Bó Tay Chịu Trói
Chương 9-1
Edit: Hoa Hồ Điệp
Sáng sớm hôm sau Kiều Tịch liền lái xe đi đến công ty, mà Kỷ Thừa An ở thư phòng tĩnh tọa.
Cửa bị gõ vang, âm thanh chị Trần từ ngoài cửa truyền đến: “Thiếu gia, là tôi.”
“... Mời vào.”
Chị Trần đi vào nhẹ nhàng đóng cửa lại, nhìn thần sắc mệt mỏi của Kỷ Thừa An thoáng nhíu mày, lo lắng nói: “Thiếu gia tối qua không nghỉ ngơi tốt?”
“Không có gì.”
Chị Trần ho nhẹ một tiếng, nửa ngày mới nói: “Có một số việc vẫn là không cần quá độ.”
Kỷ Thừa An ngẩng đầu nhìn chị, một lát sau mới hiểu được ý tứ chị Trần, trong lòng bật cười, khóe miệng cũng hơi hơi giơ lên: “Không phải như vậy.”
Chị Trần lộ ra biểu tình tôi hiểu được.
Kỷ Thừa An cũng không giải thích nhiều, mở miệng hỏi: “Có chuyện gì?”
“Đại thiếu gia muốn gặp ngài, đã muốn liên thông video, ngài muốn gặp sao?”
“Tự nhiên.” Kỷ Thừa An đáp.
“Vậy tôi đi ra ngoài trước.” Chị Trần đáp.
Kỷ Thừa An gật đầu.
Đợi cho chị Trần rời đi, Kỷ Thừa An mở máy tính thư phòng ra, điểm nhẹ con chuột lên trên hình ảnh xuất hiện một người đàn ông.
Người đàn ông có một gương mặt đậm chất phương Đông, tóc ngắn màu đen, khuôn mặt lạnh lùng, ngồi ở trên sô pha mềm làm bằng da thật.
Nhìn đến video thì hút khẩu khí mạnh:“A, em rốt cuộc bằng lòng gặp anh.”
Kỷ Thừa An nhẹ nhàng gật đầu, khách khí nói: “Anh cả.”
Kỷ Thừa Vũ cười cười, nhưng đường cong bộ mặt của cậu quá mức lãnh ngạnh, cười rộ lên đều hơi có chút lãnh ý: “Em có khỏe không?”
“Có.” Kỷ Thừa An nhẹ nhàng gật đầu.
Mỗi lần gặp đứa em này cậu cũng có chút không biết nói cái gì, chung quy hai người không phải cùng nhau lớn lên, đợi đến thời điểm thân mật thì đã quá muộn, mà cái đứa em này cũng không có yêu thích cái gì, ngay cả muốn lấy lòng cũng rất khó.
Bất quá Kỷ Thừa Vũ đã muốn nắm giữ nhịp độ của Kỷ Thừa An, trên cơ bản anh bằng lòng gặp bạn chính là nguyện ý trao đổi cùng bạn.
Vì thế cậu liền nghe được Kỷ Thừa An nói: “Em muốn đi đến chỗ Vương Kiện.”
Kỷ Thừa Vũ khẽ cười một tiếng nói: “Đường gia mà thôi, không đáng giá nhắc tới. Bất quá hắn tại thành phố A, vì sao em còn muốn đi? Vô luận như thế nào, vẫn là có nguy hiểm.”
“Lần này quan trọng nhất là sự tình ở Đông Nam Á, em không thể ngốc ở nhà, bằng không vẫn là sẽ tạo thành liên lụy cho anh, ngược lại ở thành phố A bọn họ không dám động thủ.” Vừa động thủ, liền bại lộ chính mình, Đường gia sẽ không ngu như vậy, huống chi nếu là cùng Kỷ Thừa An này dây dưa lên, Đường gia bên Đông Nam Á kia cũng sẽ thất bại, lần quan hệ phân tranh địa bàn này, về sau vũ khí cùng hàng hóa đưa đi, Đường gia sẽ không dám mạo hiểm.
Kỷ Thừa Vũ liền hiểu thông một điểm, gật gật đầu, đứa em này của cậu xem việc luôn luôn so với cậu muốn hiểu hơn một ít, cậu thông qua màn hình video nhìn đối diện Kỷ Thừa An.
