Bổ Thiên Ký

Chương 358: Năm đó trăng sáng



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thánh nữ nhớ tới chuyện năm đó, do dự một lát mới truyền âm nói với Vinh Tuệ Khanh: “... Chuyện này chỉ có ta, Thánh tử và chưởng giáo biết được. Năm đó con cải tử hoàn sinh đã kinh động tới Thánh Giáo Tông vốn chưa từng lộ diện. Tên đó từ trên trời giáng xuống tuyên bố dư nghiệt ma quỷ hạ sinh trong thần điện Quang Minh sẽ khiến thần điện bị vấy bẩn. Kết quả của bói toán mai rùa do chính Thánh Giáo Tông thực hiện cũng nhắm thẳng con gái vừa mới cải tử hoàn sinh của tỷ tỷ ta, cũng chính là con.”

“Bọn ta rất kinh ngạc, bởi vì lúc trước đều nói con là con gái thần Quang Minh, làm sao lập tức biến thành dư nghiệt ma quỷ rồi?”

“Nhưng bọn ta cũng biết sau khi con sinh ra, kết3quả bói toán mai rùa về con gái của thần Quang Minh lại không hề chỉ về phía con. Mà Thánh Giáo Tông lại nói con sinh ra là tội lỗi, đến từ nơi ô uế, làm thế giới của chúng ta bị vấy bẩn. Mẹ con, cha con và cả ông bà nội của con không chịu khuất phục, thề sống chết chống lại. Thánh Giáo Tông giận dữ rút linh căn cả nhà con, phế bỏ tu vi, trục xuất bọn họ ra khỏi thần điện Quang Minh.”

“Nhưng khi Thánh Giáo Tông muốn giết chết bé gái mới cải tử hoàn sinh, thần Quang Minh đột nhiên hiển linh khiến Thánh Giáo Tông trọng thương, người nhà của con nhân cơ hội mang theo con chạy ra khỏi thần điện Quang Minh. Lúc này thần thức của chưởng giáo mới ra lệnh cho Thánh tử đuổi theo0giết ông nội con... Chuyện sau này thì lúc trước ta đã kể hết với con rồi.”

Thánh tử mang thi thể của bà nội Vinh Tuệ Khanh cùng với mệnh hồn của cha và ông nội cô, còn báo lại Quản Phượng Nữ được chồng bà liều mạng bảo vệ nên chạy thoát.

“Thần Quang Minh hiển linh? Hình dạng như thế nào vậy ạ?” Vinh Tuệ Khanh vô cùng to mò.

“... Đó là một chùm ánh sáng năm màu, uy lực cực kỳ lớn đánh thẳng vào người Thánh Giáo Tông, trực tiếp nghiền chết thần thức của Thánh Giáo Tông.”

“Vậy con thì sao? Thánh tử không nhắc tới con sao?” Vinh Tuệ Khanh bất ngờ hỏi lại. Năm đó cô chắc không chết, thế nhưng qua lời kể của Thánh nữ thì chỉ có Quản Phượng Nữ thoát khỏi sự “truy sát” của Thánh tử.

Thánh nữ nhìn cô5một lúc lâu mới nhỏ giọng nói: “Thần Quang Minh hiển linh là chuyện lớn quan trọng cỡ nào. Thánh Giáo Tông vì thế mà bị diệt thần hồn, còn chưởng giáo vì bị người phụ nữ áo đen làm trọng thương, thân thể bị hủy diệt chỉ để lại phân thân của thần thức trốn trong một căn phòng bên trong Tháp Thông Thiên.”

Thánh nữ nói xong lại cười lạnh: “Vết thương của ông ta vô cùng kỳ lạ, nó làm cho thần thức của ông ta không thể thoát khỏi phạm vi mười trượng xung quanh căn phòng kia, nên những chuyện ông ta biết đều do ta và Thánh tử báo về. Còn về cảnh ngộ gia đình con gặp phải sau khi rời khỏi thần điện Quang Minh thì ông ta chỉ biết được cha và ông bà nội con đã chết oan uổng, còn4mẹ con thì mang theo con trốn ra khỏi thần điện Quang Minh.”

