Bổ Thiên Ký
Chương 112: Cây cao bóng cả
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dù sao mọi người cũng phải lập đội đi săn yêu thú, một đứa đệ tử giai đoạn Luyện Khí có chết cũng là chuyện quá dễ dàng. Việc sư phụ giao phó thực chẳng có ý nghĩa gì, tại sao lại bảo y “lưu ý” đến con nhóc giai đoạn Luyện Khí đó?
Nhưng bao nhiêu năm nay, sư phụ hình như chưa từng nói lời vô ích…
Mạnh Lâm Chân ôm đầy bụng nghi hoặc quay về động phủ mà y ở tại Long Hổ Môn, còn chưa kịp đến suối nước nóng linh khí đặc biệt của Long Hổ Môn để ngâm mình, thì đã nghe thấy tiếng gõ cửa từ bên ngoài truyền đến.
“Mạnh sư huynh, xin hỏi huynh có rảnh không ạ?” Một giọng nói trong trẻo truyền đến.
Chính là đệ tử La Xảo Tư giai đoạn Luyện Khí3tầng sáu của Vạn Càn Quán.
Vạn Càn Quán với Hoàng Vận Tự có giao tình, sư phụ của La Xảo Tư là Khổng Đức chân nhân nổi danh, cũng là tu sĩ Kim Đan. Ông với sư phụ Ngụy Nam Tâm của y có vai vế ngang nhau.
Mạnh Lâm Chân không dám quá lơ là, y đổi một gương mặt tươi cười rồi tự mình ra mở cửa, hỏi: “La sư muội tìm ta có việc gì vậy?”
La Xảo Tư cố giữ bình tĩnh, nhưng vẫn bị ánh mắt và nụ cười sáng chói của Mạnh Lâm Chân làm cho mơ màng.
Một lúc sau nàng ta mới định thần lại, nghiêm chỉnh hỏi: “Mạnh sư huynh, bọn muội nhận được tin tức của sư môn, để bọn muội hợp thành tiểu đội săn yêu với Mạnh sư huynh, cùng nhau tham gia0vào lần hành động này.” Nói xong, nàng ta lấy một tấm bùa truyền âm ra, rồi dùng hai tay đưa lên cho Mạnh Lâm Chân.
Mạnh Lâm Chân nhận lấy, đặt trong tay tập trung suy nghĩ hồi lâu, đã nghe hiểu thông tin bên trong. Y tiện tay đưa lại vào tay La Xảo Tư, nhẹ nhàng nói: “Nếu đã như vậy, ta mà từ chối là bất kính, không xứng đáng là người dẫn đầu của các vị sư đệ sư muội rồi.”
Bọn họ đại diện cho Hoàng Vận Tự và Vạn Càn Quán, có thể tự lập thành một đội. Nhưng Viên Thông đại sư cũng là tu sĩ Trúc Cơ. Đội này của họ có đến những hai tu sĩ Trúc Cơ, sẽ mạnh hơn đội khác một chút.
La Xảo Tư vô cùng hưng phấn. Có câu nói5là “Cây cao bóng cả”. Dưới tay hai tu sĩ Trúc Cơ, khả năng giành vị trí thứ nhất sẽ càng lớn hơn. Đương nhiên khả năng họ giành được Trúc Cơ đan cũng sẽ càng lớn!
La Xảo Tư choáng váng quay lại chỗ ở của mình, rồi lập tức gọi Đại Ngưu và Bách Hủy cùng đến, hưng phấn nói: “Mạnh sư huynh đã đồng ý lập đội săn yêu với chúng ta rồi, ngày mai chúng ta sẽ xuất phát săn yêu luôn!”
Đại Ngưu và Bách Hủy đều rất vui mừng. Bọn họ nghĩ giống hệt như La Xảo Tư, đều cho rằng lần này mình sẽ được hời.
