Bổ Thiên Ký
Chương 360: Cảnh giới tối thượng
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Càn tam liên, Khôn lục đoạn, Chấn ngưỡng vu, Cấn phúc uyển, Ly trung hư, Khảm trung mãn, Đoài thượng khuyết, Tốn hạ đoạn.
Càn, Khôn, Chấn, Cấn, Ly, Khảm, Đoài, Tốn, tám tượng bát quái bao quanh làm thành một vòng tròn.
Chính giữa vòng tròn trên mặt đất, một đường ranh giới chữ S vô hình, chia trận bát quái làm hai phần, một nửa màu đen một nửa màu trắng, giống như hai con cá âm dương đầu đuôi chạm vào nhau, đời đời bất diệt.
Vinh Tuệ Khanh ngồi ở chính giữa trung tâm vòng tròn đó.
Trên mặt đất xuất hiện hai con cá âm dương trắng đen dựa vào nguyên khí đất trời chầm chậm lưu động, tiến dần về chỗ Vinh Tuệ Khanh đang ngồi.
Nhìn thấy cảnh tượng này, La Thần giật mình, nhắm mắt lại. Khi3mở mắt ra, hai con mắt y đã đỏ như máu.
Một lần nữa y lại sử dụng cấm thuật Huyết Đồng, nhìn về phía Vinh Tuệ Khanh.
Thuật Huyết Đồng vốn là truyền tự của ma giới, thế nhưng lại bị tu sĩ chính đạo của Nhân giới khinh thường. Sau này lại bị đại tu sĩ của Nhân giới sửa thành mắt vượt giới, có thể quan sát tám hướng, vượt qua không gian. Nhưng thuật Huyết Đồng chân chính còn có thể phá vỡ hai giới âm dương, lợi hại hơn nhiều so với mắt vượt giới.
Năm đó La Thần đã từng sử dụng Huyết Đồng một lần, phá vỡ âm dương, kéo Vinh Tuệ Khanh từ bên bờ sinh tử trở về.
Lần này La Thần muốn nhìn một thứ khác.
Nơi âm dương luân phiên, ở giữa nửa trắng0và nửa đen, trời đất chỉ có hai loại màu sắc, hoặc là trắng hoặc là đen, giống như vòng tròn bên dưới Vinh Tuệ Khanh vậy.
Trong phạm vi hình tròn đó, chúng như kéo dài đến vô biên vô tận.
Ở nơi mênh mông cuồn cuộn, trắng đen hài hòa, Vinh Tuệ Khanh cũng như hòa làm một với cảnh tượng này.
Cô chính là trời, cũng chính là đất. Nửa đen có cô, nửa trắng cũng có cô.
Không biết là do trận pháp hay như Vinh Tuệ Khanh đã từng nói, chỗ này thật sự vô cùng thích hợp cho cô tu luyện. Lúc này đây, cô ngồi ở tâm trận bát quái cá chép âm dương, mười ngón tay thon dài giống như hoa sen, dáng vẻ trang nghiêm, khiến cho người ta nảy sinh cảm giác muốn quỳ5lạy thần phục.
La Thần kinh ngạc và sợ hãi, từ sâu trong linh hồn là một cảm giác cương quyết, không cam lòng và sự không nỡ sâu sắc cùng lúc dâng lên, xông đến nơi từng được gọi là “tim” nhưng giờ đây đã trống rỗng.
Cái thứ giả tạo kia vẫn còn đang đập thình thịch, nhưng La Thần có cảm giác đau thấu tận tim gan.
Y ôm ngực, trán rịn ra từng giọt mồ hôi hột, không thể đứng thẳng. Y vung tay, một thanh trường đao dài xuất hiện trong lòng bàn tay.
Chuôi đao dài quá nửa người, lưỡi đao ba thước sáng như tuyết, phát ra ánh sáng lạnh đến chói mắt, đánh tan giới hạn chia cắt âm dương trước mặt.
Thuật Huyết Đồng, phá!