“Nói tóm lại, chuyện gia đình con đột nhiên rời khỏi thần điện Quang Minh ngoại trừ ta, Thánh tử và chưởng giáo biết được nguyên nhân, những người khác không biết gì cả. Có thể bọn họ có nghi ngờ thế nhưng tu sĩ bình thường của thần điện Quang Minh ra ngoài rèn luyện mấy trăm năm là chuyện bình thường. Cho nên gia đình con rời đi đối với tu sĩ bình thường của thần điện Quang Minh quả thực không phải chuyện gì ghê gớm. Ngay cả chuyện Thánh Giáo Tông đổ bộ xuống thần điện Quang Minh, còn có thần Quang Minh hiển linh làm Thánh Giáo Tông bị trọng thương cũng chỉ có ta, Thánh tử và chưởng giáo biết.”

Nói tóm lại, đa số tu sĩ của thần điện Quang Minh9không biết Thánh Giáo Tông chỉ còn lại cái xác không, cũng không biết nhà họ Vinh là bị đuổi ra khỏi thần điện Quang Minh, càng không biết Ngụy Khanh Khanh thật ra chỉ đóng giả làm hậu nhân của nhà họ Vinh.

Bọn họ chỉ biết, chưởng giáo bị người phụ nữ áo đen đánh trọng thương thân thể bị hủy chỉ còn lại thần thức. Còn tưởng Nguỵ Khanh Khanh là hậu duệ của hai nhà Quản - Vinh, cho nên vô cùng che chở cưng chiều cô ta.

Vinh Tuệ Khanh trợn tròn hai mắt: “Nói như vậy, chưởng giáo cũng không biết Ngụy Khanh Khanh là giả?” Nói xong cô lại tự cảm thấy khó hiểu. Chuyện lớn như vậy vì sao chưởng giáo lại không điều tra cẩn thận?... Nói không chừng chưởng giáo thật sự biết Ngụy Khanh Khanh là giả? Thế nhưng vì sao ông ta không vạch trần chuyện đó?

Mọi việc Vinh Tuệ Khanh đều suy nghĩ theo chiều hướng xấu nhất, như vậy mới có thể có chuẩn bị sớm.

E rằng do ông ta hành động không tiện cho nên chỉ có thể ỷ lại vào Thánh tử và Thánh nữ?

Thánh nữ nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Ta và Thánh tử từng cẩn thận tính toán, cảm thấy chưởng giáo thực sự không biết. Ông ta cho rằng Ngụy Khanh Khanh chính là bé gái năm đó, là đời sau của nhà họ Vinh và nhà họ Quản. Cho dù cô ta không phải con gái của thần Quang Minh chân chính, thì vẫn là đời sau có huyết mạch của hai nhà Vinh - Quản, vẫn có thể tinh lọc linh hồn trợ giúp đoạt xác, đặc biệt đối với thân thể có tu vi cao thần thức thấp...”

Ý tứ trong câu nói cuối cùng của Thánh nữ vô cùng hàm xúc.

“Qua nhiều năm như vậy, chưởng giáo vẫn hy vọng có thể tìm được con gái của thần Quang Minh, nhưng thật ra không được như ý muốn. Kết quả bọn ta không tìm được con gái của thần Quang Minh nhưng lại tìm được Ngụy Khanh Khanh có huyết mạch của tỷ tỷ ta. Tỷ tỷ của ta nói, ông nội con năm đó xem quẻ biết được, cuối cùng chưởng giáo vẫn cần đời sau có huyết mạch của hai nhà Vinh - Quản để tinh lọc linh hồn giúp ông ta đoạt xác. Cho nên khi tỷ ấy thấy Ngụy Nam Tâm chuẩn bị Ngụy Khanh Khanh cho tỷ ấy thì lập tức tương kế tựu kế để cho đồ giả mạo đó dùng thân phận con gái mình trở về nuôi lớn sau đó làm vật tế. Tỷ ấy biết có ta làm tay trong, chưởng giáo sẽ không hề nghi ngờ... Nếu không, tại sao ta lại đột nhiên xuất hiện ở nước Đại Sở đồng thời đón Ngụy Khanh Khanh đi chứ...”

