dòng nước tranh đoạt quyền lực. Người làm vua kiêng kị nhất là kết bè kết cánh, điểm đó hắn rất là rõ ràng.
Cho nên mặc dù hắn chọn trợ giúp Lý tiêu, nhưng cũng chỉ âm thầm sắp xếp, giúp đỡ Lý Tiêu trong im lặng. Tuyệt đối sẽ công khai sự duy trì cho Lý Tiêu. Bề ngoài, hắn vẫn đối tốt đối với các vị hoàng tử khác, không có bất cứ sự thiên vị gì.
Tâm trạng hiện giờ của hoàng thượng vô cùng tốt, hưng trí rất cao: "Không có việc gì, ta sẽ không trách ngươi. Theo những hiểu biết của ngươi đối với đám hoàng chất nhóm, nói cho ta về một số tính cách của bọn họ." Ông đã tra khảo rất lâu, muốn nghe cái nhìn của người khác về các đám con cái của mình.
Vân Lam cảm thấy rất là khó xử. Hắn phải nói như thế nào bây giờ? Mấy người này đều là con trai của hoàng thượng, là cháu ruột của hắn, nói tốt hay xấu cũng không tốt lắm.
Nhưng hoàng thượng vẫn không muốn buông tha cho hắn, truy vấn hắn thêm lânô nữa.
Vân Lam bị ép buộc, không nghĩ ra được cách gí, suy nghĩ một lúc lâu rồi nói: "Không nói đến những hoàng tử còn nhỏ. Bọn chúng vẫn còn nhỏ, tính cách chưa được định rõ. Chỉ nói về ba vị hoàng tử đã trưởng thành thôi. Yến vương có dũng nhưng lại thiếu vài phần mưu lược, tai Ngụy Vương quá mềm*, lòng dạ của Tấn vương không đủ cứng rắn." (*ý nói ông này không có chủ kiến, hay thay đổi ý kiến vì người khác.)
Thật sự hắn cũng rất khó khăn, chỉ có thể nói như vậy. Nhưng hoàng thượng có thể nghe ra ý tứ gì hay không thì không liên quan tới hắn.
Trong mắt hoàng thượng ánh lên tia cười: "Xem ra cũng chỉ có ngươi nhìn thấy rõ."
"Ta là người ở đứng bên ngoài." Vân Lam giấu diếm ám chỉ nói: "Nhưng hoàng huynh vẫn còn trẻ khỏe mạnh, một số việc không cần để ý quá sớm."
"Dù sao ta cũng nên tìm một người kế nhiệm thích hợp cho đế quốc này. Nhưng ngươi nói cũng có lý, nên nhìn thêm một chút." Hoàng thượng rất thỏa mãn: "Cứ coi như lần này là cơ hội thử thách cho bọn chúng."
Những văn võ bá quan kia chỉ bíê sáng tối thúc giục ông lập thái tử, đều muốn tranh làm công thần trợ giúp nhà vua. Nhưng ông đã có suy nghĩ riêng, không muốn lập thái tử sớm như thế. Duy nhất chỉ có Vân Lam khuyên hắn không cần làm sớm quá, suy nghĩ vì ông. Cho nên chỉ cần thông qua cách nói chuyện của người đó là biết người nào mới là tri kỷ thực sự.
Thân là đế vương, xưng là vương, nhìn bên ngoài tưởng phong quang, nhưng bên trong ẩn chứa vô số nguy cơ và phiền toái. Không nói đến cái khác, chỉ nói về việc chọn lựa người kế nhiệm ngôi vị hoàng đế, cũng đã khiến ông đau đầu.
Một mặt thì lo lắng không có con trai xuất sắc có thể đảm đương trọng trách này, một mặt lại sợ con trai quá xuất sắc, lúc ông vẫn còn sống đã đoạt quyền.
Hoàng thượng hỏi: "Ngươi đó? Có muốn đi cùng ta hay không?"