Nhưng Bách Hủy vẫn hơi lấy làm tiếc. Bây giờ cô ta không thể nói chuyện, thậm chí đến thần thức cũng không thể tu luyện được, uổng phí biết bao cơ4hội tốt. Cô ta thật sự không ngờ rằng, đời này của mình còn có thể có cơ hội gặp được các vị đại nhân trong truyền thuyết kia, ví dụ như đồ đệ Mạnh Lâm Chân của Ngụy Nam Tâm. Người này vang danh lừng lẫy, từ trước đến nay, y vốn là người nổi bật nhất. Không chỉ nữ tu, mà đến nam tu đều thèm chảy nước miếng với y. Không biết có phải vì lý do này, mà về sau Mạnh Lâm Chân mới hoàn toàn biến mất trong Ngũ Châu Đại Lục hay không. Từ đó mới khiến Đại Ngưu trở thành lứa nổi trội tiếp theo…
Đáng tiếc, thực sự quá đáng tiếc.
Nếu mình còn có thể nói chuyện, không chừng còn có thể ban ơn cho y, nói cho y biết năm năm sau y sẽ9có kiếp nạn lớn, để bây giờ y nghĩ cách lẩn tránh.
Bách Hủy than thở trong lòng, rồi quay lại động phủ của cô ta và Đại Ngưu. Vốn hai người không thể ở cùng nhau, nhưng trước lúc họ thông qua tiến cử của Ngụy Nam Tâm gia nhập Vạn Càn Quán, đã tuyên bố với bên ngoài hai người là vợ chồng, cho nên sau khi nhập môn phái, Bách Hủy trở thành bạn đời song tu với Đại Ngưu, cùng chung sống với hắn.
…
La Thần quay lại động phủ của mình, rồi nói với Vinh Tuệ Khanh chuyện phải lập đội săn giết yêu thú.
Vinh Tuệ Khanh rất lo lắng, nói: “Thúc cũng phải đi sao?”
La Thần nhàn nhạt nói: “Không chỉ có ta phải đi, mà nhóc cũng phải đi.” Trong lúc nói chuyện, y nhận ra tu vi của Vinh Tuệ Khanh biến đổi, hơi kinh ngạc nói: “Nhóc lại thăng cấp rồi à?” Mới thế mà đã từ Luyện Khí tầng năm thăng cấp lên Luyện Khí tầng sáu rồi.
La Thần nhớ lại Đại Ngưu, Bách Hủy và La Xảo Tư mà y nhìn thấy trên yến tiệc tại đình Úy Viên hôm nay. Đại Ngưu và Bách Hủy đã là Luyện Khí tầng ba, La Xảo Tư là Luyện Khí tầng sáu. Vinh Tuệ Khanh vốn là người có tu vi yếu nhất trong mấy người đó.
Lúc trước cô nhóc mãi dừng ở Luyện Khí tầng hai, sau này ma xui quỷ khiến thế nào mà một lần thăng hai cấp, đến luôn Luyện Khí tầng bốn. Tiếp đó y tìm mấy cuốn sách Luyện Khí của Long Hổ Môn về cho cô nhóc tu luyện, thì cô nhóc rất nhanh đột phá lên Luyện Khí tầng năm, sau đó lại ngưng trệ. Lần này, lại thăng cấp rồi. Tư chất của song linh căn này thật không phải chỉ có bề ngoài…
Trong mắt La Thần xẹt qua ý cười, nhanh tới mức đến bản thân y cũng không ý thức được.
Vinh Tuệ Khanh đương nhiên không nói ra chuyện tên biến thái Mạnh Lâm Chân làm với mình. Cô ngồi trên chiếc ghế của mình, vuốt ve sau lưng Khẳng Khẳng, tránh nặng tìm nhẹ nói: “Hôm nay vận khí tốt, chắc là ta đã nỗ lực đủ rồi.”
Khẳng Khẳng bất an lật người lại một cái trên đùi của Vinh Tuệ Khanh.
Vinh Tuệ Khanh giữ lấy Khẳng Khẳng, không cho nó quay ngang quay ngửa nữa.
“Nhưng, Thần thúc. Cái tên Mạnh Lâm Chân là đồ đệ của Ngụy Nam Tâm đó, ta rất ghét hắn.” Vinh Tuệ Khanh suy nghĩ, rồi vẫn nói bóng gió với La Thần một chút.
La Thần nhìn Vinh Tuệ Khanh một cái rồi cau mày nói: “Ngụy Nam Tâm là tu sĩ Kim Đan, lần trước có phải ông ta cố ý nhằm vào nhóc không? Rốt cuộc là vì sao?” La Thần luôn cảm thấy không hề đơn giản như vậy.