Đối diện, anh thoáng cúi đầu, một bàn tay chống cằm, thần sắc thản nhiên bình tĩnh, mi mắt buông xuống, từng cái lông mi rõ ràng có thể đếm được, em của cậu thừa kế khuôn mặt tương đối tốt của mẹ, tuy không giống hào quang bắn ra bốn phía chói mắt như vậy của mẹ, nhưng chỉ cần bạn thấy được nó liền khó mà dời tầm mắt, giống như tinh quang giữa đêm tối hấp dẫn người bình thường.
Chỉ là, tinh quang này lại không cho phép bất luận kẻ nào đụng chạm, yên tĩnh, xa xôi, lạnh lùng. Trong lòng cậu thở dài, đối với em trai khiết phích này cậu thật đau đầu.
“Anh.”
Nghe được đối diện gọi cậu Kỷ Thừa Vũ nhanh chóng hoãn lại tâm tình nhìn về phía màn hình, trong màn hình hiện ra hình ảnh làm cho cậu thoáng tò mò, Kỷ Thừa An hiếm khi lộ ra loại biểu tình nghi hoặc này, anh nâng đôi mắt lên nhìn về phía Kỷ Thừa Vũ, khách khí hỏi: “Có thể hỏi anh một việc không?”
Nhiều năm như vậy em trai hiếm khi sẽ xin giúp đỡ nó, thế nhưng lần này lại chủ động hỏi cậu, điều này làm cho đáy lòng Kỷ Thừa Vũ cao hứng một trận, đường cong lãnh ngạnh bắt đầu nhu hòa, liên tục nói: “Tốt! Tốt! Em nói!”
Kỷ Thừa An nghiêm túc đặt câu hỏi: “Một người cho anh cái vật, anh có phải cũng muốn trả cho người đó một thứ gì đó hay không?”
Đây là vấn đề gì?
Kỷ Thừa Vũ đoán có chút không chuẩn, nhưng mà cũng không để cho tâm trạng thất tình của em trai xấu đi, trả lời nhiệt tình: “Cái này... Đương nhiên.”
Cậu không thể để cho em thất vọng!
“Như vậy... Nếu cô ấy không tiếp thụ đâu?”
À, Kỷ Thừa Vũ hiểu, nhất định là có người tống gì đó cho cậu, mà em trai không biết có phải hay không muốn trả một lễ vật cho người nọ đi, đứa em này sự tình gì đều có thể thấy rõ, nhưng mà phương diện cảm tình ngốc một ít.
Sáng sớm hôm sau Kiều Tịch liền lái xe đi đến công ty, mà Kỷ Thừa An ở thư phòng tĩnh tọa.
Cửa bị gõ vang, âm thanh chị Trần từ ngoài cửa truyền đến: “Thiếu gia, là tôi.”
“... Mời vào.”
Chị Trần đi vào nhẹ nhàng đóng cửa lại, nhìn thần sắc mệt mỏi của Kỷ Thừa An thoáng nhíu mày, lo lắng nói: “Thiếu gia tối qua không nghỉ ngơi tốt?”
“Không có gì.”
Chị Trần ho nhẹ một tiếng, nửa ngày mới nói: “Có một số việc vẫn là không cần quá độ.”
Kỷ Thừa An ngẩng đầu nhìn chị, một lát sau mới hiểu được ý tứ chị Trần, trong lòng bật cười, khóe miệng cũng hơi hơi giơ lên: “Không phải như vậy.”
Chị Trần lộ ra biểu tình tôi hiểu được.
Kỷ Thừa An cũng không giải thích nhiều, mở miệng hỏi: “Có chuyện gì?”
“Đại thiếu gia muốn gặp ngài, đã muốn liên thông video, ngài muốn gặp sao?”
“Tự nhiên.” Kỷ Thừa An đáp.
“Vậy tôi đi ra ngoài trước.” Chị Trần đáp.
Kỷ Thừa An gật đầu.
Đợi cho chị Trần rời đi, Kỷ Thừa An mở máy tính thư phòng ra, điểm nhẹ con chuột lên trên hình ảnh xuất hiện một người đàn ông.
Người đàn ông có một gương mặt đậm chất phương Đông, tóc ngắn màu đen, khuôn mặt lạnh lùng, ngồi ở trên sô pha mềm làm bằng da thật.
Nhìn đến video thì hút khẩu khí mạnh:“A, em rốt cuộc bằng lòng gặp anh.”
Kỷ Thừa An nhẹ nhàng gật đầu, khách khí nói: “Anh cả.”
Kỷ Thừa Vũ cười cười, nhưng đường cong bộ mặt của cậu quá mức lãnh ngạnh, cười rộ lên đều hơi có chút lãnh ý: “Em có khỏe không?”