Một luồng sức mạnh phản lại từ trận pháp của Vinh Tuệ4Khanh vọt đến, đánh vào giữa ngực La Thần.
La Thần bị đánh bay về phía sau, đụng vào vách đá phía sau động phủ.
Y tuột từ trên vách đá xuống, một tay ôm ngực, một tay chống trường đao trên mặt đất, quỳ một gối phía trước mặt Vinh Tuệ Khanh.
Tiếng động quá lớn, cuối cùng cũng khiến Vinh Tuệ Khanh từ sâu trong trầm tư thức tỉnh.
Hai con mắt trong trẻo của cô mở ra, cảnh tượng trước mắt từ tối tăm hỗn độn dần chuyển sang sáng sủa rõ ràng.
Cô thấy mái tóc dài của La Thần bay phấp phới, trong tay cầm trường đao, một đầu gối quỳ xuống, cách cô không xa.
“Chuyện gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì?” Vinh Tuệ Khanh kinh hãi mặt biến sắc, từ trung tâm trận pháp của mình phi người9tới bên cạnh La Thần. Hai tay cô đỡ lấy vai La Thần, đỡ y dậy: “Ai? Là ai làm chàng bị thương? Nói cho ta biết, ta sẽ băm hắn ra thành trăm mảnh! Có phải Kế Đô kia đã đến không?!” Vinh Tuệ Khanh căng thẳng đến mức nói năng lộn xộn.
La Thần cười khổ đưa tay lên lau đi vết máu nơi khóe miệng, cúi đầu nhìn Vinh Tuệ Khanh.
Trong đôi mắt to tròn long lanh lóe lên sự lo lắng, thậm chí ở khóe mắt dường như còn có nước mắt hiện ra, đôi gò má nõn nà ửng lên như đóa hoa anh đào, bởi vì phẫn nộ và sợ hãi mà có thêm một vệt đỏ tươi xinh đẹp như đóa hoa hồng lửa. Cánh mũi xinh đẹp tinh xảo hơi mấp máy, đôi lông mi dài đen nhánh tạo nên một vệt bóng râm trên khuôn mặt trắng như tuyết của cô.
Khắp cả người không có chỗ nào mà không đẹp đến rung động lòng người.
Chẳng biết vì sao, trong lòng La Thần đau nhói. Rõ ràng cô ở bên cạnh y, thế nhưng y lại cảm thấy cô muốn rời bỏ y mà đi.
La Thần thu hồi trường đao, ôm chặt lấy Vinh Tuệ Khanh, cúi đầu xuống hôn cô.
Vinh Tuệ Khanh không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô cũng biết bây giờ không phải là lúc để giảng đạo lý, cô chỉ dịu dàng ở trong vòng tay y, để y thoải mái trút hết cơn giận cùng sự sợ hãi.
Trong lòng cô cũng cảm thấy khá kỳ lạ.
Bản lĩnh của La Thần như thế nào, Vinh Tuệ Khanh là người rõ ràng nhất.
Đường đường là chủ nhân của Ma giới, sao có thể sinh ra cảm giác sợ hãi được?
Lẽ nào y gặp phải vấn đề vô cùng khó khăn, chọc phải kẻ thù còn lớn hơn so với thần điện Quang Minh?
Vinh Tuệ Khanh không rõ vì sao, đôi tay chuyển ra phía sau lưng La Thần, chầm chậm xoa từ trên xuống dưới để giảm bớt sự căng thẳng của y.
La Thần cuối cùng cũng bình tĩnh lại, y tựa đầu vào hõm vai cô, ôm cô thật chặt, tựa như chỉ sợ cô quay người là sẽ lập tức rời bỏ y.
Vinh Tuệ Khanh hoài nghi hỏi: “Rốt cuộc là ai khiến chàng bị thương? Là Thánh nữ sao?” Cô biết La Thần vừa đi gặp Thánh nữ, yêu cầu ngày mai đi vào Tháp Thông Thiên cùng cô để gặp chưởng giáo và Thánh Giáo Tông.