Vinh Tuệ Khanh mỉm cười túm chặt lấy lưng của Khẳng Khẳng, nói: “Không có gì, do ông ta điên khùng thôi.”
La Thần không hỏi thêm nữa, dặn dò cô: “Đi thu dọn đồ đạc để vào trong túi càn khôn. Ngày mai cùng ta đi săn yêu.”
Vinh Tuệ Khanh nhớ đến tấm vải của mình, đó là đồ mà mẹ cô để lại cho cô. Dù nhìn qua nó không có chỗ nào đặc biệt, nhưng lúc trước cô đánh nhau với ly miêu yêu, nó đã lộ ra năng lực phòng ngự không bình thường của mình.
Mấy ngày này, Vinh Tuệ Khanh luôn suy nghĩ chuyện luyện vũ khí, cô muốn biết có thể dùng tấm vải gói đồ này để luyện thành một chiếc áo mặc bên trong người để hộ thân được hay không. Hơn nữa lần này đi săn yêu, dù là cùng với Thần thúc, nói không chừng sẽ gặp được yêu thú như ly miêu yêu, hoặc còn hung hãn hơn cả ly miêu yêu. Tu vi của cô vẫn chưa đến Trúc Cơ, vẫn nên nghĩ cách bảo vệ mình thì hơn.
Nhưng luyện khí không giống như luyện đan hay trận pháp. Luyện khí cần phải có tu vi nhất định. Luyện Khí Sư lợi hại nhất trên thế gian này đều là kiếm tu. Kiếm tu luyện kiếm, thật ra chính là luyện khí, luyện đến cuối cùng, nếu thuận buồm xuôi gió thì sẽ trở thành pháp bảo bản mệnh của mình.
Tu vi của cô quá thấp, kinh nghiệm luyện khí cũng không phải là chuyện một sớm một chiều có thể học được. Nếu luyện không tốt, ngược lại sẽ làm hại đến món đồ tốt đó của mình. Vinh Tuệ Khanh nhất thời hơi do dự, cúi đầu trầm tư.
La Thần nhìn ra sự chần chừ của Vinh Tuệ Khanh, y vốn không muốn nhiều chuyện. Nhưng lúc đi đến cửa, y vẫn quay đầu lại hỏi một câu: “Sao thế? Không muốn đi à?”
Vinh Tuệ Khanh suy nghĩ hồi lâu rồi vẫn quyết định cầu cứu La Thần. Nói cho cùng từ xưa đến nay, La Thần chưa từng lừa gạt cô. Nếu có một người mà cô có thể tin tưởng được, có lẽ người đó chính là La Thần.
Vinh Tuệ Khanh lấy tấm vải gói đồ của mình ra, rồi nói với La Thần: “Thần thúc, thúc có biết luyện khí không?”
La Thần vô cùng ngạc nhiên, quay lại cầm tấm vải gói đồ từ tay của Vinh Tuệ Khanh. Y tỉ mỉ quan sát, đuôi lông mày không kìm được nhẹ giật mấy cái, thần sắc nghiêm túc hỏi: “Thứ đồ này từ đâu nhóc có được?”
Vinh Tuệ Khanh có lý chẳng sợ nói: “Là người nhà ta cho.” Trông thấy sắc mặt La Thần càng khó coi, Vinh Tuệ Khanh lại nói thêm một câu: “Cho ta dùng để hộ mệnh!”
Đôi lông mày của La Thần nhíu thành một hàng, nhưng không có hỏi thêm nữa. Y tiện tay bỏ tấm vải gói đồ của Vinh Tuệ Khanh vào trong túi càn khôn của mình, rồi nói: “Ta đi xem có thể nhờ Luyện Khí Sư của Long Hổ Môn giúp nhóc luyện thành một bộ hộ giáp được không.”
Vinh Tuệ Khanh kinh ngạc nói: “Sao Thần thúc lại biết được…?”
La Thần lại chỉ nhìn một cái đã biết tác dụng lớn nhất của tấm vải gói đồ này!