“Có.” Kỷ Thừa An nhẹ nhàng gật đầu.
Mỗi lần gặp đứa em này cậu cũng có chút không biết nói cái gì, chung quy hai người không phải cùng nhau lớn lên, đợi đến thời điểm thân mật thì đã quá muộn, mà cái đứa em này cũng không có yêu thích cái gì, ngay cả muốn lấy lòng cũng rất khó.
Bất quá Kỷ Thừa Vũ đã muốn nắm giữ nhịp độ của Kỷ Thừa An, trên cơ bản anh bằng lòng gặp bạn chính là nguyện ý trao đổi cùng bạn.
Vì thế cậu liền nghe được Kỷ Thừa An nói: “Em muốn đi đến chỗ Vương Kiện.”
Kỷ Thừa Vũ khẽ cười một tiếng nói: “Đường gia mà thôi, không đáng giá nhắc tới. Bất quá hắn tại thành phố A, vì sao em còn muốn đi? Vô luận như thế nào, vẫn là có nguy hiểm.”
“Lần này quan trọng nhất là sự tình ở Đông Nam Á, em không thể ngốc ở nhà, bằng không vẫn là sẽ tạo thành liên lụy cho anh, ngược lại ở thành phố A bọn họ không dám động thủ.” Vừa động thủ, liền bại lộ chính mình, Đường gia sẽ không ngu như vậy, huống chi nếu là cùng Kỷ Thừa An này dây dưa lên, Đường gia bên Đông Nam Á kia cũng sẽ thất bại, lần quan hệ phân tranh địa bàn này, về sau vũ khí cùng hàng hóa đưa đi, Đường gia sẽ không dám mạo hiểm.
Kỷ Thừa Vũ liền hiểu thông một điểm, gật gật đầu, đứa em này của cậu xem việc luôn luôn so với cậu muốn hiểu hơn một ít, cậu thông qua màn hình video nhìn đối diện Kỷ Thừa An.
Đối diện, anh thoáng cúi đầu, một bàn tay chống cằm, thần sắc thản nhiên bình tĩnh, mi mắt buông xuống, từng cái lông mi rõ ràng có thể đếm được, em của cậu thừa kế khuôn mặt tương đối tốt của mẹ, tuy không giống hào quang bắn ra bốn phía chói mắt như vậy của mẹ, nhưng chỉ cần bạn thấy được nó liền khó mà dời tầm mắt, giống như tinh quang giữa đêm tối hấp dẫn người bình thường.
Chỉ là, tinh quang này lại không cho phép bất luận kẻ nào đụng chạm, yên tĩnh, xa xôi, lạnh lùng. Trong lòng cậu thở dài, đối với em trai khiết phích này cậu thật đau đầu.
“Anh.”
Nghe được đối diện gọi cậu Kỷ Thừa Vũ nhanh chóng hoãn lại tâm tình nhìn về phía màn hình, trong màn hình hiện ra hình ảnh làm cho cậu thoáng tò mò, Kỷ Thừa An hiếm khi lộ ra loại biểu tình nghi hoặc này, anh nâng đôi mắt lên nhìn về phía Kỷ Thừa Vũ, khách khí hỏi: “Có thể hỏi anh một việc không?”
Nhiều năm như vậy em trai hiếm khi sẽ xin giúp đỡ nó, thế nhưng lần này lại chủ động hỏi cậu, điều này làm cho đáy lòng Kỷ Thừa Vũ cao hứng một trận, đường cong lãnh ngạnh bắt đầu nhu hòa, liên tục nói: “Tốt! Tốt! Em nói!”
Kỷ Thừa An nghiêm túc đặt câu hỏi: “Một người cho anh cái vật, anh có phải cũng muốn trả cho người đó một thứ gì đó hay không?”
Đây là vấn đề gì?
Kỷ Thừa Vũ đoán có chút không chuẩn, nhưng mà cũng không để cho tâm trạng thất tình của em trai xấu đi, trả lời nhiệt tình: “Cái này... Đương nhiên.”
Cậu không thể để cho em thất vọng!
“Như vậy... Nếu cô ấy không tiếp thụ đâu?”
À, Kỷ Thừa Vũ hiểu, nhất định là có người tống gì đó cho cậu, mà em trai không biết có phải hay không muốn trả một lễ vật cho người nọ đi, đứa em này sự tình gì đều có thể thấy rõ, nhưng mà phương diện cảm tình ngốc một ít.
Bình luận truyện