La Thần lắc đầu một cái, kề vào bên tai Vinh Tuệ Khanh thầm nói: “Đừng đoán mò, không liên quan đến Thánh nữ... Không có ai làm ta bị thương... Người làm ta bị thương... còn chưa xuất hiện...”
Vinh Tuệ Khanh nhạy bén chú ý đến, La Thần nói là “xuất hiện” chứ không phải là “ra đời”.
“Thật sự có người có thể làm chàng bị thương?” Từ trong lòng La Thần, Vinh Tuệ Khanh ngẩng đầu lên, nhìn vào chiếc cằm với đường nét duyên dáng của y.
La Thần thở dài một tiếng, ôm Vinh Tuệ Khanh cùng ngồi xuống đất.
“Đương nhiên có người có thể khiến ta bị thương. Ta cũng đâu phải đệ nhất thiên hạ.” La Thần hậm hực, có chút buồn bã ủ rũ.
“Là ai? Nói cho ta biết đi, ta sẽ tiêu diệt hắn ngay lập tức.” Vinh Tuệ Khanh cố ý chọc cho La Thần vui lên.
La Thần nghiêng đầu, cười như không cười nhìn cô, một lát sau y cúi đầu, lấy tay nhéo nhéo chóp mũi của Vinh Tuệ Khanh: “Đừng có suy nghĩ lung tung. Vừa nãy ta bị sức mạnh trận pháp của nàng phản lại, không có gì đáng lo ngại cả.”
“À...” Vinh Tuệ Khanh thở ra một hơi thật dài. Dọa cô chết khiếp rồi, La Thần là chỗ dựa lớn nhất của cô. Cô không tin vừa mới đến thần điện Quang Minh đã có người nhảy ra đánh vào mặt cô.
Có hai chỗ dựa lớn là Thánh nữ và Thánh tử, La Thần có lẽ có thể bình an vô sự.
Vinh Tuệ Khanh tựa đầu lên vai La Thần, lười biếng hỏi: “Thánh nữ đã đồng ý chưa?”
“Đồng ý rồi. Ngày mai ta đi cùng nàng.” La Thần trả lời ngắn gọn, ánh mắt lại chuyển qua trận pháp phía trước.
Vừa rồi Vinh Tuệ Khanh ngồi bên trong trận pháp đó để tu luyện.
“Đó là trận pháp gì?”
Vinh Tuệ Khanh mở một mắt ra, liếc nhìn phía đối diện: “Đây là Cửu Cung Bát Quái Trận cơ bản nhất.” Cô phấn khích nói: “Ta nói chàng nghe, ta cuối cùng đã hiểu ra rằng cái gì gọi là đơn giản nhất chính là phù hợp nhất... Cửu Cung Bát Quái Trận vốn là nền móng của tất cả các trận pháp, nhưng lại không được xem trọng. Bình thường các Trận Pháp Sư khi mới nhập môn đều học Cửu Cung Bát Quái Trận, sau đó hướng đến việc dựa vào Cửu Cung Bát Quái Trận để sáng tạo ra các loại trận pháp mới. Thế nhưng, hôm nay ta lại phát hiện, Cửu Cung Bát Quái Trận được bố trí ở đây, giống như việc mặt trời mọc rồi lặn, rất toàn vẹn. Không chỉ lợi dụng được mức độ nguyên khí đất trời lớn nhất, mà tất cả sự tấn công và phòng thủ đều ở một trạng thái hoàn hảo không có kẽ hở.
“Lợi hại như vậy ư?” La Thần nheo nheo mắt nhìn cô, tầm mắt dừng lại ở đôi má phấn hồng xinh đẹp của cô chốc lát, mới mất tập trung mà dời ánh mắt, nhìn về phía phương xa.
“Vô cùng lợi hại.” Vinh Tuệ Khanh vội vã gật đầu: “Vừa nãy chàng mới nói bị sức mạnh trận pháp của ta phản lại, là hoàn toàn có khả năng. Dù chỉ cần có một chút linh lực đánh tới, trận pháp này cũng có thể phóng đại lên gấp trăm lần rồi phản công ngược lại.”