La Thần cười lạnh nói: “Sao ta lại không biết? Tấm vải này được dệt từ lông đuôi của chim phượng hoàng. Trừ khi là tu sĩ giai đoạn Hóa Thần dùng toàn lực đánh một chiêu, nếu không thì ai có thể làm nó tổn hại mảy may chứ?”
Vinh Tuệ Khanh trừng lớn mắt, nói: “Không phải chứ? Lông đuôi của chim phượng hoàng? Thúc là nói… Chim phượng hoàng thật ạ? Trên đời này có chim phượng hoàng sao?”
Một gương mặt lớn bằng bàn tay, một đôi mắt to trong suốt rõ ràng, đầy sự kinh ngạc, như thể còn kinh ngạc hơn cả y.
Lông mày của La Thần càng nhíu chặt hơn, y quay người lại tiện tay bày một kết giới, muốn nói rõ ràng chuyện này với Vinh Tuệ Khanh.
“Rốt cuộc là có chuyện gì? Nhóc không phải từ Dốc Lạc Thần đến ư?” La Thần nhìn chằm chằm Vinh Tuệ Khanh hỏi. Đồng thời phóng ra uy áp của tu sĩ Trúc Cơ. Nếu Vinh Tuệ Khanh muốn nói dối, nhất định sẽ bị y dò xét thấy.
Vinh Tuệ Khanh cũng một mặt mơ hồ, lắc đầu nói: “Ta thật sự không biết. Tất cả những gì ta biết đều là ông nội dạy cho ta. Tấm vải gói đồ là của mẹ cho ta. Từ lúc ta ra đời đến nay, đều lớn lên ở thôn Dốc Lạc Thần, trước giờ chưa từng đi đến nơi nào khác. Đến người họ hàng như Thần thúc, ta cũng là lần đầu tiên nghe nói.”
La Thần cứng người, trầm mặc hồi lâu, nhớ ra Vinh Tuệ Khanh mới có chín tuổi. Dù gia thế của cô bé có kỳ quái, thì người nhà của cô bé sợ rằng còn chưa kịp nói cho cô bé biết, thì đều đã chết dưới Thiên Kiếp đó rồi.
“Được rồi, nhóc cũng đừng lo lắng nữa, ta sẽ đi tìm người luyện khí. Nhóc thu dọn đồ đạc đi, ngày mai chúng ta lên đường.” La Thần dặn dò Vinh Tuệ Khanh thêm một lần nữa, rồi cầm lấy tấm vải gói đồ của cô đi ra khỏi động phủ.
La Thần đi đến phòng luyện khí của Long Hổ Môn. Y là đệ tử Trúc Cơ, cũng là tâm phúc trong đám đệ tử tinh anh của Long Hổ Môn hiện tại, nên đệ tử trông coi phòng luyện khí vội vàng chọn một gian phòng tốt nhất cho y, để y vào luyện khí.
Đến tận tối La Thần mới từ phòng luyện khí bước ra.
“Cho nhóc đó, mặc lên đi. Trưa mai chúng ta xuất phát rồi.” La Thần đưa chiếc hộ giáp đã luyện xong vào tay của Vinh Tuệ Khanh.
Vốn là một tấm vải gói đồ vuông vắn dài ba thước, bây giờ lại được cắt ngay ngắn thành hình vuông, kích cỡ như một miếng đậu phụ, hình dáng như một chiếc khăn tay mỏng như cánh ve.
Vinh Tuệ Khanh khẽ run lên. Chiếc “khăn tay” kia giãn ra như nước chảy, bằng phẳng nhẵn nhụi như mặt gương. Nền màu trắng bạc, phía trên còn có hoa văn hình lá rong màu chìm. Nhìn qua giống hình dáng một chiếc váy ngủ.
Gương mặt của Vinh Tuệ Khanh ửng đỏ.
Sau khi La Thần đi, Vinh Tuệ Khanh vội vã mặc chiếc hộ giáp có hình dáng như chiếc váy ngủ lên người. Cô vừa mặc lên người, chiếc “váy ngủ” nhìn qua vốn rộng vậy mà lập tức dính sát lấy cơ thể của cô. Thêm một chút thì rộng, bớt một chút thì chật, hợp với thân thể như lớp da thứ hai vậy.