Vân Lam không muốn đi, lãng phí thời gian ở trên đường, bí mật này lại rất khó giữ, nếu nhiều người biết, thì rất là phiền toái. Hắn chỉ muốn yên tĩnh sống cùng với thê tử: "Không được, ta... Tinh thần của ta càng ngày càng trở nên lười nhác cẩu thả..."
Đây không phải là hắn lấy cớ, thật sự hắn cảm thấy thân thể của mình càng ngày càng dễ dàng mệt mỏi. Minh Đang liền quy định mỗi ngày hắn phải ngủ một canh giờ sau giờ ngọ, tĩnh dưỡng tinh thần. Lúc bắt đầu hắn không đồng ý, nhưng được Minh Đang làm bạn, dần dần tạo nên được thói quen làm việc và nghỉ ngơi như vậy.
Hai hàng lông mày của hoàng thượng nhíu lại, tâm trạng tốt cũng bay đi hết: "Không phải nói y thuật của em dâu rất cao sao, bệnh tình của người đã có tiến triển rất lớn sao?"
Vân Lam vội vàng giải thích nói: "Độc trong cơ thể của ta được khống chế, nhưng vẫn dễ dàng cảm thấy mệt."
Hoàng thượng im lặng: Đúng vậy, độc tính ở trong cơ thể hắn đã mười mấy năm cũng sớm tạo thành tổn thương cho cơ thể.
Hoàng thượng ngồi một lúc lâu, đột nhiên mắng to: "Thẩm Duy thì sao? Uổng cái danh thiên hạ đệ nhất thần y, có chút độc mà cũng trì hoãn hết mười mấy năm." Này trong lòng bốc hỏa, hận không thể chém đầu của ông ta ngay lập tức.
Không thể phát hỏa với Minh Đang, nàng là thê tử của Vân Lam, vẫn còn trẻ tuổi nên y thuật cho dù có tốt thì vẫn có hạn. Nhưng Thẩm Duy danh tiếng to lớn, lại vẫn không có cách cải tử hồi sinh. Không mắng ông ta thì còn tìm ai?
Vân Lam chỉ có thể khuyên nhủ: "Ông ta cũng đã hết sức, hoàng huynh không nên giận lây sang ông ta. Tạm thời ta còn có thể sống thêm được vài năm, chỉ cần không có bất ngờ xảy gì ra." Vẻ mặt của hắn cực kỳ thản nhiên, này đã là bạch kiếm tới vài năm, có thể sống lâu một ngày cũng rất hảo. Này mặt sau một câu nghe hoàng thượng mũi chua xót, cả người giống đã trút giận địa cầu, "Ngươi... Ngươi vẫn lại là hảo hảo nghỉ ngơi, thân thể quan trọng nhất."
"Vâng, hoàng huynh." Vân Lam nghĩ, thấy xung quanh không có người, hắn liền nói ra chuyện vẫn ẩn dấu ở dưới đáy lòng: "Thật ra có Minh Đang ở bên cạnh ta, ta đã cảm thấy mỹ mãn rồi. Nhưng ta có một chuyện muốn cầu xin hoàng huynh." Đây là thời cơ tốt nhất, lúc này không cầu xin, thì chờ đến lúc nào?
"Ngươi nói đi." Cho dù chuyện đó có khó khăn như thế nào, hoàng thượng cũng muốn hoàn thành giúp hắn.
Vân Lam hít một hơi thật sâu: "Nếu như... ngày nào đó ta mất..."
Sắc mặt hoàng thượng sắc mặt trắng bệch, mở miệng cắt ngang hắn: "Lam đệ." Lời nói có điềm xấu như thế là cái mà ông không muốn nghe.
"Hoàng huynh, người cứ để cho ta nói hết." Tốc độ nói chuyện của Vân Lam ngữ tốc độ cực nhanh, sợ hắn tái cắt ngang: "Nếu ta và Minh Đang có hài tử (con), người giúp ta chiếu cố bọn họ thật tốt. Minh Đang còn trẻ, tương lai hãy cho nàng tìm người trong sạch để tái giá. Tính tình nàng ngang ngược, nếu là ngày nào đó có đắc tội với người, xin người hãy nể mặt ta, không nên trách tội nàng."