Cô nói xong cảm thấy không thoả đáng, lại càng nghi ngờ nhìn La Thần: “Tại sao chàng lại đánh ta?” Nếu như La Thần không chủ động công kích, trận pháp của Vinh Tuệ Khanh tuyệt đối sẽ không phản ngược lại.
La Thần đã nói là bị sức mạnh trận pháp của cô phản lại, như vậy nhất định là La Thần động tay với cô trước.
La Thần không biết phải trả lời như thế nào, bèn nghiêng đầu qua chỗ khác tránh ánh mắt cô.
Vinh Tuệ Khanh có chút tức giận, cô đẩy La Thần một cái rồi trở về tâm trận pháp của mình ngồi xuống, tiếp tục tu luyện.
Bị người mình thương yêu đánh lén, cho dù Vinh Tuệ Khanh và La Thần tâm đầu ý hợp như vậy, cũng khó tránh khỏi xuất hiện một vết rạn nứt.
Cô có thể vì y mà chết, nhưng cô không muốn không hiểu vì sao mà bị y giết chết. La Thần không giải thích cho rõ ràng, cô sẽ không tha thứ cho y… Nhất định không!
Dáng vẻ giận dỗi của Vinh Tuệ Khanh đều lọt vào mắt La Thần.
Vốn dĩ không muốn để ý đến cô, cũng không biết phải giải thích ra làm sao.
Nhưng trong khoảng khắc đó, cảm xúc vô cùng không cam lòng và không nỡ đó, còn cả cảm giác cực kỳ phức tạp và đau lòng khi đối mặt với người có dáng vẻ nghiêm trang kia tự dưng xuất hiện không sao nói rõ được... Đến bây giờ y vẫn không thể hiểu rõ được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bảo y làm sao mà giải thích với Vinh Tuệ Khanh được?
Thế nhưng không giải thích lại không được.
Sống chết là chuyện lớn, đối phương tức giận như vậy cũng là chuyện bình thường.
Cũng bởi vì yêu y sâu đậm, mới không thể chịu được sự phản bội này... Nếu như đúng là y muốn lén tấn công cô, muốn lấy mạng của cô, thì đó chính là tội phản bội, đáng chết ngàn lần.
La Thần suy nghĩ một chút, vẫn là bản thân làm sai nhiều hơn, y do dự một lát, mở tay phải ra, một bảo vật của Ma giới –Thiên Địa Ngũ Hành Kỳ xuất hiện trong lòng bàn tay. Thứ đó chính là do năm lá Thanh Liên từ khi trời đất sơ khai hỗn độn hóa thành.
La Thần thuận tay vung ra, Thiên Địa Ngũ Hành Kỳ cắm vào năm phương vị trước mặt y, vừa vặn bao quanh Vinh Tuệ Khanh và Cửu Cung Bát Quái Trận ở chính giữa.
Ở giữa một mặt Mậu Kỷ Hạnh Hoàng Kỳ, phía Đông cắm Thanh Liên Bảo Sắc Kỳ, phía Nam chính là Ly Địa Diễm Quang Kỳ, phía Tây cắm Tố Sắc Vân Giới Kỳ, còn phía Bắc lại là Huyền Nguyên Khống Thủy Kỳ.
Bên ngoài cửu cung bát quái, tăng thêm nhân tố ngũ hành Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, đẩy trận pháp của Vinh Tuệ Khanh lên đến cực hạn, hoàn toàn không có kẽ hở.
“Chàng làm cái gì vậy?” Giọng Vinh Tuệ Khanh còn mang theo sự bất mãn, khuôn mặt nhỏ vô cùng căng thẳng.
La Thần hòa nhã nói: “Tặng cho nàng... Nàng đã từng đến Ma giới, không phải chính là vì Thiên Địa Ngũ Hành Kỳ này của ta sao?”
Vinh Tuệ Khanh trợn tròn mắt, tức giận nói: “Trời còn chưa tối, chàng lại nói linh tinh gì vậy?... Ta đến Ma giới lúc nào?!... Ai thèm cái đống cờ rách của chàng!”