Dù sao mọi người cũng phải lập đội đi săn yêu thú, một đứa đệ tử giai đoạn Luyện Khí có chết cũng là chuyện quá dễ dàng. Việc sư phụ giao phó thực chẳng có ý nghĩa gì, tại sao lại bảo y “lưu ý” đến con nhóc giai đoạn Luyện Khí đó?
Nhưng bao nhiêu năm nay, sư phụ hình như chưa từng nói lời vô ích…
Mạnh Lâm Chân ôm đầy bụng nghi hoặc quay về động phủ mà y ở tại Long Hổ Môn, còn chưa kịp đến suối nước nóng linh khí đặc biệt của Long Hổ Môn để ngâm mình, thì đã nghe thấy tiếng gõ cửa từ bên ngoài truyền đến.
“Mạnh sư huynh, xin hỏi huynh có rảnh không ạ?” Một giọng nói trong trẻo truyền đến.
Chính là đệ tử La Xảo Tư giai đoạn Luyện Khí3tầng sáu của Vạn Càn Quán.
Vạn Càn Quán với Hoàng Vận Tự có giao tình, sư phụ của La Xảo Tư là Khổng Đức chân nhân nổi danh, cũng là tu sĩ Kim Đan. Ông với sư phụ Ngụy Nam Tâm của y có vai vế ngang nhau.
Mạnh Lâm Chân không dám quá lơ là, y đổi một gương mặt tươi cười rồi tự mình ra mở cửa, hỏi: “La sư muội tìm ta có việc gì vậy?”
La Xảo Tư cố giữ bình tĩnh, nhưng vẫn bị ánh mắt và nụ cười sáng chói của Mạnh Lâm Chân làm cho mơ màng.
Một lúc sau nàng ta mới định thần lại, nghiêm chỉnh hỏi: “Mạnh sư huynh, bọn muội nhận được tin tức của sư môn, để bọn muội hợp thành tiểu đội săn yêu với Mạnh sư huynh, cùng nhau tham gia0vào lần hành động này.” Nói xong, nàng ta lấy một tấm bùa truyền âm ra, rồi dùng hai tay đưa lên cho Mạnh Lâm Chân.
Mạnh Lâm Chân nhận lấy, đặt trong tay tập trung suy nghĩ hồi lâu, đã nghe hiểu thông tin bên trong. Y tiện tay đưa lại vào tay La Xảo Tư, nhẹ nhàng nói: “Nếu đã như vậy, ta mà từ chối là bất kính, không xứng đáng là người dẫn đầu của các vị sư đệ sư muội rồi.”
Bọn họ đại diện cho Hoàng Vận Tự và Vạn Càn Quán, có thể tự lập thành một đội. Nhưng Viên Thông đại sư cũng là tu sĩ Trúc Cơ. Đội này của họ có đến những hai tu sĩ Trúc Cơ, sẽ mạnh hơn đội khác một chút.
La Xảo Tư vô cùng hưng phấn. Có câu nói5là “Cây cao bóng cả”. Dưới tay hai tu sĩ Trúc Cơ, khả năng giành vị trí thứ nhất sẽ càng lớn hơn. Đương nhiên khả năng họ giành được Trúc Cơ đan cũng sẽ càng lớn!
La Xảo Tư choáng váng quay lại chỗ ở của mình, rồi lập tức gọi Đại Ngưu và Bách Hủy cùng đến, hưng phấn nói: “Mạnh sư huynh đã đồng ý lập đội săn yêu với chúng ta rồi, ngày mai chúng ta sẽ xuất phát săn yêu luôn!”
Đại Ngưu và Bách Hủy đều rất vui mừng. Bọn họ nghĩ giống hệt như La Xảo Tư, đều cho rằng lần này mình sẽ được hời.