Nói ra những lời này, trong lòng hắn nặng trĩu, kèm theo một chút khổ sở và đau lòng. Nhưng hắn vẫn muốn nói, vì tương lai của Minh Đang, cho dù hắn không muốn thì cũng phải mở miệng cầu xin sự ân điển này. Nếu không, với tình cảm của hoàng huynh đối với hắn, chỉ sợ Minh Đang sẽ phải làm quả phụ cả đời. Đây điều hắn không muốn nhìn thấy nhất. Còn cả hài tử của bọn họ, hắn cũng chỉ cầu xin cho nó được bình an.
Hoàng thượng vừa lo lắng lại vừa tức giận: "Ngươi rõ là..." Người huynh đệ này của ông đúng là yêu Từ Minh Đang thảm rồi, vì nàng mà cái gì hắn cũng làm.
Vân Lam lôi kéo cánh tay của hoàng thượng, ánh mắt tội nghiệp nhìn ông: "Hoàng huynh, người đồng ý với ta đi."
Nhìn hành động của hắn, tâm trạng của hoàng thượng phức tạp khó hiểu, nhưng không thể từ chối mong muốn của hắn: "Ngươi đúng là người đần độn, được, ta đồng ý với ngươi." Đây là động tác trước đây, khi Vân Lam không hiểu chuyện thường sử dụng để làm nũng với ông khi đưa ra yêu cầu gì đó. Nhưng sau khi hắn được mười tuổi thì rất ít sử dụng động tác này.
"Cảm ơn hoàng huynh." Thấy mình đã đạt được mục đích, cuối cùng Vân Lam cũng thở ra nhẹ nhàng. An bài hậu sự thật tốt xong, hắn cũng có thể yên tâm rồi.
Chuyện xảy ra ở bên này, dĩ nhiên bên nữ quyến không thể biết được.
Ngồi chơi một lúc lâu, Yến vương phi Khang Vận đề nghị đi dạo hoa viên, nhưng Ngụy Vương phi Mai Nghi Nhã lại không đồng ý, vì thế hai người đó tranh cãi nhau.
Trong lòng Minh đang thầm than một tiếng. Những người này trên mặt thì giả bộ huynh đệ tình thâm, hòa thuận vui vẻ, nhưng khi gặp chút việc nhỏ liền bại lộ bản chất. Ngươi chết ta sống, không chết thì sẽ không ngừng, đây mới chính là những suy nghĩ chân thực trong thâm tâm của đám gia quyến của các vị hoàng tử kia.
Nhưng hôm nay nàng làm nữ chủ nhân ở đây, không thể bỏ mặc, phải ra mặt để điều hòa mọi chuyện. Đang nhép miệng chuẩn bị lên tiếng, Tấn vương phi lại vụng trộm lôi kéo ống tay áo của nàng, lắc lắc đầu với nàng, ý bảo nàng đừng có nhúng tay vào.
Được rồi, vậy thì mặc kệ các nàng nháo loạn đi. Dù sao hoàng thượng đang ở đây, các nàng cũng không dám nháo lớn, đấu khẩu vài câu trên miệng, không ai chịu nhường ai mà thôi.
Ngược lại, nàng rất muốn khoanh tay đứng nhìn, nhưng trời không chiều lòng người.
Khang Vận ầm ĩ, tâm trạng buồn bực: "Hoàng thẩm, người tới phân xử cho chúng ta, là ai đúng ai sai lầm? Rõ ràng ta chỉ có ý tốt, thấy mọi người đã ăn nhiều, nên đi dạo hoa viên để tiêu thực. ~~~sena~~~ diễnđànlêquýđôn~~ Nhưng nàng ta không cảm thấy cảm kích, vẫn cứ nhất quyết không tha, cứ như ta muốn hại nàng vậy."