Càn tam liên, Khôn lục đoạn, Chấn ngưỡng vu, Cấn phúc uyển, Ly trung hư, Khảm trung mãn, Đoài thượng khuyết, Tốn hạ đoạn.
Càn, Khôn, Chấn, Cấn, Ly, Khảm, Đoài, Tốn, tám tượng bát quái bao quanh làm thành một vòng tròn.
Chính giữa vòng tròn trên mặt đất, một đường ranh giới chữ S vô hình, chia trận bát quái làm hai phần, một nửa màu đen một nửa màu trắng, giống như hai con cá âm dương đầu đuôi chạm vào nhau, đời đời bất diệt.
Vinh Tuệ Khanh ngồi ở chính giữa trung tâm vòng tròn đó.
Trên mặt đất xuất hiện hai con cá âm dương trắng đen dựa vào nguyên khí đất trời chầm chậm lưu động, tiến dần về chỗ Vinh Tuệ Khanh đang ngồi.
Nhìn thấy cảnh tượng này, La Thần giật mình, nhắm mắt lại. Khi3mở mắt ra, hai con mắt y đã đỏ như máu.
Một lần nữa y lại sử dụng cấm thuật Huyết Đồng, nhìn về phía Vinh Tuệ Khanh.
Thuật Huyết Đồng vốn là truyền tự của ma giới, thế nhưng lại bị tu sĩ chính đạo của Nhân giới khinh thường. Sau này lại bị đại tu sĩ của Nhân giới sửa thành mắt vượt giới, có thể quan sát tám hướng, vượt qua không gian. Nhưng thuật Huyết Đồng chân chính còn có thể phá vỡ hai giới âm dương, lợi hại hơn nhiều so với mắt vượt giới.
Năm đó La Thần đã từng sử dụng Huyết Đồng một lần, phá vỡ âm dương, kéo Vinh Tuệ Khanh từ bên bờ sinh tử trở về.
Lần này La Thần muốn nhìn một thứ khác.
Nơi âm dương luân phiên, ở giữa nửa trắng0và nửa đen, trời đất chỉ có hai loại màu sắc, hoặc là trắng hoặc là đen, giống như vòng tròn bên dưới Vinh Tuệ Khanh vậy.
Trong phạm vi hình tròn đó, chúng như kéo dài đến vô biên vô tận.
Ở nơi mênh mông cuồn cuộn, trắng đen hài hòa, Vinh Tuệ Khanh cũng như hòa làm một với cảnh tượng này.
Cô chính là trời, cũng chính là đất. Nửa đen có cô, nửa trắng cũng có cô.
Không biết là do trận pháp hay như Vinh Tuệ Khanh đã từng nói, chỗ này thật sự vô cùng thích hợp cho cô tu luyện. Lúc này đây, cô ngồi ở tâm trận bát quái cá chép âm dương, mười ngón tay thon dài giống như hoa sen, dáng vẻ trang nghiêm, khiến cho người ta nảy sinh cảm giác muốn quỳ5lạy thần phục.
La Thần kinh ngạc và sợ hãi, từ sâu trong linh hồn là một cảm giác cương quyết, không cam lòng và sự không nỡ sâu sắc cùng lúc dâng lên, xông đến nơi từng được gọi là “tim” nhưng giờ đây đã trống rỗng.
Cái thứ giả tạo kia vẫn còn đang đập thình thịch, nhưng La Thần có cảm giác đau thấu tận tim gan.
Y ôm ngực, trán rịn ra từng giọt mồ hôi hột, không thể đứng thẳng. Y vung tay, một thanh trường đao dài xuất hiện trong lòng bàn tay.
Chuôi đao dài quá nửa người, lưỡi đao ba thước sáng như tuyết, phát ra ánh sáng lạnh đến chói mắt, đánh tan giới hạn chia cắt âm dương trước mặt.
Thuật Huyết Đồng, phá!
Một luồng sức mạnh phản lại từ trận pháp của Vinh Tuệ4Khanh vọt đến, đánh vào giữa ngực La Thần.