Nhưng Bách Hủy vẫn hơi lấy làm tiếc. Bây giờ cô ta không thể nói chuyện, thậm chí đến thần thức cũng không thể tu luyện được, uổng phí biết bao cơ4hội tốt. Cô ta thật sự không ngờ rằng, đời này của mình còn có thể có cơ hội gặp được các vị đại nhân trong truyền thuyết kia, ví dụ như đồ đệ Mạnh Lâm Chân của Ngụy Nam Tâm. Người này vang danh lừng lẫy, từ trước đến nay, y vốn là người nổi bật nhất. Không chỉ nữ tu, mà đến nam tu đều thèm chảy nước miếng với y. Không biết có phải vì lý do này, mà về sau Mạnh Lâm Chân mới hoàn toàn biến mất trong Ngũ Châu Đại Lục hay không. Từ đó mới khiến Đại Ngưu trở thành lứa nổi trội tiếp theo…
Đáng tiếc, thực sự quá đáng tiếc.
Nếu mình còn có thể nói chuyện, không chừng còn có thể ban ơn cho y, nói cho y biết năm năm sau y sẽ9có kiếp nạn lớn, để bây giờ y nghĩ cách lẩn tránh.
Bách Hủy than thở trong lòng, rồi quay lại động phủ của cô ta và Đại Ngưu. Vốn hai người không thể ở cùng nhau, nhưng trước lúc họ thông qua tiến cử của Ngụy Nam Tâm gia nhập Vạn Càn Quán, đã tuyên bố với bên ngoài hai người là vợ chồng, cho nên sau khi nhập môn phái, Bách Hủy trở thành bạn đời song tu với Đại Ngưu, cùng chung sống với hắn.
…
La Thần quay lại động phủ của mình, rồi nói với Vinh Tuệ Khanh chuyện phải lập đội săn giết yêu thú.
Vinh Tuệ Khanh rất lo lắng, nói: “Thúc cũng phải đi sao?”
La Thần nhàn nhạt nói: “Không chỉ có ta phải đi, mà nhóc cũng phải đi.” Trong lúc nói chuyện, y nhận ra tu vi của Vinh Tuệ Khanh biến đổi, hơi kinh ngạc nói: “Nhóc lại thăng cấp rồi à?” Mới thế mà đã từ Luyện Khí tầng năm thăng cấp lên Luyện Khí tầng sáu rồi.
La Thần nhớ lại Đại Ngưu, Bách Hủy và La Xảo Tư mà y nhìn thấy trên yến tiệc tại đình Úy Viên hôm nay. Đại Ngưu và Bách Hủy đã là Luyện Khí tầng ba, La Xảo Tư là Luyện Khí tầng sáu. Vinh Tuệ Khanh vốn là người có tu vi yếu nhất trong mấy người đó.
Lúc trước cô nhóc mãi dừng ở Luyện Khí tầng hai, sau này ma xui quỷ khiến thế nào mà một lần thăng hai cấp, đến luôn Luyện Khí tầng bốn. Tiếp đó y tìm mấy cuốn sách Luyện Khí của Long Hổ Môn về cho cô nhóc tu luyện, thì cô nhóc rất nhanh đột phá lên Luyện Khí tầng năm, sau đó lại ngưng trệ. Lần này, lại thăng cấp rồi. Tư chất của song linh căn này thật không phải chỉ có bề ngoài…
Trong mắt La Thần xẹt qua ý cười, nhanh tới mức đến bản thân y cũng không ý thức được.
Vinh Tuệ Khanh đương nhiên không nói ra chuyện tên biến thái Mạnh Lâm Chân làm với mình. Cô ngồi trên chiếc ghế của mình, vuốt ve sau lưng Khẳng Khẳng, tránh nặng tìm nhẹ nói: “Hôm nay vận khí tốt, chắc là ta đã nỗ lực đủ rồi.”
Khẳng Khẳng bất an lật người lại một cái trên đùi của Vinh Tuệ Khanh.
Vinh Tuệ Khanh giữ lấy Khẳng Khẳng, không cho nó quay ngang quay ngửa nữa.
“Nhưng, Thần thúc. Cái tên Mạnh Lâm Chân là đồ đệ của Ngụy Nam Tâm đó, ta rất ghét hắn.” Vinh Tuệ Khanh suy nghĩ, rồi vẫn nói bóng gió với La Thần một chút.
La Thần nhìn Vinh Tuệ Khanh một cái rồi cau mày nói: “Ngụy Nam Tâm là tu sĩ Kim Đan, lần trước có phải ông ta cố ý nhằm vào nhóc không? Rốt cuộc là vì sao?” La Thần luôn cảm thấy không hề đơn giản như vậy.
Vinh Tuệ Khanh mỉm cười túm chặt lấy lưng của Khẳng Khẳng, nói: “Không có gì, do ông ta điên khùng thôi.”
La Thần không hỏi thêm nữa, dặn dò cô: “Đi thu dọn đồ đạc để vào trong túi càn khôn. Ngày mai cùng ta đi săn yêu.”
Vinh Tuệ Khanh nhớ đến tấm vải của mình, đó là đồ mà mẹ cô để lại cho cô. Dù nhìn qua nó không có chỗ nào đặc biệt, nhưng lúc trước cô đánh nhau với ly miêu yêu, nó đã lộ ra năng lực phòng ngự không bình thường của mình.
Mấy ngày này, Vinh Tuệ Khanh luôn suy nghĩ chuyện luyện vũ khí, cô muốn biết có thể dùng tấm vải gói đồ này để luyện thành một chiếc áo mặc bên trong người để hộ thân được hay không. Hơn nữa lần này đi săn yêu, dù là cùng với Thần thúc, nói không chừng sẽ gặp được yêu thú như ly miêu yêu, hoặc còn hung hãn hơn cả ly miêu yêu. Tu vi của cô vẫn chưa đến Trúc Cơ, vẫn nên nghĩ cách bảo vệ mình thì hơn.
Nhưng luyện khí không giống như luyện đan hay trận pháp. Luyện khí cần phải có tu vi nhất định. Luyện Khí Sư lợi hại nhất trên thế gian này đều là kiếm tu. Kiếm tu luyện kiếm, thật ra chính là luyện khí, luyện đến cuối cùng, nếu thuận buồm xuôi gió thì sẽ trở thành pháp bảo bản mệnh của mình.
Tu vi của cô quá thấp, kinh nghiệm luyện khí cũng không phải là chuyện một sớm một chiều có thể học được. Nếu luyện không tốt, ngược lại sẽ làm hại đến món đồ tốt đó của mình. Vinh Tuệ Khanh nhất thời hơi do dự, cúi đầu trầm tư.
La Thần nhìn ra sự chần chừ của Vinh Tuệ Khanh, y vốn không muốn nhiều chuyện. Nhưng lúc đi đến cửa, y vẫn quay đầu lại hỏi một câu: “Sao thế? Không muốn đi à?”
Vinh Tuệ Khanh suy nghĩ hồi lâu rồi vẫn quyết định cầu cứu La Thần. Nói cho cùng từ xưa đến nay, La Thần chưa từng lừa gạt cô. Nếu có một người mà cô có thể tin tưởng được, có lẽ người đó chính là La Thần.
Vinh Tuệ Khanh lấy tấm vải gói đồ của mình ra, rồi nói với La Thần: “Thần thúc, thúc có biết luyện khí không?”
La Thần vô cùng ngạc nhiên, quay lại cầm tấm vải gói đồ từ tay của Vinh Tuệ Khanh. Y tỉ mỉ quan sát, đuôi lông mày không kìm được nhẹ giật mấy cái, thần sắc nghiêm túc hỏi: “Thứ đồ này từ đâu nhóc có được?”
Vinh Tuệ Khanh có lý chẳng sợ nói: “Là người nhà ta cho.” Trông thấy sắc mặt La Thần càng khó coi, Vinh Tuệ Khanh lại nói thêm một câu: “Cho ta dùng để hộ mệnh!”
Đôi lông mày của La Thần nhíu thành một hàng, nhưng không có hỏi thêm nữa. Y tiện tay bỏ tấm vải gói đồ của Vinh Tuệ Khanh vào trong túi càn khôn của mình, rồi nói: “Ta đi xem có thể nhờ Luyện Khí Sư của Long Hổ Môn giúp nhóc luyện thành một bộ hộ giáp được không.”
Vinh Tuệ Khanh kinh ngạc nói: “Sao Thần thúc lại biết được…?”
La Thần lại chỉ nhìn một cái đã biết tác dụng lớn nhất của tấm vải gói đồ này!