Mai Nghi Nhã mở miệng nói cướp lời: "Hoàng thẩm, thân thể ta yếu kém nên rất dễ dàng mệt mỏi, thật sự không muốn động đậy." Nàng cứ không muốn cho nữ nhân này không thực hiện được đây, như thế nào?
"Các ngươi cứ ai đi đường nấy, không cần phải hành động cùng nhau." Minh Đang khó hiểu mấy người này, chẳng lẽ ăn no rồi rảnh quá? Chuyện đơn giản như vậy có cái gì phải tranh chấp?
Vừa rồi khi ở trước mặt hoàng thượng thì bày ra một mặt dịu dàng rộng lượng, sao bây gi không tiếp tục làm như thế? Đấu võ mồm như vậy thì có gì tốt?
Hhai nữ nhân kia không hẹn mà cùng nói: "Vậy hoàng thẩm sẽ đi cùng người nào?" Hai ánh mắt đều gắt gao nhìn chằm chằm nàng.
Minh Đang thật sự không biết nói gì, tranh đoạt lúc lâu như vậy hóa ra là vì cái này, trời ạ, đúng là nữ nhân nhàm chán.
Tấn vương phi chủ động giải vây, nói: "Hoàng thẩm, không bằng ta để bồi tẩu tử ở trong này ngồi một chút, hoàng thẩm là nữ chủ nhân nên bồi đệ muội đi dạo trong hoa viên một chút."
Ngụy Vương là con cả, Tấn vương là thứ tử dòng chính, Yến vương là lão tứ còn thứ, trung gian còn có một hoàng tử chết non.
"Như vậy cũng được." Dĩ nhiên Minh Đang sẽ thuận theo sườn núi mà đi xuốngếp xuống. Trong lòng lại thầm hạ quyết tâm: Lần sau nàng sẽ không làm kiểu tụ hội như thế này nữa. Phiền chết người.
Khang Vận thấy mình được chiếm thượng phong, mặt mày hớn hở đắc ý dương dương. Sắc mặt Mai Nghi Nhã rất khó coi, nhưng cũng không thể phản bác, chỉ có thể ngậm miệng hờn dỗi.
Minh Đang làm như không thấy, chỉ dặn dò nha hoàn hầu hạ đám người Tấn vương phi thật tốt, đứng dậy mang theo Khang Vận đi hoa viên.
"Đệ muội, vì sao ngươi lại giúp nàng?" Bị giữ ngồi lại, Mai Nghi Nhã càng nghĩ càng không cam lòng: "Nhìn bộ dạng tiểu nhân đắc trí của nàng khiến cho người ta cảm thấy tức giận."
Tấn vương phi cười ôn nhu, nhẹ nhàng nhắc nhở: "Phụ hoàng vẫn còn ở trong này, nếu để hắn nghe được thì còn ra thể thống gì?"
Mai Nghi Nhã biến sắc, giọng nói đè thấp xuống: "Chúng ta cũng không làm gì, chỉ nói vài câu vui đùa." Trong lòng có chút kinh hoảng, nếu việc này truyền đến trong tai của hoàng thượng, ông có thể suy nghĩ nhiều hay không?
Tấn vương phi nhìn bộ dáng khẩu thị tâm phi* của nàng, giả vờ không nhìn thấy: "Như thế thì tốt nhất." Nếu sợ, thì sao không nhìn cơn giận vào trong miệng được? Nhanh mồm nhanh miệng trong một lúc, hành động lại theo cảm tình sẽ không được chỗ gì tốt, cớ sao phải thế? (*nói một đằng, nghĩ một nẻo)
Mai Nghi Nhã lấy lại được bình tĩnh, mắt đảo tròn: "Ngươi cảm thấy được hoàng thẩm là người như thế nào?Dường như nàng không dễ thân cận." Trên mặt lại treo nụ cười, khinh thường, không có ý tốt.
Bình luận truyện