La Thần bị đánh bay về phía sau, đụng vào vách đá phía sau động phủ.
Y tuột từ trên vách đá xuống, một tay ôm ngực, một tay chống trường đao trên mặt đất, quỳ một gối phía trước mặt Vinh Tuệ Khanh.
Tiếng động quá lớn, cuối cùng cũng khiến Vinh Tuệ Khanh từ sâu trong trầm tư thức tỉnh.
Hai con mắt trong trẻo của cô mở ra, cảnh tượng trước mắt từ tối tăm hỗn độn dần chuyển sang sáng sủa rõ ràng.
Cô thấy mái tóc dài của La Thần bay phấp phới, trong tay cầm trường đao, một đầu gối quỳ xuống, cách cô không xa.
“Chuyện gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì?” Vinh Tuệ Khanh kinh hãi mặt biến sắc, từ trung tâm trận pháp của mình phi người9tới bên cạnh La Thần. Hai tay cô đỡ lấy vai La Thần, đỡ y dậy: “Ai? Là ai làm chàng bị thương? Nói cho ta biết, ta sẽ băm hắn ra thành trăm mảnh! Có phải Kế Đô kia đã đến không?!” Vinh Tuệ Khanh căng thẳng đến mức nói năng lộn xộn.
La Thần cười khổ đưa tay lên lau đi vết máu nơi khóe miệng, cúi đầu nhìn Vinh Tuệ Khanh.
Trong đôi mắt to tròn long lanh lóe lên sự lo lắng, thậm chí ở khóe mắt dường như còn có nước mắt hiện ra, đôi gò má nõn nà ửng lên như đóa hoa anh đào, bởi vì phẫn nộ và sợ hãi mà có thêm một vệt đỏ tươi xinh đẹp như đóa hoa hồng lửa. Cánh mũi xinh đẹp tinh xảo hơi mấp máy, đôi lông mi dài đen nhánh tạo nên một vệt bóng râm trên khuôn mặt trắng như tuyết của cô.
Khắp cả người không có chỗ nào mà không đẹp đến rung động lòng người.
Chẳng biết vì sao, trong lòng La Thần đau nhói. Rõ ràng cô ở bên cạnh y, thế nhưng y lại cảm thấy cô muốn rời bỏ y mà đi.
La Thần thu hồi trường đao, ôm chặt lấy Vinh Tuệ Khanh, cúi đầu xuống hôn cô.
Vinh Tuệ Khanh không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô cũng biết bây giờ không phải là lúc để giảng đạo lý, cô chỉ dịu dàng ở trong vòng tay y, để y thoải mái trút hết cơn giận cùng sự sợ hãi.
Trong lòng cô cũng cảm thấy khá kỳ lạ.
Bản lĩnh của La Thần như thế nào, Vinh Tuệ Khanh là người rõ ràng nhất.
Đường đường là chủ nhân của Ma giới, sao có thể sinh ra cảm giác sợ hãi được?
Lẽ nào y gặp phải vấn đề vô cùng khó khăn, chọc phải kẻ thù còn lớn hơn so với thần điện Quang Minh?
Vinh Tuệ Khanh không rõ vì sao, đôi tay chuyển ra phía sau lưng La Thần, chầm chậm xoa từ trên xuống dưới để giảm bớt sự căng thẳng của y.
La Thần cuối cùng cũng bình tĩnh lại, y tựa đầu vào hõm vai cô, ôm cô thật chặt, tựa như chỉ sợ cô quay người là sẽ lập tức rời bỏ y.
Vinh Tuệ Khanh hoài nghi hỏi: “Rốt cuộc là ai khiến chàng bị thương? Là Thánh nữ sao?” Cô biết La Thần vừa đi gặp Thánh nữ, yêu cầu ngày mai đi vào Tháp Thông Thiên cùng cô để gặp chưởng giáo và Thánh Giáo Tông.
La Thần lắc đầu một cái, kề vào bên tai Vinh Tuệ Khanh thầm nói: “Đừng đoán mò, không liên quan đến Thánh nữ... Không có ai làm ta bị thương... Người làm ta bị thương... còn chưa xuất hiện...”
Vinh Tuệ Khanh nhạy bén chú ý đến, La Thần nói là “xuất hiện” chứ không phải là “ra đời”.
“Thật sự có người có thể làm chàng bị thương?” Từ trong lòng La Thần, Vinh Tuệ Khanh ngẩng đầu lên, nhìn vào chiếc cằm với đường nét duyên dáng của y.
La Thần thở dài một tiếng, ôm Vinh Tuệ Khanh cùng ngồi xuống đất.
“Đương nhiên có người có thể khiến ta bị thương. Ta cũng đâu phải đệ nhất thiên hạ.” La Thần hậm hực, có chút buồn bã ủ rũ.
“Là ai? Nói cho ta biết đi, ta sẽ tiêu diệt hắn ngay lập tức.” Vinh Tuệ Khanh cố ý chọc cho La Thần vui lên.
La Thần nghiêng đầu, cười như không cười nhìn cô, một lát sau y cúi đầu, lấy tay nhéo nhéo chóp mũi của Vinh Tuệ Khanh: “Đừng có suy nghĩ lung tung. Vừa nãy ta bị sức mạnh trận pháp của nàng phản lại, không có gì đáng lo ngại cả.”
“À...” Vinh Tuệ Khanh thở ra một hơi thật dài. Dọa cô chết khiếp rồi, La Thần là chỗ dựa lớn nhất của cô. Cô không tin vừa mới đến thần điện Quang Minh đã có người nhảy ra đánh vào mặt cô.
Có hai chỗ dựa lớn là Thánh nữ và Thánh tử, La Thần có lẽ có thể bình an vô sự.
Vinh Tuệ Khanh tựa đầu lên vai La Thần, lười biếng hỏi: “Thánh nữ đã đồng ý chưa?”
“Đồng ý rồi. Ngày mai ta đi cùng nàng.” La Thần trả lời ngắn gọn, ánh mắt lại chuyển qua trận pháp phía trước.
Vừa rồi Vinh Tuệ Khanh ngồi bên trong trận pháp đó để tu luyện.
“Đó là trận pháp gì?”
Vinh Tuệ Khanh mở một mắt ra, liếc nhìn phía đối diện: “Đây là Cửu Cung Bát Quái Trận cơ bản nhất.” Cô phấn khích nói: “Ta nói chàng nghe, ta cuối cùng đã hiểu ra rằng cái gì gọi là đơn giản nhất chính là phù hợp nhất... Cửu Cung Bát Quái Trận vốn là nền móng của tất cả các trận pháp, nhưng lại không được xem trọng. Bình thường các Trận Pháp Sư khi mới nhập môn đều học Cửu Cung Bát Quái Trận, sau đó hướng đến việc dựa vào Cửu Cung Bát Quái Trận để sáng tạo ra các loại trận pháp mới. Thế nhưng, hôm nay ta lại phát hiện, Cửu Cung Bát Quái Trận được bố trí ở đây, giống như việc mặt trời mọc rồi lặn, rất toàn vẹn. Không chỉ lợi dụng được mức độ nguyên khí đất trời lớn nhất, mà tất cả sự tấn công và phòng thủ đều ở một trạng thái hoàn hảo không có kẽ hở.
“Lợi hại như vậy ư?” La Thần nheo nheo mắt nhìn cô, tầm mắt dừng lại ở đôi má phấn hồng xinh đẹp của cô chốc lát, mới mất tập trung mà dời ánh mắt, nhìn về phía phương xa.
“Vô cùng lợi hại.” Vinh Tuệ Khanh vội vã gật đầu: “Vừa nãy chàng mới nói bị sức mạnh trận pháp của ta phản lại, là hoàn toàn có khả năng. Dù chỉ cần có một chút linh lực đánh tới, trận pháp này cũng có thể phóng đại lên gấp trăm lần rồi phản công ngược lại.”
Cô nói xong cảm thấy không thoả đáng, lại càng nghi ngờ nhìn La Thần: “Tại sao chàng lại đánh ta?” Nếu như La Thần không chủ động công kích, trận pháp của Vinh Tuệ Khanh tuyệt đối sẽ không phản ngược lại.
La Thần đã nói là bị sức mạnh trận pháp của cô phản lại, như vậy nhất định là La Thần động tay với cô trước.
La Thần không biết phải trả lời như thế nào, bèn nghiêng đầu qua chỗ khác tránh ánh mắt cô.
Vinh Tuệ Khanh có chút tức giận, cô đẩy La Thần một cái rồi trở về tâm trận pháp của mình ngồi xuống, tiếp tục tu luyện.
Bị người mình thương yêu đánh lén, cho dù Vinh Tuệ Khanh và La Thần tâm đầu ý hợp như vậy, cũng khó tránh khỏi xuất hiện một vết rạn nứt.
Cô có thể vì y mà chết, nhưng cô không muốn không hiểu vì sao mà bị y giết chết. La Thần không giải thích cho rõ ràng, cô sẽ không tha thứ cho y… Nhất định không!
Dáng vẻ giận dỗi của Vinh Tuệ Khanh đều lọt vào mắt La Thần.
Vốn dĩ không muốn để ý đến cô, cũng không biết phải giải thích ra làm sao.
Nhưng trong khoảng khắc đó, cảm xúc vô cùng không cam lòng và không nỡ đó, còn cả cảm giác cực kỳ phức tạp và đau lòng khi đối mặt với người có dáng vẻ nghiêm trang kia tự dưng xuất hiện không sao nói rõ được... Đến bây giờ y vẫn không thể hiểu rõ được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bảo y làm sao mà giải thích với Vinh Tuệ Khanh được?
Thế nhưng không giải thích lại không được.
Sống chết là chuyện lớn, đối phương tức giận như vậy cũng là chuyện bình thường.
Cũng bởi vì yêu y sâu đậm, mới không thể chịu được sự phản bội này... Nếu như đúng là y muốn lén tấn công cô, muốn lấy mạng của cô, thì đó chính là tội phản bội, đáng chết ngàn lần.
La Thần suy nghĩ một chút, vẫn là bản thân làm sai nhiều hơn, y do dự một lát, mở tay phải ra, một bảo vật của Ma giới –Thiên Địa Ngũ Hành Kỳ xuất hiện trong lòng bàn tay. Thứ đó chính là do năm lá Thanh Liên từ khi trời đất sơ khai hỗn độn hóa thành.
La Thần thuận tay vung ra, Thiên Địa Ngũ Hành Kỳ cắm vào năm phương vị trước mặt y, vừa vặn bao quanh Vinh Tuệ Khanh và Cửu Cung Bát Quái Trận ở chính giữa.
Ở giữa một mặt Mậu Kỷ Hạnh Hoàng Kỳ, phía Đông cắm Thanh Liên Bảo Sắc Kỳ, phía Nam chính là Ly Địa Diễm Quang Kỳ, phía Tây cắm Tố Sắc Vân Giới Kỳ, còn phía Bắc lại là Huyền Nguyên Khống Thủy Kỳ.
Bên ngoài cửu cung bát quái, tăng thêm nhân tố ngũ hành Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, đẩy trận pháp của Vinh Tuệ Khanh lên đến cực hạn, hoàn toàn không có kẽ hở.
“Chàng làm cái gì vậy?” Giọng Vinh Tuệ Khanh còn mang theo sự bất mãn, khuôn mặt nhỏ vô cùng căng thẳng.
La Thần hòa nhã nói: “Tặng cho nàng... Nàng đã từng đến Ma giới, không phải chính là vì Thiên Địa Ngũ Hành Kỳ này của ta sao?”
Vinh Tuệ Khanh trợn tròn mắt, tức giận nói: “Trời còn chưa tối, chàng lại nói linh tinh gì vậy?... Ta đến Ma giới lúc nào?!... Ai thèm cái đống cờ rách của chàng!”
Bình luận truyện