La Thần cười lạnh nói: “Sao ta lại không biết? Tấm vải này được dệt từ lông đuôi của chim phượng hoàng. Trừ khi là tu sĩ giai đoạn Hóa Thần dùng toàn lực đánh một chiêu, nếu không thì ai có thể làm nó tổn hại mảy may chứ?”
Vinh Tuệ Khanh trừng lớn mắt, nói: “Không phải chứ? Lông đuôi của chim phượng hoàng? Thúc là nói… Chim phượng hoàng thật ạ? Trên đời này có chim phượng hoàng sao?”
Một gương mặt lớn bằng bàn tay, một đôi mắt to trong suốt rõ ràng, đầy sự kinh ngạc, như thể còn kinh ngạc hơn cả y.
Lông mày của La Thần càng nhíu chặt hơn, y quay người lại tiện tay bày một kết giới, muốn nói rõ ràng chuyện này với Vinh Tuệ Khanh.
“Rốt cuộc là có chuyện gì? Nhóc không phải từ Dốc Lạc Thần đến ư?” La Thần nhìn chằm chằm Vinh Tuệ Khanh hỏi. Đồng thời phóng ra uy áp của tu sĩ Trúc Cơ. Nếu Vinh Tuệ Khanh muốn nói dối, nhất định sẽ bị y dò xét thấy.
Vinh Tuệ Khanh cũng một mặt mơ hồ, lắc đầu nói: “Ta thật sự không biết. Tất cả những gì ta biết đều là ông nội dạy cho ta. Tấm vải gói đồ là của mẹ cho ta. Từ lúc ta ra đời đến nay, đều lớn lên ở thôn Dốc Lạc Thần, trước giờ chưa từng đi đến nơi nào khác. Đến người họ hàng như Thần thúc, ta cũng là lần đầu tiên nghe nói.”
La Thần cứng người, trầm mặc hồi lâu, nhớ ra Vinh Tuệ Khanh mới có chín tuổi. Dù gia thế của cô bé có kỳ quái, thì người nhà của cô bé sợ rằng còn chưa kịp nói cho cô bé biết, thì đều đã chết dưới Thiên Kiếp đó rồi.
“Được rồi, nhóc cũng đừng lo lắng nữa, ta sẽ đi tìm người luyện khí. Nhóc thu dọn đồ đạc đi, ngày mai chúng ta lên đường.” La Thần dặn dò Vinh Tuệ Khanh thêm một lần nữa, rồi cầm lấy tấm vải gói đồ của cô đi ra khỏi động phủ.
La Thần đi đến phòng luyện khí của Long Hổ Môn. Y là đệ tử Trúc Cơ, cũng là tâm phúc trong đám đệ tử tinh anh của Long Hổ Môn hiện tại, nên đệ tử trông coi phòng luyện khí vội vàng chọn một gian phòng tốt nhất cho y, để y vào luyện khí.
Đến tận tối La Thần mới từ phòng luyện khí bước ra.
“Cho nhóc đó, mặc lên đi. Trưa mai chúng ta xuất phát rồi.” La Thần đưa chiếc hộ giáp đã luyện xong vào tay của Vinh Tuệ Khanh.
Vốn là một tấm vải gói đồ vuông vắn dài ba thước, bây giờ lại được cắt ngay ngắn thành hình vuông, kích cỡ như một miếng đậu phụ, hình dáng như một chiếc khăn tay mỏng như cánh ve.
Vinh Tuệ Khanh khẽ run lên. Chiếc “khăn tay” kia giãn ra như nước chảy, bằng phẳng nhẵn nhụi như mặt gương. Nền màu trắng bạc, phía trên còn có hoa văn hình lá rong màu chìm. Nhìn qua giống hình dáng một chiếc váy ngủ.
Gương mặt của Vinh Tuệ Khanh ửng đỏ.
Sau khi La Thần đi, Vinh Tuệ Khanh vội vã mặc chiếc hộ giáp có hình dáng như chiếc váy ngủ lên người. Cô vừa mặc lên người, chiếc “váy ngủ” nhìn qua vốn rộng vậy mà lập tức dính sát lấy cơ thể của cô. Thêm một chút thì rộng, bớt một chút thì chật, hợp với thân thể như lớp da thứ hai vậy.
Bình luận truyện