Vinh Tuệ Khanh yên lặng một lúc, trong đôi mắt to trong sáng ánh lên sự thương cảm: “Khi đó người đi nước Đại Sở vì sao không cứu mẹ con?”

“... Mẹ con không muốn đi. Tỷ ấy đã quyết muốn chết, hy vọng duy nhất là đưa Ngụy Khanh Khanh về thần điện Quang Minh báo thù cho hai nhà Vinh - Quản.”

Vinh Tuệ Khanh giật mình... Một tên giả mạo như Ngụy Khanh Khanh thì làm sao báo thù được cho hai nhà Vinh - Quản?

Thánh nữ lại cười không nói.

“Vậy mẹ con có từng nhắc về con với người không?” Trong mắt Vinh Tuệ Khanh không nén được nước mắt chảy ra. Khi đó là thời điểm cô bất lực, đau khổ nhất, nếu như biết vị Thánh nữ uy phong bốn phía, không gì không thể làm này là dì của mình thì nhất định sẽ vui mừng hơn nhiều.

Nhưng Thánh nữ lại lặng lẽ một lát cuối cùng lắc đầu nói: “Mẹ con không nói, ta cũng không hỏi. Có lẽ là do tỷ ấy không thực sự tin tưởng ta! Dù sao con cũng là con gái duy nhất của tỷ ấy, hậu duệ duy nhất của hai nhà Quản - Vinh.”

Cho nên cuối cùng mẹ cô cũng chỉ nói với cô, nếu bị dồn vào đường cùng thì tới Trung Đại Lục tìm Vân Hạc Lâu...

Vinh Tuệ Khanh thở dài một hơi thật sâu.

Chuyện cũ đã như vậy, cô không thể từ bỏ, cô còn cơ hội cuối cùng cứu mạng người nhà.

Chỉ cần cô nỗ lực tu luyện là có thể xoay chuyển càn khôn.

Vinh Tuệ Khanh nắm tay âm thầm cổ vũ bản thân.

“Vậy rốt cuộc mọi người muốn dùng Ngụy Khanh Khanh làm gì?” Vinh Tuệ Khanh nghe một lúc lâu cuối cùng đã hiểu Thánh nữ và Thánh tử đang có một âm mưu nào đó.

Thánh nữ cười nhẹ nhàng: “Đương nhiên là làm chuyện cô ta nên làm.”

Vinh Tuệ Khanh quyết định: “Đến lúc đó nhất định phải cho con chứng kiến. Con muốn tận mắt nhìn thấy Ngụy Khanh Khanh tan thành tro bụi. Nếu như cô ta không tan biến con không ngại tự tay tiễn cô ta một đoạn đường.”

Thánh nữ nhìn chằm chằm cô một lúc: “Có thể sẽ rất nguy hiểm. Con là người có tu vi thấp nhất, có lẽ sẽ mất cả mạng... Con còn muốn tới không?”

Vinh Tuệ Khanh không lưỡng lự gật đầu nói: “Con sẽ không để bị mất mạng. Con nhất định phải đi.”

Thánh nữ trịnh trọng giơ tay lên đập tay Vinh Tuệ Khanh thề: “Vậy một lời đã định.”

Ra khỏi động phủ của Thánh nữ, Vinh Tuệ Khanh rất hoang mang.

Cô đứng ở cửa động phủ đảo mắt nhìn quanh.

Ngọn núi tràn ngập màu xanh, chim hót hoa nở, từng đám mây trắng bay qua trước mắt cô, mặc dù không có tiên hạc thành đàn như bên Thánh tử nhưng lại có rất nhiều tinh linh đáng yêu bay qua bay lại trong khóm hoa. Đôi cánh nhỏ trong suốt màu vàng vỗ lấp lánh sau lưng, thân thể lớn chừng bàn tay từ trong nhụy một đóa hoa bay ra rồi bay vào nhụy hoa khác, tiếng cười như chuông bạc mơ hồ truyền ra trong gió, dung nhập một cách kỳ lạ vào trong nguyên khí đất trời.

Vinh Tuệ Khanh nhìn thấy nơi này tràn ngập gấm hoa, lại cảm thấy bản thân giống như người ngoài cuộc, cô kinh ngạc đứng lặng tại chỗ.

Ngày mai, cô sẽ cùng Thánh nữ hiến Ngụy Khanh Khanh cho chưởng giáo để tế thần Quang Minh.

Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, ngày mai sẽ là ngày mà kế hoạch của Thánh nữ và Thánh tử bắt đầu.

Hiện tại Vinh Tuệ Khanh cũng đã nhìn ra mục tiêu của bọn họ, chính là chưởng giáo, có thể còn là Thánh Giáo Tông.

Bởi vì năm đó hai người kia cùng nhau hủy diệt hai nhà Vinh - Quản.

Nhưng kế hoạch của bọn họ là dựa vào việc chưởng giáo không hề biết thân phận thật của Ngụy Khanh Khanh.

Ngộ nhỡ chưởng giáo thật ra biết thân phận thật sự của Ngụy Khanh Khanh, vậy kế hoạch của Thánh nữ và Thánh tử phải làm sao, thật là một câu hỏi lớn.

Thánh tử và Thánh nữ đã từng thảo luận qua tình huống này, họ cho rằng đáng để mạo hiểm.

Cho dù thế nào chuyện chưởng giáo muốn chiếm thân xác của Thánh Giáo Tông là chuyện chắc chắn không thể hoài nghi.

Bọn họ liều mạng cứng chọi cứng với chưởng giáo là chuyện không thể, cho dù chưởng giáo chỉ còn lại thần thức thì Thánh nữ và Thánh tử cộng lại cũng không phải là đối thủ của ông ta.

Trong lòng Vinh Tuệ Khanh rối bời, ngồi xuống dưới gốc một cây hoa, cẩn thận suy nghĩ.

Kỳ thực ngày mai có hai điểm quan trọng.

Một là chưởng giáo không biết chuyện Ngụy Khanh Khanh đóng giả đời sau hai nhà Quản - Vinh.

Hai là Ngụy Khanh Khanh có thể phát huy tác dụng thực sự làm yếu chưởng giáo.

Hai điều này không thể thiếu một điều nào.

Nếu có một trong hai vấn đề phạm sai lầm thì kế hoạch ngày mai sẽ cực kỳ mạo hiểm.

Thậm chí cô có thể sẽ mất mạng.

Nhưng nếu vì vậy mà bảo cô không đi thì cô lại không làm được.

Cô cảm giác một lực lôi kéo mãnh liệt bảo mình phải xuất hiện ở đó.

Vinh Tuệ Khanh nhổ một cọng cỏ nhỏ dưới đất ngậm vào miệng, chậm rãi nhấm mút vị ngọt trong thân cỏ, đưa mắt nhìn ngắm rừng cây xanh được điểm tô hoa cỏ màu sắc sặc sỡ và mây trắng trên bầu trời xanh, lặng yên suy nghĩ cách đối phó.

“... Tuệ Khanh.” Một giọng nói truyền thẳng vào trong đầu cô.

Là giọng của La Thần!

Vinh Tuệ Khanh vui mừng đứng bật dậy khỏi gốc cây.

Ở cách đó không xa, La Thần mặc đồ trắng đứng trên bãi cỏ xanh biếc trông như tiên giáng trần.

Vinh Tuệ Khanh nhìn thấy hình ảnh này, trong đầu cô nổ vang một tiếng, tựa như có ký ức nào đó bị phủ đầy bụi phá tan phong ấn...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện